Em Bị Bệnh Phải Trị
-
Chương 44
Hơi thở ấm áp mang theo chút nguy hiểm và cường thế, khiến Nam An An không tự chủ tránh về phía sau, sau khi phản ứng kịp lại lần nữa chủ động dựa sát vào lòng Khương Minh. Nghiêng mặt qua một tay ôm lấy cổ Khương Minh chờ anh cúi đầu sau đó chuyên chú hôn lên mi tâm Khương Minh….
“Ngoan…” Khương Minh hơi sững sờ rất nhanh đã thấy ngọt như đường phèn. Tiểu Quyển của anh rõ ràng kháng cự nhưng lại dè dặt cẩn thận bày tỏ như vậy, kiềm chế lại ngoan ngoãn. Trong phút chốc cảm xúc đau lòng quét qua Khương Minh, tay anh ôm chặt eo Nam An An, như bị ném một viên đá nhỏ vào đáy lòng bình yên, từng đợt sóng lăn tăn lan rộng ra, giống như chiều hôm đó dưới ánh nắng chiều lộng lẫy có một đôi chim uyên ương đùa nghịch dưới nước, sóng gợn lăn tăn….
Làn môi mềm mại của Nam An An như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào mi tâm anh, một đường từ mũi anh đi xuống, lúc tới chóp mũi còn tinh nghịch cắn một phát, Khương Minh trừng phạt đưa tay gãi gãi bụng mẫn cảm của cô. Nam An An sợ nhột trốn đông trốn tây cũng không trốn thoát sự giam cầm của anh. Giọng nói Khương Minh lành lạnh nhắc nhở cô, “Chuyên tâm một chút.”
Khi làn môi mềm mại đặt lên môi anh, cô còn dè dặt cẩn thận mút nhẹ, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái, bộ dạng dương dương tự đắc đòi được khen tặng. Khương Minh khẽ cười khen giỏi, Nam An An nhìn thấy có chút ngây người, anh cười rộ lên không giống với vẻ mặt không chút biểu cảm khi lạnh lùng. Khóe mắt hơi nhếch lên, đường nét trên mặt giãn ra, bạc môi lạnh lùng mang theo nụ cười nhàn nhạt thậm chí có chút kinh diễm, làm người ta hoàn toàn không dứt mắt ra được.
Nam An An đang ngây ngốc ngắm khuôn mặt Khương Minh, mặt của anh đã sáp lại gần, ngón tay cái đặt lên cằm cô, ngón trỏ thon dài còn mang theo mùi phấn viết với mùi thuốc lá trộn lẫn thành mùi đặc biệt vuốt ve môi dưới của cô, giữ chặt cằm cô một lần nữa lại nắm quyền chủ động. Trán họ chạm vào nhau, chóp mũi cọ vào nhau, sau giữa trưa ánh mắt trời xuyên qua từ khe hở giữa mặt hai người, ngược ánh sáng xinh đẹp giống như một bức tranh.
Thậm chí Khương Minh không dừng lại lâu ở trên làn môi cô, thoáng cái ngón tay dùng lực đầu lưỡi liền tiến vào thăm dò bên trong. Không giống như ngày trước hôn lưỡi lướt quá rồi ngừng lại, lần này nụ hôn quả thực là Khương Minh công thành chiếm đất từng bước ép sát. Nam An An từng bước lui về phía sau không làm nữa, đầu lưỡi của anh vuốt ve môi trên mẫn cảm của cô mang lại một trận tê dại, cuốn đầu lưỡi cô mút vào….
Vẻ mặt Nam An An đỏ bừng, lúc được thả ra hít thở từng ngụm từng ngụm, vỗ vỗ ngực, cảm xúc kích thích còn chưa trở lại bình thường, Khương Minh đã hôn một đường xuống dưới, tới yết hầu cô cắn cắn nhẹ khiến Nam An An run rẩy một hồi. Khương Minh hôn từ cổ trắng nõn nà một mạch xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô, tình cảm khó kìm nén, còn để lại ấn ký màu đỏ trên xương quai xanh xinh xắn, mập mờ vô cùng…..
Nam An An biết điều một tay đặt lên bờ vai anh, một tay nắm chặt góc váy của mình, một loạt động tác xuống phía dưới vùng đất mới của cô là hành động trước nay chưa tùng của anh. Cô như hộp Pandora hấp dẫn mặc anh muốn làm gì thì làm, mang theo kích thích chưa bao giờ trải qua…..
Hôm chủ nhật, Nam An An chủ động đi phòng khám tâm lý gặp bác sĩ tâm lý trẻ tuổi đã lâu không gặp.
Đối với đoạn yêu đương này cô vẫn luôn có thái độ dè dặt cẩn thận, lúc chưa ở bên nhau không dám hi vọng xa vời, sau khi ở cùng một chỗ thì cũng trốn tránh suy nghĩ về tương lai.
Suy nghĩ này sau khi Khương Minh mang cô đi nghĩa trang, bị phá vỡ, Khương Minh đúng là nghiêm túc, sự trốn tránh của cô cũng rất không có trách nhiệm. Mà sau buổi trưa thân mật ấy, đã gieo xuống trong đáy lòng Nam An An một hạt mầm nho nhỏ, hạt mầm này ngày từng ngày chui từ dưới đất lên và hướng về phía trước, giống như chồi xanh hơi có gió thổi nhẹ đã rung rinh….
Cô nghĩ, cô nên dũng cảm một lần nữa.
Bác sĩ tâm lý trẻ tuổi đẹp trai sau khi nhìn thấy cô thế mà không kinh ngạc lắm, ra hiệu cô ngồi xuống sau đó thì thân thiện nói chuyện với cô: “An An đến đấy à, lâu rồi không nhìn thấy, gần đây thế nào, ở chung với nam thần của em?”
Nam An An cười tủm tỉm gật đầu, sau khi hiểu rõ bác sĩ tâm lý cô lại không bài xích, nhưng cô tới phòng khám tâm lý mấy lần, lần đầu tiên chú ý tới bác sĩ tâm trí trẻ tuổi có cái tên tương đối đặc biệt dễ nghe --- Du Ly, họ Du này thật ra rất ít gặp, đứng kết hợp với tên nào nghe cũng rất êm tai… Ừm, ngoại trừ Du Thu.
“Tốt lắm ạ,” Nam An An lấy lại tinh thần thân mật chào hỏi với bác sĩ tâm lý sau đó bày tỏ mục đích đến đây, “Em muốn tới chữa bệnh.”
Bác sĩ tâm lý sau bàn làm việc thoáng ngạc nhiên chau mày, “Tưởng em tốt rồi?”
So với lần đầu tiên bài xích và lần trước thì dè dặt cẩn thận và nóng lòng muốn thử xem sao, thì lúc này đây hoàn toàn không giống với hai lần trước…
Nam An An nghiêm túc gật đầu, ánh mắt kiên định, cô biết vấn đề của cô càng nặng thêm là vì bóng ma tâm lý từ năm mười hai tuổi ấy. Nam An An dựa vào ghế sofa mềm mại, bên tai là tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi và tiếng nói nhỏ nhẹ của bác sĩ tâm lý, kiên nhẫn tỉ mỉ dẫn đường cho cô mở từng chút nỗi lòng băn khoăn lâu năm của cô.
Cho dù như vậy, chính miệng miêu tả chuyện đêm đó vẫn khiến Nam An An dựa lưng vào ghế sofa khẩn trương căng thẳng.
“Thả lỏng nào, An An….” Rõ ràng Du Ly cách cô rất gần, nhưng giọng nói nghe qua có chút xa xăm.
Tay anh đặt lên vai cô, mang theo sức mạnh vỗ về và giúp giữ bình tĩnh, Nam An An tạm dừng một lát, miêu tả rõ ràng cảnh tượng đêm đó, “Em rất hoảng sợ… Em cảm thấy đàn ông rất đáng sợ, Vi Vi bị bọn chúng đè lên tường, tối hôm đó rất tối, đèn đường rất lù mù, còn có tiếng ve kêu, em rất tự trách mình. Vi Vi nói cho dù không phải ngày đó thì cũng sẽ là lúc khác, nhưng em vẫn cảm thấy em phải chịu trách nhiệm….”
“Em rất dũng cảm, cũng rất kiên cường, không phải em cứu cô ấy sao?” Du Ly thuận tiện vỗ về suy nghĩ của cô, cả người Nam An An đều vùi sâu vào trong ghế sofa mềm mại bằng vải bố, hơi khép mắt lại, cả người yên lặng mà xinh đẹp.
“Bọn chúng lột quần áo cô ấy, có đôi khi em không phân biệt được rõ ràng là ác mộng của em hay là chuyện đã xảy ra, cô ấy ngẩng đầu lên chính là hình dáng của em, giống nhau như đúc, em tình nguyện người kia là em, rồi lại cảm thấy người kia chính là em….” Ngón tay Nam An An run nhè nhẹ, giọng điệu gấp gáp hơn.
“Không phải em, lúc đó em còn xông tới đâm bọn họ một đao, người đó mới là em.” Giọng nói của Du Ly dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về cô, dẫn dắt cô.
An An nghe thấy, tay nắm chặt đệm lót ghế sofa hơi thả lỏng, dừng một lát rồi nói tiếp: “Em cảm thấy những người đàn ông rất đáng sợ, rất ghê tởm… Em sợ bọn họ chạm vào em.”
Du Ly im lặng một lúc, chậm rãi mở miệng: “Trong trí nhớ của em, sau cùng có người kéo Vi Vi ra, một tay ôm em mang bọn em chạy ra khỏi hẻm nhỏ đó, lúc ấy chẳng phải là đàn ông sao?”
An An nhắm nửa con mắt, gật đầu: “Có đôi khi, em cũng nghĩ vậy, em cũng muốn có một người đàn ông tốt, giống như người đêm đó cứu bọn em. Mà sau này em kết giao với rất nhiều bạn trai, bọn họ đều không thích em né tránh họ, em không giống người khác.” Nam An An nói năng hơi lộn xộn, “Hà Nhạc….. Anh ta lên giường với người phụ nữ khác….”
“An An, những chuyện này đề đã qua….” Du Ly có chút lực bất tòng tâm, rất nhiều chuyện khi chúng ta đã trưởng thành còn khó có thể chấp nhận, xảy ra khi tuổi còn nhỏ càng khiến cả đời khó mà thoát khỏi bóng ma đó hơn.
Nhẹ nhàng an ủi và giọng nói khe khẽ, rất bay bổng, “Em làm rất khá, không cần tự trách mình, không phải sợ hãi, em rất yêu bạn trai em, anh ta không phải là bọn chúng.”
“Dạ.” Nam An An gật đầu, mày nhíu chặt hơi giãn ra.
Rèm cửa sổ màu xanh đậm được kéo lên, phát ra tiếng “xẹt.”
Nam An An thôi nhớ lại, vừa mở mắt đã bị ánh mặt trời làm chói mắt vội vàng che mắt, hồi lâu sau mới thích ứng với ánh mặt trời ấm áp sau giữa trưa.
Nói xong những thứ này, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện Nam Vi Vi với người ngoài, lời vừa ra khỏi miệng làm như đã trút bớt gánh nặng.
Cô không biết chữa bệnh có tác dụng hay không, nhưng một khi đã bước tới bước này giống như là có hi vọng.
Ra khỏi phòng khám tâm lý Nam An An bước đi nhanh nhẹn thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi tới đại sảnh lại gặp phải Du Thu, Du Thu mang một cặp lồng cơm nhỏ xinh đi vào trong, sau khi ánh mắt liếc nhìn thấy cô thoáng chốc kinh ngạc, quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như khó có thể tin được…. Cuối cùng nâng cằm đi tới chỗ cô vừa đi ra.
Nam An An bị ánh mắt này bắn qua trong lòng có chút không thoải mái, hai người bọn cô cũng không nói chuyện, lướt qua nhau đi hai hướng ngược lại, Du Thu đi vào hành lang cô vừa mới đi ra, giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Vốn tâm tình Nam An An đang thoải mái vui vẻ không hiểu sao giống như bị một tầng sương mù che kín, sao Du Thu cũng đến phòng khám tâm lý? Chẳng lẽ bây giờ rất nhiều người có vấn đề trong lòng như vậy sao? Nhưng mà cô ta mang theo cặp lồng cơm…. Nam An An lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.
Cô đi ra tới đại sảnh phòng khám tâm lý, giơ tay đặt lên trán một lát rồi buông ra, sau giữa trưa ánh mặt trời sáng lạn khiến tâm tình người ta cũng thoải mái.
Thật ra Nam An An ở nội trú tất cả chính là vì Cố Cầu Cầu nhà cô, bây giờ Cố Cầu Cầu đi thực tập ở trung tâm thành phố ở lại nhà của cô, trùm học bài Đường Viên cũng chịu trách nhiệm làm phụ đạo viên cho sinh viên mới học viện kinh tế giống như cô. đồng thời còn bắt đầu làm bên cổ phiếu, bận rộn tới mức không chạm tới ký túc xá. Nam An An cô đơn dưới sự đề nghị của Khương Minh, vui vẻ đồng ý chuyển vào ở trong nhà Khương Minh.
Nói là chuyển nhà, thật ra cô cũng vừa mới vào ở khu nhà của nghiên cứu sinh, trong ký túc xá đồ đạc cũng không nhiều lắm. Buổi chiều lúc tan học Khương Minh chỉ chở một chuyến là có thể dọn hết toàn bộ đồ đạc trong phòng của cô sang nhà anh.
Toàn bộ quá trình Nam An An vẫn không tham gia vào, Khương Minh dựa vào thân phận giáo sư, , dễ dàng được bác gái cho phép dùng hàng lang để chuyển đồ. Nam An An cầm chai sữa chua nhìn Khương Minh gói kỹ càng đồ của cô, trước kia Cố Cầu Cầu đã từng nói --- Chủ nghĩa đại nam tử chân chính không phải phô trương thanh thế, bày tỏ mạnh mẽ lòng tự trọng, mà là chăm sóc tốt cho người phụ nữ của mình.
Nam An An ngồi trên ghế lái phụ, trong lòng thõa mãn thỉnh thoảng lắc lắc đầu hát khe khẽ.
Tay Khương Minh đặt trên vô – lăng, lúc đèn đỏ chuyên tâm lắng nghe thì nghe thấy cô hát: “Tất cả em đều dành hết cho anh, không giữ lại đường sống, cho dù cô đơn lạnh lẽo đau lòng, cũng đúng mà thôi….”
Đầu thu gió thổi vào cửa sổ xe, thổi bay làn tóc cô chạm qua sườn lỗ tai anh, làm hơi ngứa ngáy và có hương thơm mùi chanh nhàn nhạt.
Anh thích cô gái nhỏ ngồi trên ghế lái phụ của anh, ngón tay trắng nõn xinh đẹp gõ lên cửa sổ xe có nhịp điệu, nhẹ nhàng ngâm nga: “Tất cả em đều dành cho anh, bởi vì cái gọi là tình yêu này…..”
“An An….” Khương Minh nhàn nhạt mở miệng khi hát xong câu.
“Hả?” An An nghiêng mặt qua, khi nam thần gọi hai chữ An An âm cuối kéo dài ra, giống như là cưng chiều, giọng nói dễ nghe vào tai cô cũng đã muốn tan ra rồi.
Khương Minh thừa dịp đèn đổ nâng tay gõ nhẹ lên đầu cô, “Thứ hai tuần sau anh đi Đức công tác một tháng, muốn theo anh qua đó không?”
Nam An An suy nghĩ một lát, cô và Cố Cầu Cầu đã đi qua đó nhiều lần rồi, nhưng lần này có thể nói đây là cô và nam thần hai người cùng đi du lịch. Nam An An tràn đầy chờ mong đang muốn đồng ý chợt nhớ tới chương trình học của bản thân mình, cô đã cố gắng hết sức để nghe giảng bài, lại đi ra ngoài cùng với Khương Minh một tháng mới về thì phải nợ môn chính rồi. Nghĩ tới đây, Nam An An kiên định lắc đầu: “Em phải học cho thật giỏi.”
“Thật sự không đi?” Khương Minh chậm rãi hỏi lại một lần nữa, thấy Nam An An vừa gật đầu vừa nói “Không đi thật,” điệu bộ này, nếu anh hỏi thêm một câu nữa Nam An An sẽ lập tức đồng ý.
Khương Minh thấy cô rất vất vả để hạ quyết tâm, cũng không trêu cô nữa, chìa khóa và thẻ mở cửa đã đưa cho cô trước khi thi nghiên cứu sinh. Đêm đó Khương lại dẫn cô đi dạo trong siêu thị, mua đồ nhét đầy tủ lạnh.
Ngày hôm sau, anh thức dậy rất sớm, thấy Nam An An ngủ cuộn tròn thành một đoàn, nhớ tới buổi sáng thứ hai cô không có tiết nên không đánh thức cô, cúi người cắn nhẹ lên môi cô rồi kéo rương hành lý xuống lầu đi ra sân bay.
Nam An An bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, Nam An An mơ mơ màng màng xoa xoa mắt đi tới cầu thang mới phát hiện bản thân mình đang mặc chính là áo ngủ, trong lúc chạy về thay quần áo tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, như muốn gõ nát cả cửa, Nam An An chạy như bay xuống mở cửa thì nhìn thấy người phụ nữ ngày đó tự xưng là mẹ Khương Minh.
Vẻ mặt của người phụ nữ xinh đẹp có chút tức giận méo mó, thoạt nhìn rất nhếch nhác nhưng sau khi liếc mắt một cái nhìn thấy cô bà ta ưỡn thẳng lưng cao cao tại thượng nói: “Khương Minh đâu?”
“Đi công tác rồi.” Nam An An nói sự thật.
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót hơn mười cm từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn Nam An An đi dép lê, ngay cả dép cũng không đổi trực tiếp đi vào phòng khách ném túi xách lên ghế sofa rồi thản nhiên ngồi xuống, hất hất cằm sai bảo cô: “Rót ly nước, hẳn không sao chứ?”
Nam An An nhìn thoáng qua bàn trà có chai nước trái cây và cái cốc nước sạch sẽ ngay trong tầm tay người phụ nữ, đi qua mở nắp rót một chén nước trái cây không đưa tới cho bà ta, mà đẩy lại cạnh tay bà ta.
“Cô biết tôi là ai không?” Người phụ nữ kiêu căng đưa tay lấy cốc nước qua, nhìn cô.
Nam An An nhìn bà ta, thành thật nói: “Không biết.”
“À, bây giờ cô gái nhỏ thật sự là rất được đó, cũng đã chạy tới nhà đàn ông ở mà ngay cả mẹ người ta là ai cũng không biết?” Người phụ nữ trào phúng hỏi một câu.
“Khương Minh nói mẹ anh ấy qua đời rồi.” Nam An An nhàn nhạt trả lời, có thể là đã nghe việc làm lúc trước của Tần Di, cô vốn là không có hảo cảm với Tần Di, bây giờ bà ta lại vênh váo tự đắc, diễu võ dương oai, điệu bộ này làm Nam An An lại càng không muốn mặt nóng dán mông lạnh.
Sắc mặt người phụ nữ thoáng chốc tối sầm, uống một ngụm nước trái cây lấy lại bình tĩnh mở miệng nói: “Nói thật, tôi rất không thích cô.”
Nam An An gật gật đầu, không phản bác, nghe người phụ nữ tiếp tục nói: “Cô và Khương Minh tới bước kia rồi hả? Lên giường chưa?”
Sau câu nói có chút ý vị sâu xa của bà ta, Nam An An xuất phát từ lễ phép vẫn thành thật lắc đầu, nói câu “Không có.”
Tần Di bắt chéo chân, châm điếu thuốc hút một ngụm, chậm rãi nhả khói, nói lời châm chọc: “Nó không được hay là cô không được?”
Nam An An không nói gì.
Điệu bộ Tần Di hợp tình hợp lý, “Cô không được, tôi biết….”
“Nói thật, nhà họ Nam các cô và nhà họ Khương chúng tôi xem như là môn đăng hộ đối, mặc dù ba cô là người có tiền nhà giàu mới nổi nhưng cũng coi như đã từng xuất thân từ nhà dòng dõi Nho học (chỉ người có học – theo QT). Nhưng mà….” Tần Di chuyển đề tài câu chuyện, “Nhà họ Khương chúng tôi không giống với nhà họ Nam các cô, không cần phải đoạn tử tuyệt tôn (không có con cháu – baidu.) Ngụ ý của bà ta là chế nhạo Nam Thị chỉ có hai người con gái là An An và Vi Vi, thấy Nam An An không thay đổi sắc mặt tiếp tục bổ đao, “Đến thế hệ Khương Minh, coi như là đời thứ ba đơn truyền (là độc đinh, con một…), ý của tôi chắc cô rất rõ ràng, tôi cũng không vòng vo với cô nữa, cô có bệnh, tôi biết.”
Tần Di thoải mái gãy tàn thuốc, cũng không nhìn phản ứng của Nam An An tiếp tục nhả thêm vòng khói, mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Với bệnh của cô, cô sẽ sinh em bé sao?”
Nam An An thấy bộ dạng Tần Di dương dương tự đắc, cô nhẫn nhịn từ nãy giờ cũng vì cho Tần Di chút mặt mũi, nhưng cô đúng là không phải đóa hoa sen thánh mẫu, đứng ở chỗ này chuyên để bị vỗ vào mặt.
Giọng điệu Nam An An bình tĩnh, mặt không đổi sắc mở miệng: ‘Vậy bà sẽ sao?”
Cô hỏi ý tứ sâu xa, Tần Di vừa nói một câu “Tất nhiên….” Thì im bặt, sắc mặt tái nhợt, ngón tay bóp méo điếu thuốc.
Nam An An vẫn luôn ung dung thản nhiên, một nhát dao găm sắc bén thoáng chốc xuyên vào đầu quả tim bà ta, một đao thấy máu, không để lại đường sống nào ---
Bà ta muốn sinh đứa nhỏ, nhưng Khương Dương không để bà ta sinh….
Tần Di chợt từ trên ghế đứng dậy, tay phải vung lên hung hăng lao về phía mặt Nam An An ---
“Ngoan…” Khương Minh hơi sững sờ rất nhanh đã thấy ngọt như đường phèn. Tiểu Quyển của anh rõ ràng kháng cự nhưng lại dè dặt cẩn thận bày tỏ như vậy, kiềm chế lại ngoan ngoãn. Trong phút chốc cảm xúc đau lòng quét qua Khương Minh, tay anh ôm chặt eo Nam An An, như bị ném một viên đá nhỏ vào đáy lòng bình yên, từng đợt sóng lăn tăn lan rộng ra, giống như chiều hôm đó dưới ánh nắng chiều lộng lẫy có một đôi chim uyên ương đùa nghịch dưới nước, sóng gợn lăn tăn….
Làn môi mềm mại của Nam An An như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào mi tâm anh, một đường từ mũi anh đi xuống, lúc tới chóp mũi còn tinh nghịch cắn một phát, Khương Minh trừng phạt đưa tay gãi gãi bụng mẫn cảm của cô. Nam An An sợ nhột trốn đông trốn tây cũng không trốn thoát sự giam cầm của anh. Giọng nói Khương Minh lành lạnh nhắc nhở cô, “Chuyên tâm một chút.”
Khi làn môi mềm mại đặt lên môi anh, cô còn dè dặt cẩn thận mút nhẹ, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái, bộ dạng dương dương tự đắc đòi được khen tặng. Khương Minh khẽ cười khen giỏi, Nam An An nhìn thấy có chút ngây người, anh cười rộ lên không giống với vẻ mặt không chút biểu cảm khi lạnh lùng. Khóe mắt hơi nhếch lên, đường nét trên mặt giãn ra, bạc môi lạnh lùng mang theo nụ cười nhàn nhạt thậm chí có chút kinh diễm, làm người ta hoàn toàn không dứt mắt ra được.
Nam An An đang ngây ngốc ngắm khuôn mặt Khương Minh, mặt của anh đã sáp lại gần, ngón tay cái đặt lên cằm cô, ngón trỏ thon dài còn mang theo mùi phấn viết với mùi thuốc lá trộn lẫn thành mùi đặc biệt vuốt ve môi dưới của cô, giữ chặt cằm cô một lần nữa lại nắm quyền chủ động. Trán họ chạm vào nhau, chóp mũi cọ vào nhau, sau giữa trưa ánh mắt trời xuyên qua từ khe hở giữa mặt hai người, ngược ánh sáng xinh đẹp giống như một bức tranh.
Thậm chí Khương Minh không dừng lại lâu ở trên làn môi cô, thoáng cái ngón tay dùng lực đầu lưỡi liền tiến vào thăm dò bên trong. Không giống như ngày trước hôn lưỡi lướt quá rồi ngừng lại, lần này nụ hôn quả thực là Khương Minh công thành chiếm đất từng bước ép sát. Nam An An từng bước lui về phía sau không làm nữa, đầu lưỡi của anh vuốt ve môi trên mẫn cảm của cô mang lại một trận tê dại, cuốn đầu lưỡi cô mút vào….
Vẻ mặt Nam An An đỏ bừng, lúc được thả ra hít thở từng ngụm từng ngụm, vỗ vỗ ngực, cảm xúc kích thích còn chưa trở lại bình thường, Khương Minh đã hôn một đường xuống dưới, tới yết hầu cô cắn cắn nhẹ khiến Nam An An run rẩy một hồi. Khương Minh hôn từ cổ trắng nõn nà một mạch xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô, tình cảm khó kìm nén, còn để lại ấn ký màu đỏ trên xương quai xanh xinh xắn, mập mờ vô cùng…..
Nam An An biết điều một tay đặt lên bờ vai anh, một tay nắm chặt góc váy của mình, một loạt động tác xuống phía dưới vùng đất mới của cô là hành động trước nay chưa tùng của anh. Cô như hộp Pandora hấp dẫn mặc anh muốn làm gì thì làm, mang theo kích thích chưa bao giờ trải qua…..
Hôm chủ nhật, Nam An An chủ động đi phòng khám tâm lý gặp bác sĩ tâm lý trẻ tuổi đã lâu không gặp.
Đối với đoạn yêu đương này cô vẫn luôn có thái độ dè dặt cẩn thận, lúc chưa ở bên nhau không dám hi vọng xa vời, sau khi ở cùng một chỗ thì cũng trốn tránh suy nghĩ về tương lai.
Suy nghĩ này sau khi Khương Minh mang cô đi nghĩa trang, bị phá vỡ, Khương Minh đúng là nghiêm túc, sự trốn tránh của cô cũng rất không có trách nhiệm. Mà sau buổi trưa thân mật ấy, đã gieo xuống trong đáy lòng Nam An An một hạt mầm nho nhỏ, hạt mầm này ngày từng ngày chui từ dưới đất lên và hướng về phía trước, giống như chồi xanh hơi có gió thổi nhẹ đã rung rinh….
Cô nghĩ, cô nên dũng cảm một lần nữa.
Bác sĩ tâm lý trẻ tuổi đẹp trai sau khi nhìn thấy cô thế mà không kinh ngạc lắm, ra hiệu cô ngồi xuống sau đó thì thân thiện nói chuyện với cô: “An An đến đấy à, lâu rồi không nhìn thấy, gần đây thế nào, ở chung với nam thần của em?”
Nam An An cười tủm tỉm gật đầu, sau khi hiểu rõ bác sĩ tâm lý cô lại không bài xích, nhưng cô tới phòng khám tâm lý mấy lần, lần đầu tiên chú ý tới bác sĩ tâm trí trẻ tuổi có cái tên tương đối đặc biệt dễ nghe --- Du Ly, họ Du này thật ra rất ít gặp, đứng kết hợp với tên nào nghe cũng rất êm tai… Ừm, ngoại trừ Du Thu.
“Tốt lắm ạ,” Nam An An lấy lại tinh thần thân mật chào hỏi với bác sĩ tâm lý sau đó bày tỏ mục đích đến đây, “Em muốn tới chữa bệnh.”
Bác sĩ tâm lý sau bàn làm việc thoáng ngạc nhiên chau mày, “Tưởng em tốt rồi?”
So với lần đầu tiên bài xích và lần trước thì dè dặt cẩn thận và nóng lòng muốn thử xem sao, thì lúc này đây hoàn toàn không giống với hai lần trước…
Nam An An nghiêm túc gật đầu, ánh mắt kiên định, cô biết vấn đề của cô càng nặng thêm là vì bóng ma tâm lý từ năm mười hai tuổi ấy. Nam An An dựa vào ghế sofa mềm mại, bên tai là tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi và tiếng nói nhỏ nhẹ của bác sĩ tâm lý, kiên nhẫn tỉ mỉ dẫn đường cho cô mở từng chút nỗi lòng băn khoăn lâu năm của cô.
Cho dù như vậy, chính miệng miêu tả chuyện đêm đó vẫn khiến Nam An An dựa lưng vào ghế sofa khẩn trương căng thẳng.
“Thả lỏng nào, An An….” Rõ ràng Du Ly cách cô rất gần, nhưng giọng nói nghe qua có chút xa xăm.
Tay anh đặt lên vai cô, mang theo sức mạnh vỗ về và giúp giữ bình tĩnh, Nam An An tạm dừng một lát, miêu tả rõ ràng cảnh tượng đêm đó, “Em rất hoảng sợ… Em cảm thấy đàn ông rất đáng sợ, Vi Vi bị bọn chúng đè lên tường, tối hôm đó rất tối, đèn đường rất lù mù, còn có tiếng ve kêu, em rất tự trách mình. Vi Vi nói cho dù không phải ngày đó thì cũng sẽ là lúc khác, nhưng em vẫn cảm thấy em phải chịu trách nhiệm….”
“Em rất dũng cảm, cũng rất kiên cường, không phải em cứu cô ấy sao?” Du Ly thuận tiện vỗ về suy nghĩ của cô, cả người Nam An An đều vùi sâu vào trong ghế sofa mềm mại bằng vải bố, hơi khép mắt lại, cả người yên lặng mà xinh đẹp.
“Bọn chúng lột quần áo cô ấy, có đôi khi em không phân biệt được rõ ràng là ác mộng của em hay là chuyện đã xảy ra, cô ấy ngẩng đầu lên chính là hình dáng của em, giống nhau như đúc, em tình nguyện người kia là em, rồi lại cảm thấy người kia chính là em….” Ngón tay Nam An An run nhè nhẹ, giọng điệu gấp gáp hơn.
“Không phải em, lúc đó em còn xông tới đâm bọn họ một đao, người đó mới là em.” Giọng nói của Du Ly dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ về cô, dẫn dắt cô.
An An nghe thấy, tay nắm chặt đệm lót ghế sofa hơi thả lỏng, dừng một lát rồi nói tiếp: “Em cảm thấy những người đàn ông rất đáng sợ, rất ghê tởm… Em sợ bọn họ chạm vào em.”
Du Ly im lặng một lúc, chậm rãi mở miệng: “Trong trí nhớ của em, sau cùng có người kéo Vi Vi ra, một tay ôm em mang bọn em chạy ra khỏi hẻm nhỏ đó, lúc ấy chẳng phải là đàn ông sao?”
An An nhắm nửa con mắt, gật đầu: “Có đôi khi, em cũng nghĩ vậy, em cũng muốn có một người đàn ông tốt, giống như người đêm đó cứu bọn em. Mà sau này em kết giao với rất nhiều bạn trai, bọn họ đều không thích em né tránh họ, em không giống người khác.” Nam An An nói năng hơi lộn xộn, “Hà Nhạc….. Anh ta lên giường với người phụ nữ khác….”
“An An, những chuyện này đề đã qua….” Du Ly có chút lực bất tòng tâm, rất nhiều chuyện khi chúng ta đã trưởng thành còn khó có thể chấp nhận, xảy ra khi tuổi còn nhỏ càng khiến cả đời khó mà thoát khỏi bóng ma đó hơn.
Nhẹ nhàng an ủi và giọng nói khe khẽ, rất bay bổng, “Em làm rất khá, không cần tự trách mình, không phải sợ hãi, em rất yêu bạn trai em, anh ta không phải là bọn chúng.”
“Dạ.” Nam An An gật đầu, mày nhíu chặt hơi giãn ra.
Rèm cửa sổ màu xanh đậm được kéo lên, phát ra tiếng “xẹt.”
Nam An An thôi nhớ lại, vừa mở mắt đã bị ánh mặt trời làm chói mắt vội vàng che mắt, hồi lâu sau mới thích ứng với ánh mặt trời ấm áp sau giữa trưa.
Nói xong những thứ này, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện Nam Vi Vi với người ngoài, lời vừa ra khỏi miệng làm như đã trút bớt gánh nặng.
Cô không biết chữa bệnh có tác dụng hay không, nhưng một khi đã bước tới bước này giống như là có hi vọng.
Ra khỏi phòng khám tâm lý Nam An An bước đi nhanh nhẹn thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi tới đại sảnh lại gặp phải Du Thu, Du Thu mang một cặp lồng cơm nhỏ xinh đi vào trong, sau khi ánh mắt liếc nhìn thấy cô thoáng chốc kinh ngạc, quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như khó có thể tin được…. Cuối cùng nâng cằm đi tới chỗ cô vừa đi ra.
Nam An An bị ánh mắt này bắn qua trong lòng có chút không thoải mái, hai người bọn cô cũng không nói chuyện, lướt qua nhau đi hai hướng ngược lại, Du Thu đi vào hành lang cô vừa mới đi ra, giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Vốn tâm tình Nam An An đang thoải mái vui vẻ không hiểu sao giống như bị một tầng sương mù che kín, sao Du Thu cũng đến phòng khám tâm lý? Chẳng lẽ bây giờ rất nhiều người có vấn đề trong lòng như vậy sao? Nhưng mà cô ta mang theo cặp lồng cơm…. Nam An An lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.
Cô đi ra tới đại sảnh phòng khám tâm lý, giơ tay đặt lên trán một lát rồi buông ra, sau giữa trưa ánh mặt trời sáng lạn khiến tâm tình người ta cũng thoải mái.
Thật ra Nam An An ở nội trú tất cả chính là vì Cố Cầu Cầu nhà cô, bây giờ Cố Cầu Cầu đi thực tập ở trung tâm thành phố ở lại nhà của cô, trùm học bài Đường Viên cũng chịu trách nhiệm làm phụ đạo viên cho sinh viên mới học viện kinh tế giống như cô. đồng thời còn bắt đầu làm bên cổ phiếu, bận rộn tới mức không chạm tới ký túc xá. Nam An An cô đơn dưới sự đề nghị của Khương Minh, vui vẻ đồng ý chuyển vào ở trong nhà Khương Minh.
Nói là chuyển nhà, thật ra cô cũng vừa mới vào ở khu nhà của nghiên cứu sinh, trong ký túc xá đồ đạc cũng không nhiều lắm. Buổi chiều lúc tan học Khương Minh chỉ chở một chuyến là có thể dọn hết toàn bộ đồ đạc trong phòng của cô sang nhà anh.
Toàn bộ quá trình Nam An An vẫn không tham gia vào, Khương Minh dựa vào thân phận giáo sư, , dễ dàng được bác gái cho phép dùng hàng lang để chuyển đồ. Nam An An cầm chai sữa chua nhìn Khương Minh gói kỹ càng đồ của cô, trước kia Cố Cầu Cầu đã từng nói --- Chủ nghĩa đại nam tử chân chính không phải phô trương thanh thế, bày tỏ mạnh mẽ lòng tự trọng, mà là chăm sóc tốt cho người phụ nữ của mình.
Nam An An ngồi trên ghế lái phụ, trong lòng thõa mãn thỉnh thoảng lắc lắc đầu hát khe khẽ.
Tay Khương Minh đặt trên vô – lăng, lúc đèn đỏ chuyên tâm lắng nghe thì nghe thấy cô hát: “Tất cả em đều dành hết cho anh, không giữ lại đường sống, cho dù cô đơn lạnh lẽo đau lòng, cũng đúng mà thôi….”
Đầu thu gió thổi vào cửa sổ xe, thổi bay làn tóc cô chạm qua sườn lỗ tai anh, làm hơi ngứa ngáy và có hương thơm mùi chanh nhàn nhạt.
Anh thích cô gái nhỏ ngồi trên ghế lái phụ của anh, ngón tay trắng nõn xinh đẹp gõ lên cửa sổ xe có nhịp điệu, nhẹ nhàng ngâm nga: “Tất cả em đều dành cho anh, bởi vì cái gọi là tình yêu này…..”
“An An….” Khương Minh nhàn nhạt mở miệng khi hát xong câu.
“Hả?” An An nghiêng mặt qua, khi nam thần gọi hai chữ An An âm cuối kéo dài ra, giống như là cưng chiều, giọng nói dễ nghe vào tai cô cũng đã muốn tan ra rồi.
Khương Minh thừa dịp đèn đổ nâng tay gõ nhẹ lên đầu cô, “Thứ hai tuần sau anh đi Đức công tác một tháng, muốn theo anh qua đó không?”
Nam An An suy nghĩ một lát, cô và Cố Cầu Cầu đã đi qua đó nhiều lần rồi, nhưng lần này có thể nói đây là cô và nam thần hai người cùng đi du lịch. Nam An An tràn đầy chờ mong đang muốn đồng ý chợt nhớ tới chương trình học của bản thân mình, cô đã cố gắng hết sức để nghe giảng bài, lại đi ra ngoài cùng với Khương Minh một tháng mới về thì phải nợ môn chính rồi. Nghĩ tới đây, Nam An An kiên định lắc đầu: “Em phải học cho thật giỏi.”
“Thật sự không đi?” Khương Minh chậm rãi hỏi lại một lần nữa, thấy Nam An An vừa gật đầu vừa nói “Không đi thật,” điệu bộ này, nếu anh hỏi thêm một câu nữa Nam An An sẽ lập tức đồng ý.
Khương Minh thấy cô rất vất vả để hạ quyết tâm, cũng không trêu cô nữa, chìa khóa và thẻ mở cửa đã đưa cho cô trước khi thi nghiên cứu sinh. Đêm đó Khương lại dẫn cô đi dạo trong siêu thị, mua đồ nhét đầy tủ lạnh.
Ngày hôm sau, anh thức dậy rất sớm, thấy Nam An An ngủ cuộn tròn thành một đoàn, nhớ tới buổi sáng thứ hai cô không có tiết nên không đánh thức cô, cúi người cắn nhẹ lên môi cô rồi kéo rương hành lý xuống lầu đi ra sân bay.
Nam An An bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, Nam An An mơ mơ màng màng xoa xoa mắt đi tới cầu thang mới phát hiện bản thân mình đang mặc chính là áo ngủ, trong lúc chạy về thay quần áo tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, như muốn gõ nát cả cửa, Nam An An chạy như bay xuống mở cửa thì nhìn thấy người phụ nữ ngày đó tự xưng là mẹ Khương Minh.
Vẻ mặt của người phụ nữ xinh đẹp có chút tức giận méo mó, thoạt nhìn rất nhếch nhác nhưng sau khi liếc mắt một cái nhìn thấy cô bà ta ưỡn thẳng lưng cao cao tại thượng nói: “Khương Minh đâu?”
“Đi công tác rồi.” Nam An An nói sự thật.
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, giẫm giày cao gót hơn mười cm từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn Nam An An đi dép lê, ngay cả dép cũng không đổi trực tiếp đi vào phòng khách ném túi xách lên ghế sofa rồi thản nhiên ngồi xuống, hất hất cằm sai bảo cô: “Rót ly nước, hẳn không sao chứ?”
Nam An An nhìn thoáng qua bàn trà có chai nước trái cây và cái cốc nước sạch sẽ ngay trong tầm tay người phụ nữ, đi qua mở nắp rót một chén nước trái cây không đưa tới cho bà ta, mà đẩy lại cạnh tay bà ta.
“Cô biết tôi là ai không?” Người phụ nữ kiêu căng đưa tay lấy cốc nước qua, nhìn cô.
Nam An An nhìn bà ta, thành thật nói: “Không biết.”
“À, bây giờ cô gái nhỏ thật sự là rất được đó, cũng đã chạy tới nhà đàn ông ở mà ngay cả mẹ người ta là ai cũng không biết?” Người phụ nữ trào phúng hỏi một câu.
“Khương Minh nói mẹ anh ấy qua đời rồi.” Nam An An nhàn nhạt trả lời, có thể là đã nghe việc làm lúc trước của Tần Di, cô vốn là không có hảo cảm với Tần Di, bây giờ bà ta lại vênh váo tự đắc, diễu võ dương oai, điệu bộ này làm Nam An An lại càng không muốn mặt nóng dán mông lạnh.
Sắc mặt người phụ nữ thoáng chốc tối sầm, uống một ngụm nước trái cây lấy lại bình tĩnh mở miệng nói: “Nói thật, tôi rất không thích cô.”
Nam An An gật gật đầu, không phản bác, nghe người phụ nữ tiếp tục nói: “Cô và Khương Minh tới bước kia rồi hả? Lên giường chưa?”
Sau câu nói có chút ý vị sâu xa của bà ta, Nam An An xuất phát từ lễ phép vẫn thành thật lắc đầu, nói câu “Không có.”
Tần Di bắt chéo chân, châm điếu thuốc hút một ngụm, chậm rãi nhả khói, nói lời châm chọc: “Nó không được hay là cô không được?”
Nam An An không nói gì.
Điệu bộ Tần Di hợp tình hợp lý, “Cô không được, tôi biết….”
“Nói thật, nhà họ Nam các cô và nhà họ Khương chúng tôi xem như là môn đăng hộ đối, mặc dù ba cô là người có tiền nhà giàu mới nổi nhưng cũng coi như đã từng xuất thân từ nhà dòng dõi Nho học (chỉ người có học – theo QT). Nhưng mà….” Tần Di chuyển đề tài câu chuyện, “Nhà họ Khương chúng tôi không giống với nhà họ Nam các cô, không cần phải đoạn tử tuyệt tôn (không có con cháu – baidu.) Ngụ ý của bà ta là chế nhạo Nam Thị chỉ có hai người con gái là An An và Vi Vi, thấy Nam An An không thay đổi sắc mặt tiếp tục bổ đao, “Đến thế hệ Khương Minh, coi như là đời thứ ba đơn truyền (là độc đinh, con một…), ý của tôi chắc cô rất rõ ràng, tôi cũng không vòng vo với cô nữa, cô có bệnh, tôi biết.”
Tần Di thoải mái gãy tàn thuốc, cũng không nhìn phản ứng của Nam An An tiếp tục nhả thêm vòng khói, mở miệng nhẹ nhàng hỏi: “Với bệnh của cô, cô sẽ sinh em bé sao?”
Nam An An thấy bộ dạng Tần Di dương dương tự đắc, cô nhẫn nhịn từ nãy giờ cũng vì cho Tần Di chút mặt mũi, nhưng cô đúng là không phải đóa hoa sen thánh mẫu, đứng ở chỗ này chuyên để bị vỗ vào mặt.
Giọng điệu Nam An An bình tĩnh, mặt không đổi sắc mở miệng: ‘Vậy bà sẽ sao?”
Cô hỏi ý tứ sâu xa, Tần Di vừa nói một câu “Tất nhiên….” Thì im bặt, sắc mặt tái nhợt, ngón tay bóp méo điếu thuốc.
Nam An An vẫn luôn ung dung thản nhiên, một nhát dao găm sắc bén thoáng chốc xuyên vào đầu quả tim bà ta, một đao thấy máu, không để lại đường sống nào ---
Bà ta muốn sinh đứa nhỏ, nhưng Khương Dương không để bà ta sinh….
Tần Di chợt từ trên ghế đứng dậy, tay phải vung lên hung hăng lao về phía mặt Nam An An ---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook