Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu
Chương 22: Hôn có mùi vị gì?

Thanh Du giật mình khi thấy chú Quý đứng dựa đuôi xe hút thuốc. Có lẽ chú đã thấy cô đi xe máy với cái anh tốt bụng kia về.

- Con đi có việc thôi ạ. Sao giờ này chú lại ở đây?

- Điện thoại làm gì mà chú gọi bao nhiêu cuộc không nghe thấy hả?

Tự dưng bị quát, Thanh Du giật cả mình liền mở túi lấy điện thoại. Hóa ra từ sáng ngủ dậy cô chưa bật lại chuông nên không biết chú gọi. Mà sao chú không ở cạnh cô bạn gái kênh kiệu kia đi còn đến đây quát tháo cô làm gì chứ?

- Con tắt chuông nên không biết. Chú không đi hẹn hò sao còn ở đây?

- Không phải việc của cháu, lần sau đi đâu thì để ý cái điện thoại nhớ chưa?

Lại bị quát, Thanh Du ấm ức lắm. Sáng nay cô còn nhìn thấy chú dịu dàng với con rắn hoa kia lắm vậy mà lại quát cô như hát hay ấy. Cô nhìn chú giận dỗi:

- Chú làm gì mà cứ cáu với con như vậy chứ? Con lớn rồi thì việc đi ra ngoài giao lưu bạn bè là bình thường cơ mà. Chú có bạn của chú, con cũng có bạn của con miễn là con không đi quá giới hạn, không yêu đương là được chứ gì? Từ bây giờ, chú không cần lo lắng cho con như vậy nữa đâu, chú dành thời gian cho bạn gái chú ấy.

Thanh Du nói xong không thèm nhìn chú nữa mà nhằm hướng nhà đi tới. Nhưng chú đâu có để cô dễ dàng mà đi như vậy được. Ngay lập tức cả người cô bị vác lên vai đi thẳng vào nhà lên phòng chú đóng cửa lại rồi chú ném cô xuống giường, mắt long lên giận dữ:

- Cháu giỏi lắm rồi đấy, từ bao giờ cháu được phép cãi lời chú hả? Vừa nãy ai đưa cháu về, nhìn đã thấy không phải người tử tế rồi.

Thanh Du cũng không vừa, cô ngồi bật dậy đáp trả:

- Chú đừng đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài. Nếu không có anh ta giúp thì con đã...

Thanh Du ngưng bặt lời nói, chuyện vừa xảy ra không thể cho chú biết được. Chuyện của Hưng cũng không được để chú biết nếu không thì mọi chuyện sẽ rối tung lên.

- Nói tiếp đi...

- Dạ không có anh ta thì con không về được nhà rồi, chú biết vậy thôi ạ.

- Cháu có thích cậu ta không?

- Thích sao? Không ạ... anh ta và cháu không có quan hệ gì cả.

Thế Quý nghe vậy thì nhẹ thở ra. Anh ngồi xuống giường nhắc nhở:

- Chú đã nói không yêu khi chưa có sự cho phép của chú, còn nhớ chứ?

- Vì sao ạ? Con đã lớn rồi mà.

- Cháu chưa lớn, chưa được yêu.

- Hừ... tại sao chú được yêu nhiều còn con thì không chứ? Thật bất công...



Thanh Du quay mặt đi giận dỗi liền bị chú nắm cằm quay lại:

- Chú chưa lấy vợ nên cháu chưa đủ lớn... biết chưa?

Cô mở to hai mắt nhìn chú, sao ông chú già lại có cái lí lẽ ngang ngược như vậy chứ? Chú già... ế hay không lấy vợ là việc của chú sao bắt cô không được lớn. 18 tuổi rồi mà vẫn chưa lớn thì bao giờ mới lớn chứ? Thanh Du không phục cong môi giận dỗi:

- Con không chịu đâu, sáng nay chú vừa nói sẽ kết hôn mà.

Thế Quý nhìn vẻ mặt giận dỗi của nó lại mỉm cười. Sao nó lại muốn anh lấy vợ đến thế dù đó không phải người nó thích? Cái đầu nhỏ này chứa cái gì cũng đơn giản thì yêu đương nỗi gì? Anh không thích cho nó yêu ai trước khi được anh đồng ý để khỏi bị lừa mà thôi.

- Du...

- Dạ

- Cháu không cần chú quan tâm nữa hả? Chú lấy vợ là sẽ không để ý đến cháu dù là một chút đâu đấy.

- Vâng, con biết mà...

- Không buồn sao?

- Có ạ... nhưng một chút thôi.

Nghe vế đầu nụ cười của anh vừa mở thì vế sau liền tắt ngấm. Chẳng lẽ anh xuất hiện bên đời nó có ít giá trị vậy sao? Đáng lẽ nó phải khóc lóc ỉ ôi như mấy đứa khác là không cho anh lấy vợ, rồi nào là chú phải lấy cháu khi lớn lên ấy chứ? Anh chăm sóc nó mấy năm nay, dù chị gái anh có tranh phần thì nó vẫn được anh chăm nhiều hơn vậy mà... bây giờ anh không quan tâm nữa nó lại chỉ buồn một chút là sao? Anh hắng giọng nghiêm túc nói:

- Chừng nào chú chưa lấy vợ thì cháu vẫn còn cần chú nên vẫn là trẻ con.

Thanh Du khoanh hai tay trước ngực, hất mặt không thèm nhìn chú nữa, hừ giọng:

- Chú thật vô lí... chú dùng hết cả hộp ba con sói bao nhiêu chiếc mà con đến hôn còn chưa biết, à ôm người khác giới cũng không biết nữa...

Thế Quý bật cười trước lí sự trẻ con ấy, anh dang tay nghiêng đầu ra hiệu cho Thanh Du lại gần:

- Đến đây chú cho ôm.

- Con đang nói ôm bạn trai cơ mà, chú thì có cái vị gì chứ?

Tự dưng nó rùng mình khi ánh nhìn của chú xẹt đến, nó có nói sai gì đâu mà bị chú lừ mắt thế nhỉ? Còn đang chưa biết có nên lại gần hay không thì nó đã bị chú kéo lại nhấc lên ngồi vào lòng.

- Có vị gì không?

- Chú là chú chứ đâu phải người yêu con... không tính...

Đang nói dở, điện thoại Thanh Du có cuộc gọi đến của Hưng, nó quên luôn việc đang tranh luận mà với tay lấy điện thoại ấn nghe máy. Nó quên luôn cả việc đang ngồi cạnh chú nên cứ ung dung nói chuyện. Hưng thông báo bọn ở đây cũng chỉ là người được thuê còn chủ đích của thằng thuê là muốn bắt Thanh Du để đòi đoạn video bị uy hiếp từ ai đó chắc liên quan đến cô. Mà video gì thì bọn kia cũng không biết. Tất cả đã giao cho cảnh sát thụ lý, khi nào tìm ra kẻ đứng sau, cảnh sát sẽ báo lại nên trước mắt nó nhắc Thanh Du nên cẩn thận.

Thế Quý kê cằm lên vai Thanh Du, tai cũng áp vào điện thoại mà cô cháu nhỏ thì cứ vô tư nói chuyện không quan tâm đến sự hiện diện của ông chú. Dù được nghe lén điện thoại nhưng anh vẫn thấy khó chịu... sao Thanh Du có thể quên anh ngay được như vậy rồi gặp chuyện nguy hiểm cũng không thèm nhờ anh mà lại đang nhờ thằng oắt con nào kia... cơn giận bùng lên đỉnh đầu. Mặc Thanh Du còn đang nói chuyện điện thoại, anh cúi xuống cắn vào vai cô một cái thật đau:



- Á... chú làm gì con vậy?

Đầu dây bên kia, Hưng không hiểu gì chỉ nghe thấy Thanh Du hét lên lại còn gọi chú thì nhanh chóng cắt điện thoại:

- Mai gặp rồi nói chuyện tiếp chị nhé!

Chưa để cô kịp nói thêm thì Hưng đã chủ động kết thúc cuộc gọi. Thanh Du thả điện thoại xuống giường, quay sang hất cằm chú khỏi vai mình:

- Sao chú cắn con hả?

- Nói đi, hôm nay cháu đã gặp chuyện gì? Tại sao lại có chuyện bắt bớ gì ở đây? Vì sao không gọi cho chú?

Chẳng bao giờ Thanh Du cứng được với chú cả, cứ khùng lên một tý bị chú quát lại dúm hết cả người rồi. Kẻ chủ mưu chưa bắt được mà người trong nhà giữ video gì quan trọng đến mức muốn bắt cóc cô, nhỡ chúng không thành công mà bắt cóc Phúc Nhật thì sao chứ? Nghĩ vậy, Thanh Du không giấu nữa mà kể cho chú nghe tường tận mọi việc, càng nghe mặt chú càng trở nên cau có khó coi hơn. Cứ định giảm bớt những chi tiết thừa thì chú lại lừ mắt nên cô không dám bớt một tý gì thậm chí còn như tường thuật trực tiếp lại nữa. Cả cuộc điện thoại của Hưng cũng được nói lại rành mạch rõ ràng.

- Chú, chú đoán xem kẻ muốn bắt cóc cháu ấy có quen với nhà ta hay không?

- Không quen nhưng chú biết là ai rồi, cháu đi tắm rửa đi để chú giải quyết. Từ bây giờ gặp bất kì chuyện gì phải nói với chú nhớ chưa?

Như con mèo ăn vụng bị chủ mắng, Thanh Du cúi đầu gật gù đồng ý rồi như hối lỗi mà quay sang dựa cả người vào ngực chú. Hôm nay nó cũng sợ, may mà có thằng Hưng nhanh trí không thì bị người ta bắt đi rồi.

- Con nhớ rồi... đúng là con vẫn phải dựa vào chú.

Thế Quý nhìn cô gái nhỏ ngồi ngoan trong lòng mình khẽ mỉm cười. Thanh Du là bị mọi người ám vào đầu nhiệm vụ bắt anh lấy vợ nên con bé mới lảm nhảm suốt ngày như vậy.

- Được rồi đi tắm rửa, xuống ăn uống mà ngủ sớm đi. Chú ra ngoài có chút việc.

- Vâng ạ, xong chú có về đây không hay là về nhà?

- Cháu muốn chú về đâu?

Thanh Du nhớ ra mai là ngày đi làm đầu tiên của mình, chú mà ở đây thì cô sẽ không đi được sớm vậy nên mặt mày hớn hở ngẩng lên không do dự đáp:

- Chú về nhà chú đi ạ, bạn gái chú khéo đang chờ chú về sử dụng ba con sói đấy.

Thế Quý lừ mắt, thật muốn đánh cho con bé một cước, nhớ gì mà nhớ dai thế cơ chứ? Anh dí trán nó nhắc:

- Cấm nói đến chuyện ấy nữa.

Thanh Du chu mỏ không đồng tình, nó ngước mắt, ánh nhìn quậy phá:

- Xùy... có thì con mới nói chứ? Mà chú này, hôn nhau có mùi vị gì không?

➡️➡️➡️????????????

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương