Em À Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín
-
48: Khoảnh Khắc Đẹp Nhất
Mua xong đồ dùng, quần áo cho con, Lâm Dao theo chân chồng đến khu vực bán nôi em bé.
Nôi dành cho bé được bày bán với đa dạng các thiết kế và màu sắc tươi sáng, không chỉ kích thích giác quan, sự tò mò của bé mà còn góp phần làm tăng thẩm mỹ cho không gian phòng.
Thấy anh cứ nhìn quanh tìm kiếm nãy giờ không nói gì, cô tò mò hỏi anh chọn được cái nào chưa.
Phương Viên nhìn trúng cái nôi màu hồng làm từ vải và gỗ, chiếc nôi còn trang bị thêm năng lượng điện mang đến cho con một giấc ngủ sâu hơn.
Anh chỉ tay về phía chiếc nôi nói:
- Em nhìn thấy cái nôi hồng đó không?
Cô nheo mắt, chỉ cần nói cũng ngầm hiểu được nhau, một ánh mắt của Phương Viên cô liền xem hiểu kỳ vọng trong nội tâm anh, anh vừa mở miệng ra cô liền nói ra những suy nghĩ trong lòng:
- Đừng có nói anh muốn mua cái đó nha?
- Chứ sao?
Cô vỗ tay lên trán cạn lời với anh chồng.
- Đừng biến con em thành cô gái bánh bèo chứ!
- Bánh bèo thì sao?
Thích thú anh cứ đứng ngắm mãi, đột nhiên bị cô kéo tay sang hướng khác.
- Bỏ cái đó đi! Qua đây xem cái nay đi! Em thấy cái bên này đẹp hơn nè!
Thì ra đã nhìn trúng một chiếc nôi mới, cô chỉ tay về phía chiếc nôi hiện đại, tích hợp thêm một số chức năng mới như đưa tự động, mở nhạc, móc treo đồ chơi,… hỗ trợ trong quá trình chăm sóc em bé.
- Nôi em bé có hàng rào bao bọc xung quanh cộng thêm khung treo màn che chắn các loại côn trùng, còn là công cụ để ngăn chặn tình trạng một số người lạ chạm tay vào bé.
Mua cái này đi anh!
Nhưng Phương Viên không thích màu xanh trung tính, con còn nhỏ phải để nó vui vẻ linh hoạt, chứ đừng có trầm ngâm! Thế là anh ôm tay cô, dụi đầu mình vào làm nũng nói:
- Bà xã ơi! Nghe lời anh một lần thôi! Mua màu hồng đi!
Lâm Dao không muốn đồng ý, nhưng vì chồng thích nên cô miễn cưỡng chấp nhận, môi bật cười đưa tay lên xoa đầu anh.
- Bó tay anh luôn, có lúc giống hệt người cha thứ hai của em, khi lại như em có thêm một đứa con.
Cuối cùng họ mua chiếc nôi màu hồng mà anh đã chọn.
......o0o......
Ba ngày sau ngoài cổng có hai chiếc xe tải lớn dừng trước nhà, những người đàn ông to cao lực lưỡng lần lượt khiêng vác đồ đạc từ trong xe đi vào nhà, nào là giường, tủ, bàn ghế, khung tre, khung gỗ.
Phương Viên đứng dưới nhà phụ giúp, Lâm Dao trong phòng hướng dẫn họ sắp xếp, lắp đặt.
Họ lên kế hoạch thiết kế phòng cho con, dù chỉ với diện tích 10m2 nhưng sau khi sơn sửa lại, chiếc phòng trở nên xinh xắn, đáng yêu hơn bao giờ hết.
Căn phòng lấy tông màu chủ đạo là trắng vàng.
Màu sơn tường tự mix hai màu yêu thích trên bảng 1000 màu của Dulux cùng với màu trắng.
Các đồ dùng trong phòng được order riêng: Đồ decor, đồ chơi, chăn ga, đèn hay cả led thanh (các thanh nhôm dùng công nghệ để in mạch điện lên trên thanh nhôm và gắn các chip) định hình góc hắt 45 độ.
Khi nhân viên vận chuyển xong đồ lên phòng anh cũng lên đó phụ giúp một tay, muốn làm cái gì đó cho con nhưng không phải chuyên môn, dù cầm cuốn sách hướng dẫn trên tay, thanh gỗ lật qua lật lại, xoay tới xoay lui cũng không lắp được vào khớp, anh gãi đầu nhìn về phía vợ mình.
- Em qua đây coi dùm anh cái này đi!
Cô bước tới gần ngồi xổm xuống đất cùng anh, nghiêng đầu nhìn cuốn sách hướng dẫn trên tay hỏi anh muốn ráp giường hả.
Anh ấy trả lời:
- Ừ, nhưng loay hoay mãi mới lắp được phần đầu và thân...!Hình như nó không đơn giản như anh nghĩ đó!
Cô bật cười ha hả.
- Thôi bỏ đi! Để mấy nhân viên vận chuyển làm đi! Người ta có kinh nghiệm chút là xong hà, mà lỡ lắp xong vừa ngồi xuống nó sập thì hahaaa.
Phương Viên ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nhìn cô, có chút tự ái.
- Bà xã không tin anh hả?
Cô nói thẳng:
- Ừ.
Xong cô quay qua đưa tay lên gọi một anh nhân viên đứng gần đó sang.
- Anh ơi! Lắp dùm em cái giường này với!
Nói xong cô quay người qua kéo tay chồng đứng dậy.
- Đi anh! Thay đồ rồi đi làm!
Đây là trải nghiệm khi có cô vợ thẳng tính, nghĩ gì nói đó, nhiều lần khiến anh hụt hẩng cảm xúc, nhưng không sao anh quen rồi.
Phương Viên đứng lên về phòng, Lâm Dao vẫn ở lại tiếp tục sắp xếp đồ dùng trong phòng.
Mọi thứ hoàn thành gần hết cũng không phải ở lâu, khoảng 15 phút sau cô quay lại phòng ngủ, vừa hay Phương Viên từ trong đi ra, áo sơ mi trắng và suit nam màu xám, anh chuẩn bị đến công ty, thấy cô anh hôn lên trán cô nụ hôn tạm biệt.
- Anh đi nha! Cơm canh nấu sẳn hết rồi em nhớ ăn đó!
Cô gật đầu mỉm cười.
- Anh đi cẩn thận nha!
- Anh biết rồi.
Phương Viên nhanh chóng rời đi, cô quay người lại dõi mắt nhìn theo chồng, thấy anh đi xa cô nhanh chóng bước vào phòng đóng cửa lại, bước nhanh đến giường, lấy chiếc loptop dưới gối ra, ngồi chéo chân, lưng dựa vào giường.
Cũng không biết chỉ là làm việc thôi mà, từ khi nào phải lén la lén lút đợi chồng đi làm mới dám mở loptop làm việc?
Do tính cách mạnh mẽ, độc lập, dù mang thai tám tháng cô vẫn vác bụng bầu đi làm, nhiều lần Phương Viên ngăn cản khuyên can cô mới chịu ngồi im ở nhà, dù là vậy những vẫn trốn anh âm thầm làm việc từ xa.
Đang mải mê nhập văn bản, duyệt hồ sơ, đột nhiên có tiếng "Cạch" cánh cửa phòng mở ra, theo phản xạ cô vội giấu laptop sau lưng mình, cô không biết những hành động đó đều bị chồng nhìn thấy hết rồi.
Cô ấy khẩn trương nhìn anh chăm chăm, đến thở cũng không dám, Phương Viên không muốn cô làm việc, không muốn cô ấy chịu áp lực thế nhưng lúc nào cũng cố tình chống đối.
Anh có chút thất vọng bước đến hỏi:
- Ngày nào cũng lén anh làm việc hả?
Lâm Dao chột dạ, mắt đảo tới đảo lui hơi cúi đầu không dám nhìn anh.
- Có đâu.
Anh cúi người lấy chiếc laptop cô giấu phía sau ra làm vật chứng.
- Không làm việc thì lấy loptop làm gì?
Cô nhanh chóng lắt léo:
- Xem phim.
Anh đặt chiếc loptop lại xuống giường đứng thẳng người chỉ tay về chiếc tivi.
- Tivi sao không xem? Điện thoại sao không xem mà xem bằng laptop?
Anh chống nạnh nheo mắt nhìn cô.
- Em muốn qua mặt anh hả? Bác sĩ có dặn là hạn chế tiếp xúc với bức xạ mà?
- Hạn chế chứ đâu có cấm!
- Ngày nào cũng lén anh sử dụng gọi là hạn chế hả?
Cô giữ lại lời nói, không một câu đáp lại, bị lột trần kế hoạch, không còn gì để chối cãi, đành cúi đầu gấp máy tính lại để sang một bên.
- Sao mà khó khăn quá vậy? Em biết sai rồi, anh mau đi làm đi! Trễ làm bây giờ.
- Không phải anh khó khăn gì, còn mấy tuần nữa là sinh rồi, cái gì kiêng cữ em làm ơn làm theo dùm anh! Anh sinh ra trước em, lớn hơn em tới 13 tuổi nên đã trải và có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống rồi!
Cô tỏ ra ngao ngán, nhàm chán đến mức không còn thiết gì nữa, vì đã thất vọng nhiều, cô ấy thở dài ngán ngẩm.
Lúc nào tranh cãi cũng đem tuổi tác mình ra áp đặt, nhiều lúc cô cũng bức xúc muốn bật lại nhưng thôi, anh ấy làm vậy là muốn tốt cho cô, sợ cô mệt mỏi.
...o0o...
Có lần mẹ gọi điện tới hỏi thăm tình hình sức khỏe con dâu, bà đặc biệt dặn dò anh nếu rảnh rỗi phải thường xuyên đưa cô đi dạo, đi tới đi lui trong nhà, nên hoạt bát một chút, đi lại nhiều một chút, tới khi sinh sẽ dễ dàng hơn.
Do giữa hai người họ vẫn còn mâu thuẫn, bà không muốn gọi trực tiếp cho con dâu, nên mọi lời khuyên hay có dặn dò, căn dặn gì cũng thông qua con trai.
Có hôm Phương Viên được về sớm, anh tranh thủ về nhà lo cơm nước cho vợ, sau đó rủ cô đi dạo quanh nhà, từ lúc chuyển tới đây, dù đã sống một khoảng thời gian, nhưng cô chưa từng đi dạo quanh nơi mình sống, và cô cũng chẳng thấy gì thú vị để chiêm ngưỡng.
Nhưng chồng một mực đòi đưa cô đi bằng được, nên thôi đồng ý cho anh vui, hôm giờ ở nhà ngột ngạt thử ra ngoài thay đổi chút gió.
......o0o......
Mặt trời chạng vạng, nhộm hồng cả bầu trời hoàng hôn, mây phía chân trời mênh mang vô tận, gần nơi họ sống, thưa thớt vài ngôi nhà, phía sau có bãi đất trống, có hàng cỏ cao dài bất tận, có bờ hồ rộng.
Phương Viên lững chững nắm tay vợ ra bờ hồ đi dạo, đất đai nhấp nhô không bằng phẳng anh sợ cô không cẩn thận đi té ngã nên nắm tay dắt đi cho chắc.
Sau cơn mưa hai bên lối đi đầu cỏ ướt đẫm, nặng trĩu những giọt mưa còn động lại, nổi lên trăm nghìn vẻ óng ánh như kim cương.
Cảnh vật trước mắt bâng khuâng như mộng, sương sa mù trời, dãy núi đá cằn, rắn rỏi màu xanh uống lưng ở rìa cánh đồng.
Đứng giữa cánh đồng anh thấy tâm hồn man mác, làn gió hiu hiu thổi, anh mỉm cười khoan khoái trong lòng, có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái.
Anh đi mãi không mỏi chân, những ngọn cỏ như hớn hở cười với gió.
Cũng như chồng, cô đi theo anh từ đầu đến cuối, cũng dùng đôi mắt nhìn cảnh vật, nhưng chẳng thấy có gì mới mẻ.
Phương Viên quay đầu lại nhìn vợ mình, là khuôn mặt trìu mến trong khoảnh khắc này, anh cho rằng không có gì thơ mộng bằng cảnh vật nơi đây.
Nhưng mà chính cô, một thiếu nữ lộng lẫy mơn mởn trong chiếc váy trắng thướt tha giữa hàng cỏ, mới càng làm cho cảnh thêm tươi đậm.
Má ánh màu hoa, áo sen sắc lá, món tóc mây quấn rối, lả tả xuống trán xuống tai.
- So với thành phố nhộn nhịp thì nơi đây yên bình hơn đúng không em?
- Nhưng hơi chán, cuộc sống mà...!Nên có chút đặc sắc!
Anh cúi đầu cười nhẹ.
- Em còn trẻ, anh thì khác, góc nhìn cũng rộng hơn.
Phương Viên chắp tay ra sau, ưỡn ngực, ánh mắt xa xăm nhìn ra dãi đồi, cánh đồng mênh mông hoa cỏ, miệng cười mãn nguyện nói tiếp.
- Già rồi...!Nhìn khung cảnh bình dị cũng thấy phồn hoa.
Còn em còn trẻ, trong đầu toàn nghĩ tới chuyện kiếm tiền, để lo cho cuộc sống sau này, cả ngày chìm đắm trong danh vọng phồn hoa, đương nhiên chốn thanh bình này sẽ chẳng có mấy đặc sắc.
Cuộc sống của người trưởng thành hiếm khi có những lúc rảnh rỗi như này, anh không muốn lãng phí liền tranh thủ hít chút khí trông lành, tận hưởng cuộc sống xanh ngắn ngủi này.
Dòng sông nước chảy mênh mang, cửa cống hé mở chèo buông đò chày, tuy đã muộn, phong cảnh sông nước vẫn nhộn nhịp hữu tình, cỏ bời bợp, cò bay thẳng cánh, lượng vòng khắp cả bầu trời, núi lạnh lùng thung dung trong gió nhàn.
Cô hân hoan, hớn hở nắm tay anh.
- Đi anh! Nhân lúc trời còn chưa tối, mình dạo hết một vòng xung quanh đây đi!
Lâm Dao chợt nhận ra, đây không phải là chốn hoang sơ quạnh vắng, mà là một thiên đường rộng lớn không được ai biết tới.
Những thứ tưởng chừng như đơn giản này mà trước đây cô chỉ có thể nhìn qua màng hình máy tính, xưa nay chưa từng nhìn tận mắt, đúng là hoang phí mà, cô tự trách vì sao không nhận ra sớm hơn.
Một khung cảnh ấn tượng, sâu sắc, đẹp đẽ lãng mạn giữa trời đông, trước phong cảnh thơ mộng ấm áp, hai người họ ngồi trên phiến đá, lúc nảy rời khỏi nhà cô quên lấy theo áo khoác, cơn gió bất thổi qua se se lạnh, hai tay cô vai mình, Phương Viên nhanh chóng cỡi áo khoác ra nhường cho cô mặc vào còn cẩn thận kéo dây kéo lên đến cổ sợ vợ không đủ ấm.
Lâm Dao tựa vào vai chồng, đan chặt tay anh, lặng lẽ hồi tưởng về lúc trước.
Cô kể với chồng về chuyện mình nảy sinh tình cảm với anh khi nào không biết, đáng kể nhất là câu nói cuối cùng:
- Ngay cả em cũng không hiểu...!Tại sao mình lại đem lòng yêu thương một ông chú lớn tuổi như anh.
Nghe câu nói này của vợ, lông mày, khóe mắt đều là nét cười ấm áp.
Giọng cô tự dưng trầm xuống, cô hạ giọng, nửa tâm sự, nửa nói rõ ràng điều đã ngẫm nghĩ nhiều:
- Sau khi gặp được anh em chưa từng cô đơn.
Khóe mắt anh bỗng nhiên ươn ướt, càng ngày anh càng cảm nhận được yêu thương có thể rất dễ dàng, nhưng có thể khiến hai người cả đời nắm lấy tay nhau, nhất định không phải là chuyện lớn kinh thiên động địa gì.
Không phải lãng mạn và triền miên, mà là ấm áp và ở bên!
Hai nụ cười đối diện với nhau bị ánh hoàng hôn soi tỏ, nụ hôn hạ xuống cũng thật ăn ý.
Tình yêu của Phương Viên trao cho vợ không mãnh liệt sôi sục, mà là sự gắn bó lâu dài, lúc cô cần anh ấy không bỏ đi, lúc lạnh anh nhường cô áo khoác, khi đau bụng anh đưa một cốc nước ấm, lúc buồn anh ôm lấy cô, cứ như vậy ở bên, anh không phải kiểu người cả ngày nói yêu cô như thế nào, chỉ là những lúc cô cần, anh luôn là người xuất hiện đầu tiên.
o0o...
Buổi sáng chưa đợi chuông báo thức vang, Phương Viên đã thức dậy, bởi vì hôm nay là ngày trả lương, lúc sắp tan làm ngân hàng có nhắn tin thông báo đến.
Anh vui vẻ, vội vàng đặt đơn, mua chiếc túi xách đã để trong giỏ hàng rất lâu.
Anh tất bận dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cho Lâm Dao, sau đó mới lo cho mình.
Vào phòng tắm rửa, ăn mặc lịch sự chỉnh tề, trước khi ra khỏi nhà anh vẫn không quên đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ ấm áp.
Vừa bước chân ra phố đã cảm nhận hơi ấm của mùa xuân lan tỏa khắp nơi, vạn vật như bừng tỉnh, những cánh bướm ngày xuân ấm áp, chúng đang tung cánh bay lượng cùng gió và nắng ấm vượt qua sự lạnh lẽo của tiết trời mùa Đông.
Đường phố sặc sỡ sắc màu và đặc biệt không thiếu là cành mai, bông đào, hai bên đường lúc nào cũng thấy những cô chú, anh chị bày hàng khắp vỉa hè bán các loại hoa, nhất là vạn thọ, cúc mâm xôi,...!Và các loại trái cây như dưa hấu, dưa lưới.
Khi đến công ty, hôm nay sắc mặt, tinh thần của ai nấy đều tốt, có thể nói họ mang một tâm trạng tốt đi làm, vì hôm nay là hai mươi bảy, ngày cuối trước khi được nghỉ tết nên ai nấy cũng hân hoan như quên đi những mệt mỏi, vòng xoáy căng thẳng, áp lực, mệt mỏi, mất ngủ của việc chạy deadline cuối năm.
Riêng anh thì không thể cười nổi vì công việc khá vất vả, cùng với đó là áp lực thời gian khiến anh phải cố gắng nhiều hơn trong việc nghĩ ý tưởng và sáng tạo nội dung mới để quán bá trang sức mới cho công ty.
Dù mới vào TS mấy tháng nhưng đã được giao làm việc với một số khách hàng quang trọng.
Mỗi ngày đều phải liên lạc với đối tác, báo cáo tiến độ cũng như hoàn thành công việc đúng hạn.
Những lô hàng mới của TS về mạnh vào giữa tháng 12 để phục vụ cho nhu cầu thị trường vào dịp Giáng sinh và năm mới.
Vì vậy từ giữa tháng 11, các nhân viên đã phải kiểm kê lại hàng hóa, lập kế hoạch tung sản phẩm mới và rất nhiều công việc liên quan đến thị trường suốt cho đến những ngày cuối năm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook