Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
-
Chương 28: Thanh mai là hồ Ly
Đưa mắt nhìn về phía Đồng Vũ đang chăm chỉ luyện võ ở sân, Đồng Thảo không khỏi thở dài. Chỉ vài bữa nữa thôi là đại ca của nàng sẽ hộ tống Linh Thân vương sang Yên Khâu để mừng tân Hoàng đăng cơ. Từ đây sang Yên Khâu cả đi lẫn về cũng mất tầm hơn 1 tháng. Huynh ấy vừa mới phá án về chưa được bao lâu, giờ lại tiếp tục lên đường khiến nàng không khỏi lo lắng. Đã vậy trên đường ắt sẽ gặp không ít nguy hiểm. Mưa gió đã đành lại còn thêm phường trộm cướp nữa.
Nàng tuy không hiểu chính sự, chiến trường nhưng nàng biết Tân Thục và Yên Khâu là hai nước lớn, xưng đế. Các thuộc quốc [1] dựa vào hai nước này không hề nhỏ. Tuy vậy nước nhỏ vẫn muốn ngoi lên để xưng bá thiên hạ. Còn nước lớn lại càng muốn bành trướng lãnh thổ, thôn tính luôn nước lớn khác. Đã vậy dọc các vùng biên giới còn có các dị tộc sinh sống. Tiếng là muốn chung sống hòa hảo nhưng có dị tộc nào lại muốn ở mãi vùng Thảo Nguyên hoang vu đâu. Nên chuyến đi sứ lần nào lần nấy đều trùng trùng nguy hiểm cả. Khẽ thở dài, Đồng Thảo chậm rãi cột tay nải lại.
Quan sát gian phòng nhỏ, Đồng Thảo lại không thể nén lại một tiếng thở dài. Phòng của nam nhân, hơn nữa lại là phòng của một tráng sĩ có khác. Tuy không bừa bộn nhưng lại có phần lộn xộn, không ngăn nắp. Vội đứng lên, nàng cầm lấy chổi và bắt đầu quét dọn mọi thứ. Bất chợt, một đoản đao lọt vào nhãn giới của nàng. Nàng nhớ, khi Lôi Vi trở về cung, nàng ấy có đem theo đoản đao của đại ca nàng. Chắc có lẽ đại ca nàng đã đưa nó cho Lôi Vi. Đủ để thấy đại ca nàng quan tâm đến nàng ấy như thế nào. Sau đó, cách đây không lâu, sau tết Trung thu, một lần Đồng Vũ đến thăm nàng và Lôi Vi, nàng ấy đã trả lại cho Đồng Vũ. Trong khi Đồng Vũ kiên quyết không lấy lại, Lôi Vi cũng cương quyết không nhận lại. Không còn cách nào khác, Đồng Vũ đành phải nhận lại. Lúc nhận lại, gương mặt chàng dù vẫn bình tĩnh, nhưng nỗi bi thống lại thể hiện rất rõ trong đôi mắt. Hôm ấy, khi tiễn Đồng Vũ, nàng đã hỏi đại ca mình sao không nói rõ tình cảm của mình với Lôi Vi, huynh ấy đã trả lời:
"_ Yêu không nhất thiết phải nói ra. Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, đối với đại ca vậy là đủ rồi. Giờ, nàng ấy lại đang mắc kẹt giữa hai vị Vương gia, ta không muốn nàng ấy thêm rối loạn.- Nói đến đây, Đồng Vũ đưa mắt nhìn xuống đoản đao.- Có lẽ giờ nàng ấy không cần ta bảo vệ nữa rồi."
_ Đại ca!
Vừa bước ra cửa, Đồng Thảo vừa cất tiếng gọi Đồng Vũ.
Vung kiếm về phía trước, Đồng Vũ vội quay lại nhìn Đồng Thảo đang từ từ bước ra giữa sân. Vừa bước đi, chàng vừa hít thở sâu.
_ Đại ca nghĩ ngơi một chút đi!- Vừa nói, Đồng Thảo vừa đưa khăn lên lau mồ hôi cho Đồng Vũ
_ Cảm ơn muội!
_ Gì chứ? Huynh có phải là huynh ruột của muội không thế?
Không nói gì, Đồng Vũ chỉ bật cười, tiếng cười thật sảng khoái.
_ Lần này đại ca đi lâu như vậy, hứa với muội, huynh nhất định phải bảo trọng.
_ Muội yên tâm! Ta nhất định sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.- Chất giọng của Đồng Vũ chắc nịch.- Ngược lại, muội trong thời gian không có ta phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Từ ngày về đây làm việc ta mới biết nơi cung cấm này không phải là nơi dễ dàng gì. Chốn triều đình đã đành, hậu cung cũng giống vậy. Cứ nhìn những gì Lôi Vi trải qua, ta lại lo cho muội.
Như hiểu được ẩn ý trong câu nói của Đồng Vũ, Đồng Thảo khẽ mỉm cười.
_ Muội sẽ cẩn thận! Đồng thời cũng sẽ nhắc nhở Lôi Vi cẩn thận. Nhưng huynh đừng quên, bên cạnh muội ấy còn có nào là Vương gia, nào là Hoàng tử. Thậm chí cả Thái tử cũng quan tâm.
_ Hai vị Vương gia và Thất Hoàng tử thì đã rõ. Còn sao lại có Thái tử?- Đồng Vũ nhăn trán khó hiểu.
_ Uhm...muội còn nhớ trước ngày sinh thần của Lôi Vi, Thái tử có đến chỗ hồ muội ấy hay tập múa để tìm muội ấy. Vì muội đứng ở khoảng cách tương đối xa nên không nghe được gì cả. Chỉ thấy Thái tử có vẻ rất quan tâm đến muội ấy. Muội nghĩ hẳn Thái tử có ý với muội ấy rồi.
_ Đừng có võ đoán!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa đẩy nhẹ đầu Đồng Thảo.- Theo như muội kể thì hôm đó là trước hôm Lôi Vi đến Trùng Hoa viên. Có khả năng Thái tử đến nói vài điều về Vương gia với muội ấy. Thái tử là huynh đệ tốt với Linh Thân vương và Thất Hoàng tử nên chuyện muội khó xảy ra lắm.
_ Khó xảy ra?! Hứ! Huynh cũng võ đoán đấy thôi. Thôi không nói chuyện với huynh nữa. Muội phải về Thái Thường Nhạc phủ đây.
_ Uhm!- Đồng Vũ gật đầu.- Muội nhớ cẩn thận.
Không nói gì, Đồng Thảo mỉm cười rồi bước đi. Còn lại mình trong sân, lòng Đồng Vũ dấy lên chút bất an. Lần này Linh Thân vương đi sứ quả nguy hiểm vạn phần. Đường đi Yên Khâu địa hình chủ yếu là rừng núi, rất dễ bị bọn thảo khấu chặn đường, hoặc bị những kẻ Vương gia từng trừng trị mai phục. Lại thêm vào đó, vào được Yên Khâu rồi chưa chắc có thể ra. Chuyện dẹp thảo khấu Yên Khâu dọc biên giới phía Nam hồi đầu năm rồi chuyện Khải Phát thương hội, chuyện nào cũng gây tổn hại không nhỏ cho Yên Khâu. Nếu quy về một mối đều liên quan đến Linh Thân vương. Nhưng nếu lần này Vương gia không đi lại chứng tỏ Tân Thục không đủ thành ý. Bởi Vương gia được xem là yếu nhân [2] của Tân Thục. Thêm vào đó cả hai nước lại là nước lớn cả không thể tùy tiện cử đại một ai đi làm sứ thần được. Lần này đi, Vương gia lại cương quyết không để Đại tướng quân Hoắc Thành Uy theo cùng. Thật chưa chi đã thấy mịt mờ. Song chàng tin Vương gia đã lo liệu và có dự tính cả. Việc của chàng giờ là nhất mực trung thành và bảo vệ Vương gia.
*
Bên trong Trường Sinh điện có một cung nhỏ. Nơi ấy được xây dựng ngay sau khi Ngọc Nhạn chuyển vào cung. Tuy nói là nhỏ song quy mô cũng chẳng khác nào các cung tẩm khác của hậu cung. Ấy là cũng bởi Thái hậu nhất mực yêu thương Ngọc Nhạn, không muốn nàng phải chịu bất kỳ ấm ức thiệt thòi nào. Người muốn nàng luôn được sống trong vui vẻ, không lo âu. Chính bởi vậy Người đã đặt tên cung ấy là Hỷ Nhạn cung.
Đứng trước cổng vào Hỷ Nhạn cung, lòng Phúc Tuần không khỏi hoang mang. Chàng thật không biết nên đối diện với Ngọc Nhạn như thế nào. Biết những gì nàng đã gây ra, chàng không thể làm ngơ được. Song quả thật giờ, chàng không muốn gặp Ngọc Nhạn. Chàng cần có thời gian để suy nghĩ kỹ càng mọi việc. Khẽ lắc đầu rồi lại thở dài, Phúc Tuần nhanh chóng rời khỏi Hỷ Nhạn cung.
Từng bước, từng bước trên con đường dài, bước chân của Phúc Tuần mỗi lúc một trở nên vô định. Những gì Tiểu An Tử thuật lại với chàng về Ngọc Nhạn, những gì tỷ tỷ của chàng đã nói về muội ấy cứ vang vọng mãi trong đầu. Nói rằng chàng không muốn gặp Ngọc Nhạn lúc này chi bằng nói thẳng ra rằng chàng chưa có đủ dũng khí để đối diện với sự thật thì hơn. Chàng thà nghĩ tất cả là giả hơn là phải tin Ngọc Nhạn là một nữ nhân như thế. Nghĩ đến đây chàng không khỏi tự cười. Từ khi nào chàng lại trở nên nhu nhược, yếu đuối và sợ hãi đến như vậy? Song dù có yếu đuổi, nhu nhược đến đâu chàng vẫn không thể không thừa nhận rằng Ngọc Nhạn đã không còn là Ngọc Nhạn mà chàng quen biết.
Bước chân bước vô thức. Chẳng mấy chốc Phúc Tuần đã nghe thấy tiếng cười nói. Đưa mắt nhìn xung quanh, chàng nhận ra mình đã đến bên hồ mà Lôi Vi hay tập múa. Bên cạnh nàng thấp thoáng dáng dấp của một nam nhân. Không cần đoán, chàng cũng biết người đó là ai. Cử chỉ của Phúc Hoằng dành cho nàng không quá thân thiết cũng không quá hờ hững. Vừa đủ để người ngoài nhìn vào là thấy ngay mối quan hệ giữa hai người. Chàng nghe nói mấy ngày hôm nay Lôi Vi đang chăm chỉ luyện tập Thiền vũ. Nếu tập bài này thuần thục và có hồn khẳng định nàng có thể tăng một lúc mấy cấp. Như vậy lời nói năm sau trở thành Thượng đẳng ca vũ của nàng sẽ trở thành sự thật. Nhưng để luyện bài này thật sự không dễ. Rất vất vả là đằng khác. Những chấn thương nó mang lại cho người múa không hề ít một chút nào. Càng nghĩ chàng càng lo lắng cho Lôi Vi. Mấy hôm nay, chàng vốn có ý đến thăm nàng nhưng lại sợ làm kỳ đà cản mũi giữa Tam huynh và nàng. Thật không ngờ người tính vẫn không bằng trời tính. Cuối cùng, chàng vẫn nhìn thấy cảnh hai người thân mật, tình chàng ý thiếp với nhau.
_ Vậy ta phải về rồi! Nàng ở lại luyện tập. Đừng gắng sức quá!
Vốn đã quay người định rời đi nhưng nghe Phúc Hoằng nói vậy, Phúc Tuần vội quay người lại. Bóng của Phúc Hoằng dần khuất xa, chàng chậm rãi bước ra. Nhìn thấy nụ cười tươi rói của Lôi Vi, lòng chàng chợt thắt lại. Hít một hơi thật sâu, chàng mỉm cười tiến về phía nàng.
_ Trời gần tối rồi, nàng vẫn chưa về sao?
Trong lòng Lôi Vi vốn chả còn bực dọc nữa chỉ còn lại chút bối rối. Nhớ lại hôm ấy ở Trùng Hoa viên nàng từ chối chàng, quả thật giờ đối diện, nàng thấy có phần khó xử.
_ Tham kiến Linh Thân vương!- Vừa tung hô, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Vương gia cát tường!
_ Nàng hà tất phải đa lễ với ta?- Chất giọng của Phúc Tuần đượm buồn.
Sau khi biết chàng là ai, Lôi Vi nhất mực tuân theo lễ nghi. Hành động, lời nói dành cho chàng đều không còn giống như trước nữa. Điều này khiến chàng quả thật khó chịu.
_ Đã là lễ nghi rồi không thể không tuân!
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía trước. Mặt hồ rộng tĩnh lặng, nước trong vắt có thể soi thấy bóng mình. Nhưng có thể thấy bóng mình, song chàng lại chẳng thể nhìn thấy tâm của mình. Cũng giống như nàng lúc này, liệu ngoài hình dánh bằng xương bằng thịt của chàng ra, nàng có nhìn thấy được tâm sự của chàng?
_ Đây chính là lí do ta không muốn cho nàng biết ta là ai. Lễ nghĩa quân thần khiến cho khoảng cách của chúng ta lớn ra. Giờ muốn cùng nàng bầu bạn cũng thật khó khăn.
Dù cố gắng không bộc lộ ra song trong giọng nói của Phúc Tuần, Lôi Vi vẫn nghe ra chút bực dọc. Cuộc sống của gia đình đế vương đem đến cho người ta rất nhiều điều như sự giàu sang, quyền thế, địa vị...nhưng cũng khiến con người ta mất đi nhiều điều như sự tự do, thoải mái, tình thân...Giờ nàng mới hiểu được câu mỗi người có một nỗi khổ tâm riêng, đế vương cũng có nỗi khổ tâm riêng. Đâu cứ phải sinh ra được ngậm chìa khóa vàng là sẽ được như ý. Chậm rãi đưa mắt nhìn xuống thắt lưng của chàng, nhìn về phía bên hông, nàng nhìn thấy một đoản đao. Chàng vốn là một người ôn nhu nhưng sống vẫn phải luôn phòng trước phòng sau như vậy đủ thấy cuộc sống nơi cung cấm này thật không dễ thở một tý nào.
_ Chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau chỉ có điều...lễ nghĩa quân thần không thể không thiếu được.
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt Phúc Tuần bởi chàng biết Lôi Vi ghét nhất là bị lừa dối. Và một khi đã phát hiện ra, nàng sẽ xem người đó chẳng khác nào là kẻ thù không đội trời chung. Và dù nàng đã tha thứ song cũng sẽ mất một thời gian để hai người có thể quay lại như cũ. Vậy mà...
_ Đừng ngạc nhiên!- Lôi Vi mỉm cười.- Vì Ngài đã thành thật nói rõ lý do của mình, hơn nữa Ngài còn giúp tiểu nữ giấu Đậu Chưởng sự lí do vì sao trong đêm Trung thu không dưỡng thương lại bỏ ra ngoài, cũng xem như là đái tội lập công [3] nên tiểu nữ cũng không có lý do gì để giận Ngài.
_ Nàng thật sự tha lỗi cho ta rồi?
Không nói gì Lôi Vi gật đầu, cái gật đầu đầy chắc chắn. Có lẽ nàng sẽ không hiểu hết cái gật đầu của nàng có ý nghĩ to lớn như thế nào đối với kẻ si tình kia. Chỉ mới vừa nãy thôi tâm trạng của chàng đang rất tệ nhưng nhờ có cái gật đầu của nàng, tâm trạng của chàng tốt lên rất nhiều. Có thể so sánh nó như vầng thái dương vậy. Đáng tiếc giờ bầu trời đang dần chạng vạng. Cứ vậy họ lại ngồi xuống bên cạnh bờ hồ, nói chuyện với nhau. Hết chuyện này đến chuyện khác. Chàng nghe nàng líu lo, nghe nàng cười để cảm nhận được thế giới này thật tươi đẹp biết bao. Chưa bao giờ chàng mong ước sự giản đơn, yên bình như lúc này. Ngồi cạnh nàng, cùng nàng trò chuyện, thật lòng không gian dối. Chỉ cần như vậy thôi với chàng nơi đâu cũng có thể trở thành Doanh Hải [4] cả.
_ Nếu không có người ngoài, nàng cứ gọi tên ta đi.
_ Phúc Tuần?- Lôi Vi hơi nhăn trán lại.- Nếu vậy tiểu nữ vẫn thích gọi Ngài là Đàooo Cônggg tttử hơn!
Vừa kéo dài chất giọng, Lôi Vi cười phá lên khiến Phúc Tuần tròn xoe mắt nhìn nàng. Thật không ngờ nữ tử lại ngang nhiên đắc tội với chàng thế này. Gan của nữ tử này quả thật ngày càng lớn rồi.
_ Gan nàng cũng lớn thật! Dám bôi nhọ cả ta.
_ Tiểu nữ đây đã trải qua chuyện sống chết một lần rồi, Ngài thử nói xem, tiểu nữ còn sợ cái gì nữa.
Nghe Lôi Vi nói thế, lòng Phúc Tuần chợt cảm thấy sợ hãi. Nàng tuy đã thoát nạn nhưng dường như số mệnh vẫn đang mãi trêu nàng. Liệu nàng có nhận ra được điều này hay không? Ví nàng như đóa phù dung quả thật không sai. Phù dung sớm nở tối tàn, đau lòng người quân tử. Mỏng manh như nàng có thể chịu được bao nhiêu sóng gió đây?
_ Đào Công tử!
Thấy Phúc Tuần thất thần, Lôi Vi cất tiếng gọi.
_ Đào Công tử? Đào Công tử? Mạnh Phúc Tuần!
_ Hả?- Phúc Tuần giật mình quay lại.
_ Ngài vẫn định đi sứ sang Yên Khâu sao?- Chất giọng của Lôi Vi có chút lo lắng.
Không nói gì, Phúc Tuần gật đầu chắc nịch.
_ Tiểu nữ không khuyên Ngài nữa. Tiểu nữ chỉ có thể nói Ngài hãy bình an trở về.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của Lôi Vi, Phúc tuần chậm rãi nở một nụ cười.
_ Ta nhất định bình an trở về.
Không nói gì, Lôi Vi nở một nụ cười thật tươi. Song như sức nhớ ra điều gì, mi tâm của nàng khẽ chau lại.
_ Ngài vừa nãy nghĩ gì mà thẫn thờ thế?
Phúc Tuần mỉm cười, nụ cười có chút bi ai.
_ Ta đang nghĩ...ta có một người hữu bằng chơi thân từ nhỏ. Ta và người đó đối với nhau rất tốt. Thế nhưng dạo gần đây ta phải nghe nhiều điều không hay về người đó. Theo nàng, ta phải làm thế nào?
_ Uhmmm!!!- Lôi Vi ra vẻ nghĩ ngợi.- Theo tiểu nữ, trong bất kỳ mối quan hệ nào thì chữ "tín" cũng phải đặt lên hàng đầu. Ngài và người ấy đã thân với nhau từ nhỏ thì tự nhiên lòng tin dành cho người kia sẽ hơn so với lòng tin dành cho những người khác một bậc. Ngài sẽ nghĩ rằng những lời nói kia là vì đố kỵ mà ra, không có căn cứ. Điều này cũng dễ hiểu! Nhưng lí do vì sao lại có những lời đồn đó? Ngài có từng nghĩ qua? Không có lửa làm sao có khói. Nên tiểu nữ nghĩ, Ngài nên tự mình kiểm tra. Nếu những lời đồn đó là giả thì tiện thể Ngài dập tắt lời đồn. Còn nếu những lời đồn đó là thật...thì Ngài phải xem lại cách chọn bạn của mình rồi. Đành rằng con người không ai thập toàn thập mĩ cả. Song cái gì cũng có mức độ và giới hạn.
_ Vậy có cách nào để biết được sự thật mà không làm tổn thương đến người đó không?
_ Không!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc đầu để tăng thêm phần khẳng định.- Chuyện này nhất định cả hai phải đối diện. Một khi đã như thế thì tổn thương luôn là điều không thể tránh khỏi. Nhưng...có cách để tránh người đó bị tổn thương tới mức thấp nhất. Song dù dùng cách nào thì mức độ tổn thương lại dựa vào sự sâu đậm trong mối quan hệ của hai người.
_ Cách gì?- Phúc Tuần vội quay lại hỏi Lôi Vi.
Lôi Vi mỉm cười tinh quái. Nhìn vào Phúc Tuần biết ngay cách của nàng chắc chắn không tốt đẹp gì rồi. Nhưng chàng vẫn muốn nghe thử xem nàng rốt cuộc là có cách gì.
*
Đêm không trăng, mặt đất trở nên u ám hơn hẳn. Đông vẫn chưa sang nhưng mặt đất đã bắt đầu phủ đầy sương tạo nên một vùng hư ảo, nửa thực nửa hư. Càng về đêm trời càng trở nên lạnh và cái tĩnh mĩnh cũng trở nên rõ ràng hơn.
_ Công chúa! Công chúa!
Tiếng ai oán đâu đó vang vọng khiến mi tâm của Ngọc Nhạn khẽ nheo lại.
_ Công chúa! Công chúa!
Tiếng ai oán mỗi lúc một trở nên rõ ràng hơn. Giật mình mở mắt ra, Ngọc Nhạn đưa mắt quan sáng xung quanh. Không có gì ngoài màn đêm tối đen như mực. Nàng giữ chặt chăn lại rồi hít thở thạt sâu.
_ Công chúa! Nô tỳ chết oan quá! Công chúa!
_ Là ai?- Chất giọng của Ngọc Nhạn dù bình tĩnh nhưng vẫn có chút hoảng sợ.- Là ai thì mau ra đi! Đừng có giả thần giả quỷ.
_ Công chúa!
Kèm theo tiếng kêu thê lương kia là một bóng trắng chầm chậm tiến về phía đầu giường. Ngọc Nhạn cố gắng nheo mắt để nhìn rõ kẻ đang tiến lại gần mình.
_ Công chúa! Nô tỳ chết oan quá! Tại sao nô tỳ phải chết oan uổng thế này?
Bóng trắng tiến lại mỗi lúc một gần khiến Ngọc Nhạn bỗng chốc lạnh xương sống.
_ Yên Mai! Là ngươi?
_ Nô tỳ chết oan uổng quá Công chúa! Người trả lại mạng cho nô tỳ! Công chúa!
_ Đừng có qua đây! Ngươi đừng có mà qua đây!- Ngọc Nhạn hét lên.- Chuyện của ngươi ta không hay biết gì cả.
_ Công chúa! Tại sao Người lại giết nô tỳ? Nô tỳ chết oan uổng quá.
_ Không! Ta không giết chết ngươi! Là do lũ cẩu nô tài đánh ngươi. Có trách thì trách bọn chúng ra tay mạnh quá. Không liên quan tới ta!
_ Nhưng người ra lệnh cho bọn chúng chính là Công chúa! Là Người!!!
Bóng trắng đứng ngay cạnh đầu giường. Cả gương mặt trắng bệch khiến Ngọc Nhạn cắt không còn giọt máu.
_ A! Người đâu! Người đâu! Mau vào đây!
_ Công chúa! Trả mạng lại cho nô tỳ!
Bức quá, Ngọc Nhạn nuốt ực nước miếng rồi ngồi thẳng lên. Con người một khi đã đi đến cái giới hạn cuối cùng ắt phải bộc phát bản tính thật của mình. Chỉ là một con ma, đừng hòng dọa được Ngọc Nhạn nàng.
_ Tránh ra! Tránh ra đi! Ai bảo một đứa nô tỳ như ngươi lại dám có tâm tư với Linh Thân vương chứ? Ngươi nghĩ mình là ai mà dám có ý đó? Ta tha cho ngươi đã là nương tay cho ngươi lắm rồi.
_ Vậy bọn cưỡng bức nô tỳ là ai? Có phải là do Công chúa phái đi không?
_ Phải thì sao? Ta chính là phái bọn chúng đi để khiến ngươi hoảng sợ đấy. Nhưng không ngờ bọn chúng nổi thú tính lên. Ngươi muốn báo thù thì đi tìm bọn chúng mà báo thù! Đừng có tới tìm ta. Tránh ra! Tránh xa ta ra!
_ Thật không ngờ nô tỳ lại hầu nhầm chủ. Hôm nay nô tỳ không chỉ đến đòi mạng của mình mà còn muốn Người phải chịu báo ứng. Người phải chịu báo ứng!
_ Đừng có nằm mơ! Ngươi chẳng qua chỉ là một con ma thôi. Ở cõi dương này ngươi chả làm được gì cả. Ngươi nghe cho rõ đây ngươi dọa được ai chứ không dọa được ta đâu. Ta có thể giết chết ngươi ở cõi dương cũng sẽ có cách khiến ngươi không sống nổi ở cõi âm. Ngươi tốt nhất là nên yên phận đi.
Như chỉ chờ có vậy, cánh cửa lớn mở toan ra, căn phòng trong chốc lát sáng rực ánh lửa. Phúc Tuần nhanh chóng bước vào gương mặt lạnh như tảng băng vạn năm.
_ Muội còn muốn bức hại Yên Mai đến bao giờ?
Chất giọng điềm tĩnh không lộ chút nộ khí nào nhưng cũng chả có lấy sự yêu thương của Phúc Tuần khiến Ngọc Nhạn không khỏi hoảng hốt. Nàng vội đưa mắt nhìn nữ tử mặc y phục trắng kia, ra là Tử Huyền, tỳ nữ của chàng. Thì ra, chàng đã cài bẫy nàng.
_ Huynh cài bẫy muội! Huynh rốt cuộc là vì chuyện gì mà cài bẫy muội?- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa bước xuống giường để đối chấp Phúc Tuần.- Tại sao? Tại sao huynh lại cài bẫy muội?
_ Nếu muội không làm thì liệu có rơi vào bẫy không?- Phúc Tuần hỏi lại.- Muốn không ai biết trừ phi muội đừng làm.
Ngọc Nhạn ngã gục xuống đất trước những gì Phúc Tuần nói. Nàng thật không ngờ bản thân nàng lại có ngày hôm nay.
_ Tiểu Nhạn! Muội khiến ta thật sự rất đau lòng. Ta vốn nghĩ rằng là ta có lỗi với muội nên muội mới trái tính trở nết nhưng xem ra lỗi của ta chính là không nhìn rõ muội sớm hơn. Tại sao muội lại trở nên như thế? Tại sao muội lại trở nên thế này?
_ Không phải thế?- Ngọc Nhạn vội đứng lên nắm lấy tay áo của Phúc Tuần.- Huynh nghe muội nói! Muội không hề giết chết Yên Mai. Lúc nãy do...do huynh dọa muội nên muội nhất thời hồ đồ mà thôi.
_ Do ta dọa muội? Muội không làm điều khuất tất thì sao có thể bị dọa được cơ chứ. Chỉ vì Yên Mai có tâm tư với ta, muội hại nàng ấy đến nỗi trọng thương khiến nàng ấy phải chết trong đau đớn. Đến chết cũng không được yên thân. Tại sao? Tại sao muội lại làm thế?
Câu hỏi của Phúc Tuần như tiếng nổ váng trời khiến Ngọc Nhạn không khỏi thẫn thờ. Nàng làm tất cả những việc ấy là vì lẽ gì chàng sao lại có thể không biết mà lại đi hỏi nàng chứ.
_ Là vì muội yêu huynh! Phúc Tuần! Chỉ có muội mới thật tâm yêu huynh.
Phúc Tuần nhìn thật sâu vào đôi mắt của Ngọc Nhạn. Một đôi mắt thẫn thờ có, sự hãi có, có cương quyết và cũng có cả hận ý. Đâu rồi đôi mắt trong veo làm lay động lòng người thuở nào? Giờ chàng thật sự không thể nào phân biệt được người đứng trước mặt chàng liệu có phải là Ngọc Nhạn mà chàng đã từng quen biết.
_ Đó không phải yêu!- Phúc Tuần khẳng định chắc nịch.- Đó là sự chiếm đoạt, là sự ích kỷ của bản thân muội.
_ Vì là yêu huynh nên muội mới ích kỷ như thế!- Ngọc Nhạn hét lên.
_ Cho dù là như vậy muội cũng không được bức hại người khác.- Phúc Tuần chậm rãi quay sang nhìn Ngọc Nhạn.
Nhớ đến tỳ nữ của Ngọc Nhạn lén la lén lút trao đổi với nữ tử khác ở Ngự hoa viên, mi tâm Phúc Tuần khẽ chau lại.
_ Ngoài chuyện của Yên Mai ra, muội còn có chuyện gì giấu ta nữa không?
_ Không có!- Ngọc Nhạn khẳng định chắc nịch.- Ngoài chuyện Yên Mai ra, muội không động đến ai cả. Nhưng muội thật sự muốn động đến một người. Người đã cướp mất hồn phách của huynh. Nếu không phải vì con nha đầu đó, huynh đã không bỏ rơi muội.
_ Muội...- Phúc Tuần không nói nổi.- Muội tốt nhất đừng có đụng đến nàng ấy. Nếu không ta sẽ không để yên cho muội đâu.
Thở ra một hơi đầy khó nhọc, Phúc Tuần chậm rãi cầm lấy tay Ngọc Nhạn và gạt tay nàng ra. Nhưng Ngọc Nhạn kiên quyết giữ lấy tay áo chàng. Vừa níu kéo, nàng vừa cầu xin và cả gương mặt nàng đã ướt đẫm từ khi nào.
_ Hôn sự giữa ta và muội, ta không thể chấp nhận được.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Ngọc Nhạn càng cố giữ chàng hơn.
_ Tuần huynh! Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã của nhau. Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Nên huynh là người hiểu rõ muội nhất mà. Muội vốn kiêu căng, ngạo mạn không phải huynh không biết. Giờ, huynh muốn Tiểu Nhạn thay đổi, Tiểu Nhạn sẽ thay đổi. Tiểu Nhạn chắc chắn sẽ thay đổi. Thay đổi để trở thành một thê tử tốt của huynh. Muội nhất sẽ khiến huynh hài lòng. Chỉ có điều huynh đừng hủy hôn.
_ Tiểu Nhạn! Hôm nay ngoài Tử Huyền ra, ta không đem theo bất kỳ ai cả. Ta nghĩ chắc muội hiểu được ý ta. Ta mong muội có thể suy nghĩ thật kỹ về những gì mình đã làm. Thành tâm suy nghĩ! Thành tâm thay đổi bản thân. Không phải vì ta mà là vì bản thân muội. Đến một lúc nào đó, muội sẽ tìm được cho mình một đấng trượng phu thực tâm yêu thương muội.
_ Không! Muội không muốn! Muội yêu huynh! Muội thật sự rất yêu huynh. Còn con nha đầu kia, huynh đã hao tâm tổn trí vì nó đến vậy nhưng nó lại đi theo Tam huynh.
_ Dù là vậy, ta vẫn yêu nàng ấy. Trái tim ta chỉ có nàng ấy, không thể dung nạp bất kỳ ai được nữa.
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi quay đi. Nhìn theo nhân ảnh của chàng dần xa khuất, cả thân hình Ngọc Nhạn đổ sụp xuống, không còn chút sức lực nào để gượng dậy. Chàng quay lưng bỏ đi, cả thế giới của nàng cũng theo đó mà sụp đổ. Những tiếng nấc thoát ra mỗi lúc một lớn hơn, cả thân người nàng run lên cầm cập.
_ Công chúa! Công chúa! Người không sao chứ ạ?
Sau tiếng kêu ấy là đám người hầu vội chạy vào. Lệ Uyên vội đến bên cạnh đỡ lấy Ngọc Nhạn.
_ Tại sao?- Quay sang nhìn Lệ Uyên, Ngọc Nhạn gằng từng chữ.- Tại sao khi ta kêu, các ngươi không chịu vào sớm?
_ Chúng nô tỳ bị người của Vương gia giữ cả ở bên ngoài, không cho vào ạ,
Thần thờ một lúc Ngọc Nhạn cất tiếng cười. Tiếng cười mỗi lúc một lớn. Mỗi lúc một điên dại khiến ai nghe thấy cũng phải hoảng sợ...
----------------------------------------
[1] Thuộc quốc: nước phụ thuộc vào nước khác.
[2] Yếu nhân: người quan trọng.
[3] Đái tội lập công: lấy công chuộc tội.
[4] Doanh Hải: nơi tiên ở.
---------------------------------------
Hết chương 28
Nàng tuy không hiểu chính sự, chiến trường nhưng nàng biết Tân Thục và Yên Khâu là hai nước lớn, xưng đế. Các thuộc quốc [1] dựa vào hai nước này không hề nhỏ. Tuy vậy nước nhỏ vẫn muốn ngoi lên để xưng bá thiên hạ. Còn nước lớn lại càng muốn bành trướng lãnh thổ, thôn tính luôn nước lớn khác. Đã vậy dọc các vùng biên giới còn có các dị tộc sinh sống. Tiếng là muốn chung sống hòa hảo nhưng có dị tộc nào lại muốn ở mãi vùng Thảo Nguyên hoang vu đâu. Nên chuyến đi sứ lần nào lần nấy đều trùng trùng nguy hiểm cả. Khẽ thở dài, Đồng Thảo chậm rãi cột tay nải lại.
Quan sát gian phòng nhỏ, Đồng Thảo lại không thể nén lại một tiếng thở dài. Phòng của nam nhân, hơn nữa lại là phòng của một tráng sĩ có khác. Tuy không bừa bộn nhưng lại có phần lộn xộn, không ngăn nắp. Vội đứng lên, nàng cầm lấy chổi và bắt đầu quét dọn mọi thứ. Bất chợt, một đoản đao lọt vào nhãn giới của nàng. Nàng nhớ, khi Lôi Vi trở về cung, nàng ấy có đem theo đoản đao của đại ca nàng. Chắc có lẽ đại ca nàng đã đưa nó cho Lôi Vi. Đủ để thấy đại ca nàng quan tâm đến nàng ấy như thế nào. Sau đó, cách đây không lâu, sau tết Trung thu, một lần Đồng Vũ đến thăm nàng và Lôi Vi, nàng ấy đã trả lại cho Đồng Vũ. Trong khi Đồng Vũ kiên quyết không lấy lại, Lôi Vi cũng cương quyết không nhận lại. Không còn cách nào khác, Đồng Vũ đành phải nhận lại. Lúc nhận lại, gương mặt chàng dù vẫn bình tĩnh, nhưng nỗi bi thống lại thể hiện rất rõ trong đôi mắt. Hôm ấy, khi tiễn Đồng Vũ, nàng đã hỏi đại ca mình sao không nói rõ tình cảm của mình với Lôi Vi, huynh ấy đã trả lời:
"_ Yêu không nhất thiết phải nói ra. Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, đối với đại ca vậy là đủ rồi. Giờ, nàng ấy lại đang mắc kẹt giữa hai vị Vương gia, ta không muốn nàng ấy thêm rối loạn.- Nói đến đây, Đồng Vũ đưa mắt nhìn xuống đoản đao.- Có lẽ giờ nàng ấy không cần ta bảo vệ nữa rồi."
_ Đại ca!
Vừa bước ra cửa, Đồng Thảo vừa cất tiếng gọi Đồng Vũ.
Vung kiếm về phía trước, Đồng Vũ vội quay lại nhìn Đồng Thảo đang từ từ bước ra giữa sân. Vừa bước đi, chàng vừa hít thở sâu.
_ Đại ca nghĩ ngơi một chút đi!- Vừa nói, Đồng Thảo vừa đưa khăn lên lau mồ hôi cho Đồng Vũ
_ Cảm ơn muội!
_ Gì chứ? Huynh có phải là huynh ruột của muội không thế?
Không nói gì, Đồng Vũ chỉ bật cười, tiếng cười thật sảng khoái.
_ Lần này đại ca đi lâu như vậy, hứa với muội, huynh nhất định phải bảo trọng.
_ Muội yên tâm! Ta nhất định sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.- Chất giọng của Đồng Vũ chắc nịch.- Ngược lại, muội trong thời gian không có ta phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Từ ngày về đây làm việc ta mới biết nơi cung cấm này không phải là nơi dễ dàng gì. Chốn triều đình đã đành, hậu cung cũng giống vậy. Cứ nhìn những gì Lôi Vi trải qua, ta lại lo cho muội.
Như hiểu được ẩn ý trong câu nói của Đồng Vũ, Đồng Thảo khẽ mỉm cười.
_ Muội sẽ cẩn thận! Đồng thời cũng sẽ nhắc nhở Lôi Vi cẩn thận. Nhưng huynh đừng quên, bên cạnh muội ấy còn có nào là Vương gia, nào là Hoàng tử. Thậm chí cả Thái tử cũng quan tâm.
_ Hai vị Vương gia và Thất Hoàng tử thì đã rõ. Còn sao lại có Thái tử?- Đồng Vũ nhăn trán khó hiểu.
_ Uhm...muội còn nhớ trước ngày sinh thần của Lôi Vi, Thái tử có đến chỗ hồ muội ấy hay tập múa để tìm muội ấy. Vì muội đứng ở khoảng cách tương đối xa nên không nghe được gì cả. Chỉ thấy Thái tử có vẻ rất quan tâm đến muội ấy. Muội nghĩ hẳn Thái tử có ý với muội ấy rồi.
_ Đừng có võ đoán!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa đẩy nhẹ đầu Đồng Thảo.- Theo như muội kể thì hôm đó là trước hôm Lôi Vi đến Trùng Hoa viên. Có khả năng Thái tử đến nói vài điều về Vương gia với muội ấy. Thái tử là huynh đệ tốt với Linh Thân vương và Thất Hoàng tử nên chuyện muội khó xảy ra lắm.
_ Khó xảy ra?! Hứ! Huynh cũng võ đoán đấy thôi. Thôi không nói chuyện với huynh nữa. Muội phải về Thái Thường Nhạc phủ đây.
_ Uhm!- Đồng Vũ gật đầu.- Muội nhớ cẩn thận.
Không nói gì, Đồng Thảo mỉm cười rồi bước đi. Còn lại mình trong sân, lòng Đồng Vũ dấy lên chút bất an. Lần này Linh Thân vương đi sứ quả nguy hiểm vạn phần. Đường đi Yên Khâu địa hình chủ yếu là rừng núi, rất dễ bị bọn thảo khấu chặn đường, hoặc bị những kẻ Vương gia từng trừng trị mai phục. Lại thêm vào đó, vào được Yên Khâu rồi chưa chắc có thể ra. Chuyện dẹp thảo khấu Yên Khâu dọc biên giới phía Nam hồi đầu năm rồi chuyện Khải Phát thương hội, chuyện nào cũng gây tổn hại không nhỏ cho Yên Khâu. Nếu quy về một mối đều liên quan đến Linh Thân vương. Nhưng nếu lần này Vương gia không đi lại chứng tỏ Tân Thục không đủ thành ý. Bởi Vương gia được xem là yếu nhân [2] của Tân Thục. Thêm vào đó cả hai nước lại là nước lớn cả không thể tùy tiện cử đại một ai đi làm sứ thần được. Lần này đi, Vương gia lại cương quyết không để Đại tướng quân Hoắc Thành Uy theo cùng. Thật chưa chi đã thấy mịt mờ. Song chàng tin Vương gia đã lo liệu và có dự tính cả. Việc của chàng giờ là nhất mực trung thành và bảo vệ Vương gia.
*
Bên trong Trường Sinh điện có một cung nhỏ. Nơi ấy được xây dựng ngay sau khi Ngọc Nhạn chuyển vào cung. Tuy nói là nhỏ song quy mô cũng chẳng khác nào các cung tẩm khác của hậu cung. Ấy là cũng bởi Thái hậu nhất mực yêu thương Ngọc Nhạn, không muốn nàng phải chịu bất kỳ ấm ức thiệt thòi nào. Người muốn nàng luôn được sống trong vui vẻ, không lo âu. Chính bởi vậy Người đã đặt tên cung ấy là Hỷ Nhạn cung.
Đứng trước cổng vào Hỷ Nhạn cung, lòng Phúc Tuần không khỏi hoang mang. Chàng thật không biết nên đối diện với Ngọc Nhạn như thế nào. Biết những gì nàng đã gây ra, chàng không thể làm ngơ được. Song quả thật giờ, chàng không muốn gặp Ngọc Nhạn. Chàng cần có thời gian để suy nghĩ kỹ càng mọi việc. Khẽ lắc đầu rồi lại thở dài, Phúc Tuần nhanh chóng rời khỏi Hỷ Nhạn cung.
Từng bước, từng bước trên con đường dài, bước chân của Phúc Tuần mỗi lúc một trở nên vô định. Những gì Tiểu An Tử thuật lại với chàng về Ngọc Nhạn, những gì tỷ tỷ của chàng đã nói về muội ấy cứ vang vọng mãi trong đầu. Nói rằng chàng không muốn gặp Ngọc Nhạn lúc này chi bằng nói thẳng ra rằng chàng chưa có đủ dũng khí để đối diện với sự thật thì hơn. Chàng thà nghĩ tất cả là giả hơn là phải tin Ngọc Nhạn là một nữ nhân như thế. Nghĩ đến đây chàng không khỏi tự cười. Từ khi nào chàng lại trở nên nhu nhược, yếu đuối và sợ hãi đến như vậy? Song dù có yếu đuổi, nhu nhược đến đâu chàng vẫn không thể không thừa nhận rằng Ngọc Nhạn đã không còn là Ngọc Nhạn mà chàng quen biết.
Bước chân bước vô thức. Chẳng mấy chốc Phúc Tuần đã nghe thấy tiếng cười nói. Đưa mắt nhìn xung quanh, chàng nhận ra mình đã đến bên hồ mà Lôi Vi hay tập múa. Bên cạnh nàng thấp thoáng dáng dấp của một nam nhân. Không cần đoán, chàng cũng biết người đó là ai. Cử chỉ của Phúc Hoằng dành cho nàng không quá thân thiết cũng không quá hờ hững. Vừa đủ để người ngoài nhìn vào là thấy ngay mối quan hệ giữa hai người. Chàng nghe nói mấy ngày hôm nay Lôi Vi đang chăm chỉ luyện tập Thiền vũ. Nếu tập bài này thuần thục và có hồn khẳng định nàng có thể tăng một lúc mấy cấp. Như vậy lời nói năm sau trở thành Thượng đẳng ca vũ của nàng sẽ trở thành sự thật. Nhưng để luyện bài này thật sự không dễ. Rất vất vả là đằng khác. Những chấn thương nó mang lại cho người múa không hề ít một chút nào. Càng nghĩ chàng càng lo lắng cho Lôi Vi. Mấy hôm nay, chàng vốn có ý đến thăm nàng nhưng lại sợ làm kỳ đà cản mũi giữa Tam huynh và nàng. Thật không ngờ người tính vẫn không bằng trời tính. Cuối cùng, chàng vẫn nhìn thấy cảnh hai người thân mật, tình chàng ý thiếp với nhau.
_ Vậy ta phải về rồi! Nàng ở lại luyện tập. Đừng gắng sức quá!
Vốn đã quay người định rời đi nhưng nghe Phúc Hoằng nói vậy, Phúc Tuần vội quay người lại. Bóng của Phúc Hoằng dần khuất xa, chàng chậm rãi bước ra. Nhìn thấy nụ cười tươi rói của Lôi Vi, lòng chàng chợt thắt lại. Hít một hơi thật sâu, chàng mỉm cười tiến về phía nàng.
_ Trời gần tối rồi, nàng vẫn chưa về sao?
Trong lòng Lôi Vi vốn chả còn bực dọc nữa chỉ còn lại chút bối rối. Nhớ lại hôm ấy ở Trùng Hoa viên nàng từ chối chàng, quả thật giờ đối diện, nàng thấy có phần khó xử.
_ Tham kiến Linh Thân vương!- Vừa tung hô, Lôi Vi vừa cúi người thi lễ.- Vương gia cát tường!
_ Nàng hà tất phải đa lễ với ta?- Chất giọng của Phúc Tuần đượm buồn.
Sau khi biết chàng là ai, Lôi Vi nhất mực tuân theo lễ nghi. Hành động, lời nói dành cho chàng đều không còn giống như trước nữa. Điều này khiến chàng quả thật khó chịu.
_ Đã là lễ nghi rồi không thể không tuân!
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi tiến về phía trước. Mặt hồ rộng tĩnh lặng, nước trong vắt có thể soi thấy bóng mình. Nhưng có thể thấy bóng mình, song chàng lại chẳng thể nhìn thấy tâm của mình. Cũng giống như nàng lúc này, liệu ngoài hình dánh bằng xương bằng thịt của chàng ra, nàng có nhìn thấy được tâm sự của chàng?
_ Đây chính là lí do ta không muốn cho nàng biết ta là ai. Lễ nghĩa quân thần khiến cho khoảng cách của chúng ta lớn ra. Giờ muốn cùng nàng bầu bạn cũng thật khó khăn.
Dù cố gắng không bộc lộ ra song trong giọng nói của Phúc Tuần, Lôi Vi vẫn nghe ra chút bực dọc. Cuộc sống của gia đình đế vương đem đến cho người ta rất nhiều điều như sự giàu sang, quyền thế, địa vị...nhưng cũng khiến con người ta mất đi nhiều điều như sự tự do, thoải mái, tình thân...Giờ nàng mới hiểu được câu mỗi người có một nỗi khổ tâm riêng, đế vương cũng có nỗi khổ tâm riêng. Đâu cứ phải sinh ra được ngậm chìa khóa vàng là sẽ được như ý. Chậm rãi đưa mắt nhìn xuống thắt lưng của chàng, nhìn về phía bên hông, nàng nhìn thấy một đoản đao. Chàng vốn là một người ôn nhu nhưng sống vẫn phải luôn phòng trước phòng sau như vậy đủ thấy cuộc sống nơi cung cấm này thật không dễ thở một tý nào.
_ Chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau chỉ có điều...lễ nghĩa quân thần không thể không thiếu được.
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt Phúc Tuần bởi chàng biết Lôi Vi ghét nhất là bị lừa dối. Và một khi đã phát hiện ra, nàng sẽ xem người đó chẳng khác nào là kẻ thù không đội trời chung. Và dù nàng đã tha thứ song cũng sẽ mất một thời gian để hai người có thể quay lại như cũ. Vậy mà...
_ Đừng ngạc nhiên!- Lôi Vi mỉm cười.- Vì Ngài đã thành thật nói rõ lý do của mình, hơn nữa Ngài còn giúp tiểu nữ giấu Đậu Chưởng sự lí do vì sao trong đêm Trung thu không dưỡng thương lại bỏ ra ngoài, cũng xem như là đái tội lập công [3] nên tiểu nữ cũng không có lý do gì để giận Ngài.
_ Nàng thật sự tha lỗi cho ta rồi?
Không nói gì Lôi Vi gật đầu, cái gật đầu đầy chắc chắn. Có lẽ nàng sẽ không hiểu hết cái gật đầu của nàng có ý nghĩ to lớn như thế nào đối với kẻ si tình kia. Chỉ mới vừa nãy thôi tâm trạng của chàng đang rất tệ nhưng nhờ có cái gật đầu của nàng, tâm trạng của chàng tốt lên rất nhiều. Có thể so sánh nó như vầng thái dương vậy. Đáng tiếc giờ bầu trời đang dần chạng vạng. Cứ vậy họ lại ngồi xuống bên cạnh bờ hồ, nói chuyện với nhau. Hết chuyện này đến chuyện khác. Chàng nghe nàng líu lo, nghe nàng cười để cảm nhận được thế giới này thật tươi đẹp biết bao. Chưa bao giờ chàng mong ước sự giản đơn, yên bình như lúc này. Ngồi cạnh nàng, cùng nàng trò chuyện, thật lòng không gian dối. Chỉ cần như vậy thôi với chàng nơi đâu cũng có thể trở thành Doanh Hải [4] cả.
_ Nếu không có người ngoài, nàng cứ gọi tên ta đi.
_ Phúc Tuần?- Lôi Vi hơi nhăn trán lại.- Nếu vậy tiểu nữ vẫn thích gọi Ngài là Đàooo Cônggg tttử hơn!
Vừa kéo dài chất giọng, Lôi Vi cười phá lên khiến Phúc Tuần tròn xoe mắt nhìn nàng. Thật không ngờ nữ tử lại ngang nhiên đắc tội với chàng thế này. Gan của nữ tử này quả thật ngày càng lớn rồi.
_ Gan nàng cũng lớn thật! Dám bôi nhọ cả ta.
_ Tiểu nữ đây đã trải qua chuyện sống chết một lần rồi, Ngài thử nói xem, tiểu nữ còn sợ cái gì nữa.
Nghe Lôi Vi nói thế, lòng Phúc Tuần chợt cảm thấy sợ hãi. Nàng tuy đã thoát nạn nhưng dường như số mệnh vẫn đang mãi trêu nàng. Liệu nàng có nhận ra được điều này hay không? Ví nàng như đóa phù dung quả thật không sai. Phù dung sớm nở tối tàn, đau lòng người quân tử. Mỏng manh như nàng có thể chịu được bao nhiêu sóng gió đây?
_ Đào Công tử!
Thấy Phúc Tuần thất thần, Lôi Vi cất tiếng gọi.
_ Đào Công tử? Đào Công tử? Mạnh Phúc Tuần!
_ Hả?- Phúc Tuần giật mình quay lại.
_ Ngài vẫn định đi sứ sang Yên Khâu sao?- Chất giọng của Lôi Vi có chút lo lắng.
Không nói gì, Phúc Tuần gật đầu chắc nịch.
_ Tiểu nữ không khuyên Ngài nữa. Tiểu nữ chỉ có thể nói Ngài hãy bình an trở về.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt trong veo của Lôi Vi, Phúc tuần chậm rãi nở một nụ cười.
_ Ta nhất định bình an trở về.
Không nói gì, Lôi Vi nở một nụ cười thật tươi. Song như sức nhớ ra điều gì, mi tâm của nàng khẽ chau lại.
_ Ngài vừa nãy nghĩ gì mà thẫn thờ thế?
Phúc Tuần mỉm cười, nụ cười có chút bi ai.
_ Ta đang nghĩ...ta có một người hữu bằng chơi thân từ nhỏ. Ta và người đó đối với nhau rất tốt. Thế nhưng dạo gần đây ta phải nghe nhiều điều không hay về người đó. Theo nàng, ta phải làm thế nào?
_ Uhmmm!!!- Lôi Vi ra vẻ nghĩ ngợi.- Theo tiểu nữ, trong bất kỳ mối quan hệ nào thì chữ "tín" cũng phải đặt lên hàng đầu. Ngài và người ấy đã thân với nhau từ nhỏ thì tự nhiên lòng tin dành cho người kia sẽ hơn so với lòng tin dành cho những người khác một bậc. Ngài sẽ nghĩ rằng những lời nói kia là vì đố kỵ mà ra, không có căn cứ. Điều này cũng dễ hiểu! Nhưng lí do vì sao lại có những lời đồn đó? Ngài có từng nghĩ qua? Không có lửa làm sao có khói. Nên tiểu nữ nghĩ, Ngài nên tự mình kiểm tra. Nếu những lời đồn đó là giả thì tiện thể Ngài dập tắt lời đồn. Còn nếu những lời đồn đó là thật...thì Ngài phải xem lại cách chọn bạn của mình rồi. Đành rằng con người không ai thập toàn thập mĩ cả. Song cái gì cũng có mức độ và giới hạn.
_ Vậy có cách nào để biết được sự thật mà không làm tổn thương đến người đó không?
_ Không!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc đầu để tăng thêm phần khẳng định.- Chuyện này nhất định cả hai phải đối diện. Một khi đã như thế thì tổn thương luôn là điều không thể tránh khỏi. Nhưng...có cách để tránh người đó bị tổn thương tới mức thấp nhất. Song dù dùng cách nào thì mức độ tổn thương lại dựa vào sự sâu đậm trong mối quan hệ của hai người.
_ Cách gì?- Phúc Tuần vội quay lại hỏi Lôi Vi.
Lôi Vi mỉm cười tinh quái. Nhìn vào Phúc Tuần biết ngay cách của nàng chắc chắn không tốt đẹp gì rồi. Nhưng chàng vẫn muốn nghe thử xem nàng rốt cuộc là có cách gì.
*
Đêm không trăng, mặt đất trở nên u ám hơn hẳn. Đông vẫn chưa sang nhưng mặt đất đã bắt đầu phủ đầy sương tạo nên một vùng hư ảo, nửa thực nửa hư. Càng về đêm trời càng trở nên lạnh và cái tĩnh mĩnh cũng trở nên rõ ràng hơn.
_ Công chúa! Công chúa!
Tiếng ai oán đâu đó vang vọng khiến mi tâm của Ngọc Nhạn khẽ nheo lại.
_ Công chúa! Công chúa!
Tiếng ai oán mỗi lúc một trở nên rõ ràng hơn. Giật mình mở mắt ra, Ngọc Nhạn đưa mắt quan sáng xung quanh. Không có gì ngoài màn đêm tối đen như mực. Nàng giữ chặt chăn lại rồi hít thở thạt sâu.
_ Công chúa! Nô tỳ chết oan quá! Công chúa!
_ Là ai?- Chất giọng của Ngọc Nhạn dù bình tĩnh nhưng vẫn có chút hoảng sợ.- Là ai thì mau ra đi! Đừng có giả thần giả quỷ.
_ Công chúa!
Kèm theo tiếng kêu thê lương kia là một bóng trắng chầm chậm tiến về phía đầu giường. Ngọc Nhạn cố gắng nheo mắt để nhìn rõ kẻ đang tiến lại gần mình.
_ Công chúa! Nô tỳ chết oan quá! Tại sao nô tỳ phải chết oan uổng thế này?
Bóng trắng tiến lại mỗi lúc một gần khiến Ngọc Nhạn bỗng chốc lạnh xương sống.
_ Yên Mai! Là ngươi?
_ Nô tỳ chết oan uổng quá Công chúa! Người trả lại mạng cho nô tỳ! Công chúa!
_ Đừng có qua đây! Ngươi đừng có mà qua đây!- Ngọc Nhạn hét lên.- Chuyện của ngươi ta không hay biết gì cả.
_ Công chúa! Tại sao Người lại giết nô tỳ? Nô tỳ chết oan uổng quá.
_ Không! Ta không giết chết ngươi! Là do lũ cẩu nô tài đánh ngươi. Có trách thì trách bọn chúng ra tay mạnh quá. Không liên quan tới ta!
_ Nhưng người ra lệnh cho bọn chúng chính là Công chúa! Là Người!!!
Bóng trắng đứng ngay cạnh đầu giường. Cả gương mặt trắng bệch khiến Ngọc Nhạn cắt không còn giọt máu.
_ A! Người đâu! Người đâu! Mau vào đây!
_ Công chúa! Trả mạng lại cho nô tỳ!
Bức quá, Ngọc Nhạn nuốt ực nước miếng rồi ngồi thẳng lên. Con người một khi đã đi đến cái giới hạn cuối cùng ắt phải bộc phát bản tính thật của mình. Chỉ là một con ma, đừng hòng dọa được Ngọc Nhạn nàng.
_ Tránh ra! Tránh ra đi! Ai bảo một đứa nô tỳ như ngươi lại dám có tâm tư với Linh Thân vương chứ? Ngươi nghĩ mình là ai mà dám có ý đó? Ta tha cho ngươi đã là nương tay cho ngươi lắm rồi.
_ Vậy bọn cưỡng bức nô tỳ là ai? Có phải là do Công chúa phái đi không?
_ Phải thì sao? Ta chính là phái bọn chúng đi để khiến ngươi hoảng sợ đấy. Nhưng không ngờ bọn chúng nổi thú tính lên. Ngươi muốn báo thù thì đi tìm bọn chúng mà báo thù! Đừng có tới tìm ta. Tránh ra! Tránh xa ta ra!
_ Thật không ngờ nô tỳ lại hầu nhầm chủ. Hôm nay nô tỳ không chỉ đến đòi mạng của mình mà còn muốn Người phải chịu báo ứng. Người phải chịu báo ứng!
_ Đừng có nằm mơ! Ngươi chẳng qua chỉ là một con ma thôi. Ở cõi dương này ngươi chả làm được gì cả. Ngươi nghe cho rõ đây ngươi dọa được ai chứ không dọa được ta đâu. Ta có thể giết chết ngươi ở cõi dương cũng sẽ có cách khiến ngươi không sống nổi ở cõi âm. Ngươi tốt nhất là nên yên phận đi.
Như chỉ chờ có vậy, cánh cửa lớn mở toan ra, căn phòng trong chốc lát sáng rực ánh lửa. Phúc Tuần nhanh chóng bước vào gương mặt lạnh như tảng băng vạn năm.
_ Muội còn muốn bức hại Yên Mai đến bao giờ?
Chất giọng điềm tĩnh không lộ chút nộ khí nào nhưng cũng chả có lấy sự yêu thương của Phúc Tuần khiến Ngọc Nhạn không khỏi hoảng hốt. Nàng vội đưa mắt nhìn nữ tử mặc y phục trắng kia, ra là Tử Huyền, tỳ nữ của chàng. Thì ra, chàng đã cài bẫy nàng.
_ Huynh cài bẫy muội! Huynh rốt cuộc là vì chuyện gì mà cài bẫy muội?- Vừa nói, Ngọc Nhạn vừa bước xuống giường để đối chấp Phúc Tuần.- Tại sao? Tại sao huynh lại cài bẫy muội?
_ Nếu muội không làm thì liệu có rơi vào bẫy không?- Phúc Tuần hỏi lại.- Muốn không ai biết trừ phi muội đừng làm.
Ngọc Nhạn ngã gục xuống đất trước những gì Phúc Tuần nói. Nàng thật không ngờ bản thân nàng lại có ngày hôm nay.
_ Tiểu Nhạn! Muội khiến ta thật sự rất đau lòng. Ta vốn nghĩ rằng là ta có lỗi với muội nên muội mới trái tính trở nết nhưng xem ra lỗi của ta chính là không nhìn rõ muội sớm hơn. Tại sao muội lại trở nên như thế? Tại sao muội lại trở nên thế này?
_ Không phải thế?- Ngọc Nhạn vội đứng lên nắm lấy tay áo của Phúc Tuần.- Huynh nghe muội nói! Muội không hề giết chết Yên Mai. Lúc nãy do...do huynh dọa muội nên muội nhất thời hồ đồ mà thôi.
_ Do ta dọa muội? Muội không làm điều khuất tất thì sao có thể bị dọa được cơ chứ. Chỉ vì Yên Mai có tâm tư với ta, muội hại nàng ấy đến nỗi trọng thương khiến nàng ấy phải chết trong đau đớn. Đến chết cũng không được yên thân. Tại sao? Tại sao muội lại làm thế?
Câu hỏi của Phúc Tuần như tiếng nổ váng trời khiến Ngọc Nhạn không khỏi thẫn thờ. Nàng làm tất cả những việc ấy là vì lẽ gì chàng sao lại có thể không biết mà lại đi hỏi nàng chứ.
_ Là vì muội yêu huynh! Phúc Tuần! Chỉ có muội mới thật tâm yêu huynh.
Phúc Tuần nhìn thật sâu vào đôi mắt của Ngọc Nhạn. Một đôi mắt thẫn thờ có, sự hãi có, có cương quyết và cũng có cả hận ý. Đâu rồi đôi mắt trong veo làm lay động lòng người thuở nào? Giờ chàng thật sự không thể nào phân biệt được người đứng trước mặt chàng liệu có phải là Ngọc Nhạn mà chàng đã từng quen biết.
_ Đó không phải yêu!- Phúc Tuần khẳng định chắc nịch.- Đó là sự chiếm đoạt, là sự ích kỷ của bản thân muội.
_ Vì là yêu huynh nên muội mới ích kỷ như thế!- Ngọc Nhạn hét lên.
_ Cho dù là như vậy muội cũng không được bức hại người khác.- Phúc Tuần chậm rãi quay sang nhìn Ngọc Nhạn.
Nhớ đến tỳ nữ của Ngọc Nhạn lén la lén lút trao đổi với nữ tử khác ở Ngự hoa viên, mi tâm Phúc Tuần khẽ chau lại.
_ Ngoài chuyện của Yên Mai ra, muội còn có chuyện gì giấu ta nữa không?
_ Không có!- Ngọc Nhạn khẳng định chắc nịch.- Ngoài chuyện Yên Mai ra, muội không động đến ai cả. Nhưng muội thật sự muốn động đến một người. Người đã cướp mất hồn phách của huynh. Nếu không phải vì con nha đầu đó, huynh đã không bỏ rơi muội.
_ Muội...- Phúc Tuần không nói nổi.- Muội tốt nhất đừng có đụng đến nàng ấy. Nếu không ta sẽ không để yên cho muội đâu.
Thở ra một hơi đầy khó nhọc, Phúc Tuần chậm rãi cầm lấy tay Ngọc Nhạn và gạt tay nàng ra. Nhưng Ngọc Nhạn kiên quyết giữ lấy tay áo chàng. Vừa níu kéo, nàng vừa cầu xin và cả gương mặt nàng đã ướt đẫm từ khi nào.
_ Hôn sự giữa ta và muội, ta không thể chấp nhận được.
Nghe Phúc Tuần nói vậy, Ngọc Nhạn càng cố giữ chàng hơn.
_ Tuần huynh! Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã của nhau. Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Nên huynh là người hiểu rõ muội nhất mà. Muội vốn kiêu căng, ngạo mạn không phải huynh không biết. Giờ, huynh muốn Tiểu Nhạn thay đổi, Tiểu Nhạn sẽ thay đổi. Tiểu Nhạn chắc chắn sẽ thay đổi. Thay đổi để trở thành một thê tử tốt của huynh. Muội nhất sẽ khiến huynh hài lòng. Chỉ có điều huynh đừng hủy hôn.
_ Tiểu Nhạn! Hôm nay ngoài Tử Huyền ra, ta không đem theo bất kỳ ai cả. Ta nghĩ chắc muội hiểu được ý ta. Ta mong muội có thể suy nghĩ thật kỹ về những gì mình đã làm. Thành tâm suy nghĩ! Thành tâm thay đổi bản thân. Không phải vì ta mà là vì bản thân muội. Đến một lúc nào đó, muội sẽ tìm được cho mình một đấng trượng phu thực tâm yêu thương muội.
_ Không! Muội không muốn! Muội yêu huynh! Muội thật sự rất yêu huynh. Còn con nha đầu kia, huynh đã hao tâm tổn trí vì nó đến vậy nhưng nó lại đi theo Tam huynh.
_ Dù là vậy, ta vẫn yêu nàng ấy. Trái tim ta chỉ có nàng ấy, không thể dung nạp bất kỳ ai được nữa.
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi quay đi. Nhìn theo nhân ảnh của chàng dần xa khuất, cả thân hình Ngọc Nhạn đổ sụp xuống, không còn chút sức lực nào để gượng dậy. Chàng quay lưng bỏ đi, cả thế giới của nàng cũng theo đó mà sụp đổ. Những tiếng nấc thoát ra mỗi lúc một lớn hơn, cả thân người nàng run lên cầm cập.
_ Công chúa! Công chúa! Người không sao chứ ạ?
Sau tiếng kêu ấy là đám người hầu vội chạy vào. Lệ Uyên vội đến bên cạnh đỡ lấy Ngọc Nhạn.
_ Tại sao?- Quay sang nhìn Lệ Uyên, Ngọc Nhạn gằng từng chữ.- Tại sao khi ta kêu, các ngươi không chịu vào sớm?
_ Chúng nô tỳ bị người của Vương gia giữ cả ở bên ngoài, không cho vào ạ,
Thần thờ một lúc Ngọc Nhạn cất tiếng cười. Tiếng cười mỗi lúc một lớn. Mỗi lúc một điên dại khiến ai nghe thấy cũng phải hoảng sợ...
----------------------------------------
[1] Thuộc quốc: nước phụ thuộc vào nước khác.
[2] Yếu nhân: người quan trọng.
[3] Đái tội lập công: lấy công chuộc tội.
[4] Doanh Hải: nơi tiên ở.
---------------------------------------
Hết chương 28
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook