Nội dung phỏng vấn cá nhân tạm thời bảo mật, hậu kỳ biên tập cắt nối như thế nào cũng bảo mật, Vương đạo diễn liền trông ngóng cái chương trình này của hắn một tiếng hót làm kinh người.
Vương đạo diễn có ý tưởng gì đại khái Khương Hành cũng biết, nhưng hiện tại đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, hắn càng muốn biết là tổ tiết mục đã hỏi Lý Quân những vấn đề gì, có giống như hắn không, nếu hai người bọn họ trả lời không giống nhau thì phải làm sao? Có thể ra một hồi ô long không.
Phỏng vấn cá nhân của Khương Hành kết thúc, hắn hỏi sơ qua biên đạo, nhưng đối phương lại sống chết không nói cho hắn, lấy danh nghĩa bảo mật cùng Vương đạo diễn trực tiếp chạy mất vì để tránh né hắn truy vấn, Khương Hành đành phải bất lực trở về. Sau đó hắn tìm được chính chủ Lý Quân, mà chính chủ thì lại cười tủm tỉm mà nhìn hắn, lại càng không nói gì, trước khi về phòng còn ở bên tai hắn đùa giỡn hắn.
Lý Quân: "Muốn biết à? Một câu hỏi đổi một cái hôn nhé?"
Khương Hành nghĩ đến vành tai mềm mại của Lý Quân, nhìn chằm chằm đôi môi của anh nói: "Không muốn biết." Kỳ thật vẫn là rất muốn biết, nhưng một cái hôn đổi một câu hỏi gì đó, quá phận!
Chuyện này khiến Khương Hành buồn bực, hoàn toàn không muốn nói chuyện với bất kỳ kẻ nào, khi trợ lý mới tới lấy quần áo bẩn mang đi giặt, cũng không được Khương Hành cho sắc mặt tốt, quả nhiên không ngoài dự đoán, đây mới là bộ mặt chân chính của ảnh đế, biểu tình thật là đáng sợ.
Trước khi ngủ, Khương Hành nhận được điện thoại của Ngũ Sâm, đối phương tỏ vẻ sẽ hủy bỏ kế hoạch công việc tiếp theo của hắn, chờ hắn dưỡng tốt thân thể rồi lại nói, không cần sốt ruột điều gì khác, việc công ty cũng có nhân viên quản lý chuyên nghiệp xử lý, hết thảy đều không cần hắn nhọc lòng.
Khương Hành tỏ vẻ không có vấn đề, hiện tại hắn muốn chuyên chú nói chuyện yêu đương, không phải, quay chương trình, còn phải ở chỗ này thêm ba tuần nữa, chuyện khác có thể nói sau, huống chi trước mắt hắn cũng không thiếu tiền.
Khi cảm xúc của Khương Hành thay đổi thất thường, Lý Quân vì được độc chiếm một gian phòng mà cảm thấy vui vẻ, cuối cùng sáng mai không còn ai gây ồn ào tới anh nữa.
Tuy ngày mai có người mới gia nhập, nhưng đó cũng là việc của ngày mai, trước cứ hưởng thụ một đêm yên tĩnh đã.
Đầy trời sao rời đi, nhường cho đầy trời nắng vàng, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Lý Quân nhớ ra hình như hôm nay tới lượt anh phụ trách bữa sáng, anh vùi đầu trong chăn một lát mới bò dậy, kỳ thực anh cũng là một người khó rời giường, chẳng qua là anh có nghị lực hơn người khác, thức dậy sớm hơn mà thôi.
Anh dậy muộn hơn hôm qua nửa tiếng, trong ngoài khách sạn đều được tổ tiết mục thu dọn sạch sẽ, giá nướng và bàn ăn lâm thời cũng đã biến mất không thấy, ghế nhựa lấy từ nhà ăn ra đã được trả lại vị trí cũ.
Đại khái ngày hôm qua vừa leo núi vừa nướng BBQ thật sự khiến người mệt muốn chết, không có một ai thức dậy sớm, trong ngoài cũng chỉ có một vị khách mời thanh tỉnh là Lý Quân.
Hôm nay Lý Quân mặc một cái áo thun màu xanh lá nhạt, cực kỳ phù hợp với màu sắc của ngày hè, nhìn vừa nhẹ nhàng khoan khoái, da anh trắng, không gắn thêm trang sức gì cũng không ảnh hưởng hiệu quả ống kính.
Anh rót ly nước đứng ở trước hành lang, nhìn trợ lý đạo diễn mắt thâm quầng bận rộn, anh cười nói: "Các cô cũng thật vất vả, tối hôm qua không ngủ à."
Trợ lý đạo diễn trên tay còn cầm một cái ghế băng nhỏ: "Còn tạm, ngủ mấy tiếng là dậy, dậy sớm hơn các anh."
Lý Quân nói đùa: "Vậy lần tới tôi thức dậy muộn một chút, các cô có thể ngủ nhiều một lát."
Trợ lý đạo diễn xua xua tay nhỏ giọng nói: "Không liên quan tới anh." Dậy muộn chẳng phải không thể xem anh rời giường nấu bữa sáng sao?
Lý Quân cũng không trêu cô nữa, 7 giờ sáng mặt trời còn chưa tới mức quá nóng.
Hai cô gái ngủ tốt hơn bọn họ, có lẽ hôm nay không đến 8 rưỡi cũng không bò dậy, Lý Quân cũng không vội chuẩn bị bữa sáng.
Anh đặt ly nước lên bàn cơm, sau đó đi ra vườn sau tưới hoa.
Mỗi ngày Khương Hành đều bị đồng hồ báo thức đã đặt đánh thức, hắn ngồi trên giường trong chốc lát, xoa xoa gương mặt rồi mới đứng lên đi rửa mặt.
Thay xong quần áo, hắn mới kéo ra rèm cửa, đập vào mắt không phải là hình ảnh đồng ruộng, mà là Lý Quân đang ở sau vườn cầm theo cái bình tưới cây.
Nụ hoa chờ nở được nước mát tẩm ướt, mà tròng mắt Khương Hành cũng bị bóng dáng xinh đẹp của Lý Quân làm thoải mái.
Khương Hành đẩy cửa sổ ra, nói với Lý Quân: "Cậu thức dậy sớm thế." Hiện tại hình thức nói chuyện phiếm của bọn họ càng lúc càng tự nhiên, không có vẻ xấu hổ và khó xử như lúc ban đầu.
"Là anh dậy quá muộn thôi." Lý Quân oán hắn một câu, sau đó mang theo bình tưới đi về phía cửa sổ phòng Khương Hành, bên dưới cửa sổ cũng gieo trồng một loạt cây hoa thấp bé, là do tổ tiết mục tìm người trồng thêm, toàn bộ vườn hoa của khách sạn, trên cơ bản đã thành hình, bất luận là khách trụ chụp ảnh lưu niệm hay là nghỉ ngơi ngắm phong cảnh đều là một khu vực tuyệt vời, chờ qua một thời gian nữa mấy khóm hoa lại lớn thêm, sẽ cảm giác bản thân đang ở trong vườn cây nhỏ, là một thể nghiệm không tồi.
Khương Hành cũng không thèm để ý, cái hắn càng chú ý chính là bữa sáng: "Buổi sáng ăn cái gì?"
Lý Quân tưới xong hoa, ấn đầu Khương Hành đang vươn ra ngoài cửa sổ vào trong, cũng đem cửa sổ của hắn kéo lên, dùng khẩu hình nói cho hắn: Mì trộn dầu hành.
Đột nhiên không tiếng động, Khương Hành vẫn xem hiểu, thật sâu cảm thấy bản thân là một mỹ thực gia, dù sao chắc chắn là Lý Quân tự mình xuống bếp, cả người đột nhiên cảm thấy tinh thần hơn nhiều.
Lý Quân tưới hoa xong trực tiếp đi vào bếp, Khương Hành lại bị người quay phim nhắc nhở lấy một hộp sữa bò đánh quảng cáo, uống xong hai ngụm sữa hắn liền ném sữa bò sang một bên, ngồi ở nhà ăn chờ bữa sáng hôm nay.
Một tuần mới, khởi đầu mới, chủng loại bữa sáng mới, điều này biểu thị vận khí tuần này hẳn là sẽ không tồi.
Khương Hành cũng không đi quấy rầy Lý Quân đang bận rộn trong bếp, giấy ăn trong nhà ăn dùng hết, hắn đi cho thêm một hộp mới, sau đó hỏi Vương đạo diễn hai nhân viên mới tới hôm nay có địa vị gì, Vương đạo diễn cho hắn một nụ cười thần bí.
Vương đạo diễn còn xấu xa nói: "Chắc chắn cậu không thể tưởng tượng nổi, hẳn là sẽ có kinh hỉ đấy."
Khương Hành: "...... Không nói thì thôi." Có gì thú vị chứ? Bán manh không phải độc quyền của anh đâu.
Vương đạo diễn: "Dù sao đến lúc họ tới chẳng phải sẽ biết sao, có lẽ 10 giờ sáng sẽ tới, còn hai tiếng nữa."
Khương Hành càng ngày càng cảm thấy Vương đạo diễn có chút khiến người ghét, nói chuyện không nói rõ ràng, giống như tên thương nhân gian trá.
Dưới tình huống không có yêu cầu đặc thù gì thời gian khách nhân tới trên cơ bản đều là tới vào buổi chiều, dựa theo quy luật bình thường của khách sạn và nhà trọ, như vậy là hợp lý nhất, tổ tiết mục cũng dựa theo phương thức hợp lý nhất để khách sạn sắp xếp cho khách nhân vào ở.
Trải qua chuyện Lâm Lập Thư, khi lựa chọn khách nhân tới ở, bọn họ cũng sẽ lựa chọn kỹ càng hơn, tốt nhất điều tra rõ ràng hết tổ tông mười tám đời nhà đối phương, tránh cho bọn họ gặp phải đình công, như vậy tốn biết bao nhiêu nhân lực và vật lực, lãng phí bao nhiêu thời gian quay chụp cùng với hình ảnh thú vị.
Mì trộn dầu hành của Lý Quân hôm nay rất đơn giản, mì đều có sẵn, nấu một chút là được, một lần làm 5 phần, cũng không quá phiền toái, không tốn bao nhiêu thời gian của Lý Quân.
Anh cho mì vào nước đun 5 phút, bản thân không thích quá mềm, để nguội rồi trộn sẽ càng thêm giòn dai.
Trong lúc đợi mì nguội, lại đập dập tỏi cho lên trên mì, sau đó cắt hành thành từng đoạn ngắn.
Cho dầu vào chảo nóng, cho hành đã cắt đoạn vào phi, mùi vị hành phi thơm nồng xông thẳng vào mũi, khi phi xong cho cả hỗn hợp dầu hành vào sợi mì, sau đó lại thêm muối, giấm làm gia vị.
Nhớ tới rau cải mới mua về, anh dùng nước luộc chín sau đó quấy chung vào sợi mì, rất thơm.
Lý Quân cũng không tiện đi gọi hai cô gái rời giường, nhưng mà, các cô thức dậy cũng coi như sớm.
Khi các cô tới nhà ăn, Khương Hành đã mặt đối mặt với mì trộn dầu hành, hắn ngửi mùi hành phi thơm nức trong tô, còn chưa ăn nước miếng đã chảy ra, một giây sau, hắn cầm lấy đôi đũa quấy quấy, vội vàng gắp ăn, giống như sợ hai cô gái cướp mất.
Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh mỗi người được phân một bát mì, đều dựa theo sức ăn của các cô, Hà Uyển Tinh đôi khi có chút mưu mô, nhưng trước khi ăn mì cũng không quá để ý, lúc nên ăn thì vẫn phải ăn, mỗi một lần Lý Quân xuống bếp đều có hương vị của nhà, cảm quan đối với anh càng ngày càng tốt, càng ngày càng cảm thấy Lý Quân là nam nhân nội trợ, là loại đúng lúc cưới về nhà.
Còn Lương Chỉ Duyên, cô mất tự nhiên nên ngại không nói xin lỗi với người ta, chỉ có thể rầu rĩ mà ăn mì, đúng là thơm quá, cuối cùng trong bát không còn cả một cọng hành.
Nhìn thẳng vào ưu điểm của người khác hình như cũng không phải khó như vậy.
Trình Hiên là khách, thức dậy cũng không muộn, hôm nay hắn phải rời đi, sớm đã xách theo hành lý xuống lầu, hơn nữa ăn mì Lý Quân làm.
Khương Hành ăn xong phần của mình, còn cố ý hỏi hắn: "Có phải cậu cố ngắt ra thời gian xuống dưới ăn sáng à?"
Trình Hiên hướng về phía Khương Hành dựng lên ngón tay cái, ăn đến đầy miệng dầu mỡ, lời nói cũng không rõ ràng: "Lý lão sư trộn mỳ rất ngon, Khương lão sư."
Không phải rất muốn cho Trình Hiên ăn mì Khương Hành: "......" Sau đó, hắn cúi đầu đem mì trộn dầu hành trong bát ăn đến sạch sẽ, ngay cả lá hành cũng không còn sót lại.
Lý Quân đối với thái độ chân thành khích lệ của Trình Hiên vẫn chỉ cười mà cho qua, không quá để ý, xiên nướng của Trình Hiên làm ăn cũng rất ngon.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Trình Hiên liền ngồi xe của tổ tiết mục rời đi, tối hôm qua hắn mang tới cho mọi người mỹ vị thịt nướng, bốn vị khách mời đều chân thành tiễn hắn ra cửa, Khương Hành tỏ vẻ lần sau sẽ tới nhà hàng của hắn ủng hộ, hắn vẫn luôn là người nói được thì làm được.
9 giờ sáng tiễn Trình Hiên đi, Khương Hành nói cho ba người còn lại, chờ nhân viên mới tới sẽ lại sắp xếp nhiệm vụ phục vụ phòng cho khách, hơn nữa hắn sẽ một lần nữa lên thời khóa biểu mới cho tuần làm việc thứ 2, có 2 người mới tới, nếu sắp xếp theo thời khóa biểu chỉ dựa theo số lượng nhân viên tiến hành, cũng chỉ có 5 người, mà Khương Hành lại phải thêm cả mình vào thời khóa biểu mới có thể làm nhân số cân bằng.
Bọn họ vừa họp xong, Vương đạo diễn liền tìm tới Khương Hành, nói cho hắn sau khi hai vị nhân viên mới tới sẽ tiến hành bốc thăm quyết định sắp xếp chia tổ.
Bốc thăm quyết định? Khương Hành cảm thấy những việc đạo diễn muốn làm mà không kỳ quái thì hắn cũng không mang họ Vương.
Chương trình đã sớm định ra năm vị khách mời cố định, sau khi Lâm Lâm Thư rời đi biến thành bốn vị, hiện tại Vương đạo diễn cũng không đề cập tới có tăng thêm khách mời cố định hay không, có lẽ có thể lựa chọn một trong hai vị mới tới.
10 giờ sáng, cuối cùng bọn họ cũng gặp được hai vị nhân viên mới.
Một nam một nữ, nam soái khí, nữ cực kỳ xinh đẹp.
Vị nam minh tinh này vừa xuất hiện ở trước mặt bốn vị khách mời, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên thiếu chút nữa là hét lên!
Nói Lâm Lập Thư là lưu lượng cũng không ngoa, nhưng vị này lại là minh tinh lưu lượng chân chính, có mấy chục triệu fan, chương trình bình thường không mời tới nổi, người này đúng là minh tinh lưu lượng hàng đầu hiện tại trong giới - Chu Quỳnh Ngọc, y dựa vào kỹ thuật diễn chinh phục quảng đại người hâm mộ, xuất thân chính quy, dựa vào một bộ phim cổ trang huyền huyễn, trong một đêm liền phát hỏa trên internet, trước mắt đang đứng trong 5 vị trí đầu của bảng xếp hạng minh tinh trên weibo. Y có sắc đẹp có kỹ thuật diễn, còn không phải dáng người gà luộc, trước mắt sở hữu chục triệu fan trên weibo, tuy không bằng Khương Hành, nhưng y cũng đủ ưu tú.
Lương Chỉ Duyên giống như cô gái nhỏ che miệng lại: "A! Là Chu Quỳnh Ngọc!" Cảm giác bản thân hoàn toàn có thể vứt bỏ Khương lão sư để chọn Chu Quỳnh Ngọc, bị fan xé, ai quan tâm, trước mắt mà nói ngay cả nằm mơ cũng muốn hợp tác một phen với Chu Quỳnh Ngọc, tạo ra một đợt lưu lượng.
Hà Uyển Tinh thì có vẻ rụt rè hơn nhiều, vẫn là một bộ ngây thơ hồn nhiên đáng yêu khả ái, tiến lên chào hỏi với hai vị "nhân viên" cao cấp mới tới.
Nữ "nhân viên" mới tới cũng là một người trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng có Chu Quỳnh Ngọc đối lập, cô liền có vẻ không nổi bật lắm, nhưng tính cách của cô cũng thường xuyên bị giới giải trí đem ra làm đề tài, tùy tiện, thường xuyên đắc tội với người, thường xuyên cùng fan xé bức, nhưng lại dám yêu dám hận, nhân duyên ở trong giới cực kỳ tốt, dù sao loại tính cách này ở giới giải trí cũng không thấy nhiều lắm.
Cô tên Cung Tử Bội, một diễn viên xuất thân chính quy, thường xuyên tham gia các show thực tế, ở các chương trình đồng dạng có kinh nghiệm phong phú, nàng buộc tóc đuôi ngựa, không giống như những nữ diễn viên mặc váy dài thướt tha, nhất định phải khiến bản thân thập phần xuất sắc diễm lệ ở đây, cô mặc một thân quần bò áo thun sạch sẽ gọn gàng, hai mắt có thần, trang điểm nhẹ nhàng, thực dễ dàng có được hảo cảm của cả nam và nữ ở đây, vừa xuất hiện là có thể khiến người biết được cô là một cô gái thông minh.
Chu Quỳnh Ngọc đầu tiên là cùng Khương Hành bắt tay, cũng thoải mái hào phóng biểu hiện tình cảm ngưỡng mộ với hắn: "Khương lão sư, chào anh, từ lâu đã thích xem phim anh đóng, thực vinh hạnh trở thành nhân viên của anh."
Khương Hành hiếm khi có được hài hước: "Hoan nghênh tới khách sạn để bị tôi nô dịch."
Chu Quỳnh Ngọc cười ha ha, nói với hai cô gái vừa chen lên: "Xin chào hai vị mỹ nữ."
Hà Uyển Tinh lộ ra gương mặt tươi cười đáng yêu: "Chào anh, lúc trước chúng ta từng gặp qua ở một lễ trao giải."
Chu Quỳnh Ngọc cười cười lễ phép: "Đúng vậy, chỉ là chúng ta cách nhau khá xa không chào hỏi được." Kỳ thật căn bản không quen biết.
Lương Chỉ Duyên hoàn toàn chưa gặp Chu Quỳnh Ngọc lần nào, nhưng nó cũng không đại biểu cô không thể biểu đạt được phấn hồng bay bay trong lòng mình.
Hai người đơn giản giới thiệu lẫn nhau, sau đó Chu Quỳnh Ngọc liền đi qua cô, trực tiếp đi tới trước mặt Lý Quân.
Chu Quỳnh Ngọc đột nhiên chuyển đổi phong cách, xụ mặt nhìn chằm chằm Lý Quân: "Cậu cũng đừng nói là hai ta không quen biết chứ."
Lý Quân không biểu hiện ra nửa điểm kinh ngạc, vẫn là một dáng vẻ bình thản thích ứng trong mọi tình huống như cũ, khẽ cười nói: "Đâu dám, lớp trưởng."
Chu Quỳnh Ngọc mở ra hai tay: "Bạn học cũ gặp mặt, dù sao cũng phải ôm một cái chứ."
Lý Quân đương nhiên sẽ có cho y mặt mũi, cùng y ôm nhau: "Đã lâu không gặp."
Chu Quỳnh Ngọc vỗ vỗ lưng Lý Quân: "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới được gặp cậu ở chỗ này."
Ôm trong chốc lát, hai người mới tách ra.
Lý Quân nói: "Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới cậu sẽ đến."
Chu Quỳnh Ngọc bật cười nói: "Biểu tình này của cậu không nhìn ra có bao nhiêu bất ngờ, nhưng mà, cậu vẫn luôn như vậy, tôi cũng quen rồi."
Lý Quân: "Cảm ơn cậu đã quen nhé."
Khương Hành thấy Chu Quỳnh Ngọc vừa rồi còn biểu đạt ý tứ yêu mến hắn lại đột nhiên ôm nhau với Lý Quân, nghĩ thầm lúc sáng còn cảm thấy vận khí tốt, lúc này trong lòng hận không thể đi lên tách bọn họ ra, nơi nào tới bạn cùng lớp, không quen cái điệu bộ ôm ôm ấp ấp một chút nào, còn không mau tách ra, quá chướng tai gai mắt!
Cuối cùng đã biết vì sao Vương Thiên Dân lại nói sẽ cho hắn kinh hỉ, thì ra ở chỗ này chờ hắn, Chu Quỳnh Ngọc và Lý Quân thế mà lại là bạn cùng lớp, hắn không quen biết Chu Quỳnh Ngọc, cũng chỉ biết là minh tinh lưu lượng hai năm gần đây tương đối hồng mà thôi.
Người quay phim không cần Vương đạo diễn chỉ huy cũng biết phải tiến hành quay chụp đặc tả biểu tình trên mặt của Khương lão sư, mặt vô biểu tình cũng là biểu tình.
Cung Tử Bội đương nhiên cũng không sợ Chu Quỳnh Ngọc đoạt hết nổi bật, vốn dĩ cô chính là một nữ diễn viên tự mang đề tài, lúc này cũng lễ phép chào hỏi với mọi người, thái độ với Khương Hành cũng rất bình thản, không phải là tâm thái của fan, cũng không phải tâm thái của em gái mê muội, giây phút này, cô chính là một cô gái thành thục lý tính, rất dễ có được hảo cảm của mọi người.
Hai vị nhân viên mới dưới sự vây quanh của mọi người mà tiến vào khách sạn, phòng cũng đã chuẩn bị sẵn, hai người đều là người có chút phân lượng, đều phân phối cho bọn họ mỗi người một phòng đơn, không cần chen chúc với người khác. Theo tình hình trước mắt mà nói, ở chung một phòng với người khác cũng chỉ có Lý Quân.
Khương Hành đang chăm chú xem tổ tiết mục phân phối, hắn còn có chút lo lắng hai người có thể bị phân ở chung một phòng, kết quả cũng không có, trong lòng khoan khoái một chút.
Phân phối xong xuôi, sáu người ngồi ở đại sảnh lôi kéo tình cảm lẫn nhau.
Chu Quỳnh Ngọc đối với việc an bài chỗ ở có chút tiếc nuối: "Nếu mà tôi biết Quân Quân ở đây, tôi sẽ yêu cầu tổ tiết mục phân hai chúng ta ở chung một chỗ, hồi đại học chúng ta chính là bạn cùng phòng, lúc ấy ở trong phòng bốn người, giường chúng tôi còn ở đối diện nhau cơ."
Lý Quân cũng biết đây là tổ tiết mục an bài, nói: "Ở phòng riêng rất tốt, không cần mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, cậu đều nhìn thấy bốn năm rồi còn không chán à."
Chu Quỳnh Ngọc a một tiếng: "Không phiền, chúng ta đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, thật đúng là muốn thể nghiệm một chút loại cảm giác cùng tiến cùng ra năm đó, cậu có nhớ chúng ta vì tới nhà ăn lấy cơm mà gây ra không ít trò cười không?"
Chu Quỳnh Ngọc vừa tới, không khí liền cực kỳ sinh động, mấy cô gái, bao gồm cả Cung Tử Bội đều rất thích bộ dạng này của y, nói chuyện hài hước thú vị, còn cực kỳ chiếu cố suy nghĩ của mỗi người, mấy cô gái bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dỗ đến dễ bảo.
Lý Quân bị Chu Quỳnh Ngọc kéo theo, nói cũng nhiều hơn, chủ yếu là không thể không nói, giống như Chu Quỳnh Ngọc tìm đúng anh, cứ nói về chuyện cũ của bọn họ, hơn nữa những người khác cũng tò mò bát quái.
Hà Uyển Tinh nâng mặt, mắt đầy sao lấp lánh: "Anh Ngọc, anh và anh Quân trước kia rốt cuộc gây ra trò cười gì?"
Lương Chỉ Duyên cũng khôi phục tư thái của cô gái nhỏ: "Đúng, thật muốn biết nha."
Cung Tử Bội cũng gác chân, cười sang sảng: "Ha ha ha, tôi cũng muốn nghe."
Lý Quân đem cơ hội lên tiếng nhường cho Chu Quỳnh Ngọc: "Vẫn là lớp trưởng tới nói đi." Trong ấn tượng của anh không nhớ rõ cái việc lý thú gì.
Tay Chu Quỳnh Ngọc không tự chủ được đặt lên đầu vai Lý Quân, có thể thấy được quan hệ của hai người thật sự tốt.
"Quân Quân là người miền Nam, tôi là người miền Bắc, trường chúng tôi học là trường ở miền Nam. Lúc ấy là như thế này, lúc ấy hai đứa tôi cũng không quá quen thân, tôi và bạn học ở trong phòng chơi game, lười đi xuống ăn cơm, cậu ấy luôn luôn đúng hạn tới căng tin ăn cơm, tôi nhờ cậu ấy mang về cho tôi một phần cơm, sau đó cậu ta thật sự mang cho tôi một phần cơm về. Chị Tử Bội, chị biết không, người miền Bắc bọn tôi có thói quen nói một phần cơm chính là bao gồm cả cơm và đồ ăn, nhưng thói quen sinh sống của Quân Quân không giống bọn tôi, cậu ta thật sự lấy cơm cho tôi, là một hộp cơm trắng tinh không tì vết. Cuối cùng em đành phải ăn cơm với lão can ma.
Hắn nói xong, Lý Quân cũng nhớ lại một đoạn chuyện cũ thời học sinh, không khỏi nở nụ cười theo, hình như đúng là có một chuyện như vậy, đáng tiếc anh không nhớ rõ biểu tình của Chu Quỳnh Ngọc lúc đó. Nhưng mà, có một việc có thể xác định, quan hệ giữa Lý Quân và Chu Quỳnh Ngọc cũng không tốt như biểu hiện ra ngoài lúc này, chỉ là ở trong chương trình, anh vẫn phải cho Chu lớp trưởng chút mặt mũi.
Mà lúc này, trong lòng Khương Hành lại không hề gợn sóng, đối với câu chuyện "một hộp cơm" của Chu Quỳnh Ngọc và Lý Quân không cảm thấy buồn cười chút nào, văn hóa khác biệt giữa miền nam và miền bắc thôi mà, có gì mà buồn cười chứ.
Hắn nhìn chằm chằm cái tay đang đặt lên vai Lý Quân của Chu Quỳnh Ngọc kia, cực kỳ chướng mắt, đối với Chu Quỳnh Ngọc chỉ có một đánh giá: Đầy mỡ!
Còn có, Quân Quân là để y gọi sao?
~~~~~~~~~~~~
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Hừ.
Lý Quân:?
Khương Hành: Tức giận!
Lý Quân:?
Khương Hành: Ghen!
Lý Quân: À.
Khương Hành: Anh tức giận, anh ghen!
Lý Quân: Cho nên?
Khương Hành:...... Em dỗ anh đi
Lý Quân: Không dỗ. [ lạnh nhạt ]
Khương Hành: [ trên mặt đầy nước mắt ]
--------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook