Duyên Phận: Tơ Hồng Nối Duyên
Chương 7: Chuyện cũ như gió thoảng

À, thực ra tác giả nhầm. Là cừu nhân, không phải cố nhân.

Ít nhất, trong trí nhớ của Trình Nhã Y thì là như vậy.

Hơn hai mươi năm trước, đương kim hoàng đế có một muội muội xinh đẹp như hoa, lại hiền lành lương thiện, diễm danh vang xa. Nàng ái mộ cho Trình tướng quân trẻ tuổi mà đã có một thân võ công cao cường, lập nhiều chiến công hiển hách. Hoàng đế cưng chiều muội muội, liền hạ chỉ tứ hôn cho nàng và Trình tướng quân. Trình Khải Dương trở thành phò mã.

Với vẻ đẹp dịu dàng và tấm lòng nhân hậu của mình, công chúa đã hoàn toàn chinh phục trái tim Trình tướng quân. Phu thê hai người ân ân ái ái, làm tiện sát biết bao nhiêu danh môn quý tộc. Sau đó, công chúa lần lượt sinh hạ ba đứa con cho Trình tướng quân, hai nam một nữ.

Không may sức khỏe công chúa suy yếu từ khi mang thai con gái út. Sinh hạ nàng xong, công chúa cũng mất máu nhiều mà chết. Trình Khải Dương tưởng niệm ái thê, đem hết sủng ái dành cho tiểu nữ nhi, lại không tái giá. Kinh thành biết bao nhiêu người vô cùng hâm mộ lại thương xót cho mối tình của hai người. Ngay cả đương kim hoàng đế cũng bị cảm động mà hoàn toàn đánh mất lòng nghi ngờ với Trình gia.

Trình Nhã Y tập ngàn vạn sủng ái cho một thân. Đương triều Thái hậu cũng rất yêu mến ngoại tôn nữ này. Nhưng so với Trình gia, nàng lại không thường xuyên đến Hoàng cung. Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của Thái hậu và hoàng đế dành cho ngoại tôn nữ. Năm nàng lên 5, đương kim hoàng đế có ý cho Trình Nhã Y vào học tập trong Hàn Lâm Viện cùng với các công chúa hoàng tử khác. Đối với một tiểu thư quan lại, đó là muôn vàn ân sủng. Nhưng nếu là Trình Nhã Y lại có vẻ rất bình thường.

Đương kim hoàng đế có tất cả năm hoàng tử, người lớn nhất hơn Trình Nhã Y 13 tuổi, cùng lứa với Trình Cảnh. Nhỏ nhất cũng lớn hơn nàng 2 tuổi. Tứ hoàng tử Tần Úy Trang, tên tự Tiêu Đồ, lớn hơn nàng 5 tuổi. Năm đó cũng học chung trong Hàn Lâm Viện.

Xét cho cùng, Trình Nhã Y cùng Tần Úy Trang còn là biểu huynh muội.

Nhưng hai người này là oan gia từ nhỏ. Mỗi lần gặp nhau là chỉ có cãi cọ vang trời, đến mức Thái phó đại nhân cũng phải nhức đầu với hai tiểu tổ tông này.

Mà căn nguyên của mối thù giữa hai người là vì… cả hai không vừa mắt nhau. Đều thân phận tôn quý, một là hoàng tử đương triều, một là tiểu thư tướng gia, nữ nhi của công chúa, cháu gái đương kim hoàng thượng cùng thái hậu. Mặc dù Tần Úy Trang là hoàng tử, nhưng không được sủng ái bằng Trình Nhã Y. Nếu kéo nhau đến trước mặt hoàng thượng cáo trạng, có khi Tần Úy Trang sẽ bị mắng cho một trận vì lòng dạ hẹp hòi, không biết nhường nhịn muội muội…

Chính vì thế, Tần Úy Trang không quen nhìn Trình Nhã Y ở trước mặt mình là một bộ dạng điêu ngoa bá đạo, trước mặt phụ hoàng lại dịu ngoan như tiểu thư khuê các thứ thiệt. Trình Nhã Y cũng không vừa mắt Tần Úy Trang suốt ngày phụng phịu lại cực kì kiêu ngạo, cả ngày lấy cái danh hoàng tử để áp chế mình.

Hai người có lẽ là bát tự không hợp, cho nên cứ gặp nhau là nhất định phải có tia lửa văng tóe lên.

“Sao ngươi lại ở đây?” Trình Nhã Y nhíu mày, hơi mất hứng nói.

“Hừ, lời này phải là ta hỏi mới đúng!” Tần Úy Trang lập tức hiện nguyên hình, kiêu ngạo nâng cằm hừ lạnh một tiếng.

“Phi… còn làm bộ như công tử. Ta xem cho dù ngươi có sắm sửa cỡ nào thì vẫn là một tên kiêu ngạo ương ngạnh mà thôi!” Trình Nhã Y bĩu môi nói.

Không biết tại sao, nàng cùng Tần Úy Trang đặc biệt không hợp nhau, mỗi lần gặp hắn, nàng không nhịn được muốn khiêu khích vài câu. Khác hẳn với những người khác. Ân, Kỷ Trà là ngoại lệ.

“Ngươi… Xú nữ nhân! Đồ dã man, cho dù có ăn mặc trang điểm như vậy cũng không dấu được bản chất chua ngoa đanh đá của ngươi!” Tần Úy Trang giận đỏ mặt.

Thực ra, này không phải là bổn ý của hắn.

Năm đó, khi Trình Nhã Y chưa ra đời, công chúa An Bình vẫn còn mang thai, Tần Úy Trang vẫn là một đứa bé ngây thơ non nớt. Tần Úy Trang rất yêu thích công chúa An Bình, bởi vì vị cô cô này của hắn không chỉ xinh đẹp cao quý mà còn thông tuệ bác học, dạy cho hắn rất nhiều thứ. Thậm chí thời gian Tần Úy Trang ở lại trong Trình phủ còn dài hơn ở trong cung, làm cho mẫu phi của hắn phàn nàn không thôi.

Năm đó, hắn nhìn thấy bụng An Bình công chúa dần dần to ra, vô cùng tò mò. Cô cô mỉm cười nói với hắn, đây là muội muội của hắn. Sau này hắn phải quan tâm chăm sóc cho muội muội, hắn phải xứng đáng là một ca ca tốt.

Tần Úy Trang rất chờ mong muội muội xuất thế. Hắn nghĩ, nếu là con gái của cô cô, chắc chắn sẽ xinh đẹp thông minh như cô cô. Hắn rất thích muội muội như vậy. Thậm chí còn có ý tưởng chờ muội muội lớn một chút, hắn sẽ cưới nàng làm vương phi của hắn.

Tần Úy Trang không có muội muội ruột thịt. Hắn chỉ có một hoàng tỷ là trưởng công chúa Trường Nhạc. Trong ấn tượng của hắn, công chúa Trường Nhạc nghiêm khắc lạnh lùng, dung mạo lại không xuất chúng, lại không có bao nhiêu giao tình với hắn. Cho nên hắn rất chờ mong nữ nhi của cô cô ra đời.

Ai ngờ, ngày biểu muội sinh ra cũng là ngày cô cô qua đời.

Tần Úy Trang tuy nhỏ tuổi, nhưng là hoàng tử, hắn vẫn hiểu “qua đời” nghĩa là gì. Hắn nghe nói, cô cô vì khó sinh nên chết. Hắn nghĩ, vì biểu muội sinh ra, cho nên cô cô mới chết.

Tần Úy Trang không tự giác nảy sinh cảm giác xa cách với biểu muội. Từ nay về sau, hắn sẽ không được gặp cô cô, không được nghe cô cô kể chuyện…

Hắn không đến Trình phủ nữa, cũng không gặp mặt Trình Nhã Y.

Cho tới khi hắn đầy 10 tuổi, phụ hoàng tổ chức sinh nhật cho hắn. Trình gia cũng sẽ xuất hiện.

Năm năm, lần đầu tiên hắn gặp biểu muội Trình Nhã Y.

Khi thấy nàng, hắn đã từng thất vọng. Nàng xác thực giống cô cô, nhưng không di truyền hết mĩ mạo của cô cô. Nàng xinh đẹp, nhưng không đặc biệt xuất chúng. Giữa một rừng thiên kim tiểu thư đủ mọi kiểu dáng, Trình Nhã Y chỉ có thể tính là trung thượng. Mặc dù khi đó nàng vẫn còn nhỏ tuổi.

Thấy nàng, hắn sẽ không tự giác nhớ đến cô cô. Thế nên hắn lạnh mặt với nàng, châm chọc khiêu khích nàng.

Ai ngờ, tiểu biểu muội của hắn cũng không phải tay vừa. Nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, nhưng mồm miệng lại lanh lợi lại độc địa, nói cho hắn tức giận không chỗ phát tiết. Sau đó, thấy nàng ở trước mặt phụ hoàng cùng hoàng nãi nãi nhu thuận dịu ngoan, lại lanh lợi làm nũng, được phụ hoàng và hoàng nãi nãi sủng ái yêu thương, hắn cảm thấy tiểu nha đầu nhỏ tuổi nhưng rất có tâm kế, biết che dấu bộ mặt thật. Hắn lại càng không thích nàng.

Trình Nhã Y càng lớn, thanh danh càng không tốt. Lúc nào cũng có thể nghe nói nàng trốn khỏi phủ, trêu ghẹo công tử tiểu thư nhà nào, chọc phá chỗ nào, bày trò nơi nào… Một mình nàng lại có thể giảo tung cả kinh thành. Lại còn không thích mặc nữ trang, luôn mặc nam trang chui rúc khắp nơi. Tần Úy Trang cảm thấy Trình Nhã Y thật sự làm thất vọng cô cô. Ngày xưa cô cô cao quý đoan trang bao nhiêu, bây giờ Trình Nhã Y đồi bại thất nết bấy nhiêu. Khó mà tin nổi nàng thật là con gái của cô cô.

Thế cho nên càng ngày, Tần Úy Trang càng không vừa mắt Trình Nhã Y. Chỉ cần chạm mặt, hắn nhất định sẽ không nhịn được phải châm chọc khiêu khích nàng. Nhưng kết cục vẫn luôn bị nàng làm cho tức chết.

Kỳ thực Tần Úy Trang vẫn không phát hiện, từ khi gặp Trình Nhã Y, hắn liền không tự chủ được vẫn luôn nhìn nàng, nghe ngóng tin tức của nàng. Trong kinh thành, Tứ hoàng tử Tần Úy Trang vẫn có tiếng là trầm tĩnh lạnh nhạt, rất có khí thế của bậc đế vương, là một ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế. Nhưng trước mặt nàng, hắn luôn luôn không thể khống chế được cảm xúc của mình. Hắn sẽ bị vẻ mặt, lời nói, cử chỉ của nàng ảnh hưởng tới bản thân.

Nếu như không phải gần đây biểu ca Trình Nhai vẫn bóng gió ám chỉ hắn, sợ rằng hắn sẽ vẫn u mê như vậy cho tới hết đời.

Tần Úy Trang cũng không phải loại người cố chấp chỉ biết lừa mình dối người. Nếu như là thật, hắn sẽ chấp nhận, sẽ cố gắng. Chẳng qua nhiều năm như vậy, cô cô qua đời vẫn là nỗi đau trong lòng hắn. Nhiều người khuyên can hắn, nói thân thể cô cô đã sớm không tốt, nếu như không mang thai còn có khả năng sống thêm vài năm, nhưng cô cô vẫn quyết tâm sinh ra biểu muội. Biểu muội là do cô cô dùng sinh mệnh đổi lấy. Vì thế, kể cả phụ hoàng hoàng nãi nãi đều sủng ái biểu muội.

Nhưng nhiều năm thói quen đối xử với biểu muội như vậy, bảo hắn thay đổi ngay lập tức là rất khó khăn. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu như đột nhiên hắn tốt với nàng, có khi nào bị nàng nghi ngờ là thần kinh không bình thường hay ma quỷ phụ thân kêu đánh hay không? Có thể lắm chứ, biểu muội vẫn chưa bao giờ hòa nhã với hắn.

Bản thân Tần Úy Trang không nghĩ tới, nếu không phải trước kia lần đầu gặp mặt hắn đã châm chọc người ta, gặp mặt còn khinh thường lạnh mắt đối với người ta, ai rỗi hơi đi đấu võ mồm với hắn? Người bình thường đều không có bị ngược cuồng!

Nghĩ thông suốt, Tần Úy Trang hắng giọng vài cái, không quan tâm Trình Nhã Y đang xoa thắt lưng phùng mang trợn má vì bị mắng “dã man điêu ngoa”, chuẩn bị phản kích.

“Biểu muội, lần này gặp mặt cũng là hữu duyên, ta mang ngươi đi ngắm hoa.”

Tần Úy Trang cơ mặt cứng ngắc, giọng nói nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người, khẩu khí cứng ngắc lại giống như thiên đại ban ân, mà nội dung lại… Ừm, rất khó bình luận.

Trình Nhã Y nhíu mày, ánh mắt đề phòng nhìn Tần Úy Trang, âm thầm cân nhắc hắn đang có âm mưu gì. Xác thực nghe Tần Úy Trang nói như vậy, nàng như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày. Nhưng xem xét kỹ lại thì thấy hắn nói chuyện không được tự nhiên, bộ dạng vẫn kiêu căng như vương bát đản, ngoại trừ hơi buồn cười tý, còn lại vẫn giống như ngày xưa. Cho nên mới kết luận, Tần Úy Trang đang có âm mưu!

“Biểu ca cứ đùa, ta đây chẳng qua chỉ là dã man nữ nhân, làm sao hiểu được hái hoa bắt bướm.” Trình Nhã Y cười nhạt, phẩy tay nói.

“Ngươi…!” Tần Úy Trang lập tức bị công phá “Đừng có được nước lấn tới! Bản hoàng tử mời ngươi là phúc khí của ngươi!”

“Hừ, tiểu nữ mệnh bạc không thừa nhận nổi, hoàng tử đại nhân vẫn là tìm người khác đi!”

Nghe Trình Nhã Y nói vậy, Tần Úy Trang không khỏi ngớ ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương