Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
___
Chương 9: Ồ
...

Cúp điện thoại, Nhan Khê phát hiện vị nhị thiếu Nguyên gia này đang nhìn mình, cô sờ sờ mặt mình, vừa rồi cô soi gương, trang điểm không có nhoè, vẻ mặt quái dị này của anh có ý gì?

"Chồng cô không đến đón cô?" Biểu tình của Nguyên Dịch thập phần vi diệu.

Chồng?

Nhan Khê không hiểu nhìn Nguyên Dịch, "Vợ anh không đến đón anh sao?"

"Tôi không có vợ." Nguyên Doanh lấy điện thoại di động ra, bộ dạng không muốn nói nhiều với Nhan Khê.

"Anh không có vợ, chẳng lẽ tôi có chồng?" Nhan Khê cảm thấy mạch não của vị Nguyên nhị thiếu này có chút kỳ quái: "Con mắt nào của anh thấy tôi đã kết hôn?"

Nguyên Dịch cất điện thoại di động lại, quay đầu nhìn Nhan Khê, "Người đàn ông lần trước cùng cô tham gia thọ yến của mẹ tôi là?"

"Tôi thay ba tôi cảm ơn anh, không ngờ ông ấy trong mắt anh lại trẻ như vậy." Nhan Khê đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tuổi còn trẻ mà ánh mắt đã không được tốt, sau này cưới vợ như thế nào đây.

Không tức giận, không tức giận, người này vừa rồi tốt xấu gì cũng vươn tay giúp đỡ cô, người ta lại là Nguyên nhị thiếu gia, cô đắc tội không nổi.

Nhưng vẫn tức giận nha!

Nhan Khê trừng Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, nam nữ ở cùng một chỗ, có thể là vợ chồng, cũng có thể là chị em, mẹ con, cha con, anh em, tư tưởng người trưởng thành tương đối phức tạp không có gì sai, nhưng ánh mắt vẫn phải tốt hơn một chút mới được."

Bị người khác chèn ép như vậy, sắc mặt Nguyên Dịch có chút không dễ nhìn lắm, anh nhịn nửa ngày mới hừ một tiếng.

Hắn nào thấy qua cha đối với con gái kiên nhẫn như vậy, bình thường ném thêm mấy tấm thẻ ngân hàng, nhiều thêm cổ phần, chính là sủng ái, làm sao có thể giống như trong nhà cô gái này, đem con gái hơn hai mươi tuổi, trở thành hai ba tuổi để cưng chiều.

"Hai đồng chí." cảnh sát giao thông gõ lên mặt bàn, thể hiện cảm giác tồn tại của mình, "Sự việc đã được điều tra rõ ràng, nếu các cô cậu không có ý kiến, ký tên xong có thể về."


Nhan Khê nhận lấy văn kiện, nhìn lướt qua nội dung, sau khi xác định không thành vấn đề, ký tên mình.

Nhan Khê?

Đem ánh mắt trộm nhìn thu hồi lại, Nguyên Dịch ký tên mình, người thoạt nhìn nhu nhược, chữ viết ngược lại rất phong lưu đại khí.

"Phiền toái hai vị rồi." Lãnh đạo cấp trên đi vào, trên mặt còn mang theo nụ cười thân thiết, "Xe của các vị tạm thời không cách nào lái đi, cục công an sẽ sắp xếp xe đưa hai vị về nhà, mời đi bên này."

"Không cần phiền phức, trong nhà tôi đã đưa xe đến đón, cám ơn." Nguyên Dịch sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, mười phần tinh anh trong giới kinh doanh, ngoại trừ gương mặt khí thế kia, mặc cho ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ một lời không hợp liền đem tài xế gây tai nạn đánh một trận.

May mắn người bị đánh không truy cứu trách nhiệm của hắn, bằng không hai người này còn phải đến đồn cảnh sát chạy một chuyến.

Nhan Khê cũng ngại phiền cảnh sát giao thông đưa về, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chuẩn bị đặt một chiếc xe taxi.

"Này." Nguyên Dịch đứng cách đó vài bước nhìn Nhan Khê, "Bây giờ cô về nhà?"

Nhan Khê nhìn anh chớp chớp mắt, không nói gì.

"Đi thôi, tôi đưa cô trở về." Nguyên Dịch nâng cằm lên, "Lúc này không tiện bắt taxi."

"Không cần." Nhan Khê lắc đầu, "Tôi sợ bị người ta hiểu lầm tôi và anh là một đôi, nói tôi ôm đùi hào môn."

Cô gái này sao lại cẩn thận như vậy, còn nhớ rõ chuyện vừa rồi chứ? Hắn cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi, đi tới cửa sau, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn. Nữ nhân này thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, vạn nhất gặp phải tài xế tâm nhãn xấu xa, hoặc là nửa ngày chờ không được xe, gặp phải kẻ xấu xảy ra chuyện, lương tâm của hắn không thể bỏ mặc được.

Sắc mặt anh biến tới thay lui, cuối cùng vẫn không cam lòng đi về: "Yên tâm đi, tất cả mọi người đều biết tôi thích môi đỏ, ngực to chân dài, sẽ không lầm tưởng chúng ta là một đôi, cô mau lên xe."

Nhan Khê cúi đầu nhìn ngực và chân mình, ngực cô rất nhỏ, chân cô rất ngắn?

Lão nhị Nguyên gia này mắt nhất định là mù rồi!

"Cô sao lại để ý như vậy?" Nguyên Dịch thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới quay mặt nói, "Vừa rồi tôi nói sai, cô đừng để ở trong lòng."


"Tôi vốn là phụ nữ, không làm được động tác oanh oanh của đàn ông." Nhan Khê nhảy xuống bậc thang, híp mắt cười với Nguyên Dịch, "Vậy cảm ơn Nguyên nhị thiếu đã đưa tôi về nhà."

Nguyên Dịch chán nản, cô gái này là chờ hắn đến xin lỗi à?!

Hai người ngồi lên xe, Nguyên Dịch một bên thắt dây an toàn, một bên hỏi Nhan Khê: "Cô ở đâu?"

Nhan Khê báo địa chỉ, Nguyên Dịch nói với tài xế phía trước: "Đưa cô ấy về trước."

Trong xe lại lần nữa im lặng, Nhan Khê thấy Nguyên Dịch cúi đầu chơi điện thoại di động, rõ ràng không muốn nói thêm một câu, cũng lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt Weibo. Vừa lướt qua đã thấy, tin tức bọn họ bị tai nạn giao thông đã trở nên hot.

Lamborghini va chạm với Cayenne và Ferrari, không phải là một chiếc xe, mà là một đống tiền. Cũng may biển số xe và người qua đường đánh khảm, nếu không sẽ càng thú vị hơn.

Phía dưới Weibo, còn có cư dân mạng vây xem khắp nơi xuất hiện tin tức, ví dụ như chủ xe Lamborghini có bao nhiêu kiêu ngạo, chủ xe Cayenne có bao nhiêu đẹp trai, cô là chủ xe Ferrari, ngược lại không có bao nhiêu người nhắc tới.

Lướt xong bình luận phía dưới, Nhan Khê lén nhìn Nguyên Dịch, người này thật sự đẹp trai như trong miệng cư dân mạng? Cá nhân cô vẫn thích sự tao nhã quý phái phong độ nhẹ nhàng, loại này không phải là khẩu vị của cô.

"Nhìn cái gì?" Nguyên Dịch ngẩng đầu nhìn cô.

"Nhìn anh đẹp trai." Nhan Khê mặt không đổi sắc tâm không nhảy.

"Ồ" Nguyên Dịch lạnh lùng cúi đầu, "Tôi biết rồi." Loại thủ đoạn trêu chọc hắn này đã lỗi thời, hắn hoàn toàn không hề để ý.

"Không có ý gì, tôi cũng chỉ là lễ phép khen." Nhan Khê tiếp tục cúi đầu lướt Weibo, trong xe lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh xấu hổ.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở tiểu khu nhà Nhan Khê, Nhan Khê nhìn cửa chính tiểu khu, quay đầu trịnh trọng nói với Nguyên Dịch: "Nguyên nhị thiếu, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh."

Tuy rằng người này đem quan hệ của cô cùng ba cô suy nghĩ đến xấu một chút, nhưng tục ngữ nói người không biết thì vô tội, huống chi hắn còn ôm cô từ trong xe ra, lại đưa cô về nhà, nếu như cô ngay cả chút cảm kích này cũng không có, vậy quả thực chính là không biết tốt xấu.

"Không cần, xem như tôi làm nhầm quan hệ giữa cô và bác trai, xin lỗi." Nguyên Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt có chút nôn nóng, "Cô xuống xe đi."


Nhan Khê kéo cửa xe đi xuống, đi về phía trước không được hai bước, xe đã lái đi.

Cô về nhà tắm rửa, giải thích với Tống Hải xe xảy ra chút vấn đề nhỏ, đưa đi sửa chữa, sáng mai phải đổi xe lái. Tống Hải không suy nghĩ nhiều, làm bát mì cho cô, chờ cô ăn xong, liền thúc giục cô đi ngủ.

"Ba" Nhan Khê thu dọn bát, thấy Tống Hải còn đang xem TV, "Ba cũng đi ngủ sớm một chút."

"Không sao, buổi tối ba ngủ quá sớm, nửa đêm sẽ tỉnh giấc." Tống Hải nhìn đồng hồ, "Đã mười một giờ rồi, con mau đi ngủ, đừng để ý tới ba"

"Dạ." Nhan Khê gật gật đầu, trở về phòng.

Chiếc đồng hồ treo trên tường sắp chỉ về phía 11, Nguyên Bác hỏi dì giúp việc trong nhà: "Nguyên Dịch có trở về chưa?"

"Còn chưa về" dì cũng có chút lo lắng, "Nhị thiếu đã rất lâu rồi không về trễ như vậy, có phải có chuyện gì trì hoãn hay không?"

Đang nói, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, dì giúp việc vội vàng đi mở cửa, đứng ở ngoài cửa quả nhiên là nhị thiếu.

"Nhị thiếu, trong phòng bếp có nấu canh, con có muốn uống một chút không?" Dì thấy sắc mặt anh không tốt lắm, ngữ khí theo đó hạ thấp vài phần.

"Không cần." Nguyên Dịch kéo cà vạt đeo trên cổ, tiện tay ném sang một bên, "Con đi tắm một chút rồi ngủ."

Anh nhìn căn phòng trống rỗng, nói với Nguyên Bác đang ngồi trên sô pha, "Ba mẹ đi du lịch à?"

Nguyên Bác gật đầu, "Em mau đi ngủ đi."

Nguyên Dịch không sao cả cười cười, xoay người đi lên lầu.

Ngày hôm sau Nguyên Dịch không đi công ty, hắn ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, mới miễn cưỡng tinh thần. Buổi tối ăn cơm xong, hắn lảo đảo ngồi trên sô pha, cầm điều khiển từ xa tùy tiện ấn lung tung.

Khi nhảy qua một đài, bởi vì nhìn thấy một người quen, điều chỉnh trở lại.

Trong chương trình nói một lão gia nuôi chó bị mất, ông lão hoài nghi một thanh niên xấu bắt đi, nhưng thanh niên thoạt nhìn hung thần ác sát, ông không dám đi hỏi, cho nên mới nhờ phóng viên đài truyền hình.

Nguyên Dịch nhìn đài tiêu chuẩn, Kênh 8 Đế Đô, khó trách toàn chuyện nhỏ như lông gà, loại đài truyền hình ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, cũng chỉ có thể phát sóng những thứ này.

Không nghĩ tới người phụ nữ tên Nhan Khê này lại là phóng viên.


Nhan Khê gõ cửa phòng đối diện, mở cửa là một thanh niên cả người xăm trổ, tóc ố vàng, trên cổ còn đeo vòng cổ không chính thống.

"Các cô tìm ai?" Giọng điệu của người trẻ tuổi hung thần ác sát.

Nguyên Dịch cho rằng Nhan Khê sẽ sợ xanh mật, không nghĩ tới nụ cười trên mặt người phụ nữ này càng thêm ngọt ngào, chuyển lời liền dẫn ông lão cùng nhiếp ảnh gia vào cửa.

Nhà thanh niên xăm trổ gọn gàng bất ngờ, trên giường còn có một người phụ nữ bị bệnh, là vợ hắn. Người vợ phát hiện có phóng viên bước vào, nghĩ rằng chồng mình đã phạm tội gì đó, muốn đứng dậy khỏi giường.

Thanh niên xăm trổ vội vàng đi đỡ cô ấy, trên mặt thân thiết lộ rõ.

"Thật ngại quá, quấy rầy." Người phụ nữ tên Nhan Khê kia trên mặt lộ ra nụ cười, "Chúng tôi là phóng viên đài truyền hình, bởi vì nghe nói chuyện tình cảm giữa vợ chồng hai người, cho nên đến phỏng vấn." Cô ấy không đề cập đến chuyện con chó, biểu tình cũng không có nửa điểm thiếu tôn trọng, thậm chí còn tiến lên giúp phụ nữ kéo chăn vừa rơi xuống chân giường.

Người phụ nữ này, thực sự là nói dối không chớp mắt. Trong lòng Nguyên Dịch có chút ghét bỏ, tay cầm điều khiển từ xa lại không nhúc nhích.

Kết quả của chương trình cuối cùng là chó của ông lão đã được tìm thấy, thanh niên xăm trổ không bắt cắp chó, con chó được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng tốt bụng trong nhà hàng, bởi vì không biết tại sao bị gãy chân, tạm thời không thể đi được.

Ông lão tìm lại thanh niên xăm trổ xin lỗi, thanh niên cũng không để ý, ngược lại lúc lên lầu, giúp ông lão nhấc túi thức ăn lên.

"Nhị thiếu, con cũng xem chương trình này sao?" Lúc dì giúp việc bưng mâm trái cây đi ra, thấy Nguyên Dịch đang xem tiết mục mình thích, vội vàng nói, "Vị nữ MC này không tệ, bộ dáng cả cách cư xử đều tốt, thanh âm lại dễ nghe, dẫn chương trình rất thú vị, tiểu khu chúng ta mấy lão thái thái đều thích xem."

Nguyên Dịch buông điều khiển từ xa xuống, thờ ơ nói: "Con tùy tiện bật lên, không biết bên trong đang nói cái gì."

Làm sao hắn lại có sở thích chung với mấy người già chứ?!

Chậc chậc!


....

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên tiểu nhị: Gu thẩm mỹ của tôi thật sự rất rất rất cao, rất rất rất nghiêm khắc




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương