Em Chỉ Có Thể Thích Anh
-
Chương 42
Trong phòng xì xào tiếng bàn tán.
Chỉ có người cực kỳ hay đi buôn dưa lê thì mới biết mối quan hệ của Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương, còn đại đa số học sinh bình thường chỉ lo việc học hành của mình, đâu có thời gian bận tâm đến những chuyện xảy ra ở trường, vậy nên chẳng hề biết hai người là như thế nào của nhau cả.
"Hạ Mộng Ngư với Hạ Dạ Dương thân quen sao?"
Có người tò mò.
"Uổi, hai người này quen nhau này, kinh thật."
"Bạn gái mới?"
Tuy rằng thành tích học tập của Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương liên tiếp giữ vị trí số một và số hai, nhưng phong cách sống lại quá khác biệt, nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ hai người họ với nhau được.
Mọi người không khỏi cảm thấy học thần hôm nay mang đến quá nhiều sự bất ngờ.
Người mời khoai tây chiên thì đang ăn khoai tây chiên, người mời bánh quy thì đang ăn bánh quy, còn người mời mì cay thì cũng đang ăn mì cay. Ai nấy đều vừa ăn vừa xem vở kịch đang diễn ra trong lớp.
"Nó làm gì cậu?", Hạ Dạ Dương căng thẳng hỏi Hạ Mộng Ngư.
"Chỉ kéo một cái thôi mà, không sao cả.", Hạ Mộng Ngư lui về sau một bước, nhỏ giọng xấu hổ nói: "Cậu buông tôi ra trước đi có được không?"
Hình như Hạ Dạ Dương thở phào một hơi, lại ý thức được hành vi của mình hơi không bình thường nên lập tức thu tay lại.
"Thật không?", Hạ Dạ Dương nhẹ giọng hỏi, "Không nói dối tôi đấy chứ?"
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ gật đầu.
Hạ Dạ Dương khẽ thở ra. Cậu ta lúc nào cũng mang cái vẻ ta đây là nhất, chỉ muốn cả thế giới phải xoay quanh mình, ngay cả lúc yêu đương thì bạn gái trước giờ đều đi sau cậu ta, đâu có thấy cậu ta quan tâm một người như vậy. Hơn nữa, cho dù yêu đương thì cậu ta cũng không sang lớp khác tìm người, chưa bao giờ chờ bạn gái tan học, lúc nào cũng là bạn gái đến tìm cậu ta.
Đám con gái trong lớp trao đổi ánh mắt, rồi làm ra vẻ đã hiểu.
Xem ra Hạ Mộng Ngư mới là sủng phi...
"Cậu yên tâm.", Hạ Dạ Dương trầm giọng nói.
"Hả? Yên tâm cái gì?", Hạ Mộng Ngư ngây ngẩn, có phần bất an, "Cậu không định làm gì đấy chứ? Không cần đâu!"
Còn ngại cô gần đây kém nổi bật sao?
Hạ Mộng Ngư chỉ muốn làm người giỏi nhất cả trường một cách thầm lặng thôi!
Hạ Dạ Dương không trả lời mà nhìn sang Từ Tử Sung và hỏi: "Nghe nói cậu đánh Lý Tử Viễn?"
Từ Tử Sung dùng ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Dạ Dương, không nói lời nào.
Đứng ở phía sau, Mạnh Huy vừa ăn mì cay vừa cướp lời: "Nói thừa, Sung ca là người xông lên đầu tiên, tung một chưởng đánh bay nó, bọn phân ban bị bọn tôi đánh gục hết đấy, được chưa?"
Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi, Mạnh Huy này, lúc này đâu phải lúc để ba hoa chích chòe, còn không nhìn tình hình đi.
"Cảm ơn.", Hạ Dạ Dương nói.
Mạnh Huy vung tay lên và nói: "Cảm ơn gì chứ, đừng khách sáo! Đánh chơi thôi mà, không đáng kể!"
Từ Tử Sung nãy giờ chỉ im lặng thì lại chợt nở nụ cười.
Nụ cười trào phúng đó, Hạ Mộng Ngư rất quen thuộc, cô lập tức cảm thấy cả người đang dần nổi da gà, đại sự không ổn rồi.
"Cảm ơn?"
Thần sắc Từ Tử Sung lạnh đi.
"Cậu dựa vào cái gì mà cảm ơn chúng tôi?"
Tiếng Trung vốn là một bộ môn bác đại tinh thâm, hơn nữa còn là thứ ngôn ngữ tràn ngập ẩn ý.
Cậu vì cái gì mà cảm ơn chúng tôi, cậu dựa vào cái gì mà cảm ơn chúng tôi, chỉ khác có một từ, nhưng ý nghĩa thì lại khác xa.
Mặc dù Hạ Dạ Dương bị bệnh vương tử, nhưng năng lực lý giải vô cùng tốt, thành tích Ngữ Văn có khi được 140 điểm, sao lại không nghe ra Từ Tử Sung nói câu này là có ý gì.
Hạ Dạ Dương và Từ Tử Sung đứng đối mặt, hai người cùng lạnh lùng nhìn nhau, khiến bầu không khí xung quanh bỗng chốc hạ nhiệt độ xuống cực điểm. Những người xung quanh không biết vì sao hai người kia bắt đầu đấu mắt, xem ra có phần quỷ quái. Mọi người nhìn nhau, có người chép miệng, có người nhún vai, đều mơ mơ hồ hồ. Chỉ có Phạm Tiểu Kiều là hiểu rõ tất cả ngọn nguồn của sự căng thẳng này, nhưng lại yên lặng hút sữa.
Chậc chậc, đúng là "đao quang kiếm ảnh" đó!
Hạ Mộng Ngư đứng cạnh hai người, không dám thở mạnh, cả đời này cô chưa từng hoảng sợ đến vậy...
Cô có nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí này không?
"Hai cậu..."
Hạ Mộng Ngư ậm ờ một lúc, cuối cùng vẫn lấy can đảm phá vỡ cục diện.
"Nghe nói, nhìn vào mắt nhau quá ba mươi giây là sẽ yêu đối phương đấy."
"Các cậu cứ nhìn nhau như thế thì chỉ còn nước yêu nhau thôi, hai vị, con đường này không dễ đi đâu..."
Từ Tử Sung và Hạ Dạ Dương nhất loạt nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, dáng vẻ như thể yêu cầu cô ngậm miệng, sau đó lại liếc nhau, rõ ràng là ánh mắt chán ghét.
Đám bạn cùng lớp đứng vây quanh xem cũng phải phì cười ra tiếng, học thần đúng là sát phong cảnh quá.
Đúng lúc này, chuông báo vào giờ vang lên, đã lại chuẩn bị tới tiết mới.
Hạ Dạ Dương nhìn đồng hồ, đành phải về, vội chào Hạ Mộng Ngư một câu rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng học. Có như thế, cuộc giằng co giữa hai vị thiếu gia này mới chấm dứt.
Hết trò vui để xem, mọi người lục tục về chỗ chuẩn bị vào tiết mới.
Sau tiếng chuông phải hai phút mới vào tiết, nhân lúc cô giáo còn chưa vào, mọi người vừa về chỗ đã tranh thủ tay lấy sách ra mồm thì tiếp tục bàn tán về Hạ Mộng Ngư.
Từ Tử Sung ngồi xuống, mặt không biến sắc, cũng chẳng nói lời nào, cả người tản ra khí lạnh. Cậu liếc Hạ Mộng Ngư một cái rồi lại quay đầu về, tiếp tục im lặng.
Hạ Mộng Ngư bị một cái liếc mắt của Từ Tử Sung làm cho nổi da gà.
Mẹ kiếp, Hạ Dạ Dương đúng là muốn giết cô mà! Đang yên đang lành, tự nhiên phát bệnh thần kinh, đã kêu tuyệt giao rồi mà lại chạy đến quan tâm cô làm cái gì? Mua thêm phiền toái đến cho cô đấy có biết không? Vị lão gia này khó dỗ lắm đấy có biết không?
Người ngồi ở phía sau vỗ vai Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư liền quay đầu lại.
"Học thần, cậu với Hạ Dạ Dương có quan hệ gì đấy?", cậu bạn ngồi phía sau nhe nhở hỏi.
"Học thần, không phải cậu là bạn gái mới của Hạ Dạ Dương đấy chứ?", cô bạn ngồi phía sau nói một cách kỳ quái: "Ngày trước đến cả hoa khôi lớp mình mà cậu ta còn chẳng thèm đoái hoài, đây rõ ràng là một sự khẳng định cho giá trị nhan sắc của cậu!"
Lời của cô nàng đó vừa dứt, cô nàng hoa khôi ngồi ngay phía sau ngẩng phắt đầu lên, liếc xéo một cái đầy khinh thường với Hạ Mộng Ngư.
"Sao có thể!", Hạ Mộng Ngư lớn tiếng giải thích: "Mình với cậu ta là bạn từ nhỏ, quen nhau nhiều năm, ngoài chuyện đó ra thì chẳng có quan hệ gì cả! Hai đứa bọn mình hoàn toàn không có khả năng, mình không thích Hạ Dạ Dương chút nào cả!"
Hạ Mộng Ngư liếc trộm Từ Tử Sung, nhất định vị này có thể nghe ra tấm chân tình của cô.
Đối với Từ Tử Sung, cô tuyệt đối trung thành và tận tâm, không hề có tâm tư khác!
Nhưng mà cô nàng hoa khôi lại đúng lúc lên tiếng tò mò: "Sao chẳng giống như là không có chút khả năng nào thế? Nhìn cậu căng thẳng thế cơ mà."
"Cậu không thích cậu ta, thế có phải cậu ta thích cậu không?"
"Làm bạn nhiều năm như thế, cậu ta có thích cậu hay không chẳng lẽ cậu không cảm nhận được?"
Hạ Mộng Ngư biết hoa khôi có mục đích.
Mẹ nó chứ, nói quá nhiều rồi đấy!
Có người nhỏ giọng xì xào, nói học thần quả nhiên là có mị lực.
"Thật ra rất xứng đôi mà, ha ha."
"Đúng vậy, Kim Đồng Ngọc Nữ!"
Tốt rồi, giờ thì sự chú ý của mọi người rời hẳn ra khỏi cô và Từ Tử Sung, rồi chuyển toàn bộ lên cô và Hạ Dạ Dương rồi!
Hạ Mộng Ngư liếc Từ Tử Sung một cái. Cậu không nói lời nào, chỉ im lặng giở sách, thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng vừa rồi lúc mở sách ra, rõ ràng lực tay hơi mạnh, không để ý là có thể xé rách quyển sách.
Hạ Mộng Ngư nhìn thấy hết, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng. Bỗng nhiên cô rất nhớ những ngày được ngồi sau Phạm Tiểu Kiều, nếu có cô nàng đó, nhất định cô nàng sẽ giúp cô, một phen đánh sấp mặt hoa khôi.
Cũng may lúc này chuông chính thức vào tiết vang lên, cô giáo đi vào lớp bắt đầu giờ học, đám bạn phía dưới mới ngậm miệng ngừng trêu chọc Hạ Mộng Ngư.
Hết tiết, Từ Tử Sung vẫn trầm mặc làm bài, có mấy lần Hạ Mộng Ngư muốn nói chuyện với cậu, cậu đều làm vẻ mặt lạnh lùng khiến cô không tài nào mở miệng được.
Hỏi cái gì cậu cũng chỉ "ừ", không thì "ờ". Hạ Mộng Ngư thở dài, xong rồi, giận thật rồi.
Cô làm thế nào được nữa?
Chẳng lẽ phải dỗ dành?
Tự mình chọn đúng tên yêu nghiệt, cho dù có phải quỳ gối thì cũng đành chịu thôi.
Từ Tử Sung nhìn quyển vở bài tập không chớp mắt, Mạnh Huy hỏi cậu có đói không, cậu cũng bảo không đói, không muốn ăn.
"Vừa nãy ông đã ăn gì đâu, không đói à?"
"Không đói.", Từ Tử Sung lạnh mặt nói.
Tức no rồi.
Trong lớp ồn ào hết sức, có người cãi nhau, người ngồi ăn vặt, có người chém gió tung nóc, có người thì ngồi chép bài tập. Hai người ngồi cạnh bục giảng thì đều im lặng cúi đầu làm bài, không nói một tiếng nào, bộ dạng hết sức chăm chú.
Sau một tiết học, sự tò mò hóng chuyện của mọi người cũng giảm đi hẳn, cũng chẳng ai chú ý đến họ nữa.
Từ Tử Sung đang làm bài tập thì bỗng khựng lại...
Cậu liếc nhìn Hạ Mộng Ngư một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn vào sách giáo khoa, động tác tay không ngừng, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng cứng ngắc lại.
Viết thêm được vài nét nữa, rốt cuộc Từ Tử Sung cũng không viết nổi nữa, cậu quay sang Hạ Mộng Ngư, ánh mắt âm trầm nhưng nóng rực.
"Từ Tử Sung, cậu xem đề này đi.", Hạ Mộng Ngư nhân cơ hội đẩy quyển sách sang rồi cười tủm tỉm: "Bọn mình trao đổi đáp án đi?"
Từ Tử Sung thoáng liếc qua quyển sách.
Trên cùng trang sách viết: Không cho phép giận dỗi.
"Đáp án của cậu có giống của mình không? Giống thì mình sẽ lấy sách về.", Hạ Mộng Ngư nở nụ cười hồn nhiên.
Từ Tử Sung cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung đến nơi, cậu nặng nề thở dài một hơi.
"Giống.", cậu trầm giọng nói, "Lấy về đi."
"Được."
Hạ Mộng Ngư đắc ý thu quyển sách về.
Quả nhiên.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy tuy rằng thực tiễn rất quan trọng, nhưng vẫn cần lý luận làm chỗ dựa, quả nhiên làm ít ăn nhiều, bớt được bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên làm việc gì cũng cần phải có tinh thần nghiên cứu.
Xem ra hôm đó thức đêm nghiên cứu quả nhiên không uổng phí!
Cô còn nhớ, có một đoạn viết, đàn ông là một loại sinh vật không thể bơm máu lên cả não và xuống chỗ dưới cùng một lúc, phía dưới bình thường thì đầu óc sung huyết, đầu óc mà đã khống chế được thì cơ bản là yêu cầu nào cũng được thực hiện hết.
Từ Tử Sung cúi đầu, bắt gặp cảnh tượng bàn chân trắng nõn cuối cùng cũng ngừng cọ tới cọ lui trên bắp chân cậu, ngoan ngoãn thu về.
Chết tiệt.
"Hạ Mộng Ngư, đi vệ sinh với tao đi!", Phạm Tiểu Kiều đến cạnh Hạ Mộng Ngư và nói.
"Ừ, được!"
Hạ Mộng Ngư đứng dậy, thoáng lảo đảo, vội vàng xỏ chiếc xăng đan vào.
"Mày cởi một cái dép ra làm gì?"
"À... Hơi rộng, thỉnh thoảng bị tuột ra, ha ha."
"À."
Chỉ có người cực kỳ hay đi buôn dưa lê thì mới biết mối quan hệ của Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương, còn đại đa số học sinh bình thường chỉ lo việc học hành của mình, đâu có thời gian bận tâm đến những chuyện xảy ra ở trường, vậy nên chẳng hề biết hai người là như thế nào của nhau cả.
"Hạ Mộng Ngư với Hạ Dạ Dương thân quen sao?"
Có người tò mò.
"Uổi, hai người này quen nhau này, kinh thật."
"Bạn gái mới?"
Tuy rằng thành tích học tập của Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương liên tiếp giữ vị trí số một và số hai, nhưng phong cách sống lại quá khác biệt, nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ hai người họ với nhau được.
Mọi người không khỏi cảm thấy học thần hôm nay mang đến quá nhiều sự bất ngờ.
Người mời khoai tây chiên thì đang ăn khoai tây chiên, người mời bánh quy thì đang ăn bánh quy, còn người mời mì cay thì cũng đang ăn mì cay. Ai nấy đều vừa ăn vừa xem vở kịch đang diễn ra trong lớp.
"Nó làm gì cậu?", Hạ Dạ Dương căng thẳng hỏi Hạ Mộng Ngư.
"Chỉ kéo một cái thôi mà, không sao cả.", Hạ Mộng Ngư lui về sau một bước, nhỏ giọng xấu hổ nói: "Cậu buông tôi ra trước đi có được không?"
Hình như Hạ Dạ Dương thở phào một hơi, lại ý thức được hành vi của mình hơi không bình thường nên lập tức thu tay lại.
"Thật không?", Hạ Dạ Dương nhẹ giọng hỏi, "Không nói dối tôi đấy chứ?"
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ gật đầu.
Hạ Dạ Dương khẽ thở ra. Cậu ta lúc nào cũng mang cái vẻ ta đây là nhất, chỉ muốn cả thế giới phải xoay quanh mình, ngay cả lúc yêu đương thì bạn gái trước giờ đều đi sau cậu ta, đâu có thấy cậu ta quan tâm một người như vậy. Hơn nữa, cho dù yêu đương thì cậu ta cũng không sang lớp khác tìm người, chưa bao giờ chờ bạn gái tan học, lúc nào cũng là bạn gái đến tìm cậu ta.
Đám con gái trong lớp trao đổi ánh mắt, rồi làm ra vẻ đã hiểu.
Xem ra Hạ Mộng Ngư mới là sủng phi...
"Cậu yên tâm.", Hạ Dạ Dương trầm giọng nói.
"Hả? Yên tâm cái gì?", Hạ Mộng Ngư ngây ngẩn, có phần bất an, "Cậu không định làm gì đấy chứ? Không cần đâu!"
Còn ngại cô gần đây kém nổi bật sao?
Hạ Mộng Ngư chỉ muốn làm người giỏi nhất cả trường một cách thầm lặng thôi!
Hạ Dạ Dương không trả lời mà nhìn sang Từ Tử Sung và hỏi: "Nghe nói cậu đánh Lý Tử Viễn?"
Từ Tử Sung dùng ánh mắt nặng nề nhìn Hạ Dạ Dương, không nói lời nào.
Đứng ở phía sau, Mạnh Huy vừa ăn mì cay vừa cướp lời: "Nói thừa, Sung ca là người xông lên đầu tiên, tung một chưởng đánh bay nó, bọn phân ban bị bọn tôi đánh gục hết đấy, được chưa?"
Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi, Mạnh Huy này, lúc này đâu phải lúc để ba hoa chích chòe, còn không nhìn tình hình đi.
"Cảm ơn.", Hạ Dạ Dương nói.
Mạnh Huy vung tay lên và nói: "Cảm ơn gì chứ, đừng khách sáo! Đánh chơi thôi mà, không đáng kể!"
Từ Tử Sung nãy giờ chỉ im lặng thì lại chợt nở nụ cười.
Nụ cười trào phúng đó, Hạ Mộng Ngư rất quen thuộc, cô lập tức cảm thấy cả người đang dần nổi da gà, đại sự không ổn rồi.
"Cảm ơn?"
Thần sắc Từ Tử Sung lạnh đi.
"Cậu dựa vào cái gì mà cảm ơn chúng tôi?"
Tiếng Trung vốn là một bộ môn bác đại tinh thâm, hơn nữa còn là thứ ngôn ngữ tràn ngập ẩn ý.
Cậu vì cái gì mà cảm ơn chúng tôi, cậu dựa vào cái gì mà cảm ơn chúng tôi, chỉ khác có một từ, nhưng ý nghĩa thì lại khác xa.
Mặc dù Hạ Dạ Dương bị bệnh vương tử, nhưng năng lực lý giải vô cùng tốt, thành tích Ngữ Văn có khi được 140 điểm, sao lại không nghe ra Từ Tử Sung nói câu này là có ý gì.
Hạ Dạ Dương và Từ Tử Sung đứng đối mặt, hai người cùng lạnh lùng nhìn nhau, khiến bầu không khí xung quanh bỗng chốc hạ nhiệt độ xuống cực điểm. Những người xung quanh không biết vì sao hai người kia bắt đầu đấu mắt, xem ra có phần quỷ quái. Mọi người nhìn nhau, có người chép miệng, có người nhún vai, đều mơ mơ hồ hồ. Chỉ có Phạm Tiểu Kiều là hiểu rõ tất cả ngọn nguồn của sự căng thẳng này, nhưng lại yên lặng hút sữa.
Chậc chậc, đúng là "đao quang kiếm ảnh" đó!
Hạ Mộng Ngư đứng cạnh hai người, không dám thở mạnh, cả đời này cô chưa từng hoảng sợ đến vậy...
Cô có nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí này không?
"Hai cậu..."
Hạ Mộng Ngư ậm ờ một lúc, cuối cùng vẫn lấy can đảm phá vỡ cục diện.
"Nghe nói, nhìn vào mắt nhau quá ba mươi giây là sẽ yêu đối phương đấy."
"Các cậu cứ nhìn nhau như thế thì chỉ còn nước yêu nhau thôi, hai vị, con đường này không dễ đi đâu..."
Từ Tử Sung và Hạ Dạ Dương nhất loạt nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, dáng vẻ như thể yêu cầu cô ngậm miệng, sau đó lại liếc nhau, rõ ràng là ánh mắt chán ghét.
Đám bạn cùng lớp đứng vây quanh xem cũng phải phì cười ra tiếng, học thần đúng là sát phong cảnh quá.
Đúng lúc này, chuông báo vào giờ vang lên, đã lại chuẩn bị tới tiết mới.
Hạ Dạ Dương nhìn đồng hồ, đành phải về, vội chào Hạ Mộng Ngư một câu rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng học. Có như thế, cuộc giằng co giữa hai vị thiếu gia này mới chấm dứt.
Hết trò vui để xem, mọi người lục tục về chỗ chuẩn bị vào tiết mới.
Sau tiếng chuông phải hai phút mới vào tiết, nhân lúc cô giáo còn chưa vào, mọi người vừa về chỗ đã tranh thủ tay lấy sách ra mồm thì tiếp tục bàn tán về Hạ Mộng Ngư.
Từ Tử Sung ngồi xuống, mặt không biến sắc, cũng chẳng nói lời nào, cả người tản ra khí lạnh. Cậu liếc Hạ Mộng Ngư một cái rồi lại quay đầu về, tiếp tục im lặng.
Hạ Mộng Ngư bị một cái liếc mắt của Từ Tử Sung làm cho nổi da gà.
Mẹ kiếp, Hạ Dạ Dương đúng là muốn giết cô mà! Đang yên đang lành, tự nhiên phát bệnh thần kinh, đã kêu tuyệt giao rồi mà lại chạy đến quan tâm cô làm cái gì? Mua thêm phiền toái đến cho cô đấy có biết không? Vị lão gia này khó dỗ lắm đấy có biết không?
Người ngồi ở phía sau vỗ vai Hạ Mộng Ngư.
Hạ Mộng Ngư liền quay đầu lại.
"Học thần, cậu với Hạ Dạ Dương có quan hệ gì đấy?", cậu bạn ngồi phía sau nhe nhở hỏi.
"Học thần, không phải cậu là bạn gái mới của Hạ Dạ Dương đấy chứ?", cô bạn ngồi phía sau nói một cách kỳ quái: "Ngày trước đến cả hoa khôi lớp mình mà cậu ta còn chẳng thèm đoái hoài, đây rõ ràng là một sự khẳng định cho giá trị nhan sắc của cậu!"
Lời của cô nàng đó vừa dứt, cô nàng hoa khôi ngồi ngay phía sau ngẩng phắt đầu lên, liếc xéo một cái đầy khinh thường với Hạ Mộng Ngư.
"Sao có thể!", Hạ Mộng Ngư lớn tiếng giải thích: "Mình với cậu ta là bạn từ nhỏ, quen nhau nhiều năm, ngoài chuyện đó ra thì chẳng có quan hệ gì cả! Hai đứa bọn mình hoàn toàn không có khả năng, mình không thích Hạ Dạ Dương chút nào cả!"
Hạ Mộng Ngư liếc trộm Từ Tử Sung, nhất định vị này có thể nghe ra tấm chân tình của cô.
Đối với Từ Tử Sung, cô tuyệt đối trung thành và tận tâm, không hề có tâm tư khác!
Nhưng mà cô nàng hoa khôi lại đúng lúc lên tiếng tò mò: "Sao chẳng giống như là không có chút khả năng nào thế? Nhìn cậu căng thẳng thế cơ mà."
"Cậu không thích cậu ta, thế có phải cậu ta thích cậu không?"
"Làm bạn nhiều năm như thế, cậu ta có thích cậu hay không chẳng lẽ cậu không cảm nhận được?"
Hạ Mộng Ngư biết hoa khôi có mục đích.
Mẹ nó chứ, nói quá nhiều rồi đấy!
Có người nhỏ giọng xì xào, nói học thần quả nhiên là có mị lực.
"Thật ra rất xứng đôi mà, ha ha."
"Đúng vậy, Kim Đồng Ngọc Nữ!"
Tốt rồi, giờ thì sự chú ý của mọi người rời hẳn ra khỏi cô và Từ Tử Sung, rồi chuyển toàn bộ lên cô và Hạ Dạ Dương rồi!
Hạ Mộng Ngư liếc Từ Tử Sung một cái. Cậu không nói lời nào, chỉ im lặng giở sách, thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng vừa rồi lúc mở sách ra, rõ ràng lực tay hơi mạnh, không để ý là có thể xé rách quyển sách.
Hạ Mộng Ngư nhìn thấy hết, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng. Bỗng nhiên cô rất nhớ những ngày được ngồi sau Phạm Tiểu Kiều, nếu có cô nàng đó, nhất định cô nàng sẽ giúp cô, một phen đánh sấp mặt hoa khôi.
Cũng may lúc này chuông chính thức vào tiết vang lên, cô giáo đi vào lớp bắt đầu giờ học, đám bạn phía dưới mới ngậm miệng ngừng trêu chọc Hạ Mộng Ngư.
Hết tiết, Từ Tử Sung vẫn trầm mặc làm bài, có mấy lần Hạ Mộng Ngư muốn nói chuyện với cậu, cậu đều làm vẻ mặt lạnh lùng khiến cô không tài nào mở miệng được.
Hỏi cái gì cậu cũng chỉ "ừ", không thì "ờ". Hạ Mộng Ngư thở dài, xong rồi, giận thật rồi.
Cô làm thế nào được nữa?
Chẳng lẽ phải dỗ dành?
Tự mình chọn đúng tên yêu nghiệt, cho dù có phải quỳ gối thì cũng đành chịu thôi.
Từ Tử Sung nhìn quyển vở bài tập không chớp mắt, Mạnh Huy hỏi cậu có đói không, cậu cũng bảo không đói, không muốn ăn.
"Vừa nãy ông đã ăn gì đâu, không đói à?"
"Không đói.", Từ Tử Sung lạnh mặt nói.
Tức no rồi.
Trong lớp ồn ào hết sức, có người cãi nhau, người ngồi ăn vặt, có người chém gió tung nóc, có người thì ngồi chép bài tập. Hai người ngồi cạnh bục giảng thì đều im lặng cúi đầu làm bài, không nói một tiếng nào, bộ dạng hết sức chăm chú.
Sau một tiết học, sự tò mò hóng chuyện của mọi người cũng giảm đi hẳn, cũng chẳng ai chú ý đến họ nữa.
Từ Tử Sung đang làm bài tập thì bỗng khựng lại...
Cậu liếc nhìn Hạ Mộng Ngư một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn vào sách giáo khoa, động tác tay không ngừng, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng cứng ngắc lại.
Viết thêm được vài nét nữa, rốt cuộc Từ Tử Sung cũng không viết nổi nữa, cậu quay sang Hạ Mộng Ngư, ánh mắt âm trầm nhưng nóng rực.
"Từ Tử Sung, cậu xem đề này đi.", Hạ Mộng Ngư nhân cơ hội đẩy quyển sách sang rồi cười tủm tỉm: "Bọn mình trao đổi đáp án đi?"
Từ Tử Sung thoáng liếc qua quyển sách.
Trên cùng trang sách viết: Không cho phép giận dỗi.
"Đáp án của cậu có giống của mình không? Giống thì mình sẽ lấy sách về.", Hạ Mộng Ngư nở nụ cười hồn nhiên.
Từ Tử Sung cảm thấy cả người mình như sắp nổ tung đến nơi, cậu nặng nề thở dài một hơi.
"Giống.", cậu trầm giọng nói, "Lấy về đi."
"Được."
Hạ Mộng Ngư đắc ý thu quyển sách về.
Quả nhiên.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy tuy rằng thực tiễn rất quan trọng, nhưng vẫn cần lý luận làm chỗ dựa, quả nhiên làm ít ăn nhiều, bớt được bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên làm việc gì cũng cần phải có tinh thần nghiên cứu.
Xem ra hôm đó thức đêm nghiên cứu quả nhiên không uổng phí!
Cô còn nhớ, có một đoạn viết, đàn ông là một loại sinh vật không thể bơm máu lên cả não và xuống chỗ dưới cùng một lúc, phía dưới bình thường thì đầu óc sung huyết, đầu óc mà đã khống chế được thì cơ bản là yêu cầu nào cũng được thực hiện hết.
Từ Tử Sung cúi đầu, bắt gặp cảnh tượng bàn chân trắng nõn cuối cùng cũng ngừng cọ tới cọ lui trên bắp chân cậu, ngoan ngoãn thu về.
Chết tiệt.
"Hạ Mộng Ngư, đi vệ sinh với tao đi!", Phạm Tiểu Kiều đến cạnh Hạ Mộng Ngư và nói.
"Ừ, được!"
Hạ Mộng Ngư đứng dậy, thoáng lảo đảo, vội vàng xỏ chiếc xăng đan vào.
"Mày cởi một cái dép ra làm gì?"
"À... Hơi rộng, thỉnh thoảng bị tuột ra, ha ha."
"À."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook