[Edit - Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
Chương 56: Chương 28.2: Phó Bản Hào Môn (3)

Tuy đời trước cậu và Mạc Chước hạnh phúc vượt qua mấy chục năm, nhưng chỉ vậy với cậu là hoàn toàn không đủ.

Sau khi trở về không gian của hệ thống, Mộc Cẩm không hề nghỉ ngơi mà lập tức đuổi theo bước chân của đối phương, đi tới thế giới hoàn toàn mới này.

Trong lòng Mộc Cẩm, cậu không muốn mình và người yêu sẽ cách xa nhau, cho dù là một giây một phút cũng là quá lâu.

Dù với cậu mà nói thì thời gian cách xa còn chưa đến một ngày, nhưng khi thật sự nhìn thấy người này, cậu mới miễn cưỡng đè lại sự nhớ nhung dưới đáy lòng.

Nhìn người đàn ông trước mặt, cậu thật sự rất muốn hỏi đối phương một câu, rằng vì sao lúc trước muốn đẩy mình ra xa, vì sao nhất định muốn chịu đựng một mình.

Nhưng cậu biết bây giờ cậu hỏi cũng không có tác dụng gì. Bởi vì người đang đứng trước mặt cậu là Lãnh Tiêu, anh không có ký ức của Cùng Kỳ.

Cậu cảm nhận được, vì lúc trước đối phương đã truyền cho mình hầu như tất cả năng lượng của anh, nên khí vận và năng lượng trên người anh ở đời này mới đáng thương hơn cả Mạc Chước.

Bởi vì cậu biết anh truyền tất cả năng lượng cho mình mà không hề giữ lại nhất định sẽ làm thần hồn của anh bị thương.

Trước khi đi vào thế giới này, thậm chí 003 còn đoán không chừng cơ thể của anh sẽ xuất hiện tàn khuyết.

Nhưng cũng may bây giờ nhìn cơ thể của Lãnh Tiêu không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng bị thương tất nhiên vẫn tồn tại, vậy nên, nếu vết thương không ở trên cơ thể, chẳng lẽ tinh thần của người yêu có vấn đề gì sao?



Mộc Cẩm chớp mắt cố gắng không để nước mắt mình rơi xuống. Dùng hết sức lực mới không làm nhân thiết của mình sụp đổ.

Chỉ là dáng vẻ này của cậu lại làm Lãnh Tiêu hoảng sợ, dù sao vừa nãy anh còn hù doạ đối phương.

Anh vốn thấy Mộc Cẩm không sợ mình nên không còn cách nào khác, lại không biết cậu nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt đột nhiên trở nên khổ sở.

Nhìn khuôn mặt rõ ràng không có cảm xúc gì nhưng đôi mắt lại càng thêm ướt át, trong lòng anh xuất hiện sự đau đớn không tên, càng có rất nhiều là không biết làm sao.

Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại khóc.

Vì sao muốn khóc? Là bởi vì dáng vẻ lúc nãy của anh quá đáng sợ nên bị doạ khóc sao?

Nghĩ vậy, lần đầu tiên Lãnh Tiêu cảm nhận được không biết làm sao là như thế nào.

Anh khẽ nhíu mày, đè lại cảm giác khó chịu trong lòng, anh còn không thể xác định được đám người tấn công anh đã không còn ở gần đây nữa chưa.

Bên cạnh anh rất nguy hiểm, không thể lại dẫn theo một cậu nhóc như vậy được. Cho dù là suy nghĩ vì sự an toàn của đối phương, anh cũng quyết định phải rời khỏi nơi này.

Từng sống với nhau cả một đời, Mộc Cẩm biết rõ thói quen nhỏ của người đàn ông này. Nhìn thấy dáng vẻ này của Lãnh Tiêu là cậu biết đối phương thật sự định rời khỏi đây, cậu bèn dứt khoát ôm lấy cánh tay của anh không buông.

Khoảng cách của hai người vốn không xa, lại tới gần như vậy, Mộc Cẩm lập tức ngửi thấy mùi máu trên người đối phương. Lúc này, cậu mới phản ứng lại, người yêu của mình đang bị thương.



Chỉ đứng với mình một lát mà trên mặt đất đã nhỏ vài giọt máu loang lổ, Mộc Cẩm lo lắng lập tức muốn kiểm tra vết thương của anh.

Bị động tác đột nhiên của cậu làm cho sửng sốt, anh không ngờ thiếu niên trước mặt lại trực tiếp vươn tay muốn kéo áo mình.

Sự nhiệt tình đột nhiên xuất hiện này làm Lãnh Tiêu không biết làm sao, anh không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì, anh chỉ biết trên người mình có rất nhiều vết thương, anh không muốn làm thiếu niên trước mặt sợ hãi.

Lãnh Tiêu muốn ngăn cản Mộc Cẩm, nhưng cậu thật sự quá kiên trì.

Nhìn đối phương kiên trì không ngừng kéo cổ áo mình, không biết sao, anh đột nhiên đè Mộc Cẩm lên tường, thuận thế nắm cổ tay muốn ngăn cản hành động của cậu.

Lại không chú ý tới tư thế của hai người có một loại mờ ám không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên bị người yêu ôm chặt trong ngực ở thế giới này, hơi thở nặng nề của anh bao vây lấy cậu làm cậu cảm thấy thoải mái.

Nhưng cậu lại không có tâm tư suy nghĩ linh tinh, từ cơ thể đến trái tim đều lo lắng vết thương của anh.

Chỉ là bọn họ chưa có hành động tiếp theo đã nghe thấy một tiến quát lạnh lùng truyền tới từ đầu hẻm cách đó không xa.

Giọng nói của một cô gái vang lên mang theo sự tức giận rõ ràng: “Anh đang làm gì? Thả em trai của tôi ra!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương