Em À Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
66: Chưa Bao Giờ Em Thấy An Tâm


Vừa ôm tài liệu ra khỏi phòng tìm máy hủy tài liệu, gặp ngay ông chồng họ Lý đang tức giận đi tới.

Vừa đi hắn vừa tru tréo kêu la, làm ầm ĩ lên gọi tên Doãn Bảo Quyên, nói cô ta hay, dám nhân lúc mình đi công tác mà trốn tới đây làm.

Công ty rõ ràng có bảo an nhưng không hiểu anh ta đã vào đây bằng cách nào.
Nghe thấy tiếng cũng đủ sợ muốn dựng tóc gáy chứ đừng nói thấy mặt, cô ta cúi đầu, hai tay siết chặt tài liệu trong tay cả người run lên cầm cặp không dám ngước đầu lên.

Cô ta rất sợ chồng mình, không phải sợ bị đánh, anh ta cũng chưa từng đánh vợ, mà là sợ mất mặt, xấu hổ với bạn bè, đồng nghiệp khi anh ta mắng mỏ, không tôn trọng vợ.

- Anh kêu em ở nhà sao em có mặt ở đây? Ai cho em đi làm? Tiền của anh không đủ nuôi em hả? Em muốn cái gì đây? Chán sống rồi đúng không?
Nghe ồn ào bên ngoài nhân viên trong phòng tưởng là đồng nghiệp cãi nhau liền chạy ra xem thử, khi ra ngoài những bước chân dần chậm lại, rồi dừng hẳn khi thấy bóng lưng người phụ nữ với bộ quần áo khá quen mắt và người đàn ông mặc vest xám sọc trắng cao ráo, vẻ ngoài đạo mạo trí thức với mái tóc rẽ ngôi dựng ngược, và cặp kính gọng ngang, vẻ đẹp trai này là thứ trời cho.
Một gương mặt cân bằng, một đôi mắt sâu, một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, làn da nâu bánh mật thu hút những cô gái đằng xa đang hóng chuyện.
- Đừng để anh phải nói nặng lời hay thậm chí đánh em! Công việc của em chỉ cần ở nhà phụ mẹ việc nhà và chăm sóc con trai cho tốt, tiền em kiếm được bao nhiêu hả?
Mọi người giật mình bởi giọng nói chát chúa, kinh khi mỉa mai của người đàn ông.

Ngay chính Doãn Bảo Quyên cũng nghĩ một người như anh ta, sẽ không bao giờ có thể thốt ra những lời lăng mạ người khác hay nặng lời với ai, chứ đừng nói là với vợ mình.
Nói xong anh ta vươn tay ra kéo vợ mình muốn đưa cô ta rời khỏi, sắp tài liệu trên tay rơi xuống đất mà không kịp nhặt.

Mọi người bắt đầu xôn xao, ngờ vực, tự hỏi người đàn ông đó là ai, cho đến khi giọng nói Doãn Bảo Quyên vang lên làm xóa bỏ mọi nghi ngờ.
- Em không đi! Anh buông em ra đi! Em muốn đi làm, em muốn đi làm!
Mọi người liền nhận ra giọng nói này là của đồng nghiệp mình, không ai bảo ai, họ chạy đến chặn lại ngăn cản:
- Nè! Anh là ai vậy? Mau buông cô ấy ra!
- Anh mà làm loạn tôi gọi bảo an đó nha!
Họ Lý trợn mắt lướt nhìn họ nhếch môi cười nửa miệng.
- Tôi là chồng cô ấy, chắc mọi người là đồng nghiệp Bảo Quyên, sẵn đây tôi nói luôn...!Cô ấy bắt đầu từ hôm nay sẽ nghỉ việc!
Bảo Quyên vung tay, kịch liệt phản đối:
- Em không muốn.
Người đàn ông tím mặt quay sang hét lớn vào mặt vợ mình:
- Em có tư cách lên tiếng hả?
Sau vài giây bất ngờ, mọi người càng ngỡ ngàng hơn khi xác định được đó là Lý Thừa Bắc, giảng viên một trường đại học danh tiếng.


Doãn Bảo Quyên luôn tự hào về chồng mình vì anh ta là người trí thức, có địa vị xã hội nhưng giờ đây hình tượng ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhân viên cũng không dám cản trở, Lý Thừa Bắc nắm tay vợ kéo thật mạnh muốn đưa cô ta rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Đúng lúc đó Phương Viên vừa đi ra từ than máy, anh không để ý đến đám đông đằng trước, đi đến phòng chủ tịch định rẽ vào đột nhiên nghe tiếng hét của Doãn Bảo Quyên.
- Em có quyền tự do, anh mau buông em ra!
Những bước chân vội vàng dần chậm lại, Phương Viên nhìn sang đám đông thấy Bảo Quyên đang dằn co với một người đàn ông, một tay bị hắn giữ chặt muốn kéo đi, tay kia nắm chặt tay nắm cửa cố gắng bám trụ, chống cự.
Chồng cô ta rất gia trưởng độc đoán.

Doãn Bảo Quyên không phải là mẹ anh ta hay osin, lấy nhau về là để chăm lo lẫn nhau chứ không phải để phục dịch chồng.

Họ Lý hay cáu gắt với cô ta kể cả trước mặt anh vợ, mẹ vợ hay đồng nghiệp.
Có lần đang ngồi ăn cùng anh em bên nhà vợ, Doãn Bảo Quyên không nghe thấy anh ta nhờ rót ly nước, thế là anh ta quăng bát đũa, mặt hằm hằm bỏ đi khiến cô ta xấu hổ với mọi người.

Anh ta luôn muốn vợ phải răm rắp dạ vâng chẳng cần biết đúng sai thế nào.

Trước khi đi làm cũng có hỏi trước ý của chồng, nhưng anh ta nói không cho, cũng nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng mà nói thêm một câu: "Nếu em muốn làm việc, em có thể buôn bán hay mở gì tự làm ở nhà, chứ không được đi làm thuê!".
Mặt cô ta lúc đó xị ra lén đi nộp hồ sơ xin việc, hôm sau liền được nhận được thông báo lén lút bắt đầu đi làm mà không báo với chồng.

Khi đi công tác về Lý Thừa Bắc tức điên lên, đã cấm vậy rồi mà còn cố tình lén lút đi xin việc.
Thấy vợ cứ nằng nặc đòi ở lại, dùng hành động cũng không thể tác động, hắn buông tay ra lướt nhìn những người hóng chuyện xung quanh đó rồi hít thật sâu đưa tay lên nâng gọng kính nhẹ nhàng nói chuyện với vợ:
- Em đi làm, cho con đi mẫu giáo, anh cảm thấy không yên tâm với suy tính này.

Hiện chỗ làm việc ở xa, nếu em đi làm thì mọi sinh hoạt sẽ bị đảo lộn.

Mình phải tìm trường cho con.

Nếu em đi làm, buổi sáng một trong hai chúng ta phải đưa con đi học ngược đường.

Em sửa soạn cho con ăn sáng, trang điểm cá nhân rồi cũng không kịp nấu ăn sáng cho anh.

Buổi trưa em cũng không ở nhà để nấu cơm khi anh ghé về ăn.


Từ bé đến lớn anh đã quen việc ăn cơm nhà, sợ thức ăn bán bên ngoài không hợp vệ sinh.
Doãn Bảo Quyên không để tâm, càng ngày càng quá đáng, nói cứ như thương con lắm vậy, nhưng thực tế chỉ toàn vì lợi ích anh ta mà thôi.
- Vậy thì anh tập quen dần đi! Dù sao em vẫn muốn đi làm, ở nhà bao nhiêu năm rồi, quanh đi quẩn lại em sắp phát điên với anh và con rồi đây.

Con ba tuổi rồi, sớm muộn gì cũng đi học vậy sao không cho nó đi sớm một chút?
Nói tới như vậy rồi vẫn không nghe, không đồng tình với mong muốn đi làm của vợ, Lý Thừa Bắc nóng nảy, thiếu kiên nhẫn quát to vào mặt cô ta:
- Ở nhà, không có đi đâu hết! Làm văn phòng để cặp bồ hư người ra hả? Môi trường công sở thì lạ gì, ngoại tình bừa phứa! Điển hình là lão sếp hơn 50 rồi, mặt rỗ, bụng bự nhưng nhiều tiền.

Cứ em nhân viên mới trẻ trẻ xinh xinh vào, có chồng hay chưa sếp đều muốn xơi tái hết.

Em nào dễ dãi, hám việc nhẹ lương cao, muốn được sếp ưu ái thì sẵn sàng đánh đổi, sà vào lòng ngay.
- Làm như ai cũng có máu ngoại tình vậy, anh quá vô lý!
- Phòng hơn chữa!
Để vợ đi làm chỉ hư người nên hắn ta thà bỏ một- hai trăm triệu đầu tư cho Doãn Bảo Quyên bán hàng tại gia, chăm sóc chồng con còn hơn ra ngoài.

Vậy cho nó lành!
Giải thích, lý luận xong nhân lúc lơ là hắn nắm tay vợ kéo đi, Doãn Bảo Quyên vẫn liên tục vùng vẫy, kháng cự không muốn về.

Phương Viên bước đến, dừng lại trước mặt hai vợ chồng, anh nheo mắt nhìn Lý Thừa Bắc hỏi:
- Anh làm gì vậy?
Doãn Bảo Quyên nhìn anh rưng rưng, nước mắt trực trào dáng vẻ thảm thương, yếu mềm muốn lấy lòng thương của Phương Viên.
- Anh ơi, cứu em!
Lý Thừa Bắc trợn mắt nhìn vợ mình, rồi lại nhìn Phương Viên.
- Mới đi làm có mấy ngày mà có trai để dựa hơi rồi, Doãn Bảo Quyên gan em cũng to quá rồi.
Ngay lập tức bị Phương Viên quát cho một trận:
- Anh đừng có nói bừa, tôi chỉ thấy chuyện chướng mắt nên không chịu nổi thôi, cô ấy muốn đi làm thì có gì sai? Ai cũng có tự do, không thể trói buộc cô ấy với trách nhiệm gia đình được!
Hắn nhướng mày, liếm môi nhìn Phương Viêm với vẻ khinh miệt hỏi:
- Xót hả? Anh nghĩ mình là ai?
Hắn tự chỉ tay về phía mình nói to khẳng định, thừa nhận một cách chắc chắn:
- Tôi là chồng cô ấy, quyền quyết định nằm ở tôi đây nè! Bớt lo chuyện bao đồng đi!
Lâm Dao cùng Mã Dạ Thảo vừa hay từ phòng làm việc bước ra, vừa đi họ vừa trao đổi gì đó về sắp tài liệu trên tay, tiếng ồn ở đám đông thu hút sự chú ý, Dạ Thảo ngẩng đầu lên nhìn vừa hay thấy bóng dáng Phương Viên trong đó, liền chỉ tay về hướng đó nói:

- Cô xem người đó có phải anh Phương Viên không?
Nghe vậy Lâm Dao ngước mặt lên nhìn, vừa hay nhìn trúng ngay lúc anh kéo tay Doãn Bảo Quyên về phía mình nói gì đó với người đàn ông.
Mắt cô ấy long lên, miệng mím lại, màu da mặt trở thành xám xịt.

Cái cảm giác thấy chồng mình nắm tay một cô gái khác, hơn nữa còn là bạn gái cũ công khai trước mọi người trong công ty nó rất tồi tệ.
Cảm giác mà không còn diễn tả được bằng lời nói.

Đau đớn mà chẳng thể nói ra, muốn biết lòng người thật giả trắng đen là điều quá khó.

Đời người còn quá nhiều giả dối.
- Gọi bảo an đi! Kêu họ nhanh lên!
Lâm Dao ném xấp tài liệu trên tay cho Dạ Thảo, giận quá mất khôn, không thể kiềm chế cơn giận đang "bốc hoả" lên trong đầu, cô ấy đi về phía chồng mình, bước đến kéo anh ra khỏi Doãn Bảo Quyên, khó chịu nói:
- Phương Viên, anh làm cái gì vậy?
Mọi người chỉ trỏ về phía cô ấy bàn tán.
- Nhìn kìa! Chủ tịch Lâm tới rồi.
- Có trợ lý Mã nữa!
Lý Thừa Bắc liếc mắt nhìn Lâm Dao hỏi:
- Cô là ai nữa vậy? Muốn xen vào chuyện của tôi nữa hả?
Cô nhìn chồng mình với ánh ngập tràn lửa hận:
- Tôi là vợ anh ấy, còn anh là ai sao tự ý xông vào công ty tôi, còn lớn giọng ở đây làm loạn?
Lý Thừa Bắc mím môi, nổi giận chỉ tay về phía Phương Viên.
- Cô là vợ anh ta thì nên quản lý lại chồng mình! Đừng để anh ta chạy lung tung xen vào chuyện gia đình người khác nữa! Tôi đoán vợ mình vì nghe lời đường mật của anh ta mới bất chấp sự ngăn cản mà vào đây làm đó!
Phương Viên kìm nén cơn giận, cố gắng tránh cảm giác, hành động theo cảm xúc, anh thở dài, nheo mắt nhìn hắn:
- Nè anh đừng có nói bậy! Trong chuyện này anh là người sai trước, phụ nữ cũng cần có sự nghiệp riêng vậy?
Lý Thừa Bắc nổi điên mỗi khi có ai đó nhắc đến "bình đẳng giới", hắn trợn tròn mắt lên, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Phương Viên, chửi bới:
- Nè! Nãy giờ tôi thấy anh cứ nói đỡ cho cô ấy, nói đi hai người có quan hệ gì!
Doãn Bảo Quyên đi về phía chồng, kéo tay hắn lại, vẻ mặt khó xử nhìn vợ chồng Phương Viên.
- Không phải đâu, anh đừng nói bậy!
Lâm Dao đột nhiên hét lên ở âm vực cao:
- Được rồi, im hết đi! Còn anh Phương Viên, anh không thấy mất mặt hả?
Cô ấy trở nên mất kiểm soát với lời nói, sự tức giận gây ra bởi sự phiền nhiễu lặp đi lặp lại nhưng vẫn để lại chút sĩ diện cho chồng mình.
Phương Viên không ngần ngại mà ra tay giúp đỡ mọi lúc, mọi nơi khiến Lâm Dao vừa tức giận vừa đau lòng, khi thấy chồng mình nằn nặt bao che nói đỡ cho người con gái khác ngay khi có mặt mình ở đó.

Nhưng đối với Phương Viên, hành động này không xuất phát từ tình yêu, hay tình thương mà chỉ là trách nhiệm.
Bảo an nhận được lệnh, từ hành lang vội vàng chạy tới.
- Chủ tịch Lâm.
Lâm Dao liếc mắt nhìn Lý Thừa Bắc.

- Đuổi người đó ra khỏi công ty! Từ nay về sau đừng bao giờ để tôi thấy người lạ vào được đây!
Họ cúi nhìn không trả lời thể hiện sự phục tùng, sau đó mỗi người một bên áp giải người đàn ông, gã không chịu rời khỏi khi không có vợ bên cạnh, vừa la hét, vừa vùng vẫy chống cự lại lực lượng bảo an:
- Ê nè! Mấy người đang làm cái gì vậy? Đưa vợ mình về có cái gì sai? Mau thả tôi ra ngay! Nếu không đừng có trách tôi làm lớn chuyện đó!
Lâm Dao nhìn sang Doãn Bảo Quyên, chỉ thấy cô ta cúi đầu ôm mặt khóc, dáng vẻ cô gái mong manh dễ tổn thương thật tội nghiệp, nhưng Lâm Dao chẳng chút thương cảm, câu nói kiên định như sắc đá:
- Làm ơn tránh xa Phương Viên một chút! Cô đã có chồng và con, suốt ngày ve vãn bên chồng người ta không thấy xấu hổ hả?
Doãn Bảo Quyên không biết nói gì hơn, chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi chủ tịch Lâm, nếu tôi có vô tình làm cô khó chịu x...
Chưa nói dứt câu đã thấy bóng lưng Lâm Dao quay đi, thực tế...!cô ấy không để lọt tai những lời của Doãn Bảo Quyên.

Phương Viên cười nhẹ với cô ta rồi cũng quay lưng rời khỏi nối gót theo sau vợ.

Vừa đi anh ấy vừa nói:
- Bà xã, rõ ràng chồng cô ấy mới là người sai...
Lâm Dao liếc mắt nhìn chồng mình, ánh mắt chán ghét đó của cô ấy khiến anh vừa mở miệng ra đã chẳng biết nói gì.
- Anh chưa đủ mất mặt hả? Mau đi theo em vào phòng, em có chuyện muốn nói với anh!
......o0o......
Lâm Dao dùng lực đẩy cửa đập vào tường phát ra tiếng động mạnh, tức giận cô ấy trút hết lên cánh cửa phòng làm việc.
- Em làm gì vậy, sao không để anh giải quyết?
Lâm Dao dừng bước, quay người lại hét vào mặt chồng mình:
- Giải quyết? Anh muốn giải quyết cái gì? Đó là chuyện của nhà người ta, anh là cái thá gì mà xen vào?
Phương Viên bật lưỡi thành tiếng tỏ rõ sự bất lực, hai tay chống hông nhìn về phía cô khó xử nói:
- Chậc, là do lúc đó anh thấy chồng cô ấy mắn lớn tiếng như vậy nên mới đứng ra giải vây giúp thôi, tội nghiệp cô ấy lắm!
Lâm Dao tức giận bước tới chổ chồng mình, chỉ tay ra cửa rồi quát lớn:
- Phương Viên, anh sống theo chủ nghĩa anh hùng hả? Lát nữa em may cho anh bộ đồ đỏ cho anh đi giải cứu thế giới ha!
Phương Viên nhìn ra cửa, đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, cô ấy dùng dằng.
- Nhỏ cái gì mà nhỏ?
Phương Viên khó chịu, anh cau mày nói:
- Nhỏ tiếng thôi chứ! Thử hỏi người đàn ông như anh gặp phải mấy trường hợp này không lẽ không giúp sao?
- Anh rảnh quá ha, ở nhà không lo chăm con, tự nhiên đi tới công ty rồi lo chuyện bao đồng, con người anh đó, gần bốn mươi lăm tuổi rồi đừng lo chuyện bao đồng nữa!
Phương Viên trừng mắt nhìn vợ, anh không chịu đựng nổi nữa, quăn sắp tài liệu lên bàn, lớn giọng nói quả quyết, không cảm xúc:
- Đúng rồi, anh rảnh nên bỏ con ở nhà vượt mấy cây số chạy bán mạng đem tài liệu quan trọng tới cho em, sợ không có nó không họp được.

Lâm Dao nhìn xuống sắp tài liệu quăn lung tung trên bàn rồi ngước đầu nhìn chồng mình, cô biết mình đã hiểu lầm anh ấy, nhưng nghĩ đến cảnh tượng chồng mình nắm tay tình cũ bao nhiêu sự cảm động ban đầu đều bay đi mất.

- Nếu chỉ đơn giản là đem đồ tới cho em thì sao phải nắm tay Doãn Bảo Quyên trước mặt nhân viên trong công ty? Anh xem em là cái gì? Có còn là vợ của anh nữa không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương