Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương
-
60: Mách Lẻo
Nhân viên công vụ đặt trước mặt họ giấy đăng kí kết hôn đã có đầy đủ thông tin.
Bà Kiểm thì háo hức ra mặt ngồi ở ghế chờ.
- Bây giờ làm sao?
Mộc Trà khẽ hỏi, cô cầm bút lưỡng lự chưa kí vậy mà Khải Viễn lại đặt bút kí xong còn cẩn thận viết rõ ràng họ tên mình mới quay sang trả lời:
- Chẳng còn cách nào cả, cái này phát sinh ngoài hợp đồng nên tôi sẽ bồi thường cho em tiền phí.
Sau em muốn tẩy trắng thì tôi sẽ dùng tiền khóa hết hồ sơ về việc em đã từng có chồng là được chứ gì?
- Thực ra cũng không cần thiết đâu, tôi cũng có phải người nổi tiếng gì cho cam.
Nhưng chỉ là hợp đồng mà lại đăng kí kết hôn sẽ làm cho mọi chuyện rối hơn.
Anh không sợ bản thân gặp phiền phức hả?
- Không phiền, em kí đi không mẹ nghi ngờ.
Còn nếu nhất định không muốn kí thì tôi sẽ nghĩ cách hoãn binh.
Còn em kí đi tôi sẽ trả khoản phí này.
- Không cần đâu.
Mộc Trà khẽ thở dài đặt bút kí xuống mà trống ngực cứ đập thình thịch.
Chỉ là kết hôn giả thôi mà cô hồi hộp cứ như thực sự lấy chồng thật vậy nên nét bút có phần run rẩy.
Kết thúc thủ tục, họ nhận được lời chúc phúc từ nhân viên công vụ.
Rồi đám cưới cũng nhanh chóng được chuẩn bị, Mộc Trà không phải làm gì cả.
Khải Viễn nghe theo ý cô mà chỉ yêu cầu studio làm một ảnh cưới cỡ lớn đặt ở hội trường cho đủ.
Anh chuyển tiền cho cô phí hợp đồng phát sinh thì cô chuyển trả lại không lấy thêm.
Đám cưới hai người diễn ra nhanh quá mà khi cô xuất hiện ở công ty đều nhận được ánh mắt không thiện cảm của mọi người.
Khắp công ty chẳng ai dám xì xào bàn tán vì dù sao cô cũng sắp là phu nhân tổng giám đốc nhưng không vì thế mà những lời xàm xí bớt đi.
Họ không nói trước mặt mà nói sau lưng rồi thì Hạnh Linh lại đóng vai một cô gái thất tình đau khổ để lấy sự thương cảm của mọi người.
Ở trong nhà vệ sinh, Mộc Trà nghe rõ từng lời nhân viên trong công ty xúm lại bàn tán.
Khu vệ sinh không những là nơi giải quyết hết nỗi buồn trong cơ thể xuôi theo dòng nước còn là nơi người ta giải quyết những nỗi bức xúc qua cửa miệng.
- Cô ta nhìn vậy mà ghê thật ấy, mới vào làm được có mấy tháng mà đã mồi chài được sếp rồi.
- Cô thấy không, sếp buồn đau vì người yêu cũ có chị Linh giám đốc nhân sự bên cạnh an ủi những tưởng sẽ được sếp để ý ai ngờ… hồ ly nhảy vào cướp công, nghiễm nhiên trở thành vợ sếp.
- Liệu có phải cô ta mồi chài sếp lên giường hay là có bầu rồi ép sếp cưới không? Sao tự dưng lại cưới vội như cưới chạy vậy?
- Công nhận bay giờ chẳng trông mặt mà bắt hình dong được, nhìn thì xinh xắn tử tế vậy mà đùng cái… chậc, lấy ngay được sếp tổng.
Chẳng hiểu cô ta sử dụng chiêu trò gì mà lại hiệu quả thế, làm sao mà xinh bằng chị Linh, khéo như chị Linh lại còn nghèo nữa.
Quần áo có vài bộ mặc đi mặc lại, lúc nào cũng kín cổng cao tường tưởng thanh cao hóa ra sau lưng thì cũng cởi và leo lên giường để đổi danh phận, đổi đời cả thôi.
- Liệu có phải cô ta chơi bùa không? Cái này đang hot lắm.
Tôi nghe nói nhiều người bây giờ hay sử dụng bùa yêu để quyến rũ đàn ông.
Vậy nên nhiều gã đàn ông vừa trẻ, vừa đẹp trai vừa giàu có đi lấy vợ già.
Các cô có tin là có tình yêu không.
Sếp Viễn vừa đẹp, vừa có quyền mà trước người yêu như chim sa cá lặn bây giờ đùng cái lấy cô ta, vừa nghèo vừa chẳng có gì nổi bật chỉ gọi là nhìn tạm vừa mắt thôi đúng là khác một trời một vực.
- Ôi dào mấy cái thứ chiêu trò câu dẫn như vậy cũng không bền đâu.
Còn các cô còn tôi, hạnh phúc được mấy bữa.
Mà sau này, người yêu sếp trở về khéo lại bị đá bay ấy.
Mỗi người họ một câu mà nói không ngừng.
Dường như mang người khác ra bàn tán lại trở thành chủ đề hot, lại khiến người ta hả hê sung sướng đến đáng sợ.
Những câu từ chê bôi hay những mong muốn giản đơn kiểu trù ẻo người khác vô tình mang lại hạnh phúc lớn lao cho những kẻ lắm chuyện.
Mộc Trà thấy họ đã nói xong thì mở cửa ung dung bước ra, nhìn họ cười như không có chuyện gì xảy ra.
Cô rửa sạch tay, soi lại gương nhìn mình còn những người kia khỏi phải nói mặt cứng lại như tượng sáp.
- Có thời gian buôn chuyện chắc có thời gian tăng ca phải không? Tôi không ngại nói với chồng mình việc cắt giảm biên chế đâu.
- Mộc Trà, chúng tôi…
Cô nhìn họ, tất cả như bị cắt lưỡi rồi vậy? Lúc nãy còn hăng máu lắm cơ mà sao thấy cô mặt mũi cứ như mất sổ gạo như thế? Cô cũng chẳng dám thị uy gì chỉ là ngứa tai quá mà đi ra thôi.
Họ cũng nói đúng một phần và lời họ rủa cũng đúng nốt nên thôi cô nhận.
Hôm nay không phải Khải Viễn cần phải đến công ty thì cô cũng không hơi đâu mất thời gian nghe họ nói xấu mình.
Mà giám đốc nhân sự cũng giỏi diễn lắm cơ, dạo này bà ý xanh xao vàng vọt, gầy còm hẳn đi… chẳng ai hỏi thì cũng biết nguyên nhân là nàng ta đau buồn vì sếp lấy vợ.
Thật may cô chỉ là vợ hợp đồng chứ cả đời mà đi đuổi vệ tinh xung quanh chồng chắc sớm nói tạm biệt rồi.
Trở về bàn làm việc của mình, nhìn vào phòng chồng hờ đã có bạn thân thiết đang ở đấy nói chuyện.
Anh có nhìn thấy cô đã trở lại nhưng không thấy giao việc nên Mộc Trà cũng kệ mà ngồi xuống hoàn thành công việc của mình.
Hai ngày đám cưới dưới quê cũng khiến cô kiệt sức, mấy ngày nữa lại cưới tiếp… đúng là rất mệt.
Để có một ông chồng thực rất mất công… đã thế, lão còn không ngừng dạy bảo cô những thứ bậy bạ nữa.
Điện thoại nội bộ báo cuộc gọi, cô nhìn vào trong thấy Khải Viễn đang gọi thì không nghe nữa mà đứng dậy mở cửa vào phòng:
- Giám đốc Linh, chị cũng ở đây à?
Cô chào cho phải phép rồi tiến về chỗ Khải Viễn cất giọng mềm mại:
- Anh xong việc chưa? Mẹ gọi về rồi đấy.
- Hôm qua giám đốc Linh có gặp em buổi tối đi hẹn hò gã đàn ông nào đó.
Bà xã, em đi hẹn hò lúc nào mà anh không biết?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook