Ê, Nhóc Cận, Em Chọn Ai?
-
Chương 21: Cảm giác lạ
Két..
Chiếc xe của sáu chàng bỗng phanh gấp lại.Nam đang nghe nhạc còn vừa đung đưa theo nhịp nhạc vừa hồi tưởng lại quá khứ không đề phòng đầu cốp một cái vào ghế trước,anh nhăn nhó ngước lên xoa trán rồi nhìn vào T.Anh-cái người đã gây trấn thương cho mình,hỏi.
-Anh! Sao anh lại dừng xe, em bị cụng đầu đau lắm rồi nha,dừng cũng không nói cho em một tiếng là sao?
-Nhìn kìa!-T.anh chỉ tay về phía bên đường đối diện,trong giọng nói thấy rõ sự vui mừng.
Nam tò mò nhìn theo phía cánh tay anh chỉ,bốn anh cũng đồng loạt ngó theo.Trước tầm mắt họ rơi vào một cô gái có dáng vẻ nhỏ nhắn,cận,đang vừa đi vừa đọc sách,tóc cột đuôi ngựa,mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần đơn giản. Năm anh nhìn thấy vậy ,trên môi không tự chủ xuất hiện một nụ cười. Nam nghi hoặc nhìn,rõ ràng anh thấy trước đó chỉ là một cô gái vô cùng vô cùng tầm thường,không có một nét nổi bật,có gì đáng phải nhìn sao? “Hay là mấy anh ý nhìn thứ khác?” Nghĩ vậy,Nam lại dáo dác tầm mắt nhìn sang xung quanh.Quái! Vẫn không thấy gì đặc biệt?
- Mấy anh nhìn gì mà lại cười?-Anh quyết định hỏi cho ra nhẽ.
-Mắt mày có vấn đề không đấy? Không nhìn thấy cô nhóc cận kia sao?-Thiên liếc xéo Nam.
-Con nhóc đó thì sao? Có gì đặc biệt à? Quá tầm thường!- Nam ngẩn tò te.
-Tầm thường cái đầu mày,thích ăn đấm không?-Thiên đe dọa nói.Gì chứ? Đừng nói nhóc ý tầm thường.
-Ách,không có gì đâu anh! Mà anh quen nhỏ đó hở?-Nam cười giảng hòa.
-Mày hỏi nhiều vừa thôi,sau này sẽ biết sau!-Thiên.
-Ơ,mới hỏi được có 2,3 câu thôi mà,nhiều gì?-Nam bĩu môi.
-Ê!! Nhóc cận Ngọc Nhi đáng yêu,cute ơi!!!-T.Anh hét to ra bên ngoài.
Nó đang đọc truyện giật mình quay ra thì suýt ngã ngửa.Đó chẳng phải là xe của năm thằng hotdog,nhầm hotboy trường mình sao? Sao lại gặp mấy người ý ở đây? Ây chà,nguy hiểm,nguy hiểm a,chuồn nhanh...
Từ lúc nó quay ra, Nam cảm giác được trong lòng mình xuất hiện một cảm giác lạ,là cảm giác quen thuộc sao?
-Ê mày,nhóc ý bỏ chạy rồi,tại mày cả đấy,mau nghĩ cách đi!-Long huých tay T.Anh.
-Đừng lo! Nhóc không chạy được đâu,mấy đứa xuống xe hết đi!- T.Anh cười cười nói.
Thế là sáu anh cùng bước xuống xe khiến bao chị em phụ nữ đi đường phải đơ người ngắm nhìn. Họ không để ý gì,ngênh ngang đi giữa dòng người,trông họ nổi bật như những chàng hoàng tử trong cổ tích.Thấy nó đã đi vào một góc nhỏ,sáu anh bước nhanh hơn và hướng về chỗ góc đó...
Hộc..hộc..
-Mệt quá! Ôi trời ơi,ngày nghỉ mà mình cũng không được yên nữa,đi đâu cũng gặp họ! Xui chết đi được,ôi cái số tôi...- nó thở hồng hộc,mệt nỏi nhưng vẫn không quên thải ra một cỗ than vãn (Hime-ka; (-.-)).
-Nhóc có nghĩ rằng liệu có phải nhóc xấu tính quá nên mới gặp xui như vậy không a?- Một giọng nói trầm ấm từ đâu vang lên,nó ngơ ngác ngước nhìn,đó là Nhật..và cả mấy người còn lại..
Hả???OMG!! Cái gì đây??
Trước mặt nó là khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của năm thằng mà nó cất công chạy trốn từ nãy,Vậy hóa ra nãy giờ thành công cốc hết à?
Ơ khoan,nói năm người thì không đúng a,hình như...quân số hôm nay đông hơn thì phải...
- Nè nè,ai nữa kia??- Nó hỏi ngay và luôn.
-À,đây là...
-Chào em gái cận,anh là Nam ,người trẻ trung nhất trong mấy người này,anh mới ở Mĩ về,Hân hạnh được làm quen kết bạn với em nha!- Nam cướp lời của Long,cười tươi như hoa giới thiệu về mình trước người con gái đã cho anh một cảm giác lạ và bỡ ngỡ.
Nó nhìn thấy nụ cười kia,tim nhảy lên,trong lòng nó sực lên những cảm giác vô cùng vô cùng quen thuộc,nó đối với người tên Nam này như kiểu đã quen từ trước vậy,nhưng nó không hề nhớ nha~
(Hime-ka: hai anh chị đều chung một cảm giác khi gặp nha 'cảm giác quen thuộc'...bí ẩn chưa nè!)
Năm anh kia thì liếc xéo Nam,Nam nói anh là người trẻ trung nhất trong chỗ này thì chẳng phải ý nói là tụi anh già hay sao? Hừ,dù gì cũng hơn nhau có một tuổi thôi mà..
-Mà nè,sao mấy người chạy theo tôi làm chi?Tôi có hẹn rồi,đi trước nha,pai pai!!- nó nhớ ra vấn đề,vội kiếm cớ chạy trước.
-Nhóc từ từ nào,nói đi,nhóc có hẹn với ai?-Nhật kéo tay nó lại,cười cười hỏi.
-Bạn...bạn trai!- Nó ú ớ phun luôn ra hai chữ bạn trai mà không biết ngại,rõ ràng là nó không có một mống nào tỏ tình với nó a.
Lòng mấy tự nhiên chùng xuống khi nghe thấy hai chữ kia.Nó,có bạn trai rồi sao?
-Em nói gì? Hắn là ai? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Tên gì? Hả??-T.Anh buồn quá hóa giận,anh ép nó vào tường,hai tay giữ chặt vai nó làm chúng đỏ ửng lên.
-Anh, sao như mẹ tôi thế?- Nó buồn cười nói mà không nắm rõ được tình hình hiện tại.
-Anh hỏi em cái gì thì em trả lời đi!!- T.Anh hét lên làm nó giật bắn mình,mặt anh đằm đằm sát khí hơn nữa mấy người ở sau cũng vậy nhưng..à trừ Nam,Nam chỉ có hơi hơi nhíu mày một chút thôi.
Nó run run nhìn vào T.Anh,ánh mắt anh nhìn nó thật đáng sợ...
Nhưng nó làm sao hiểu, T.Anh làm vậy,mấy anh kia làm vậy cũng vì sợ, họ sợ sẽ mất nó...
Thấy tình hình khá căng,nó lục tung đầu để tìm lý do khác..
Nhưng khoan đã...
Sao nó lại phải giải thích với mấy anh cơ chứ? Chuyện của nó mà,liên quan gì?
Hay thật đó!
-Anh bỏ cái tay ra coi! Bạn trai tôi thế nào,ra sao thì liên quan gì đến anh? Anh là mẹ tôi? Bố tôi? Hay là người yêu cũ của tôi sao?Hay thật đấy? Tra hỏi về chuyện riêng tư của tôi sao? Xin lỗi nhé,các anh chỉ có quyền đối với tôi khi ở trường thôi,đừng có quá phận của mình,ok? Về nhà mà ôm ấp mấy con bồ của mấy anh đi,đừng kiêm chuyện với tôi,không rảnh!- Nó giận quá,tuôn ra cả một tràng làm sáu anh (..ờm,chỗ này có cả Nam) đơ toàn tập.
Ừ ha...
Họ có là gì của nó đâu,nó đâu thích họ,ngược lại còn ghét ý chứ. Nó có bạn trai? Việc của nó mà,liên quan gì đến họ đâu nhưng sao lòng họ lại lặng trĩu vậy,sao nó lại đau đớn đến vậy khi nó nói thế?
Nhóc cận,rốt cuộc tụi anh phải làm sao bây giờ?
“Oa,cô nhóc này thiệt cá tính nha! Đúng kiểu mình thích a,kết rồi nha~”-Vâng,đây chính là ý nghĩ của Nam ạ!
-Tôi về trước! - Nó cắt ngang dòng suy nghĩ của mấy anh rồi lạnh lùng lướt ngang qua người họ...
“Huraa... mình phục mình quá cơ,hôm nay lại được lên mặt dạy đời mấy người kia một lần nữa,hì hì,văn cũng tự nhiên lại hay lên mấy phần”-nó vừa đi tung tăng vừa cười thật tươi nhưng không hiểu sao trong lòng nó lại có một nỗi buồn,một sự trống rỗng đến khó hiểu,hơn nữa,rốt cuộc cái cảm giác quen thuộc cả nó với Nam,tại sao lại có?
Đứng trước cửa quán cafe Rose...
Nó ngó nghiêng tìm bóng dáng của Thư rồi chạy vào..
-----------------------Hết C21------------
Chiếc xe của sáu chàng bỗng phanh gấp lại.Nam đang nghe nhạc còn vừa đung đưa theo nhịp nhạc vừa hồi tưởng lại quá khứ không đề phòng đầu cốp một cái vào ghế trước,anh nhăn nhó ngước lên xoa trán rồi nhìn vào T.Anh-cái người đã gây trấn thương cho mình,hỏi.
-Anh! Sao anh lại dừng xe, em bị cụng đầu đau lắm rồi nha,dừng cũng không nói cho em một tiếng là sao?
-Nhìn kìa!-T.anh chỉ tay về phía bên đường đối diện,trong giọng nói thấy rõ sự vui mừng.
Nam tò mò nhìn theo phía cánh tay anh chỉ,bốn anh cũng đồng loạt ngó theo.Trước tầm mắt họ rơi vào một cô gái có dáng vẻ nhỏ nhắn,cận,đang vừa đi vừa đọc sách,tóc cột đuôi ngựa,mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần đơn giản. Năm anh nhìn thấy vậy ,trên môi không tự chủ xuất hiện một nụ cười. Nam nghi hoặc nhìn,rõ ràng anh thấy trước đó chỉ là một cô gái vô cùng vô cùng tầm thường,không có một nét nổi bật,có gì đáng phải nhìn sao? “Hay là mấy anh ý nhìn thứ khác?” Nghĩ vậy,Nam lại dáo dác tầm mắt nhìn sang xung quanh.Quái! Vẫn không thấy gì đặc biệt?
- Mấy anh nhìn gì mà lại cười?-Anh quyết định hỏi cho ra nhẽ.
-Mắt mày có vấn đề không đấy? Không nhìn thấy cô nhóc cận kia sao?-Thiên liếc xéo Nam.
-Con nhóc đó thì sao? Có gì đặc biệt à? Quá tầm thường!- Nam ngẩn tò te.
-Tầm thường cái đầu mày,thích ăn đấm không?-Thiên đe dọa nói.Gì chứ? Đừng nói nhóc ý tầm thường.
-Ách,không có gì đâu anh! Mà anh quen nhỏ đó hở?-Nam cười giảng hòa.
-Mày hỏi nhiều vừa thôi,sau này sẽ biết sau!-Thiên.
-Ơ,mới hỏi được có 2,3 câu thôi mà,nhiều gì?-Nam bĩu môi.
-Ê!! Nhóc cận Ngọc Nhi đáng yêu,cute ơi!!!-T.Anh hét to ra bên ngoài.
Nó đang đọc truyện giật mình quay ra thì suýt ngã ngửa.Đó chẳng phải là xe của năm thằng hotdog,nhầm hotboy trường mình sao? Sao lại gặp mấy người ý ở đây? Ây chà,nguy hiểm,nguy hiểm a,chuồn nhanh...
Từ lúc nó quay ra, Nam cảm giác được trong lòng mình xuất hiện một cảm giác lạ,là cảm giác quen thuộc sao?
-Ê mày,nhóc ý bỏ chạy rồi,tại mày cả đấy,mau nghĩ cách đi!-Long huých tay T.Anh.
-Đừng lo! Nhóc không chạy được đâu,mấy đứa xuống xe hết đi!- T.Anh cười cười nói.
Thế là sáu anh cùng bước xuống xe khiến bao chị em phụ nữ đi đường phải đơ người ngắm nhìn. Họ không để ý gì,ngênh ngang đi giữa dòng người,trông họ nổi bật như những chàng hoàng tử trong cổ tích.Thấy nó đã đi vào một góc nhỏ,sáu anh bước nhanh hơn và hướng về chỗ góc đó...
Hộc..hộc..
-Mệt quá! Ôi trời ơi,ngày nghỉ mà mình cũng không được yên nữa,đi đâu cũng gặp họ! Xui chết đi được,ôi cái số tôi...- nó thở hồng hộc,mệt nỏi nhưng vẫn không quên thải ra một cỗ than vãn (Hime-ka; (-.-)).
-Nhóc có nghĩ rằng liệu có phải nhóc xấu tính quá nên mới gặp xui như vậy không a?- Một giọng nói trầm ấm từ đâu vang lên,nó ngơ ngác ngước nhìn,đó là Nhật..và cả mấy người còn lại..
Hả???OMG!! Cái gì đây??
Trước mặt nó là khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của năm thằng mà nó cất công chạy trốn từ nãy,Vậy hóa ra nãy giờ thành công cốc hết à?
Ơ khoan,nói năm người thì không đúng a,hình như...quân số hôm nay đông hơn thì phải...
- Nè nè,ai nữa kia??- Nó hỏi ngay và luôn.
-À,đây là...
-Chào em gái cận,anh là Nam ,người trẻ trung nhất trong mấy người này,anh mới ở Mĩ về,Hân hạnh được làm quen kết bạn với em nha!- Nam cướp lời của Long,cười tươi như hoa giới thiệu về mình trước người con gái đã cho anh một cảm giác lạ và bỡ ngỡ.
Nó nhìn thấy nụ cười kia,tim nhảy lên,trong lòng nó sực lên những cảm giác vô cùng vô cùng quen thuộc,nó đối với người tên Nam này như kiểu đã quen từ trước vậy,nhưng nó không hề nhớ nha~
(Hime-ka: hai anh chị đều chung một cảm giác khi gặp nha 'cảm giác quen thuộc'...bí ẩn chưa nè!)
Năm anh kia thì liếc xéo Nam,Nam nói anh là người trẻ trung nhất trong chỗ này thì chẳng phải ý nói là tụi anh già hay sao? Hừ,dù gì cũng hơn nhau có một tuổi thôi mà..
-Mà nè,sao mấy người chạy theo tôi làm chi?Tôi có hẹn rồi,đi trước nha,pai pai!!- nó nhớ ra vấn đề,vội kiếm cớ chạy trước.
-Nhóc từ từ nào,nói đi,nhóc có hẹn với ai?-Nhật kéo tay nó lại,cười cười hỏi.
-Bạn...bạn trai!- Nó ú ớ phun luôn ra hai chữ bạn trai mà không biết ngại,rõ ràng là nó không có một mống nào tỏ tình với nó a.
Lòng mấy tự nhiên chùng xuống khi nghe thấy hai chữ kia.Nó,có bạn trai rồi sao?
-Em nói gì? Hắn là ai? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Tên gì? Hả??-T.Anh buồn quá hóa giận,anh ép nó vào tường,hai tay giữ chặt vai nó làm chúng đỏ ửng lên.
-Anh, sao như mẹ tôi thế?- Nó buồn cười nói mà không nắm rõ được tình hình hiện tại.
-Anh hỏi em cái gì thì em trả lời đi!!- T.Anh hét lên làm nó giật bắn mình,mặt anh đằm đằm sát khí hơn nữa mấy người ở sau cũng vậy nhưng..à trừ Nam,Nam chỉ có hơi hơi nhíu mày một chút thôi.
Nó run run nhìn vào T.Anh,ánh mắt anh nhìn nó thật đáng sợ...
Nhưng nó làm sao hiểu, T.Anh làm vậy,mấy anh kia làm vậy cũng vì sợ, họ sợ sẽ mất nó...
Thấy tình hình khá căng,nó lục tung đầu để tìm lý do khác..
Nhưng khoan đã...
Sao nó lại phải giải thích với mấy anh cơ chứ? Chuyện của nó mà,liên quan gì?
Hay thật đó!
-Anh bỏ cái tay ra coi! Bạn trai tôi thế nào,ra sao thì liên quan gì đến anh? Anh là mẹ tôi? Bố tôi? Hay là người yêu cũ của tôi sao?Hay thật đấy? Tra hỏi về chuyện riêng tư của tôi sao? Xin lỗi nhé,các anh chỉ có quyền đối với tôi khi ở trường thôi,đừng có quá phận của mình,ok? Về nhà mà ôm ấp mấy con bồ của mấy anh đi,đừng kiêm chuyện với tôi,không rảnh!- Nó giận quá,tuôn ra cả một tràng làm sáu anh (..ờm,chỗ này có cả Nam) đơ toàn tập.
Ừ ha...
Họ có là gì của nó đâu,nó đâu thích họ,ngược lại còn ghét ý chứ. Nó có bạn trai? Việc của nó mà,liên quan gì đến họ đâu nhưng sao lòng họ lại lặng trĩu vậy,sao nó lại đau đớn đến vậy khi nó nói thế?
Nhóc cận,rốt cuộc tụi anh phải làm sao bây giờ?
“Oa,cô nhóc này thiệt cá tính nha! Đúng kiểu mình thích a,kết rồi nha~”-Vâng,đây chính là ý nghĩ của Nam ạ!
-Tôi về trước! - Nó cắt ngang dòng suy nghĩ của mấy anh rồi lạnh lùng lướt ngang qua người họ...
“Huraa... mình phục mình quá cơ,hôm nay lại được lên mặt dạy đời mấy người kia một lần nữa,hì hì,văn cũng tự nhiên lại hay lên mấy phần”-nó vừa đi tung tăng vừa cười thật tươi nhưng không hiểu sao trong lòng nó lại có một nỗi buồn,một sự trống rỗng đến khó hiểu,hơn nữa,rốt cuộc cái cảm giác quen thuộc cả nó với Nam,tại sao lại có?
Đứng trước cửa quán cafe Rose...
Nó ngó nghiêng tìm bóng dáng của Thư rồi chạy vào..
-----------------------Hết C21------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook