Em Chỉ Là Của Riêng Tôi
-
Chương 40: Gameshow
Tại nhà hàng, nơi cô và anh đang ăn những món ăn đặc trưng của xứ xở kim chi. Nào là mì cay, nào là kim bắp, nào là bánh gạo cay.... Tất cả món đặc trưng tại đây, anh kêu ra hết. Cô thấy anh kêu quá trời đồ ăn mà lên tiếng:
- Sao anh gọi nhiều vậy, liệu có hết không?
- Không hết cũng phải hết. Ở nhà em ăn khoẻ như nào thì hôm nay cũng phải ăn như thế. Nếu em ăn không hết thì tối nay anh không cho đi dự gameshow của cái tên Min Ho gì đó nữa.
- Nè! Anh uy hiếp em đó hả? Mà ảnh còn hơn anh cả chục tuổi đấy!
Cô bĩu môi rồi quay sang hỏi anh đầy uy hiếp. Sao anh có thể lôi oppa của cô ra mà đe doạ cô chứ. Đây là điểm yếu của cô mà!
- Phải! Vậy nên em cứ lo mà ăn đi. Có khi em còn kêu thêm ấy chứ.
- Em không phải lợn.
Cô tỏ ra dỗi hờn nhưng vẫn cúi xuống mà ăn. Phải công nhận rằng món ăn Hàn là tuyệt đỉnh nhất. Cô cứ ăn mà chẳng biết nụ cười mãn nguyện của đối phương vẫn đang chĩa vào mình.
Anh vừa định cầm đũa lên ăn thì một giọng nói vang lên:
- Chào cưng! Trùng hợp quá nhỉ, em đi ăn à?
Đó là Tuấn, hắn đang bước tới bàn Khải làm anh nhăn mày. Anh không hiểu sao hắn ta lại ở đây, nhưng anh chắc chắn đây không phải là sự trùng hợp giống như hắn nói. Đã vậy, hắn lại còn nở nụ cười với cô khi cô ngước lên nhìn lại càng làm anh bức xúc.
- Thật sự là khá trùng hợp nhỉ. Tôi không ngờ cậu lại ở đây, thật tình muốn cậu ngồi cùng nhưng mà bàn này chỉ là bàn ăn hai người thôi!
- Vậy thì tôi sẽ làm nó trở thành bàn ăn ba người!
Đoạn, Tuấn liền kéo cái ghế ở bàn bên cạnh mà đặt xuống cạnh cô. Hắn còn cười cười làm anh như muốn giết hắn ngay tại trận vậy.
- Đó! Tôi ngồi chung được chưa?
- Xin lỗi! Đây là buổi hẹn hò của chúng tôi, phiền anh đi sang bàn khác được không?
Cô thấy ánh mắt toé lửa của anh thì vội vàng nói khéo với Tuấn. Cô sợ anh lại sai người kéo hắn đi thì mọi chuyện sẽ không hay chút nào.
- Nhưng.... Tôi đâu có làm phiền hai người hẹn hò. Tôi chỉ là ngồi ké để cho đỡ buồn thôi mà.
- Xin lỗi! Mời anh sang bàn khác!
Theo cái hất hàm của anh, mấy người của tổ chức liền đi tới mà nhắc nhở Tuấn. Họ không muốn động thủ ở đây nên cách trước hết là nhắc nhở.
- Ồ! Được, tôi sẽ sang bàn này! Chúc em ngon miệng, Hà Vy!
Không còn cách nào, Tuấn liền đứng dậy, chào cô rồi sang bàn kế bên ngồi. Mặc dù không được ngồi cùng bàn, nhưng mà Tuấn vẫn cười tươi mà ngắm cô. Khải thấy hành động này thì bực tức vô cùng. Anh không ngờ cái tên khỉ ho này lại lặn lội tới đây mà phá quấy anh. Được thôi, nếu hắn muốn khiêu chiến với anh thì anh cũng sẽ chiều. Để rồi anh sẽ cho hắn thấy, cô chỉ là của riêng anh mà thôi!
- Hà Vy! Nghe nói em là fan của Lee Min Ho phải không? Tối nay hình như có show diễn đấy, anh có hai vé hạng 1 nè, em có muốn đi không?
Sau bữa cơm ngột ngạt ấy, cô và anh đang định đi chơi thì Tuấn ngăn lại. Cô thấy hắn nói vậy thì cũng không ngờ nổi luôn. Tại sao hắn lại biết cô là fan của Min Ho? Tại sao hắn muốn cô đi cùng? Liệu mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên mà xảy ra?
- Phải. Nhưng tối nay tôi với bạn trai, à không, phải là tôi với ông xã cũng đã có lịch rồi. Xin lỗi, chúng tôi đi trước!
Anh thấy cô nói vậy thì khẽ cười thầm, không ngờ cô lại có thể gọi anh bằng hai từ "ông xã" trước mặt người lạ như vậy. Anh hạnh phúc lắm, anh vui lắm!
Thấy hai bóng hình đi khuất, Tuấn ở lại cô đơn một mình. Hắn khẽ nở một nụ cười buồn nhưng lại vô cùng thâm hiểm:
- Em cứ chờ đó, rồi để tôi xem em lảng tránh tôi được bao lâu. Để xem sau khi kế hoạch này của tôi thành công thì em có vác đồ mà chạy theo tôi không.
Tuấn mặt buồn tênh rồi lặng lẽ lên xe mà đi. Hắn chỉ còn cách trông mong mà thôi, hắn yêu cô, nhưng liệu cái kết có được hoàn mĩ như những câu truyện cổ tích không?
.....
Cô và anh đang tung tăng dạo phố. Họ đi chơi, đi ngắm cảnh, đi công viên, đi đến những nơi nổi tiếng của Hàn Quốc. Cô cứ tung tăng chụp ảnh, cười nói vui vẻ, ngắm hết nơi nọ nơi kia. Đã vậy, cô cứ bắt anh chơi những trò chơi kì dị. Nào là trò nhảy sàn, chụp ảnh trong phòng kín, rồi lại còn cả nhà ma nữa.
Sau ngày hôm nay, anh chắc chắn rằng mình đã thực sự phục cô rồi. Từ bé anh thấy cô sợ nhất là mấy cái trò chơi ma quỷ. Cứ nhắc tới ma là y như rằng cô chạy biến đi đâu mất. Mà nay, cô lại gan to hơn hùm, chơi cái trò mà ngay cả anh cũng sởn gai ốc. Thời gian có thể thay đổi tất cả mà. Nhưng, anh biết, một thứ trong cô không bao giờ thay đổi. Đó là tình yêu cũng như bản chất dễ thương, năng động của cô.
......
* Tại khu tổ chức gameshow *
- Lee Min Ho! Lee Min Ho! Lee Min Ho!!
- 당신의 캘리포니아를 정렬 화 (soái ca của em)
- 나는 당신을 사랑합니다 ( Em yêu anh)
-....
Cô cũng đã đến, phải cố gắng lắm cô mới học được vài từ giao tiếp bằng tiếng Hàn. Cô phải năn nỉ anh mãi anh mới chịu giúp cô học những từ như: Anh là số một; Yêu anh, người hùng của em!.....
Ngồi vào chiếc ghế vip, cô sung sướng vô cùng. Cô la, cô hét theo đám đông làm anh ghen. Ghen với cái tên mà đang đứng trên sân khấu, làm vợ anh quên mất anh là ai.
- Chào em! Không ngờ em đến sớm vậy!
Một giọng nói vang lên làm cô mất cả hứng và làm anh đã tức nay còn tức hơn.
- Sao anh gọi nhiều vậy, liệu có hết không?
- Không hết cũng phải hết. Ở nhà em ăn khoẻ như nào thì hôm nay cũng phải ăn như thế. Nếu em ăn không hết thì tối nay anh không cho đi dự gameshow của cái tên Min Ho gì đó nữa.
- Nè! Anh uy hiếp em đó hả? Mà ảnh còn hơn anh cả chục tuổi đấy!
Cô bĩu môi rồi quay sang hỏi anh đầy uy hiếp. Sao anh có thể lôi oppa của cô ra mà đe doạ cô chứ. Đây là điểm yếu của cô mà!
- Phải! Vậy nên em cứ lo mà ăn đi. Có khi em còn kêu thêm ấy chứ.
- Em không phải lợn.
Cô tỏ ra dỗi hờn nhưng vẫn cúi xuống mà ăn. Phải công nhận rằng món ăn Hàn là tuyệt đỉnh nhất. Cô cứ ăn mà chẳng biết nụ cười mãn nguyện của đối phương vẫn đang chĩa vào mình.
Anh vừa định cầm đũa lên ăn thì một giọng nói vang lên:
- Chào cưng! Trùng hợp quá nhỉ, em đi ăn à?
Đó là Tuấn, hắn đang bước tới bàn Khải làm anh nhăn mày. Anh không hiểu sao hắn ta lại ở đây, nhưng anh chắc chắn đây không phải là sự trùng hợp giống như hắn nói. Đã vậy, hắn lại còn nở nụ cười với cô khi cô ngước lên nhìn lại càng làm anh bức xúc.
- Thật sự là khá trùng hợp nhỉ. Tôi không ngờ cậu lại ở đây, thật tình muốn cậu ngồi cùng nhưng mà bàn này chỉ là bàn ăn hai người thôi!
- Vậy thì tôi sẽ làm nó trở thành bàn ăn ba người!
Đoạn, Tuấn liền kéo cái ghế ở bàn bên cạnh mà đặt xuống cạnh cô. Hắn còn cười cười làm anh như muốn giết hắn ngay tại trận vậy.
- Đó! Tôi ngồi chung được chưa?
- Xin lỗi! Đây là buổi hẹn hò của chúng tôi, phiền anh đi sang bàn khác được không?
Cô thấy ánh mắt toé lửa của anh thì vội vàng nói khéo với Tuấn. Cô sợ anh lại sai người kéo hắn đi thì mọi chuyện sẽ không hay chút nào.
- Nhưng.... Tôi đâu có làm phiền hai người hẹn hò. Tôi chỉ là ngồi ké để cho đỡ buồn thôi mà.
- Xin lỗi! Mời anh sang bàn khác!
Theo cái hất hàm của anh, mấy người của tổ chức liền đi tới mà nhắc nhở Tuấn. Họ không muốn động thủ ở đây nên cách trước hết là nhắc nhở.
- Ồ! Được, tôi sẽ sang bàn này! Chúc em ngon miệng, Hà Vy!
Không còn cách nào, Tuấn liền đứng dậy, chào cô rồi sang bàn kế bên ngồi. Mặc dù không được ngồi cùng bàn, nhưng mà Tuấn vẫn cười tươi mà ngắm cô. Khải thấy hành động này thì bực tức vô cùng. Anh không ngờ cái tên khỉ ho này lại lặn lội tới đây mà phá quấy anh. Được thôi, nếu hắn muốn khiêu chiến với anh thì anh cũng sẽ chiều. Để rồi anh sẽ cho hắn thấy, cô chỉ là của riêng anh mà thôi!
- Hà Vy! Nghe nói em là fan của Lee Min Ho phải không? Tối nay hình như có show diễn đấy, anh có hai vé hạng 1 nè, em có muốn đi không?
Sau bữa cơm ngột ngạt ấy, cô và anh đang định đi chơi thì Tuấn ngăn lại. Cô thấy hắn nói vậy thì cũng không ngờ nổi luôn. Tại sao hắn lại biết cô là fan của Min Ho? Tại sao hắn muốn cô đi cùng? Liệu mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên mà xảy ra?
- Phải. Nhưng tối nay tôi với bạn trai, à không, phải là tôi với ông xã cũng đã có lịch rồi. Xin lỗi, chúng tôi đi trước!
Anh thấy cô nói vậy thì khẽ cười thầm, không ngờ cô lại có thể gọi anh bằng hai từ "ông xã" trước mặt người lạ như vậy. Anh hạnh phúc lắm, anh vui lắm!
Thấy hai bóng hình đi khuất, Tuấn ở lại cô đơn một mình. Hắn khẽ nở một nụ cười buồn nhưng lại vô cùng thâm hiểm:
- Em cứ chờ đó, rồi để tôi xem em lảng tránh tôi được bao lâu. Để xem sau khi kế hoạch này của tôi thành công thì em có vác đồ mà chạy theo tôi không.
Tuấn mặt buồn tênh rồi lặng lẽ lên xe mà đi. Hắn chỉ còn cách trông mong mà thôi, hắn yêu cô, nhưng liệu cái kết có được hoàn mĩ như những câu truyện cổ tích không?
.....
Cô và anh đang tung tăng dạo phố. Họ đi chơi, đi ngắm cảnh, đi công viên, đi đến những nơi nổi tiếng của Hàn Quốc. Cô cứ tung tăng chụp ảnh, cười nói vui vẻ, ngắm hết nơi nọ nơi kia. Đã vậy, cô cứ bắt anh chơi những trò chơi kì dị. Nào là trò nhảy sàn, chụp ảnh trong phòng kín, rồi lại còn cả nhà ma nữa.
Sau ngày hôm nay, anh chắc chắn rằng mình đã thực sự phục cô rồi. Từ bé anh thấy cô sợ nhất là mấy cái trò chơi ma quỷ. Cứ nhắc tới ma là y như rằng cô chạy biến đi đâu mất. Mà nay, cô lại gan to hơn hùm, chơi cái trò mà ngay cả anh cũng sởn gai ốc. Thời gian có thể thay đổi tất cả mà. Nhưng, anh biết, một thứ trong cô không bao giờ thay đổi. Đó là tình yêu cũng như bản chất dễ thương, năng động của cô.
......
* Tại khu tổ chức gameshow *
- Lee Min Ho! Lee Min Ho! Lee Min Ho!!
- 당신의 캘리포니아를 정렬 화 (soái ca của em)
- 나는 당신을 사랑합니다 ( Em yêu anh)
-....
Cô cũng đã đến, phải cố gắng lắm cô mới học được vài từ giao tiếp bằng tiếng Hàn. Cô phải năn nỉ anh mãi anh mới chịu giúp cô học những từ như: Anh là số một; Yêu anh, người hùng của em!.....
Ngồi vào chiếc ghế vip, cô sung sướng vô cùng. Cô la, cô hét theo đám đông làm anh ghen. Ghen với cái tên mà đang đứng trên sân khấu, làm vợ anh quên mất anh là ai.
- Chào em! Không ngờ em đến sớm vậy!
Một giọng nói vang lên làm cô mất cả hứng và làm anh đã tức nay còn tức hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook