Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác
Chương 19-1: Con sai rồi (1)

Editor: sammie

Ngày hôm sau, Lộ Thừa Hữu không định sẽ đi làm, bởi vì Tô Thiển Oanh phát hiện anh rõ ràng mở to mắt rồi nhắm lại tiếp tục ngủ. Thì ra anh cũng biết lười biếng, cô nghĩ đến anh là một người lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cái gì nên làm, cái gì không nên làm một cách nghiêm ngặt. Thực tế không giống như trong tưởng tượng của cô. Cô suy nghĩ một chút, bọn họ quen nhau lâu như vậy, cô cảm thấy anh chính là một chiếc túi, cô vẫn chưa tiến hành tìm hiểu kĩ càng, cho nên đối với cô mà nói, anh được xem như ở trạng thái chưa được khai phá.

Ánh mặt trời trong mùa này có thể xem như khả ngộ bất khả cầu*, cho nên việc đầu tiên Tô Thiển Oanh làm chính là kéo rèm cửa sổ, phòng ngủ sau đó tràn ngập ánh sáng rực rỡ, thật sự là chuyện khiến người ta hạnh phúc. Lúc cô quay đầu lại liền thấy Lộ Thừa Hữu đang thong thả nhìn mình, sau đó cô nhìn theo ánh mắt của anh xuống dưới chân mình, bởi vì quá mức phấn khích nên chưa mang giày.

Cô ngượng ngùng cười cười với anh, sau đó chỉ hai giây sau đã mang dép lê vào.

Mà ánh mắt kia của anh giống như muốn nói: “Ở đây còn thiếu không nhiều lắm.”

Bởi vì tâm tình đang tốt, cho nên Lộ Thừa Hữu quên chuyện cô lo lắng tối hôm qua, mà anh cũng không tính sẽ đề cập đến vấn đề đó nữa.

Anh không thích suy đoán con người, anh cũng cảm thấy đây là một hành động ngu xuẩn, nếu không thể thay đổi tình trạng hiện nay thì suy nghĩ nhiều cũng chỉ vô dụng. Ví dụ, bây giờ cô là vợ của anh, cho nên bất luận cô xảy ra việc gì, cũng không ảnh hưởng đến sự thật này, bởi vậy không cần đi tìm hiểu những vấn đề mà anh không biết, hơn nữa anh vô cùng đắc ý bởi vì chân tướng đều đang trong lúc nổi lên mặt nước, cố ý tìm tòi thì chẳng được gì.

Tô Thiển Oanh cảm thấy thời gian bây giờ rất tốt, bởi vì bọn họ có thể giảm bớt được một bữa ăn chính, bữa sáng cùng bữa trưa hợp lại thành một, giống như lúc cô còn học đại học, thật sự là quen thuộc đến mức khiến người ta nhớ đến.

Cho nên, cô lề mề ngồi một bên nhìn Lộ Thừa Hữu thay quần áo, dường như muốn đánh giá cách ăn mặc của anh một chút, nhưng không nghĩ ra được lời nào có ích. Bởi vậy cô tự mình xoắn xuýt một phen.

Ánh mắt của cô vẫn nhìn theo anh, kiểu như muốn nói: Đi trên đường nhớ cẩn thận.

Lúc Lộ Thừa Hữu gài hạt nút cuối cùng, nhìn cô: “Em định để bộ dáng này đi gặp mẹ anh?”

Ánh mắt của cô mở to nhìn anh, bộ dáng không hiểu rõ tình hình nhìn anh: “Không phải anh đi làm à?”

“Anh nói anh đi làm sao?”

“Em thấy anh mặc quần áo nghiêm túc như vậy…”

“Chẳng lẽ chỉ có trên lớp thì em mới chú ý đến việc ăn mặc?”

“Đó là đương nhiên.”

“Mau thay quần áo, nhiều nhất là nửa tiếng.”

“Hừ hừ.” Cô phát tiết, sau đó thuận tay vuốt đầu tóc rối tung của mình.

Lộ Thừa Hữu hâm sữa ở bên ngoài, không ăn gì cả nhưng cũng phải lót dạ một ít, huống chi sắp tới sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực.

Tô Thiển Oanh chậm chạp bước ra, anh đưa cô một ly sữa: “Uống hết đi.”

Cô không nghĩ nhiều, bộ não điều khiển cô đổ sữa vào miệng mình, uống xong mới mở miêng: “Nếu em không uống hết thì sẽ thế nào?”

“Sẽ còn thừa một nửa ly sữa.”

“Việc này đương nhiên em biết.”

“Vậy em còn hỏi gì?”

Cô tức giận đến mức tay run lên, nhưng vẫn vững vàng giữ được chiếc ly, chuyện lần trước, chính cô cũng biết mình không đúng.

Bọn họ trở về biệt thự lúc giữa trưa. Hoàng Lệ An thấy bọn họ trở về, vẻ mặt vui mừng thấy rõ, vì thế lập tức đi mua đồ ăn nấu cơm, Lộ Thừa Hữu đứng bên cạnh ra sức đẩy Tô Thiển Oanh, cô liền đến bên cạnh Hoàng Lệ An.

Lộ Thừa Hữu nói dói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Mẹ, để Oanh Oanh đi cùng đi, hôm nay ngủ dậy cô ấy còn phấn khích nói muốn đi gặp mẹ học nấu ăn.”

Tô Thiển Oanh không có cách nào: “Đúng vậy, mẹ làm đồ ăn là ngon nhất, suốt ngày anh ấy đều khó chịu vì con làm đồ ăn không thể ăn được.”

Đương nhiên Hoàng Lệ An không có ý kiến, nhưng mà cũng để ý đến tâm tình của con dâu: “Thừa Hữu, đứa bé này có hơi kén chọn, con đừng để ý đến nó là được.”

Lộ Thừa Hữu sau khi thấy hai người đi ra ngoài, lúc này mới đi đến cạnh Lộ Chấn Vân: “Ba nhìn cái gì mà cười nham hiểm vậy?”

Lộ Chấn Vân cười to: “Con trai này, làm chút chuyện như vậy cũng không để lại dấu vết. Nhưng con như vậy quả thật cũng khiến mẹ con yên tâm.”

Lộ Thừa Hữu không trả lời, bởi vì lời cha anh nói đều đúng.

Lộ Chấn Vân nhìn con trai mình, suy nghĩ thật sự rất tinh tế: “Quả thật cha và mẹ rất lo hai đứa trong khoảng thời gian này không được tốt, mà con lại có tính cái gì cũng không chịu nói. Cứ như vậy, cuộc sống bên ngoài của các con, chúng ta một chút cũng không biết gì. Cha mẹ rất lo con cãi nhau với Oanh Oanh, hoặc là ầm ĩ với nhau khi không thoải mái. Dù sao nó trốn đi trong hôn lễ, đúng là một chuyện lớn, chúng ta lo trong lòng con không thoải mái được.

“Thật xin lỗi, đã để cha mẹ phải lo lắng.”

Lộ Chấn Vân lắc đầu, “Con làm tốt lắm, hôm nay đưa Oanh Oanh đến, không phải là muốn để tự chúng ta nhìn thấy các con đều rất tốt, để chúng ta yên tâm hay sao? Tuy rằng cha đã già, nhưng tâm tư của người già vẫn có thể suy xét vài phần.”

“Cha không già chút nào, nếu không chúng ta đi đánh một hai ván cờ nhé?”

“Chuyện này đương nhiên là được.”

Vì thế, bọn họ bày ra bàn cờ, chuẩn bị từng đợt vui vẻ.

* khả ngộ bất khả cầu: Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương