[Edit - Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
-
Chương 41: Chương 21.1 Bạo Quân Vs Quốc Sư (21)
Mộc Cẩm thấy Mạc Chước như vậy, chỉ có thể hít hít mũi. Cậu rũ mắt, cố gắng không để lộ sự thẹn thùng của mình rồi nói: “Tóm lại không được như vậy, sao có thể ăn thứ ấy chứ?”
Ai ngờ cậu vừa nói xong thì người đối diện lại cúi người tới sát bên tai cậu, hắn cười khẽ rồi nói: “Tại sao lại không được ăn? Ta lại cảm thấy cực kỳ ngon. Hay là, Cẩm ca ca cũng nếm thử xem?”
Nghe Mạc Chước vậy mà lại nói như thế, Mộc Cẩm khiếp sợ mở to hai mắt. Không biết ba năm cậu không ở bên đã xảy ra chuyện gì, mà Chước Nhi lại biến thành cái dáng vẻ này.
Tuy sức hút không giảm, nhưng thật sự quá vô liêm sỉ rồi.
Mộc Cẩm tự mình buồn rầu, lại không biết dáng vẻ đáng yêu này của cậu làm trái tim người đối diện phải run rẩy. Tóm lại, người đàn ông bên cạnh không nhịn được nhào về phía Mộc Cẩm - người vẫn đang trong tình trạng mê mang.
Tuy có thể nói là may mắn vì cuối cùng Mạc Chước cũng không bắt cậu nếm thử. Nhưng nhìn thấy đối phương nuốt sạch, cậu cũng cảm thấy sau này không thể nhìn thẳng vào liêm sỉ của bản thân mình nữa.
Hai người ầm ĩ làm Mộc Cẩm phải nghỉ ngơi thêm một lúc, chờ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Nhưng cậu cũng không ở lại phủ Tĩnh Vương bao lâu, bởi vì sau khi ăn trưa xong cậu còn định về Huyền Thanh Quan.
Tuy Mạc Chước không muốn thả người đi, nhưng dù gì bây giờ cũng là thời điểm nhạy cảm. Mộc Cẩm biết người của Ngũ hoàng tử nhất định sẽ đến tìm cậu, cho nên cậu vẫn nên ở Huyền Thanh Quan để tránh làm bọn chúng cảnh giác thì hơn.
Mà thật ra, cậu cũng đồng ý với Mạc Chước rằng mỗi đêm sẽ đến gặp hắn. Trước khi đi còn bị hắn kéo lại chiếm tiện nghi một lúc mới có thể thoát thân rời khỏi phủ Tĩnh Vương kia kìa.
Tất nhiên là, cậu không thể đi bằng cửa chính, nhưng mà loại thế giới tồn tại võ công và một chút tu tiên này, vượt nóc băng tường không nói chơi.
Chỉ là lúc lặng lẽ rời khỏi đây, cậu lại phát hiện có một người hình như vẫn luôn đi lại xung quanh phủ Tĩnh Vương.
Cách ăn mặc của người đó nhìn giống như một vị công tử nhà giàu. Dáng người nhỏ xinh, quỳnh mũi mắt hạnh, khuôn mặt cực kỳ thanh tú.
Bên cạnh lại là một nha hoàn mà không phải gã sai vặt các công tử hay dẫn theo. Đặc biệt không bình thường là trong thời gian cuối năm này, vậy mà trong tay người đó còn cầm một cái quạt.
Tuy phong thái có thể nói là lỗi lạc, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cố ý. Mặt ngoài giả vờ là đi ngang qua, xem đồ ở mấy quầy hàng nhỏ dung quanh vương phủ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn trộm cánh cửa của phủ Tĩnh Vương.
Kỳ lạ như thế nên mới làm Mộc Cẩm phải chú ý. Nhìn kỹ lại, người này không phải nữ chính Lạc Ngọc Thư thì còn có thể là ai?
Mấy năm nay cậu cũng không quên giám sát nữ chính, bởi nữ chính vốn không phải là người an phận, hơn nữa còn có ánh sáng của vai chính. Ai biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì? Vậy nên cậu đã kêu 003 chú ý hướng đi của nàng ta nhiều hơn.
Cho nên cậu biết, vị nữ chính này từ lúc 13-14 đã có suy nghĩ của riêng mình. Bởi vì có thừa tướng Lạc Nguyên Câu nuông chiều, cuộc sống cũng coi như xuôi gió xuôi nước.
Hiện giờ đúng là giống như trong cốt truyện miêu tả, nữ chính mặc nam trang ra ngoài chơi, bởi vậy kết bạn với không ít công tử có tiếng tăm trong kinh thành.
Hơn nữa tuy Lạc Ngọc Thư mặc nam trang, nhưng lại không cố tình giấu giếm thân phận của mình, để lại rất nhiều dấu vết. Vậy mà lại được nói là tùy ý, trở thành đối tượng mến mộ của không ít người.
Cậu không có ý kiến gì với chuyện nàng ta cố ý hoặc vô tình để lại dấu vết mình là nữ cho các vị công tử kia biết.
Nếu đơn giản chỉ là ham chơi, thích kết bạn với trai đẹp. Vậy thì cậu cũng chỉ cảm thấy đây là chuyện của nữ chính, không liên quan gì tới cậu. Không ngờ, Lạc Ngọc Thư này lại là một kẻ to gan.
Tuy nữ chính được yêu thương, nhưng nói thế nào cũng là con vợ lẽ, mà trong phủ Thừa tướng còn có một người là con vợ cả - Lạc Cẩm Tú.
Lạc Cẩm Tú đoan chính thanh nhã, dáng vẻ hào phóng. Tính cách ngây thơ tốt bụng giống mẹ đẻ của nàng. Ngày thường, tuy Lạc Cẩm Tú không thích xuất đầu lộ diện, nhưng trên thực tế lại là người vừa có tài vừa có đức.
Sau khi Ngũ hoàng tử Mạc Đôn mười năm tuổi, cũng là tuổi tuyển phi, Đức phi đã mời con gái của các vị triều thần vào trong cung làm khách.
Vì Lạc Ngọc Thư là con vợ lẽ, không có tư cách tham gia bữa tiệc này. Nàng ta cảm thấy không cam tâm, bởi trước nay nàng ta luôn hy vọng mình có thể trở thành nữ nhân đứng ở vị trí cao nhất, mà cơ hội để Ngũ hoàng tử bước lên vị trí kia là rất lớn.
Mộc Cẩm vốn tưởng rằng nữ chính không cam tâm thế nào, cũng sẽ chỉ oán trách trong lòng mà thôi. Không ngờ, nàng ta lại hại Lạc Cẩm Tú.
Nàng ta không chỉ nhân cơ hội Lạc Cẩm Tú không để ý mà đẩy người xuống hồ nước, mà còn hạ thuốc vài trong chén canh của nàng. Định dùng cơ hội này để hủy hoại chị ruột của mình.
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*
Ai ngờ cậu vừa nói xong thì người đối diện lại cúi người tới sát bên tai cậu, hắn cười khẽ rồi nói: “Tại sao lại không được ăn? Ta lại cảm thấy cực kỳ ngon. Hay là, Cẩm ca ca cũng nếm thử xem?”
Nghe Mạc Chước vậy mà lại nói như thế, Mộc Cẩm khiếp sợ mở to hai mắt. Không biết ba năm cậu không ở bên đã xảy ra chuyện gì, mà Chước Nhi lại biến thành cái dáng vẻ này.
Tuy sức hút không giảm, nhưng thật sự quá vô liêm sỉ rồi.
Mộc Cẩm tự mình buồn rầu, lại không biết dáng vẻ đáng yêu này của cậu làm trái tim người đối diện phải run rẩy. Tóm lại, người đàn ông bên cạnh không nhịn được nhào về phía Mộc Cẩm - người vẫn đang trong tình trạng mê mang.
Tuy có thể nói là may mắn vì cuối cùng Mạc Chước cũng không bắt cậu nếm thử. Nhưng nhìn thấy đối phương nuốt sạch, cậu cũng cảm thấy sau này không thể nhìn thẳng vào liêm sỉ của bản thân mình nữa.
Hai người ầm ĩ làm Mộc Cẩm phải nghỉ ngơi thêm một lúc, chờ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Nhưng cậu cũng không ở lại phủ Tĩnh Vương bao lâu, bởi vì sau khi ăn trưa xong cậu còn định về Huyền Thanh Quan.
Tuy Mạc Chước không muốn thả người đi, nhưng dù gì bây giờ cũng là thời điểm nhạy cảm. Mộc Cẩm biết người của Ngũ hoàng tử nhất định sẽ đến tìm cậu, cho nên cậu vẫn nên ở Huyền Thanh Quan để tránh làm bọn chúng cảnh giác thì hơn.
Mà thật ra, cậu cũng đồng ý với Mạc Chước rằng mỗi đêm sẽ đến gặp hắn. Trước khi đi còn bị hắn kéo lại chiếm tiện nghi một lúc mới có thể thoát thân rời khỏi phủ Tĩnh Vương kia kìa.
Tất nhiên là, cậu không thể đi bằng cửa chính, nhưng mà loại thế giới tồn tại võ công và một chút tu tiên này, vượt nóc băng tường không nói chơi.
Chỉ là lúc lặng lẽ rời khỏi đây, cậu lại phát hiện có một người hình như vẫn luôn đi lại xung quanh phủ Tĩnh Vương.
Cách ăn mặc của người đó nhìn giống như một vị công tử nhà giàu. Dáng người nhỏ xinh, quỳnh mũi mắt hạnh, khuôn mặt cực kỳ thanh tú.
Bên cạnh lại là một nha hoàn mà không phải gã sai vặt các công tử hay dẫn theo. Đặc biệt không bình thường là trong thời gian cuối năm này, vậy mà trong tay người đó còn cầm một cái quạt.
Tuy phong thái có thể nói là lỗi lạc, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cố ý. Mặt ngoài giả vờ là đi ngang qua, xem đồ ở mấy quầy hàng nhỏ dung quanh vương phủ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn trộm cánh cửa của phủ Tĩnh Vương.
Kỳ lạ như thế nên mới làm Mộc Cẩm phải chú ý. Nhìn kỹ lại, người này không phải nữ chính Lạc Ngọc Thư thì còn có thể là ai?
Mấy năm nay cậu cũng không quên giám sát nữ chính, bởi nữ chính vốn không phải là người an phận, hơn nữa còn có ánh sáng của vai chính. Ai biết nàng ta sẽ làm ra chuyện gì? Vậy nên cậu đã kêu 003 chú ý hướng đi của nàng ta nhiều hơn.
Cho nên cậu biết, vị nữ chính này từ lúc 13-14 đã có suy nghĩ của riêng mình. Bởi vì có thừa tướng Lạc Nguyên Câu nuông chiều, cuộc sống cũng coi như xuôi gió xuôi nước.
Hiện giờ đúng là giống như trong cốt truyện miêu tả, nữ chính mặc nam trang ra ngoài chơi, bởi vậy kết bạn với không ít công tử có tiếng tăm trong kinh thành.
Hơn nữa tuy Lạc Ngọc Thư mặc nam trang, nhưng lại không cố tình giấu giếm thân phận của mình, để lại rất nhiều dấu vết. Vậy mà lại được nói là tùy ý, trở thành đối tượng mến mộ của không ít người.
Cậu không có ý kiến gì với chuyện nàng ta cố ý hoặc vô tình để lại dấu vết mình là nữ cho các vị công tử kia biết.
Nếu đơn giản chỉ là ham chơi, thích kết bạn với trai đẹp. Vậy thì cậu cũng chỉ cảm thấy đây là chuyện của nữ chính, không liên quan gì tới cậu. Không ngờ, Lạc Ngọc Thư này lại là một kẻ to gan.
Tuy nữ chính được yêu thương, nhưng nói thế nào cũng là con vợ lẽ, mà trong phủ Thừa tướng còn có một người là con vợ cả - Lạc Cẩm Tú.
Lạc Cẩm Tú đoan chính thanh nhã, dáng vẻ hào phóng. Tính cách ngây thơ tốt bụng giống mẹ đẻ của nàng. Ngày thường, tuy Lạc Cẩm Tú không thích xuất đầu lộ diện, nhưng trên thực tế lại là người vừa có tài vừa có đức.
Sau khi Ngũ hoàng tử Mạc Đôn mười năm tuổi, cũng là tuổi tuyển phi, Đức phi đã mời con gái của các vị triều thần vào trong cung làm khách.
Vì Lạc Ngọc Thư là con vợ lẽ, không có tư cách tham gia bữa tiệc này. Nàng ta cảm thấy không cam tâm, bởi trước nay nàng ta luôn hy vọng mình có thể trở thành nữ nhân đứng ở vị trí cao nhất, mà cơ hội để Ngũ hoàng tử bước lên vị trí kia là rất lớn.
Mộc Cẩm vốn tưởng rằng nữ chính không cam tâm thế nào, cũng sẽ chỉ oán trách trong lòng mà thôi. Không ngờ, nàng ta lại hại Lạc Cẩm Tú.
Nàng ta không chỉ nhân cơ hội Lạc Cẩm Tú không để ý mà đẩy người xuống hồ nước, mà còn hạ thuốc vài trong chén canh của nàng. Định dùng cơ hội này để hủy hoại chị ruột của mình.
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook