Duyên Số Gặp Ma
-
Chương 116
Một người bạn từ miền nam lên học, nghỉ lễ mấy ngày, chiều một hôm bạn đến chơi thể thao cùng và kể một câu chuyện ma rất vui, bạn là người thích chuyện ma như tôi, nhưng rất là sợ ma y hệt với tôi luôn.
Bạn kể:
- Khi còn ở miền nam Lào, mùa nghỉ học thảnh thơi tôi lái xe honda đi chơi với bạn ở cuối thành phố, ngồi chơi chiều ở trước nhà, tôi chắp tay chào mẹ của bạn.
Mẹ của bạn kể chuyện đêm qua xảy ra với gian nhà hoang của bà con, mà chưa bao giờ nghe bạn nói tới ma quái trong gian nhà đó cả, cái mông tôi nó dính chặt vào cái ghế ngồi nghe chuyện.
Mẹ của bạn kể:
- Đêm qua có hai người đến xin số đề, trong đêm thì nghe tiếng hò hét vang rền, tiếng chân chạy, cứ lâu lâu lại có người đến thử thách ở trong đó.
Bạn kể:
- Gian nhà này khi cất nhà cũng có một người thợ té xuống từ nóc nhà chết. Cỡ 5 năm trước đây có một gia đình từ thủ đô đến mướn một thời gian thì trong đêm, hàng xóm nghe tiếng như người cãi nhau và tiếng khóc lóc, không biết bệnh gì mà chết cứ 1-2 tuần là chết một mạng gần hết cả nhà, và từ đó gian nhà này bị bỏ hoang đến hôm nay, còn hàng xóm vẫn thấy luôn luôn, có khi thấy nhà mở đèn nửa đêm, tiếng người như cãi lộn nhau, nhiều đêm nghe tiếng nức nở khóc lóc, lâu ngày thì cũng coi như chuyện thường thôi, còn mình thì đến ban ngày đi qua ngó vào còn nổi da gà rồi, và được thêm một cái tên là căn nhà ma quái.
Chuyện nghe kể rất là đáng sợ, chập choạng tối, ngồi trò chuyện chơi một lát rồi chắp tay chào mẹ và bạn lên xe về.
Vài ngày sau, chiều ngồi chơi với 3 ông bạn trong làng mình, bờ ao gần nhà tôi mới kể lại câu chuyện đó cho các bạn nghe, mấy ông bạn toàn là vua quậy, lên cơn tò mò đến gian nhà đó, tôi im re luôn vì sợ nhất là ma, tôi không muốn đi tới nhà đó, cũng chưa từng thấy ma bao giờ.
Một ông bạn sống và lớn lên ở trong chùa lên tiếng:
- Còn 10 ngày nữa là ngày 15 rằm lớn, mình đi bắt ma. Còn 2 ông kia cũng nổ theo nhau:
- Mình cùng đi bắt về nhà nuôi mỗi người một con ma cho vui. Xong xuôi chiều hôm nay ai cũng về nhà.
Một trạm mấy ngày trôi qua tôi nghĩ là bạn quên chuyện gian nhà đó, vì chiều gặp nhau cũng không ai nhắc nhủ tới nữa, rồi tới ngày rằm lớn 15, mùa hè thì tôi đi lễ chùa sáng với ba mẹ thì gặp ông bạn ở chùa chạy lại nói:
- Chiều 3 người sẽ tới gọi bạn.
Tôi hỏi:
- Gọi mình có chuyện gì vui, kể cho mình nghe.
Bạn là người ở chùa nên rất bận rộn hôm nay, quay mặt lại nói gấp:
- Chuyện gian nhà hoang đó quên rồi à. Hết lời và đi làm việc chùa tiếp.
Ba mẹ với em gái ngó mặt tôi, em gái nói:
- Tối nay chắc mấy anh đi ghẹo với ma phải không? Cầu cho ma dọa té đái luôn mới đáng, ba mẹ cười.
Chiều buông xong cơm nước tắm rửa cũng cỡ 7.30 giờ chiều còn chưa tối trong mùa hè. 3 chiếc bóng ông vua quậy xuất hiện, bông hoa, nhang nến, lấy lá chuối làm thành mâm cúng tử tế, vì ông bạn sống ở chùa quen với việc làm mâm cúng bái, đèn cầy đầy một rổ luôn vì ngày rằm lễ, trong chùa thừa thãi bao la.
Tôi hỏi 3 ông bạn:
- Là đi vào trong gian nhà hoang đó tối nay phải không? Tôi sợ ma tôi không đi chung đâu.
3 ông tướng vừa nói xỉa nói mỉa, vừa nổ hơn táo đổ mâm luôn:
- Có 4 người cả lũ mà sợ cái gì, tối nay tán ma cho vui hay bắt theo về nhà một con ma để làm bạn trò chuyện từng ngày rồi xin số đề luôn, cầu cho thấy rõ là ma đi mà, 3 người tranh nhau nói, mỗi người đem một con ma về nuôi trong nhà chơi cho vui, ai sợ thì đổi ý đổi lòng đi về, đừng có đi theo, kẻo tè ra quần không ai giúp nghe. Nói xong cả 3 người ngó mặt tôi, nào là nháy mắt vào nhau.
Trong tuổi đó thì vừa sợ lại vừa muốn thấy ma, cộng thêm cái tò mò nữa, cái tự ái nổi lên ngập hai lỗ mũi luôn, nghĩ các bạn còn đi được sao mình lại không dám đi chứ, bất quá thì chạy thôi mà, trong lòng thì tin tưởng ông bạn sống ở chùa chắc biết nhiều về tà thuật, mình cũng an lòng nên tôi nói:
- Rồi tối nay mình cũng đi, vừa nói tới đây thì nghe tiếng cười hi, hi, hi và tiếng ba với mẹ vọng ra ngoài:
- Tối nay 4 ông vua quậy lên cơn ăn phải trái khùng rồi mai chắc có chuyện hài hước gì đó, mẹ cũng cười lên khà, khà, khà.
Đêm 11 giờ đã tới rồi, cả 4 người cất bước cũng hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới gian nhà đó, khi đến đằng trước nhà, tôi chỉ tay nói:
- Đó là gian nhà mà chúng mình sẽ vào trong đó đêm nay, hàng xóm nhà nào nhà ấy ngủ hết rồi.
4 người 4 cái đèn pin rọi lia lịa, cây cỏ rậm rạp phủ hết sân đằng trước cao hơn nửa cái cửa vào nhà luôn.
Tôi nói:
- Đã tới rồi đừng ầm ĩ quấy phá giấc ngủ của hàng xóm láng giềng, vào trong nhà cho nó khỏi ầm ĩ người khác, cũng đừng rọi đèn pin vào nhà hàng xóm.
Cả 4 người bới cỏ cho thành đường đi vào tới trước cửa nhà, tất cả im lặng như tỉnh tâm luôn, bầu không khí như đứng ở giữa nghĩa địa hoang vậy.
Tôi nói:
- Cầu cho tối nay 3 ông bạn mỗi người bắt một con ma về theo nghe, nói được thì làm cho được nghe.
Bạn trả lời tôi:
- Bảo đảm phải làm cho được mà.
Câu nói vừa dứt lời, tay tôi cũng còn chưa tới cửa nhà trước nữa, nghe tiếng kéc kéc kéc 2-3 tiếng rồi hai cánh cửa bắt đầu mở ra đều nhau chậm chậm với tiếng rít: kẹt kẹt kẹt cho đến mở hết cỡ luôn.
- Úi chà, ông bà ông vải, tôi nhảy ngay về đằng sau 3 người, 3 ông cũng đứng hình mất hồn vía, đèn pin với đồ cúng bái mang theo tuột tay rơi xuống đất, xong 4 ông tướng không có được hẹn hò nhau mà chắp tay lễ cùng một lúc, miệng lẩm bẩm kinh phật bằng tiếng Lào cùng nhau và lại cùng một bài luôn thật mới lạ. 4 người đứng hình một lúc lâu, rồi kiếm nhặt cái đèn pin lên, xong nhặt đồ cúng bái rồi đứng sững ngó nhau, bạn 2 đứa vẫn còn nổ:
- Cám ơn ma mở cửa nhà chờ, rồi chúng mình vào trong nhà.
Tôi gãi gãi đầu đi theo sau vào, vừa vào đến trong nhà mùi hôi mùi ẩm, lạnh lùng gợn hồn, gai ốc từ chân đến đầu luôn. Tôi theo sau chưa được khép cửa nhà, thì lại một tràng tiếng kẹt kẹt kẹt kẹt cửa bắt đầu khép vào lấy một mình, cả 4 cái đèn pin cũng hư luôn không xài được nữa trùng hợp ghê luôn, làm cho mấy ông vua nổ giờ im lặng chắc hồn vía bay hết đâu rồi. Một trạm vài phút đứng hình mới thắp được cây đèn cầy sáng lên, thân thể tôi như mỏi xuống hết, chạy không được luôn, miệng lẩm bẩm xin:
- Đêm nay đừng dọa tôi, đừng cho tôi thấy nghe, lần đầu tiên mà tò mò tìm ma.
Còn mấy ông vua chen nhau thắp đèn cầy lia lịa khắp nhà, rồi đến bậc cầu thang lên nhà trên mỗi bậc một cây đèn, đến nhà trên 3 phòng ngủ, hơn 10 cây một phòng rồi mới ra giữa nhà trên lầu 2 ngồi xuống trước khi đặt mâm cúng mời ma, trong nhà sáng còn hơn là mùa thi đèn tháng 11 Lào hay là rằm tháng 8 Việt Nam mình nữa.
12.30 giờ đêm đã tới, 3 ông vua đi lấy sợi chỉ trắng nào từ đâu tôi cũng không biết, giăng vòng quanh chừng hơn 2 thước vuông rồi cả 4 người chui vào trong sợi chỉ trắng đó ngồi, sợi chỉ này của ông sư phụ nào cho thì tôi cũng không biết luôn, nghe nói là sợi chỉ này ma cũng không dám đến gần, không qua sợi chỉ vào trong chỗ ngồi được, trong lòng tôi cũng cầu cho là thật. Khi thắp đèn cầy sáng khắp nhà thì 4 cái đèn pin lại vẫn xài được như thường, cả 4 ông ngồi ngó mặt nhau, rồi một người bạn bắt đầu tụng niệm, là người mà sống trong chùa từ bé. Tôi nghĩ là chắc ông vua này cũng giỏi không phải vừa, chỉ vừa mới cất tiếng tụng kinh thì tiếng ở nhà dưới như người đang rửa ly rửa chén ầm ầm tiếng bát tiếng đĩa. Tôi bắt đầu xích vào giữa ngồi cho an tâm một chút, tôi đếm từ 1 đến 10 luôn miệng cố cái bình tĩnh cho được. Khi tiếng như ở bếp kéo dài gần 10 phút, cả 4 đều im lặng, đến sư phụ đang tụng kinh cũng im luôn mặt mày thấy tái mét.
Một người bạn nói:
- Có xuống nhà dưới coi không?
Tôi hỏi lại lập tức:
- Ai là người đi xuống? Người nào cho ý kiến là người đó xuống, tôi không có đi ạ, nếu đi thì đi cả 4 người với nhau.
Cả 4 người bắt đầu đứng lên, tôi đưa chân bước ra khỏi sợi chỉ đó và 4 người bắt đầu đi về phía cầu thang xuống nhà dưới, vừa tới đầu cầu thang thì tiếng bát đĩa đó im lặng.
Ông vua tụng niệm đêm nay nói:
- Thấy chưa ta chưa tới đầu cầu thang thì ma nó sợ nó im luôn, thôi trở về ngồi trong sợi chỉ rồi tụng niệm tiếp.
Vừa 4 người bỏ cái mông xuống ngồi bắt đầu chắp tay, chưa được tụng thì lần này không phải tiếng bát đĩa mà là tiếng bàn ghế như có người kéo ầm ầm như đang sắp soạn bữa tiệc gì không biết, rồi theo với tiếng nói mà không rõ tiếng người, cũng không dưới 3 hay là 4 người và có cả tiếng con nít nữa.
Tất cả ngồi nghe ngóng hơn 10 phút, lại có tiếng bát đĩa như đang ăn uống trên bàn gì.
Lại thêm một lần đi xuống, nhưng lần này thì không có đi xuống cả 4 người, một người bạn nổ chắc nghĩ là đến bậc cầu thang rồi tiếng đó sẽ ngừng như lần trước, rồi đứng dậy đi xuống. Cả 3 người ngó theo sau, bóng bạn thấp xuống theo bậc cầu thang nhà từng bậc từng bậc, rồi ngừng đứng im lặng, tiếng ầm ĩ ở nhà dưới bắt đầu im lặng thật. Tôi thấy tóc bạn đang ở cầu thang bật đứng sững lên trời như xịt keo rồi đứng luôn không nằm xuống, xong nghe tiếng đánh rầm, nó bay vào trong sợi chỉ nơi chúng tôi đang ngồi, nói không nên lời, m m m ma ma đư đư đang ngừ ngừ ngừ.... ngồi ngồi ăn cơm, nó quay mặt lại ngó mình.
Tất cả 4 người ngồi im nghe ngóng coi có tiếng gì thêm không?
Tiếng nữa rồi, lần này tiếng đóng cửa, tiếng mở cửa trà trộn với tiếng thì thào lạnh lùng giá tim luôn. 4 người ngồi không có một khe nào hở, chèn sát vào nhau, thân tôi phủ đầy là gai quả mít từ đầu đến chân luôn, ông bà ông vải ơi trên đời chưa bao giờ thấy hoàn cảnh lạnh lùng tê cả 10 đầu ngón chân, lạnh giá tóc gáy như vậy, rồi bất thình lình không có hẹn nhau mà:
- Ồ!!!! một tiếng cùng nhau, ở trước mắt 4 người: 3 cái cửa phòng ngủ đang mở với ánh đèn cầy sáng, đóng theo nhau rầm rầm rầm chứ không cùng một lúc, rồi nghe tiếng éc è è éc, 3 cái cửa phòng ngủ bắt đầu mở lại như thường, trong cơn đang theo dõi tiếng ma đó tôi ngồi đằng sau ngó, thì thấy 3 cái đầu ngồi đằng trước tôi đi làm tóc ở tiệm nào mà đẹp ghê luôn, tóc đứa nào cũng như bị sét đánh đứng thẳng duỗi ra từng sợi một, cái đầu nào cũng bằng cái lu nhỏ, thêm một đoạn im đó, 4 cái mặt của 4 ông vua:
- Cái thì trắng ra, cái thì xanh, cái thì đen như bao công, cái thì tím luôn, tôi cũng không biết là diễn tả thế nào mới đúng được. Khi trong lòng đang rối loạn đó, lần này tiếng càng ngày càng lớn hơn trước nhiều, tiếng kéo bàn ghế rồi tiếng bát đĩa xong đến tiếng bước chân người.
Rồi từ nhà dưới bóng tối bắt đầu lan tràn lên cầu thang nhà trên từng bước, đèn cầy bắt đầu tắt theo tiếng chân người lên cầu thang, chứ không có tắt cùng một lúc cả gian nhà, rồi đến phòng ngủ tắt đi từng phòng một, ngồi đứng hình mát mát tẩn tẩn cũng chẳng nói được câu gì, chỉ biết nhờ cậy vào mấy ông sư phụ ngồi đằng trước tôi.
Bây giờ cả gian nhà chỉ còn 2 cây đèn cầy ở mâm cúng không tắt mà nó nhỏ chỉ có ở bấc một chút sáng xanh lè thôi, thấy 3 ông tướng đằng trước im lặng, nghiêng mình ngó thì:
- Úi chà! má ơi ba ơi, cả 3 ông đang ngồi run run rồi nhắm mắt từ bao giờ, chỉ còn tôi mở mắt một mình thôi, rồi cũng nhắm mắt theo để cố lấy cái bình tĩnh. Từng phút như ma nó đã tới gần, bỗng dưng 3 cái cửa phòng ngủ đóng đánh rầm tiếp theo là tiếng cười híc híc híc từ trong phòng ngủ ra xong tiếng cánh cửa bật tung luôn chứ không mở nhè nhẹ nữa, tiếp theo là tiếng chân người dồn dập từ trong phòng ngủ rồi vòng quanh chỗ chúng tôi ngồi cỡ 2 phút rồi im lặng.
Trong lúc này mùi sợ thấm thía luôn không biết là mình đang ở địa ngục hay thiên đàng nữa chứ, chỉ biết là gai ốc mọc từng chùm từng chùm như chùm nho luôn. Tôi cảm thấy 2 cái đầu gối, ngồi khoanh chân nó lạnh giá và cơn lạnh từ đâu tới như nó sát cạnh bên người, tôi đang nghĩ là:
- Hé mắt một chút thật lẹ coi, không biết là hé bên phải hay hé bên trái nó mới không thấy ma, vừa hé bên trái một chút chưa kịp nhắm lại thì nó kéo cả con mắt bên phải mở ra luôn to bằng đôi quả quýt, mắt tôi một mí thành 4-5 mí luôn tại chỗ.
- Úi chà! trời ơi, ông bà ông vải ơi, ma ở đâu mà nhiều gớm ghê vậy ta, sợi chỉ trắng không biết là 3 ông sư phụ lấy ở đống rác nào không biết, mà ma lại chẳng sợ, mà nó còn vào trong sợi chỉ trắng đó ngồi chung, ngồi chen với mình cả lũ luôn, 2 cái đầu gối ma nó đè lên đầu gối của tôi, thảo nào tôi thấy lạnh giá, rồi nhăn bộ hàm răng đen đen cười híc híc híc nữa, cả ma con nít người lớn đủ bộ luôn.
Tôi chỉ thoát được một tiếng mò mò o ma ma,... rồi mất hồn bật đứng sững như cái lò xo bay xuống cầu thang nhà bằng 2 cái mông chứ không xài chân nữa, tiếng bà lùm bà lùm, hai cái mông xuống cầu thang rồi thẳng ra cửa nhà biến mất tích cho tới trước nhà mình, ngồi xuống cái bàn trước nhà không được, vì đau 2 cái mông với đau 2 bàn chân vì mất cả đôi dép, đứng thở hơn con chó chạy mệt về, dưới gan bàn chân mỗi bên chắc có 4-5 quả bóng bóng nước, đau điếng luôn.
Cố gượng đi ngủ chui vào cái mền trùm đầu, đánh bò cạp đánh mèo ở trong đó, giật mình lia lịa cho tới sáng, tẩn tẩn mát mát trả lời không đúng câu hỏi, như quên cả tên họ mình. Sáng khi nghe tiếng ba và mẹ ôm bụng cười ở bên cái giường nằm mới tỉnh táo một chút.
Nghe tiếng ba nói với mẹ:
- Tôi thấy 4 ông vua đêm qua thì tôi cũng biết rồi mà, còn nằm cả đống ở nghĩa địa bảo nó đi thêm tối nay mới đúng.
Mẹ vừa cười vừa nói:
- Dậy đi tắm rửa cho tỉnh rồi ba mẹ dẫn vào chùa cho ông chủ trì gọi hồn vía lại cho.
Mấy tiếng sau đến chùa thì mới biết:
- Là 2 ông vua tới chùa trước trong đêm qua, nằm đánh cá sấu bò cạp tới sáng luôn, mỗi người một đường tới chùa, còn ông sư phụ thì sáng ra mới tới chùa. Cả 3 ông vua bơ phờ như con gà rù, lẩm cẩm hơn ông già say rượu ở chùa cho đến chiều hôm khi tôi đến mới tỉnh. Tôi khập khiễng tới gần chẳng nói được câu gì chỉ cho 3 ông vua mỗi ông một cái đạp cho hả dạ cái đã.
Ông chủ trì gọi hồn vía cho và nói:
- Đừng đi gọi ma nữa, hàng ngày ông coi 4 cái mặt mấy ông tướng này còn đáng sợ hơn ma nữa kìa.
Chuyện Tò mò
Bounthanh Sirimoungkhoune
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook