Duyên Tiền Định
-
Chương 9-2
Triển Phong lái xe đến trước khách sạn BM rồi đi vào trong, đúng lúc ấy Đồng Đồng đang từ trong thang máy đi ra. Triển Phong không nói không rằng nắm lấy tay Đồng Đồng kéo đi.
"Nè, người đó là ai vậy? Không phải là bạn trai của giám sát Lâm chứ?" Đồng Đồng vừa đi khuất thì nhóm nhân viên đã tụ tập bàn tán.
"Không phải chứ, giám sát Lâm là vợ của tổng giám đốc mà, chả lẽ cô ta ngoại tình?"
"..."
Câu chuyện tiếp tục được vẽ lên nhanh chóng lan truyền khắp khách sạn. Nhưng nữ chính của câu chuyện hiện đang ngồi trong quán cafe mắt đối mắt với em trai mình.
"Nhóc con, em không nói gì lại kéo chị ra đây rốt cuộc em lên cơn gì vậy?" Đồng Đồng khoáy tách cafe nhìn Triển Phong hỏi.
"Em vừa đến LF nghe mấy chị gái ở đấy nói chị đã kết hôn, hiện tại lại xin nghỉ phép đến giúp đỡ công việc của công ty nhà chồng." Triển Phong không nhìn Đồng Đồng mà hơi hơi ngó ra xe đậu ở bên ngoài.
"Ờ, chỉ vì chuyện đó thôi hả?" Đồng Đồng bật cười.
"Đúng vậy, chị kết hôn mà không báo cho em. Chồng chị là người thế nào, có đối xử tốt với chị không? Chị ở nhà chồng có chịu ấm ức gì không?" Triển Phong liên tục hỏi.
Đồng Đồng lắc đầu cười, cô lấy tay xoa đầu Triển Phong rồi bẹo má anh: em trai cô vẫn đáng yêu như lúc nhỏ luôn ra mặt bênh vực cho cô.
"Chị, em lớn rồi đấy!" Triển Phong gỡ tay Đồng Đồng ra rồi tránh khỏi tay cô.
Hai người vừa uống cafe vừa nói chuyện không hề hay biết ở trong xe cũng đang có cuộc nói chuyện của hai linh hồn.
"Anh đừng cố nữa, anh không ra khỏi đây được đâu." Hải Đường khoanh tay trước ngực nhìn Tuấn Khải đang muốn ra khỏi xe.
Tuấn Khải nhìn cô gái trước mặt, thấy Đồng Đồng bị kéo đi nên Tuấn Khải cũng đi theo nhưng không ngờ khi vừa lên xe thì anh đã bị một năng lực nào đó khống chế khiến anh không thể mở miệng nói chuyện và không nghe được gì, cho đến khi Đồng Đồng và anh chàng kia vào quán cafe thì anh mới có thể nghe được nói được.
"Au, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi anh một số chuyện thôi nhưng nếu anh phản kháng, tôi không chắc có đánh anh hồn phi phách tán không đấy." Hải Đường chống cằm nheo mắt cười với Tuấn Khải.
"Cô muốn hỏi gì?" Tuấn Khải cuối cùng cũng lên tiếng.
"Anh chưa chết đúng không? Tại sao anh lại đi theo cô gái đó?"
"Đúng là tôi chưa chết nhưng vẫn chưa trở về cơ thể được, cô ấy là vợ tôi nên tôi muốn bảo vệ cô ấy." Tuấn Khải trả lời.
Nghe được câu trả lời của Tuấn Khải thì Hải Đường im lặng.
"Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Anh muốn trở về cơ thể thì trừ khi anh gặp lại trường hợp tương tự lúc anh bị tai nạn, khi ấy ký ức lúc đó bị đánh thức anh mới có thể tỉnh lại." Hải Đường không còn vẻ nghịch ngợm lúc nãy mà cô biến như thành một người khác, nói xong thì cô phất tay một cái cả người Tuấn Khải bị hất ra khỏi xe.
--- ------ ------ ---
"Sao vậy? Nhìn cô có vẻ không vui?" Triển Phong vừa lái xe vừa hỏi.
"Anh nghĩ trên đời này thật sự có chân tình không?" Hải Đường tựa vào ghế hỏi.
"Có chứ."
"Vậy tại sao tôi chưa từng gặp được chân tình. Từ nhỏ đến lúc chết bọn họ chưa từng đối đãi với tôi thật lòng, anh biết trước khi bị chôn sống tôi đã hỏi bọn họ có từng thật lòng yêu thương tôi không nhưng thứ tôi nhận lại được chính là nụ cười xấu xa của bọn họ." Hải Đường chậm rãi nói, tuy cô nói ra rất nhẹ nhàng nhưng Triển Phong biết cô chưa thật sự buông bỏ được quá khứ.
Triển Phong im lặng xoa đầu Hải Đường, anh cũng biết mình có thể chạm vào cô có lẽ là do duyên phận nên anh muốn giúp cô hoàn thành nguyện vọng để cô mau chóng được siêu thoát không phải chịu giày vò vì quá khứ nữa.
--- ------ ----
Sau khi nói chuyện với Hải Đường xong thì Tuấn Khải luôn suy nghĩ về việc sẽ tìm cách trở về cơ thể mình, anh cũng không nói cho Đồng Đồng biết để tránh cô có thêm hy vọng rồi lại thất vọng.
Đồng Đồng thấy Tuấn Khải suy tư thì không làm phiền anh, cô nghĩ là anh lo cho chuyện công ty nên cũng không để ý lắm. Chuyện Đồng Đồng lo bây giờ là trong vòng hai tháng đưa doanh thu
của công ty tăng lên thêm 20%, thời gian cô ở đây cũng chỉ còn hơn hai năm nên Đồng Đồng muốn giúp mẹ chồng giải quyết hết mọi vấn đề ẩn trong công ty.
"Nè, người đó là ai vậy? Không phải là bạn trai của giám sát Lâm chứ?" Đồng Đồng vừa đi khuất thì nhóm nhân viên đã tụ tập bàn tán.
"Không phải chứ, giám sát Lâm là vợ của tổng giám đốc mà, chả lẽ cô ta ngoại tình?"
"..."
Câu chuyện tiếp tục được vẽ lên nhanh chóng lan truyền khắp khách sạn. Nhưng nữ chính của câu chuyện hiện đang ngồi trong quán cafe mắt đối mắt với em trai mình.
"Nhóc con, em không nói gì lại kéo chị ra đây rốt cuộc em lên cơn gì vậy?" Đồng Đồng khoáy tách cafe nhìn Triển Phong hỏi.
"Em vừa đến LF nghe mấy chị gái ở đấy nói chị đã kết hôn, hiện tại lại xin nghỉ phép đến giúp đỡ công việc của công ty nhà chồng." Triển Phong không nhìn Đồng Đồng mà hơi hơi ngó ra xe đậu ở bên ngoài.
"Ờ, chỉ vì chuyện đó thôi hả?" Đồng Đồng bật cười.
"Đúng vậy, chị kết hôn mà không báo cho em. Chồng chị là người thế nào, có đối xử tốt với chị không? Chị ở nhà chồng có chịu ấm ức gì không?" Triển Phong liên tục hỏi.
Đồng Đồng lắc đầu cười, cô lấy tay xoa đầu Triển Phong rồi bẹo má anh: em trai cô vẫn đáng yêu như lúc nhỏ luôn ra mặt bênh vực cho cô.
"Chị, em lớn rồi đấy!" Triển Phong gỡ tay Đồng Đồng ra rồi tránh khỏi tay cô.
Hai người vừa uống cafe vừa nói chuyện không hề hay biết ở trong xe cũng đang có cuộc nói chuyện của hai linh hồn.
"Anh đừng cố nữa, anh không ra khỏi đây được đâu." Hải Đường khoanh tay trước ngực nhìn Tuấn Khải đang muốn ra khỏi xe.
Tuấn Khải nhìn cô gái trước mặt, thấy Đồng Đồng bị kéo đi nên Tuấn Khải cũng đi theo nhưng không ngờ khi vừa lên xe thì anh đã bị một năng lực nào đó khống chế khiến anh không thể mở miệng nói chuyện và không nghe được gì, cho đến khi Đồng Đồng và anh chàng kia vào quán cafe thì anh mới có thể nghe được nói được.
"Au, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi anh một số chuyện thôi nhưng nếu anh phản kháng, tôi không chắc có đánh anh hồn phi phách tán không đấy." Hải Đường chống cằm nheo mắt cười với Tuấn Khải.
"Cô muốn hỏi gì?" Tuấn Khải cuối cùng cũng lên tiếng.
"Anh chưa chết đúng không? Tại sao anh lại đi theo cô gái đó?"
"Đúng là tôi chưa chết nhưng vẫn chưa trở về cơ thể được, cô ấy là vợ tôi nên tôi muốn bảo vệ cô ấy." Tuấn Khải trả lời.
Nghe được câu trả lời của Tuấn Khải thì Hải Đường im lặng.
"Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Anh muốn trở về cơ thể thì trừ khi anh gặp lại trường hợp tương tự lúc anh bị tai nạn, khi ấy ký ức lúc đó bị đánh thức anh mới có thể tỉnh lại." Hải Đường không còn vẻ nghịch ngợm lúc nãy mà cô biến như thành một người khác, nói xong thì cô phất tay một cái cả người Tuấn Khải bị hất ra khỏi xe.
--- ------ ------ ---
"Sao vậy? Nhìn cô có vẻ không vui?" Triển Phong vừa lái xe vừa hỏi.
"Anh nghĩ trên đời này thật sự có chân tình không?" Hải Đường tựa vào ghế hỏi.
"Có chứ."
"Vậy tại sao tôi chưa từng gặp được chân tình. Từ nhỏ đến lúc chết bọn họ chưa từng đối đãi với tôi thật lòng, anh biết trước khi bị chôn sống tôi đã hỏi bọn họ có từng thật lòng yêu thương tôi không nhưng thứ tôi nhận lại được chính là nụ cười xấu xa của bọn họ." Hải Đường chậm rãi nói, tuy cô nói ra rất nhẹ nhàng nhưng Triển Phong biết cô chưa thật sự buông bỏ được quá khứ.
Triển Phong im lặng xoa đầu Hải Đường, anh cũng biết mình có thể chạm vào cô có lẽ là do duyên phận nên anh muốn giúp cô hoàn thành nguyện vọng để cô mau chóng được siêu thoát không phải chịu giày vò vì quá khứ nữa.
--- ------ ----
Sau khi nói chuyện với Hải Đường xong thì Tuấn Khải luôn suy nghĩ về việc sẽ tìm cách trở về cơ thể mình, anh cũng không nói cho Đồng Đồng biết để tránh cô có thêm hy vọng rồi lại thất vọng.
Đồng Đồng thấy Tuấn Khải suy tư thì không làm phiền anh, cô nghĩ là anh lo cho chuyện công ty nên cũng không để ý lắm. Chuyện Đồng Đồng lo bây giờ là trong vòng hai tháng đưa doanh thu
của công ty tăng lên thêm 20%, thời gian cô ở đây cũng chỉ còn hơn hai năm nên Đồng Đồng muốn giúp mẹ chồng giải quyết hết mọi vấn đề ẩn trong công ty.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook