Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!
-
Quyển 1 - Chương 22: "Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu."
Lời chú Lãnh nói ra tựa sét đánh ngang tai, tôi biết hình ảnh đang bày ra trước mắt chú ấy bây giờ không-hề-trong-sáng!!!
Bây giờ nhá, thấy cái đầu nho nhỏ ở ngay gần con giun xinh xinh, các bạn nghĩ đến điều gì?
... Tôi đủ nhận thức để biết được điều mà chú ấy nghĩ đến..
Aaa!! Vội vàng ngồi dậy đứng nghiêm chỉnh, sửa lại tóc, tôi tính thanh minh thì thằng Thư đã đứng chắn trước tôi, nói.
"Không có gì đâu bố."
Tôi ở sau, nhoài lên, gật đầu như giã tỏi phụ họa, thêm khẳng định tính xác thực.
"Bố biết lâu rồi."
Chả hiểu sao, tôi thấy cái cách hai bố con nhà hắn nhìn nhau hệt như hai thằng bạn thân bẩn bựa.
Hai người bọn họ đứng tại chỗ, ném qua ném lại cái nhìn thách thức cho nhau. Và không khó để phân thắng bại, khi mà hắn chủ động dơ cờ trắng đầu hàng.
Bỗng dưng, hắn nắm lấy chặt lấy tay tôi.
".... Bố đừng nói với mẹ con."
"Sợ đến thế à?" - Ngay khi thằng Thư dứt lời, chú Lãnh liền đáp lại.
Nhìn cái vẻ quay ra sau, che miệng của chú Lãnh, rồi cứ như vô tình để lộ ra nụ cười, tôi thấy rõ sự lầy lội không nên có của một bậc phụ huynh mang vẻ ngoài quá ngầu như vậy đâu!!
Tay hắn nắm tay tôi càng xiết hơn, tôi có cảm giác hắn đang sợ vì điều gì đó, đang gắng sức áp chế nó lại nhưng không tìm thấy nguồn động lực nên phải mượn từ tôi.
"Không, con không sợ... Nhưng mà T--"
"Thôi bố đi làm, bảo mẹ tối bố không ăn cơm nhà."
Hắn có hơi ngơ ngác, rồi nhanh chóng cụp đầu xuống.
"Vâng, con chào bố."
Tôi lơ ngơ cúi theo.
"Chào chú."
Xong, chả hiểu mô tê gì, tôi nhận được cái xoa đầu từ chú Lãnh.
Ngay khi chú ấy rời đi, tôi lập tức quay sang tìm câu giải đáp từ hắn.
"Sao thế! Sao tao chả hiểu gì??"
Từ từ nới lỏng tay ra, hắn buông tay tôi rồi lại lười biếng ngả mình lên sofa.
Tôi ngồi bệt ở dưới, hai tay đặt ngang bụng hắn.
"Thôi, giờ tao nói thẳng, hôm nay sinh nhật mày đúng không?"
"Ừ."
"Thích gì không, tao tặng, cứ thoải mái, tao chiều hết."
Tôi cũng đã liệu ra sẵn rồi, nó nhà giàu tưởng như lấy tiền đè chết người cũng được thế kia thì, cần quái gì mấy thứ xa xỉ.
... Hừm... Hơi ngại nhưng mà thực tế là... Hắn sẽ nói:"Tôi muốn nụ hôn của cậu." đúng không? Đúng không?
Ngại quá đi! o(╯□╰)o ngại nhất mấy kẻ ít nói mà nội tâm sến súa như hắn!!
"Iphone 10."
"Mày điên à!!! 8 còn chưa có mà đòi 10!"
Tôi thấy môi hắn nhếch lên khinh bỉ công khai luôn kìa!!
Hừ, cái quái gì đây, được tặng quà mà còn đòi hỏi kinh lên! Nó nghĩ gì mà một cậu trai hai bàn tay trắng như tôi sẽ mua nổi cái iphone 1? Chứ chưa nói đến 10!À, không, khi xưa Bác Hồ hai bàn tay trắng làm nên tất cả. Nay tôi sẽ học theo cho mà xem!
"Bác xe ôm thân mến, cháu chỉ có hai bàn tay trắng, cháu không có gì, hãy cho cháu một chuyến ra Pháp."
"Hai bàn tay trắng thì bốc cứ* đi."
Hự.
Ôm trái tim đang ghim sâu vết thương lòng, tôi lủi thủi về nhà. Tôi biết nó nói đùa vậy thôi, chứ tôi biết thừa, nó không có mấy hứng thú với quà cáp cho lắm. Sự thật chứng minh, bên nó 5 năm rồi mà chưa từng nó hé lời nào để nhắc khéo dịp tặng quà cả, mà toàn tôi nói...
Chỉ cần tôi nói mua quà tặng sinh nhật hắn, 100% mẹ tôi không do dự nhét tôi cái thẻ tín dụng, cho bán nhà để mua quà cho hắn cũng nên! Mẹ tôi chiều nó hơn cả tôi mà!!
Hừ, nhưng mà tôi sẽ không thua hắn đâu! Hắn làm ra tiền mua quà thì tôi cũng làm được!
"Chú xe ôm thân mến, cho cháu mượn xe, cháu sẽ chia tiền với chú."
"Cút."
"Cháu túng quẫn lắm rồi, hai à ba ngày nay chưa được ăn gì cả..."
Môi tôi bĩu ra, mắt tôi chớp chớp, chốc chốc lại đưa tay dụi dụi đôi mắt nai.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng mọi nỗ lực của tôi đều bị cái phất tay lạnh lùng của ông chú phủi sạch sẽ. Ngậm ngùi nuốt nước mắt vào tim, tôi ra rệ đường ngồi.
"Ồ, nhóc kia, giúp cô cái này, cô trả tiền cho. Chịu không?"
Tôi khẳng định ai mà chả thích tiền, chỉ khác nhau ở mức độ thôi. Tôi thì các bạn biết rồi đấy, một thanh niên không màng vinh hoa phú quý cho cam, chỉ có một khát vọng thoát li khỏi trần tục, bay lên cung trăng, làm bạn chị Hằng thôi.
"Cô muốn cháu làm gì ạ?"
Mắt tôi mạ vàng, đính kim cương sáng long lanh lấp lánh!
"Cho cô hỏi ở phố này, số nhà 5xx ở đâu?"
Hừm, xem nào, số nhà tôi là 5xx+2, vậy thì 5xx sẽ là...
"Ôi mẹ ơi!! Cô muốn tìm nhà họ Sở đúng không??"
Cô ấy gật đầu xác nhận khiến tôi mừng rơn lên được, chưa gì đã có tiền rồi!! Vội vàng nắm lấy tay cô ấy toan kéo đi thì khựng lại. Hình như, bên cạnh cô ấy còn chú nào nữa thì phải.
Chú này mặc vest nâu, dáng cao, da trắng, mắt xanh, tóc vàng... Dù IQ có bị âm 2 số tôi cũng biết đây là người Tây!!
*Dòng chữ in nghiêng là nhân vật nói bằng tiếng Pháp.
"Chào cháu. Cám ơn đã giúp đỡ."
....
Đến xác định ngôn ngữ nói của chú này thuộc nước nào tôi còn chả biết, huống chi trả lời!
"Chú ấy chào nhóc đấy." - Cô xinh đẹp kia nói nhỏ bên tai tôi.
"A....Hai..."
Cmn!! Giây phút này tôi thấu được sức mạnh của ngoại ngữ rồi! Trách tôi bình thường lười phát hờn, không chịu tập phát âm nhiều nên giờ cứ ngọng líu ngọng lo!
Mặt tôi đỏ phừng phừng.
"Không sao đâu, giờ chỉ đường cho cô nhé."
Tôi cun cút gật đầu, mọi hăng hái bỗng bay sạch,đưa cô ấy đến cửa nhà hắn rồi túc tắc về lại nhà.
Haizzz, làm gì ra tiền bây giờ..."Mẹ thuê con đi. Giá thành thuê rẻ lắm mẹ, 100k/giờ."
"Tao thuê con chó về canh còn được việc hơn mi."
Nằm lê lết, hai tay ôm đùi mẹ, tôi sống chết ca lên bài ca cải lương buồn xé lòng hòng cầu xin chút thương hại.
Mà mẹ tôi không thích dông dài, trực tiếp cho tôi cái đạp, văng xa 2 mét! Thấy mẹ ra đến cửa định đi chợ, tôi vội phi đến chắn kín cửa.
"Mẹ mẹ, con đi chợ phụ mẹ!!"
"Không khiến."
Với mẹ mét 55, tôi mét 67 thì việc ngăn cản mẹ là điều không khó khăn. Hai mẹ con tôi vờn nhau một hồi, đến lúc nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ mới chịu ngưng.
"Cần tiền làm gì?"
"Con mua quà tặng sinh nhật bạn á mẹ."
".... Hay thật, 16 năm vác miệng không đi ăn sinh nhật người ta, giờ mới biết ngại à?"
Tôi biết thừa mẹ cố ý châm chọc tôi đây mà! Hừ, bạn bè với nhau cốt ở tấm lòng đúng không? Tôi mang trái tim cháy bỏng đi chung vui chúc mừng sinh nhật huynh đệ là được lắm rồi, quà cáp làm gì cho mệt!
Mặc dù... hễ đi đến là chúng nó bắt đầu đem việc tôi có tặng quà hay không ra cá cược mới ác độc! Hay là biết thừa tôi đến tay không mà vẫn cứ trơ mặt ra xòe tay xin quà!!
Hừ, mặt tôi đủ dày để không thẩm thấu nổi nỗi nhục rồi.
Mẹ đưa tôi tờ giấy ghi đồ cần mua kẹp thêm tiền.
"Theo đây mà mua." - Mẹ đưa tôi riêng một khoản tiền khác - "Còn tiền này mua quà. Cầm tiền chặt vào, kẻo rơi."
Cúi xuống để mẹ xoa đầu, tôi cười hì hì đi ngay. Có lẽ trong mắt mẹ tôi, tôi chưa bao giờ lớn cả, bằng chứng là suốt bao nhiêu năm qua, mẹ vẫn dặn tôi y một câu như vậy.
Tiêu sái đi ngang qua bác xe ôm xấu tính, tôi xòe tiền ra làm quạt, phe phe phẩy phẩy. Đó là dáng vẻ ưu nhã của một công tử hào hoa, một tay chơi đã trải đời đấy!
"Bác làm việc tốt nhé. Nhé."
Nhìn mặt ông bác cáu bẳn phát sợ, chắc chỉ thiếu vác dao thái đâm tôi vài nhát thôi.
Đi ra đến chợ, chưa gì đã có bao nhiêu lời mời gọi tôi rồi!
"Tâm à, mua cô ít rau."
"Tâm à, tào phớ cháu thích này."
"Tâm à, chè này cháu."
"Tâm à..."
Tôi là ai chứ? Một trái tim sắt đá, một lập trường tư tưởng vững chắc, một bậc thầy về tính kiên định, ắt sẽ không phụ lòng mẹ! Quyết không để tâm bị lung lạc! Tôi tên Tâm đó! Gia Phong Tâm đó!!
"Quà của bạn mi là mấy gói bò khô, mấy cốc tào phớ hả con?"
... Quỳ xuống ngay ngắn, tôi diễn lại cảnh người vợ bị chồng ruồng rẫy phải hạ mình van xin...
"Mẹ mẹ hãy công nhận những cống hiến của cá thể Tâm cho gia đình trong suốt 16 năm qua mà xá tội cho con lần này!! Huhuhu!!"
"Là ăn hại trong suốt 16 năm!"
"Á huhu bố ơi!! Mẹ bỏ rơi con!"
Đến cơm trưa, tôi ra sức bao nhiêu thì bị cự tuyệt bấy nhiêu. Đến cả người bố hào phóng cũng chẳng thèm thương.
Đến cơm tối, dù đã mạnh mẽ phất cờ khởi nghĩa nhưng vẫn bị dập tắt không thương tiếc.
Sau cùng thì tôi chẳng thể xin thêm, chẳng thể xoay ngược thời gian...
"Tâm?"
"Vâng, thầy thầy, Vương Thư có nhà không ạ?"
"Dán mặt vào cái ipad nãy giờ, Tâm vào đi."
Tôi dè chừng mở cửa, bước vào phòng hắn, thấy hắn nằm xoay lưng về phía cửa.
"Đóng cửa vào." - Hắn nói.
Tiện tay khóa trái cửa, tôi a lê hấp nhảy ào lên giường, áp người sát lấy tấm lưng hắn.
"Chắc chớt Tâm ới, sắp hết sinh nhật mày rồi... tao chả có quà gì..."
Hắn đột ngột quay lại, vừa vặn đầu tôi dựa vào ngực hắn. Một cánh tay hắn làm gối kê cho tôi, tay kia cầm ipad thì để ra sau đầu tôi.
"Bày đặt."
"Hừ!" - Từ từ ngước lên, tôi phụng phịu đem trán mình cọ cọ cằm hắn - "Tao vô dụng, mấy nữa chắc chả nuôi nổi mày thì sao?"
"Chia tay."
"Chết tiệt! Nếu như có bảng xếp hạng "Những mảnh đời bị phũ" tao chắc chắn nằm top 1!"
Cánh môi hắn khẽ nhếch, bên nó 5 năm, tôi biết đây là kiểu cười nhàn nhạt của hắn chứ không phải kiểu 'Nhếch khinh bỉ made in Con nha nguoi ta".
Khẽ nhắm mắt cảm nhận nụ hôn hắn đem đến.
"Tặng tôi cái tên ngố nhất quả đất là đủ rồi."
Tim tôi mỗi lúc bên hắn thân mật như thế này, chưa bao giờ nó dám chạy chậm. Giữa cái tiết se se lạnh tháng 1, không cần phải đắp chăn kín mít, chỉ cần nằm trong lòng hắn thôi là nắng hè nóng bỏng đã bao lấy rồi.
Hạnh phúc quá.
"Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu."
"Tởm vãi."
Hờn giận cạp cạp vai hắn!! Hừ ta cạp nát mi!!!
Bây giờ nhá, thấy cái đầu nho nhỏ ở ngay gần con giun xinh xinh, các bạn nghĩ đến điều gì?
... Tôi đủ nhận thức để biết được điều mà chú ấy nghĩ đến..
Aaa!! Vội vàng ngồi dậy đứng nghiêm chỉnh, sửa lại tóc, tôi tính thanh minh thì thằng Thư đã đứng chắn trước tôi, nói.
"Không có gì đâu bố."
Tôi ở sau, nhoài lên, gật đầu như giã tỏi phụ họa, thêm khẳng định tính xác thực.
"Bố biết lâu rồi."
Chả hiểu sao, tôi thấy cái cách hai bố con nhà hắn nhìn nhau hệt như hai thằng bạn thân bẩn bựa.
Hai người bọn họ đứng tại chỗ, ném qua ném lại cái nhìn thách thức cho nhau. Và không khó để phân thắng bại, khi mà hắn chủ động dơ cờ trắng đầu hàng.
Bỗng dưng, hắn nắm lấy chặt lấy tay tôi.
".... Bố đừng nói với mẹ con."
"Sợ đến thế à?" - Ngay khi thằng Thư dứt lời, chú Lãnh liền đáp lại.
Nhìn cái vẻ quay ra sau, che miệng của chú Lãnh, rồi cứ như vô tình để lộ ra nụ cười, tôi thấy rõ sự lầy lội không nên có của một bậc phụ huynh mang vẻ ngoài quá ngầu như vậy đâu!!
Tay hắn nắm tay tôi càng xiết hơn, tôi có cảm giác hắn đang sợ vì điều gì đó, đang gắng sức áp chế nó lại nhưng không tìm thấy nguồn động lực nên phải mượn từ tôi.
"Không, con không sợ... Nhưng mà T--"
"Thôi bố đi làm, bảo mẹ tối bố không ăn cơm nhà."
Hắn có hơi ngơ ngác, rồi nhanh chóng cụp đầu xuống.
"Vâng, con chào bố."
Tôi lơ ngơ cúi theo.
"Chào chú."
Xong, chả hiểu mô tê gì, tôi nhận được cái xoa đầu từ chú Lãnh.
Ngay khi chú ấy rời đi, tôi lập tức quay sang tìm câu giải đáp từ hắn.
"Sao thế! Sao tao chả hiểu gì??"
Từ từ nới lỏng tay ra, hắn buông tay tôi rồi lại lười biếng ngả mình lên sofa.
Tôi ngồi bệt ở dưới, hai tay đặt ngang bụng hắn.
"Thôi, giờ tao nói thẳng, hôm nay sinh nhật mày đúng không?"
"Ừ."
"Thích gì không, tao tặng, cứ thoải mái, tao chiều hết."
Tôi cũng đã liệu ra sẵn rồi, nó nhà giàu tưởng như lấy tiền đè chết người cũng được thế kia thì, cần quái gì mấy thứ xa xỉ.
... Hừm... Hơi ngại nhưng mà thực tế là... Hắn sẽ nói:"Tôi muốn nụ hôn của cậu." đúng không? Đúng không?
Ngại quá đi! o(╯□╰)o ngại nhất mấy kẻ ít nói mà nội tâm sến súa như hắn!!
"Iphone 10."
"Mày điên à!!! 8 còn chưa có mà đòi 10!"
Tôi thấy môi hắn nhếch lên khinh bỉ công khai luôn kìa!!
Hừ, cái quái gì đây, được tặng quà mà còn đòi hỏi kinh lên! Nó nghĩ gì mà một cậu trai hai bàn tay trắng như tôi sẽ mua nổi cái iphone 1? Chứ chưa nói đến 10!À, không, khi xưa Bác Hồ hai bàn tay trắng làm nên tất cả. Nay tôi sẽ học theo cho mà xem!
"Bác xe ôm thân mến, cháu chỉ có hai bàn tay trắng, cháu không có gì, hãy cho cháu một chuyến ra Pháp."
"Hai bàn tay trắng thì bốc cứ* đi."
Hự.
Ôm trái tim đang ghim sâu vết thương lòng, tôi lủi thủi về nhà. Tôi biết nó nói đùa vậy thôi, chứ tôi biết thừa, nó không có mấy hứng thú với quà cáp cho lắm. Sự thật chứng minh, bên nó 5 năm rồi mà chưa từng nó hé lời nào để nhắc khéo dịp tặng quà cả, mà toàn tôi nói...
Chỉ cần tôi nói mua quà tặng sinh nhật hắn, 100% mẹ tôi không do dự nhét tôi cái thẻ tín dụng, cho bán nhà để mua quà cho hắn cũng nên! Mẹ tôi chiều nó hơn cả tôi mà!!
Hừ, nhưng mà tôi sẽ không thua hắn đâu! Hắn làm ra tiền mua quà thì tôi cũng làm được!
"Chú xe ôm thân mến, cho cháu mượn xe, cháu sẽ chia tiền với chú."
"Cút."
"Cháu túng quẫn lắm rồi, hai à ba ngày nay chưa được ăn gì cả..."
Môi tôi bĩu ra, mắt tôi chớp chớp, chốc chốc lại đưa tay dụi dụi đôi mắt nai.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng mọi nỗ lực của tôi đều bị cái phất tay lạnh lùng của ông chú phủi sạch sẽ. Ngậm ngùi nuốt nước mắt vào tim, tôi ra rệ đường ngồi.
"Ồ, nhóc kia, giúp cô cái này, cô trả tiền cho. Chịu không?"
Tôi khẳng định ai mà chả thích tiền, chỉ khác nhau ở mức độ thôi. Tôi thì các bạn biết rồi đấy, một thanh niên không màng vinh hoa phú quý cho cam, chỉ có một khát vọng thoát li khỏi trần tục, bay lên cung trăng, làm bạn chị Hằng thôi.
"Cô muốn cháu làm gì ạ?"
Mắt tôi mạ vàng, đính kim cương sáng long lanh lấp lánh!
"Cho cô hỏi ở phố này, số nhà 5xx ở đâu?"
Hừm, xem nào, số nhà tôi là 5xx+2, vậy thì 5xx sẽ là...
"Ôi mẹ ơi!! Cô muốn tìm nhà họ Sở đúng không??"
Cô ấy gật đầu xác nhận khiến tôi mừng rơn lên được, chưa gì đã có tiền rồi!! Vội vàng nắm lấy tay cô ấy toan kéo đi thì khựng lại. Hình như, bên cạnh cô ấy còn chú nào nữa thì phải.
Chú này mặc vest nâu, dáng cao, da trắng, mắt xanh, tóc vàng... Dù IQ có bị âm 2 số tôi cũng biết đây là người Tây!!
*Dòng chữ in nghiêng là nhân vật nói bằng tiếng Pháp.
"Chào cháu. Cám ơn đã giúp đỡ."
....
Đến xác định ngôn ngữ nói của chú này thuộc nước nào tôi còn chả biết, huống chi trả lời!
"Chú ấy chào nhóc đấy." - Cô xinh đẹp kia nói nhỏ bên tai tôi.
"A....Hai..."
Cmn!! Giây phút này tôi thấu được sức mạnh của ngoại ngữ rồi! Trách tôi bình thường lười phát hờn, không chịu tập phát âm nhiều nên giờ cứ ngọng líu ngọng lo!
Mặt tôi đỏ phừng phừng.
"Không sao đâu, giờ chỉ đường cho cô nhé."
Tôi cun cút gật đầu, mọi hăng hái bỗng bay sạch,đưa cô ấy đến cửa nhà hắn rồi túc tắc về lại nhà.
Haizzz, làm gì ra tiền bây giờ..."Mẹ thuê con đi. Giá thành thuê rẻ lắm mẹ, 100k/giờ."
"Tao thuê con chó về canh còn được việc hơn mi."
Nằm lê lết, hai tay ôm đùi mẹ, tôi sống chết ca lên bài ca cải lương buồn xé lòng hòng cầu xin chút thương hại.
Mà mẹ tôi không thích dông dài, trực tiếp cho tôi cái đạp, văng xa 2 mét! Thấy mẹ ra đến cửa định đi chợ, tôi vội phi đến chắn kín cửa.
"Mẹ mẹ, con đi chợ phụ mẹ!!"
"Không khiến."
Với mẹ mét 55, tôi mét 67 thì việc ngăn cản mẹ là điều không khó khăn. Hai mẹ con tôi vờn nhau một hồi, đến lúc nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ mới chịu ngưng.
"Cần tiền làm gì?"
"Con mua quà tặng sinh nhật bạn á mẹ."
".... Hay thật, 16 năm vác miệng không đi ăn sinh nhật người ta, giờ mới biết ngại à?"
Tôi biết thừa mẹ cố ý châm chọc tôi đây mà! Hừ, bạn bè với nhau cốt ở tấm lòng đúng không? Tôi mang trái tim cháy bỏng đi chung vui chúc mừng sinh nhật huynh đệ là được lắm rồi, quà cáp làm gì cho mệt!
Mặc dù... hễ đi đến là chúng nó bắt đầu đem việc tôi có tặng quà hay không ra cá cược mới ác độc! Hay là biết thừa tôi đến tay không mà vẫn cứ trơ mặt ra xòe tay xin quà!!
Hừ, mặt tôi đủ dày để không thẩm thấu nổi nỗi nhục rồi.
Mẹ đưa tôi tờ giấy ghi đồ cần mua kẹp thêm tiền.
"Theo đây mà mua." - Mẹ đưa tôi riêng một khoản tiền khác - "Còn tiền này mua quà. Cầm tiền chặt vào, kẻo rơi."
Cúi xuống để mẹ xoa đầu, tôi cười hì hì đi ngay. Có lẽ trong mắt mẹ tôi, tôi chưa bao giờ lớn cả, bằng chứng là suốt bao nhiêu năm qua, mẹ vẫn dặn tôi y một câu như vậy.
Tiêu sái đi ngang qua bác xe ôm xấu tính, tôi xòe tiền ra làm quạt, phe phe phẩy phẩy. Đó là dáng vẻ ưu nhã của một công tử hào hoa, một tay chơi đã trải đời đấy!
"Bác làm việc tốt nhé. Nhé."
Nhìn mặt ông bác cáu bẳn phát sợ, chắc chỉ thiếu vác dao thái đâm tôi vài nhát thôi.
Đi ra đến chợ, chưa gì đã có bao nhiêu lời mời gọi tôi rồi!
"Tâm à, mua cô ít rau."
"Tâm à, tào phớ cháu thích này."
"Tâm à, chè này cháu."
"Tâm à..."
Tôi là ai chứ? Một trái tim sắt đá, một lập trường tư tưởng vững chắc, một bậc thầy về tính kiên định, ắt sẽ không phụ lòng mẹ! Quyết không để tâm bị lung lạc! Tôi tên Tâm đó! Gia Phong Tâm đó!!
"Quà của bạn mi là mấy gói bò khô, mấy cốc tào phớ hả con?"
... Quỳ xuống ngay ngắn, tôi diễn lại cảnh người vợ bị chồng ruồng rẫy phải hạ mình van xin...
"Mẹ mẹ hãy công nhận những cống hiến của cá thể Tâm cho gia đình trong suốt 16 năm qua mà xá tội cho con lần này!! Huhuhu!!"
"Là ăn hại trong suốt 16 năm!"
"Á huhu bố ơi!! Mẹ bỏ rơi con!"
Đến cơm trưa, tôi ra sức bao nhiêu thì bị cự tuyệt bấy nhiêu. Đến cả người bố hào phóng cũng chẳng thèm thương.
Đến cơm tối, dù đã mạnh mẽ phất cờ khởi nghĩa nhưng vẫn bị dập tắt không thương tiếc.
Sau cùng thì tôi chẳng thể xin thêm, chẳng thể xoay ngược thời gian...
"Tâm?"
"Vâng, thầy thầy, Vương Thư có nhà không ạ?"
"Dán mặt vào cái ipad nãy giờ, Tâm vào đi."
Tôi dè chừng mở cửa, bước vào phòng hắn, thấy hắn nằm xoay lưng về phía cửa.
"Đóng cửa vào." - Hắn nói.
Tiện tay khóa trái cửa, tôi a lê hấp nhảy ào lên giường, áp người sát lấy tấm lưng hắn.
"Chắc chớt Tâm ới, sắp hết sinh nhật mày rồi... tao chả có quà gì..."
Hắn đột ngột quay lại, vừa vặn đầu tôi dựa vào ngực hắn. Một cánh tay hắn làm gối kê cho tôi, tay kia cầm ipad thì để ra sau đầu tôi.
"Bày đặt."
"Hừ!" - Từ từ ngước lên, tôi phụng phịu đem trán mình cọ cọ cằm hắn - "Tao vô dụng, mấy nữa chắc chả nuôi nổi mày thì sao?"
"Chia tay."
"Chết tiệt! Nếu như có bảng xếp hạng "Những mảnh đời bị phũ" tao chắc chắn nằm top 1!"
Cánh môi hắn khẽ nhếch, bên nó 5 năm, tôi biết đây là kiểu cười nhàn nhạt của hắn chứ không phải kiểu 'Nhếch khinh bỉ made in Con nha nguoi ta".
Khẽ nhắm mắt cảm nhận nụ hôn hắn đem đến.
"Tặng tôi cái tên ngố nhất quả đất là đủ rồi."
Tim tôi mỗi lúc bên hắn thân mật như thế này, chưa bao giờ nó dám chạy chậm. Giữa cái tiết se se lạnh tháng 1, không cần phải đắp chăn kín mít, chỉ cần nằm trong lòng hắn thôi là nắng hè nóng bỏng đã bao lấy rồi.
Hạnh phúc quá.
"Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu."
"Tởm vãi."
Hờn giận cạp cạp vai hắn!! Hừ ta cạp nát mi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook