Em Bị Bệnh Phải Trị
-
Chương 41
Về sự châm chọc của anh ta, Nam An An coi như không có, cúi đầu chuyên tâm vào việc chọn thực đơn rồi quay người gọi nhân viên phục vụ.
Cô cũng không cho rằng Hà Nhạc còn thích cô, nếu thật sự thích, sao lại có thể bắt cá hai tay.
Chẳng qua Hà Nhạc đối với cô là không cam lòng.
Mà Giản Diệu, với lời nhắc nhở hay là khiêu khích như vậy cũng không quan tâm. Nam An An hoa tâm có tiếng ở đại học phía Tây, nếu quan tâm tới điều này cậu cũng sẽ không trăm phương ngàn kế đến gần bên người Nam An An.
Thấy bộ dạng hờ hững của Nam An An và bộ dạng của tên tiểu tử không chút để ý, Hà Nhạc càng lúc càng cảm thấy có luồng khí chặn ở ngay ngực --- rõ ràng chia tay với anh ta trong thời gian ba năm cũng chưa từng nói chuyện yêu đương tiếp nữa, với mấy lần từ chối của Nam An An, anh ta cũng chỉ cho là cô cậy mình mạnh miệng hoặc có thể đang lạt mềm buộc chặt, dù sao lúc trước cô cũng thích anh ta như vậy.
Nhưng trôi qua lâu thế, Nam An An không hề có tin tức gì, rốt cuộc Hà Nhạc không giữ được bình tĩnh nữa.
Sau khi biết được Nam An An và Khương Minh chia tay, anh ta gần như không thể chờ đợi được, không nghĩ tới còn chưa kịp tìm cô, tối hôm qua đã gặp bọn họ hôn môi dưới đèn đường, chính là Nam An An chủ động.
Khoảnh khoắc đó, trong lòng Hà Nhạc dâng lên cảm giác nguy cơ dày đặc --- lúc Nam An An ở cùng với anh ta, chưa từng hôn qua anh ta.
Cô và Khương Minh ở chung với nhau là nghiêm túc, nhưng Hà Nhạc vừa nhận thức được điều này, hôm nay đã đụng phải Nam An An và một nam sinh nhỏ tuổi khác ăn cơm --- Cô vẫn là Nam An An hoa tâm kia, một khi đã như vậy, tiểu tử này có thể, anh ta cũng có thể, huống chi bọn họ còn có tình cảm làm chỗ dựa.
Hà Nhạc đứng đó, giơ tay gõ gõ vào bàn Nam An An hạ giọng gọi tên cô: “An An….”
Nam An An chuyển ánh mắt từ trên thực đơn sang phía anh ta, bộ dạng còn khẽ nhíu mày vẻ mặt khó xử.
Nam An An tỏ ra yếu thế như vậy khiến sự khó chịu trong lòng Hà Nhạc giảm đi không ít, Hà Nhạc ho khẽ một tiếng, rút một chiếc ghế ngồi vào bàn tròn lớn chính giữa Nam An An và Giản Diệu.
Anh ta chỉ biết, Nam An An vẫn thích anh ta, sự chần chừ và dao động của cô là bằng chứng đầy đủ cho điều này.
Hà Nhạc âm thầm đắc ý ngồi xuống, thì Nam An An do dự mở miệng: “Hà Nhạc…”
“An An.” Hà Nhạc tình cảm nồng nàn nhìn cô, chờ Nam An An nói lời nhận sai, chợt nghe Nam An An mở miệng nói:
“Tôi không mang theo nhiều tiền như vậy….”
Hà Nhạc đang muốn nói anh ta có, chợt nghe Nam An An tiếp tục nói: “…Sẽ không mời anh, anh đi chỗ khác ăn đi.”
“Phốc” Giản Diệu thấy vẻ mặt Hà Nhạc đen đi rốt cuộc không nhịn được bật cười, không hiền lành cười ra tiếng luôn.
Hà Nhạc mặt tối sầm đè nén không vui trong lòng, mở thực đơn quan tâm nói: “Không sao cả, coi như anh mời em,” nói xong còn chỉ mấy món ăn, rồi dịu dàng nhìn thoáng qua Nam An An.
Lúc thức ăn được mang lên Hà Nhạc tiện tay lấy thìa múc cho Nam An An hai viên thịt: “Thịt viên nè, anh nhớ hồi trung học em thích nhất là ăn món này, mỗi lần anh và em đi ăn đồ Trung Quốc em đều cướp đồ từ trong bát của anh….”
“Bây giờ thì tôi cho anh.” Nam An An không chớp mắt tẹo nào gắp viên thịt trả về trong bát của Hà Nhạc.
Nụ cười trên mặt Hà Nhạc hoàn toàn cứng lại, vẻ mặt Nam An An luôn không tức giận không thay đổi, cười tủm tỉm thoạt nhìn tính cách vô cùng tốt. Nhưng lúc cô muốn khiến người ta không xuống đài được, nhất định có thể khiến người ta ngã xuống đất giãy chết. Từ sau khi bọn họ gặp lại, cô luôn như vậy.
Nam An An gắp trả miếng thịt viên vào trong bát anh ta, nó lẻ loi nằm trong bát sứ Thanh Hoa, sắc mặt Hà Nhạc cực kỳ không tốt, rất nhanh, viên thịt không cô đơn nữa, vì Nam An An lại gắp một viên thịt khác đặt vào trong bát của anh ta….
“Nam Manh Manh!” Hà Khánh Nguyên vui vẻ gọi khiến Nam An An cả kinh, cô nâng mắt nhìn qua chỗ phát ra tiếng gọi kia, thì nhìn thấy Khương Minh đứng ngay bàn bên cạnh cách đó không xa, đang muốn ngồi xuống. Nam An An hoảng hốt tay run run, gắp viên thịt vốn không chắc, tay lên run thì viên thịt rơi xuống, nhảy về phía trước lăn xuống bàn, lộc cộc lăn tới bên chân Khương Minh.
Khương Minh lạnh mặt, đá văng viên thịt.
Nam An An cảm thấy, bản thân mình bây giờ giống như viên thịt kia….
Cô nhìn thoáng qua Giản Diệu và Hà Nhạc bên bàn mình, lại nhìn Khương Minh mặt lạnh lùng đứng ở đó, trong đầu đều là thơ
--- một nhành hồng hạnh vượt tường nở hoa, còn nở những hai đóa hoa, bề ngoài biểu lộ một cành.
Sau khi Hà Khánh Nguyên và Khương Minh đi tới chỗ ngồi xuống, tất cả bầu không khí lại càng thêm kỳ lạ.
Trong không khí xấu hổ này, Hà Nhạc còn chưa từ bỏ ý định thể hiện trước mặt Khương Minh, lại gắp tiếp một viên thịt cho cô.
Mẹ kiếp, Nam An An thề đời này cô không bao giờ muốn nhìn thấy thịt viên nữa.
Khương Minh ‘vân đạm phong khinh’ liếc mắt quét qua Hà Nhạc một cái, nâng tay dùng một chiếc đũa dễ dàng đâm vào viên thịt viên, lúc Nam An An thấy viên thịt này đến bên cạnh mình, đã muốn khóc. Cô không chờ Khương Minh đặt vào viên thịt vào chén cô, đã trực tiếp kéo chiếc đũa của Khương Minh qua cắn một miếng.
Ròng rã cả buổi cơm trưa, Nam An An cũng chưa từng động đũa, Khương Minh cứ như vậy trước mặt Hà Nhạc và Giản Diệu, từ từ hợp tình hợp lý đút thức ăn cho cô, ăn tới no.
Đêm đó, Nam An An nằm úp sấp trên giường đăng weibo
---Nam thần đã vào trong bát của tôi: Mẹ kiếp, thịt viên trọn đời đen tối trọn đời!
Cô nhấn nút gửi xong weibo thì cảm giác chiếc giường lớn dưới thân lún xuống một tý, cả người Khương Minh nhẹ nhàng khoan khoái ngồi lên giường giơ tay lau tóc.
Nam An An có chút chột dạ, Khương Minh lại ghen, nhưng rất ít khi hỏi chuyện giữa cô và Hà Nhạc, gồm cả chuyện trong vòng một tháng cô đã kết giao với mấy người bạn trai khác nhau.
Không giống kiểu không thèm để ý, cũng không giống với kiểu hoàn toàn không biết gì cả.
Có đôi khi, Nam An An lờ mờ cảm thấy Khương Minh hơi thâm sâu khó lường, lúc cô nói những lời này với Cố Cầu Cầu, Cố Cầu Cầu liếc cô một cái bổ sung thêm một đao: “Cậu xem, mặc dù các cậu không chênh lệch về độ cao, nhưng các cậu chênh lệch về chỉ số thông minh.”
Nam An An cảm thấy, Khương Minh dường như bình tĩnh quá.
Bất kể là lần chia tay dưới đèn đường đó, hay là lúc du lịch tốt nghiệp cô lại nhấn mạnh chữ chia tay một lần nữa.
Biểu hiện của Khương Minh rất bình tĩnh, làm như là đúng với trong dự đoán vậy.
Sau này cô chạy tới làm hòa với anh, thậm chí Khương Minh cũng không hỏi cô câu nào về nguyên nhân chia tay.
Nam An An ngồi xổm xuống giường nhận khăn lông trắng trong tay Khương Minh, giúp Khương Minh lau tóc, tóc của anh rất cứng cọ vào lòng bàn tay cô hơi ngưa ngứa, Nam An An lau tóc cố gắng mở miệng: “Thầy…. Buổi trưa này là em mời Giản Diệu ăn cơm, sau đó….”
Cô nói xong Khương Minh lười biếng đáp lại một tiếng.
Nam An An có chút dè dặt cẩn thận: “Thầy giáo, anh giận sao?”
“Ừm” Khương Minh trả lời không chút miễn cưỡng, xoay người lại nhìn bộ dạng Nam An An ngồi xổm trên giường, nói tiếp: “Rất tức giận.”
Trong bóng đêm, người trước mắt có vẻ đẹp có thể thay cơm.
Anh nói xong rồi nâng cằm Nam An An lên hôn, môi cô rất mềm mại, Khương Minh nâng tay bóp chóp mũi cô. Trong thoáng chốc Nam An An phải há miệng vì hít thở không được, lưỡi anh ‘hợp tình hợp lý’ bắt đầu chui vào trong miệng.
Sau đó nụ hôn thay đổi chiều hướng, Khương Minh bổ nhào lên giường, cả cơ thể Nam An An bị anh đè xuống dưới người, áo T-shirt ngắn tay bị cọ xát vén lên lộ ra một đoạn bụng trắng nõn nà.
Cô nằm trên giường nhìn Khương Minh đang đè lên phía trên, anh không đeo kính, mắt hơi nheo lên ánh mắt tối đen như mực.
Cô nghe thấy tiếng hít thở khuếch đại bên tai, trong ánh mắt đen thăm thẳm của anh tràn đầy bóng dáng cô. Tay Khương Minh nhẹ nhàng phủ lên bụng cô, vẽ một vòng tròn xung quanh rốn cô, nhàn nhạt nói câu gì đó, Nam An An nghe không rõ, nâng người dựa sát vào thì bị anh cắn lên vành tai.
Giọng Khương Minh rất gần rất gần, sát ngay bên cạnh tai cô: “Còn có lần sau nữa không?”
Nam An An đỏ mặt, cảm thấy máu trong đầu mình không chảy lên được, nói cũng lắp ba lắp bắp: “Còn có lần sau nữa, anh anh đánh em…”
Nói được một nửa, vành tai mẫn cảm của cô bị bao bọc trong khoang miệng ấm áp. Lần này Nam An An cảm thấy lỗ tai cô như muốn ta chảy ra, trong lòng dâng lên cảm xúc anh dũng hi sinh oai phong lẫm liệt… Tình huống này chưa kéo dài được lâu, chuông điện thoại của Khương Minh đã vang lên --- anh trực tiếp đứng thẳng người đi ra ban công nghe máy.
Rốt cuộc Nam An An biết nguyên nhân bản thân mình cảm thấy Khương Minh sâu không lường được ---
Chính là như thế này, mỗi lần cô tiếp xúc thân mật với anh hay giống như tính toán cẩn thận khoảng cách và thời gian khá tốt, anh sẽ lướt qua rồi dừng lại, từ từ tiến sâu vào, nhưng tới lúc cô gần không cách nào từ chối thì thoáng chốc dừng tay lại.
Trình độ đó, anh chắc chắn còn khôn ranh hơn cô.
Nam An An lờ mờ cảm thấy, Khương Minh là biết cô có bệnh.
Anh không nói, cô cũng không cách nào mở miệng hỏi.
Có đôi khi, cô lại cảm thấy anh không biết, nếu biết, có lẽ đã sớm chia tay với cô rồi.
Nam An An ngồi trên chiếc giường tròn rộng lớn, nhìn bóng dáng cao to của Khương Minh đứng trước cửa sổ sát đất ẩn giấu trong bóng đêm, lo lắng trong lòng từng chút từng chút biến mất.
Ngày hôm sau là Tết Trung thu, cuối cùng Nam An An đã có thể thay bộ đồ huấn luyện quân sự mặc váy hoa đi ra ngoài hẹn hò với Khương Minh. Cả đêm cô suy nghĩ mấy kế hoạch hẹn hò, cuối cùng tất cả đều bị cô bỏ qua, sau đó chọn cách bình thường nhất --- dạo phố.
Đã hẹn ngày mai ra ngoài hẹn hò với Khương Minh sau đó Nam An An nằm trên giường lớn lăn qua lộn lại ngủ không yên, gửi tin nhắn cho Cố Cầu Câu, ừm, cuối cùng có tin nhắn tới,
--- Cầu Cầu, ngày mai tớ hẹn hò, làm thế nào cho hết căng thẳng, tớ rất sợ Khương Minh phát hiện ra tớ là Đậu Tỉ.
Rất nhanh liền có tin nhắn trả lời --- Không phải Khương Minh thích cậu trêu chọc sao?
--- Nam An An: Tớ quyết định, từ ngày mai tớ sẽ làm một người cao ngạo lạnh lùng.
Cố Cầu Cầu trả lời nhanh chóng như trước --- Tớ cảm thấy, người cao ngạo lạnh lùng có lẽ cậu không làm được, nhưng mà, cao thẳng đứng, cậu cố gắng thì vẫn có khả năng!
Nam An An phát hiện, Khương Minh chẳng phải là người không thích dạo phố, cũng không phải là kiểu đàn ông vừa vào tới cửa hàng đã vội ngồi lên ghế sofa xem tạp chí không thèm ngẩng đầu lên, chỉ thỉnh thoảng miễng cưỡng nhìn qua bạn gái.
Ngược lại, anh rất nghiêm túc đánh giá và cho cô ý kiến.
Nói ví dụ như, khi cô mặc bộ hở vai
--- Anh không thích.
Nói ví dụ như, cô mặc áo kiểu dáng ngắn ngủn
--- Anh không thích
Vẫn là anh không thích.
Nam An An thề cô chưa từng bị ai phủ nhận từ đầu đến cuối như vậy, mãi đến lúc Nam An An mặc chiếc váy dài bao bọc hết bản thân mình đi ra, Khương Minh mới vui vẻ.
Đêm đó, Nam An An gửi weibo như vậy nè
--- Nam thần đã vào trong bát của tôi: Tôi nghĩ, tôi phát hiện vì sao trực nam (người đàn ông thẳng) không có khiếu thẩm mỹ.
Cô cũng không cho rằng Hà Nhạc còn thích cô, nếu thật sự thích, sao lại có thể bắt cá hai tay.
Chẳng qua Hà Nhạc đối với cô là không cam lòng.
Mà Giản Diệu, với lời nhắc nhở hay là khiêu khích như vậy cũng không quan tâm. Nam An An hoa tâm có tiếng ở đại học phía Tây, nếu quan tâm tới điều này cậu cũng sẽ không trăm phương ngàn kế đến gần bên người Nam An An.
Thấy bộ dạng hờ hững của Nam An An và bộ dạng của tên tiểu tử không chút để ý, Hà Nhạc càng lúc càng cảm thấy có luồng khí chặn ở ngay ngực --- rõ ràng chia tay với anh ta trong thời gian ba năm cũng chưa từng nói chuyện yêu đương tiếp nữa, với mấy lần từ chối của Nam An An, anh ta cũng chỉ cho là cô cậy mình mạnh miệng hoặc có thể đang lạt mềm buộc chặt, dù sao lúc trước cô cũng thích anh ta như vậy.
Nhưng trôi qua lâu thế, Nam An An không hề có tin tức gì, rốt cuộc Hà Nhạc không giữ được bình tĩnh nữa.
Sau khi biết được Nam An An và Khương Minh chia tay, anh ta gần như không thể chờ đợi được, không nghĩ tới còn chưa kịp tìm cô, tối hôm qua đã gặp bọn họ hôn môi dưới đèn đường, chính là Nam An An chủ động.
Khoảnh khoắc đó, trong lòng Hà Nhạc dâng lên cảm giác nguy cơ dày đặc --- lúc Nam An An ở cùng với anh ta, chưa từng hôn qua anh ta.
Cô và Khương Minh ở chung với nhau là nghiêm túc, nhưng Hà Nhạc vừa nhận thức được điều này, hôm nay đã đụng phải Nam An An và một nam sinh nhỏ tuổi khác ăn cơm --- Cô vẫn là Nam An An hoa tâm kia, một khi đã như vậy, tiểu tử này có thể, anh ta cũng có thể, huống chi bọn họ còn có tình cảm làm chỗ dựa.
Hà Nhạc đứng đó, giơ tay gõ gõ vào bàn Nam An An hạ giọng gọi tên cô: “An An….”
Nam An An chuyển ánh mắt từ trên thực đơn sang phía anh ta, bộ dạng còn khẽ nhíu mày vẻ mặt khó xử.
Nam An An tỏ ra yếu thế như vậy khiến sự khó chịu trong lòng Hà Nhạc giảm đi không ít, Hà Nhạc ho khẽ một tiếng, rút một chiếc ghế ngồi vào bàn tròn lớn chính giữa Nam An An và Giản Diệu.
Anh ta chỉ biết, Nam An An vẫn thích anh ta, sự chần chừ và dao động của cô là bằng chứng đầy đủ cho điều này.
Hà Nhạc âm thầm đắc ý ngồi xuống, thì Nam An An do dự mở miệng: “Hà Nhạc…”
“An An.” Hà Nhạc tình cảm nồng nàn nhìn cô, chờ Nam An An nói lời nhận sai, chợt nghe Nam An An mở miệng nói:
“Tôi không mang theo nhiều tiền như vậy….”
Hà Nhạc đang muốn nói anh ta có, chợt nghe Nam An An tiếp tục nói: “…Sẽ không mời anh, anh đi chỗ khác ăn đi.”
“Phốc” Giản Diệu thấy vẻ mặt Hà Nhạc đen đi rốt cuộc không nhịn được bật cười, không hiền lành cười ra tiếng luôn.
Hà Nhạc mặt tối sầm đè nén không vui trong lòng, mở thực đơn quan tâm nói: “Không sao cả, coi như anh mời em,” nói xong còn chỉ mấy món ăn, rồi dịu dàng nhìn thoáng qua Nam An An.
Lúc thức ăn được mang lên Hà Nhạc tiện tay lấy thìa múc cho Nam An An hai viên thịt: “Thịt viên nè, anh nhớ hồi trung học em thích nhất là ăn món này, mỗi lần anh và em đi ăn đồ Trung Quốc em đều cướp đồ từ trong bát của anh….”
“Bây giờ thì tôi cho anh.” Nam An An không chớp mắt tẹo nào gắp viên thịt trả về trong bát của Hà Nhạc.
Nụ cười trên mặt Hà Nhạc hoàn toàn cứng lại, vẻ mặt Nam An An luôn không tức giận không thay đổi, cười tủm tỉm thoạt nhìn tính cách vô cùng tốt. Nhưng lúc cô muốn khiến người ta không xuống đài được, nhất định có thể khiến người ta ngã xuống đất giãy chết. Từ sau khi bọn họ gặp lại, cô luôn như vậy.
Nam An An gắp trả miếng thịt viên vào trong bát anh ta, nó lẻ loi nằm trong bát sứ Thanh Hoa, sắc mặt Hà Nhạc cực kỳ không tốt, rất nhanh, viên thịt không cô đơn nữa, vì Nam An An lại gắp một viên thịt khác đặt vào trong bát của anh ta….
“Nam Manh Manh!” Hà Khánh Nguyên vui vẻ gọi khiến Nam An An cả kinh, cô nâng mắt nhìn qua chỗ phát ra tiếng gọi kia, thì nhìn thấy Khương Minh đứng ngay bàn bên cạnh cách đó không xa, đang muốn ngồi xuống. Nam An An hoảng hốt tay run run, gắp viên thịt vốn không chắc, tay lên run thì viên thịt rơi xuống, nhảy về phía trước lăn xuống bàn, lộc cộc lăn tới bên chân Khương Minh.
Khương Minh lạnh mặt, đá văng viên thịt.
Nam An An cảm thấy, bản thân mình bây giờ giống như viên thịt kia….
Cô nhìn thoáng qua Giản Diệu và Hà Nhạc bên bàn mình, lại nhìn Khương Minh mặt lạnh lùng đứng ở đó, trong đầu đều là thơ
--- một nhành hồng hạnh vượt tường nở hoa, còn nở những hai đóa hoa, bề ngoài biểu lộ một cành.
Sau khi Hà Khánh Nguyên và Khương Minh đi tới chỗ ngồi xuống, tất cả bầu không khí lại càng thêm kỳ lạ.
Trong không khí xấu hổ này, Hà Nhạc còn chưa từ bỏ ý định thể hiện trước mặt Khương Minh, lại gắp tiếp một viên thịt cho cô.
Mẹ kiếp, Nam An An thề đời này cô không bao giờ muốn nhìn thấy thịt viên nữa.
Khương Minh ‘vân đạm phong khinh’ liếc mắt quét qua Hà Nhạc một cái, nâng tay dùng một chiếc đũa dễ dàng đâm vào viên thịt viên, lúc Nam An An thấy viên thịt này đến bên cạnh mình, đã muốn khóc. Cô không chờ Khương Minh đặt vào viên thịt vào chén cô, đã trực tiếp kéo chiếc đũa của Khương Minh qua cắn một miếng.
Ròng rã cả buổi cơm trưa, Nam An An cũng chưa từng động đũa, Khương Minh cứ như vậy trước mặt Hà Nhạc và Giản Diệu, từ từ hợp tình hợp lý đút thức ăn cho cô, ăn tới no.
Đêm đó, Nam An An nằm úp sấp trên giường đăng weibo
---Nam thần đã vào trong bát của tôi: Mẹ kiếp, thịt viên trọn đời đen tối trọn đời!
Cô nhấn nút gửi xong weibo thì cảm giác chiếc giường lớn dưới thân lún xuống một tý, cả người Khương Minh nhẹ nhàng khoan khoái ngồi lên giường giơ tay lau tóc.
Nam An An có chút chột dạ, Khương Minh lại ghen, nhưng rất ít khi hỏi chuyện giữa cô và Hà Nhạc, gồm cả chuyện trong vòng một tháng cô đã kết giao với mấy người bạn trai khác nhau.
Không giống kiểu không thèm để ý, cũng không giống với kiểu hoàn toàn không biết gì cả.
Có đôi khi, Nam An An lờ mờ cảm thấy Khương Minh hơi thâm sâu khó lường, lúc cô nói những lời này với Cố Cầu Cầu, Cố Cầu Cầu liếc cô một cái bổ sung thêm một đao: “Cậu xem, mặc dù các cậu không chênh lệch về độ cao, nhưng các cậu chênh lệch về chỉ số thông minh.”
Nam An An cảm thấy, Khương Minh dường như bình tĩnh quá.
Bất kể là lần chia tay dưới đèn đường đó, hay là lúc du lịch tốt nghiệp cô lại nhấn mạnh chữ chia tay một lần nữa.
Biểu hiện của Khương Minh rất bình tĩnh, làm như là đúng với trong dự đoán vậy.
Sau này cô chạy tới làm hòa với anh, thậm chí Khương Minh cũng không hỏi cô câu nào về nguyên nhân chia tay.
Nam An An ngồi xổm xuống giường nhận khăn lông trắng trong tay Khương Minh, giúp Khương Minh lau tóc, tóc của anh rất cứng cọ vào lòng bàn tay cô hơi ngưa ngứa, Nam An An lau tóc cố gắng mở miệng: “Thầy…. Buổi trưa này là em mời Giản Diệu ăn cơm, sau đó….”
Cô nói xong Khương Minh lười biếng đáp lại một tiếng.
Nam An An có chút dè dặt cẩn thận: “Thầy giáo, anh giận sao?”
“Ừm” Khương Minh trả lời không chút miễn cưỡng, xoay người lại nhìn bộ dạng Nam An An ngồi xổm trên giường, nói tiếp: “Rất tức giận.”
Trong bóng đêm, người trước mắt có vẻ đẹp có thể thay cơm.
Anh nói xong rồi nâng cằm Nam An An lên hôn, môi cô rất mềm mại, Khương Minh nâng tay bóp chóp mũi cô. Trong thoáng chốc Nam An An phải há miệng vì hít thở không được, lưỡi anh ‘hợp tình hợp lý’ bắt đầu chui vào trong miệng.
Sau đó nụ hôn thay đổi chiều hướng, Khương Minh bổ nhào lên giường, cả cơ thể Nam An An bị anh đè xuống dưới người, áo T-shirt ngắn tay bị cọ xát vén lên lộ ra một đoạn bụng trắng nõn nà.
Cô nằm trên giường nhìn Khương Minh đang đè lên phía trên, anh không đeo kính, mắt hơi nheo lên ánh mắt tối đen như mực.
Cô nghe thấy tiếng hít thở khuếch đại bên tai, trong ánh mắt đen thăm thẳm của anh tràn đầy bóng dáng cô. Tay Khương Minh nhẹ nhàng phủ lên bụng cô, vẽ một vòng tròn xung quanh rốn cô, nhàn nhạt nói câu gì đó, Nam An An nghe không rõ, nâng người dựa sát vào thì bị anh cắn lên vành tai.
Giọng Khương Minh rất gần rất gần, sát ngay bên cạnh tai cô: “Còn có lần sau nữa không?”
Nam An An đỏ mặt, cảm thấy máu trong đầu mình không chảy lên được, nói cũng lắp ba lắp bắp: “Còn có lần sau nữa, anh anh đánh em…”
Nói được một nửa, vành tai mẫn cảm của cô bị bao bọc trong khoang miệng ấm áp. Lần này Nam An An cảm thấy lỗ tai cô như muốn ta chảy ra, trong lòng dâng lên cảm xúc anh dũng hi sinh oai phong lẫm liệt… Tình huống này chưa kéo dài được lâu, chuông điện thoại của Khương Minh đã vang lên --- anh trực tiếp đứng thẳng người đi ra ban công nghe máy.
Rốt cuộc Nam An An biết nguyên nhân bản thân mình cảm thấy Khương Minh sâu không lường được ---
Chính là như thế này, mỗi lần cô tiếp xúc thân mật với anh hay giống như tính toán cẩn thận khoảng cách và thời gian khá tốt, anh sẽ lướt qua rồi dừng lại, từ từ tiến sâu vào, nhưng tới lúc cô gần không cách nào từ chối thì thoáng chốc dừng tay lại.
Trình độ đó, anh chắc chắn còn khôn ranh hơn cô.
Nam An An lờ mờ cảm thấy, Khương Minh là biết cô có bệnh.
Anh không nói, cô cũng không cách nào mở miệng hỏi.
Có đôi khi, cô lại cảm thấy anh không biết, nếu biết, có lẽ đã sớm chia tay với cô rồi.
Nam An An ngồi trên chiếc giường tròn rộng lớn, nhìn bóng dáng cao to của Khương Minh đứng trước cửa sổ sát đất ẩn giấu trong bóng đêm, lo lắng trong lòng từng chút từng chút biến mất.
Ngày hôm sau là Tết Trung thu, cuối cùng Nam An An đã có thể thay bộ đồ huấn luyện quân sự mặc váy hoa đi ra ngoài hẹn hò với Khương Minh. Cả đêm cô suy nghĩ mấy kế hoạch hẹn hò, cuối cùng tất cả đều bị cô bỏ qua, sau đó chọn cách bình thường nhất --- dạo phố.
Đã hẹn ngày mai ra ngoài hẹn hò với Khương Minh sau đó Nam An An nằm trên giường lớn lăn qua lộn lại ngủ không yên, gửi tin nhắn cho Cố Cầu Câu, ừm, cuối cùng có tin nhắn tới,
--- Cầu Cầu, ngày mai tớ hẹn hò, làm thế nào cho hết căng thẳng, tớ rất sợ Khương Minh phát hiện ra tớ là Đậu Tỉ.
Rất nhanh liền có tin nhắn trả lời --- Không phải Khương Minh thích cậu trêu chọc sao?
--- Nam An An: Tớ quyết định, từ ngày mai tớ sẽ làm một người cao ngạo lạnh lùng.
Cố Cầu Cầu trả lời nhanh chóng như trước --- Tớ cảm thấy, người cao ngạo lạnh lùng có lẽ cậu không làm được, nhưng mà, cao thẳng đứng, cậu cố gắng thì vẫn có khả năng!
Nam An An phát hiện, Khương Minh chẳng phải là người không thích dạo phố, cũng không phải là kiểu đàn ông vừa vào tới cửa hàng đã vội ngồi lên ghế sofa xem tạp chí không thèm ngẩng đầu lên, chỉ thỉnh thoảng miễng cưỡng nhìn qua bạn gái.
Ngược lại, anh rất nghiêm túc đánh giá và cho cô ý kiến.
Nói ví dụ như, khi cô mặc bộ hở vai
--- Anh không thích.
Nói ví dụ như, cô mặc áo kiểu dáng ngắn ngủn
--- Anh không thích
Vẫn là anh không thích.
Nam An An thề cô chưa từng bị ai phủ nhận từ đầu đến cuối như vậy, mãi đến lúc Nam An An mặc chiếc váy dài bao bọc hết bản thân mình đi ra, Khương Minh mới vui vẻ.
Đêm đó, Nam An An gửi weibo như vậy nè
--- Nam thần đã vào trong bát của tôi: Tôi nghĩ, tôi phát hiện vì sao trực nam (người đàn ông thẳng) không có khiếu thẩm mỹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook