[Edit - Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
-
Chương 44: Chương 22.2: Bạo Quân Vs Quốc Sư (22)
Nhưng vừa viết xong thánh chỉ, Văn Đế lại hộc máu. Vương công công đứng bên cạnh thấy thế lập tức sợ hãi tới nỗi khuôn mặt trắng bệch. Ông vừa định sai cung nhân đi tìm thái y, thì một đám người đột nhiên xông vào Ngự Thư Phòng.
Đức phi, Ngũ hoàng tử, còn có cả An Bình Hầu dẫn theo một nhóm thị vệ xông vào. Mạc Đôn đi tới trước mặt Văn Đế, nhìn tên người thừa kế được viết trên thánh chỉ, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn. Vậy mà hắn ta lại lập tức dùng kiếm đâm chết Vương công công đứng bên cạnh.
Mà Đức phi lại vẫy tay gọi vài thị vệ bước tới trước mặt Hoàng Đế, muốn giam cầm ông.
Chỉ là mấy người này còn chưa kịp chạm vào Văn Đế thì đã bị một kiếm cắt cổ.
Mộc Cẩm không biết chạy từ đâu ra, giết hết đám người phía trước chỉ trong nháy mắt. Sau đó thừa dịp mọi người không kịp phản ứng, cậu vội vội vàng vàng che chở Văn Đế mang theo thánh chỉ đi vào trong điện.
Trước khi rời khỏi còn không quên rắc thuốc độc về phía đám người đang đuổi theo cậu. Như vậy thì ít nhất có thể tạm thời cảm trở được bước chân của bọn chúng.
Nhưng cậu biết, số thuốc độc này không duy trì được bao lâu, bởi vì nhóm người tiếp viện chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm tới. Nhóm người Đức phi đã quyết định được ăn cả ngã về không, lần này không dễ đối phó.
Chờ tới trong điện, Mộc Cẩm đóng cửa lại rồi nhìn Văn Đế đang thở hổn hển, cậu nhẹ giọng trấn an nói: “Hoàng Thượng, lại kiên trì thêm một lúc. Tĩnh Vương sẽ nhanh chóng tới cứu giá.”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Văn Đế, cậu giải thích: “Thần vẫn luôn chú ý tới hành động của phủ An Bình Hầu và Ngũ hoàng tử, nhận ra gần đây Ngũ hoàng tử có chút không thích hợp. Sau khi nói chuyện với Tĩnh Vương điện hạ, hắn bảo thần phải chú ý bảo vệ ngài mọi lúc mọi nơi. Chỉ là không ngờ lời nói của thần lại thành sự thật.”
“Nhưng xin bệ hạ hãy yên tâm, Tĩnh Vương điện hạ đã trên đường tới đây. Chúng ta chịu đựng thêm một lát là được cứu rồi.”
Mạc Diệp Lương nghe vậy thở dài nói: “Ta biết lão Ngũ vẫn luôn không cam lòng, chẳng qua luôn nghĩ nó sẽ không làm như vậy. Cuối cùng, là ta coi thường lá gan của đám người này.”
“Lão Tam là một đứa trẻ tốt, ngôi vị này truyền cho hắn không sai, quan trọng nhất là có ngươi ở bên cạnh nhìn hắn.”
Nói tới đây, Văn Đế nhìn sâu vài đôi mắt cậu một cái, vậy mà cậu có cảm giác như mình bị ông nhìn thấu.
Cậu nghĩ thầm, xem ra Văn Đế không phải là người hồ đồ. Có thể giữ Tây Lăng hưng thịnh nhiều năm như vậy, tâm tư của vị hoàng đế này sâu hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Ngoài điện nhanh chóng vang lên tiếng đao kiếm chạm vào nhau, Mộc Cẩm biết Mạc Chước đã dẫn người tới cứu giá.
Một bộ phận cấm quân trong cung đã bị người của phủ An Bình Hầu khống chế, cũng may cậu âm thầm quan sát nên mới báo cho hắn biết trước chuyện này.
Nhưng điều cậu không ngờ là, Văn Đế đã giao lệnh bài cấm quân cho Mạc Chước. Cho nên ngoài những người nguyện trung thành với An Bình Hầu, thì đa số cấm quân đều nằm trong tay hắn.
Nhím người của Mạc Chước nhanh chóng mở ra một con đường máu, tiểu Đới tướng quân còn trực tiếp chém đầu An Bình Hầu.
Lúc này, đối phương thấy thủ lĩnh đã chết thù lập tức trở nên rối loạn. Mạc Chước thừa cơ hội bắt lấy Ngũ hoàng tử Mạc Đôn. Âm mưu bắt vua thoái vị cũng bị đánh tan.
Cuối cùng, An Bình Hầu lập tức bị chém chết, Đức phi bị giam cầm trong lãnh cung. Tuy cáo già Lạc Nguyên Câu không tham gia vào hành động lần này, nhưng vẫn bị điều tra ra chứng cứ xác đáng. Thậm chí chuyện mấy năm nay ông ta kết bè kết cánh, ngầm chiếm đoạt tài sản riêng của người khác cũng bị lộ ra, nhốt vào trong tù.
Ngũ hoàng tử Mạc Đôn và nữ chính Lạc Ngọc Thư cùng nhau bị lưu đày tới vùng đất nghèo khổ của Bắc cương. Nơi đó đều là người của Mạc Chước, chắc cũng không thể gây thêm sóng gió gì.
Cùng năm, Văn Đế chết bệnh, Tam hoàng tử Mạc Chước kế vị, niên hiệu là Võ.
Sau khi Mạc Chước kế vị, đại xá thiên hạ. Toàn bộ Tây Lăng đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng. Ngoại trừ hoàng cung, trong tẩm cung của tân hoàng Võ Đế.
Giờ phút này Mộc Cẩm đang mặc phượng bào nằm trên long sàng, cổ tay và cổ chân đều bị trói lại bằng một cái còng vàng, bên hông còn buộc một cái dây lưng dán đầy phù chú.
Mặc dù còng được bọc bằng một tầng vải bông dày, cũng không thay đổi được sự thật là cậu đang bị giam cầm.
Mộc Cẩm vừa mở mắt ra, đối mặt chính là tình huống này. Đương nhiên cậu biết nơi này là tẩm điện của Hoàng Đế, cũng biết quần áo cậu đang mặc trên người là quần áo chỉ dành cho Hoàng Hậu.
Tuy lúc trước không làm rõ với Mạc Chước, nhưng trong lòng hai người đều hiểu quan hệ của bọn họ là ngườu yêu. Vậy nên, cậu không cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn muốn thành thân với mình.
Nhưng, mấy cái còng trên tay và chân cậu là chuyện thế nào? Đặc biệt là, cậu còn cảm giác được thắt lưng trên hông có chút pháp lực.
Tuy linh khí trong thế giời này khá mỏng manh, không thể giữ chân cậu. Nhưng muốn tìm được loại pháp khí giống như vậy cũng đã coực kỳ khó khăn.
“Tiểu Cẩm, là Khốn Tiên Thằng."
Giọng nói của 003 vang lên trong đầu, còn mang theo một chút áy náy. Từ sau lần Mạc Chước bị đám người mặc áo đen vây công, giám thị của nó với Mạc Chước sẽ ngẫu nhiên không nhạy.
Chuyện này Mộc Cẩm biết nên cũng không trách nó. Chỉ là cậu không biết vì sao mình vừa ngủ dậy mà đã phải đối mặt với tình huống này.
Sau khi buổi lễ đăng cơ kết thúc, Mạc Chước nói rằng muốn uống với cậu một ly. Mộc Cẩm mê rượu, lại còn ở trước mặt người mình yêu, tự nhiên không khống chế được mà say bí tỉ.
Chỉ là vì sao Chước Nhi lại làm thế với cậu? Chẳng lẽ, là tình thú trong truyền thuyết à?
Mộc Cẩm nghĩ vậy sắc mặt lập tức ửng đỏ. Nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu, bời vì dù vậy cũng sẽ không dùng đến Khốn Tiên Thằng, rõ ràng là muốn giam cầm cậu.
Khi cậu đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa tẩm điện lại được mở ra.
Mạc Chước mặc long bào bước tới, long bào màu đen làm hắn càng thêm khí vũ hiên ngang. Ánh mắt hắn khi nhìn thấy cậu tỉnh lại chỉ tối tăm trong chớp mắt, rồi lại vội vàng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói với cậu: “Cẩm ca ca, ngươi tỉnh rồi.”
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*
Đức phi, Ngũ hoàng tử, còn có cả An Bình Hầu dẫn theo một nhóm thị vệ xông vào. Mạc Đôn đi tới trước mặt Văn Đế, nhìn tên người thừa kế được viết trên thánh chỉ, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn. Vậy mà hắn ta lại lập tức dùng kiếm đâm chết Vương công công đứng bên cạnh.
Mà Đức phi lại vẫy tay gọi vài thị vệ bước tới trước mặt Hoàng Đế, muốn giam cầm ông.
Chỉ là mấy người này còn chưa kịp chạm vào Văn Đế thì đã bị một kiếm cắt cổ.
Mộc Cẩm không biết chạy từ đâu ra, giết hết đám người phía trước chỉ trong nháy mắt. Sau đó thừa dịp mọi người không kịp phản ứng, cậu vội vội vàng vàng che chở Văn Đế mang theo thánh chỉ đi vào trong điện.
Trước khi rời khỏi còn không quên rắc thuốc độc về phía đám người đang đuổi theo cậu. Như vậy thì ít nhất có thể tạm thời cảm trở được bước chân của bọn chúng.
Nhưng cậu biết, số thuốc độc này không duy trì được bao lâu, bởi vì nhóm người tiếp viện chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm tới. Nhóm người Đức phi đã quyết định được ăn cả ngã về không, lần này không dễ đối phó.
Chờ tới trong điện, Mộc Cẩm đóng cửa lại rồi nhìn Văn Đế đang thở hổn hển, cậu nhẹ giọng trấn an nói: “Hoàng Thượng, lại kiên trì thêm một lúc. Tĩnh Vương sẽ nhanh chóng tới cứu giá.”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Văn Đế, cậu giải thích: “Thần vẫn luôn chú ý tới hành động của phủ An Bình Hầu và Ngũ hoàng tử, nhận ra gần đây Ngũ hoàng tử có chút không thích hợp. Sau khi nói chuyện với Tĩnh Vương điện hạ, hắn bảo thần phải chú ý bảo vệ ngài mọi lúc mọi nơi. Chỉ là không ngờ lời nói của thần lại thành sự thật.”
“Nhưng xin bệ hạ hãy yên tâm, Tĩnh Vương điện hạ đã trên đường tới đây. Chúng ta chịu đựng thêm một lát là được cứu rồi.”
Mạc Diệp Lương nghe vậy thở dài nói: “Ta biết lão Ngũ vẫn luôn không cam lòng, chẳng qua luôn nghĩ nó sẽ không làm như vậy. Cuối cùng, là ta coi thường lá gan của đám người này.”
“Lão Tam là một đứa trẻ tốt, ngôi vị này truyền cho hắn không sai, quan trọng nhất là có ngươi ở bên cạnh nhìn hắn.”
Nói tới đây, Văn Đế nhìn sâu vài đôi mắt cậu một cái, vậy mà cậu có cảm giác như mình bị ông nhìn thấu.
Cậu nghĩ thầm, xem ra Văn Đế không phải là người hồ đồ. Có thể giữ Tây Lăng hưng thịnh nhiều năm như vậy, tâm tư của vị hoàng đế này sâu hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Ngoài điện nhanh chóng vang lên tiếng đao kiếm chạm vào nhau, Mộc Cẩm biết Mạc Chước đã dẫn người tới cứu giá.
Một bộ phận cấm quân trong cung đã bị người của phủ An Bình Hầu khống chế, cũng may cậu âm thầm quan sát nên mới báo cho hắn biết trước chuyện này.
Nhưng điều cậu không ngờ là, Văn Đế đã giao lệnh bài cấm quân cho Mạc Chước. Cho nên ngoài những người nguyện trung thành với An Bình Hầu, thì đa số cấm quân đều nằm trong tay hắn.
Nhím người của Mạc Chước nhanh chóng mở ra một con đường máu, tiểu Đới tướng quân còn trực tiếp chém đầu An Bình Hầu.
Lúc này, đối phương thấy thủ lĩnh đã chết thù lập tức trở nên rối loạn. Mạc Chước thừa cơ hội bắt lấy Ngũ hoàng tử Mạc Đôn. Âm mưu bắt vua thoái vị cũng bị đánh tan.
Cuối cùng, An Bình Hầu lập tức bị chém chết, Đức phi bị giam cầm trong lãnh cung. Tuy cáo già Lạc Nguyên Câu không tham gia vào hành động lần này, nhưng vẫn bị điều tra ra chứng cứ xác đáng. Thậm chí chuyện mấy năm nay ông ta kết bè kết cánh, ngầm chiếm đoạt tài sản riêng của người khác cũng bị lộ ra, nhốt vào trong tù.
Ngũ hoàng tử Mạc Đôn và nữ chính Lạc Ngọc Thư cùng nhau bị lưu đày tới vùng đất nghèo khổ của Bắc cương. Nơi đó đều là người của Mạc Chước, chắc cũng không thể gây thêm sóng gió gì.
Cùng năm, Văn Đế chết bệnh, Tam hoàng tử Mạc Chước kế vị, niên hiệu là Võ.
Sau khi Mạc Chước kế vị, đại xá thiên hạ. Toàn bộ Tây Lăng đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng. Ngoại trừ hoàng cung, trong tẩm cung của tân hoàng Võ Đế.
Giờ phút này Mộc Cẩm đang mặc phượng bào nằm trên long sàng, cổ tay và cổ chân đều bị trói lại bằng một cái còng vàng, bên hông còn buộc một cái dây lưng dán đầy phù chú.
Mặc dù còng được bọc bằng một tầng vải bông dày, cũng không thay đổi được sự thật là cậu đang bị giam cầm.
Mộc Cẩm vừa mở mắt ra, đối mặt chính là tình huống này. Đương nhiên cậu biết nơi này là tẩm điện của Hoàng Đế, cũng biết quần áo cậu đang mặc trên người là quần áo chỉ dành cho Hoàng Hậu.
Tuy lúc trước không làm rõ với Mạc Chước, nhưng trong lòng hai người đều hiểu quan hệ của bọn họ là ngườu yêu. Vậy nên, cậu không cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn muốn thành thân với mình.
Nhưng, mấy cái còng trên tay và chân cậu là chuyện thế nào? Đặc biệt là, cậu còn cảm giác được thắt lưng trên hông có chút pháp lực.
Tuy linh khí trong thế giời này khá mỏng manh, không thể giữ chân cậu. Nhưng muốn tìm được loại pháp khí giống như vậy cũng đã coực kỳ khó khăn.
“Tiểu Cẩm, là Khốn Tiên Thằng."
Giọng nói của 003 vang lên trong đầu, còn mang theo một chút áy náy. Từ sau lần Mạc Chước bị đám người mặc áo đen vây công, giám thị của nó với Mạc Chước sẽ ngẫu nhiên không nhạy.
Chuyện này Mộc Cẩm biết nên cũng không trách nó. Chỉ là cậu không biết vì sao mình vừa ngủ dậy mà đã phải đối mặt với tình huống này.
Sau khi buổi lễ đăng cơ kết thúc, Mạc Chước nói rằng muốn uống với cậu một ly. Mộc Cẩm mê rượu, lại còn ở trước mặt người mình yêu, tự nhiên không khống chế được mà say bí tỉ.
Chỉ là vì sao Chước Nhi lại làm thế với cậu? Chẳng lẽ, là tình thú trong truyền thuyết à?
Mộc Cẩm nghĩ vậy sắc mặt lập tức ửng đỏ. Nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu, bời vì dù vậy cũng sẽ không dùng đến Khốn Tiên Thằng, rõ ràng là muốn giam cầm cậu.
Khi cậu đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa tẩm điện lại được mở ra.
Mạc Chước mặc long bào bước tới, long bào màu đen làm hắn càng thêm khí vũ hiên ngang. Ánh mắt hắn khi nhìn thấy cậu tỉnh lại chỉ tối tăm trong chớp mắt, rồi lại vội vàng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói với cậu: “Cẩm ca ca, ngươi tỉnh rồi.”
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook