Em Chỉ Có Thể Thích Anh
-
Chương 32
Từ Tử Sung chưa từng xử lý tình huống thế này. Hạ Mộng Ngư quả thực còn khiến cậu cảm thấy khó giải quyết hơn cả đối thủ cường tráng nhất trên sàn đấu. Con gái đúng là sinh vật kỳ lạ, đang vừa đi vừa nói chuyện bình thường, thế nào mà tự dưng lại khóc được? Rốt cuộc nước mắt này đến từ đâu đây?
Cậu luống cuống đứng nhìn Hạ Mộng Ngư, giơ tay ra không được, mà không giơ ra cũng không được.
"Cậu...Cậu đừng khóc nữa.", Từ Tử Sung vụng về dỗ dành.
Hạ Mộng Ngư mím môi, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Từ Tử Sung rồi mếu máo nói: "Còn không phải là...cậu chọc vào mình sao..."
"Mình chọc cậu thế nào?", Từ Tử Sung bất đắc dĩ nhìn Hạ Mộng Ngư, giọng nói nhẹ nhàng như thể sợ dọa đến cô, "Mình nói gì sai thì cậu bảo mình, sau này mình không nói nữa là được, đừng khóc nữa."
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, nước mắt cũng văng ra theo.
"Không phải..."
"Thế thì làm sao?"
"Cảm động chứ sao, đồ ngốc này..."
Từ Tử Sung sửng sốt, rốt cuộc cũng yên tâm, gương mặt hiện vẻ dịu dàng, "Cậu mới là đồ ngốc, nói có mấy câu đã làm cậu cảm động được. Sao mà dễ lừa thế?"
Hạ Mộng Ngư ngẩn ra. Cậu đang lừa cô sao?
Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng giơ tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống bên má Hạ Mộng Ngư, cậu thở dài: "Đừng nghe đàn ông nói, phải xem người ta làm thế nào, biết chưa?"
Hạ Mộng Ngư cúi đầu không nói lời nào.
Bàn tay có phần thô ráp của Từ Tử Sung vuốt ve trên làn da non mềm của Hạ Mộng Ngư, lòng bàn tay nóng rẫy như muốn hun chảy cô vậy.
"Cậu chờ nhé.", Từ Tử Sung nói, "Chờ xem mình làm thế nào. Mình nói được làm được."
Cơn nức nở vừa qua lại ào ào dội lại, Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt chân thành của Từ Tử Sung thì chỉ thấy như cậu lại giáng một đòn vào tim cô. Hạ Mộng Ngư mếu máo chuẩn bị khóc tiếp.
"Cậu...", Từ Tử Sung bất đắc dĩ cười khổ, "Vừa nãy không phải đã ổn rồi sao, thế nào mà lại khóc rồi?"
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, xem ra lần này không nín được rồi.
Từ Tử Sung thở dài.
"Haiz, khóc đi, khóc đi..."
Cậu dỗ là được.
Hạ Mộng Ngư gật đầu, nhưng ngay một giây trước khi giọt nước mắt rơi xuống, cô bỗng trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn về phía sau Từ Tử Sung.
Lần này Hạ Mộng Ngư thật sự không muốn khóc.
Cô sắp toi rồi.
"Chết rồi, chết rồi, chết rồi!"
Hạ Mộng Ngư trốn ra sau Từ Tử Sung, bộ dạng như vừa nhìn thấy Diêm Vương.
"Sao thế?"
Từ Tử Sung quay đầu lại, thấy xa xa có một bà thím đang xách túi lớn túi nhỏ đi về phía họ.
"Mẹ mình đấy!"
Hạ Mộng Ngư nhìn ngó xung quanh, cả con ngõ này chẳng có cái cây nào để lấp cả, chỉ trơ trọi hai bên vách tường. Giờ quay đầu chạy cũng không kịp nữa rồi, dù sao cũng là mẹ đẻ, e rằng mẹ cô chỉ liếc một cái là đã nhận ra cô rồi.
Toi rồi, toi rồi, toi thật rồi!
Nếu mẹ cô nhìn thấy cô ăn mặc thế này, lại một mình đi với con trai, kiểu gì về bà cũng đánh gãy chân cô mất.
Ngay lúc mẹ Hạ Mộng Ngư nhìn về phía họ, Từ Tử Sung bỗng giơ tay kéo Hạ Mộng Ngư vào lòng. Bàn tay Từ Tử Sung áp vào lưng Hạ Mộng Ngư, ghìm cô vào lòng mình, sau đó tiến về phía trước, áp chặt cô vào tường, vây thật kín.
"Đừng nhúc nhích.", Từ Tử Sung nói.
Hạ Mộng Ngư cũng vội vàng vùi đầu vào ngực Từ Tử Sung, hai tay tóm chặt vạt áo cậu, cả người áp sát vào cậu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Mẹ Hạ Mộng Ngư nhìn về phía bên này, thấy ven đường có hai đứa nhỏ đang ôm nhau, một đứa mặc đồng phục, còn một đứa thì ăn mặc vô cùng không đứng đắn, để lộ nguyên cẳng chân, phía trên mặc gì không rõ nhưng hình như là không có tay áo. Đứa con trai ôm đứa con gái rất chặt, đè vào tường, cúi đầu không biết đang làm gì. Bà liếc xéo một cái, sau đó khinh khỉnh thu tầm mắt lại rồi nhanh chóng rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Hạ Mộng Ngư mới dám thò đầu ra nhìn. Nhìn bóng dáng mẹ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, cô thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bại lộ.
Vừa rồi cả người căng cứng, giờ cô mới thả lỏng nổi. Cô bất lực cúi đầu, tựa vào ngực Từ Tử Sung, để mặc cậu ôm, lại nặng nè thở dài một hơi: "Đúng là làm mình sợ chết mất... May mà cậu phản ứng nhanh, không thì e là ngày mai mình không thấy mặt trời rồi..."
Từ Tử Sung không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Hạ Mộng Ngư,
Không nghe thấy câu trả lời từ Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư bèn nghi hoặc ngẩng đầu.
"Sao cậu không nói gì?"
Hạ Mộng Ngư chạm phải ánh mắt sâu hun hút của Từ Tử Sung, ngay lập tức bị ánh mắt đó làm cho hoảng sợ.
Ánh mắt sâu không thấy đáy, tựa như có đốm lửa đang nhen nhóm trong đó.
Lúc này Hạ Mộng Ngư mới nhận ra tư thế của hai người thân mật đến mức nào. Từ Tử Sung vẫn ép cô vào tường, cả người cô bị cậu vây chặt, cơ thể kề sát, gần như không một khe hở.
Tiếng hít thở của Từ Tử Sung có chút nặng nề, hơi thở cậu nóng rực, một tay cậu chống lên tường, một tay đặt trên lưng Hạ Mộng Ngư ấn cô sát thêm vào người mình.
Vừa rồi rơi vào tình huống cấp bách nên mới cần dùng tư thế đó, nhưng hiện tại mẹ Hạ Mộng Ngư đã đi rồi, vậy mà Từ Tử Sung vẫn không có ý định buông tay.
Tim Hạ Mộng Ngư đập như sấm, cả mặt đỏ bừng. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim hai người có tiết tấu gần như nhau. Cơ thể Từ Tử Sung cứng ngắc, thân nhiệt quá nóng, quả thực gần đốt cháy Hạ Mộng Ngư rồi. Đầu cô quay mòng mòng, cô mơ hồ nhìn Từ Tử Sung, cứ như vậy cùng cậu mặt đối mặt.
Cho đến khi Hạ Mộng Ngư cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ chết chìm trong ánh mắt của Từ Tử Sung mất...
"Cậu có thể buông ra rồi đấy.", Hạ Mộng Ngư căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng run rẩy.
"Ừ."
Từ Tử Sung lên tiếng, bàn tay lại dùng sức hơn.
"Cậu...Thả ra."
"Được."
Nhưng cậu không buông tay, mà ngược lại còn ôm Hạ Mộng Ngư chặt hơn.
Từ Tử Sung cảm thấy, con gái đúng là loài sinh vật kỳ lạ. Sao có thể mềm như vậy? Sao có thể mịn như vậy?... Mềm đến mức khiến cậu sợ sẽ ép nát cô, mịn đến mức khiến cậu không nhịn được lại muốn dùng sức hơn chút nữa. Rõ ràng biết như vậy là không ổn, nhưng Từ Tử Sung lại cứ không lỡ buông tay. Vì hơi thở của Hạ Mộng Ngư phả sát cổ cậu, chà ngứa tâm gan cậu.
Muốn gần chút nữa, chỉ hận không thể xóa mọi khoảng cách.
Muốn tỉnh táo hơn chút nữa, để cảm nhận hơi thở của cô, cắn một cái vào đôi môi cô.
Ngực Hạ Mộng Ngư kề sát Từ Tử Sung, dù cách mấy lớp vải, nhưng Từ Tử Sung vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại ấy. Cậu vô thức hạ ánh mắt, nhìn xuống bộ ngực lấp ló dưới cổ áo xẻ chữ U của Hạ Mộng Ngư...
Từ Tử Sung lập tức ngẩng đầu lên.
Định mệnh.
Cậu thầm chửi một câu trong lòng.
Cả người cô không chỗ nào là được nhìn hết, nhìn một cái là đã muốn phạm tội rồi.
Từ Tử Sung muốn thu tầm mắt nhưng lại chạm ngay phải ánh mắt Hạ Mộng Ngư. Cô vẫn đăm đăm nhìn cậu, đôi mắt ướt át, thần thái điềm đạm đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn giày vò.
Ánh mắt Hạ Mộng Ngư hạ thấp xuống, nhìn tới yết hầu đang không ngừng chuyển động của Từ Tử Sung, cô căng thẳng cắn môi trong vô thức.
Chỉ nhẹ nhàng cắn một cái...
Cắn làn môi hồng thắm, mềm mại.
Ánh mắt Từ Tử Sung tối sầm lại, cậu cảm thấy đầu óc mình như sắp sung huyết đến nơi rồi.
Mẹ kiếp, đúng là giết người mà...
Ánh mắt Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư ngày càng sâu khiến cô cảm thấy mình như sắp bị cậu nuốt chửng vậy.
Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư có cảm giác gì đó là lạ.
Cảm giác tò mò này...
Chẳng lẽ?
Hạ Mộng Ngư cúi đầu theo bản năng, sau khi ý thức được mình vừa nhìn thấy gì thì lập tức đỏ mặt nhìn sang một bên.
Hình như là thật rồi!
Bình thường mồm miệng nổ đoàng đoàng, nhưng quả thực Hạ Mộng Ngư là một cô nàng không có kinh nghiệm thực chiến. Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải tình huống này, đúng là không biết nên làm thế nào.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hình như Từ Tử Sung...
Cứng rồi.
Khuôn mặt Hạ Mộng Ngư đỏ lừ, đỏ y như tôm hùm đất!
"Mình... Mình phải về nhà!", Hạ Mộng Ngư đẩy Từ Tử Sung ra rồi cúi đầu nói: "Mình phải lách qua cửa sau tiểu khu, nhanh chóng về đến nhà trước mẹ mình. Mình đi đây."
Từ Tử Sung không ngăn cản.
Hạ Mộng Ngư nhân cơ hội xoay người bỏ chạy. Cô lao đi nhanh như chớp, nhưng bỗng nhiên dừng lại, quay người chạy trở về. Hạ Mộng Ngư chạy đến trước mặt Từ Tử Sung rồi đứng thở hổn hển.
Từ Tử Sung nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Sợ cậu hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm mình chạy đi là vì mình giận, không vui, vân vân.", Hạ Mộng Ngư đỏ mặt, tuy đang xấu hổ nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhìn Từ Tử Sung, "Mình... Rất vui."
Bỗng Hạ Mộng Ngư kiễng chân, không hề báo trước mà hôn một cái lên má Từ Tử Sung.
"Đi thật đây, mai gặp!"
Lần này, Hạ Mộng Ngư dứt khoát bỏ đi.
Đợi Hạ Mộng Ngư lủi không thấy bóng đâu nữa, Từ Tử Sung mới định thần lại được. Cậu thu tầm mắt, giơ tay sờ sờ chỗ Hạ Mộng Ngư vừa hôn. Cậu cúi đầu cười rồi lúc này mới xoay người rời đi.
Đi được vài bước, Từ Tử Sung lại nghĩ đến cảnh vừa rồi, nhịn không được phải nhoẻn miệng cười.
Thật đáng yêu.
Sao lại đáng yêu thế cơ chứ?
...
Đêm nay, cả Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đều mất ngủ.
Trước giờ Từ Tử Sung cứ lên giường là có thể ngủ, nhưng hôm nay lại cứ trằn trọc mãi không ngủ nổi. Cậu gối đầu lên cánh tay, nhíu mày nhìn trần nhà trong bóng đêm, trước mắt lại lần nữa xuất hiện hình ảnh Hạ Mộng Ngư chiều nay.
Cô khẽ cắn môi, đôi mắt ướt át nhìn cậu. Hai tay cô tóm chặt vạt áo cậu, cơ thể áp sát vào người cậu.
Làn da nhẵn mịn, xúc cảm mềm mại.
Định mệnh!
Từ Tử Sung ngồi bật dậy rồi xuống giường bắt đầu tập chống đẩy. Cậu nhanh chóng làm xong năm mươi cái, cảm thấy vẫn chưa ổn, lại thêm năm mươi cái nữa. Đến khi mệt nhoài ra đất, cả người đẫm mồ hôi, cậu mới đứng dậy đi tắm.
Nửa đêm còn tự hành hạ mình thế này, Từ Tử Sung cảm thấy Hạ Mộng Ngư đúng là đòi mạng cậu.
...
Mà bên này, Hạ Mộng Ngư cũng không ngủ được.
Cô cầm di động, lên mạng, bắt đầu tìm từ khóa.
【 Lần đầu tiên có đau không?】
【 Lần đầu tiên đau cỡ nào?】
【 Làm thế nào để ung dung đi mua áo mưa?】
Cô cau mày, vẻ mặt như đang nghiên cứu rất nghiêm túc.
Nhìn bộ dạng nói cứng là cứng của Từ Tử Sung hôm nay, chẳng ai dám chắc sẽ không bỗng dưng xảy ra chuyện gì. Tuy rằng vẫn còn sớm, hai người cũng đều là người lý trí, sẽ không phạm phải sai lầm của những kẻ bồng bột, nhưng nhân sinh vô thường, Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung nói đúng, làm việc gì cũng phải chuẩn bị trước.
Dù sao nếu thật sự tới ngày đó, tuy cô không chủ động, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không cự tuyệt Từ Tử Sung. Bởi vì chỉ cần là điều cậu muốn, Hạ Mộng Ngư sẽ không tiếc cậu.
Để ngừa trường hợp ngộ nhỡ, Hạ Mộng Ngư phải chuẩn bị trước cho cả hai.
Vì thế, Hạ Mộng Ngư suy tư một lát rồi lại tiếp tục tìm với từ khóa.
【Con trai lần đầu phải chú ý điều gì?】
【 Con trai lần đầu có đau không?】
【 Có phải con trai lần đầu đều rất nhanh?】
Tìm hết chỗ đó, Hạ Mộng Ngư lại tìm tiếp theo chủ đề rộng hơn.
【 Quan hệ nam nữ】
【Hành vi x】
【 Tâm lý học nam nữ】
【 Tư thế nào có thể làm cho x cảm thấy x?】
【 Tại sao đàn ông đều thích xx?】
【 Tại sao phụ nữ luôn bị ảo tưởng về xx?】
Ôi mẹ ơi, thật phức tạp.
Chuyện này mới đó thôi mà đã có quá nhiều phương diện, bất kể là tâm lý hay thân thể, cũng không thể một hai câu mà khái quát hết được.
Quả là một môn khoa học phức tạp!
Hạ Mộng Ngư càng tìm tòi lại càng phát hiện ra lĩnh vực này quá bao la, đặc biệt phải nghiên cứu cẩn thận mới có thể hoàn toàn lý giải được. Đây rõ ràng là kỹ năng sống...
Vì thế, Hạ Mộng Ngư bắt đầu khổ não tìm hiểu, đào sâu nghiên cứu, lên tinh thần nghiêm túc để học bộ môn khoa học này.
Cậu luống cuống đứng nhìn Hạ Mộng Ngư, giơ tay ra không được, mà không giơ ra cũng không được.
"Cậu...Cậu đừng khóc nữa.", Từ Tử Sung vụng về dỗ dành.
Hạ Mộng Ngư mím môi, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Từ Tử Sung rồi mếu máo nói: "Còn không phải là...cậu chọc vào mình sao..."
"Mình chọc cậu thế nào?", Từ Tử Sung bất đắc dĩ nhìn Hạ Mộng Ngư, giọng nói nhẹ nhàng như thể sợ dọa đến cô, "Mình nói gì sai thì cậu bảo mình, sau này mình không nói nữa là được, đừng khóc nữa."
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, nước mắt cũng văng ra theo.
"Không phải..."
"Thế thì làm sao?"
"Cảm động chứ sao, đồ ngốc này..."
Từ Tử Sung sửng sốt, rốt cuộc cũng yên tâm, gương mặt hiện vẻ dịu dàng, "Cậu mới là đồ ngốc, nói có mấy câu đã làm cậu cảm động được. Sao mà dễ lừa thế?"
Hạ Mộng Ngư ngẩn ra. Cậu đang lừa cô sao?
Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng giơ tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống bên má Hạ Mộng Ngư, cậu thở dài: "Đừng nghe đàn ông nói, phải xem người ta làm thế nào, biết chưa?"
Hạ Mộng Ngư cúi đầu không nói lời nào.
Bàn tay có phần thô ráp của Từ Tử Sung vuốt ve trên làn da non mềm của Hạ Mộng Ngư, lòng bàn tay nóng rẫy như muốn hun chảy cô vậy.
"Cậu chờ nhé.", Từ Tử Sung nói, "Chờ xem mình làm thế nào. Mình nói được làm được."
Cơn nức nở vừa qua lại ào ào dội lại, Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt chân thành của Từ Tử Sung thì chỉ thấy như cậu lại giáng một đòn vào tim cô. Hạ Mộng Ngư mếu máo chuẩn bị khóc tiếp.
"Cậu...", Từ Tử Sung bất đắc dĩ cười khổ, "Vừa nãy không phải đã ổn rồi sao, thế nào mà lại khóc rồi?"
Hạ Mộng Ngư lắc đầu, xem ra lần này không nín được rồi.
Từ Tử Sung thở dài.
"Haiz, khóc đi, khóc đi..."
Cậu dỗ là được.
Hạ Mộng Ngư gật đầu, nhưng ngay một giây trước khi giọt nước mắt rơi xuống, cô bỗng trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn về phía sau Từ Tử Sung.
Lần này Hạ Mộng Ngư thật sự không muốn khóc.
Cô sắp toi rồi.
"Chết rồi, chết rồi, chết rồi!"
Hạ Mộng Ngư trốn ra sau Từ Tử Sung, bộ dạng như vừa nhìn thấy Diêm Vương.
"Sao thế?"
Từ Tử Sung quay đầu lại, thấy xa xa có một bà thím đang xách túi lớn túi nhỏ đi về phía họ.
"Mẹ mình đấy!"
Hạ Mộng Ngư nhìn ngó xung quanh, cả con ngõ này chẳng có cái cây nào để lấp cả, chỉ trơ trọi hai bên vách tường. Giờ quay đầu chạy cũng không kịp nữa rồi, dù sao cũng là mẹ đẻ, e rằng mẹ cô chỉ liếc một cái là đã nhận ra cô rồi.
Toi rồi, toi rồi, toi thật rồi!
Nếu mẹ cô nhìn thấy cô ăn mặc thế này, lại một mình đi với con trai, kiểu gì về bà cũng đánh gãy chân cô mất.
Ngay lúc mẹ Hạ Mộng Ngư nhìn về phía họ, Từ Tử Sung bỗng giơ tay kéo Hạ Mộng Ngư vào lòng. Bàn tay Từ Tử Sung áp vào lưng Hạ Mộng Ngư, ghìm cô vào lòng mình, sau đó tiến về phía trước, áp chặt cô vào tường, vây thật kín.
"Đừng nhúc nhích.", Từ Tử Sung nói.
Hạ Mộng Ngư cũng vội vàng vùi đầu vào ngực Từ Tử Sung, hai tay tóm chặt vạt áo cậu, cả người áp sát vào cậu, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Mẹ Hạ Mộng Ngư nhìn về phía bên này, thấy ven đường có hai đứa nhỏ đang ôm nhau, một đứa mặc đồng phục, còn một đứa thì ăn mặc vô cùng không đứng đắn, để lộ nguyên cẳng chân, phía trên mặc gì không rõ nhưng hình như là không có tay áo. Đứa con trai ôm đứa con gái rất chặt, đè vào tường, cúi đầu không biết đang làm gì. Bà liếc xéo một cái, sau đó khinh khỉnh thu tầm mắt lại rồi nhanh chóng rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Hạ Mộng Ngư mới dám thò đầu ra nhìn. Nhìn bóng dáng mẹ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, cô thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là bại lộ.
Vừa rồi cả người căng cứng, giờ cô mới thả lỏng nổi. Cô bất lực cúi đầu, tựa vào ngực Từ Tử Sung, để mặc cậu ôm, lại nặng nè thở dài một hơi: "Đúng là làm mình sợ chết mất... May mà cậu phản ứng nhanh, không thì e là ngày mai mình không thấy mặt trời rồi..."
Từ Tử Sung không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Hạ Mộng Ngư,
Không nghe thấy câu trả lời từ Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư bèn nghi hoặc ngẩng đầu.
"Sao cậu không nói gì?"
Hạ Mộng Ngư chạm phải ánh mắt sâu hun hút của Từ Tử Sung, ngay lập tức bị ánh mắt đó làm cho hoảng sợ.
Ánh mắt sâu không thấy đáy, tựa như có đốm lửa đang nhen nhóm trong đó.
Lúc này Hạ Mộng Ngư mới nhận ra tư thế của hai người thân mật đến mức nào. Từ Tử Sung vẫn ép cô vào tường, cả người cô bị cậu vây chặt, cơ thể kề sát, gần như không một khe hở.
Tiếng hít thở của Từ Tử Sung có chút nặng nề, hơi thở cậu nóng rực, một tay cậu chống lên tường, một tay đặt trên lưng Hạ Mộng Ngư ấn cô sát thêm vào người mình.
Vừa rồi rơi vào tình huống cấp bách nên mới cần dùng tư thế đó, nhưng hiện tại mẹ Hạ Mộng Ngư đã đi rồi, vậy mà Từ Tử Sung vẫn không có ý định buông tay.
Tim Hạ Mộng Ngư đập như sấm, cả mặt đỏ bừng. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim hai người có tiết tấu gần như nhau. Cơ thể Từ Tử Sung cứng ngắc, thân nhiệt quá nóng, quả thực gần đốt cháy Hạ Mộng Ngư rồi. Đầu cô quay mòng mòng, cô mơ hồ nhìn Từ Tử Sung, cứ như vậy cùng cậu mặt đối mặt.
Cho đến khi Hạ Mộng Ngư cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ chết chìm trong ánh mắt của Từ Tử Sung mất...
"Cậu có thể buông ra rồi đấy.", Hạ Mộng Ngư căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng run rẩy.
"Ừ."
Từ Tử Sung lên tiếng, bàn tay lại dùng sức hơn.
"Cậu...Thả ra."
"Được."
Nhưng cậu không buông tay, mà ngược lại còn ôm Hạ Mộng Ngư chặt hơn.
Từ Tử Sung cảm thấy, con gái đúng là loài sinh vật kỳ lạ. Sao có thể mềm như vậy? Sao có thể mịn như vậy?... Mềm đến mức khiến cậu sợ sẽ ép nát cô, mịn đến mức khiến cậu không nhịn được lại muốn dùng sức hơn chút nữa. Rõ ràng biết như vậy là không ổn, nhưng Từ Tử Sung lại cứ không lỡ buông tay. Vì hơi thở của Hạ Mộng Ngư phả sát cổ cậu, chà ngứa tâm gan cậu.
Muốn gần chút nữa, chỉ hận không thể xóa mọi khoảng cách.
Muốn tỉnh táo hơn chút nữa, để cảm nhận hơi thở của cô, cắn một cái vào đôi môi cô.
Ngực Hạ Mộng Ngư kề sát Từ Tử Sung, dù cách mấy lớp vải, nhưng Từ Tử Sung vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại ấy. Cậu vô thức hạ ánh mắt, nhìn xuống bộ ngực lấp ló dưới cổ áo xẻ chữ U của Hạ Mộng Ngư...
Từ Tử Sung lập tức ngẩng đầu lên.
Định mệnh.
Cậu thầm chửi một câu trong lòng.
Cả người cô không chỗ nào là được nhìn hết, nhìn một cái là đã muốn phạm tội rồi.
Từ Tử Sung muốn thu tầm mắt nhưng lại chạm ngay phải ánh mắt Hạ Mộng Ngư. Cô vẫn đăm đăm nhìn cậu, đôi mắt ướt át, thần thái điềm đạm đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn giày vò.
Ánh mắt Hạ Mộng Ngư hạ thấp xuống, nhìn tới yết hầu đang không ngừng chuyển động của Từ Tử Sung, cô căng thẳng cắn môi trong vô thức.
Chỉ nhẹ nhàng cắn một cái...
Cắn làn môi hồng thắm, mềm mại.
Ánh mắt Từ Tử Sung tối sầm lại, cậu cảm thấy đầu óc mình như sắp sung huyết đến nơi rồi.
Mẹ kiếp, đúng là giết người mà...
Ánh mắt Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư ngày càng sâu khiến cô cảm thấy mình như sắp bị cậu nuốt chửng vậy.
Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư có cảm giác gì đó là lạ.
Cảm giác tò mò này...
Chẳng lẽ?
Hạ Mộng Ngư cúi đầu theo bản năng, sau khi ý thức được mình vừa nhìn thấy gì thì lập tức đỏ mặt nhìn sang một bên.
Hình như là thật rồi!
Bình thường mồm miệng nổ đoàng đoàng, nhưng quả thực Hạ Mộng Ngư là một cô nàng không có kinh nghiệm thực chiến. Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải tình huống này, đúng là không biết nên làm thế nào.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hình như Từ Tử Sung...
Cứng rồi.
Khuôn mặt Hạ Mộng Ngư đỏ lừ, đỏ y như tôm hùm đất!
"Mình... Mình phải về nhà!", Hạ Mộng Ngư đẩy Từ Tử Sung ra rồi cúi đầu nói: "Mình phải lách qua cửa sau tiểu khu, nhanh chóng về đến nhà trước mẹ mình. Mình đi đây."
Từ Tử Sung không ngăn cản.
Hạ Mộng Ngư nhân cơ hội xoay người bỏ chạy. Cô lao đi nhanh như chớp, nhưng bỗng nhiên dừng lại, quay người chạy trở về. Hạ Mộng Ngư chạy đến trước mặt Từ Tử Sung rồi đứng thở hổn hển.
Từ Tử Sung nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Sợ cậu hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm mình chạy đi là vì mình giận, không vui, vân vân.", Hạ Mộng Ngư đỏ mặt, tuy đang xấu hổ nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhìn Từ Tử Sung, "Mình... Rất vui."
Bỗng Hạ Mộng Ngư kiễng chân, không hề báo trước mà hôn một cái lên má Từ Tử Sung.
"Đi thật đây, mai gặp!"
Lần này, Hạ Mộng Ngư dứt khoát bỏ đi.
Đợi Hạ Mộng Ngư lủi không thấy bóng đâu nữa, Từ Tử Sung mới định thần lại được. Cậu thu tầm mắt, giơ tay sờ sờ chỗ Hạ Mộng Ngư vừa hôn. Cậu cúi đầu cười rồi lúc này mới xoay người rời đi.
Đi được vài bước, Từ Tử Sung lại nghĩ đến cảnh vừa rồi, nhịn không được phải nhoẻn miệng cười.
Thật đáng yêu.
Sao lại đáng yêu thế cơ chứ?
...
Đêm nay, cả Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đều mất ngủ.
Trước giờ Từ Tử Sung cứ lên giường là có thể ngủ, nhưng hôm nay lại cứ trằn trọc mãi không ngủ nổi. Cậu gối đầu lên cánh tay, nhíu mày nhìn trần nhà trong bóng đêm, trước mắt lại lần nữa xuất hiện hình ảnh Hạ Mộng Ngư chiều nay.
Cô khẽ cắn môi, đôi mắt ướt át nhìn cậu. Hai tay cô tóm chặt vạt áo cậu, cơ thể áp sát vào người cậu.
Làn da nhẵn mịn, xúc cảm mềm mại.
Định mệnh!
Từ Tử Sung ngồi bật dậy rồi xuống giường bắt đầu tập chống đẩy. Cậu nhanh chóng làm xong năm mươi cái, cảm thấy vẫn chưa ổn, lại thêm năm mươi cái nữa. Đến khi mệt nhoài ra đất, cả người đẫm mồ hôi, cậu mới đứng dậy đi tắm.
Nửa đêm còn tự hành hạ mình thế này, Từ Tử Sung cảm thấy Hạ Mộng Ngư đúng là đòi mạng cậu.
...
Mà bên này, Hạ Mộng Ngư cũng không ngủ được.
Cô cầm di động, lên mạng, bắt đầu tìm từ khóa.
【 Lần đầu tiên có đau không?】
【 Lần đầu tiên đau cỡ nào?】
【 Làm thế nào để ung dung đi mua áo mưa?】
Cô cau mày, vẻ mặt như đang nghiên cứu rất nghiêm túc.
Nhìn bộ dạng nói cứng là cứng của Từ Tử Sung hôm nay, chẳng ai dám chắc sẽ không bỗng dưng xảy ra chuyện gì. Tuy rằng vẫn còn sớm, hai người cũng đều là người lý trí, sẽ không phạm phải sai lầm của những kẻ bồng bột, nhưng nhân sinh vô thường, Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung nói đúng, làm việc gì cũng phải chuẩn bị trước.
Dù sao nếu thật sự tới ngày đó, tuy cô không chủ động, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không cự tuyệt Từ Tử Sung. Bởi vì chỉ cần là điều cậu muốn, Hạ Mộng Ngư sẽ không tiếc cậu.
Để ngừa trường hợp ngộ nhỡ, Hạ Mộng Ngư phải chuẩn bị trước cho cả hai.
Vì thế, Hạ Mộng Ngư suy tư một lát rồi lại tiếp tục tìm với từ khóa.
【Con trai lần đầu phải chú ý điều gì?】
【 Con trai lần đầu có đau không?】
【 Có phải con trai lần đầu đều rất nhanh?】
Tìm hết chỗ đó, Hạ Mộng Ngư lại tìm tiếp theo chủ đề rộng hơn.
【 Quan hệ nam nữ】
【Hành vi x】
【 Tâm lý học nam nữ】
【 Tư thế nào có thể làm cho x cảm thấy x?】
【 Tại sao đàn ông đều thích xx?】
【 Tại sao phụ nữ luôn bị ảo tưởng về xx?】
Ôi mẹ ơi, thật phức tạp.
Chuyện này mới đó thôi mà đã có quá nhiều phương diện, bất kể là tâm lý hay thân thể, cũng không thể một hai câu mà khái quát hết được.
Quả là một môn khoa học phức tạp!
Hạ Mộng Ngư càng tìm tòi lại càng phát hiện ra lĩnh vực này quá bao la, đặc biệt phải nghiên cứu cẩn thận mới có thể hoàn toàn lý giải được. Đây rõ ràng là kỹ năng sống...
Vì thế, Hạ Mộng Ngư bắt đầu khổ não tìm hiểu, đào sâu nghiên cứu, lên tinh thần nghiêm túc để học bộ môn khoa học này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook