Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!
-
Chương 27: Heartless
Cuối cùng thì nó cũng lê đôi chân tê dại vào bệnh viện. đây là nơi mà nó ghét nhất trên đời. nó không bao giờ có thể chịu đựng nổi cái cảm giác ở đây. Một cái cảm giác hồi hộp, lo âu và tuyệt vọng. nó đi theo sự chỉ dẫn của mẹ hắn. nó qua rất nhiều hàng lang đầy nhóc người bệnh lê lết đợi chờ đến lượt khám. Nó cũng đi qua những phòng sanh mà tại đó những sinh linh bé bỏng đang chào đời. đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua đầu nó.
Con người sinh ra trên đời để làm gì? khi ta còn bé ta chỉ biết lo học hành vì tác động của người lớn xung quanh là quá lớn. họ tiêm nghiễm vào ta những suy nghĩ mang tính cực đoan mà đa phần là đúng. Không học thì không có tương lai. Lớn hơn một chút khi ta định hình được nhân cách, định hình được suy nghĩ của riêng ta thì ta lại có cảm nhận khác. Chúng ta nhìn cuộc sống với góc nhìn của riêng ta. Và ta dần biết được có một thứ quan trọng, ngọt ngào nhưng cũng rất đắng cay. Chúng ta dần khám phá những điều mới lạ xung quanh. Gặp nhiều người, yêu nhiều người. chúng ta nói chuyện, giận dỗi, yêu thương, tuyệt vọng… đó là những trải nghiệm của riêng ta. Là thứ quý giá nhất của ta. Vậy nên, cuộc sống chẳng qua chỉ là một cuộc hành trình dài tìm kiếm lí do vì sao mình được sinh ra và lí do vì sao mình tồn tại. Hưng mỉm cười khi biết rằng lí do đó đã luôn hiện hữu trong tim nó. nó tồn tại vì hắn và chỉ vì hắn mà thôi. Và giờ đây nó sẽ trở thành lí do để hắn tồn tại.
Nó đứng trước cửa phòng của hắn một lát. Suy nghĩ xem nên đối diện với hắn như thế nào. Cuối cung với một nụ cười trên môi nó bước vào. Ngồi bên giường của hắn không ai khác chính là mẹ. bà nhìn nó bằng đôi mắt mệt mỏi. nhưng dù vậy ánh nhìn đó cũng chất chứa đầy yêu thương và quan tâm choáng ngợp cả tâm hồn nó. bà nhẹ nhàng đứng dậy và bước về phía nó. ó chỉ kịp nhìn thấy gương mặt say ngủ của hắn trên giường trước khi bà đưa nó ra ngoài.
Hàng lang vắng vẻ chạy dài và mất hút trong ánh sáng nhạt nhòa. Bà trông thật xanh xao và mỏi mệt trong ánh nắng nhợt nhạt ấy. dựa người vào bức tường trắng xóa và nói với giọng buồn bả.
- Bác sĩ đã khám xong rồi…
Nó nói với gương mặt đầy hi vọng
- sao ạ?
Bà chỉ thở dài.
- nó bị mắc chứng bệnh tên là phêninkêto niệu!
- là… là bệnh gì ạ…
- là bệnh gây rối loạn chuyện hóa chất trong cơ thể. Bệnh này do đột biến gen mã hóa enzin chất gì đó mà cô không thể nhớ nỗi. nhưng mà cơ thể thằng Khang không thề bài trừ chất này nên ngày càng tích tụ lại dẫn đến chứng mất trí nhớ.
Hưng khẽ bước một bước về sau cho đỡ choáng. Vậy là nỗi lo lắng của nó đã thành hiện thực rồi. nó rụt rè hỏi vì sợ chính câu trả lời sắp nghe được.
- có… có khả năng chữa trị không ạ?
- mừng là có! - bà nhìn nó mỉm cười. - nhưng mà…
Nó còn chưa kịp thở phào thì đã khựng lại bởi sắc mặt của bà.
- nhưng sao…
- triệu chứng của bệnh này là… thằng Khang không thể nhớ gì hết. nếu như ngày hôm nay nó gặp con thì qua ngày mai nó cũng sẽ lại quên hết! kí ức của nó đã dừng lại rồi!
Tim của nó như vụn vỡ khi nghe thấy những điều đó. Nó thấy khó thở và chóng mặt. nhưng mà chẳng phải nó đã quyết định rồi sao. Nó đã nghĩ mọi chuyện sẽ còn tệ hơn thế này nhiều nhưng chẳng phải là bác ấy nói có cơ may chữa trị sao? Nó sẽ kiên trì cho đến cùng. Nó sẽ cố gắng vì hắn. nhất định nó sẽ làm được. nhất định tình yêu sẽ cho nó sức mạnh để vượt qua.
Nó mỉm cười với bà và đặt một tay lên vai của bà. Nó có thể cảm nhận thấy từng cơn run rẩy trên đôi vai gầy gò ấy.
- bác yên tâm! Con sẽ cố gắng hết sức! con sẽ không từ bỏ đâu! con sẽ luôn ở bên anh ấy!
- nhưng mỗi ngày qua đi nó sẽ đều quên con!
- không sao đâu ạ! Nếu vậy thì mỗi ngày con sẽ làm quen với anh ấy! con sẽ không bỏ cuộc đâu!
Bà nhìn nó bằng đôi mắt sững sờ. nước mắt chảy ra từ khóe mi khô cạn. đứa trẻ đứng trước mặt bà làm cách nào mà lại có một nghị lực mạnh mẽ đến vậy? làm thế nào mà trong một thân thể nhỏ bé kia lại có một tình yêu to lớn đến vậy? con trai bà thật may mắn khi có một người như thế để quan tâm và chăm sóc cho nó. giờ bà không thể nói gì khác. Lòng yêu thương bà dành cho nó và hắn là không thể đong đếm được. sự thương cảm cho một tình yêu khác biệt mà lại gặp quá nhiều gian nan thử thách. Bây giờ nếu có thể bà sẵn sàng làm tất cả chỉ để chúng được hạnh phúc bên nhau. Thậm chí là có phải gánh chịu căn bệnh quái ác kia bà cũng sẵn sàng. Nhưng đây là câ truyện của chúng. Chúng sẽ phải tự bước đi cho đến hết con đường này.
Bà ôm lấy nó và nói rằng.
- không biết con có đồng ý không nhưng…
Hưng đứng lặng im nghe bài nói. Đây là lần đầu tiên mà nó có được cái cảm giác này kể từ khi người mẹ tội nghiệp của nó qua đời. cảm giác được yêu thương từ một người mẹ.
- con sẽ làm con trai của mẹ nhé!
Nó thật sự bất ngờ trước lời nói của bà. Nó ôm lấy bà chặt hơn và nói.
- con rất vui ạ!
- hãy cố lên các con! Mẹ tin rằng các con sẽ làm được!
…
Gian phòng vẫn nhợt nhạt như lúc nó mới bước vào. Hắn nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền giữa những nếp gấp trắng tinh mền mại. nó nhẹ nhàng đến ngồi cạnh hắn kiên nhẫn đợi chờ hắn tỉnh dậy.
Và rồi hắn cũng mở mắt ra.
Nó nhìn hắn và mỉm cười dù trong lòng nó đang quặn đau từng cơn. Hắn nói một cách yếu ớt.
- cậu… cậu là ai?
Tim nó lại nhói đau khi hắn nói vậy. nó khẽ nắm lấy tay hắn và nói.
- tôi là một người bạn! tôi ở đây để chăm sóc cho cậu!
Hắn không hỏi gì thêm nữa. rõ ràng đây là một người lạ nhưng cái cảm giác bình yên khi cậu ta nắm lấy tay hắn thật dễ chịu. khi hắn nhắm mắt lại, hắn chìm vào bóng tối của sự cô đơn và mất phương hướng. nhưng kia cậu ta nhắm lấy tay hắn màn đêm kia bỗng trở nên dịu dàng. Hắn đi vào giấc ngủ một cách thoải mái.
Nó nhìn hắn rất lâu. Lâu đến nỗi mặt trời ngoài kia đã đi ngủ. khi bầu trời rực đỏ hoàng hôn được thay thế bằng những ngôi sao lấp lánh nó vẫn ngồi thế nhìn hắn. khẽ chạm môi mình vào môi hắn nó thì thầm.
- anh yêu! Dù anh có vô tâm thế nào thì em cũng sẽ vẫn mãi đợi chờ! em sẽ đợi đến khi nào mà anh nhớ ra em! nhớ ra tình yêu của hai đứa mình!
Nó lại nắm lấy bàn tay to lớn của hắn và áp vào mặt mình.
- em tin rằng tình yêu ấy vẫn còn trong tim anh, phải không?
Em sẽ chờ
Mãi mãi chờ…
Con người sinh ra trên đời để làm gì? khi ta còn bé ta chỉ biết lo học hành vì tác động của người lớn xung quanh là quá lớn. họ tiêm nghiễm vào ta những suy nghĩ mang tính cực đoan mà đa phần là đúng. Không học thì không có tương lai. Lớn hơn một chút khi ta định hình được nhân cách, định hình được suy nghĩ của riêng ta thì ta lại có cảm nhận khác. Chúng ta nhìn cuộc sống với góc nhìn của riêng ta. Và ta dần biết được có một thứ quan trọng, ngọt ngào nhưng cũng rất đắng cay. Chúng ta dần khám phá những điều mới lạ xung quanh. Gặp nhiều người, yêu nhiều người. chúng ta nói chuyện, giận dỗi, yêu thương, tuyệt vọng… đó là những trải nghiệm của riêng ta. Là thứ quý giá nhất của ta. Vậy nên, cuộc sống chẳng qua chỉ là một cuộc hành trình dài tìm kiếm lí do vì sao mình được sinh ra và lí do vì sao mình tồn tại. Hưng mỉm cười khi biết rằng lí do đó đã luôn hiện hữu trong tim nó. nó tồn tại vì hắn và chỉ vì hắn mà thôi. Và giờ đây nó sẽ trở thành lí do để hắn tồn tại.
Nó đứng trước cửa phòng của hắn một lát. Suy nghĩ xem nên đối diện với hắn như thế nào. Cuối cung với một nụ cười trên môi nó bước vào. Ngồi bên giường của hắn không ai khác chính là mẹ. bà nhìn nó bằng đôi mắt mệt mỏi. nhưng dù vậy ánh nhìn đó cũng chất chứa đầy yêu thương và quan tâm choáng ngợp cả tâm hồn nó. bà nhẹ nhàng đứng dậy và bước về phía nó. ó chỉ kịp nhìn thấy gương mặt say ngủ của hắn trên giường trước khi bà đưa nó ra ngoài.
Hàng lang vắng vẻ chạy dài và mất hút trong ánh sáng nhạt nhòa. Bà trông thật xanh xao và mỏi mệt trong ánh nắng nhợt nhạt ấy. dựa người vào bức tường trắng xóa và nói với giọng buồn bả.
- Bác sĩ đã khám xong rồi…
Nó nói với gương mặt đầy hi vọng
- sao ạ?
Bà chỉ thở dài.
- nó bị mắc chứng bệnh tên là phêninkêto niệu!
- là… là bệnh gì ạ…
- là bệnh gây rối loạn chuyện hóa chất trong cơ thể. Bệnh này do đột biến gen mã hóa enzin chất gì đó mà cô không thể nhớ nỗi. nhưng mà cơ thể thằng Khang không thề bài trừ chất này nên ngày càng tích tụ lại dẫn đến chứng mất trí nhớ.
Hưng khẽ bước một bước về sau cho đỡ choáng. Vậy là nỗi lo lắng của nó đã thành hiện thực rồi. nó rụt rè hỏi vì sợ chính câu trả lời sắp nghe được.
- có… có khả năng chữa trị không ạ?
- mừng là có! - bà nhìn nó mỉm cười. - nhưng mà…
Nó còn chưa kịp thở phào thì đã khựng lại bởi sắc mặt của bà.
- nhưng sao…
- triệu chứng của bệnh này là… thằng Khang không thể nhớ gì hết. nếu như ngày hôm nay nó gặp con thì qua ngày mai nó cũng sẽ lại quên hết! kí ức của nó đã dừng lại rồi!
Tim của nó như vụn vỡ khi nghe thấy những điều đó. Nó thấy khó thở và chóng mặt. nhưng mà chẳng phải nó đã quyết định rồi sao. Nó đã nghĩ mọi chuyện sẽ còn tệ hơn thế này nhiều nhưng chẳng phải là bác ấy nói có cơ may chữa trị sao? Nó sẽ kiên trì cho đến cùng. Nó sẽ cố gắng vì hắn. nhất định nó sẽ làm được. nhất định tình yêu sẽ cho nó sức mạnh để vượt qua.
Nó mỉm cười với bà và đặt một tay lên vai của bà. Nó có thể cảm nhận thấy từng cơn run rẩy trên đôi vai gầy gò ấy.
- bác yên tâm! Con sẽ cố gắng hết sức! con sẽ không từ bỏ đâu! con sẽ luôn ở bên anh ấy!
- nhưng mỗi ngày qua đi nó sẽ đều quên con!
- không sao đâu ạ! Nếu vậy thì mỗi ngày con sẽ làm quen với anh ấy! con sẽ không bỏ cuộc đâu!
Bà nhìn nó bằng đôi mắt sững sờ. nước mắt chảy ra từ khóe mi khô cạn. đứa trẻ đứng trước mặt bà làm cách nào mà lại có một nghị lực mạnh mẽ đến vậy? làm thế nào mà trong một thân thể nhỏ bé kia lại có một tình yêu to lớn đến vậy? con trai bà thật may mắn khi có một người như thế để quan tâm và chăm sóc cho nó. giờ bà không thể nói gì khác. Lòng yêu thương bà dành cho nó và hắn là không thể đong đếm được. sự thương cảm cho một tình yêu khác biệt mà lại gặp quá nhiều gian nan thử thách. Bây giờ nếu có thể bà sẵn sàng làm tất cả chỉ để chúng được hạnh phúc bên nhau. Thậm chí là có phải gánh chịu căn bệnh quái ác kia bà cũng sẵn sàng. Nhưng đây là câ truyện của chúng. Chúng sẽ phải tự bước đi cho đến hết con đường này.
Bà ôm lấy nó và nói rằng.
- không biết con có đồng ý không nhưng…
Hưng đứng lặng im nghe bài nói. Đây là lần đầu tiên mà nó có được cái cảm giác này kể từ khi người mẹ tội nghiệp của nó qua đời. cảm giác được yêu thương từ một người mẹ.
- con sẽ làm con trai của mẹ nhé!
Nó thật sự bất ngờ trước lời nói của bà. Nó ôm lấy bà chặt hơn và nói.
- con rất vui ạ!
- hãy cố lên các con! Mẹ tin rằng các con sẽ làm được!
…
Gian phòng vẫn nhợt nhạt như lúc nó mới bước vào. Hắn nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền giữa những nếp gấp trắng tinh mền mại. nó nhẹ nhàng đến ngồi cạnh hắn kiên nhẫn đợi chờ hắn tỉnh dậy.
Và rồi hắn cũng mở mắt ra.
Nó nhìn hắn và mỉm cười dù trong lòng nó đang quặn đau từng cơn. Hắn nói một cách yếu ớt.
- cậu… cậu là ai?
Tim nó lại nhói đau khi hắn nói vậy. nó khẽ nắm lấy tay hắn và nói.
- tôi là một người bạn! tôi ở đây để chăm sóc cho cậu!
Hắn không hỏi gì thêm nữa. rõ ràng đây là một người lạ nhưng cái cảm giác bình yên khi cậu ta nắm lấy tay hắn thật dễ chịu. khi hắn nhắm mắt lại, hắn chìm vào bóng tối của sự cô đơn và mất phương hướng. nhưng kia cậu ta nhắm lấy tay hắn màn đêm kia bỗng trở nên dịu dàng. Hắn đi vào giấc ngủ một cách thoải mái.
Nó nhìn hắn rất lâu. Lâu đến nỗi mặt trời ngoài kia đã đi ngủ. khi bầu trời rực đỏ hoàng hôn được thay thế bằng những ngôi sao lấp lánh nó vẫn ngồi thế nhìn hắn. khẽ chạm môi mình vào môi hắn nó thì thầm.
- anh yêu! Dù anh có vô tâm thế nào thì em cũng sẽ vẫn mãi đợi chờ! em sẽ đợi đến khi nào mà anh nhớ ra em! nhớ ra tình yêu của hai đứa mình!
Nó lại nắm lấy bàn tay to lớn của hắn và áp vào mặt mình.
- em tin rằng tình yêu ấy vẫn còn trong tim anh, phải không?
Em sẽ chờ
Mãi mãi chờ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook