[Edit - Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
-
Chương 60: Chương 30.2: Phó Bản Hào Môn (5)
Trước đó Mộc Nhã Cầm vào phòng thăm mình, hễ nhắc tới Mộc Cẩm là lại nói không ngừng, rõ ràng là một người chị rất yêu thương em. Bởi vậy, Lãnh Tiêu cũng biết được không ít thông tin về cậu.
Ngoài chuyện thiếu niên trước mặt bị tự kỷ, hắn không nghĩ rằng tuổi tác của cậu cũng lớn hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Vốn tưởng rằng với vẻ ngoài đáng yêu như vậy, dáng người lại nho nhỏ gầy gầy, nhiều nhất cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Nhưng không ngờ cậu đã qua mười chín tuổi, đã trưởng thành.
Nhưng dáng vẻ trẻ con của đối phương nhìn thế nào cũng giống như một thiếu niên. Đặc biệt là cậu còn mặc áo ngủ in hình hoạt hình, kết hợp với khuôn mặt trẻ con đúng là vô cùng phù hợp.
Điều này cũng làm anh hiểu Mộc Nhã Cầm, có một cậu em trai đáng yêu như vậy, nếu đổi thành anh thì chắc chắn anh cũng sẽ chăm sóc đối phương như thế.
Nhớ tớ đôi dép lê lông xù hút mắt kia, lúc này Lãnh Tiêu mới chú ý tới chân của cậu. Lại phát hiện cậu tới đây mà lại không đeo dép, khó trách vào phòng mà hầu như không phát ra tiếng vang.
Bàn chân của cậu cũng rất nhỏ, ngón chân trắng nõn hơi co lại, rõ ràng là vì cảm thấy mặt đất lạnh.
Lãnh Tiêu không tự giác mà nhíu mày, giọng nói cũng mang theo vài phần bực mình: “Sao lại không đeo dép, lỡ như bị ốm thì sao?”
Anh kéo Mộc Cẩm tới gần để cậu ngồi xuống giường, sau đó vươn tay nắm lấy bàn chân lạnh lẽo của đối phương, xoa bóp hy vọng có thể làm nó nhanh chóng ấm lại.
Thẳng đến lúc nhiệt độ cơ thể của cậu ấm lại, anh mới thờ phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi nhớ lại mình đã làm những gì, cơ thể lại đột nhiên cứng đờ lại.
Mình làm sao vậy, vậy mà lại làm ấm chân giúp một người có thể nói là xa lạ. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra tự nhiên như vậy, phản ứng của mình hoàn toàn là làm theo bản năng.
Lãnh Tiêu hơi xấu hổ ngẩng đầu lên, lại ngạc nhiên khi phát hiệu thiếu niên đối diện đang cười với mình.
Tuy chỉ nhẹ nhàng nhưng vẫn bị anh bắt được.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt cậu, anh cũng không hiểu nhiều về bệnh tự kỷ. Nhưng cũng biết rằng bọn họ đóng chặt nội tâm của mình, vậy nên rất khó biểu lộ cảm xúc.
Chỉ khi ở gần người mà họ tin tưởng thì tình trạng này mới hơi giảm một chút. Vậy nên, thiếu niên tin tưởng anh, cảm thấy anh thân thiết sao?
Chẳng sợ chỉ hơi lướt qua, nhưng nụ cười của đối phương lại như in sâu trong lòng anh. Nụ cười ngây thơ của cậu làm anh không khỏi rung động.
Đặc biệt là anh vừa xác định khi cậu nở nụ cười vậy mà còn hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cảm giác ngọt ngào truyền thẳng xuống tận đáy lòng, Lãnh Tiêu ngơ ngác nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Cậu vừa cười.”
Tim đập chậm hơn một nhịp, anh hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua sự rung động khó mà khắc chế trong lòng.
Anh nghĩ, nhất định là do bóng đêm quá đẹp, người đối diện lại quá đáng yêu. Mà dù sao mình cũng là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy thiếu niên đáng yêu như vậy, trong lòng sẽ rung động cũng rất bình thường thôi.
Lãnh Tiêu nhìn khuôn mặt mê mang của Mộc Cẩm, anh cảm thấy hơi mất mát, anh còn muốn nhìn thấy nụ cười vừa rồi.
Chỉ là nhận ra sắc trời đã muộn nên vẫn nói với cậu một câu: “Đã muộn rồi, về phòng ngủ đi.”
Mộc Cẩm nghe vậy bèn gật đầu, ngoan ngoan đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, trong lòng anh có buồn bã mất mát, lại phát hiện đối phương làm rơi khăn tay trên giường của mình.
Chiếc khăn tay màu cỏ xanh, bên trên thêu một con gấu nhỏ đáng yêu như chủ nhân của nó vậy.
Ma xui quỷ khiến, anh đưa khăn tay tới gần mũi, có mùi lá sen thoang thoảng, rất tươi mát.
Chỉ một lát sau, sống lưng Lãnh Tiêu lại cứng đờ lại.
Nhận ra hành động của chính mình rất biến thái, anh đen mặt, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không vứt khăn tay đi mà gấp gọn đặt dưới gối của mình.
Cùng lúc đó, Mộc Cẩm về phòng lại cảm thấy mỹ mãn. Cậu có thể nhận ra người yêu đã rung động với mình.
Có lẽ là bởi vì bây giờ anh cũng không an toàn, mình lại bị tự kỷ nên đối phương mới cố gắng nhẫn nhịn như vậy.
Chỉ là đã gặp được anh nên cuối cùng Mộc Cẩm cũng có thể bình tĩnh lại, tìm cách để thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ.
Ngoài chuyện thiếu niên trước mặt bị tự kỷ, hắn không nghĩ rằng tuổi tác của cậu cũng lớn hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Vốn tưởng rằng với vẻ ngoài đáng yêu như vậy, dáng người lại nho nhỏ gầy gầy, nhiều nhất cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Nhưng không ngờ cậu đã qua mười chín tuổi, đã trưởng thành.
Nhưng dáng vẻ trẻ con của đối phương nhìn thế nào cũng giống như một thiếu niên. Đặc biệt là cậu còn mặc áo ngủ in hình hoạt hình, kết hợp với khuôn mặt trẻ con đúng là vô cùng phù hợp.
Điều này cũng làm anh hiểu Mộc Nhã Cầm, có một cậu em trai đáng yêu như vậy, nếu đổi thành anh thì chắc chắn anh cũng sẽ chăm sóc đối phương như thế.
Nhớ tớ đôi dép lê lông xù hút mắt kia, lúc này Lãnh Tiêu mới chú ý tới chân của cậu. Lại phát hiện cậu tới đây mà lại không đeo dép, khó trách vào phòng mà hầu như không phát ra tiếng vang.
Bàn chân của cậu cũng rất nhỏ, ngón chân trắng nõn hơi co lại, rõ ràng là vì cảm thấy mặt đất lạnh.
Lãnh Tiêu không tự giác mà nhíu mày, giọng nói cũng mang theo vài phần bực mình: “Sao lại không đeo dép, lỡ như bị ốm thì sao?”
Anh kéo Mộc Cẩm tới gần để cậu ngồi xuống giường, sau đó vươn tay nắm lấy bàn chân lạnh lẽo của đối phương, xoa bóp hy vọng có thể làm nó nhanh chóng ấm lại.
Thẳng đến lúc nhiệt độ cơ thể của cậu ấm lại, anh mới thờ phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi nhớ lại mình đã làm những gì, cơ thể lại đột nhiên cứng đờ lại.
Mình làm sao vậy, vậy mà lại làm ấm chân giúp một người có thể nói là xa lạ. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra tự nhiên như vậy, phản ứng của mình hoàn toàn là làm theo bản năng.
Lãnh Tiêu hơi xấu hổ ngẩng đầu lên, lại ngạc nhiên khi phát hiệu thiếu niên đối diện đang cười với mình.
Tuy chỉ nhẹ nhàng nhưng vẫn bị anh bắt được.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt cậu, anh cũng không hiểu nhiều về bệnh tự kỷ. Nhưng cũng biết rằng bọn họ đóng chặt nội tâm của mình, vậy nên rất khó biểu lộ cảm xúc.
Chỉ khi ở gần người mà họ tin tưởng thì tình trạng này mới hơi giảm một chút. Vậy nên, thiếu niên tin tưởng anh, cảm thấy anh thân thiết sao?
Chẳng sợ chỉ hơi lướt qua, nhưng nụ cười của đối phương lại như in sâu trong lòng anh. Nụ cười ngây thơ của cậu làm anh không khỏi rung động.
Đặc biệt là anh vừa xác định khi cậu nở nụ cười vậy mà còn hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cảm giác ngọt ngào truyền thẳng xuống tận đáy lòng, Lãnh Tiêu ngơ ngác nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Cậu vừa cười.”
Tim đập chậm hơn một nhịp, anh hít sâu một hơi, cố gắng bỏ qua sự rung động khó mà khắc chế trong lòng.
Anh nghĩ, nhất định là do bóng đêm quá đẹp, người đối diện lại quá đáng yêu. Mà dù sao mình cũng là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy thiếu niên đáng yêu như vậy, trong lòng sẽ rung động cũng rất bình thường thôi.
Lãnh Tiêu nhìn khuôn mặt mê mang của Mộc Cẩm, anh cảm thấy hơi mất mát, anh còn muốn nhìn thấy nụ cười vừa rồi.
Chỉ là nhận ra sắc trời đã muộn nên vẫn nói với cậu một câu: “Đã muộn rồi, về phòng ngủ đi.”
Mộc Cẩm nghe vậy bèn gật đầu, ngoan ngoan đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, trong lòng anh có buồn bã mất mát, lại phát hiện đối phương làm rơi khăn tay trên giường của mình.
Chiếc khăn tay màu cỏ xanh, bên trên thêu một con gấu nhỏ đáng yêu như chủ nhân của nó vậy.
Ma xui quỷ khiến, anh đưa khăn tay tới gần mũi, có mùi lá sen thoang thoảng, rất tươi mát.
Chỉ một lát sau, sống lưng Lãnh Tiêu lại cứng đờ lại.
Nhận ra hành động của chính mình rất biến thái, anh đen mặt, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không vứt khăn tay đi mà gấp gọn đặt dưới gối của mình.
Cùng lúc đó, Mộc Cẩm về phòng lại cảm thấy mỹ mãn. Cậu có thể nhận ra người yêu đã rung động với mình.
Có lẽ là bởi vì bây giờ anh cũng không an toàn, mình lại bị tự kỷ nên đối phương mới cố gắng nhẫn nhịn như vậy.
Chỉ là đã gặp được anh nên cuối cùng Mộc Cẩm cũng có thể bình tĩnh lại, tìm cách để thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook