Em Ấy Thuộc Về Tôi
-
Chương 39: Đây là nai con của em
Lộc Hành Tuyết cầm cốc nước, không nhanh không chậm lên lầu, không có gõ cửa, trực tiếp đi vào phòng Khương Từ.
Ánh sáng trong phòng đặc biệt mờ đi, Khương Từ yên tĩnh ghé đầu vào mép giường. Lộc Hành Tuyết lặng lẽ đi qua, đặt cốc nước ở tủ đầu giường, cúi xuống thu dọn đôi giày Khương Từ đá đến ngã trái ngã phải.
Đôi mắt của Khương Từ vẫn còn mở to, cảm giác say rượu chưa phai, vết đỏ trên má lan xuống cổ, rồi tiến vào cổ áo mới không nhìn thấy.
"Không phải nói khát, muốn uống nước sao?" Lộc Hành Tuyết nhẹ nhàng nói, ngồi xuống bên giường, nhìn thấy trên môi Khương Từ có chút tóc rơi xuống, nàng nhấc tay vén ra sau lỗ tai.
Lộc Hành Tuyết nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai của Khương Từ trong vài giây, sau đó nói:
"Khương Từ, dậy uống chút nước rồi ngủ tiếp."
Khương Từ âm thanh thở dài: "Em đổ mồ hôi."
Cô bắt lấy tay, bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy chiếc gối.
Lộc Hành Tuyết: "......"
Khương Từ uống nước xong, trong phòng ấm áp trở lại, áo khoác vẫn còn mặc trên người. Lộc Hành Tuyết cũng không cần nghĩ ngợi mà cởi quần áo cho cô, lúc đầu Khương Từ rất hợp tác, nhưng chỉ mới cởi một ống tay áo ra, khi Lộc Hành Tuyết kéo bên kia, cô giãy giụa nói:
"Chị, chị làm gì vậy?"
Lộc Hành Tuyết bật cười: "Không thấy nóng sao?"
Khương Từ: "Ân ~"
Lộc Hành Tuyết: " Đem áo khoác cởi ra nha."
"... Được." Khương Từ hất rớt ống tay áo xuống, nhân lúc Lộc Hành Tuyết đang thu dọn áo khoác cho cô, chân trần hướng xuống giường chạy.
Lộc Hành Tuyết kịp thời đem cô kéo trở về, cười hỏi: "Đi đâu?"
Khương Từ: "Đi tắm!"
Lộc Hành Tuyết: "Đêm nay không tắm."
Khương Từ: "Tại sao? Mỗi ngày đều phải tắm!"
Khi cô đặt câu hỏi, bộ dáng tràn đầy nghi hoặc, Lộc Hành Tuyết nhịn không được xoa xoa đầu cô dỗ dành:
"Em uống quá nhiều, để an toàn, khi tỉnh lại rồi hẳn tắm rửa."
Khương Từ: "Em uống quá nhiều sao?"
Lộc Hành Tuyết cười: "Uống hơi nhiều một chút."
Cằm Khương Từ khẽ nâng: "Vậy thì thay quần áo, thay quần áo, có thể không?"
"...... Có thể." Lộc Hành Tuyết không ngờ rằng khi Khương Từ say rượu sẽ kì kèo như vậy.
Nhận được đáp án khẳng định, Khương Từ lập tức cởi áo len trên người, một phần eo trắng nõn của cô lộ ra, Lộc Hành Tuyết liền đè tay cô lại, Khương Từ chớp chớp mắt hỏi.
"Làm sao vậy..."
Giọng nói thanh tú mềm mại, khác hẳn với vẻ thanh lãnh thường ngày.
Lộc Hành Tuyết chậm rãi nói: "Chuẩn bị xong đồ ngủ, rồi đi vào phòng tắm để thay."
Khương Từ ngoan ngoãn ôm đồ ngủ tiến vào phòng tắm, Lộc Hành Tuyết đứng ở ngoài cửa dặn dò với cô:
"Cẩn thận một chút, em cứ từ từ thay."
"Em biết rồi!" Khương Từ đáp nàng.
Lộc Hành Tuyết không yên tâm, nói chuyện với cô:
"Em có cảm thấy khó chịu không? Bây giờ em có chóng mặt không? Nếu em muốn nôn thì nói với tôi."
Không có trả lời, Lộc Hành Tuyết: "Khương Từ?"
Khương Từ tức giận: " Đừng quấy rầy em thay quần áo!"
"......" Lộc Hành Tuyết càng nghĩ càng buồn cười, trực tiếp cười ra tiếng.
Hai phút sau, Lộc Hành Tuyết gõ gõ cửa: "Khương Từ, em thay xong chưa?"
Khương Từ không hé răng.
Lộc Hành Tuyết đợi thêm nửa phút, lại lần nữa gõ cửa:
"Nếu em không trả lời, thì tôi sẽ đi vào đấy?"
Phía sau cửa vẫn yên lặng như cũ.
Sẽ không ngủ quên ở trong đó chứ? Lộc Hành Tuyết nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng tắm ra.
Quần áo thay xong đã được cho vào giỏ quần áo dơ, Khương Từ đang mặc bộ đồ ngủ mỏng in hình trái tim nhỏ màu đỏ, ôm đầu gối ngồi xổm dưới vòi hoa sen, trên đầu đang đeo sừng nai phát sáng.
Lộc Hành Tuyết đi vào: "Khương Từ?"
Khương Từ ngẩng đầu: "Suỵt........ em là mèo!"
Gương mặt sáng như hoa đào, lời nói ra rất ngây ngô, làm cho người ta không biết nên khóc hay là nên cười.
Lộc Hành Tuyết: "........"
Lộc Hành Tuyết đến gần cô, chỉ vào chiếc cài tóc trên đầu cô, cố ý trêu chọc cô:
"Tại sao con mèo lại mang sừng nai?"
"Hả?" Khương Từ sờ sờ đầu, ngọt ngào nói: "Đây là nai con của em."
Lộc Hành Tuyết: "......"
Lộc Hành Tuyết nâng căm Khương Từ lên: "Khương Từ."
Khương Từ cố gắng mở to mắt: "A."
Lộc Hành Tuyết thấp giọng nói: "Khi tỉnh lại em sẽ nhớ được bao nhiêu?"
...........
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, người trên giường đang cọ cọ gối đầu, mê man nhìn xung quanh một vòng, rồi lười biếng nhắm mắt lại.
"Em không uống nhiều", "Đỡ em", "Tại sao chị lại thơm như vậy?"... Hồi ức lướt qua như thủy triều, Khương Từ mở mắt ra và hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô, cô tối hôm qua đã làm cái gì rồi?
Nhớ mang máng Lộc Hành Tuyết đã đưa cô vào trong xe, chuyện gì đã xảy ra sau khi lên xe?
Khương Từ vắt óc suy nghĩ, nhưng không có chút ấn tượng nào.
Từ xấu hổ đến giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Khương Từ đã dành khoảng mười phút cho việc ngồi lên gối.
Phía dưới gối có thứ gì đó cộm cộm, Khương Từ xốc gối lên, một chiếc bông tai kim cương hình vòng cung hiện ra trước mắt.
—— Lộc Hành Tuyết.
Khương Từ cúi đầu xuống, mới phát hiện ra trên người đang mặc áo ngủ.
"............"
Thời gian đã quá giữa trưa, Khương Từ mới chậm rãi đi ra khỏi phòng. Dì Trang nấu cháo, Khương Từ uống một bát, đang định đi ra ngoài làm việc thì gặp trợ lý Diêu lên tiếng gọi.
"Phu nhân." Trợ lý Diêu ngữ điệu nhẹ nhàng: "Chào buổi trưa."
Khương Từ: "Chào buổi trưa, trợ lý Diêu ăn cơm trưa chưa?"
Trợ lý Diêu: "Đã ăn rồi, cám ơn phu nhân. Sáng nay Lộc tổng dậy muộn, vội ra khỏi nhà thì làm rơi đồ, nên bảo tôi đến lấy. Phu nhân muốn ra khỏi nhà sao?"
Dậy...dậy muộn.
Khương Từ vi diệu mà cười cười: "Đúng vậy, tôi có việc."
Trợ lý Diêu: "Vậy thì tôi lên trước.....à đúng rồi, phu phân."
Khương Từ: "Sao?"
Trợ lý Diêu nhìn mười ngón tay trống rỗng của Khương Từ, không nhịn được tò mò:
"Phu nhân không thích chiếc nhẫn hình miêu trảo ( móng vuốt mèo) mà Lộc tổng thiết kế cho phu nhân sao? Hình như tôi chưa thấy phu nhân đeo qua."
Khương Từ: "......?"
Trợ lý Diêu: "Từ thiết kế cho đến gia công, từ cắt đá quý cho đến được khảm vào, đều là do Lộc tổng tự mình đến, tốn rất nhiều tâm tư."
........
Kim giây trên mặt đồng hồ cần cù chăm chỉ lướt đi, Khương Từ đang cho cá ăn, dựng lỗi tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài. Thời gian đã gần 9 giờ tối, Lộc Hành Tuyết vẫn chưa về.
Lúc chạng vạng Hoắc Trăn Trăn có hẹn Khương Từ ra ngoài uống rượu, Khương Từ không đi, ở nhà cho đến bây giờ.
Khương Từ đếm cá trong bể cá, rắc thêm một chút thức ăn, lẩm bẩm nói:
"Đều ở đây, một con cũng không thiếu."
Cho cá ăn xong, Khương Từ muốn ra ngoài dạo một vòng, cuối cùng mặc áo khoác vào, đi ra khỏi cửa.
Ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo vỉa hè về phía cửa hàng hoa quả, Khương Từ dừng bước lại, thỉnh thoảng nhìn dòng xe cộ trên đường. Khương Lâm có gọi điện thoại đến, cũng không có nói gì nhiều, cuối cùng nói cho cô biết, chuyến máy bay đi ra ngoài nghỉ phép của Ôn Niệm cùng các trưởng bối Ôn gia và Lâm gia vào lúc 12h đêm nay sẽ xuất phát.
"Lâm Khiếu không đi. Mẹ nghe dì Ninh của con nói ngay từ đầu Lâm Khiếu đã không yêu gia đình. Sau khi con của Ôn Niệm không còn, cậu ta càng tồi tệ hơn, nói rằng không muốn gặp ai trong một thời gian."
Khương Từ nhớ rằng ngày hôm qua, Ôn Niệm muốn bàn chuyện với Từ Lai về việc người đại diện phát ngôn, cũng không biết có thành công hay không.
Khương Lâm: "Nhắc đến đứa trẻ, mẹ quên hỏi con. Từ ngày hôm đó chúng ta ra khỏi nhà của Thư Duyệt, lời của mẹ khi say rượu nói với các con, Lộc Hành Tuyết có phản ứng gì không? Đã bao giờ nói qua với con chưa?"
Khương Từ dừng chân lại.
Ở cửa hàng hoa quả cách đó không xa, trên bậc thềm bên ngoài, Lộc Hành Tuyết đang bế con mèo Ragdoll kia lên, ôm vào trong ngực, cười với nhân viên bán hàng, đang nói câu gì đó. Cô nhân viên bán hàng vuốt nhẹ vào đầu con Ragdoll, Lộc Hành Tuyết cũng nhẹ nhàng vuốt ve nó một lần nữa.
Khương Lâm: "A Từ?"
Khương Từ bị cắt ngang, lảo đảo hai mắt, nhưng chỉ trong nửa giây lại nhìn về phía Lộc Hành Tuyết.
Mèo Ragdoll cuộn tròn lại giống như một quả cầu tuyết, làm nũng ở trong lòng ngực của Lộc Hành Tuyết, vươn cổ để ngửi nàng.
.........."Tại sao chị lại thơm như vậy?"
Khi quấn lấy Lộc Hành Tuyết, hơi thở của Lộc Hành Tuyết ập vào mặt, cơ thể ấm áp và mềm mại của Lộc Hành Tuyết, cùng với thái độ dung túng hành động "Làm xằng làm bậy" của cô.....Mọi thứ lúc này đều làm Khương Từ giống như bị điện giật.
Gương mặt ngay lập tức thiêu nóng lên.
"Con..." Khương Từ trong cổ hơi động đậy: "Như con đã nói, mẹ đừng luôn nhắc với cô ấy."
Khương Lâm: "Mẹ không nhắc với con bé, vậy nhắc với con được không? Nhìn thấy con không tích cực như vậy, mẹ nóng lòng muốn chết!"
Lộc Hành Tuyết đang ôm con Ragdoll vừa lúc xoay người lại, cùng với ánh mắt của Khương Từ giao nhau giữa không trung, trong mắt nàng dường như có hoa nở tràn ra, tươi cười lộng lẫy.
Khương Từ nói với Khương Lâm: "...... Con có tích cực."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Từ ổn định lại tinh thần, bước đến chỗ Lộc Hành Tuyết. Lộc Hành Tuyết nâng móng vuốt nhỏ của con Ragdoll lên vẫy tay với Khương Từ:
"Chào buổi tối."
Ragdoll: "Meow...meow ~"
Khương Từ gãi gãi những đệm thịt mềm trên bàn chân của Ragdoll, nói một cách bình tĩnh:
"Sao cô lại ở đây?"
Lộc Hành Tuyết: "Đến chơi với mèo."
Khương Từ: "Ồ......~"
Lộc Hành Tuyết: "Còn em thì sao?"
Khương Từ: "Tôi đi dạo một chút."
Lộc Hành Tuyết đặt Ragdoll xuống: "Có muốn cùng nhau đi dạo không?"
Khương Từ đang nhớ đến chuyện say rượu ngày hôm qua, rồi lại nhớ đến chiếc nhẫn miêu trảo kia mà trợ lý Diêu đã nói, cô liền thu hết dũng khí: "Cái kia..."
Lộc Hành Tuyết mỉm cười nhìn cô: "Cái nào?"
Khương Từ xoay người: "...... Về nhà đi."
Hai người trở lại theo đường đi của Khương Từ, trong đêm lạnh nhiệt độ xuống thấp, Khương Từ dựng thẳng cổ áo lên, tầm mắt âm thầm nhìn Lộc Hành Tuyết bên cạnh. Lộc Hành Tuyết vén mái tóc dài ra sau tai, lộ ra sườn mặt thật tinh tế và hoàn mỹ.
Tim đập thình thịch dồn dập, Khương Từ hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí:
"Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, Lộc Hành Tuyết.....gây cho cô không ít phiền toái phải không?"
Cô bước đi chậm lại, xòe lòng bàn tay ra, đưa chiếc hoa tai kim cương cho Lộc Hành Tuyết xem:
"Tôi tìm thấy nó ở dưới gối, cô chăm sóc tôi cả một đêm sao?"
Lộc Hành Tuyết nhìn thấy chiếc hoa tai trong tay Khương Từ, vẻ mặt bối rối:
"Em không nhớ rõ?"
Ánh mắt của Khương Từ lấp lánh, có chút ngượng ngùng: " Có chút chút."
Lộc Hành Tuyết lấy hoa tai lại, cười như không cười:
"Không có chuyện gì, em khi say rượu cũng rất ngoan."
Quấn lấy nàng, đem nàng đè vào tường và ngửi mùi hương trên cổ nàng, cũng là ngoan sao?
Một cổ mờ mịt ngọt ngào lặng lẽ lan tràn trong lòng Khương Từ, Lộc Hành Tuyết suy tính kỹ nói:
"Em có thể tự đánh răng, tự tháo trang sức, tự rửa mặt, còn tự thay đồ ngủ."
... Còn thay đồ ngủ, cho nên đồ ngủ là chính mình thay?
Điều này khác với suy đoán trước đó của Khương Từ, cô muốn hỏi nhưng khó có thể mở miệng, cũng may Lộc Hành Tuyết đã vá lại kịp thời:
"Tôi nói chuyện với em ở ngoài phòng tắm, em còn chê tôi làm phiền em."
Khương Từ nửa tin nửa ngờ: "...... Tôi là cái dạng này sao?"
Lộc Hành Tuyết: "Đúng vậy."
Khương Từ: "Tôi chưa nói cái gì kỳ quái và chưa làm cái gì kỳ quái phải không?"
Lộc Hành Tuyết cười.
Khương Từ: "......"
Lộc Hành Tuyết: "Không có."
Khương Từ thật sự không nhớ gì cả, suy nghĩ lại, Lộc Hành Tuyết cũng không cần thiết lừa cô làm gì, may mà cô không để lộ ra quá nhiều bởi vì say rượu.
Biểu lộ tâm ý, một chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên không thể ở thời điểm say rượu, mơ màng nói ra được.
Hai người lại đi qua một đoạn, tiến vào tiểu khu, Khương Từ càng nghĩ càng hối hận:
"Về sau tôi sẽ không uống nhiều như vậy nữa...... Thật ra tối hôm qua tôi cũng không uống nhiều lắm, cũng không biết tại sao lại say."
Lộc Hành Tuyết: " Muốn uống thì cứ uống, không sao cả."
Lộc Hành Tuyết: "Chỉ cần không say khi ở bên ngoài là được."
Editor: chương này đủ 60 bình chọn, này kế tiếp em đăng chương kế ^^
Ánh sáng trong phòng đặc biệt mờ đi, Khương Từ yên tĩnh ghé đầu vào mép giường. Lộc Hành Tuyết lặng lẽ đi qua, đặt cốc nước ở tủ đầu giường, cúi xuống thu dọn đôi giày Khương Từ đá đến ngã trái ngã phải.
Đôi mắt của Khương Từ vẫn còn mở to, cảm giác say rượu chưa phai, vết đỏ trên má lan xuống cổ, rồi tiến vào cổ áo mới không nhìn thấy.
"Không phải nói khát, muốn uống nước sao?" Lộc Hành Tuyết nhẹ nhàng nói, ngồi xuống bên giường, nhìn thấy trên môi Khương Từ có chút tóc rơi xuống, nàng nhấc tay vén ra sau lỗ tai.
Lộc Hành Tuyết nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai của Khương Từ trong vài giây, sau đó nói:
"Khương Từ, dậy uống chút nước rồi ngủ tiếp."
Khương Từ âm thanh thở dài: "Em đổ mồ hôi."
Cô bắt lấy tay, bàn tay nhẹ nhàng chụp lấy chiếc gối.
Lộc Hành Tuyết: "......"
Khương Từ uống nước xong, trong phòng ấm áp trở lại, áo khoác vẫn còn mặc trên người. Lộc Hành Tuyết cũng không cần nghĩ ngợi mà cởi quần áo cho cô, lúc đầu Khương Từ rất hợp tác, nhưng chỉ mới cởi một ống tay áo ra, khi Lộc Hành Tuyết kéo bên kia, cô giãy giụa nói:
"Chị, chị làm gì vậy?"
Lộc Hành Tuyết bật cười: "Không thấy nóng sao?"
Khương Từ: "Ân ~"
Lộc Hành Tuyết: " Đem áo khoác cởi ra nha."
"... Được." Khương Từ hất rớt ống tay áo xuống, nhân lúc Lộc Hành Tuyết đang thu dọn áo khoác cho cô, chân trần hướng xuống giường chạy.
Lộc Hành Tuyết kịp thời đem cô kéo trở về, cười hỏi: "Đi đâu?"
Khương Từ: "Đi tắm!"
Lộc Hành Tuyết: "Đêm nay không tắm."
Khương Từ: "Tại sao? Mỗi ngày đều phải tắm!"
Khi cô đặt câu hỏi, bộ dáng tràn đầy nghi hoặc, Lộc Hành Tuyết nhịn không được xoa xoa đầu cô dỗ dành:
"Em uống quá nhiều, để an toàn, khi tỉnh lại rồi hẳn tắm rửa."
Khương Từ: "Em uống quá nhiều sao?"
Lộc Hành Tuyết cười: "Uống hơi nhiều một chút."
Cằm Khương Từ khẽ nâng: "Vậy thì thay quần áo, thay quần áo, có thể không?"
"...... Có thể." Lộc Hành Tuyết không ngờ rằng khi Khương Từ say rượu sẽ kì kèo như vậy.
Nhận được đáp án khẳng định, Khương Từ lập tức cởi áo len trên người, một phần eo trắng nõn của cô lộ ra, Lộc Hành Tuyết liền đè tay cô lại, Khương Từ chớp chớp mắt hỏi.
"Làm sao vậy..."
Giọng nói thanh tú mềm mại, khác hẳn với vẻ thanh lãnh thường ngày.
Lộc Hành Tuyết chậm rãi nói: "Chuẩn bị xong đồ ngủ, rồi đi vào phòng tắm để thay."
Khương Từ ngoan ngoãn ôm đồ ngủ tiến vào phòng tắm, Lộc Hành Tuyết đứng ở ngoài cửa dặn dò với cô:
"Cẩn thận một chút, em cứ từ từ thay."
"Em biết rồi!" Khương Từ đáp nàng.
Lộc Hành Tuyết không yên tâm, nói chuyện với cô:
"Em có cảm thấy khó chịu không? Bây giờ em có chóng mặt không? Nếu em muốn nôn thì nói với tôi."
Không có trả lời, Lộc Hành Tuyết: "Khương Từ?"
Khương Từ tức giận: " Đừng quấy rầy em thay quần áo!"
"......" Lộc Hành Tuyết càng nghĩ càng buồn cười, trực tiếp cười ra tiếng.
Hai phút sau, Lộc Hành Tuyết gõ gõ cửa: "Khương Từ, em thay xong chưa?"
Khương Từ không hé răng.
Lộc Hành Tuyết đợi thêm nửa phút, lại lần nữa gõ cửa:
"Nếu em không trả lời, thì tôi sẽ đi vào đấy?"
Phía sau cửa vẫn yên lặng như cũ.
Sẽ không ngủ quên ở trong đó chứ? Lộc Hành Tuyết nghĩ như vậy, đẩy cửa phòng tắm ra.
Quần áo thay xong đã được cho vào giỏ quần áo dơ, Khương Từ đang mặc bộ đồ ngủ mỏng in hình trái tim nhỏ màu đỏ, ôm đầu gối ngồi xổm dưới vòi hoa sen, trên đầu đang đeo sừng nai phát sáng.
Lộc Hành Tuyết đi vào: "Khương Từ?"
Khương Từ ngẩng đầu: "Suỵt........ em là mèo!"
Gương mặt sáng như hoa đào, lời nói ra rất ngây ngô, làm cho người ta không biết nên khóc hay là nên cười.
Lộc Hành Tuyết: "........"
Lộc Hành Tuyết đến gần cô, chỉ vào chiếc cài tóc trên đầu cô, cố ý trêu chọc cô:
"Tại sao con mèo lại mang sừng nai?"
"Hả?" Khương Từ sờ sờ đầu, ngọt ngào nói: "Đây là nai con của em."
Lộc Hành Tuyết: "......"
Lộc Hành Tuyết nâng căm Khương Từ lên: "Khương Từ."
Khương Từ cố gắng mở to mắt: "A."
Lộc Hành Tuyết thấp giọng nói: "Khi tỉnh lại em sẽ nhớ được bao nhiêu?"
...........
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, người trên giường đang cọ cọ gối đầu, mê man nhìn xung quanh một vòng, rồi lười biếng nhắm mắt lại.
"Em không uống nhiều", "Đỡ em", "Tại sao chị lại thơm như vậy?"... Hồi ức lướt qua như thủy triều, Khương Từ mở mắt ra và hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô, cô tối hôm qua đã làm cái gì rồi?
Nhớ mang máng Lộc Hành Tuyết đã đưa cô vào trong xe, chuyện gì đã xảy ra sau khi lên xe?
Khương Từ vắt óc suy nghĩ, nhưng không có chút ấn tượng nào.
Từ xấu hổ đến giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Khương Từ đã dành khoảng mười phút cho việc ngồi lên gối.
Phía dưới gối có thứ gì đó cộm cộm, Khương Từ xốc gối lên, một chiếc bông tai kim cương hình vòng cung hiện ra trước mắt.
—— Lộc Hành Tuyết.
Khương Từ cúi đầu xuống, mới phát hiện ra trên người đang mặc áo ngủ.
"............"
Thời gian đã quá giữa trưa, Khương Từ mới chậm rãi đi ra khỏi phòng. Dì Trang nấu cháo, Khương Từ uống một bát, đang định đi ra ngoài làm việc thì gặp trợ lý Diêu lên tiếng gọi.
"Phu nhân." Trợ lý Diêu ngữ điệu nhẹ nhàng: "Chào buổi trưa."
Khương Từ: "Chào buổi trưa, trợ lý Diêu ăn cơm trưa chưa?"
Trợ lý Diêu: "Đã ăn rồi, cám ơn phu nhân. Sáng nay Lộc tổng dậy muộn, vội ra khỏi nhà thì làm rơi đồ, nên bảo tôi đến lấy. Phu nhân muốn ra khỏi nhà sao?"
Dậy...dậy muộn.
Khương Từ vi diệu mà cười cười: "Đúng vậy, tôi có việc."
Trợ lý Diêu: "Vậy thì tôi lên trước.....à đúng rồi, phu phân."
Khương Từ: "Sao?"
Trợ lý Diêu nhìn mười ngón tay trống rỗng của Khương Từ, không nhịn được tò mò:
"Phu nhân không thích chiếc nhẫn hình miêu trảo ( móng vuốt mèo) mà Lộc tổng thiết kế cho phu nhân sao? Hình như tôi chưa thấy phu nhân đeo qua."
Khương Từ: "......?"
Trợ lý Diêu: "Từ thiết kế cho đến gia công, từ cắt đá quý cho đến được khảm vào, đều là do Lộc tổng tự mình đến, tốn rất nhiều tâm tư."
........
Kim giây trên mặt đồng hồ cần cù chăm chỉ lướt đi, Khương Từ đang cho cá ăn, dựng lỗi tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài. Thời gian đã gần 9 giờ tối, Lộc Hành Tuyết vẫn chưa về.
Lúc chạng vạng Hoắc Trăn Trăn có hẹn Khương Từ ra ngoài uống rượu, Khương Từ không đi, ở nhà cho đến bây giờ.
Khương Từ đếm cá trong bể cá, rắc thêm một chút thức ăn, lẩm bẩm nói:
"Đều ở đây, một con cũng không thiếu."
Cho cá ăn xong, Khương Từ muốn ra ngoài dạo một vòng, cuối cùng mặc áo khoác vào, đi ra khỏi cửa.
Ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo vỉa hè về phía cửa hàng hoa quả, Khương Từ dừng bước lại, thỉnh thoảng nhìn dòng xe cộ trên đường. Khương Lâm có gọi điện thoại đến, cũng không có nói gì nhiều, cuối cùng nói cho cô biết, chuyến máy bay đi ra ngoài nghỉ phép của Ôn Niệm cùng các trưởng bối Ôn gia và Lâm gia vào lúc 12h đêm nay sẽ xuất phát.
"Lâm Khiếu không đi. Mẹ nghe dì Ninh của con nói ngay từ đầu Lâm Khiếu đã không yêu gia đình. Sau khi con của Ôn Niệm không còn, cậu ta càng tồi tệ hơn, nói rằng không muốn gặp ai trong một thời gian."
Khương Từ nhớ rằng ngày hôm qua, Ôn Niệm muốn bàn chuyện với Từ Lai về việc người đại diện phát ngôn, cũng không biết có thành công hay không.
Khương Lâm: "Nhắc đến đứa trẻ, mẹ quên hỏi con. Từ ngày hôm đó chúng ta ra khỏi nhà của Thư Duyệt, lời của mẹ khi say rượu nói với các con, Lộc Hành Tuyết có phản ứng gì không? Đã bao giờ nói qua với con chưa?"
Khương Từ dừng chân lại.
Ở cửa hàng hoa quả cách đó không xa, trên bậc thềm bên ngoài, Lộc Hành Tuyết đang bế con mèo Ragdoll kia lên, ôm vào trong ngực, cười với nhân viên bán hàng, đang nói câu gì đó. Cô nhân viên bán hàng vuốt nhẹ vào đầu con Ragdoll, Lộc Hành Tuyết cũng nhẹ nhàng vuốt ve nó một lần nữa.
Khương Lâm: "A Từ?"
Khương Từ bị cắt ngang, lảo đảo hai mắt, nhưng chỉ trong nửa giây lại nhìn về phía Lộc Hành Tuyết.
Mèo Ragdoll cuộn tròn lại giống như một quả cầu tuyết, làm nũng ở trong lòng ngực của Lộc Hành Tuyết, vươn cổ để ngửi nàng.
.........."Tại sao chị lại thơm như vậy?"
Khi quấn lấy Lộc Hành Tuyết, hơi thở của Lộc Hành Tuyết ập vào mặt, cơ thể ấm áp và mềm mại của Lộc Hành Tuyết, cùng với thái độ dung túng hành động "Làm xằng làm bậy" của cô.....Mọi thứ lúc này đều làm Khương Từ giống như bị điện giật.
Gương mặt ngay lập tức thiêu nóng lên.
"Con..." Khương Từ trong cổ hơi động đậy: "Như con đã nói, mẹ đừng luôn nhắc với cô ấy."
Khương Lâm: "Mẹ không nhắc với con bé, vậy nhắc với con được không? Nhìn thấy con không tích cực như vậy, mẹ nóng lòng muốn chết!"
Lộc Hành Tuyết đang ôm con Ragdoll vừa lúc xoay người lại, cùng với ánh mắt của Khương Từ giao nhau giữa không trung, trong mắt nàng dường như có hoa nở tràn ra, tươi cười lộng lẫy.
Khương Từ nói với Khương Lâm: "...... Con có tích cực."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Từ ổn định lại tinh thần, bước đến chỗ Lộc Hành Tuyết. Lộc Hành Tuyết nâng móng vuốt nhỏ của con Ragdoll lên vẫy tay với Khương Từ:
"Chào buổi tối."
Ragdoll: "Meow...meow ~"
Khương Từ gãi gãi những đệm thịt mềm trên bàn chân của Ragdoll, nói một cách bình tĩnh:
"Sao cô lại ở đây?"
Lộc Hành Tuyết: "Đến chơi với mèo."
Khương Từ: "Ồ......~"
Lộc Hành Tuyết: "Còn em thì sao?"
Khương Từ: "Tôi đi dạo một chút."
Lộc Hành Tuyết đặt Ragdoll xuống: "Có muốn cùng nhau đi dạo không?"
Khương Từ đang nhớ đến chuyện say rượu ngày hôm qua, rồi lại nhớ đến chiếc nhẫn miêu trảo kia mà trợ lý Diêu đã nói, cô liền thu hết dũng khí: "Cái kia..."
Lộc Hành Tuyết mỉm cười nhìn cô: "Cái nào?"
Khương Từ xoay người: "...... Về nhà đi."
Hai người trở lại theo đường đi của Khương Từ, trong đêm lạnh nhiệt độ xuống thấp, Khương Từ dựng thẳng cổ áo lên, tầm mắt âm thầm nhìn Lộc Hành Tuyết bên cạnh. Lộc Hành Tuyết vén mái tóc dài ra sau tai, lộ ra sườn mặt thật tinh tế và hoàn mỹ.
Tim đập thình thịch dồn dập, Khương Từ hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí:
"Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, Lộc Hành Tuyết.....gây cho cô không ít phiền toái phải không?"
Cô bước đi chậm lại, xòe lòng bàn tay ra, đưa chiếc hoa tai kim cương cho Lộc Hành Tuyết xem:
"Tôi tìm thấy nó ở dưới gối, cô chăm sóc tôi cả một đêm sao?"
Lộc Hành Tuyết nhìn thấy chiếc hoa tai trong tay Khương Từ, vẻ mặt bối rối:
"Em không nhớ rõ?"
Ánh mắt của Khương Từ lấp lánh, có chút ngượng ngùng: " Có chút chút."
Lộc Hành Tuyết lấy hoa tai lại, cười như không cười:
"Không có chuyện gì, em khi say rượu cũng rất ngoan."
Quấn lấy nàng, đem nàng đè vào tường và ngửi mùi hương trên cổ nàng, cũng là ngoan sao?
Một cổ mờ mịt ngọt ngào lặng lẽ lan tràn trong lòng Khương Từ, Lộc Hành Tuyết suy tính kỹ nói:
"Em có thể tự đánh răng, tự tháo trang sức, tự rửa mặt, còn tự thay đồ ngủ."
... Còn thay đồ ngủ, cho nên đồ ngủ là chính mình thay?
Điều này khác với suy đoán trước đó của Khương Từ, cô muốn hỏi nhưng khó có thể mở miệng, cũng may Lộc Hành Tuyết đã vá lại kịp thời:
"Tôi nói chuyện với em ở ngoài phòng tắm, em còn chê tôi làm phiền em."
Khương Từ nửa tin nửa ngờ: "...... Tôi là cái dạng này sao?"
Lộc Hành Tuyết: "Đúng vậy."
Khương Từ: "Tôi chưa nói cái gì kỳ quái và chưa làm cái gì kỳ quái phải không?"
Lộc Hành Tuyết cười.
Khương Từ: "......"
Lộc Hành Tuyết: "Không có."
Khương Từ thật sự không nhớ gì cả, suy nghĩ lại, Lộc Hành Tuyết cũng không cần thiết lừa cô làm gì, may mà cô không để lộ ra quá nhiều bởi vì say rượu.
Biểu lộ tâm ý, một chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên không thể ở thời điểm say rượu, mơ màng nói ra được.
Hai người lại đi qua một đoạn, tiến vào tiểu khu, Khương Từ càng nghĩ càng hối hận:
"Về sau tôi sẽ không uống nhiều như vậy nữa...... Thật ra tối hôm qua tôi cũng không uống nhiều lắm, cũng không biết tại sao lại say."
Lộc Hành Tuyết: " Muốn uống thì cứ uống, không sao cả."
Lộc Hành Tuyết: "Chỉ cần không say khi ở bên ngoài là được."
Editor: chương này đủ 60 bình chọn, này kế tiếp em đăng chương kế ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook