Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
-
Chương 153: Thuỳ liêm thính chính*
Tình Bình Vương phủ
"_ Đừng! Đừng! Đừng nói nữa! Ta không nghe! Ta không muốn nghe!
_ Ta không muốn nghe!"
Gào lên một tiếng, Phúc Khải bật người ngồi dậy. Mồ hôi trên trán chàng túa ra liên tục như tắm. Hơi thở trở nên dồn dập, nặng nhọc khác thường. Còn trái tim cứ đập thình thịch, thình thịch liên hồi như trống trận.
Rốt cuộc, chuyện này là sao? Chàng nên làm thế nào mới phải?
Chàng ước, bản thân mình chưa từng nghe được những lời nói kia. Chàng ước, những gì mình nghe được chỉ là nghe nhầm mà thôi. Nhưng không! Tất cả những gì chàng nghe được là thật. Những câu trả lời dành cho sự chấp vấn của chàng cũng là thật! Tất cả đều là sự thật!
Một sự thật tàn nhẫn khiến chàng không sao chấp nhận được. Điều này thực sự quá sức với chàng. Và có lẽ, nó là một gánh nợ mà e rằng chàng phải dùng cả tính mạng của mình để trả.
Cho đến hôm nay chàng mới thực sự cảm nhận rõ sự đáng sợ của ngôi vị kia.
Hất mềm sang một bên, Phúc Khải chậm rãi bước xuống giường tiến về phía cửa sổ. Đêm nay, đêm không trăng. Vạn vật chìm trong hôn ám. Tuy trời đã vào xuân, nhưng cái rét của mùa đông vẫn còn đó, khiến đất trời vẫn như chìm trong âm khí nặng nề.
Những gì Lôi Vi nói cách đây mấy hôm trước cứ vang lên trong đầu chàng. Lựa chọn như thế nào không quan trọng, quan trọng là bản thân mình có thanh thản hay không. Nhưng rõ ràng hai lựa chọn này, dù có đưa ra quyết định như thế nào cũng không thể nào giúp chàng an yên được. Chàng rốt cuộc, nên làm thế nào? Càng nghĩ, đầu chàng càng đau như búa bổ.
*
_ Đồng Tướng quân!
Một tên lính tốt nhác thấy bóng của Đồng Vũ đi ngang qua nhanh chóng cúi người chào. Không nói gì, Đồng Vũ chỉ gật đầu một cái rồi vào phòng trực. Vừa vào đến phòng, chàng đưa mắt nhìn khắp một lượt đám lính tốt có mặt trong đó, thấy không có người mình cần tìm, chàng nhanh chóng ra ngoài rồi đi xuống lầu. Linh tính mách bảo với chàng có điều gì đó bất thường. Chợt nhớ đến chuyện Lôi Vi căn dặn chàng trước kia, chàng vội tìm một chỗ tương đối vắng vẻ rồi bay lên ngọn cây cao.
Rất nhanh chóng, Đồng Vũ nhìn thấy một cánh chim. Không chần chừ lâu, chàng tuốt kiếm ra rồi thi triển khinh công bay về phía hướng con chim đang bay chém một nhát. Con chim lập tức rớt xuống đất. Theo đường bay của nó, chàng ngoảnh đầu ra sau và nhìn thấy một bóng đen đang tháo chạy. Không chút do dự, chàng rượt đuổi theo bóng đen đó. Chẳng mấy chốc đã duổi kịp và cả hai chạm trán nhau.
Võ công hai bên ngang sức ngang tài, bất phân cao thấp. Vì vậy, Đồng Vũ gặp không ít khó khăn trong việc bắt giữ tên hắc y nhân kia. Hai bên dằn co rất lâu đến khi thấy tên hắc y nhân có ý bay về hướng hậu cung, để tránh kinh động các phi tần, Đồng Vũ không thể không ra tay. Chàng nhanh chóng chém một đường vào ngay đầu gối hắn.
Lại thấy hắn định cắn lưỡi tự tử, Đồng Vũ một tay bóp miệng hắn, một tay xé toạc một miếng trong bộ đồ của hắn rồi nhét vào miệng.
_ Hạng Khắc! Đừng nghĩ đến chuyện tự tử với ta!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa trừng mắt nhìn hắn.
Dứt câu, chàng nhanh chóng thi triển khinh công xách hắn bay đi.
*
Lặng ngồi trong đình nhìn ra mặt hồ rộng lớn, Lôi Vi không ngừng suy nghĩ xem bước tiếp theo phải đi như thế nào. Liễu Thượng thư đã nói với Hoàng hậu xin được phép đứng ngoài kế hoạch lần này. Kể ra cũng phải! Nghĩa tế [1] của ông ta một người là Hinh thân Vương, còn Phi Đào cũng xem như đã bước một chân vào Tĩnh Bình vương phủ của Phúc Khải. Vậy nên rất khó để ông có thể toàn tâm toàn ý thực sự tham gia vào kế hoạc này.
Tuy xưa nay vẫn luôn truyền miệng tư tưởng trung quân là trên hết. Nhưng dù gì đi chăng nữa tình cảm gia đình nào có thể cắt đứt. Liễu Thượng thư càng không thể đẩy hai tố nga [2] của mình vào vòng nguy hiểm. Vì vậy, biện pháp duy nhất ông có thể làm lúc này chính là không theo bất kỳ vị Hoàng tử nào.
Đây có lẽ là tấm lòng của những người làm phụ mẫu trên đời này.
Bởi vậy, Lôi Vi cũng không lấy gì làm lạ khi ông từ chối tham gia kế hoạch. Song, dường như Hoàng hậu và Ngọc Nhạn không hài lòng lắm về việc này. Cho đến sáng nay, khi nàng vào thỉnh an Hoàng hậu và phân tích vài điều, thái độ của Người mới dịu lại. Cứ nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, nàng lại cảm thấy mệt mỏi. Chỉ mong kế hoạch mau chóng thực hiện và mau chóng kết thúc để bầu không khí này nhanh qua đi mà thôi.
Ném một hòn sỏi nhỏ xuống hồ, mặt hồ nhẹ xao động. Những vòng tròn đồng tâm toả ra rồi tan vào trong nước trông thật thích mắt. Nơi đáy mắt của Lôi Vi ít nhiều để lộ ý cười. Quả thật, chỉ khi nào hoà mình vào thiên nhiên tâm hồn mới có thể bình yên trở lại.
_ Tham kiến Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
Có chất giọng cao trong lại kèm theo một chất giọng non nớt vang lên khiến Lôi Vi không khỏi nhíu mày. Quay lại nhìn, nàng thấy Phi Đào và Nam Cung Nhị Công tử Mân Lãng đang cúi người thi lễ.
_ Miễn lễ!- Vừa nói Lôi Vi vừa tiến về phía bọn họ.- Hai người nhập cung khi nào vậy?
_ Hồi Thái tử phi! Tiểu nữ nhập cung từ sớm, ghé thăm Giao phi rồi đến Túc Duyên các tìm Người. Nhưng thật không ngờ Người lại chạy tới tận đây, khiến đầu gối của ta...haizzz...
Cứ theo cách nói của Phi Đào, Lôi Vi nàng chẳng khác nào đang làm tình làm tội nàng ấy. Thật là cười không được mà khóc cũng không xong.
_ Vậy còn Nam Cung Nhị Công tử?
_ Hồi Thái tử phi! Mân Lãng vừa mới nhập cung liền gặp Liễu cô cô đi tìm Người nên Mân Lãng đi theo tới nơi này ạ.- Vừa nói, Mân Lãng vừa đưa mắt nhìn dáo dác.
Dõi theo đôi mắt của đứa trẻ này, Lôi Vi nhanh chóng đoán ra tiểu nam tử này đang tìm kiếm điều gì.
_ Cách Nhi hôm nay được Lệ phi đón về Quý Hoa cung chơi rồi!
Nghe Lôi Vi nói vậy Mân Lãng ngẩng người trong giây lát rồi cụp mắt xuống đầy thất vọng. Nhìn dáng vẻ của cậu chàng, nàng không khỏi mím môi. Thật đáng yêu quá đi mất! Nhưng không lẽ đứa trẻ này đã phải lòng nhi nữ của nàng ngay từ khi cô nhóc ấy mới chào đời sao? Điều này làm nàng nhớ đến một trường hợp cũng gần giống như vậy nàng từng đọc qua trong New Moon và Breaking Dawn. Gọi là gì ấy nhỉ? Duyên ngầm?! Chính là nó! Mặc dù so thế nào thấy hai trường này cũng không giống nhau nhưng kỳ thực dùng từ "duyên ngầm" trong trường hợp hiện giờ kể ra cũng không sai biệt lắm.
_ Chi bằng Lãng Nhi đến Quý Hoa cung một là thỉnh an Lệ phi, hai là chơi với Tiểu Công chúa đi.
Mừng như mở cờ, Mân Lãng vội hành lễ với Lôi Vi rồi nhanh chóng rời khỏi tiểu đình. Nhìn theo dáng chạy của Mân Lãng cả Lôi Vi lẫn Phi Đào đều không nhịn được cười.
_ Tiểu hài tử thật đơn thuần! Như thế thật tốt!
Vừa nói, Lôi Vi vừa quay trở lại ghế của mình. Nhấp một ngụm trà, nàng phóng tầm mắt ra xa và trông thấy bên kia hồ. Một nàng ca vũ đang luyện múa. Động tác vẫn chưa khớp. Xem chừng nàng ấy vẫn còn khá là ngơ ngác.
_ Muội có phải đang thấy lại hình ảnh của mình năm nào không?- Ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi, Phi Đào cất tiếng hỏi.
_ Muội năm đó đỡ hơn nữ tử đó nhiều!- Chất giọng của Lôi Vi đầy cao ngạo.
_ Đúng rồi! Thái tử phi của chúng ta cái gì cũng hơn.- Chất giọng của Phi Đào đầy châm biếm.- Khẩu khí cũng không ngoại lệ.
_ Ý tỷ bảo muội khoác lác chứ gì?- Lôi Vi lườm mắt với Phi Đào.
Không nói gì, Phi Đào bày ra vẻ mặt ngây thơ rồi ra sức lắc đầu. Nở một nụ cười thật tươi, Lôi Vi dùng lực đẩy đầu Phi Đào một cái khiến nàng ấy thiếu điều ngã nhào. Đến khi bình tâm ngồi ngay ngắn trở lại lại nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của nàng.
_ Thái tử phi! Người chơi xấu!
Tiếng cười càng lúc càng rộn ràng trong tiểu đình nhỏ khiến mọi người tạm thời quên đi bầu không khí ngột ngạt trong Hoàng cung bao nhiêu lâu nay. Đến khi cả hai đã thấm mệt mới chịu dừng lại.
_ Thật là! Lâu rồi không đùa giỡn với Thái tử phi như thế này!- Vừa nói, Phi Đào vừa rót một chén trà.- Mệt chết đi được!
_ Đúng vậy! Lâu quá rồi tỷ muội chúng ta không đùa nghịch thế này.- Uống một ngụm trà, Lôi Vi vừa thở vừa nói.- Thật nhớ ngày xưa quá đi mất!
Dứt câu, Lôi Vi quay sang nhìn Phi Đào lúc này đang rút khăn ra lau mồ hôi nhễ nhại khắp gương mặt. Hơi thở dồn dập khiến cả phần ngực cũng phập phồng.
_ Xem tỷ kìa! Nghịch một lúc là bao nhiêu thục nữ đều mất sạch cả. Đây có phải là hiền tức tương lai của Hoàng thất không vậy?
_ Ta mặc kệ!- Vừa nói, Phi Đào vừa dẫu môi lên.
Mặc kệ Phi Đào tỏ vẻ hờn dỗi, Lôi Vi ngẩng mặt, phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Bầu trời ấy vẫn xanh ngắt một màu như vậy, không đổi. Dẫu cho thế sự chuyển biến, càn khôn luân chuyển, nó vẫn là một màu xanh trong như thế. Lòng người dù có thay đổi thế nào, nó vẫn không đổi thay.
_ Muội cảm thấy mỗi người chúng ta dường như đã thay đổi rất nhiều rồi.
_ Có sao?- Phi Đào vô tư hỏi.- Ta lại cảm thấy chúng ta trưởng thành hơn chứ không thay đổi gì cả. Như vừa mới nãy chúng ta đã cười đùa rất vui vẻ, không khác gì lúc trước. Không phải sao?
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười nhìn Phi Đào. Nét tươi cười tinh nghịch lộ rõ trên gương mặt của nàng tiểu thư này. Rõ ràng trong lòng cũng có không ít mối lo ví như sức khoẻ của Phúc Khải hay hôn lễ của hai người...nhưng nàng ấy vẫn luôn giữ nụ cười trên môi. Thật lạc quan! Nàng bỗng nhớ đến bản thân mình thuở nào cũng luôn lạc quan như vậy. Giờ vì có quá nhiều mối lo, nên nụ cười trên môi nàng dường như đã kém tươi đôi phần.
_ Tỷ nói đúng! Chúng ta đã trưởng thành hơn so với trước. Suy nghĩ cũng trở nên chín chắn hơn rồi. Nhưng chỉ có tình cảm là vẫn không thay đổi.
Không nói gì, Phi Đâò gật đầu ngay lắp lự.
_ Nhưng lỡ nếu một ngày nào đó chúng ta buộc phải thay đổi, phải đứng ở hai đầu khác nhau thì sao?
_ Tại sao lại lỡ? Thái tử phi của tỷ có phải là dạo gần đây lo nghĩ quá nhiều rồi không?- Học theo cách nói của Phúc Khải, Phi Đào cười rộ lên.- Ta tin sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Vậy nên muội đừng quá lo lắng! Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta mãi là hảo tỷ muội của nhau.
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười rõ tươi rồi gật đầu chắc chắn. Bàn tay nàng xiết chặt bàn tay của Phi Đào tựa như tình cảm gắn bó bền chặt, không gì có thể chặt đứt.
*
Bên trong căn phòng nhỏ cạnh Đại điện, các mệnh quan triều đình không ngừng bàn tán nhau về những gì đã xảy ra mấy ngày qua. Sức khoẻ của Hoàng thượng là tâm điểm của mọi sự chú ý trong thời gian này. Từ sau hôm mừng sinh thần của Hoàng hậu mọi sự nghi vấn về vấn đề sức khoẻ của Định An Hoàng đế đều nổi lên. Việc hàng đêm bên trong Đại điện luôn nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn, kinh sợ của Định An Hoàng đế rồi các cung nữ bị giết chết vô cớ, xác được bí mật đưa ra khỏi Hoàng cung để chôn bị rò rỉ ra ngoài càng khiến nhiều người tin vào việc Thiên tử của họ sớm đã không còn minh mẫn và đầu óc có vấn đề.
Vậy nên khi hay tin hôm nay Hoàng thượng thượng triều ai nấy cũng không khỏi ngạc nhiên. Lẽ nào chỉ trong vòng hơn mười ngày ngắn ngủi, tình trạng sức khoẻ của Người đã phục hồi? Nếu quả thật như vậy đây đúng là chuyện thần kỳ.
_ Đã tới giờ vào chầu! Mời các vị đại thần lên điện!
Sau tiếng hô của Ông Quốc Dương, các quan đại thần ai nấy cũng chỉnh sửa lại triều phục cho chỉnh tề rồi tiến bước về phía Đại điện. Câu chuyện của bọn họ dường như vẫn chưa dứt ngay cả khi đã sắp hàng ngay ngắn đâu vào đó rồi họ vẫn chưa chịu dừng lại...
...Cho đến khi bốn tiểu Thái giám từ bên trong khiêng ra một chiếc bàn nhỏ và tấm rèm đặt ngay ngắn gần ngai vàng của Hoàng đế, tiếng bàn tán còn nổi lên dữ dội hơn. Không ai hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra cho đến khi Ông Quốc Dương tiến về phía trước hô to khiến ai nấy cũng kinh ngạc.
_ Hoàng hậu nương nương thượng triều!
Tiếng bàn tán nổi lên từ nãy giờ lập tức im bặt. Ai nấy có mặt trong Đại điện đều im bặt, quỳ xuống.
_ Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Đứng trên cao, mặc bộ phụng bào màu vàng óng ánh, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi đưa mắt nhìn khắp lượt các quan đại thần. Nhất cử nhất động bên dưới đều được mắt bà ghi nhận một cách rõ ràng.
_ Chúng ái khanh! Bình thân!
Nhất tề mọi người đều đồng loạt đứng lên. Sau khi an toạ, Hiếu Nhân Hoàng hậu lại một lần nữa, qua tấm rèm, nhìn một lượt các quan đại thần. Mỗi người một vẻ mặt, quả thật đặc sắc vô cùng.
_ Bởi sức khoẻ của Hoàng thượng vẫn chưa phục hồi, cần phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng, nên trong thời gian này bổn cung sẽ thuỳ liêm thính chính, thay Người giải quyết chuyện chính sự. Chúng khanh gia có việc gì cần cấp hãy mau bẩm tấu.
Bầu không khí của Đại điện bỗng chốc im lặng như tờ. Ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau như không dám chắc những gì vừa xảy ra. Cũng không ai dám hó hé một lời nào vì người ngồi trên kia là đương kim Hoàng hậu và điều họ lo sợ đang thành hình một cách rõ rệt.
Cuối cùng cũng có một vị quan đủ can đảm bước ra giữa Đại điện
_ Khởi bẩm Hoàng hậu! Chuyện chính sự phải do đích thân Hoàng thượng xử lý. Nếu Hoàng thượng không xử lý được thì để Thái tử giám quốc. Nay Thái tử bị bắt làm con tin, không thể giám quốc, thần thiết nghĩ nên để một vị Hoàng tử có đủ tư cách làm việc này. Việc Hoàng hậu thuỳ liêm thính chính như thế, e rằng không hợp lý.
_ Khanh có ý gì?- Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi hỏi.- Có phải Đới khanh sợ bổn cung sẽ lâm triều xưng đế [3] sẽ gây nên nạn ngoại thích [4] không?
Tuy ngữ khí rất bình thường nhưng ai cũng nhận ra sự mỉa mai trong đó. Bởi ai cũng biết phụ thân của Hoàng hậu sớm đã qua đời, huynh đệ của bà cũng không có ai hứng thú với quan trường. Sắc mặt của vị quan họ Đới kia lập tức tái đi. Ông ta vội vàng quỳ xuống.
_ Không! Không! Thần không có ý đó!
_ Nếu đã như vậy! Ta thay Hoàng thượng xử lý chuyện triều chính trong thời gian Người tịnh dưỡng có gì không hợp?
Câu hỏi của Hiếu Nhân Hoàng hậu lập tức nhiệt độ trong Đại điện dường như tăng lên vài độ.
_ Ta biết chúng ái khanh đều lo lắng ta sẽ lâm triều xưng đế rồi gây nên nạn ngoại thích như thời Lữ hậu hoặc Võ hậu. Nhưng các khanh gia nên hiểu, người có quyền giám quốc chỉ có thể là Thái tử. Nay Thái tử gặp nạn không thể thay Hoàng thượng giám quốc, bổn cung không yên tâm giao chuyện chính sự cho các Hoàng tử xử lý. Bởi dù là Hoàng tử nào giám quốc cũng sẽ gây nên mâu thuẫn huynh đệ với nhau. Nay giặc Hoàng Viêm đã xâm lược lãnh thổ chúng ta, chúng ta không thể vì những mâu thuẫn cá nhân này mà mất nước được.
Cả căn phòng lại lặng im như tờ, không một ai dám hó hé câu nào.
_ Hơn nữa, chính Hoàng thượng đã căn dặn bổn cung phải dốc sức lo việc nước, cũng như an nguy của Thái tử. Bổn cung không thể phụ lại sự kỳ vọng của Người.- Vừa nói, Hiếu Nhân Hoàng hậu vừa chậm rãi đứng lên, tiến về phía trước.- Vậy, trong các vị khanh gia, người nào còn chưa tin bổn cung hãy bước lên phía trước.
Đứng bên dưới mọi người chỉ dám liếc mắt nhìn nhau, không một ai dám hó hé câu nào. Biết lòng người chưa phục, Hiếu Nhân Hoàng hậu quay về phía Ông Quốc Dương gật đầu ra hiệu. Ngay lập tức, ông ta đi vào trong rồi trở ra rất nhanh, trên tay cầm một thanh kiếm có chuôi bằng vàng, hình rồng được khắc tinh xảo.
Tiến về phía Ông Quốc Dương, Hiếu Nhân Hoàng hậu cẩn thận cầm lấy rồi nâng thanh kiếm lên.
_ Đây chính là Thượng Phương bảo kiếm [5] của Hoàng thượng. Nhìn kiếm như thấy Người. Nay trước thanh kiếm này, bổn cung hứa trong thời gian Hoàng thượng tịnh dưỡng, sẽ giúp sức Người chăm lo việc nước, một lòng trung thành với Hoàng thượng, với Hoàng triều. Tuyệt đối sẽ không có nạn ngoại thích như Lã hậu, cảng không tiếm ngôi xưng đế như Võ hậu.
_ Chúng thần cẩn tuân theo lệnh của Hoàng hậu nương nương!- Vừa tung hô, các quan Đại thần nhanh chóng quỳ xuồng.- Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Đưa mắt nhìn khắp lượt các vị đại thần, Hiếu Nhân Hoàng hậu cho bọn họ đứng lên rồi cẩn thật đặt Thượng Phương bảo kiếm lên khay của Ông Tổng quản.
_ Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy!
_ Có thần!- Hoắc Đại Tướng quân vững bước tiến về phía trước.
_ Thái phó Triệu Hoài!
_ Có thần!- Triều Hoài khoan thai, bước ra giữa điện.
_ Đông các Đại Học Sĩ Mã Đức Thiên!
_ Có thần!- Mã Đức Thiên nhanh chóng bước ra
_ Thị lang Lễ bộ Thái Anh!
_ Có thần!- Thái Anh nhanh bước về phía trước.
.....
Lần lượt từng người, từng một bước ra giữa Đại điện và đứng ngay ngắn. Nhìn vào trong hàng ngũ có thể thấy, Hiếu Nhân Hoàng hậu đang cố cân bằng lực lượng của các Hoàng tử. Thế nhưng người của Thái tử vẫn chiếm ưu thế hơn.
_ Từ giờ trở đi, các khanh sẽ là phụ chính đại thần [6], giúp đỡ bổn cung chăm lo việc nước cũng như giải cứu Linh Thái tử trở về Phượng thành [7].
_ Chúng thần quyết không phụ lòng của Hoàng hậu nương nương!- Các vị Đại thần nhanh chóng quỳ xuống lĩnh mệnh.
_ Được! Bổn cung tin tưởng các khanh gia!
Sau câu nói đó, các vị đại thần được nêu tên, ai nấy cũng nhanh chóng về lại chỗ của mình.
_ Chuyện cần làm ngay trước mắt chính là phải dập tắt tin đồn đang nổi lên trong dân chúng. Trong ba ngày, Lễ bộ cùng với Thái thú các thành phải dập tắt hoàn toàn tin đồn này. Khi cần thiết có thể sử dụng đến quân lính nhưng không được làm tổn thương đến dân chúng.
Thượng thư Lễ bộ Liễu Ngọc Long, nhanh chóng bước ra phía trước, cẩn tuân mệnh lệnh của Hiếu Nhân Hoàng hậu. Gật đầu hài lòng, Bà tiếp tục cùng các đại thần bàn thảo về việc cứu Linh Thái tử trở về Hoàng triều. Các ý kiến trái chiều bắt đầu nổi lên khi phe ủng hộ Thái tử đề nghị đưa quân lên phía Bắc đánh vào các thành trì bị chiếm, cứu Thái tử; còn phe đối đầu lại tìm biện pháp hoà hoãn để tránh không khiến dân chúng rơi vào cảnh điêu linh nhưng thực ra muốn kéo dài cuộc chiến này, khiến Phúc Tuần không thể trở về Hoàng triều. Hai bên tranh luận, đối đầu gay gắt với nhau ngay trên Đại điện khiến Hoàng hậu ngồi bên trên không khỏi đau đầu. Đến giờ Bà mới thực sự hiểu được sự cực khổ của Quân vương một nước.
_ Đủ rồi!- Đập mạnh lên áng, Hiếu Nhân Hoàng hậu đứng phắt lên.
Cố kiềm chế cơn tức giận của mình, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi đứng lên bước xuống bậc tam cấp rồi tiến về phía quần thần. Vừa đi, bà vừa liếc nhìn từng người một. Tuy đây là lần đầu tiên lên triều, song bà sống trong hậu cung mấy chục năm trời cũng hiểu rõ đằng sau vẻ bên ngoài cung kính, cẩn tuân kia là những tính toán riêng, hơn thua với nhau từng chút một. Chỉ khác nhau ở chỗ hậu cung là tranh sủng còn triều chính là tranh quyền lợi, tranh địa vị.
_ Các ngươi cho rằng cứu Thái tử là chuyện cần phải đưa ra bàn thảo lúc nào nên lúc nào không nên sao? Đương kim Thái tử là người sẽ danh chính ngôn thuận nối ngôi của Hoàng đế đương triều. Các ngươi dám đối với vị Hoàng đế tương lai của mình như thế sao?
Ngay lập tức đám quần thần có mặt trong Đại điện vội vàng quỳ xuống.
_ Chúng thần không dám! Xin Hoàng hậu nương nương tha tội!
Liếc đôi mắt phượng vào từng người, từng người đang quỳ ngay bên dưới, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi tiến về bậc tam cấp, phất tay áo ra sau, bà chậm rãi lên tiếng, chất giọng rõ ràng, thể hiện sức mạnh và uy quyền.
_ Ta cho các ngươi ba ngày! Ba ngày sau phải tìm ra đường kế sách cứu Thái tử trở về.
Dứt câu Hoàng hậu đi thẳng. Lúc này Ông Công công mới tiến về phía trước nhìn khắp lượt đại thần đang quỳ bên dưới.
_ Bãi triều!
Lập tức các vị đại thần hô to:
_ Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Ông Công công vừa hô xong lập tức theo Hoàng hậu vào trong. Các đại thần sau khi tung hô xong cũng nhanh chóng đứng lên. Trên mặt ai nấy cũng lấm tấm giọt mồ hôi. Rõ ràng trời vẫn đang là mùa xuân và tiết đông cũng vừa qua chưa lâu ấy vậy mà ai nấy cũng có cảm giác bản thân đang bị cái nắng mùa hạ thiêu cháy. Vừa rời khỏi Đại điện, bọn họ vừa bàn tán với nhau. Thế nhưng, tuyệt không ai dám hó hét nửa lời về chuyện cứu Thái tử vừa rồi. Có thể uy quyền của Hoàng hậu khiến bọn họ sợ hãi, cũng có thể bọn họ sợ tai vách mạch rừng, lỡ nói hớ ra điều gì...Chức vị càng cao nổi lo sợ cũng lắm cái ly kỳ.
*
Đại điện uy nghiêm lạnh lẽo lặng ngắt như tờ. Thấp thoáng xa gần là một đến hai tốp lính của Cẩm y vệ đang đi tuần. Đứng ngoài cổng nhìn vào, điều đầu tiên ta cảm nhận được chính là bầu không khí nặng nề không cách gì xua đi được như thể thời hoàng kim của chủ nhân nơi này đã đi qua và đang dần lụi tàn.
_ Nương nương cát tường!- Vị tướng dưới trướng của Hoắc Đại Tướng quân vẫn luôn đứng ở nơi này canh gác, không dám lơ là.
_ Miễn lễ!- Vừa nói, Giao phi vừa phất nhẹ tay.- Ta muốn vào thăm Bệ hạ!
_ Xin Nương nương đợi chút! Mạt tướng vào hỏi Đại Tướng quân!
Không nói gì, Giao phi gật đầu. Rất nhanh sau đó viên tướng kia chạy vào trong rồi trở ra mời Giao phi vào. Trước cửa điện, ngoài Hoắc Đại tướng quân ra còn có Ông Tổng quản luôn đứng túc trực, không khi nào rời đi. Vừa nhìn thấy bà, mọi người ngay cửa Đại điện nhanh chóng tung hô. Sau đó, một viên quan nhanh chóng tiến lại gần.
_ Xin Nương nương cho nô tài kiểm tra bát canh.
Không nói gì, Giao phi chậm rãi đưa tay lên ra hiệu cho tỳ nữ theo sau tiến về phía trước. Sau khi dùng ngân kim kiểm tra, thấy không có vấn đề gì, viên quan đó mới để bà vào trong.
Bên trong Đại điện bầu không khí không có gì khác mấy. Vẫn là không gian lặng im, nặng nề. Đặc biệt, dù cho đã mở cửa sổ ra nhưng âm khí toả ra vẫn rất nặng khiến người từ ngoài vào không khỏi rét run. Quan sát một lượt thư phòng của Định An Hoàng đế, Giao phi nhanh chóng hướng về phòng ngủ mà đi tới.
Trong phòng nghỉ của Định An Hoàng đến có kê thêm một chiếc bàn nhỏ. Trên chiếc bàn ấy là những công văn, tấu chương cần phải phê duyệt. Công việc phê duyệt tấu chương này bình thường là của Hoàng thượng, nhưng nay...một bên góc của chiếc bàn nhỏ kia là phượng ấn của Hoàng hậu.
_ Tham kiến Hoàng hậu Nương nương! Hoàng hậu cát tường!
_ Muội muội không cần phải đa lễ như thế!- Vừa nói, Hiếu Nhân Hoàng hậu vừa nhẹ nhàng phất tay áo.
Đứng thẳng người, Giao phi tiến lại gần Hoàng hậu. Vừa đi, bà hướng về phía giường mà nhìn Định An Hoàng đế. Sắc mặt Ngài so với trước đã trở nên tươi tắn rất nhiều. Sắc hồng nhuận tràn đầy sức sống khiến người ngoài nhìn vào nghĩ Ngài vẫn đang khoẻ mạnh chứ chẳng phải bị trúng độc gì.
_ Thần thiếp có hầm chút canh thảo dược bổ dưỡng cho Hoàng thượng, những mong Người mau chóng khoẻ lại.- Vừa nói, Giao phi vừa xoay về phía sau, mở nắp nồi ra.
Mỉm cười thật tươi, Hoàng hậu chận rãi tiến về phía Giao phi Nương nương. Bước đi khoan thai nhẹ nhàng, nhưng ẩn đằng sau là cả một sự tính toán.
_ Nếu Hoàng thượng biết được, Ngài sẽ rất...á...
Lời còn chưa dứt, Hoàng hậu đã ngã về phía nàng tỳ nữ cầm khay đồ phía sau. May thay Giao phi kịp thời đỡ bà bằng không đã xảy ra chuyện. Sau khi đỡ Hoàng hậu đứng lên vững vàng, Giao phi mới thở phàn nhẹ nhỏm.
_ Hoàng hậu! Người không sao chứ?- Giao phi ân cần hỏi han.
_ Ta không sao! Cảm tạ muội muội!
Nhìn sắc mặt của Hoàng hậu có chút kém sắc khiến Giao phi không khỏi lo lắng.
_ Hoàng hậu vì Bệ hạ đã lao lực không ít rồi!
Mỉm cười, Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu. Đoạn bà nhẹ nhàng vén tay lên, lúc này mới phát hiện ra chuỗi vòng đá quý của bà đã biến mất từ lúc nào. Có chút hoảng hốt bà vội vén tay áo lên tìm kỹ rồi cùng Giao phi và đám nô tỳ tìm khắp xung quanh.
Tìm được một lúc, nô tỳ bưng khay đồ ăn của Giao phi mới giật mình chạy đến.
_ Hồi Hoàng hậu! Vòng của người bị rơi vào trong bát canh ạ.
Trong khi gương mặt của Giao phi có sự chuyển biến, Hoàng hậu lại tỏ thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
_ Vậy chắc là do khi nãy vấp ngã rồi. Mau! Mau lấy ra rửa sạch cho bổn cung.- Nói đoạn, Hoàng hậu quay về phía Giao phi.- Xem ra bát này không thể để Hoàng thượng dùng rồi.
Không nói gì, Giao phi chậm rãi lắc đầu. Trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt nhưng ánh nhìn lại trở nên sắc bén như dao nhọn. Đoạn cả bà cùng Hoàng hậu quay về phía nàng tỳ nữ kia. Vừa lúc nàng ta vớt vòng đá kia ra. Cả hai không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra vòng đá kia vốn có màu vàng nay đã chuyển màu...
.......................
Bên ngoài cổng của Đại điện, Phúc Khải không ngừng đi lại. Tâm trạng bồn chồn, lo lắng càng khiến bước chân của chàng trở nên nặng nề như đeo đá. Ngay khi vừa nhận được tin từ Lâm Trí Bình, chàng đã không khỏi thất kinh mà vội vàng chạy đến đây. Nhưng vẫn đến chậm một bước.
Cho đến hôm này chàng vẫn không muốn tin vào những gì mình nghe được hôm đó. Thật sự quá đáng sợ! Người sinh ra chàng, dưỡng dục chàng, người chàng luôn kính yêu lại là một người đáng sợ như vậy. Đây đối với chàng thật chẳng khác nào cơn ác mộng
"_ Việc hạ độc xem như đã thành công. Ngươi nghe cho kỹ đây! Nhất định phải theo dõi chặt chẽ Đại điện cho ta. Bằng mọi cách phải lấy được tin tức ở Đại điện.
_ Thần đã hiểu!
_ Hoàng thượng giờ đã hôn mê rồi. Không còn có hội tỉnh lại nữa đâu. Vậy nên ngươi phải chuẩn bị. Khi đến lúc, chúng ta phải chớp lấy thời cơ. Không được bỏ lỡ. Còn nữa, phải tìm cách không cho Thái tử có cơ hội trở về triều. Lần này không được xảy ra sơ xuất.
"Két..." Cảnh cửa bật mở. Thân ảnh dần hiện lên rõ ràng. Gương mặt Phúc Khải hiện lên sự kinh ngạc đến tột độ. Trong khi đó, người ngồi đối diện chàng, gương mặt không chút biến sắc.
_ Những lời nhi thần vừa nghe thấy không phải là thật đúng không? Mẫu phi! Người chắc chắn sẽ không hạ độc phụ hoàng. Cũng sẽ không hãm hại Ngũ huynh có đúng không? Chắc chắn là như vậy! Chắc chắn Người sẽ không làm như vậy. Chắc là nhi thần nghe nhầm rồi.
_ Không!- Chất giọng của Giao phi sắc lạnh.- Ta! Ta đã ra tay làm tất cả những chuyện này.
Phúc Khải đứng chôn chân tại chỗ. Chàng không thể hiểu được những gì đang xảy ra. Đôi mắt vốn dĩ linh động từ lúc nào đã hiện lên một tầng kinh ngạc đến tột cùng. Chàng như hoá đá ngay tại chỗ.
_ Tại sao? Tại sao mẫu phi lại làm như vậy?
_ Là vì con!- Giao phi trả lời ngắn gọn.
Chất giọng của Giao phi ngoài sự cao ngạo, uy nghiêm ra còn có cả sự yêu thương lại xen chút bi thương. Thế nhưng khi đến tai Phúc Khải, những gì chàng nghe được đều trở thành tham vọng của nữ nhân chốn hậu cung. Trên hết nó như một loại bùa chú, không ngừng niệm chú trong đầu chàng, bắt chàng phải khắc sâu, ghi nhớ nó."
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần cắt đứt dòng hồi tưởng của Phúc Khải. Vội quay lại, chàng nhìn thấy mẫu phi của chàng đang chậm rãi bước ra. Dáng vẻ vẫn cao ngạo, vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Khi bà đứng ngay trước mắt chàng, đôi mắt chàng hiện lên một tầng tức giận không nói nên lời.
Không nói gì, Giao phi phất tay ra hiệu cho đám người hầu trở về Ngâm Hương cung trước, sau đó nhanh chóng rảo bước đi. Nắm chặt bàn tay để nén giận, Phúc Khải nhanh chóng bước đi theo mẫu phi của mình.
Khi hai người chuẩn bị bước vào một tiểu đình nhỏ trong Ngự hoa viên, Phúc Khải nhanh chóng vượt lên trước, chắn ngay trước mặt mẫu phi mình.
_ Tại sao Người lại làm như vậy? Mẫu phi! Phụ hoàng đã thành ra như thế rồi, Người vẫn còn muốn hại phụ hoàng sao? Tại sao Người lại không từ bỏ chứ?
_ Là bởi vì con!
Câu trả lời của Giao phi khiến Phúc Khải cứng miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.
_ Là vì con nên ta mới làm như vậy! Là vì con nên ta mới bất chấp như vậy.- Vừa nói, Giao phi vừa tiến vào đình rồi ngồi xuống.- Ta muốn con làm Hoàng đế của Tân Thục này.
Làm Hoàng đế của Tân Thục? Từ trước đến nay, Phúc Khải chàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Chàng chưa bao giờ có tham vọng này. Khi chàng còn rất nhỏ, có lần mẫu phi của chàng ôm chàng vào lòng mà khóc nức nở. Đến khi cả người lả đi vì kiệt sức, mẫu phi chàng vẫn ôm chặt chàng trong tay và nói rằng chàng nhất định phải trở thành vua của Hoàng triều này để xoá đi những đau thương và thù hận trong lòng Người. Chàng khi ấy chỉ mới là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, ngày ngày vui đùa cùng Phúc Tuần nên chẳng nghĩ ngợi điều gì. Và đến giờ, khi nghe những lời nói này, khi nhớ lại lời nói năm ấy, chàng quả thật vẫn không hiểu, phụ hoàng yêu thương mẫu phi như vậy, sau Mẫn phi đã chết địa vị của Người trong tim phụ hoàng không hề thua kém, vậy thì hà cớ gì...
_ Vì nhi thần?- Chất giọng của Phúc Khải tràn đầy chua chát lẫn mỉa mai.- E rằng chỉ là vì tham vọng của mình Người mà thôi. Người biết không, mẫu phi xưa nay trong tim nhi thần luôn là mẫu thân hiền lành, đôn hậu nhất thế gian. Người không giống những phi tử khác suốt ngày tìm đủ mọi cách để tranh sủng hay đặt trên vai hài tử của mình cái hư danh kia. Nhưng...đây là gì chứ? Hạ độc phu quân, ám hại dưỡng tử. Đây là gì? Người biết không, trong mắt nhi thần bây giờ, Người chẳng khác nào một ác phụ bất chấp thủ đoạn, bao gồm cả lợi dụng hài tử để đạt được mục đích của mình.
"Rầm". "Chát". Lời Phúc Khải vừa dứt, Giao phi đã đập bàn rồi đứng phắt lên tát vào mặt chàng một cái. Đôi mắt của bà ngùn ngụt lửa giận.
_ Người khác có thể khinh rẻ ta. Thậm chí chửi rủa ta. Nhưng con thì không được.- Chất giọng của Giao phi đầy phẫn nộ.- Vì con là hài tử của ta! Mạnh Phúc Khải! Cong đừng quên điều đó!
Dứt câu, Giao phi chậm rãi bước đi. Nhưng mới chỉ bước được một bước, Phúc Khải đã tuốt kiếm ra chĩa thẳng vào ngực trái của bà. Một thoáng kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt kia nhưng rất nhanh sau đó, nó đã lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có của mình.
_ Con thực sự muốn giết mẫu thân của mình sao?- Vừa nói Giao phi vừa liếc nhìn thanh kiếm trên tay của Phúc Khải.- Vậy thì giết đi! Nếu con thực sự muốn tận hiếu với phụ hoàng con, tận trung với Ngũ huynh của con mà vứt bỏ người làm mẫu thân này thì giết ta đi. Chết trong tay hài tử của mình cũng không quá tệ. Hay là...chết trong tay Hoàng hậu hoặc Thái tử cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Dứt câu, Giao phi tiến một bước dài về phía Phúc Khải khiến chàng không khỏi giật mình kinh hãi mà vội lùi lại vài bước. Đôi đồng tử nở mỗi lúc một to để lộ sự tức giận và bi thương đến tột cùng.
_ AAA!!!
Vừa hét lên, Phúc Khải vừa chém loạn xạ khắp nơi trong tiểu đình nhỏ. Đồ đạc nhanh chóng bị ngã đổ và vang lên âm thanh loảng xoảng. Rèm che bị chàng chém tơi tả rồi bay tứ tung khắp nơi. Khắp các cột chống, đâu đâu cũng là vết chém của chàng...Từ đầu đến cuối, Giao phi vẫn đứng im một chỗ, không nói một lời, cũng không có bất kỳ hành động ngăn cản nào. Đến khi kiệt sức, chàng thụp xuống, lặng im, không lên tiếng, lúc này, bà mới tiến về phía con trai mình, chậm rãi ngồi xuống.
Chầm chậm ngẩng đầu lên, chiếu tia nhìn không còn chút hơi ấm cũng như yêu thương nào vào Giao phi, Phúc Khải nhếch mép lên.
_ Mẫu phi! Người đã thao túng được nhi thần. Chúc mừng Người!
Dứt câu, Phúc Khải cầm kiếm lên rồi lê từng bước chân mệt mỏi, rệu rã rời khỏi tiểu đình.
------------------------
* Thùy liêm thính chính: buông rèm nhiếp chính.
[1] Nghĩa tế: con rể.
[2] Tố nga: người con gái đẹp.
[3] Lâm triều xưng đế: Hoàng đế vì một lý do gì đó (thường là sức khỏe) không thể thượng triều, Thái hậu hoặc Hoàng hậu sễ lên triều tham gia chính sự (thùy liêm thính chính) sau một thời gian khi thời cơ chín muồi và thế lực trong triều vững mạnh sẽ tự mình chủ trì tất cả mọi việc trong triều mà không cần thông qua sự đồng y của Hoàng đế nữa. Để có thể lâm triều xưng đế, các Hoàng Thái hậu hay Hoàng hậu thường phải gầy dựng thế lực họ nhà ngoại sao cho thật vững mạnh để có thể khiến các quan đại thần trong triều nể sợ. Vậy nên thường gây ra nạn ngoại thích về sau, nạn ngoại thích lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa là nạn ngoại thích Lữ thị dưới thời Hán Cao Tổ qua thời Hán Huệ Đế, Hán Tiền Thiếu Đế và Hán Hậu Thiếu Đế. Hiện tượng lâm triều xưng đế này ở Trung Quốc bắt đầu từ Tuyên Thái hậu- mẫu thân của Tần Chiêu Vương (nhà Tần). Bởi quan niệm nữ nhân không được can dự triều chính nên việc Hoàng Thái hậu hoặc Hoàng hậu lâm triều xưng đế đã gây nên những xáo trộn không nhỏ trong triều đình. Có người giúp đất nước phát triển như Mị Bát Tử, Dữu Văn Quân, Đặng Tuy... Nhưng cũng có người khiến triều chính lao đao, nhân dân khốn khổ như Lữ Hậu, Giả Nam Phong, Từ Hi Thái hậu...
Thế nhưng không phải lúc nào cũng là Hoàng Thái hậu hay Hoàng hậu lâm triều xưng đế. Các quan đại thần cũng có thể thay Hoàng đế giải quyết chính sự hay ra những sắc lệnh...Các đại thần nổi bật có thể kể đến như Hoắc Quang, Đa Nhĩ Cổn...
[4] Nạn ngoại thích: từ dùng để chỉ lực lượng, thế lực trong triều xuất thân từ họ ngoại (họ của Hoàng Hậu hoặc Thái Hậu) thao túng triều chính khiến quyền lực tập trung hết vào tay họ ngoại, gây nên xích mích giữa hai họ nội- ngoại (họ nội tức họ Vua), khiến triều đình lao đao, dân chúng lầm than. Đôi khi, họ ngoại còn lật đổ cả triều đại đương thời đang trị vì. Có thể kể đến một số nạn ngoại thích tiêu biểu trong lịch sử Trung Quốc như họ Lã của Lã Trĩ thao túng 4 đời vua Hán, họ Vương của Vương Chính Quân lật đổ nhà Tây Hán lập nên nhà Tân, họ Võ của Võ Tắc Thiên soái ngôi đoạt vị lập ra nhà Võ Chu, họ Dương của Dương Ngọc Hoàn là một phần nguyên nhân gây nên loạn An Lộc Sơn...
[6] Phụ chính đại thần: để tránh nạn ngoại thích, khi Hoàng Hậu hoặc Hoàng Thái Hậu thay Hoàng đế xử lý triều chính, một hội đồng sẽ được lập ra, đó là Hội đồng Nhiếp chính. Trong Hội đồng này sẽ là những quan viên được tín nhiệm và được gọi chung là Phụ chính đại thần.
[7] Phượng thành: chỉ kinh đô, nơi có Hoàng đế ở.
------------------------
Hết chương 153
"_ Đừng! Đừng! Đừng nói nữa! Ta không nghe! Ta không muốn nghe!
_ Ta không muốn nghe!"
Gào lên một tiếng, Phúc Khải bật người ngồi dậy. Mồ hôi trên trán chàng túa ra liên tục như tắm. Hơi thở trở nên dồn dập, nặng nhọc khác thường. Còn trái tim cứ đập thình thịch, thình thịch liên hồi như trống trận.
Rốt cuộc, chuyện này là sao? Chàng nên làm thế nào mới phải?
Chàng ước, bản thân mình chưa từng nghe được những lời nói kia. Chàng ước, những gì mình nghe được chỉ là nghe nhầm mà thôi. Nhưng không! Tất cả những gì chàng nghe được là thật. Những câu trả lời dành cho sự chấp vấn của chàng cũng là thật! Tất cả đều là sự thật!
Một sự thật tàn nhẫn khiến chàng không sao chấp nhận được. Điều này thực sự quá sức với chàng. Và có lẽ, nó là một gánh nợ mà e rằng chàng phải dùng cả tính mạng của mình để trả.
Cho đến hôm nay chàng mới thực sự cảm nhận rõ sự đáng sợ của ngôi vị kia.
Hất mềm sang một bên, Phúc Khải chậm rãi bước xuống giường tiến về phía cửa sổ. Đêm nay, đêm không trăng. Vạn vật chìm trong hôn ám. Tuy trời đã vào xuân, nhưng cái rét của mùa đông vẫn còn đó, khiến đất trời vẫn như chìm trong âm khí nặng nề.
Những gì Lôi Vi nói cách đây mấy hôm trước cứ vang lên trong đầu chàng. Lựa chọn như thế nào không quan trọng, quan trọng là bản thân mình có thanh thản hay không. Nhưng rõ ràng hai lựa chọn này, dù có đưa ra quyết định như thế nào cũng không thể nào giúp chàng an yên được. Chàng rốt cuộc, nên làm thế nào? Càng nghĩ, đầu chàng càng đau như búa bổ.
*
_ Đồng Tướng quân!
Một tên lính tốt nhác thấy bóng của Đồng Vũ đi ngang qua nhanh chóng cúi người chào. Không nói gì, Đồng Vũ chỉ gật đầu một cái rồi vào phòng trực. Vừa vào đến phòng, chàng đưa mắt nhìn khắp một lượt đám lính tốt có mặt trong đó, thấy không có người mình cần tìm, chàng nhanh chóng ra ngoài rồi đi xuống lầu. Linh tính mách bảo với chàng có điều gì đó bất thường. Chợt nhớ đến chuyện Lôi Vi căn dặn chàng trước kia, chàng vội tìm một chỗ tương đối vắng vẻ rồi bay lên ngọn cây cao.
Rất nhanh chóng, Đồng Vũ nhìn thấy một cánh chim. Không chần chừ lâu, chàng tuốt kiếm ra rồi thi triển khinh công bay về phía hướng con chim đang bay chém một nhát. Con chim lập tức rớt xuống đất. Theo đường bay của nó, chàng ngoảnh đầu ra sau và nhìn thấy một bóng đen đang tháo chạy. Không chút do dự, chàng rượt đuổi theo bóng đen đó. Chẳng mấy chốc đã duổi kịp và cả hai chạm trán nhau.
Võ công hai bên ngang sức ngang tài, bất phân cao thấp. Vì vậy, Đồng Vũ gặp không ít khó khăn trong việc bắt giữ tên hắc y nhân kia. Hai bên dằn co rất lâu đến khi thấy tên hắc y nhân có ý bay về hướng hậu cung, để tránh kinh động các phi tần, Đồng Vũ không thể không ra tay. Chàng nhanh chóng chém một đường vào ngay đầu gối hắn.
Lại thấy hắn định cắn lưỡi tự tử, Đồng Vũ một tay bóp miệng hắn, một tay xé toạc một miếng trong bộ đồ của hắn rồi nhét vào miệng.
_ Hạng Khắc! Đừng nghĩ đến chuyện tự tử với ta!- Vừa nói, Đồng Vũ vừa trừng mắt nhìn hắn.
Dứt câu, chàng nhanh chóng thi triển khinh công xách hắn bay đi.
*
Lặng ngồi trong đình nhìn ra mặt hồ rộng lớn, Lôi Vi không ngừng suy nghĩ xem bước tiếp theo phải đi như thế nào. Liễu Thượng thư đã nói với Hoàng hậu xin được phép đứng ngoài kế hoạch lần này. Kể ra cũng phải! Nghĩa tế [1] của ông ta một người là Hinh thân Vương, còn Phi Đào cũng xem như đã bước một chân vào Tĩnh Bình vương phủ của Phúc Khải. Vậy nên rất khó để ông có thể toàn tâm toàn ý thực sự tham gia vào kế hoạc này.
Tuy xưa nay vẫn luôn truyền miệng tư tưởng trung quân là trên hết. Nhưng dù gì đi chăng nữa tình cảm gia đình nào có thể cắt đứt. Liễu Thượng thư càng không thể đẩy hai tố nga [2] của mình vào vòng nguy hiểm. Vì vậy, biện pháp duy nhất ông có thể làm lúc này chính là không theo bất kỳ vị Hoàng tử nào.
Đây có lẽ là tấm lòng của những người làm phụ mẫu trên đời này.
Bởi vậy, Lôi Vi cũng không lấy gì làm lạ khi ông từ chối tham gia kế hoạch. Song, dường như Hoàng hậu và Ngọc Nhạn không hài lòng lắm về việc này. Cho đến sáng nay, khi nàng vào thỉnh an Hoàng hậu và phân tích vài điều, thái độ của Người mới dịu lại. Cứ nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, nàng lại cảm thấy mệt mỏi. Chỉ mong kế hoạch mau chóng thực hiện và mau chóng kết thúc để bầu không khí này nhanh qua đi mà thôi.
Ném một hòn sỏi nhỏ xuống hồ, mặt hồ nhẹ xao động. Những vòng tròn đồng tâm toả ra rồi tan vào trong nước trông thật thích mắt. Nơi đáy mắt của Lôi Vi ít nhiều để lộ ý cười. Quả thật, chỉ khi nào hoà mình vào thiên nhiên tâm hồn mới có thể bình yên trở lại.
_ Tham kiến Thái tử phi! Thái tử phi cát tường!
Có chất giọng cao trong lại kèm theo một chất giọng non nớt vang lên khiến Lôi Vi không khỏi nhíu mày. Quay lại nhìn, nàng thấy Phi Đào và Nam Cung Nhị Công tử Mân Lãng đang cúi người thi lễ.
_ Miễn lễ!- Vừa nói Lôi Vi vừa tiến về phía bọn họ.- Hai người nhập cung khi nào vậy?
_ Hồi Thái tử phi! Tiểu nữ nhập cung từ sớm, ghé thăm Giao phi rồi đến Túc Duyên các tìm Người. Nhưng thật không ngờ Người lại chạy tới tận đây, khiến đầu gối của ta...haizzz...
Cứ theo cách nói của Phi Đào, Lôi Vi nàng chẳng khác nào đang làm tình làm tội nàng ấy. Thật là cười không được mà khóc cũng không xong.
_ Vậy còn Nam Cung Nhị Công tử?
_ Hồi Thái tử phi! Mân Lãng vừa mới nhập cung liền gặp Liễu cô cô đi tìm Người nên Mân Lãng đi theo tới nơi này ạ.- Vừa nói, Mân Lãng vừa đưa mắt nhìn dáo dác.
Dõi theo đôi mắt của đứa trẻ này, Lôi Vi nhanh chóng đoán ra tiểu nam tử này đang tìm kiếm điều gì.
_ Cách Nhi hôm nay được Lệ phi đón về Quý Hoa cung chơi rồi!
Nghe Lôi Vi nói vậy Mân Lãng ngẩng người trong giây lát rồi cụp mắt xuống đầy thất vọng. Nhìn dáng vẻ của cậu chàng, nàng không khỏi mím môi. Thật đáng yêu quá đi mất! Nhưng không lẽ đứa trẻ này đã phải lòng nhi nữ của nàng ngay từ khi cô nhóc ấy mới chào đời sao? Điều này làm nàng nhớ đến một trường hợp cũng gần giống như vậy nàng từng đọc qua trong New Moon và Breaking Dawn. Gọi là gì ấy nhỉ? Duyên ngầm?! Chính là nó! Mặc dù so thế nào thấy hai trường này cũng không giống nhau nhưng kỳ thực dùng từ "duyên ngầm" trong trường hợp hiện giờ kể ra cũng không sai biệt lắm.
_ Chi bằng Lãng Nhi đến Quý Hoa cung một là thỉnh an Lệ phi, hai là chơi với Tiểu Công chúa đi.
Mừng như mở cờ, Mân Lãng vội hành lễ với Lôi Vi rồi nhanh chóng rời khỏi tiểu đình. Nhìn theo dáng chạy của Mân Lãng cả Lôi Vi lẫn Phi Đào đều không nhịn được cười.
_ Tiểu hài tử thật đơn thuần! Như thế thật tốt!
Vừa nói, Lôi Vi vừa quay trở lại ghế của mình. Nhấp một ngụm trà, nàng phóng tầm mắt ra xa và trông thấy bên kia hồ. Một nàng ca vũ đang luyện múa. Động tác vẫn chưa khớp. Xem chừng nàng ấy vẫn còn khá là ngơ ngác.
_ Muội có phải đang thấy lại hình ảnh của mình năm nào không?- Ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi, Phi Đào cất tiếng hỏi.
_ Muội năm đó đỡ hơn nữ tử đó nhiều!- Chất giọng của Lôi Vi đầy cao ngạo.
_ Đúng rồi! Thái tử phi của chúng ta cái gì cũng hơn.- Chất giọng của Phi Đào đầy châm biếm.- Khẩu khí cũng không ngoại lệ.
_ Ý tỷ bảo muội khoác lác chứ gì?- Lôi Vi lườm mắt với Phi Đào.
Không nói gì, Phi Đào bày ra vẻ mặt ngây thơ rồi ra sức lắc đầu. Nở một nụ cười thật tươi, Lôi Vi dùng lực đẩy đầu Phi Đào một cái khiến nàng ấy thiếu điều ngã nhào. Đến khi bình tâm ngồi ngay ngắn trở lại lại nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của nàng.
_ Thái tử phi! Người chơi xấu!
Tiếng cười càng lúc càng rộn ràng trong tiểu đình nhỏ khiến mọi người tạm thời quên đi bầu không khí ngột ngạt trong Hoàng cung bao nhiêu lâu nay. Đến khi cả hai đã thấm mệt mới chịu dừng lại.
_ Thật là! Lâu rồi không đùa giỡn với Thái tử phi như thế này!- Vừa nói, Phi Đào vừa rót một chén trà.- Mệt chết đi được!
_ Đúng vậy! Lâu quá rồi tỷ muội chúng ta không đùa nghịch thế này.- Uống một ngụm trà, Lôi Vi vừa thở vừa nói.- Thật nhớ ngày xưa quá đi mất!
Dứt câu, Lôi Vi quay sang nhìn Phi Đào lúc này đang rút khăn ra lau mồ hôi nhễ nhại khắp gương mặt. Hơi thở dồn dập khiến cả phần ngực cũng phập phồng.
_ Xem tỷ kìa! Nghịch một lúc là bao nhiêu thục nữ đều mất sạch cả. Đây có phải là hiền tức tương lai của Hoàng thất không vậy?
_ Ta mặc kệ!- Vừa nói, Phi Đào vừa dẫu môi lên.
Mặc kệ Phi Đào tỏ vẻ hờn dỗi, Lôi Vi ngẩng mặt, phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Bầu trời ấy vẫn xanh ngắt một màu như vậy, không đổi. Dẫu cho thế sự chuyển biến, càn khôn luân chuyển, nó vẫn là một màu xanh trong như thế. Lòng người dù có thay đổi thế nào, nó vẫn không đổi thay.
_ Muội cảm thấy mỗi người chúng ta dường như đã thay đổi rất nhiều rồi.
_ Có sao?- Phi Đào vô tư hỏi.- Ta lại cảm thấy chúng ta trưởng thành hơn chứ không thay đổi gì cả. Như vừa mới nãy chúng ta đã cười đùa rất vui vẻ, không khác gì lúc trước. Không phải sao?
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười nhìn Phi Đào. Nét tươi cười tinh nghịch lộ rõ trên gương mặt của nàng tiểu thư này. Rõ ràng trong lòng cũng có không ít mối lo ví như sức khoẻ của Phúc Khải hay hôn lễ của hai người...nhưng nàng ấy vẫn luôn giữ nụ cười trên môi. Thật lạc quan! Nàng bỗng nhớ đến bản thân mình thuở nào cũng luôn lạc quan như vậy. Giờ vì có quá nhiều mối lo, nên nụ cười trên môi nàng dường như đã kém tươi đôi phần.
_ Tỷ nói đúng! Chúng ta đã trưởng thành hơn so với trước. Suy nghĩ cũng trở nên chín chắn hơn rồi. Nhưng chỉ có tình cảm là vẫn không thay đổi.
Không nói gì, Phi Đâò gật đầu ngay lắp lự.
_ Nhưng lỡ nếu một ngày nào đó chúng ta buộc phải thay đổi, phải đứng ở hai đầu khác nhau thì sao?
_ Tại sao lại lỡ? Thái tử phi của tỷ có phải là dạo gần đây lo nghĩ quá nhiều rồi không?- Học theo cách nói của Phúc Khải, Phi Đào cười rộ lên.- Ta tin sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Vậy nên muội đừng quá lo lắng! Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta mãi là hảo tỷ muội của nhau.
Không nói gì, Lôi Vi mỉm cười rõ tươi rồi gật đầu chắc chắn. Bàn tay nàng xiết chặt bàn tay của Phi Đào tựa như tình cảm gắn bó bền chặt, không gì có thể chặt đứt.
*
Bên trong căn phòng nhỏ cạnh Đại điện, các mệnh quan triều đình không ngừng bàn tán nhau về những gì đã xảy ra mấy ngày qua. Sức khoẻ của Hoàng thượng là tâm điểm của mọi sự chú ý trong thời gian này. Từ sau hôm mừng sinh thần của Hoàng hậu mọi sự nghi vấn về vấn đề sức khoẻ của Định An Hoàng đế đều nổi lên. Việc hàng đêm bên trong Đại điện luôn nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn, kinh sợ của Định An Hoàng đế rồi các cung nữ bị giết chết vô cớ, xác được bí mật đưa ra khỏi Hoàng cung để chôn bị rò rỉ ra ngoài càng khiến nhiều người tin vào việc Thiên tử của họ sớm đã không còn minh mẫn và đầu óc có vấn đề.
Vậy nên khi hay tin hôm nay Hoàng thượng thượng triều ai nấy cũng không khỏi ngạc nhiên. Lẽ nào chỉ trong vòng hơn mười ngày ngắn ngủi, tình trạng sức khoẻ của Người đã phục hồi? Nếu quả thật như vậy đây đúng là chuyện thần kỳ.
_ Đã tới giờ vào chầu! Mời các vị đại thần lên điện!
Sau tiếng hô của Ông Quốc Dương, các quan đại thần ai nấy cũng chỉnh sửa lại triều phục cho chỉnh tề rồi tiến bước về phía Đại điện. Câu chuyện của bọn họ dường như vẫn chưa dứt ngay cả khi đã sắp hàng ngay ngắn đâu vào đó rồi họ vẫn chưa chịu dừng lại...
...Cho đến khi bốn tiểu Thái giám từ bên trong khiêng ra một chiếc bàn nhỏ và tấm rèm đặt ngay ngắn gần ngai vàng của Hoàng đế, tiếng bàn tán còn nổi lên dữ dội hơn. Không ai hiểu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra cho đến khi Ông Quốc Dương tiến về phía trước hô to khiến ai nấy cũng kinh ngạc.
_ Hoàng hậu nương nương thượng triều!
Tiếng bàn tán nổi lên từ nãy giờ lập tức im bặt. Ai nấy có mặt trong Đại điện đều im bặt, quỳ xuống.
_ Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Đứng trên cao, mặc bộ phụng bào màu vàng óng ánh, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi đưa mắt nhìn khắp lượt các quan đại thần. Nhất cử nhất động bên dưới đều được mắt bà ghi nhận một cách rõ ràng.
_ Chúng ái khanh! Bình thân!
Nhất tề mọi người đều đồng loạt đứng lên. Sau khi an toạ, Hiếu Nhân Hoàng hậu lại một lần nữa, qua tấm rèm, nhìn một lượt các quan đại thần. Mỗi người một vẻ mặt, quả thật đặc sắc vô cùng.
_ Bởi sức khoẻ của Hoàng thượng vẫn chưa phục hồi, cần phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng, nên trong thời gian này bổn cung sẽ thuỳ liêm thính chính, thay Người giải quyết chuyện chính sự. Chúng khanh gia có việc gì cần cấp hãy mau bẩm tấu.
Bầu không khí của Đại điện bỗng chốc im lặng như tờ. Ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau như không dám chắc những gì vừa xảy ra. Cũng không ai dám hó hé một lời nào vì người ngồi trên kia là đương kim Hoàng hậu và điều họ lo sợ đang thành hình một cách rõ rệt.
Cuối cùng cũng có một vị quan đủ can đảm bước ra giữa Đại điện
_ Khởi bẩm Hoàng hậu! Chuyện chính sự phải do đích thân Hoàng thượng xử lý. Nếu Hoàng thượng không xử lý được thì để Thái tử giám quốc. Nay Thái tử bị bắt làm con tin, không thể giám quốc, thần thiết nghĩ nên để một vị Hoàng tử có đủ tư cách làm việc này. Việc Hoàng hậu thuỳ liêm thính chính như thế, e rằng không hợp lý.
_ Khanh có ý gì?- Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi hỏi.- Có phải Đới khanh sợ bổn cung sẽ lâm triều xưng đế [3] sẽ gây nên nạn ngoại thích [4] không?
Tuy ngữ khí rất bình thường nhưng ai cũng nhận ra sự mỉa mai trong đó. Bởi ai cũng biết phụ thân của Hoàng hậu sớm đã qua đời, huynh đệ của bà cũng không có ai hứng thú với quan trường. Sắc mặt của vị quan họ Đới kia lập tức tái đi. Ông ta vội vàng quỳ xuống.
_ Không! Không! Thần không có ý đó!
_ Nếu đã như vậy! Ta thay Hoàng thượng xử lý chuyện triều chính trong thời gian Người tịnh dưỡng có gì không hợp?
Câu hỏi của Hiếu Nhân Hoàng hậu lập tức nhiệt độ trong Đại điện dường như tăng lên vài độ.
_ Ta biết chúng ái khanh đều lo lắng ta sẽ lâm triều xưng đế rồi gây nên nạn ngoại thích như thời Lữ hậu hoặc Võ hậu. Nhưng các khanh gia nên hiểu, người có quyền giám quốc chỉ có thể là Thái tử. Nay Thái tử gặp nạn không thể thay Hoàng thượng giám quốc, bổn cung không yên tâm giao chuyện chính sự cho các Hoàng tử xử lý. Bởi dù là Hoàng tử nào giám quốc cũng sẽ gây nên mâu thuẫn huynh đệ với nhau. Nay giặc Hoàng Viêm đã xâm lược lãnh thổ chúng ta, chúng ta không thể vì những mâu thuẫn cá nhân này mà mất nước được.
Cả căn phòng lại lặng im như tờ, không một ai dám hó hé câu nào.
_ Hơn nữa, chính Hoàng thượng đã căn dặn bổn cung phải dốc sức lo việc nước, cũng như an nguy của Thái tử. Bổn cung không thể phụ lại sự kỳ vọng của Người.- Vừa nói, Hiếu Nhân Hoàng hậu vừa chậm rãi đứng lên, tiến về phía trước.- Vậy, trong các vị khanh gia, người nào còn chưa tin bổn cung hãy bước lên phía trước.
Đứng bên dưới mọi người chỉ dám liếc mắt nhìn nhau, không một ai dám hó hé câu nào. Biết lòng người chưa phục, Hiếu Nhân Hoàng hậu quay về phía Ông Quốc Dương gật đầu ra hiệu. Ngay lập tức, ông ta đi vào trong rồi trở ra rất nhanh, trên tay cầm một thanh kiếm có chuôi bằng vàng, hình rồng được khắc tinh xảo.
Tiến về phía Ông Quốc Dương, Hiếu Nhân Hoàng hậu cẩn thận cầm lấy rồi nâng thanh kiếm lên.
_ Đây chính là Thượng Phương bảo kiếm [5] của Hoàng thượng. Nhìn kiếm như thấy Người. Nay trước thanh kiếm này, bổn cung hứa trong thời gian Hoàng thượng tịnh dưỡng, sẽ giúp sức Người chăm lo việc nước, một lòng trung thành với Hoàng thượng, với Hoàng triều. Tuyệt đối sẽ không có nạn ngoại thích như Lã hậu, cảng không tiếm ngôi xưng đế như Võ hậu.
_ Chúng thần cẩn tuân theo lệnh của Hoàng hậu nương nương!- Vừa tung hô, các quan Đại thần nhanh chóng quỳ xuồng.- Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Đưa mắt nhìn khắp lượt các vị đại thần, Hiếu Nhân Hoàng hậu cho bọn họ đứng lên rồi cẩn thật đặt Thượng Phương bảo kiếm lên khay của Ông Tổng quản.
_ Đại Tướng quân Hoắc Thành Uy!
_ Có thần!- Hoắc Đại Tướng quân vững bước tiến về phía trước.
_ Thái phó Triệu Hoài!
_ Có thần!- Triều Hoài khoan thai, bước ra giữa điện.
_ Đông các Đại Học Sĩ Mã Đức Thiên!
_ Có thần!- Mã Đức Thiên nhanh chóng bước ra
_ Thị lang Lễ bộ Thái Anh!
_ Có thần!- Thái Anh nhanh bước về phía trước.
.....
Lần lượt từng người, từng một bước ra giữa Đại điện và đứng ngay ngắn. Nhìn vào trong hàng ngũ có thể thấy, Hiếu Nhân Hoàng hậu đang cố cân bằng lực lượng của các Hoàng tử. Thế nhưng người của Thái tử vẫn chiếm ưu thế hơn.
_ Từ giờ trở đi, các khanh sẽ là phụ chính đại thần [6], giúp đỡ bổn cung chăm lo việc nước cũng như giải cứu Linh Thái tử trở về Phượng thành [7].
_ Chúng thần quyết không phụ lòng của Hoàng hậu nương nương!- Các vị Đại thần nhanh chóng quỳ xuống lĩnh mệnh.
_ Được! Bổn cung tin tưởng các khanh gia!
Sau câu nói đó, các vị đại thần được nêu tên, ai nấy cũng nhanh chóng về lại chỗ của mình.
_ Chuyện cần làm ngay trước mắt chính là phải dập tắt tin đồn đang nổi lên trong dân chúng. Trong ba ngày, Lễ bộ cùng với Thái thú các thành phải dập tắt hoàn toàn tin đồn này. Khi cần thiết có thể sử dụng đến quân lính nhưng không được làm tổn thương đến dân chúng.
Thượng thư Lễ bộ Liễu Ngọc Long, nhanh chóng bước ra phía trước, cẩn tuân mệnh lệnh của Hiếu Nhân Hoàng hậu. Gật đầu hài lòng, Bà tiếp tục cùng các đại thần bàn thảo về việc cứu Linh Thái tử trở về Hoàng triều. Các ý kiến trái chiều bắt đầu nổi lên khi phe ủng hộ Thái tử đề nghị đưa quân lên phía Bắc đánh vào các thành trì bị chiếm, cứu Thái tử; còn phe đối đầu lại tìm biện pháp hoà hoãn để tránh không khiến dân chúng rơi vào cảnh điêu linh nhưng thực ra muốn kéo dài cuộc chiến này, khiến Phúc Tuần không thể trở về Hoàng triều. Hai bên tranh luận, đối đầu gay gắt với nhau ngay trên Đại điện khiến Hoàng hậu ngồi bên trên không khỏi đau đầu. Đến giờ Bà mới thực sự hiểu được sự cực khổ của Quân vương một nước.
_ Đủ rồi!- Đập mạnh lên áng, Hiếu Nhân Hoàng hậu đứng phắt lên.
Cố kiềm chế cơn tức giận của mình, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi đứng lên bước xuống bậc tam cấp rồi tiến về phía quần thần. Vừa đi, bà vừa liếc nhìn từng người một. Tuy đây là lần đầu tiên lên triều, song bà sống trong hậu cung mấy chục năm trời cũng hiểu rõ đằng sau vẻ bên ngoài cung kính, cẩn tuân kia là những tính toán riêng, hơn thua với nhau từng chút một. Chỉ khác nhau ở chỗ hậu cung là tranh sủng còn triều chính là tranh quyền lợi, tranh địa vị.
_ Các ngươi cho rằng cứu Thái tử là chuyện cần phải đưa ra bàn thảo lúc nào nên lúc nào không nên sao? Đương kim Thái tử là người sẽ danh chính ngôn thuận nối ngôi của Hoàng đế đương triều. Các ngươi dám đối với vị Hoàng đế tương lai của mình như thế sao?
Ngay lập tức đám quần thần có mặt trong Đại điện vội vàng quỳ xuống.
_ Chúng thần không dám! Xin Hoàng hậu nương nương tha tội!
Liếc đôi mắt phượng vào từng người, từng người đang quỳ ngay bên dưới, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi tiến về bậc tam cấp, phất tay áo ra sau, bà chậm rãi lên tiếng, chất giọng rõ ràng, thể hiện sức mạnh và uy quyền.
_ Ta cho các ngươi ba ngày! Ba ngày sau phải tìm ra đường kế sách cứu Thái tử trở về.
Dứt câu Hoàng hậu đi thẳng. Lúc này Ông Công công mới tiến về phía trước nhìn khắp lượt đại thần đang quỳ bên dưới.
_ Bãi triều!
Lập tức các vị đại thần hô to:
_ Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Ông Công công vừa hô xong lập tức theo Hoàng hậu vào trong. Các đại thần sau khi tung hô xong cũng nhanh chóng đứng lên. Trên mặt ai nấy cũng lấm tấm giọt mồ hôi. Rõ ràng trời vẫn đang là mùa xuân và tiết đông cũng vừa qua chưa lâu ấy vậy mà ai nấy cũng có cảm giác bản thân đang bị cái nắng mùa hạ thiêu cháy. Vừa rời khỏi Đại điện, bọn họ vừa bàn tán với nhau. Thế nhưng, tuyệt không ai dám hó hét nửa lời về chuyện cứu Thái tử vừa rồi. Có thể uy quyền của Hoàng hậu khiến bọn họ sợ hãi, cũng có thể bọn họ sợ tai vách mạch rừng, lỡ nói hớ ra điều gì...Chức vị càng cao nổi lo sợ cũng lắm cái ly kỳ.
*
Đại điện uy nghiêm lạnh lẽo lặng ngắt như tờ. Thấp thoáng xa gần là một đến hai tốp lính của Cẩm y vệ đang đi tuần. Đứng ngoài cổng nhìn vào, điều đầu tiên ta cảm nhận được chính là bầu không khí nặng nề không cách gì xua đi được như thể thời hoàng kim của chủ nhân nơi này đã đi qua và đang dần lụi tàn.
_ Nương nương cát tường!- Vị tướng dưới trướng của Hoắc Đại Tướng quân vẫn luôn đứng ở nơi này canh gác, không dám lơ là.
_ Miễn lễ!- Vừa nói, Giao phi vừa phất nhẹ tay.- Ta muốn vào thăm Bệ hạ!
_ Xin Nương nương đợi chút! Mạt tướng vào hỏi Đại Tướng quân!
Không nói gì, Giao phi gật đầu. Rất nhanh sau đó viên tướng kia chạy vào trong rồi trở ra mời Giao phi vào. Trước cửa điện, ngoài Hoắc Đại tướng quân ra còn có Ông Tổng quản luôn đứng túc trực, không khi nào rời đi. Vừa nhìn thấy bà, mọi người ngay cửa Đại điện nhanh chóng tung hô. Sau đó, một viên quan nhanh chóng tiến lại gần.
_ Xin Nương nương cho nô tài kiểm tra bát canh.
Không nói gì, Giao phi chậm rãi đưa tay lên ra hiệu cho tỳ nữ theo sau tiến về phía trước. Sau khi dùng ngân kim kiểm tra, thấy không có vấn đề gì, viên quan đó mới để bà vào trong.
Bên trong Đại điện bầu không khí không có gì khác mấy. Vẫn là không gian lặng im, nặng nề. Đặc biệt, dù cho đã mở cửa sổ ra nhưng âm khí toả ra vẫn rất nặng khiến người từ ngoài vào không khỏi rét run. Quan sát một lượt thư phòng của Định An Hoàng đế, Giao phi nhanh chóng hướng về phòng ngủ mà đi tới.
Trong phòng nghỉ của Định An Hoàng đến có kê thêm một chiếc bàn nhỏ. Trên chiếc bàn ấy là những công văn, tấu chương cần phải phê duyệt. Công việc phê duyệt tấu chương này bình thường là của Hoàng thượng, nhưng nay...một bên góc của chiếc bàn nhỏ kia là phượng ấn của Hoàng hậu.
_ Tham kiến Hoàng hậu Nương nương! Hoàng hậu cát tường!
_ Muội muội không cần phải đa lễ như thế!- Vừa nói, Hiếu Nhân Hoàng hậu vừa nhẹ nhàng phất tay áo.
Đứng thẳng người, Giao phi tiến lại gần Hoàng hậu. Vừa đi, bà hướng về phía giường mà nhìn Định An Hoàng đế. Sắc mặt Ngài so với trước đã trở nên tươi tắn rất nhiều. Sắc hồng nhuận tràn đầy sức sống khiến người ngoài nhìn vào nghĩ Ngài vẫn đang khoẻ mạnh chứ chẳng phải bị trúng độc gì.
_ Thần thiếp có hầm chút canh thảo dược bổ dưỡng cho Hoàng thượng, những mong Người mau chóng khoẻ lại.- Vừa nói, Giao phi vừa xoay về phía sau, mở nắp nồi ra.
Mỉm cười thật tươi, Hoàng hậu chận rãi tiến về phía Giao phi Nương nương. Bước đi khoan thai nhẹ nhàng, nhưng ẩn đằng sau là cả một sự tính toán.
_ Nếu Hoàng thượng biết được, Ngài sẽ rất...á...
Lời còn chưa dứt, Hoàng hậu đã ngã về phía nàng tỳ nữ cầm khay đồ phía sau. May thay Giao phi kịp thời đỡ bà bằng không đã xảy ra chuyện. Sau khi đỡ Hoàng hậu đứng lên vững vàng, Giao phi mới thở phàn nhẹ nhỏm.
_ Hoàng hậu! Người không sao chứ?- Giao phi ân cần hỏi han.
_ Ta không sao! Cảm tạ muội muội!
Nhìn sắc mặt của Hoàng hậu có chút kém sắc khiến Giao phi không khỏi lo lắng.
_ Hoàng hậu vì Bệ hạ đã lao lực không ít rồi!
Mỉm cười, Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu. Đoạn bà nhẹ nhàng vén tay lên, lúc này mới phát hiện ra chuỗi vòng đá quý của bà đã biến mất từ lúc nào. Có chút hoảng hốt bà vội vén tay áo lên tìm kỹ rồi cùng Giao phi và đám nô tỳ tìm khắp xung quanh.
Tìm được một lúc, nô tỳ bưng khay đồ ăn của Giao phi mới giật mình chạy đến.
_ Hồi Hoàng hậu! Vòng của người bị rơi vào trong bát canh ạ.
Trong khi gương mặt của Giao phi có sự chuyển biến, Hoàng hậu lại tỏ thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
_ Vậy chắc là do khi nãy vấp ngã rồi. Mau! Mau lấy ra rửa sạch cho bổn cung.- Nói đoạn, Hoàng hậu quay về phía Giao phi.- Xem ra bát này không thể để Hoàng thượng dùng rồi.
Không nói gì, Giao phi chậm rãi lắc đầu. Trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt nhưng ánh nhìn lại trở nên sắc bén như dao nhọn. Đoạn cả bà cùng Hoàng hậu quay về phía nàng tỳ nữ kia. Vừa lúc nàng ta vớt vòng đá kia ra. Cả hai không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra vòng đá kia vốn có màu vàng nay đã chuyển màu...
.......................
Bên ngoài cổng của Đại điện, Phúc Khải không ngừng đi lại. Tâm trạng bồn chồn, lo lắng càng khiến bước chân của chàng trở nên nặng nề như đeo đá. Ngay khi vừa nhận được tin từ Lâm Trí Bình, chàng đã không khỏi thất kinh mà vội vàng chạy đến đây. Nhưng vẫn đến chậm một bước.
Cho đến hôm này chàng vẫn không muốn tin vào những gì mình nghe được hôm đó. Thật sự quá đáng sợ! Người sinh ra chàng, dưỡng dục chàng, người chàng luôn kính yêu lại là một người đáng sợ như vậy. Đây đối với chàng thật chẳng khác nào cơn ác mộng
"_ Việc hạ độc xem như đã thành công. Ngươi nghe cho kỹ đây! Nhất định phải theo dõi chặt chẽ Đại điện cho ta. Bằng mọi cách phải lấy được tin tức ở Đại điện.
_ Thần đã hiểu!
_ Hoàng thượng giờ đã hôn mê rồi. Không còn có hội tỉnh lại nữa đâu. Vậy nên ngươi phải chuẩn bị. Khi đến lúc, chúng ta phải chớp lấy thời cơ. Không được bỏ lỡ. Còn nữa, phải tìm cách không cho Thái tử có cơ hội trở về triều. Lần này không được xảy ra sơ xuất.
"Két..." Cảnh cửa bật mở. Thân ảnh dần hiện lên rõ ràng. Gương mặt Phúc Khải hiện lên sự kinh ngạc đến tột độ. Trong khi đó, người ngồi đối diện chàng, gương mặt không chút biến sắc.
_ Những lời nhi thần vừa nghe thấy không phải là thật đúng không? Mẫu phi! Người chắc chắn sẽ không hạ độc phụ hoàng. Cũng sẽ không hãm hại Ngũ huynh có đúng không? Chắc chắn là như vậy! Chắc chắn Người sẽ không làm như vậy. Chắc là nhi thần nghe nhầm rồi.
_ Không!- Chất giọng của Giao phi sắc lạnh.- Ta! Ta đã ra tay làm tất cả những chuyện này.
Phúc Khải đứng chôn chân tại chỗ. Chàng không thể hiểu được những gì đang xảy ra. Đôi mắt vốn dĩ linh động từ lúc nào đã hiện lên một tầng kinh ngạc đến tột cùng. Chàng như hoá đá ngay tại chỗ.
_ Tại sao? Tại sao mẫu phi lại làm như vậy?
_ Là vì con!- Giao phi trả lời ngắn gọn.
Chất giọng của Giao phi ngoài sự cao ngạo, uy nghiêm ra còn có cả sự yêu thương lại xen chút bi thương. Thế nhưng khi đến tai Phúc Khải, những gì chàng nghe được đều trở thành tham vọng của nữ nhân chốn hậu cung. Trên hết nó như một loại bùa chú, không ngừng niệm chú trong đầu chàng, bắt chàng phải khắc sâu, ghi nhớ nó."
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần cắt đứt dòng hồi tưởng của Phúc Khải. Vội quay lại, chàng nhìn thấy mẫu phi của chàng đang chậm rãi bước ra. Dáng vẻ vẫn cao ngạo, vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Khi bà đứng ngay trước mắt chàng, đôi mắt chàng hiện lên một tầng tức giận không nói nên lời.
Không nói gì, Giao phi phất tay ra hiệu cho đám người hầu trở về Ngâm Hương cung trước, sau đó nhanh chóng rảo bước đi. Nắm chặt bàn tay để nén giận, Phúc Khải nhanh chóng bước đi theo mẫu phi của mình.
Khi hai người chuẩn bị bước vào một tiểu đình nhỏ trong Ngự hoa viên, Phúc Khải nhanh chóng vượt lên trước, chắn ngay trước mặt mẫu phi mình.
_ Tại sao Người lại làm như vậy? Mẫu phi! Phụ hoàng đã thành ra như thế rồi, Người vẫn còn muốn hại phụ hoàng sao? Tại sao Người lại không từ bỏ chứ?
_ Là bởi vì con!
Câu trả lời của Giao phi khiến Phúc Khải cứng miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.
_ Là vì con nên ta mới làm như vậy! Là vì con nên ta mới bất chấp như vậy.- Vừa nói, Giao phi vừa tiến vào đình rồi ngồi xuống.- Ta muốn con làm Hoàng đế của Tân Thục này.
Làm Hoàng đế của Tân Thục? Từ trước đến nay, Phúc Khải chàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Chàng chưa bao giờ có tham vọng này. Khi chàng còn rất nhỏ, có lần mẫu phi của chàng ôm chàng vào lòng mà khóc nức nở. Đến khi cả người lả đi vì kiệt sức, mẫu phi chàng vẫn ôm chặt chàng trong tay và nói rằng chàng nhất định phải trở thành vua của Hoàng triều này để xoá đi những đau thương và thù hận trong lòng Người. Chàng khi ấy chỉ mới là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, ngày ngày vui đùa cùng Phúc Tuần nên chẳng nghĩ ngợi điều gì. Và đến giờ, khi nghe những lời nói này, khi nhớ lại lời nói năm ấy, chàng quả thật vẫn không hiểu, phụ hoàng yêu thương mẫu phi như vậy, sau Mẫn phi đã chết địa vị của Người trong tim phụ hoàng không hề thua kém, vậy thì hà cớ gì...
_ Vì nhi thần?- Chất giọng của Phúc Khải tràn đầy chua chát lẫn mỉa mai.- E rằng chỉ là vì tham vọng của mình Người mà thôi. Người biết không, mẫu phi xưa nay trong tim nhi thần luôn là mẫu thân hiền lành, đôn hậu nhất thế gian. Người không giống những phi tử khác suốt ngày tìm đủ mọi cách để tranh sủng hay đặt trên vai hài tử của mình cái hư danh kia. Nhưng...đây là gì chứ? Hạ độc phu quân, ám hại dưỡng tử. Đây là gì? Người biết không, trong mắt nhi thần bây giờ, Người chẳng khác nào một ác phụ bất chấp thủ đoạn, bao gồm cả lợi dụng hài tử để đạt được mục đích của mình.
"Rầm". "Chát". Lời Phúc Khải vừa dứt, Giao phi đã đập bàn rồi đứng phắt lên tát vào mặt chàng một cái. Đôi mắt của bà ngùn ngụt lửa giận.
_ Người khác có thể khinh rẻ ta. Thậm chí chửi rủa ta. Nhưng con thì không được.- Chất giọng của Giao phi đầy phẫn nộ.- Vì con là hài tử của ta! Mạnh Phúc Khải! Cong đừng quên điều đó!
Dứt câu, Giao phi chậm rãi bước đi. Nhưng mới chỉ bước được một bước, Phúc Khải đã tuốt kiếm ra chĩa thẳng vào ngực trái của bà. Một thoáng kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt kia nhưng rất nhanh sau đó, nó đã lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có của mình.
_ Con thực sự muốn giết mẫu thân của mình sao?- Vừa nói Giao phi vừa liếc nhìn thanh kiếm trên tay của Phúc Khải.- Vậy thì giết đi! Nếu con thực sự muốn tận hiếu với phụ hoàng con, tận trung với Ngũ huynh của con mà vứt bỏ người làm mẫu thân này thì giết ta đi. Chết trong tay hài tử của mình cũng không quá tệ. Hay là...chết trong tay Hoàng hậu hoặc Thái tử cũng không phải là một lựa chọn tồi.
Dứt câu, Giao phi tiến một bước dài về phía Phúc Khải khiến chàng không khỏi giật mình kinh hãi mà vội lùi lại vài bước. Đôi đồng tử nở mỗi lúc một to để lộ sự tức giận và bi thương đến tột cùng.
_ AAA!!!
Vừa hét lên, Phúc Khải vừa chém loạn xạ khắp nơi trong tiểu đình nhỏ. Đồ đạc nhanh chóng bị ngã đổ và vang lên âm thanh loảng xoảng. Rèm che bị chàng chém tơi tả rồi bay tứ tung khắp nơi. Khắp các cột chống, đâu đâu cũng là vết chém của chàng...Từ đầu đến cuối, Giao phi vẫn đứng im một chỗ, không nói một lời, cũng không có bất kỳ hành động ngăn cản nào. Đến khi kiệt sức, chàng thụp xuống, lặng im, không lên tiếng, lúc này, bà mới tiến về phía con trai mình, chậm rãi ngồi xuống.
Chầm chậm ngẩng đầu lên, chiếu tia nhìn không còn chút hơi ấm cũng như yêu thương nào vào Giao phi, Phúc Khải nhếch mép lên.
_ Mẫu phi! Người đã thao túng được nhi thần. Chúc mừng Người!
Dứt câu, Phúc Khải cầm kiếm lên rồi lê từng bước chân mệt mỏi, rệu rã rời khỏi tiểu đình.
------------------------
* Thùy liêm thính chính: buông rèm nhiếp chính.
[1] Nghĩa tế: con rể.
[2] Tố nga: người con gái đẹp.
[3] Lâm triều xưng đế: Hoàng đế vì một lý do gì đó (thường là sức khỏe) không thể thượng triều, Thái hậu hoặc Hoàng hậu sễ lên triều tham gia chính sự (thùy liêm thính chính) sau một thời gian khi thời cơ chín muồi và thế lực trong triều vững mạnh sẽ tự mình chủ trì tất cả mọi việc trong triều mà không cần thông qua sự đồng y của Hoàng đế nữa. Để có thể lâm triều xưng đế, các Hoàng Thái hậu hay Hoàng hậu thường phải gầy dựng thế lực họ nhà ngoại sao cho thật vững mạnh để có thể khiến các quan đại thần trong triều nể sợ. Vậy nên thường gây ra nạn ngoại thích về sau, nạn ngoại thích lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa là nạn ngoại thích Lữ thị dưới thời Hán Cao Tổ qua thời Hán Huệ Đế, Hán Tiền Thiếu Đế và Hán Hậu Thiếu Đế. Hiện tượng lâm triều xưng đế này ở Trung Quốc bắt đầu từ Tuyên Thái hậu- mẫu thân của Tần Chiêu Vương (nhà Tần). Bởi quan niệm nữ nhân không được can dự triều chính nên việc Hoàng Thái hậu hoặc Hoàng hậu lâm triều xưng đế đã gây nên những xáo trộn không nhỏ trong triều đình. Có người giúp đất nước phát triển như Mị Bát Tử, Dữu Văn Quân, Đặng Tuy... Nhưng cũng có người khiến triều chính lao đao, nhân dân khốn khổ như Lữ Hậu, Giả Nam Phong, Từ Hi Thái hậu...
Thế nhưng không phải lúc nào cũng là Hoàng Thái hậu hay Hoàng hậu lâm triều xưng đế. Các quan đại thần cũng có thể thay Hoàng đế giải quyết chính sự hay ra những sắc lệnh...Các đại thần nổi bật có thể kể đến như Hoắc Quang, Đa Nhĩ Cổn...
[4] Nạn ngoại thích: từ dùng để chỉ lực lượng, thế lực trong triều xuất thân từ họ ngoại (họ của Hoàng Hậu hoặc Thái Hậu) thao túng triều chính khiến quyền lực tập trung hết vào tay họ ngoại, gây nên xích mích giữa hai họ nội- ngoại (họ nội tức họ Vua), khiến triều đình lao đao, dân chúng lầm than. Đôi khi, họ ngoại còn lật đổ cả triều đại đương thời đang trị vì. Có thể kể đến một số nạn ngoại thích tiêu biểu trong lịch sử Trung Quốc như họ Lã của Lã Trĩ thao túng 4 đời vua Hán, họ Vương của Vương Chính Quân lật đổ nhà Tây Hán lập nên nhà Tân, họ Võ của Võ Tắc Thiên soái ngôi đoạt vị lập ra nhà Võ Chu, họ Dương của Dương Ngọc Hoàn là một phần nguyên nhân gây nên loạn An Lộc Sơn...
[6] Phụ chính đại thần: để tránh nạn ngoại thích, khi Hoàng Hậu hoặc Hoàng Thái Hậu thay Hoàng đế xử lý triều chính, một hội đồng sẽ được lập ra, đó là Hội đồng Nhiếp chính. Trong Hội đồng này sẽ là những quan viên được tín nhiệm và được gọi chung là Phụ chính đại thần.
[7] Phượng thành: chỉ kinh đô, nơi có Hoàng đế ở.
------------------------
Hết chương 153
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook