Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu
-
Chương 110: Ngoại truyện 2
Nữ y tá đi rồi, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện không thật. Vậy là cô có thai sao? Gần 4 tháng mà cô lại vô tâm không biết. Thật may đứa bé không làm sao không thì cô sẽ ân hận cả đời mất. Dù không hiểu lí do vì sao lại có nhưng lúc này cô lại thấy có niềm vui len lỏi trong lòng. Cô đang mang con của anh, họ thực sự đã có con rồi. Có lẽ đây chính là số trời đã định... lúc cô buông tay anh thì xuất hiện thiên thần bé nhỏ này. Không biết khi anh biết chuyện sẽ thế nào? Liệu cô có nên nói cho anh không?
- Em dậy rồi đấy hả? Có biết là em làm anh sợ chết khiếp không?
Dương Tùng mắng xong nhìn đôi mắt Thanh Du lấp lánh nước thì ngồi xuống cốc nhẹ vào trán cô:
- Em đấy... đúng là cái đồ vô tâm mà? Từ giờ phải ăn uống nghỉ ngơi thật tốt vào.
- Em sẽ cố.
- Nhưng em chưa nên cho anh ấy biết đâu... đợi anh xác định xem kẻ đang theo dõi em là ai. Hơn nữa việc em có thai cũng phải được bảo mật nghe chưa?
- Vâng ạ, em biết rồi.
"Cốc, cốc"
Đứng ở cửa là một cô gái xinh đẹp mặc trên người bộ đồ da ôm sát cơ thể, mái tóc dài được buộc cao gọn gàng, đôi mắt đặc biệt sáng nhưng khuôn mặt lại có phần hơi lạnh. Cô gái nhoẻn miệng cười chào hỏi hai người bằng Tiếng Việt:
- Chào.... tôi vào được chứ?
Thanh Du chưa trả lời còn Dương Tùng lại khá tự nhiên trước cô gái:
- Cô học phép lịch sự từ bao giờ vậy?
- Từ anh thôi... chẳng phải anh hay chê tôi lỗ mãng sao?
Cô gái bước hẳn vào phòng tiến về phía Thanh Du chìa tay trước mặt cô giới thiệu:
- Chị là Lương Mộc An, sắp tới là vệ sĩ của em.
Thanh Du nắm tay cô gái, đưa ánh nhìn khó hiểu sang Dương Tùng. Anh múc cháo ra đưa cho Mộc An rồi giải thích:
- Từ giờ cô ấy sẽ ở cạnh em, bảo vệ kiêm chăm sóc em luôn.
- Sao anh lại thuê vệ sĩ cho em chứ?
- Không phải có kẻ đang theo dõi em sao? Mộc An có dáng người khá giống em nên anh định sử dụng cô ấy để dụ bọn người kia. Hơn nữa có cô ấy ở cạnh em thì anh sẽ yên tâm hơn. Bây giờ em còn đang bầu bí nữa đấy, cần phải an toàn tuyệt đối.
Mộc An ngồi cạnh Thanh Du đưa bát cháo lại gần cho cô:
- Em ăn đi cho nóng... nhìn chị thế này thôi nhưng sẽ bảo vệ được em an toàn. Dù sao em cũng là vợ anh Tùng mà? Chị sẽ cố gắng.
- Vợ ư?
Cô thấy Dương Tùng khẽ ho thì biết anh đang nói dối Mộc An. Cô không tiện vạch trần anh khi chưa biết cô gái này là người như nào? Mà đã được anh tin tưởng mang đến ở cạnh cô thì chắc chắn người này sẽ là người đáng tin. Vậy sao anh còn nói dối... chẳng lẽ...
Dương Tùng ra ngoài rồi, Thanh Du mới hỏi Mộc An:
- Chị và anh Tùng quen nhau thế nào ạ?
- Anh Tùng là ân nhân của nhà chị, anh ấy là luật sư của bố chị, bào chữa giúp ông ấy thoát khỏi án tử.
- Chị làm gì mà sao bây giờ lại là vệ sĩ cho em chứ?
- Em không tin chị sao? Trông chị như này thôi nhưng cái gì chị cũng làm được. Yên tâm, chị sẽ lấy mạng sống của mình để bảo vệ em an toàn.
- Chị có thích anh Tùng không?
Thanh Du thấy cô gái có chút ngập ngừng, đôi mắt sáng bỗng chứa một sự ấm áp nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh trả lời:
- Yên tâm đi, chị sẽ không quyến rũ anh ấy đâu.
- Nếu chị thích anh ấy thì cứ quyến rũ thoải mái.
Mộc An nhìn Thanh Du ngạc nhiên, cô không hiểu hết ý trong lời nói và có chút hoang mang. Cô sợ Thanh Du đã nhìn thấu lòng mình nên có thể đang dỗi hoặc dằn mặt cô:
- Chị đảm bảo với em sẽ không quyến rũ chồng em đâu. Chị không phải loại người đi cướp đàn ông của người khác.
- Vậy nếu anh ấy và em không có quan hệ gì thì chị có tiến đến không?
- Em nói vậy là có ý gì?
Thanh Du hơi chồm người lên ghé sát tai Mộc An nói thầm thông tin. Mộc An trong thoáng chốc ngây người, đôi mắt chớp chớp hiện lại sự vui vẻ, hồ hởi:
- Vậy mà chị tưởng anh ấy đã lấy vợ, lần này mang vợ sang.
- Không ạ, anh ấy đang ế. Em sẽ giúp chị thoát FA nhé!
Mộc An mỉm cười, nụ cười cũng rất xinh. Từ lúc ấy, hai chị em nói chuyện thân thiết hơn nhiều. Dương Tùng yêu cầu Mộc An ăn mặc theo phong cách của Thanh Du. Anh còn làm cho Mộc An một cái thẻ sinh viên giả danh Thanh Du để đi học hộ khi Thanh Du mệt. Hai người đi đâu, nhiều người còn nói họ là chị em sinh đôi.
Mộc An chăm sóc Thanh Du rất kĩ, cô còn đọc sách các món ăn tốt cho bà bầu để lên thực đơn cho bác giúp việc đi chợ nấu. Hàng ngày, cô hộ tống Thanh Du đến tận trường. Có ngày vào học cùng còn hôm có tiết của giáo viên khó tính thì cô ra ngoài ngồi đợi.
...
Mộc An và Thanh Du đang cùng nhau ăn bữa tối thì Dương Tùng về tới. Anh không ngồi bàn ăn mà nhắc Thanh Du lên phòng làm việc.
- Có chuyện gì anh nói luôn ở đây đi ạ.
- Chuyện giữa anh và em thôi, em lên đây đi.
Thanh Du nhìn Mộc An có chút áy náy:
- Chị... em lên nhé!
- Ừ, em nên nhớ anh ấy đề phòng như vậy không thừa đâu, đừng cả nể ai, kể cả chị.
- Vâng, em nhớ rồi.
Vừa vào phòng, cô thấy Dương Tùng đi lại trong phòng có vẻ suốt ruột.
- Em ngồi ghế đi.
- Anh đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao?
- Người của anh đã tìm được gã tài xế đâm dì em năm ấy rồi.
- Thật ạ?
- Sau khi ra tù, hắn ta không về nhà mà lên sống ở một huyện miền núi ở Lào Cai nhưng hắn không nhớ người đã giao dịch cùng mình vì vào tù bị đánh đập khiến hắn có trí nhớ không tốt. Hắn chỉ nói rằng bản thân được thuê để gây ra tai nạn ấy.
- Vậy thì làm sao truy được?
- Anh đã truy vấn số tài khoản ngân hàng mà ông ta đã sử dụng nhận tiền..... và...
- Ai là người chuyển? Sao anh lại ấp úng?
- Tiền được chuyển đi từ số tài khoản của Huỳnh Thị Thu Hường... đó là tài khoản của mẹ nuôi em.
- Không thể nào.... có sự nhầm lẫn nào thôi... mẹ em không phải người như vậy?
....
Thế Quý bước vào một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu. Trước mặt anh, người đàn ông mặc đồng phục giao hàng đang bị trói nằm lăn dưới đất.
Biên đá đá vào người hắn cho tỉnh lại tra hỏi:
- Ai thuê mày giao những hộp quà đến nhà Thục Khanh?
- Tôi không biết danh tính...
- Vậy là mày muốn đánh chết mới khai sao?
- Tôi nói thật, cứ ngày nào tôi có hàng đến tòa nhà ấy thì liền có người xuất hiện nhờ tôi mang lên cho cô ta. Mỗi lần là một người khác nhau và họ đều đưa tôi 200 nghìn cho một lần như vậy. Tôi không biết bên trong có gì cả.
Biên nhìn Thế Quý chờ đợi. Cả hai người họ đều biết kẻ chủ mưu nhưng lại không tìm được bằng chứng để lôi được cô ta ra.
- Truy từng mắt xích một đến bao giờ cắt đủ hết các mắt thì thôi... tôi không tin chúng ta lại thua cô ta. Hợp tác với hắn đi để bắt được kẻ đã mang hộp quà tới.
- Vâng ạ.
Rời khỏi khu nhà bỏ hoang, Thế Quý lái xe ra nghĩa trang. Đây là lần thứ ba anh tới đây nhưng chưa lần nào anh dám bước vào trong... Sau khi đã hút khá nhiều thuốc, anh mới lấy đồ trên xe đi thẳng vào khu mộ gia đình Thanh Du.
Thắp hương lên từng khu mộ, anh rót rượu ra nhiều chén nhỏ rồi ngồi bệt hẳn xuống đất thì thầm:
- Cô, chú... xin phép được gọi hai người như vậy? Đã nhiều lần cháu muốn ra đây xin lỗi mọi người nhưng lại không đủ can đảm. Có phải cháu rất hèn nhát không?...
Anh uống một chén rượu, đổ thêm hai chén sang hai mộ tiếp tục nói:
- Vậy nhưng cháu yêu Thanh Du thật lòng... rất yêu. Từ lúc biết cô bé, đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa cháu như vậy? Hết một mùa hè rồi đấy... ba tháng mà cháu thấy thời gian như dài vô tận vậy? Cô ấy không nhắn tin, không gọi điện nên cháu cũng không dám. Cháu chỉ ngồi đợi... đợi sự tha thứ từ cô ấy mà thôi. Hai người hãy tha thứ cho cháu được chứ? Cháu không cố ý đâu... thực sự không cố ý. Đời này, cháu không thể sống thiếu Thanh Du được. Xa cô ấy, cháu chẳng làm được việc gì cả? Không làm được gì hết vì lúc nào cũng ngồi nghĩ xem cô ấy đang làm gì? Có khỏe không? Có lúc nào nhớ đến cháu không?... có lẽ cháu sắp không chịu được nữa rồi... cháu nhớ cô ấy sắp phát điên rồi...
Đôi mắt anh bắt đầu hoe đỏ, giọt nước nặng trĩu không kịp nuốt lại mà rơi xuống. Anh uống thêm chén nữa mỉm cười:
- Xin hai vị... hãy cho Thanh Du về bên cháu được không? Cháu hứa, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy bằng cả phần đời còn lại của mình để chuộc lỗi... có lẽ cháu không chờ được đến lúc cô ấy tha thứ nữa... cháu phải đi tìm cô ấy thôi.. phải đi tìm về thôi ạ.
Anh ngồi bên họ suốt một buổi chiều đến khi nắng đã tắt hẳn mới đứng dậy, cúi chào lần nữa:
- Cháu nhất định sẽ mang cô ấy trở về... xin hai người hãy tác hợp ạ.
Khi anh lên xe, một bóng người cũng bước ra sau gốc cây đề. Cô ta nhìn theo xe anh đi khuất liền lấy điện thoại ra gọi đi:
- Hãy làm cho cô ta biến mất đi.
- Em dậy rồi đấy hả? Có biết là em làm anh sợ chết khiếp không?
Dương Tùng mắng xong nhìn đôi mắt Thanh Du lấp lánh nước thì ngồi xuống cốc nhẹ vào trán cô:
- Em đấy... đúng là cái đồ vô tâm mà? Từ giờ phải ăn uống nghỉ ngơi thật tốt vào.
- Em sẽ cố.
- Nhưng em chưa nên cho anh ấy biết đâu... đợi anh xác định xem kẻ đang theo dõi em là ai. Hơn nữa việc em có thai cũng phải được bảo mật nghe chưa?
- Vâng ạ, em biết rồi.
"Cốc, cốc"
Đứng ở cửa là một cô gái xinh đẹp mặc trên người bộ đồ da ôm sát cơ thể, mái tóc dài được buộc cao gọn gàng, đôi mắt đặc biệt sáng nhưng khuôn mặt lại có phần hơi lạnh. Cô gái nhoẻn miệng cười chào hỏi hai người bằng Tiếng Việt:
- Chào.... tôi vào được chứ?
Thanh Du chưa trả lời còn Dương Tùng lại khá tự nhiên trước cô gái:
- Cô học phép lịch sự từ bao giờ vậy?
- Từ anh thôi... chẳng phải anh hay chê tôi lỗ mãng sao?
Cô gái bước hẳn vào phòng tiến về phía Thanh Du chìa tay trước mặt cô giới thiệu:
- Chị là Lương Mộc An, sắp tới là vệ sĩ của em.
Thanh Du nắm tay cô gái, đưa ánh nhìn khó hiểu sang Dương Tùng. Anh múc cháo ra đưa cho Mộc An rồi giải thích:
- Từ giờ cô ấy sẽ ở cạnh em, bảo vệ kiêm chăm sóc em luôn.
- Sao anh lại thuê vệ sĩ cho em chứ?
- Không phải có kẻ đang theo dõi em sao? Mộc An có dáng người khá giống em nên anh định sử dụng cô ấy để dụ bọn người kia. Hơn nữa có cô ấy ở cạnh em thì anh sẽ yên tâm hơn. Bây giờ em còn đang bầu bí nữa đấy, cần phải an toàn tuyệt đối.
Mộc An ngồi cạnh Thanh Du đưa bát cháo lại gần cho cô:
- Em ăn đi cho nóng... nhìn chị thế này thôi nhưng sẽ bảo vệ được em an toàn. Dù sao em cũng là vợ anh Tùng mà? Chị sẽ cố gắng.
- Vợ ư?
Cô thấy Dương Tùng khẽ ho thì biết anh đang nói dối Mộc An. Cô không tiện vạch trần anh khi chưa biết cô gái này là người như nào? Mà đã được anh tin tưởng mang đến ở cạnh cô thì chắc chắn người này sẽ là người đáng tin. Vậy sao anh còn nói dối... chẳng lẽ...
Dương Tùng ra ngoài rồi, Thanh Du mới hỏi Mộc An:
- Chị và anh Tùng quen nhau thế nào ạ?
- Anh Tùng là ân nhân của nhà chị, anh ấy là luật sư của bố chị, bào chữa giúp ông ấy thoát khỏi án tử.
- Chị làm gì mà sao bây giờ lại là vệ sĩ cho em chứ?
- Em không tin chị sao? Trông chị như này thôi nhưng cái gì chị cũng làm được. Yên tâm, chị sẽ lấy mạng sống của mình để bảo vệ em an toàn.
- Chị có thích anh Tùng không?
Thanh Du thấy cô gái có chút ngập ngừng, đôi mắt sáng bỗng chứa một sự ấm áp nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh trả lời:
- Yên tâm đi, chị sẽ không quyến rũ anh ấy đâu.
- Nếu chị thích anh ấy thì cứ quyến rũ thoải mái.
Mộc An nhìn Thanh Du ngạc nhiên, cô không hiểu hết ý trong lời nói và có chút hoang mang. Cô sợ Thanh Du đã nhìn thấu lòng mình nên có thể đang dỗi hoặc dằn mặt cô:
- Chị đảm bảo với em sẽ không quyến rũ chồng em đâu. Chị không phải loại người đi cướp đàn ông của người khác.
- Vậy nếu anh ấy và em không có quan hệ gì thì chị có tiến đến không?
- Em nói vậy là có ý gì?
Thanh Du hơi chồm người lên ghé sát tai Mộc An nói thầm thông tin. Mộc An trong thoáng chốc ngây người, đôi mắt chớp chớp hiện lại sự vui vẻ, hồ hởi:
- Vậy mà chị tưởng anh ấy đã lấy vợ, lần này mang vợ sang.
- Không ạ, anh ấy đang ế. Em sẽ giúp chị thoát FA nhé!
Mộc An mỉm cười, nụ cười cũng rất xinh. Từ lúc ấy, hai chị em nói chuyện thân thiết hơn nhiều. Dương Tùng yêu cầu Mộc An ăn mặc theo phong cách của Thanh Du. Anh còn làm cho Mộc An một cái thẻ sinh viên giả danh Thanh Du để đi học hộ khi Thanh Du mệt. Hai người đi đâu, nhiều người còn nói họ là chị em sinh đôi.
Mộc An chăm sóc Thanh Du rất kĩ, cô còn đọc sách các món ăn tốt cho bà bầu để lên thực đơn cho bác giúp việc đi chợ nấu. Hàng ngày, cô hộ tống Thanh Du đến tận trường. Có ngày vào học cùng còn hôm có tiết của giáo viên khó tính thì cô ra ngoài ngồi đợi.
...
Mộc An và Thanh Du đang cùng nhau ăn bữa tối thì Dương Tùng về tới. Anh không ngồi bàn ăn mà nhắc Thanh Du lên phòng làm việc.
- Có chuyện gì anh nói luôn ở đây đi ạ.
- Chuyện giữa anh và em thôi, em lên đây đi.
Thanh Du nhìn Mộc An có chút áy náy:
- Chị... em lên nhé!
- Ừ, em nên nhớ anh ấy đề phòng như vậy không thừa đâu, đừng cả nể ai, kể cả chị.
- Vâng, em nhớ rồi.
Vừa vào phòng, cô thấy Dương Tùng đi lại trong phòng có vẻ suốt ruột.
- Em ngồi ghế đi.
- Anh đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao?
- Người của anh đã tìm được gã tài xế đâm dì em năm ấy rồi.
- Thật ạ?
- Sau khi ra tù, hắn ta không về nhà mà lên sống ở một huyện miền núi ở Lào Cai nhưng hắn không nhớ người đã giao dịch cùng mình vì vào tù bị đánh đập khiến hắn có trí nhớ không tốt. Hắn chỉ nói rằng bản thân được thuê để gây ra tai nạn ấy.
- Vậy thì làm sao truy được?
- Anh đã truy vấn số tài khoản ngân hàng mà ông ta đã sử dụng nhận tiền..... và...
- Ai là người chuyển? Sao anh lại ấp úng?
- Tiền được chuyển đi từ số tài khoản của Huỳnh Thị Thu Hường... đó là tài khoản của mẹ nuôi em.
- Không thể nào.... có sự nhầm lẫn nào thôi... mẹ em không phải người như vậy?
....
Thế Quý bước vào một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu. Trước mặt anh, người đàn ông mặc đồng phục giao hàng đang bị trói nằm lăn dưới đất.
Biên đá đá vào người hắn cho tỉnh lại tra hỏi:
- Ai thuê mày giao những hộp quà đến nhà Thục Khanh?
- Tôi không biết danh tính...
- Vậy là mày muốn đánh chết mới khai sao?
- Tôi nói thật, cứ ngày nào tôi có hàng đến tòa nhà ấy thì liền có người xuất hiện nhờ tôi mang lên cho cô ta. Mỗi lần là một người khác nhau và họ đều đưa tôi 200 nghìn cho một lần như vậy. Tôi không biết bên trong có gì cả.
Biên nhìn Thế Quý chờ đợi. Cả hai người họ đều biết kẻ chủ mưu nhưng lại không tìm được bằng chứng để lôi được cô ta ra.
- Truy từng mắt xích một đến bao giờ cắt đủ hết các mắt thì thôi... tôi không tin chúng ta lại thua cô ta. Hợp tác với hắn đi để bắt được kẻ đã mang hộp quà tới.
- Vâng ạ.
Rời khỏi khu nhà bỏ hoang, Thế Quý lái xe ra nghĩa trang. Đây là lần thứ ba anh tới đây nhưng chưa lần nào anh dám bước vào trong... Sau khi đã hút khá nhiều thuốc, anh mới lấy đồ trên xe đi thẳng vào khu mộ gia đình Thanh Du.
Thắp hương lên từng khu mộ, anh rót rượu ra nhiều chén nhỏ rồi ngồi bệt hẳn xuống đất thì thầm:
- Cô, chú... xin phép được gọi hai người như vậy? Đã nhiều lần cháu muốn ra đây xin lỗi mọi người nhưng lại không đủ can đảm. Có phải cháu rất hèn nhát không?...
Anh uống một chén rượu, đổ thêm hai chén sang hai mộ tiếp tục nói:
- Vậy nhưng cháu yêu Thanh Du thật lòng... rất yêu. Từ lúc biết cô bé, đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa cháu như vậy? Hết một mùa hè rồi đấy... ba tháng mà cháu thấy thời gian như dài vô tận vậy? Cô ấy không nhắn tin, không gọi điện nên cháu cũng không dám. Cháu chỉ ngồi đợi... đợi sự tha thứ từ cô ấy mà thôi. Hai người hãy tha thứ cho cháu được chứ? Cháu không cố ý đâu... thực sự không cố ý. Đời này, cháu không thể sống thiếu Thanh Du được. Xa cô ấy, cháu chẳng làm được việc gì cả? Không làm được gì hết vì lúc nào cũng ngồi nghĩ xem cô ấy đang làm gì? Có khỏe không? Có lúc nào nhớ đến cháu không?... có lẽ cháu sắp không chịu được nữa rồi... cháu nhớ cô ấy sắp phát điên rồi...
Đôi mắt anh bắt đầu hoe đỏ, giọt nước nặng trĩu không kịp nuốt lại mà rơi xuống. Anh uống thêm chén nữa mỉm cười:
- Xin hai vị... hãy cho Thanh Du về bên cháu được không? Cháu hứa, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy bằng cả phần đời còn lại của mình để chuộc lỗi... có lẽ cháu không chờ được đến lúc cô ấy tha thứ nữa... cháu phải đi tìm cô ấy thôi.. phải đi tìm về thôi ạ.
Anh ngồi bên họ suốt một buổi chiều đến khi nắng đã tắt hẳn mới đứng dậy, cúi chào lần nữa:
- Cháu nhất định sẽ mang cô ấy trở về... xin hai người hãy tác hợp ạ.
Khi anh lên xe, một bóng người cũng bước ra sau gốc cây đề. Cô ta nhìn theo xe anh đi khuất liền lấy điện thoại ra gọi đi:
- Hãy làm cho cô ta biến mất đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook