Duyên Trời Ban Em Về
7: Hóa Ra Tôi Vẫn Như Năm Xưa


Sau khi cô đi được một lúc anh mới kịp định thần lại.

Anh nở một nụ cười tự giễu
- Hóa ra tôi vẫn như năm xưa bị em chơi đến mảnh xương không còn .Chắc cả đời này tôi thua thua trong tay em thật rồi .Tôi định chờ một ngày em trở lại thì tôi sẽ đem em đến trước mặt mình để tôi chơi chết em rồi vứt bỏ em đi .Nhưng tôi sai thật rồi !
Đột nhiên anh nghĩ về cái đêm 13 năm trước.

Khi anh chỉ mới là một cậu cậu năm sinh lớp 12 chuẩn bị ra trường.

Trong đêm tháng 12 trời lạnh thấu xương có một cô gái nhỏ đem thân mình chạy đến chỗ ở của anh .Nói sẽ tặng anh món quà sinh nhật quý giá nhất đời mình cho anh.

Cảm ơn anh vì lúc em tự ti nhất anh đã đến bên cạnh em trời đất xung quanh không ai biết anh đã kéo em khỏi vực thẳm của cuộc đời .Cảm ơn anh .Hôm nay em sẽ đem thân mình để đổi lấy cả đời của anh nhé ! Anh cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn con mồi to thế này anh làm sao cưỡng lại được cảm giác muốn chinh phục của mình.

Anh liền lao vào cô với tốc độ nhanh nhất anh nói : Điều này rất quan trọng với cuộc đời và tương lai của em nếu em muốn thì bây giờ anh có thể dừng lại và sẽ coi như đây là một giấc mơ hư ảo thôi.
- Không em đồng ý nhất định hôm nay anh phải là của riêng em.

Em tặng em cho riêng anh nhé ! Đừng từ chối anh nhé !
Nhưng chỉ sau một đêm hoan lạc cô đã biến mất không ai biết cô đã đi đâu .Cô chỉ gửi cho anh 3 từ nghe chừng đơn giản nhưng nó đã giằng xé tâm can của anh rất lâu : Chia tay đi
Sau một thời gian cô đi càng ngày anh càng trầm tính hơn.


Anh lặng lẽ cất giấu tất cả những dịu dàng giành riêng cho cô gái ấy ở trong tim và bay sang nước ngoài du học.

Ngày em đi trời mưa không dứt tựa như cõi lòng anh nát tan vậy.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của mình là tiếng điện thoại của Phong gọi đến.

- Alô lên được hay không hả mày ? Có dùng đươc không ?
- Tao cho mày 1 tiếng.

Mày lo mà tự mình lết đến văn phòng gặp tao cùng với thằng Minh chứ không tao không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu .
- Thôi thôi cho tao xin tao sẽ đến tận nơi tạ tội với mày
Ở bên căn phòng bên cạnh : một cô gái trong tư thế rách rưới nói : Má nó thằng khốn nạn.

Mày nói với tao sẽ cho tao một thằng đẹp trai ngon nghẻ mà sao giờ đây lại là một tên vừa mập vừa yếu sinh lí.

Mẹ chơi mãi đéo lên được.

Tốn mất cả hai viên thuốc của tao mới lên được.


Còn làm rách mất của tao cái màn trinh mới vá cả chục chai của tao nữa.

Mà lão chỉ cho tao có 5 triệu thôi.

Má tao tưởng tao là gà hoá ra lại là nắm thóc.

Nó còn che tao tay nghề kém nữa Tao nguyền rủa mày cả đời ăn cơm không ăn được bằng mồm chỉ có dùng lỗ mùi mà ăn thôi ! Đột nhiên anh trợ lý nào đó hắt hơi một cái
- Thôi chết rồi mình bị cảm rồi – Anh trợ lý nói .
Sau khi rời khỏi khách sạn cô như người bị hút hết linh hồn vậy.

Cô lê thân thể đau nhức của mình vào một nhà thuốc mua một viên thuốc tránh thai khẩn cấp.

Cô uống một cách dứt khoát.

Ngọc nghĩ : Thôi dù sao chuyện cũng đã rồi chỉ mong viên thuốc này phát huy thật tốt tác dụng của mình.

Đừng gây lại hậu quả cho mình.

Tao mong mày sẽ phát huy thật tốt công dụng của mình.
Cô gọi điện cho trưởng khoa xin đi muộn một chút.

Để về nhà đi tắm và nghỉ ngơi một chút thể xác và linh hồn của cô mệt lắm rồi .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương