Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!
Quyển 1 - Chương 5

Kết thúc năm học, mở ra là 3 tháng hè đầy hứa hẹn nha!

Bình tĩnh nào bạn nhỏ Phong Tâm, trước tiên, phải bình tĩnh, quyết đoán..... Vạch ra kế hoạch nghỉ hè thật hoàn cmn hảo!!!

"Mẹ mẹ, sách bút của con đâu hết rồi?"

"Ra đồng nát mà xin."

... Tôi, tôi uất ức chết mất!!

Mẹ a! Đó là tài sản cá nhân đấy! Nó đứng tên chủ sở hữu Gia Phong Tâm đấy!! Huhuhu!!

"Mẹ mẹ, cho con mượn giấy bút với."

"Chiều đi chơi với Vương Thư."

....

Tay tôi run run... môi tôi cũng run run.. Tai tôi ù ù như sấm rền bên tai.

"Mẹ... mẹ hết thương con rồi!!"

Mẹ tôi không một hai lời liền gõ vào đầu tôi một nhát.

"Vớ vẩn, mai Vương Thư qua Pháp du lịch hết hè. Thế nên chiều chơi với Thư nghe chưa?"

Ôm đầu, tôi nước mắt lưng trọng ủy khuất gật đầu chấp thuận.

Mà cũng không sao, chơi thì chơi sợ cái mông gì! Nó đi tận 3 tháng đánh đổi 1 ngày cũng đáng mà!

Thấy trên bàn hóa đơn tiền điện kẹp theo bút viết, tôi mừng rơn, vơ lấy, lật mặt sau.

Chấm bút, vẽ ra kế hoạch nghỉ hè thật tuyệt vời! Không được phí hoài tuổi thanh xuân!

____ ______ ____

"Rùa, dậy."

"Con ngủ chút chu... zzzzzzz... Á!"

Xoa xoa cái đầu bị chấn thương tập 2 trong ngày, tôi trừng mắt tóe lửa nhìn thằng con nhà người ta!

Liếc đồng hồ bên cạnh, dụi dụi mắt một hồi.

Run rẩy bắt lấy cổ tay thằng Thư... để nhìn đồng hồ...

Ôi mẹ ơi, 6 giờ tối.. WTF? Tôi nhớ lúc mình ngủ chiều mới có 1 giờ... thế nào ngả lưng liền bất tỉnh tận 5 tiếng??

Tôi... tôi phải chi đã bị hạ độc dược?? Bị hạ mê hương??

"Hahaha, giờ này ăn tối là vừa, Thư-sama thứ lỗi không đi chơi chung được với ngài hahahaha..."

"Tâm chút qua nhà Thư ăn tối nhé, bố mẹ co việc bận." - Mẹ tôi nói vọng vào phòng.

Tôi thấy khóe môi thằng Thư nhếch lên, rất đắc ý... còn khóe môi tôi nhếch không nổi cứ chễ xuống....

Vẵn là tắm rửa thơm tho, tuốt lại vẻ đẹp trai, tôi theo hắn sang ăn cơm.

Chưa kịp chào đã thấy....

"Oaaaaaaa Cún của cháu đây hả? Thư?"

"Oaaaaaaa Cún của mày đây hả Thư??"

... Nhìn hai vị trước mặt, tôi thấy họ giống nhau y sì đúc cả về biểu cảm lẫn tính cách.

Hai người một lớn một nhỏ cứ vây lấy tôi, soi tới soi lui không chừa cọng lông nào... làm tôi phát nhột!

"Dương Lâm, Dương Dư có ăn không thì bảo?" - Tiếng thầy Vũ từ nhà bếp vọng ra.

Tuy nhiên hai con thú kia vẫn chưa chịu tha cho tôi! Tôi sợ hãi! Trái tim, tâm hồn thuần khiết của tôi đang sợ hãi!!

Tôi như bị lạc vào sở nhân, mua vui cho lũ thú! Giữa lúc này! Ngoài níu tay áo hắn! Tôi chẳng biết níu vào đâu tìm cứu giúp!!! Giương đôi mắt nho nhỏ nhìn Vương Thư...

Thật may, Vương Thư mặt lạnh nhưng tim vẫn chưa lạnh hẳn, hắn kéo tay, giải thoát cho tôi!! Xúc động quả đi mất! Nhìn từ sau bỗng tôi thấy Thư-sama sao vĩ đại quá đi!!

Thế nhưng, tấm rèm kết thúc thảm kịch chưa được thả xuống đâu.

Trong bữa ăn, hai sinh vật kia vẫn soi tôi lên xuống không chừa góc nào... Tôi phát điên mất...

Đến khi ăn xong, lại nhận được điện thoại của mẹ nhắn tôi tối ngủ luôn nhà hắn...

Tôi phát rồ mất....

"Dương Dư, Phong Tâm, 2 đứa ngủ chung phòng với Thư nhé?" - Thầy Vũ phán một câu như vậy, không lâu sau đã bị ai-đó bắt đi.

Ngày hôm nay, tôi thấu cảm giác bị ném xuống địa ngục là thế nào rồi. Mắt tôi nhìn cái giường kia, có thể nào lại thấy đống lửa đang bập bùng cháy trên đó.

Chưa kịp sợ hãi xong, đã bị tên Dương Dư túm áo quẳng lên giường, rất tự nhiên ngồi lên người tôi, làm điệu bứt cúc áo, môi nó nhếch cao...

"Cưng à? Đêm nay hãy là của anh." - Nó nói.

"Bốp."

Tôi thấy Dương Dư dính chưởng của hắn ngã lăn sang một bên, giống hết tôi luôn, nó ôm đầu ủy khuất mắt ngập nước rất thương tâm!

Mà chờ đã, cầu giải thích?? Thằng Dương Dư đó vừa nói cái lông lợn gì thế??? Đó là lời của một thằng nhóc như nó nên nói sao???

Xong, nó nát rồi, tiền đồ nát rồi - Tôi khẳng định.

Cẩn thận nép mình vào một góc, tôi ôm bé gấu bông sống chết không buông, nhất quyết tôi ép Vương Thư nằm giữa! Để làm gì? Để ngăn cách tôi và cái thằng dở hơi kia! Tôi không đùa đâu, cái thành phần như nó, có thể sẽ đè tôi ra hấp một trận đấy! Trẻ con bây giờ nguy hiểm lắm các bạn ạ!

"Sủa đi."

"Gâu gâu gâu!!"

Hắn thỏa mãn xoa xoa đầu tôi, một cước đá Dương Dư xuống nền gỗ, buông lời lạnh ngắt.

"Ngủ dưới, cấm leo lên."

Xong, quẳng vào mặt Dương Dư tấm chăn, an nhiên ngả lưng xuống ngủ.

Các bạn hãy đặt mình vào vai Dương Dư đi? Đau không? Đau lắm chứ!

Nhưng, tôi ứ phải Dương Dư! Tôi cảm thấy rất vui = ))))).

Thầm vỗ tay tán thưởng Thư-sama, tôi yên tâm nhắm mắt ngủ.

Trong mơ, tôi thấy siêu nhân Sịp đỏ cứ bám dính tôi không buông, cầu xin tôi cứu giúp chú ấy! Tôi ấy mà, thánh thiện có hạn nhưng đẹp trai vô hạn, không ngần ngại ôm lại chú ấy! Vâng! Tôi muốn chú ấy đặt trọn niềm tin ở tôi, nên, tôi đã đặt nụ hôn trấn an trên trán chú ấy! Hahahaha!!!!

Và sáng hôm sau, ngay khi tỉnh mộng, tôi bắt gặp ánh mắt âm tỷ độ của thằng con nhà người ta.

Tôi chả hiểu cái mông gì cả!

"Bỏ tay."

Nhìn tay mình đang ôm cứng hắn, chân cũng gác lên hắn, tôi hốt hoảng lăn ra xa.

Tôi thấy hắn xuống giường, vô tình dẫm lên tay của bạn nhỏ Dương Dư, khiến bạn ấy hét thấu trời xanh, nhưng, theo quản điểm cá nhân, tôi cho rằng thằng Thư cố ý.

Ngay lúc ấy, bố mẹ đến đón tôi về, cố ngoái lại nhìn thằng Thư đang dán mắt vào laptop, tôi chào một tiếng nhỏ rồi mới đi.

__ _______

Sở Vương Thư, mười ngón tay lướt thật nhanh trên mặt phím.

[Ý nghĩa của nụ hôn lên trán.]

Di chuột chọn lấy kết quả đầu tiên, keo kéo xuống.

[Nụ hôn trên trán nhẹ nhàng và thuần khiết. Khi được hôn lên trán, bạn cảm thấy thật an tâm. Nụ hôn kiểu này cũng thường được gọi là "nụ hôn vĩnh cửu", và nó có nghĩa rằng "Anh quan tâm đến em và anh không muốn mất em".]

.... Xoa xoa cánh tay, hắn gập laptop lại, đi ra ngoài, không may va phải Mục Dương Dư đang chạy gấp đi tè.

"Đau... A! Mặt mày sao đỏ thế a--... Huhu chú Vũ Vũ bạn Thư lại đánh cháu!!"

____ ______

Sơ: Bạn nhỏ Dư với Thư làm Sơ nhớ tới cặp Lãnh với Lâm = )) khổ thân, cứ chơi với đứa mặt lạnh làm gì = )))



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương