Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu
Chương 29: Xảy ra chuyện

Khôi Nguyên tự nhiên lấy cánh tay Thanh Du khoác lên tay mình kẹp chặt không cho cô có cơ hội mà rụt tay lại. Khách đến tham dự nườm nượp, có lẽ nhà đại gia có con gái giỏi cũng muốn trưng thể diện cho mát mẻ.

Quỳnh Thư từ đâu nhảy ra chào hỏi. Nó nay cũng như công chúa đi dự hội với váy vàng cam sặc sỡ. Nó khoác bên tay Thanh Du thân mật thì thầm:

- Con Giang lại có bồ mới.

- Gì mà nhanh vậy hả?

- Nghe nói đại gia nào ấy siêu siêu giàu là đối tác với ba nó.

- Tao và mày thì ế mốc mà nó thì mấy rồi nhỉ?

Quỳnh Thư lém lỉnh đuổi mắt sang phía Khôi Nguyên trêu Thanh Du:

- Mày ế ư? Cái đứa bên cạnh sẵn sàng hốt ế cho mày đấy.

- Thôi bà tao dặn không yêu bằng tuổi.

Khôi Nguyên không đồng tình gạt đi:

- Mày điên à? Bằng tuổi ngồi duỗi mà ăn đấy.

- Ngồi duỗi ăn lúc đi ngã sấp mặt đấy nên tao đâu có ngu chứ?

Quỳnh Thư an ủi cái mặt buồn thiu của Khôi Nguyên:

- Mày còn cơ hội khi nó còn ế nên tấn công mạnh vào.

- Thôi mày đừng gieo hi vọng cho nó, gu của tao là các chú già để được chiều chứ bằng tuổi với hơn ít tuổi không hợp đâu.

- Haha cỡ ế như chú Quý mày ấy hả? Hiếm lắm không còn đâu con ạ.

- Vào thôi, tao kiếm được ông chú gần xứng tầm rồi.

Không để ý đến Khôi Nguyên mặt mũi biến sắc, thẫn thờ, Thanh Du lôi Quỳnh Thư hòa vào bữa tiệc. Chủ nhân bữa tiệc hôm nay là Châu Giang, nó mặc chiếc váy trắng cúp ngực dài quét đất rạng rỡ bên cạnh một người đàn ông mặc âu phục màu đỏ đô.

Quỳnh Giang ghé tai Thanh Du:

- Có vẻ như mày và nó đều thích trâu rừng già nhỉ?

- Mọi lần nó toàn trai trẻ sao nay lại đổi gu nhanh thế?

Bên dưới, mọi người ổn định chỗ ngồi, vỗ tay khi nghe bố Châu Giang phát biểu chúc tụng và cảm ơn. Nghe lời bà nên Thanh Du chỉ cầm cốc champagne trên tay mà không uống một ngụm nào.

- Mày không uống mừng tao hả Thanh Du?

- Tao không biết uống rượu hơn nữa mày biết là chú Quý sẽ phạt nếu ngửi thấy mùi rượu trên người tao mà?



- Chú mày có đây đâu chứ? Uống một chút đi, để tao lấy cho mày ly Cocktail cho nhẹ.

Châu Giang giơ tay ra hiệu, một lát đã có bồi bàn mang đến. Thanh Du đành nhận lấy nhưng tỉ tê:

- Tao uống một ngụm thôi nhé!

- Pha rồi không có mùi rượu đâu, uống thoải mái.

Tất cả cụng ly, các bạn đều uống nên Thanh Du cũng tặc lưỡi uống một lần nhưng ly rượu chưa kịp chạm môi đã bị ai đó cướp khỏi tay. Không chỉ cô mà các bạn đứng đấy đều ngạc nhiên nhìn người cướp rượu. Thanh Du á khẩu khi thấy chú Quý đã đứng cạnh từ bao giờ, ly cocktail đang trên tay chú, nó lắp bắp:

- Chú... con chỉ định uống một chút thôi.

- Cháu không biết uống rượu, dù một chút cũng không được hay cháu muốn rượu chưa kịp ngấm đã say rồi. Để chú uống hộ...

Nói rồi chú uống hết ly rượu dành cho Thanh Du, giơ ly rượu đã hết lên chú nhìn thẳng Châu Giang nhắc:

- Cháu biết bạn không uống được rượu sao còn cố mời con bé vậy?

- Dạ, cháu mải vui mà quên mất ạ. Cháu xin lỗi.

Chú Quý dường như vẫn chưa hài lòng, quay sang Thanh Du:

- Đi theo chú.

- Bạn con đang ở đây.

Chú không nói hai lời cũng chẳng chào bạn bè của Thanh Du mà kéo tay cô rời đi.

Quỳnh Thư cùng Châu Giang mắt vẫn nhìn theo Thanh Du lo lắng. Hai đứa hiểu hơn ai hết tính khí của chú nên thế nào Thanh Du cũng bị mắng.

- Tao cũng quên là nó không uống được rượu để nhắc, mà sao chú Quý lại ở đây vậy?

- Tao không biết nữa, lúc nãy không thấy mà. Tao nghĩ rượu pha rồi nhẹ nó sẽ không sao nên mới bảo nó uống. Mày có thấy chú Quý xử sự có hơi lạ không? Cứ như với người yêu ấy chứ không phải cháu nữa.

Quỳnh Thư gạt đi:

- Mày yêu lắm rồi ngộ à? Họ là chú cháu đấy, loạn luân hay sao mà yêu nhau chứ? Mày khéo tưởng tượng.

Thế Quý đưa Thanh Du đến bàn của mình, kéo ghế ra cho cô ngồi xuống. Kiều Mai nhìn thấy Thanh Du liền đon đả:

- Cháu cũng đến dự tiệc hả? Vậy người khi nãy khoác tay cậu thanh niên kia là cháu rồi, đó là bạn trai cháu hả?

Thanh Du chưa kịp trả lời thì Thế Quý đã nói trước:

- Cô chỉ hơn con bé 2 tuổi mà xưng hô kiểu gì vậy?



- Dạ... em là bạn anh mà...

- Cô không liên quan gì đến con bé cả.

Bị chú nhắc nhở, cô ta gượng gạo im hẳn. Thanh Du buồn cười lắm mà không dám cười. Cô ghé tai chú hỏi:

- Chú đi cùng chị ta sao?

- Ừ, chú đưa cô ta đến gặp đạo diễn Thái là bố Châu Giang đấy.

- À, có chú đỡ lưng như vậy bảo sao cô ta lại vụt thành sao sáng nhanh thế?

- Vì lợi ích công ty thôi, cháu đừng có nói mát mẻ thế?

- Chẳng phải chú còn giới thiệu với cháu cô ta là bạn gái chú sao?

Tay dưới bàn của Thanh Du bị chú nắm lấy bóp chặt như tức giận ấy, dù đau mà không dám kêu, cô chỉ dám xị mặt một chút. Rõ là đi đâu cũng kè kè nhau mà còn bảo không là bạn gái chứ?

Ngồi ở bàn toàn bạn chú, Thanh Du chẳng nói gì chỉ ăn thôi. Chưa kịp ăn xong, chú nắm tay cô ghé tai thì thầm:

- Về thôi.

- Con chưa ăn xong

- Chú khó chịu, hình như uống phải cái gì rồi.

Lòng bàn tay chú nóng hổi, Thanh Du áp tay lên gáy chú cũng nóng. Trong ánh đèn không thấy mặt chú đỏ lên. Chú có bao giờ uống say đâu nhỉ? Nay cô thấy chú uống cũng ít mà, sao đã say được chứ?

- Vậy về thôi, con đưa chú về.

Thế Quý đứng dậy chào hỏi mọi người thì Kiều Mai cũng đứng lên bám lấy anh:

- Sao anh về sớm vậy?

Chú hất tay cô ta ra bám lấy Thanh Du:

- Tôi có chút việc, cô ở lại gặp ông ta đi. Dự án phim ấy có hay không là do cô đấy. Tôi đã tác động đủ rồi.

- Dạ em biết rồi ạ, em sẽ mang dự án ấy về.

Cô ta dù muốn theo chú nhưng buộc phải ở lại. Ra khỏi tầm mắt mọi người, chú dựa hẳn vào người Thanh Du. Lúc này cô mới cảm nhận được người chú nóng ran.

- Chú làm sao vậy?

- Không sao, cháu gọi trợ lí của chú đi.

➡️➡️➡️

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương