Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu
-
Chương 1: Đau lòng
Trong đêm đông mưa gió, tiếng còi xe cấp cứu vang lên vang động dãy phố. Một sản phụ hơi thở yếu ớt, máu không ngừng chảy, y tá trên xe không ngừng kiểm tra mạch, giọng nói hốt hoảng:
- Nhanh hơn chút nữa đi, sản phụ yếu quá rồi.
Chiếc xe vút đi trong mưa gió, xé không gian vượt qua những chiếc xe phía trước để đến viện nhanh nhất có thể. Bác sĩ phụ trách khoa sản vội vàng chạy ra đón sản phụ đã hôn mê đưa vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, một bé gái 13 tuổi ngồi co ro, mưa khiến con bé ướt sũng người, mặt mũi tái mét vì lạnh. Nó không khóc, bình tĩnh chờ đợi, miệng lẩm nhẩm cầu xin "Bố, bố hãy phù hộ cho mẹ và em... đừng ai bỏ con lại."
Sau nhiều giờ, bác sĩ đẩy cửa phòng bước ra, con bé lao đến bên ông, đôi mắt chứa chan hi vọng:
- Bác sĩ, mẹ và em cháu sao rồi?
Ông nhìn con bé mặt mày lấm lem, đôi mắt tròn vo đen láy sáng như pha lê. Nó không khóc từ lúc vào viện, nó rất mạnh mẽ như người trụ cột của gia đình. Vậy nên ông sợ đối diện với nó, một đứa trẻ còn quá nhỏ nhưng chắc chắn là đứa trẻ hiểu biết. Ông xoa đầu nó, đôi mắt cũng hoe đỏ, dù đã cố hết sức nhưng cả sản phụ và đứa trẻ chưa chào đời đều không qua khỏi.
- Bác sĩ, mẹ cháu đâu ạ?
Một nữ y tá lại gần, đưa vào tay con bé bộ quần áo mới.
- Cháu đi thay quần áo đi đã nhé!
- Cháu không cần ạ, bác sĩ... nói cho cháu biết mẹ và em cháu đâu ạ?
Ông nắm hai vai nó, ánh nhìn cảm thương an ủi:
- Gia đình cháu còn ai không? Người lớn đâu hết rồi.
- Nhà cháu không có ai cả, bố cháu đã mất vì tai nạn công trường 3 tháng trước nên chỉ còn mẹ, cháu và em bé chưa ra đời thôi. Sao cháu không nghe thấy tiếng em khóc vậy bác?
Ông Tuấn Anh nhìn nó thương cảm, dù vội vàng nhưng con bé vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của ông. Vậy nhưng ông lại không thể mở lời nói với con bé kết quả được.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, cháu 13 tuổi ạ.
- Ừ, vậy cũng lớn rồi đấy. Cháu phải mạnh mẽ lên được không?
- Vâng ạ, cháu là niềm hi vọng của mẹ... chắc chắn sau này cháu sẽ khiến mẹ tự hào..
- Giỏi lắm... bác xin lỗi, bác đã cố hết sức nhưng mẹ và em cháu đã... mất rồi.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay ông buông thõng. Bao nhiêu hi vọng trong đôi mắt con bé vỡ vụn như thủy tinh. Nó không nói gì mà đẩy cửa phòng cấp cứu đi vào. Nó không khóc, không nói chỉ lẳng lặng lại gần thai phụ đang được phủ một lớp vải trắng. Nó cất giọng nhè nhẹ:
- Mẹ, vậy là mẹ cũng như bố, lại bỏ con đi rồi hả? Sao mọi người cứ bỏ con đi vậy?
Bàn tay nhỏ nhắn của nó run rẩy mở chiếc khăn hở ra khuôn mặt người phụ nữ. Dường như lúc này, sự mạnh mẽ kiên cường của nó bị quật ngã. Nó ôm thân thể người mẹ đã lạnh ngắt òa khóc, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ đang tuổi lớn. Người thân duy nhất của nó đã lại bỏ nó mà đi... nó ôm thi thể gào khóc thảm thiết:
- Mẹ nói mẹ sẽ chăm sóc con thay bố, mẹ nói khi em ra đời nhà mình sẽ vui hơn. Mẹ dặn con ngoan thì mẹ sẽ yêu... mẹ dậy đi, con ngoan lắm mà, con không đòi ăn ngon không cần mặc đẹp đâu. Mẹ dậy đi, con sẽ ăn ít để mẹ không phải đi làm đêm nữa... con sẽ nghỉ học để đi làm nuôi mẹ và em... con xin mẹ, mẹ tỉnh dậy đi.
Nó dùng toàn bộ sức lực mà mình có để gào khóc, để lay mẹ nó dậy nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lặng. Không gian trong phòng cấp cứu như vang lên dội lại tiếng nó khóc, mỗi lúc tiếng khóc một thảm thương. Y bác sĩ vào phòng muốn mang mẹ nó đi nhà xác nhưng nó nhất định không buông:
- Các bác hãy cứu mẹ cháu, cháu xin các bác... cháu chỉ còn mỗi mẹ thôi, cháu không thể sống nếu mẹ cháu chết... các bác cần bao nhiêu tiền để cứu mẹ cháu thì cháu sẽ đi làm để kiếm tiền... cháu xin các bác, mẹ cháu chưa chết... mẹ cháu đang mang thai mà... em cháu đâu...
Tất cả y tá bác sĩ đều đưa tay lên lau nước mắt. Con bé mất kiểm soát cứ ôm chặt lấy thi thể mẹ đã lạnh ngắt mà gào khóc. Mọi người gỡ được nó ra thì nó lại quỳ gối xuống đất, cúi rạp người lạy y bác sĩ:
- Hãy cứu mẹ cháu... mẹ cháu chưa chết. Cháu sẽ đi vay tiền... hãy cứu mẹ cháu với.
Một y tá chạy đi gọi bác sĩ Tuấn Anh, ông đi vào phòng nhìn con bé đang gào khóc cúi người rạp xuống đất thì ngồi xuống nâng nó ngồi dậy:
- Cháu bé, mẹ và em cháu mất rồi... họ bị tai nạn, ta đã cố gắng hết sức rồi.
- Ông nói dối cháu, mẹ cháu chưa chết, em cháu chưa ra đời làm sao mà mẹ cháu chết được.
- Ông xin lỗi...
Phải hai người mới giữ được con bé để y tá đưa thi thể sản phụ ra ngoài. Nó khóc chán thì đi đến cửa nhà xác ngồi. Lúc này nó không khóc nữa khi đôi mắt đã sưng húp. Ai nói gì nó cũng không chịu thay quần áo, không chịu ăn uống. Bệnh viện liên hệ với họ hàng nhà nó đến nhận xác.
Về nhà, nó ngồi bất động bên linh cữu mẹ, chẳng ăn chẳng uống. Ai nói gì nó cũng mặc kệ chỉ ngồi lặng thinh, không ai hiểu nó đang nghĩ gì, từ lúc đưa mẹ nó từ viện về, nó không khóc cũng chẳng nói một lời.
Đến khi người ta bế quan, nó như sực tỉnh bám chặt lấy quan tài, tiếng búa đóng đinh chói tai ấy hòa cùng tiếng hét của nó:
- Không... đừng mang mẹ cháu đi... mẹ cháu chưa chết... cháu xin các chú hãy để mẹ cháu lại với cháu.
Bao nhiêu người lớn xúm vào lôi nó ra, nó vừa khóc vừa vùng vẫy. Nó muốn lao đi chết theo mẹ, cả nhà nó chết thì nó sống với ai... thà nó đi theo mẹ và em còn hơn sống đơn độc trên đời. Nghĩ vậy, nó lại vùng dậy mặc mọi người lôi kéo mà lao đến bên mẹ đang được người ta chôn vùi dưới lớp đất. Nước mắt nó nhòe đi, cả người nó cũng chẳng còn sức, bầu trời tối sầm trước mắt nó....
Sau khi mẹ mất, nó nghe nói người ta bồi thường tiền tai nạn dù người sai là mẹ. Mẹ qua đường không cẩn thận lại vội vàng nên người ta đâm phải.
Số tiền ấy cô Xuân lo ma chay cho mẹ nên nó cũng chẳng để ý. Nó cứ vật vờ trong nhà, ngồi nhìn di ảnh mẹ hết khóc lại cười, nó ôm quần áo mẹ cho khỏi nhớ nhưng rồi nó lại càng nhớ. Nhiều khi nửa đêm, hàng xóm nghe thấy tiếng nó gào khóc gọi mẹ. Ai cũng thương cảm nên để nó khóc... khóc sẽ giúp nó dội đi niềm đau...
Nó về ở với cô Xuân là em gái bố. Những tưởng cô chú bán nhà của bố mẹ lấy tiền và tiền mẹ nó được bồi thường tai nạn thì sẽ nuôi nó đi học nhưng không... họ nuôi nó như một đứa con ở.
Hàng ngày, nó dậy sớm làm đủ mọi việc trong nhà. Đến giờ đi học mà bụng vẫn đói nhưng muộn rồi nên lại chạy đến trường. Vậy mà...
- Con Du đâu, ai cho mày đi học hả?
Chưa về đến nhà, nó đã nghe thấy tiếng cô Xuân quát tháo. Nó liền chạy thật nhanh về vì sợ cô giận. Cả người nó gầy còm run như cầy sấy:
- Dạ cháu đây ạ, cháu vừa mới tan học.
Bà cô nó ngứa mắt, chắc lại mới cãi nhau với chồng nên vớ cái chổi đánh nó.
- Ai cho mày đi học hả? Tao không có tiền nuôi báo cô mày.
➡️➡️➡️ Phần 2 của Người cũ, ta còn yêu. like, comment đẩy truyện lên top hộ tớ nhé!
- Nhanh hơn chút nữa đi, sản phụ yếu quá rồi.
Chiếc xe vút đi trong mưa gió, xé không gian vượt qua những chiếc xe phía trước để đến viện nhanh nhất có thể. Bác sĩ phụ trách khoa sản vội vàng chạy ra đón sản phụ đã hôn mê đưa vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, một bé gái 13 tuổi ngồi co ro, mưa khiến con bé ướt sũng người, mặt mũi tái mét vì lạnh. Nó không khóc, bình tĩnh chờ đợi, miệng lẩm nhẩm cầu xin "Bố, bố hãy phù hộ cho mẹ và em... đừng ai bỏ con lại."
Sau nhiều giờ, bác sĩ đẩy cửa phòng bước ra, con bé lao đến bên ông, đôi mắt chứa chan hi vọng:
- Bác sĩ, mẹ và em cháu sao rồi?
Ông nhìn con bé mặt mày lấm lem, đôi mắt tròn vo đen láy sáng như pha lê. Nó không khóc từ lúc vào viện, nó rất mạnh mẽ như người trụ cột của gia đình. Vậy nên ông sợ đối diện với nó, một đứa trẻ còn quá nhỏ nhưng chắc chắn là đứa trẻ hiểu biết. Ông xoa đầu nó, đôi mắt cũng hoe đỏ, dù đã cố hết sức nhưng cả sản phụ và đứa trẻ chưa chào đời đều không qua khỏi.
- Bác sĩ, mẹ cháu đâu ạ?
Một nữ y tá lại gần, đưa vào tay con bé bộ quần áo mới.
- Cháu đi thay quần áo đi đã nhé!
- Cháu không cần ạ, bác sĩ... nói cho cháu biết mẹ và em cháu đâu ạ?
Ông nắm hai vai nó, ánh nhìn cảm thương an ủi:
- Gia đình cháu còn ai không? Người lớn đâu hết rồi.
- Nhà cháu không có ai cả, bố cháu đã mất vì tai nạn công trường 3 tháng trước nên chỉ còn mẹ, cháu và em bé chưa ra đời thôi. Sao cháu không nghe thấy tiếng em khóc vậy bác?
Ông Tuấn Anh nhìn nó thương cảm, dù vội vàng nhưng con bé vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của ông. Vậy nhưng ông lại không thể mở lời nói với con bé kết quả được.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, cháu 13 tuổi ạ.
- Ừ, vậy cũng lớn rồi đấy. Cháu phải mạnh mẽ lên được không?
- Vâng ạ, cháu là niềm hi vọng của mẹ... chắc chắn sau này cháu sẽ khiến mẹ tự hào..
- Giỏi lắm... bác xin lỗi, bác đã cố hết sức nhưng mẹ và em cháu đã... mất rồi.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay ông buông thõng. Bao nhiêu hi vọng trong đôi mắt con bé vỡ vụn như thủy tinh. Nó không nói gì mà đẩy cửa phòng cấp cứu đi vào. Nó không khóc, không nói chỉ lẳng lặng lại gần thai phụ đang được phủ một lớp vải trắng. Nó cất giọng nhè nhẹ:
- Mẹ, vậy là mẹ cũng như bố, lại bỏ con đi rồi hả? Sao mọi người cứ bỏ con đi vậy?
Bàn tay nhỏ nhắn của nó run rẩy mở chiếc khăn hở ra khuôn mặt người phụ nữ. Dường như lúc này, sự mạnh mẽ kiên cường của nó bị quật ngã. Nó ôm thân thể người mẹ đã lạnh ngắt òa khóc, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ đang tuổi lớn. Người thân duy nhất của nó đã lại bỏ nó mà đi... nó ôm thi thể gào khóc thảm thiết:
- Mẹ nói mẹ sẽ chăm sóc con thay bố, mẹ nói khi em ra đời nhà mình sẽ vui hơn. Mẹ dặn con ngoan thì mẹ sẽ yêu... mẹ dậy đi, con ngoan lắm mà, con không đòi ăn ngon không cần mặc đẹp đâu. Mẹ dậy đi, con sẽ ăn ít để mẹ không phải đi làm đêm nữa... con sẽ nghỉ học để đi làm nuôi mẹ và em... con xin mẹ, mẹ tỉnh dậy đi.
Nó dùng toàn bộ sức lực mà mình có để gào khóc, để lay mẹ nó dậy nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lặng. Không gian trong phòng cấp cứu như vang lên dội lại tiếng nó khóc, mỗi lúc tiếng khóc một thảm thương. Y bác sĩ vào phòng muốn mang mẹ nó đi nhà xác nhưng nó nhất định không buông:
- Các bác hãy cứu mẹ cháu, cháu xin các bác... cháu chỉ còn mỗi mẹ thôi, cháu không thể sống nếu mẹ cháu chết... các bác cần bao nhiêu tiền để cứu mẹ cháu thì cháu sẽ đi làm để kiếm tiền... cháu xin các bác, mẹ cháu chưa chết... mẹ cháu đang mang thai mà... em cháu đâu...
Tất cả y tá bác sĩ đều đưa tay lên lau nước mắt. Con bé mất kiểm soát cứ ôm chặt lấy thi thể mẹ đã lạnh ngắt mà gào khóc. Mọi người gỡ được nó ra thì nó lại quỳ gối xuống đất, cúi rạp người lạy y bác sĩ:
- Hãy cứu mẹ cháu... mẹ cháu chưa chết. Cháu sẽ đi vay tiền... hãy cứu mẹ cháu với.
Một y tá chạy đi gọi bác sĩ Tuấn Anh, ông đi vào phòng nhìn con bé đang gào khóc cúi người rạp xuống đất thì ngồi xuống nâng nó ngồi dậy:
- Cháu bé, mẹ và em cháu mất rồi... họ bị tai nạn, ta đã cố gắng hết sức rồi.
- Ông nói dối cháu, mẹ cháu chưa chết, em cháu chưa ra đời làm sao mà mẹ cháu chết được.
- Ông xin lỗi...
Phải hai người mới giữ được con bé để y tá đưa thi thể sản phụ ra ngoài. Nó khóc chán thì đi đến cửa nhà xác ngồi. Lúc này nó không khóc nữa khi đôi mắt đã sưng húp. Ai nói gì nó cũng không chịu thay quần áo, không chịu ăn uống. Bệnh viện liên hệ với họ hàng nhà nó đến nhận xác.
Về nhà, nó ngồi bất động bên linh cữu mẹ, chẳng ăn chẳng uống. Ai nói gì nó cũng mặc kệ chỉ ngồi lặng thinh, không ai hiểu nó đang nghĩ gì, từ lúc đưa mẹ nó từ viện về, nó không khóc cũng chẳng nói một lời.
Đến khi người ta bế quan, nó như sực tỉnh bám chặt lấy quan tài, tiếng búa đóng đinh chói tai ấy hòa cùng tiếng hét của nó:
- Không... đừng mang mẹ cháu đi... mẹ cháu chưa chết... cháu xin các chú hãy để mẹ cháu lại với cháu.
Bao nhiêu người lớn xúm vào lôi nó ra, nó vừa khóc vừa vùng vẫy. Nó muốn lao đi chết theo mẹ, cả nhà nó chết thì nó sống với ai... thà nó đi theo mẹ và em còn hơn sống đơn độc trên đời. Nghĩ vậy, nó lại vùng dậy mặc mọi người lôi kéo mà lao đến bên mẹ đang được người ta chôn vùi dưới lớp đất. Nước mắt nó nhòe đi, cả người nó cũng chẳng còn sức, bầu trời tối sầm trước mắt nó....
Sau khi mẹ mất, nó nghe nói người ta bồi thường tiền tai nạn dù người sai là mẹ. Mẹ qua đường không cẩn thận lại vội vàng nên người ta đâm phải.
Số tiền ấy cô Xuân lo ma chay cho mẹ nên nó cũng chẳng để ý. Nó cứ vật vờ trong nhà, ngồi nhìn di ảnh mẹ hết khóc lại cười, nó ôm quần áo mẹ cho khỏi nhớ nhưng rồi nó lại càng nhớ. Nhiều khi nửa đêm, hàng xóm nghe thấy tiếng nó gào khóc gọi mẹ. Ai cũng thương cảm nên để nó khóc... khóc sẽ giúp nó dội đi niềm đau...
Nó về ở với cô Xuân là em gái bố. Những tưởng cô chú bán nhà của bố mẹ lấy tiền và tiền mẹ nó được bồi thường tai nạn thì sẽ nuôi nó đi học nhưng không... họ nuôi nó như một đứa con ở.
Hàng ngày, nó dậy sớm làm đủ mọi việc trong nhà. Đến giờ đi học mà bụng vẫn đói nhưng muộn rồi nên lại chạy đến trường. Vậy mà...
- Con Du đâu, ai cho mày đi học hả?
Chưa về đến nhà, nó đã nghe thấy tiếng cô Xuân quát tháo. Nó liền chạy thật nhanh về vì sợ cô giận. Cả người nó gầy còm run như cầy sấy:
- Dạ cháu đây ạ, cháu vừa mới tan học.
Bà cô nó ngứa mắt, chắc lại mới cãi nhau với chồng nên vớ cái chổi đánh nó.
- Ai cho mày đi học hả? Tao không có tiền nuôi báo cô mày.
➡️➡️➡️ Phần 2 của Người cũ, ta còn yêu. like, comment đẩy truyện lên top hộ tớ nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook