Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu
Chương 44: Yêu đương bí mật - H+

Cả người cô lại bị anh cắn mút không chừa một chỗ nào. Vậy mà đêm ấy, cô nghĩ linh tinh mà mất ngủ.

- Á... sao chú lại cắn.

- Em nên tập trung tận hưởng đi, ai bảo đầu óc em quên anh hả?

Thanh Du nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm cổ chú, hơi ngửa người hưởng thụ nụ hôn vờn trên ngực đến tê dại.

Nằm xuống giường, tóc cô ướt khiến ga giường ướt một mảng, tóc chú cũng ướt cọ vào da thịt cô ngứa ngáy.

- Thích không?

Cô mỉm cười gật đầu:

- Cái gì là của chú con đều thích.

Lời nói phát ra êm dịu càng kích thích ham muốn mãnh liệt hơn. Anh mang chân cô bám lên hông mình, mang thân thể lách vào. Thanh Du không lảng tránh còn mở rộng nghênh đón để khoái cảm được lấp đầy.

- Du... chặt quá... thả lỏng người đi không em sẽ lại đau đấy.

Anh điều chỉnh tư thế, chống hai tay bên hông cô, thắt lưng bắt đầu hoạt động. Anh cúi đầu, cọ cọ vào chóp mũi Thanh Du thí:

- Du, gọi tên anh...

Thanh Du ôm lấy người bên trên, cả người không ngừng rung động, lời nói rên rỉ lạc nhịp:

- Chú Quý...

- Sai rồi...

Thế Quý nắm lấy ga giường thúc mạnh như nhắc nhở, dạy dỗ lại cô gái nhỏ.

Thanh Du bị khoái cảm ập đến muốn hét lên nhưng sợ mọi người nghe thấy liền đưa tay lên che miệng lại. Vậy nhưng chú chẳng để tâm mà vẫn tích cực vận động mang từng đợt sóng trào lên ầm ầm. Bên tai cô lời nói dụ hoặc:

- Du ngoan... gọi tên anh...

- Thế Quý... em... nhẹ thôi... em... ưhm...

Anh biết cô gái nhỏ đã nhanh chóng đạt cao trào mà không ngừng rên rỉ gọi tên anh. Càng nghe cô gọi, anh càng manh động cướp đoạt khiến cô bấn loạn, hơi thở muốn đứt lìa.

- Du ơi... con có biết chú Quý đâu không?

Thanh Du giật mình, ánh mắt nhìn chú sợ hãi tột độ còn chú thì chẳng xao động vẫn ôm lấy eo cô tấn công như vũ bão. Thanh Du bị lôi đi, lạc vào ảo ảnh của cảm xúc, cổ họng chỉ phát ra tiếng âm ư mà không trả lời người bên ngoài.

- Du... cháu có nghe thấy cô nói không?

- Cháu đang tắm ạ.

Cô phải lấy hết sức mà trả lời rành mạch nhất. Khóe miệng chú nhìn cô mỉm cười hài lòng, động tác vẫn không ngừng lại, không giảm đi còn nhanh mạnh hơn nữa:

- Ưhm... anh nhẹ thôi... chậm thôi...

Cô sợ hãi khi thấy mình rên rỉ hơi lớn còn chú lại hài lòng cười, cúi xuống thả nụ hôn lên môi cô nuốt lấy những âm thanh ngọt ngào vào trong miệng.

- Du ơi, tắm xong chưa ra cô bảo.



Tiếng cô Lan Anh vẫn bên cửa, thật may chú Quý đã khóa cửa không thì....

- Nhanh đi chú không lộ mất.

Thanh Du cầu xin nhưng chú thì ngược lại, không nhanh nữa mà chậm rãi, thong dong thậm chí còn dập dình không vào cũng chẳng ra, vùi đầu trên ngực cô kích thích hơn nữa.

- Du..

- Dạ, cô đợi cháu một chút ạ, cháu sắp xong rồi.

Thanh Du nhìn anh cầu xin, từ lúc cô về nhà là hơn 5 giờ một chút mà bây giờ đã hơn 6 giờ rồi chú vẫn còn chưa có ý định dừng lại. Bảo sao cô Lan Anh lại lên tìm, chắc cơm nấu sắp xong rồi cũng nên.

- Chú... nhanh đi mà...

- Tối nay ở lại bên nhà anh chịu không?

- Không được... a...

Bị anh thúc mạnh, khoái cảm lại bất ngờ ập đến, cô biết nếu không đồng ý thì sẽ vẫn bị anh giữ lại, đêm qua cô đã được kiểm diện sức khỏe ấy rồi nên nếu bây giờ không nhún thì sẽ lộ hết:

- Chú xin bố mẹ con nhé!

- Du ngoan quá!

Và sau đó là sóng trào xúc cảm, cả hai cùng thoả mãn, cô phải kéo chú xuống phủ nụ hôn lên môi chú khi chú chẳng kiêng dè mà thở mạnh còn rên rỉ thỏa mãn nữa. Bên ngoài, cô Lan Anh dường như vẫn đi lại tìm chú mà không rời đi. Thật muốn làm người khác vừa lo lắng vừa kích thích mà cuồng nhiệt hơn.

Khoái cảm qua đi, chú vẫn giữ chặt Thanh Du trong tay.

- Chú... dậy trốn đi một chút...

- Không trốn...

- Nghe lời em đi mà... chưa công khai được đâu.

Cô phải thí thỏn mang điều kiện ra là sẽ sang nhà chú ở một tuần thì ai kia mới chịu nghe lời đi vào trong nhà tắm mặc quần áo cho Thanh Du dọn dẹp, thay ga giường bị ướt, nhặt vỏ ba con sói gói cẩn thận vào giấy vứt vào thùng rác để tránh bị phát hiện. Xong xuôi, tiếng gõ cửa lại vang lên, Thanh Du lấy khăn phủ lên đầu lau tóc mới ra mở cửa:

- Cô thấy chú chưa ạ?

- Chưa, Du tắm lâu vậy dễ ốm đấy.

Cô đưa mắt nhìn vào trong phòng, Thanh Du không nao núng cười xòa:

- Cháu quen rồi ạ, ngày nào cũng phải ngâm nước xả mệt mỏi.

- Ừ, không biết chú Quý đi đâu mà cô tìm không thấy.

- Chắc chú lên sân thượng hút thuốc ạ, cô lên đấy chưa?

- Chưa, vậy để cô đi tìm chú.

- Vâng ạ, cô bảo mẹ hôm nay cháu không ăn cơm nhà đâu ạ. Nay cháu có hẹn bạn tổ chức sinh nhật muộn.

- Vậy sao? Để cô nói với mẹ cho. Chúc cháu sinh nhật vui vẻ.

Thanh Du thấy cô lại đưa mắt vào phòng, có vẻ cô muốn vào nhưng Thanh Du vẫn đứng chặn không cho. May mà nhà tắm ở góc khuất, từ cửa vào không thấy. Điện chưa được tắt, bóng của chú đang dựa cửa rõ như ban ngày hại cô tim đập chân run.



- Cô đi tìm chú đi ạ, cháu thay đồ chuẩn bị không muộn rồi ạ.

- Ừ...

Thanh Du lập tức đóng cửa chốt lại mà tim vẫn đập thình thịch ra. Vậy mà chú thì lại thỏa mãn, nhìn cái mặt thật muốn đánh.

- Chú... à anh có biết người ta đang tìm mình không hả?

- Kệ cô ta, liên quan gì đến anh chứ?

- Anh về phòng đi không lộ hết bây giờ?

- Không thích về, em thay đồ đi.

Thanh Du đẩy chú ra cửa nhưng đến cửa lại bị ôm chặt cứng:

- Sao em phải để ý cô ta làm gì?

- Em không để ý, anh về phòng đi mà.

Vậy mà kẻ cứng đầu bất cần đời ấy lại ngang nhiên ép sát Thanh Du vào cánh cửa hôn bằng được.

- Anh.... thả em

Thế Quý nhìn đôi môi mọng đỏ có phần sưng lên thì mỉm cười:

- Tha cho em đến tối...

- Tham lam

Anh lại cúi xuống cắn nhẹ một cái nữa mới mở cửa đi ra. Khuôn mặt thỏa mãn trưng cả ra ngoài thiếu chút nữa thì người bên ngoài đã nhìn thấy sự khác lạ ấy:

- Em tìm anh từ nãy giờ, hóa ra anh ở phòng bé Du hả?

Thanh Du đứng hình, nép sau lưng chú không thò ra, tay còn đẩy chú ra để còn đóng cửa nhưng chú lại đứng vững như núi không động đậy nên cửa cũng không đóng được. Cô khẽ cào cào nhẹ vào lưng chú ra hiệu tìm cách nói dối.

Thế Quý tắt hẳn nụ cười nhìn Lan Anh, hời hợt bước qua:

- Tôi ở đâu liên quan đến cô sao?

- Không ạ, là em tìm anh có chút việc nhưng khi nãy bé Du nói anh không có trong ấy.

Thế Quý quay lại nhìn Thanh Du đang đứng xoắn tay vào nhau lo lắng nhưng lại muốn trêu cô:

- Vậy sao?

- Vâng ạ

Anh thấy con bé lừ mắt nhìn thì không trêu nữa mà trả lời:

- Tôi vừa từ phòng sang đưa con bé quà sinh nhật, chắc lúc cô hỏi thì tôi chưa sang, muốn thắc mắc gì nữa không? Tìm tôi có chuyện gì?

- À chị Hường nói muốn hỏi anh tối nay có ở lại ăn tối không ạ?

- Không, tôi có hẹn đưa Thanh Du đi ra ngoài rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương