Duyên Tiền Định
-
Chương 4-1
“Cậu xong việc chưa? Trời sắp bão nên chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.” Phan Chí Cường vỗ vai Lâm Triển Phong nói.
“Gần rồi, cậu đi thu dọn trước đi xong việc ở đây tớ lập tức trở về.” Triển Phong phủi phủi tay nói nhưng vẫn cắm cúi đào bới mảnh đất phía dưới.
Chí Cường lắc đầu rồi trèo lên khỏi hố trở về phụ mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây. Triển Phong đào một lúc thì cái xẻng nhỏ vô tình đâm trúng một vật gì đó, anh lấy cọ quét nhẹ lớp đất trên mặt để lộ ra một cái hồ lô nhỏ bằng ngọc ̉ chỉ khoảng một đốt ngón tay.
“Lạc Lạc anh nghe đây. “Triển Phong lấy điện thoại ra nghe tiện tay nên để cái hồ lô nhỏ đó vào túi áo.
“Anh đang ở đâu vậy? Em hoàn thành thủ tục rồi, sau khi lấy bằng tốt nghiệp là có thể về nhà. Vé máy bay em cũng đặt xong rồi chỉ đợi anh nữa thôi đấy.” Lạc Lạc vừa gấp quần áo vào vali vừa gọi điện thoại.
“Anh về nước rồi chỉ là chưa thể về nhà, em xong việc thì gọi điện thoại báo cho chị một tiếng. Khi nào giải quyết công việc xong anh sẽ về nhà sau, ở đây sắp có bão nên tín hiệu không tốt lắm anh gọi lại cho em sau nha.” Triển Phong vừa nói xong thì trời đã bắt đầu kéo mây đen nên anh nhanh chóng chạy đến nơi tụ hợp với mọi người.
Do không để ý nên Lâm Triển Phong không thấy được hồ lô nhỏ bằng ngọc đột nhiên chớp sáng rồi sau đó trở về bình thường.
--- ------ ---
“Ui lạnh.” Trên má đột nhiên bị lạnh nên khiến Đồng Đồng thức dậy.
Đồng Đồng mở mắt ra thì đã thấy bé Kiệt hai tay giữ chặt túi đá áp lên mặt cô. Khi thấy Đồng Đồng nhìn thì thằng bé cười với cô.
“Bé Kiệt đang làm gì vậy? Hôm nay con không phải đi học sao?” Đồng Đồng giữ lấy túi đá áp trên má ngồi dậy cười hỏi bé Kiệt.
“Bà nội nói dì bị đau, phải chờm túi đá mới mau khỏi. Hôm nay con sẽ ở nhà chăm sóc dì.” Qua một thời gian sống chung với nhau thì bé Kiệt đã trở lại giống như một đứa trẻ bình thường, thằng bé hiếu động và rất thông minh lại hay quan tâm người khác không giống như lúc mới được đón về rụt rè không thích tiếp xúc với ai. Sự thay đổi này của bé Kiệt khiến cho ông bà nội bé rất vui cũng khiến cho Đồng Đồng cảm thấy mình đã làm được một chuyện tốt.
“Dì không sao, bé Kiệt đi học đi chiều dì sẽ đón con.” Đồng Đồng thả bé Kiệt xuống giường rồi đưa bé đi tắm rửa thay quần áo. Phương Tuấn Kiệt tuy không muốn đi nhưng dì đã nói vậy nên bé đành phải nghe lời.
Đưa bé Kiệt lên xe xong thì Đồng Đồng đi về phòng, Tuấn Khải vẫn ngồi ở chỗ tối qua nhưng có vẻ tình trạng đã khá hơn. Đồng Đồng soi gương thì giật mình do hôm qua giằng co lâu quá nên cả người đều bị sưng lên nhất là ở mặt, nhìn tới nhìn lui xong Đồng Đồng lại bật cười.
“Không đau sao mà cười vui thế?” Tuấn Khải ở sau lưng đột nhiên nói.
“Đau chứ nhưng nhìn tôi như vậy lại giống lúc trước khi còn là lợn mập đấy.” Đồng Đồng đi đến tủ tìm quần áo để thay.
Tuấn Khải lắc đầu cười: cô gái này thật sự biết cách làm bản thân vui, bộ dạng như vậy rồi mà vẫn có thể cười.
“Tôi đi ra ngoài đây, anh đi cùng không?” Đồng Đồng theo thói quen hỏi Tuấn Khải nhưng cô cũng không biết từ khi nào sự xuất hiện của Tuấn Khải bên cạnh cô như một điều hiển nhiên mà cô cũng không còn bài xích anh như trước nữa.
“Đi ra ngoài với bộ dạng này hả?” Tuấn Khải ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, đi khám bác sĩ xin ít thuốc tan máu bầm nữa chứ. Với lại lâu rồi cũng không ra đường với bộ dạng này.” Đồng Đồng vui vẻ đội mũ đeo khẩu trang đi ra ngoài. Tuấn Khải thật sự cạn lời rồi nên đành đi theo sau cô.
Đồng Đồng đi khám xong thì đi dạo lòng vòng đợi sau khi đón bé Kiệt tan học thì cô đưa thằng bé đi ăn kem. Nhưng lúc đang ăn vui vẻ thì có hai người xuất hiện khiến Đồng Đồng như nuốt phải ruồi, cực kỳ khó chịu.
“Ai yo, đây không phải là lợn mập sao? Lúc nãy thấy hình trên facebook tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.” Huỳnh Mỹ Lệ khoác tay Lâm Gia Dương nhìn Đồng Đồng nói.
“Dì mới là lợn mập.” Bé Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Mỹ Lệ.
“Thằng bé không có giáo dục này, mày nói ai mập hả? Đồng Đồng cô dạy con mình như vậy sao?” Huỳnh Mỹ Lệ tức giận lớn tiếng nói với Đồng Đồng.
“Tôi không có bị điếc cô có cần hét lớn tiếng vậy không? Cô hét lớn như vậy không sợ khó thở sao?” Đồng Đồng ngoáy ngoáy tai nhìn Huỳnh Mỹ Lệ nói.
“Khó thở gì chứ? Sao lại khó thở?” Lâm Gia Dương nhìn Đồng Đồng hỏi.
“Là silicon nhiều quá nên lúc hét sẽ bị ép vào lồng ngực không khó thở sao?” Đồng Đồng cười cười nói.
“Dừng, cô đừng có manh động nha. Tôi sợ nếu thật sự động thủ thì mấy thứ đồ giả trên người cô sẽ bị lệch đấy.” Huỳnh Mỹ Lệ tức giận giơ tay lên định đánh Đồng Đồng nhưng cô ta bị Đồng Đồng cầm lấy cánh tay. Đồng Đồng học Tuấn Khải cười nhếch miệng nhìn Huỳnh Mỹ Lệ từ trên xuống dưới, vẻ mặt cô lúc này cực kỳ giống lúc Tuấn Khải doạ cô.
“Hôm hai người kết hôn tôi nhất định sẽ đến chúc mừng. Bé Kiệt về thôi con kẻo bà nội đợi chúng ta.” Đồng Đồng thấy bé Kiệt đã ăn xong nên dẫn bé đi, trước khi đi cô còn cố tình nói với hai người bọn họ.
“Gần rồi, cậu đi thu dọn trước đi xong việc ở đây tớ lập tức trở về.” Triển Phong phủi phủi tay nói nhưng vẫn cắm cúi đào bới mảnh đất phía dưới.
Chí Cường lắc đầu rồi trèo lên khỏi hố trở về phụ mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây. Triển Phong đào một lúc thì cái xẻng nhỏ vô tình đâm trúng một vật gì đó, anh lấy cọ quét nhẹ lớp đất trên mặt để lộ ra một cái hồ lô nhỏ bằng ngọc ̉ chỉ khoảng một đốt ngón tay.
“Lạc Lạc anh nghe đây. “Triển Phong lấy điện thoại ra nghe tiện tay nên để cái hồ lô nhỏ đó vào túi áo.
“Anh đang ở đâu vậy? Em hoàn thành thủ tục rồi, sau khi lấy bằng tốt nghiệp là có thể về nhà. Vé máy bay em cũng đặt xong rồi chỉ đợi anh nữa thôi đấy.” Lạc Lạc vừa gấp quần áo vào vali vừa gọi điện thoại.
“Anh về nước rồi chỉ là chưa thể về nhà, em xong việc thì gọi điện thoại báo cho chị một tiếng. Khi nào giải quyết công việc xong anh sẽ về nhà sau, ở đây sắp có bão nên tín hiệu không tốt lắm anh gọi lại cho em sau nha.” Triển Phong vừa nói xong thì trời đã bắt đầu kéo mây đen nên anh nhanh chóng chạy đến nơi tụ hợp với mọi người.
Do không để ý nên Lâm Triển Phong không thấy được hồ lô nhỏ bằng ngọc đột nhiên chớp sáng rồi sau đó trở về bình thường.
--- ------ ---
“Ui lạnh.” Trên má đột nhiên bị lạnh nên khiến Đồng Đồng thức dậy.
Đồng Đồng mở mắt ra thì đã thấy bé Kiệt hai tay giữ chặt túi đá áp lên mặt cô. Khi thấy Đồng Đồng nhìn thì thằng bé cười với cô.
“Bé Kiệt đang làm gì vậy? Hôm nay con không phải đi học sao?” Đồng Đồng giữ lấy túi đá áp trên má ngồi dậy cười hỏi bé Kiệt.
“Bà nội nói dì bị đau, phải chờm túi đá mới mau khỏi. Hôm nay con sẽ ở nhà chăm sóc dì.” Qua một thời gian sống chung với nhau thì bé Kiệt đã trở lại giống như một đứa trẻ bình thường, thằng bé hiếu động và rất thông minh lại hay quan tâm người khác không giống như lúc mới được đón về rụt rè không thích tiếp xúc với ai. Sự thay đổi này của bé Kiệt khiến cho ông bà nội bé rất vui cũng khiến cho Đồng Đồng cảm thấy mình đã làm được một chuyện tốt.
“Dì không sao, bé Kiệt đi học đi chiều dì sẽ đón con.” Đồng Đồng thả bé Kiệt xuống giường rồi đưa bé đi tắm rửa thay quần áo. Phương Tuấn Kiệt tuy không muốn đi nhưng dì đã nói vậy nên bé đành phải nghe lời.
Đưa bé Kiệt lên xe xong thì Đồng Đồng đi về phòng, Tuấn Khải vẫn ngồi ở chỗ tối qua nhưng có vẻ tình trạng đã khá hơn. Đồng Đồng soi gương thì giật mình do hôm qua giằng co lâu quá nên cả người đều bị sưng lên nhất là ở mặt, nhìn tới nhìn lui xong Đồng Đồng lại bật cười.
“Không đau sao mà cười vui thế?” Tuấn Khải ở sau lưng đột nhiên nói.
“Đau chứ nhưng nhìn tôi như vậy lại giống lúc trước khi còn là lợn mập đấy.” Đồng Đồng đi đến tủ tìm quần áo để thay.
Tuấn Khải lắc đầu cười: cô gái này thật sự biết cách làm bản thân vui, bộ dạng như vậy rồi mà vẫn có thể cười.
“Tôi đi ra ngoài đây, anh đi cùng không?” Đồng Đồng theo thói quen hỏi Tuấn Khải nhưng cô cũng không biết từ khi nào sự xuất hiện của Tuấn Khải bên cạnh cô như một điều hiển nhiên mà cô cũng không còn bài xích anh như trước nữa.
“Đi ra ngoài với bộ dạng này hả?” Tuấn Khải ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, đi khám bác sĩ xin ít thuốc tan máu bầm nữa chứ. Với lại lâu rồi cũng không ra đường với bộ dạng này.” Đồng Đồng vui vẻ đội mũ đeo khẩu trang đi ra ngoài. Tuấn Khải thật sự cạn lời rồi nên đành đi theo sau cô.
Đồng Đồng đi khám xong thì đi dạo lòng vòng đợi sau khi đón bé Kiệt tan học thì cô đưa thằng bé đi ăn kem. Nhưng lúc đang ăn vui vẻ thì có hai người xuất hiện khiến Đồng Đồng như nuốt phải ruồi, cực kỳ khó chịu.
“Ai yo, đây không phải là lợn mập sao? Lúc nãy thấy hình trên facebook tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.” Huỳnh Mỹ Lệ khoác tay Lâm Gia Dương nhìn Đồng Đồng nói.
“Dì mới là lợn mập.” Bé Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Mỹ Lệ.
“Thằng bé không có giáo dục này, mày nói ai mập hả? Đồng Đồng cô dạy con mình như vậy sao?” Huỳnh Mỹ Lệ tức giận lớn tiếng nói với Đồng Đồng.
“Tôi không có bị điếc cô có cần hét lớn tiếng vậy không? Cô hét lớn như vậy không sợ khó thở sao?” Đồng Đồng ngoáy ngoáy tai nhìn Huỳnh Mỹ Lệ nói.
“Khó thở gì chứ? Sao lại khó thở?” Lâm Gia Dương nhìn Đồng Đồng hỏi.
“Là silicon nhiều quá nên lúc hét sẽ bị ép vào lồng ngực không khó thở sao?” Đồng Đồng cười cười nói.
“Dừng, cô đừng có manh động nha. Tôi sợ nếu thật sự động thủ thì mấy thứ đồ giả trên người cô sẽ bị lệch đấy.” Huỳnh Mỹ Lệ tức giận giơ tay lên định đánh Đồng Đồng nhưng cô ta bị Đồng Đồng cầm lấy cánh tay. Đồng Đồng học Tuấn Khải cười nhếch miệng nhìn Huỳnh Mỹ Lệ từ trên xuống dưới, vẻ mặt cô lúc này cực kỳ giống lúc Tuấn Khải doạ cô.
“Hôm hai người kết hôn tôi nhất định sẽ đến chúc mừng. Bé Kiệt về thôi con kẻo bà nội đợi chúng ta.” Đồng Đồng thấy bé Kiệt đã ăn xong nên dẫn bé đi, trước khi đi cô còn cố tình nói với hai người bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook