Eabo Tiêm Vào Đánh Dấu
-
Chương 10: Muộn rồi!
Lục Đình Trúc vừa mới từ đội trở về, còn chưa kịp thay quần áo, đã đụng phải đám người Hàn Triệu.
Lúc sáng ba y đã nói với y rằng Hàn gia có ngỏ ý muốn liên hôn, Hàn Triệu là một lựa chọn tốt, đêm nay để cậu về sớm gặp mặt xem sao.
Lục Đình Trúc vốn chỉ muốn giải quyết qua loa, nhưng khi nhìn thấy Hàn Triệu đứng ở phòng khách, y lập tức có hứng thú với hắn, Alpha này không chỉ tuấn tú lịch sự mà còn rất đàng hoàng lễ phép, không giống những cậu ấm nhà tài phiệt khác trong ấn tượng của y chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Y trở về phòng thay một bộ ậu phục màu xám, cởi mũ lộ ra một cái đầu đinh sáng bóng, Lục Đình Trúc nhìn vào gương thở dài, thời khắc quan trọng lại không có tóc, tỷ lệ xem mắt thành công giảm đi một nữa.
Hàn Triệu và Lâm Nam Ức ngồi trong phòng khách, Lục phu nhân rất lịch sự chiêu đãi họ bằng bánh và trái cây, bà mỉm cười nhìn trái nhìn phải Hàn Triệu, rất hài lòng với chàng rể tương lai này.
"Tiểu Hàn à, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?" Lục phu nhân không nhịn được hỏi: "Con làm việc ở công ty của mình hả?"
Hàn Triệu bị Lục phu nhân nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, không thoải mái mà ngồi thẳng người, Lâm Nam Ức thấy ông chủ ngồi nghiêm túc như vậy, vì hình tượng chung của công ty, nên cậu cũng phải ngồi thẳng lên, nhưng mà có hơi đau eo nha.
"Dạ dì, năm nay con 27 tuổi, đang làm việc ở Công nghệ Sinh học Quang Triệu." hai tay Hàn Triệu đan chéo lên đùi, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Trận chiến này vừa nhìn đã biết là đang xem mắt, mà ba mẹ đối phương thì đang xác minh danh tính, hiếm khi Lâm Nam Ức có dịp nhìn thấy bộ dạng này của tổng tài bá đạo, cậu đang nhịn cười đến sắp bị nội thương rồi, ai mà nghĩ đến chuyện mình được tham gia vào cuộc xem mắt của ông chú chứ.
Lục Đình Trúc thay quần áo xong đi xuống, nhìn y không còn cảm giác thù địch như vừa rồi. Hai mắt Lâm Nam Ức sáng lên khi nhìn thấy y lần nữa, âu phục bó sát, lộ ra vòng eo thon thả và cặp mông đầy đặn, đặc biệt kiểu tóc đầu đinh, rất hoang dã và nóng bỏng.
Nếu y không phải là đối tượng xem mắt của ông chủ, Lâm Nam Ức rất muốn làm quen với y
"Con trai à, nhanh xuống đây, đều là người trẻ tuổi mau làm quen với nhau đi." Lục phu nhân cười tươi đến mức hai má lúm đồng tiền sắp rớt ra, nói với Lục Đình Trúc còn đứng trên cầu thang.
Hàn Triệu quay đầu qua, nhìn thấy Lục Đình Trúc đã thay quần áo xong, khẽ gật đầu, Lâm Nam Ức không thể hiểu được vẻ mặt hiện tại của hắn, chính là cười như không cười, có chút khiếp sợ.
"Anh có thể gọi tôi là Đình Trúc." Lục Đình Trúc ngồi đối diện bọn họ, tự giới thiệu, "Mặc dù tôi là Omega, nhưng từ nhỏ đã theo ba tôi lăn lộn trong quân đội, thể chất cũng không thua kém gì so với Beta, huấn luyện tác chiến gì đó đều sở trường của tôi."
Một vạn con ngựa cỏ bùn phi nước đại qua trái tim của Lâm Nam Ức, hóa ra Lục Đình Trúc là một Omega! Gia thế tốt mà còn nổ lực như vậy, kết đôi với Hàn tổng đúng là một cặp trời sinh.
Hàn Triệu ừ hai tiếng, không nói gì nữa. Lâm Nam Ức thầm than đã lúc nào rồi mà còn tỏ vẻ lạnh lùng nữa chứ, giới thiệu với Lục Đình Trúc một cách quen thuộc: "Hàn tổng của chúng tôi là người nghiêm túc trong công việc, giàu có và đẹp trai, là một Alpha rất xuất sắc, chất lượng pheromone thuộc hàng top! Kết đôi với Lục tiên sinh đúng là tuyệt..."
Lâm Nam Ức còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay to bịt miệng lại. Những lời còn lại được thay thế bằng tiếng a ưm.
- -"Không biết nói thì đừng nói." Một tay Hàn Triệu che miệng, ghé vào tai cậu nhỏ giọng uy hiếp, "Còn nói lung tung, thì đêm nay ngủ ngoài đường."
"Khụ khụ." Lâm Nam Ức bị che đến ho khan vài tiếng, liếc nhìn vẻ mặt đỏ bừng khó hiểu của Lục Đình Trúc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Vị này là...trợ lý của Hàn Tổng à? Lục Đình Trúc hỏi.
Lần này Lâm Nam Ức không dám có bất kỳ cử động nào, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
"Ừ,
theo tôi tới đây tìm Tư lệnh Lục bàn chuyện công việc." Hàn Triệu gật đầu nói, ngữ khí bình tĩnh mà xa cách, "Có chút lỗ mãng, mong Lục thiếu đừng để bụng."
Thái độ này đã rõ như ban ngày, mọi người ai cũng ngầm hiểu. Lục Đình Trúc là một người thông minh, y đã nghe thấy ngụ ý trong cậu nói của Hàn Triệu, khả năng cao là cuộc hôn nhân này sẽ không thành.
"Haha, Hàn tổng đừng có xa cách như vậy chứ, trợ lý của ngài là một người rất cá tính. Ba tôi chắc sắp về rồi, hai người cứ thoải mái đi, không cần câu nệ như vậy."
Nếu Lâm Nam Ức biết mình phải đi công tác ở quân khu thành phố A, đánh chết cũng sẽ không đi, mây lần bị người ta hoài nghi rốt cuộc có phải là trợ lý của Hàn Triệu hay không. Cũng không trách người khác hỏi nhiều, bên cạnh bá tổng ăn mặc bảnh lại xuất hiện một cậu bé hoang dã, đúng là muốn so sánh Tây Hồ với Tây Tử, Tây Tử mặc bikini.
"Để tôi dẫn hai người vào phòng nghỉ ngơi một lát." Nói xong Lục Đình Trúc đứng dậy, tuy rằng chàng vô tình thiếp vô ý, nhưng y vẫn có lòng hiếu khách, "Hàn tổng nếu ngài cần gì cứ nói với tôi."
"Cám ơn, hai ngày nay tôi đã làm phiền nhà cậu rồi." Hàn Triệu nói, "Hy vọng Lục thiếu có thể nói đỡ giúp tôi vài câu, đơn đặt hàng sang năm Quang Triệu nhất định sẽ đảm bảo chất lượng thật tốt."
"Hàn tổng chuyện này nói sao nhỉ, chúng ta ăn cơm quốc gia, quyết định thế nào không phải là do phía trên sao."
Trong lời nói lộ ra ý không hợp tác, nhưng trên mặt Lục Đình Trúc lại không có bất kỳ cảm xúc phập phồng gì, Hàn Triệu cũng không tiện nói gì nữa.
Lâm Nam Ức giúp Hàn Triệu xách túi, đi theo phía sau, nghe sóng ngầm giữa bọn họ bắt đầu dậy lên, nghĩ thầm có phải vừa rồi lỗ mãng phá hỏng chuyện tốt của ông chủ hay không, sao hai người như không xẹt ra được một chút tia lửa tình yêu vậy.
"Ông chủ, hình như...hình như hai người không có tình cảm với nhau?"
Sau khi vào phòng, xác định Lục Đình Trúc đi xa, Lâm Nam Ức mới to gan hỏi ông chủ.
Hàn Triệu cởi áo khoác, khoác lên lưng ghế, liếc mắt nhìn Lâm Nam Ức đang nói chuyện phiếm, "Sao, hy vọng bọn tôi có tia lửa tình yêu à?"
Lúc sáng ba y đã nói với y rằng Hàn gia có ngỏ ý muốn liên hôn, Hàn Triệu là một lựa chọn tốt, đêm nay để cậu về sớm gặp mặt xem sao.
Lục Đình Trúc vốn chỉ muốn giải quyết qua loa, nhưng khi nhìn thấy Hàn Triệu đứng ở phòng khách, y lập tức có hứng thú với hắn, Alpha này không chỉ tuấn tú lịch sự mà còn rất đàng hoàng lễ phép, không giống những cậu ấm nhà tài phiệt khác trong ấn tượng của y chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Y trở về phòng thay một bộ ậu phục màu xám, cởi mũ lộ ra một cái đầu đinh sáng bóng, Lục Đình Trúc nhìn vào gương thở dài, thời khắc quan trọng lại không có tóc, tỷ lệ xem mắt thành công giảm đi một nữa.
Hàn Triệu và Lâm Nam Ức ngồi trong phòng khách, Lục phu nhân rất lịch sự chiêu đãi họ bằng bánh và trái cây, bà mỉm cười nhìn trái nhìn phải Hàn Triệu, rất hài lòng với chàng rể tương lai này.
"Tiểu Hàn à, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?" Lục phu nhân không nhịn được hỏi: "Con làm việc ở công ty của mình hả?"
Hàn Triệu bị Lục phu nhân nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, không thoải mái mà ngồi thẳng người, Lâm Nam Ức thấy ông chủ ngồi nghiêm túc như vậy, vì hình tượng chung của công ty, nên cậu cũng phải ngồi thẳng lên, nhưng mà có hơi đau eo nha.
"Dạ dì, năm nay con 27 tuổi, đang làm việc ở Công nghệ Sinh học Quang Triệu." hai tay Hàn Triệu đan chéo lên đùi, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Trận chiến này vừa nhìn đã biết là đang xem mắt, mà ba mẹ đối phương thì đang xác minh danh tính, hiếm khi Lâm Nam Ức có dịp nhìn thấy bộ dạng này của tổng tài bá đạo, cậu đang nhịn cười đến sắp bị nội thương rồi, ai mà nghĩ đến chuyện mình được tham gia vào cuộc xem mắt của ông chú chứ.
Lục Đình Trúc thay quần áo xong đi xuống, nhìn y không còn cảm giác thù địch như vừa rồi. Hai mắt Lâm Nam Ức sáng lên khi nhìn thấy y lần nữa, âu phục bó sát, lộ ra vòng eo thon thả và cặp mông đầy đặn, đặc biệt kiểu tóc đầu đinh, rất hoang dã và nóng bỏng.
Nếu y không phải là đối tượng xem mắt của ông chủ, Lâm Nam Ức rất muốn làm quen với y
"Con trai à, nhanh xuống đây, đều là người trẻ tuổi mau làm quen với nhau đi." Lục phu nhân cười tươi đến mức hai má lúm đồng tiền sắp rớt ra, nói với Lục Đình Trúc còn đứng trên cầu thang.
Hàn Triệu quay đầu qua, nhìn thấy Lục Đình Trúc đã thay quần áo xong, khẽ gật đầu, Lâm Nam Ức không thể hiểu được vẻ mặt hiện tại của hắn, chính là cười như không cười, có chút khiếp sợ.
"Anh có thể gọi tôi là Đình Trúc." Lục Đình Trúc ngồi đối diện bọn họ, tự giới thiệu, "Mặc dù tôi là Omega, nhưng từ nhỏ đã theo ba tôi lăn lộn trong quân đội, thể chất cũng không thua kém gì so với Beta, huấn luyện tác chiến gì đó đều sở trường của tôi."
Một vạn con ngựa cỏ bùn phi nước đại qua trái tim của Lâm Nam Ức, hóa ra Lục Đình Trúc là một Omega! Gia thế tốt mà còn nổ lực như vậy, kết đôi với Hàn tổng đúng là một cặp trời sinh.
Hàn Triệu ừ hai tiếng, không nói gì nữa. Lâm Nam Ức thầm than đã lúc nào rồi mà còn tỏ vẻ lạnh lùng nữa chứ, giới thiệu với Lục Đình Trúc một cách quen thuộc: "Hàn tổng của chúng tôi là người nghiêm túc trong công việc, giàu có và đẹp trai, là một Alpha rất xuất sắc, chất lượng pheromone thuộc hàng top! Kết đôi với Lục tiên sinh đúng là tuyệt..."
Lâm Nam Ức còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay to bịt miệng lại. Những lời còn lại được thay thế bằng tiếng a ưm.
- -"Không biết nói thì đừng nói." Một tay Hàn Triệu che miệng, ghé vào tai cậu nhỏ giọng uy hiếp, "Còn nói lung tung, thì đêm nay ngủ ngoài đường."
"Khụ khụ." Lâm Nam Ức bị che đến ho khan vài tiếng, liếc nhìn vẻ mặt đỏ bừng khó hiểu của Lục Đình Trúc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Vị này là...trợ lý của Hàn Tổng à? Lục Đình Trúc hỏi.
Lần này Lâm Nam Ức không dám có bất kỳ cử động nào, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
"Ừ,
theo tôi tới đây tìm Tư lệnh Lục bàn chuyện công việc." Hàn Triệu gật đầu nói, ngữ khí bình tĩnh mà xa cách, "Có chút lỗ mãng, mong Lục thiếu đừng để bụng."
Thái độ này đã rõ như ban ngày, mọi người ai cũng ngầm hiểu. Lục Đình Trúc là một người thông minh, y đã nghe thấy ngụ ý trong cậu nói của Hàn Triệu, khả năng cao là cuộc hôn nhân này sẽ không thành.
"Haha, Hàn tổng đừng có xa cách như vậy chứ, trợ lý của ngài là một người rất cá tính. Ba tôi chắc sắp về rồi, hai người cứ thoải mái đi, không cần câu nệ như vậy."
Nếu Lâm Nam Ức biết mình phải đi công tác ở quân khu thành phố A, đánh chết cũng sẽ không đi, mây lần bị người ta hoài nghi rốt cuộc có phải là trợ lý của Hàn Triệu hay không. Cũng không trách người khác hỏi nhiều, bên cạnh bá tổng ăn mặc bảnh lại xuất hiện một cậu bé hoang dã, đúng là muốn so sánh Tây Hồ với Tây Tử, Tây Tử mặc bikini.
"Để tôi dẫn hai người vào phòng nghỉ ngơi một lát." Nói xong Lục Đình Trúc đứng dậy, tuy rằng chàng vô tình thiếp vô ý, nhưng y vẫn có lòng hiếu khách, "Hàn tổng nếu ngài cần gì cứ nói với tôi."
"Cám ơn, hai ngày nay tôi đã làm phiền nhà cậu rồi." Hàn Triệu nói, "Hy vọng Lục thiếu có thể nói đỡ giúp tôi vài câu, đơn đặt hàng sang năm Quang Triệu nhất định sẽ đảm bảo chất lượng thật tốt."
"Hàn tổng chuyện này nói sao nhỉ, chúng ta ăn cơm quốc gia, quyết định thế nào không phải là do phía trên sao."
Trong lời nói lộ ra ý không hợp tác, nhưng trên mặt Lục Đình Trúc lại không có bất kỳ cảm xúc phập phồng gì, Hàn Triệu cũng không tiện nói gì nữa.
Lâm Nam Ức giúp Hàn Triệu xách túi, đi theo phía sau, nghe sóng ngầm giữa bọn họ bắt đầu dậy lên, nghĩ thầm có phải vừa rồi lỗ mãng phá hỏng chuyện tốt của ông chủ hay không, sao hai người như không xẹt ra được một chút tia lửa tình yêu vậy.
"Ông chủ, hình như...hình như hai người không có tình cảm với nhau?"
Sau khi vào phòng, xác định Lục Đình Trúc đi xa, Lâm Nam Ức mới to gan hỏi ông chủ.
Hàn Triệu cởi áo khoác, khoác lên lưng ghế, liếc mắt nhìn Lâm Nam Ức đang nói chuyện phiếm, "Sao, hy vọng bọn tôi có tia lửa tình yêu à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook