Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt
-
Chương 151: Nhân sinh bất tái hảo*
Tân Độ thành
Tin tức tốt từ Hoàng cung bay tới khiến tâm tình Phúc Tuần tốt hẳn lên. Cuối cùng Lôi Vi cũng hạ sinh cho chàng một hài tử, là một tiểu Công chúa! Đứa trẻ khẳng định là đáng yêu và xinh đẹp như nàng. Lúc này trong chàng có không biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn quyện hoà vào nhau. Từ khi hay tin nàng mang thai chàng đã luôn mong ngóng ngày trở về để có thể bên cạnh chăm sóc nàng, cùng nàng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, cùng nàng đón chào đứa con của cả hai. Thế nhưng mọi việc đều cứ vậy, cứ vậy đi ngoài dự liệu của chàng. Giờ hay tin nàng hạ sinh rồi, lòng chàng không khỏi nhói đau khi nghĩ đến cảnh một mình nàng trong Túc Duyên các với đám y nữ hạ sinh đứa nhỏ đầy đau đớn. Chàng thật hận bản thân mình đã không thể bên cạnh nàng trong thời khắc quan trọng nhất của hài tử của hai người cũng như của nàng.
_ Tư Quân! Vi Nhi! Ta cũng rất nhớ nàng! Nhớ hai mẫu tử nàng nhiều! Nàng yên tâm! Ta nhất định sẽ trở về!
Dứt câu, Phúc Tuần nắm chặt bức thư trong tay. Đôi mắt chàng hướng về phía kinh thành xa xôi kia. Bằng mọi giá, chàng nhất định phải trở về. Nghĩ vậy, chàng nhang chóng trở vào trong phòng. Lần này, chàng không thể trì hoãn được nữa. Chàng phải vạch rõ kế hoạch, cẩn thận tỉ mỉ từng bước một. Dứt khoát không được để xảy ra sai sót gì. Những gì đã bàn với Phúc Hoằng, chàng phải nghiên cứu lại một lần nữa để làm sao có thể tiết kiệm được thời gian nhất.
Nhác thấy Phúc Hoằng đi ra, Phúc Tuần nhanh chóng gọi của Tam huynh của mình lại rồi bàn bạc. Thoạt nhìn cả hai như đang đàm đạo thơ ca, xem chừng chả có ý gì liên quan đến việc lật ngược thế cờ hay đẩy lùi quân Hoàng Viêm. Nhưng nội dung thực sự là gì, chỉ có hai người bọn họ mới biết rõ.
Liếc mắt nhìn qua ô cửa sổ, thấy tên lính tốt đi khỏi, Phúc Hoằng chậm rãi gật đầu ra hiệu với Phúc Tuần.
_ Huynh dự tính xem, chúng ta mất bao lâu?
_ Ít nhất là ba đến bốn tháng.- Nhìn vào kế hoạch, Phúc Hoằng vừa định liệu.
Nghe Phúc Hoằng nói vậy, trong lòng Phúc Tuần không thực sự hài lòng. Nhưng quả thật, để thực hiện kế hoạch này, thời gian chuẩn bị cần rất nhiều, khong thể qua loa được.
_ Ta hiểu rồi!
_ Ta biết đệ đang lo lắng cho Lô...Thái tử phi. Nhưng nếu nóng vội, đại sự không những không thành mà còn khiến nàng ấy thêm phần lo lắng hơn nữa. Vậy nên chúng ta phải kiên nhẫn.
Có một sự kinh ngạc len lỏi vào trong Phúc Tuần. Đây là lần đầu tiên từ Tam huynh của mình, chàng nghe được một câu động viên, khuyên nhủ chân tình đến vậy. Phải chăng giống như Lôi Vi đã từng nói với chàng, cho đi chân thành sẽ nhận lại chân thành.
_Khụ!- Bị Phúc Tuần nhìn, Phúc Hoằng ho khan một cái.- Ta sẽ tìm cách liên lạc với người của Yên Khâu. Nghe nói Chu Tướng quân đã bị Anh Đức Hoàng đế đưa tới Bắc mạc của Yên Khâu. Để thực hiện kế hoạch, chúng ta cần sự trợ giúp của quân Bắc mạc Yên Khâu. Không biết lão già đó có chịu giúp không.
_ Chu Tướng quân nhất định giúp.
Phúc Tuần khẳng định một câu chắc nịch. Không nói gì thêm, Phúc Hoằng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
*
Hoàng cung Tân Thục, Tết Nguyên Tiêu năm Thành Thuỵ thứ 32
Tiết trời tuy đã vào xuân nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn chưa ngừng thổi khiến bầu không khí vẫn ẩm ướt và giá lạnh. Trên các mái nhà và cành cây, từng đụn tuyết nhỏ phủ trắng xoá một vùng, ánh mặt trời trên cao nhẹ nhàng chiếu xuống những tia nắng ấm áp của mùa xuân khiến những đụn tuyết kia trở nên rực rỡ trông chẳng khác nào những viên kim cương lấp lánh tựa như một sự kết tinh tuyệt hảo thiên nhiên.
Từ sau đêm giao thừa, mấy ngày nay đám người hầu trong cung lại có dịp làm nóng cơ thể bởi trong cung tối nay sẽ tổ chức tiệc Nguyên Tiêu. Tuy nói là tổ chức một bữa tiệc nghe có vẻ linh đình hoành tráng là thế, song kỳ thực đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ giữa những người trong Hoàng tộc mà thôi. Kỳ thực vùng biên ải đang loạn lạc, Thái tử vẫn bị bắt giữ làm con tin như thế, nào ai có tâm trạng mà chìm đắm trong rượu ngon cùng ca múa.
Vừa ngắm nhìn Tuyết Cách Công chúa, Lôi Vi chậm rãi đưa nôi, môi khẽ hát một điệu ru, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Mới đó đã hơn ba tháng trôi qua rồi. Tuyết Cách lớn lên khoẻ mạnh, phát triển đúng lộ trình khiến lòng nàng thực sự rất vui. Nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ mới vừa chào đời đã thiếu đi tình thương của cha, lòng nàng lại không khỏi buồn và nhớ chàng. Sứ điệp [1] của hai người thi thoảng lại bay về nơi đối phương giúp giúp hai bên biết được tình hình của nhau. Song nó cũng chỉ là vơi đi phần nào nỗi nhớ trong lòng nàng, còn sự khắc khoải kỳ thực vẫn còn đó. Bởi điều nàng mong muốn không chỉ đơn giản là tin báo bình an của chàng mà còn là có thể được nhìn thấy chàng bằng xương bằng thịt, có thể cùng với chàng trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Chứ không phải là sống trong nỗi nhớ thế này.
Càng nghĩ lòng nàng càng buồn, điệu ru vì thế da diết. Trong nôi, Tiểu Công chúa hơi cựa người một chút rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ với lời ru dịu dàng của mẫu thân. Tuyết Cách hãy còn quá nhỏ để hiểu hết những gì đang xảy ra xung quanh. Như thế này có khi lại hoá hay. Khẽ cong môi lên tạo thành một nụ cười, Lôi Vi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bé nhỏ của con gái mình.
Người xưa vẫn có câu sinh con mới hiểu được lòng cha mẹ. Giờ nghiệm lại, Lôi Vi cảm thấy không sai tí nào. Từ khi có Tiểu Công chúa, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dồn vào đứa trẻ này, không chỉ chăm sóc nó kỹ lường mà còn tìm cách bảo vệ nó thật tốt. Khó khăn vất vả nàng chẳng nề hà việc gì. Chỉ có điều...lắm khi một mình ngồi đưa nôi của Tuyết Cách giữa gian phòng vắng lặng này nàng thực sự mong muốn có bờ vai của chàng bên cạnh để tựa vào.
_ Cách Nhi! Ba của con nhất định sẽ trở về. Mẹ và ba sẽ bảo vệ con thật tốt để con có một tuổi thơ thật êm đềm.
Nở một nụ cười thật tươi, Lôi Vi nhẹ cúi người xuống đặt một nụ hôn thật dịu dàng đong đầy yêu thương lên trán Tuyết Cách.
Tiếng cửa nhẹ vang lên thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Đồng Thảo cùng Hoa Lệ đang bước vào.
_ Thải tử phi!- Vừa thi lễ, Đồng Thảo vừa cung kính nói.- Sắp đến giờ dự tiệc rồi ạ. Mời Người đi thay y phục. Nô tỳ sẽ chăm sóc Tiểu Công chúa.
Từ sau khi hạ sinh Tuyết Cách Công chúa, Lôi Vi một hai đòi tự mình chăm sóc đứa bé và không cần đến vú nuôi. Thái độ kiên quyết của nàng ngay đến cả Lệ phi cũng không thể nào khuyên nhủ được vậy nên Hoàng thượng phải hạ lệnh để Thái tử phi tự mình nuôi nấng hài tử. Việc này đã dấy lên mâu thuẫn trong triều đình. Những người ủng hộ Thái tử liền ra sức bảo vệ nàng và Tiểu Công chúa. Còn những người chống đối phản đối chuyện này ra mặt vì chuyện này đi ngược lại với luật định đã có từ bao đời nay. Đó là Tiểu Công chúa hay Tiểu Hoàng tử sau khi được sinh ra sẽ liền được đưa cho vú nuôi nuôi nấng, chăm sóc.
Để tránh cuộc cãi vã không cần thiết nàng đã nhờ Edlen lên triều làm thuyết khách giải thích cho mọi người hiểu rõ ý nghĩa việc nàng đang làm nên sự việc mới lắng xuống, Bằng không e rằng đến giờ phút này, mẫu tử nàng vẫn chưa được yên ổn. Sau lần đó, để tránh phe chống đối bài xích lấy chuyện này làm cớ về sau, nàng bèn để Đồng Thảo làm vú nuôi chăm sóc Tư Quân Công chúa.
_ Được rồi!- Vừa đứng lên, Lôi Vi vừa nói.- Tỷ chăm sóc Tuyết Cách cho ta. Tiểu Công chúa chỉ vừa mới ngủ được một lúc, nên chắc còn lâu lắm mới thức. Nếu Tiểu Công chúa thức, tỷ lấy đồ chơi ra để nó chơi. Nhớ cẩn thận đừng để Tuyết Cách ngã từ trên cao xuống.
_ Vâng! Nô tỳ sẽ cẩn thận!
Gật đầu hài lòng Lôi Vi toan bước vào khuê phòng để chuẩn bị lại nghe bên ngoài Tiểu Khổng Tử vọng tiếng vào.
_ Nam Cung nhị thiếu gia tới! Mạnh Chuyết Công tử tới!
_ Nữa!- Lôi Vi thở ra một hơi dài thường thược.- Lại tới nữa rồi!
Từ ngày có Tuyết Cách, Mân Lãng đã xin Thiên Phương Công chúa ở lại phủ của Phúc Tường. Nên cậu nhóc này cùng Mạnh Chuyết cứ cách vài ngày lại đến Túc Duyên các của nàng một lần. Tiếng là thăm tiểu cấm tử (hoàng bá mẫu) nhưng kỳ thực là đến để chơi với Tuyết Cách. Chẳng biết Tuyết Cách lớn lên có trở thành đại mỹ nữ hay không chỉ biết rằng hai tiểu nam tử này cứ vài ngày không đến chơi với Tuyết Cách là không chịu được. Thấy vậy nàng cũng chỉ mỉm cười chứ chẳng cấm cản chúng làm gì.
_ Nương nương có cần...
_ Mặc kệ chúng đi! Dù sao chúng vẫn còn nhỏ.- Lôi Vi cắt ngang lời của Hoa Lệ.- Chúng ta vào trong, để chúng ngoài này chơi.
_ Vâng!
Dứt câu, Lôi Vi cùng Hoa Lệ vào trong chuẩn bị đi dự yến. Bên ngoài Đồng Thảo vừa ru Tuyết Cách vừa ứng phó với sự nghịch ngợm của hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi chơi.
Khi nàng trở ra, Yên Xuân cũng vừa vào tới Túc Duyên các. Cả hai liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Hơi nghiên đầu nhìn về phía sau nàng ấy, Lôi Vi khẽ gật đầu hai lòng. Đã hứa với hai người bọn họ, nàng có cách giúp bọn họ bên nhau, nàng nhất định sẽ giúp. Càng huống hồ, trong thời gian qua, hai người bọn họ đã giúp nàng không ít chuyện. Đặc biệt từ sau khi nàng hạ sinh Tuyết Cách, Yên Xuân gần như một tay lo hết mọi việc của nàng. Vậy nên, lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Vừa đi, bọn họ vừa cười nói rôm rả với nhau. Câu chuyện đa phần xoay quanh chuyện giặc dã và cầu Phúc Tuần bình an, sớm ngày trở về.
_ Thái tử phi cát tường!
Đám phi tử khác của Đông cung điện vừa nhác thấy bóng nàng từ xa đã nhanh chóng đi chậm lại cúi người thi lễ. Sắc mặt bọn họ không để lộ ra bất kỳ điều gì, nhưng chỉ có trời mới biết được, bọn họ rốt cuộc đang nghĩ điều gì trong lòng. Hứa Thuỷ Trúc và Hoắc Tương Nguyệt từ sau sự vụ lần trước, phụ thân của bọn họ được Lôi Vi minh oan tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng vẫn là phần nhiều e dè hơn là kính nể Lôi Vi. Tự bản thân mối quan hệ giữa bọn họ dường như cũng đã bớt thù hằn hơn. Đặng Phượng Thoa suy cho cùng cũng là người ngoài cuộc, đối với sự việc đó cũng không mấy quan tâm nhưng đứng ngoài nhìn vào, nàng ta trong lòng thực sự khâm phục bản lĩnh của Lôi Vi nên dạo gần đây cũng năng qua Túc Duyên các của nàng hơn. Tiếng là muốn thăm Tiểu Công chúa, song nàng biết rõ nàng ta chính là đang muốn nương nhờ nàng. Còn Ngọc Nhạn vẫn vậy, thái độ tuy đã bớt xa cách đôi chút nhưng vẫn rất khó gần. Quả thật, nàng dù hợp tác với nàng ta nhưng trong tâm cũng không muốn gần gũi với nàng ta nhiều. Nói gì đi chăng nữa, có những chuyện nàng có thể buông bỏ nhưng không thể tha thứ được.
_ Mọi người đứng lên cả đi!- Chất giọng Lôi Vi không nhanh cũng không chậm.
_ Vâng!- Mọi người đồng thanh.
Nhìn một lượt năm người bọn họ, lòng Lôi Vi khẽ thở dài. Ngoài nàng và Ngọc Nhạn ra, năm giai nhân tử nhập Đông cung cùng một lúc giờ chỉ còn bốn. Tiếp sau đây, ai đi ai ở?!
_ Chúng ta mau đến Duyệt Lạc cung không thì trễ mất.
_ Vâng!
Vừa nói, đám phi tử vừa nhường đường cho Lôi Vi đi trước. Được mọi người tung hô hệt như trong những bộ phim truyền hình cổ trang nàng từng xem trước kia, cảm giác như bản thân được người khác trọng vọng. Nhưng chỉ khi là người đứng trong cuộc rồi, nàng mới hiểu rõ lễ nghi đầy đủ không thiếu chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Năm nay, nhân tết Nguyên Tiêu, Định An Hoàng đế tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng sinh thần của Hoàng hậu nên ai nấy cũng chuẩn bị một phần lễ. Vừa đi cả đoàn vừa bàn tán xôn xao khiến suốt cả dọc đường không ngớt tiếng nói cười.
_ À phải rồi!- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa quay về phía Yên Xuân.- Yên Lương viên định tặng thứ gì cho Hoàng hậu vậy?
_ Hồi Thái tử phi! Chỉ là chút quà mọn thôi.
_ Nhưng ta rất hiếu kì đó! Một người tài năng như tỷ chắc chắn món quà của tỷ sẽ rất ý nghĩa.
Dứt câu nói, Lôi Vi xoay hẳn người về phía Yên Xuân, song lực chú ý vốn không đặt trên người nàng ấy.
_ Đúng đấy!- Phượng Thoa góp tiếng vào.- Thái tử phi nói đúng đấy. Yên Xuân tỷ hãy cho mọi người mở mang tầm mắt đi.
_ Thật ra...quà của ta vẫn đang trên đường chuyển đến. Nên sẽ về muộn một chút!
_ Ồ!- Lôi Vi không giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn trong đó là sự tiếc nuối.- Xem ra chúng ta phải chờ đợi rồi. Cũng đúng! Người xưa vẫn thường nói, những thứ quý hiếm nào dễ gì được nhìn thấy. Phải không?
Tiếng bàn tán sau lưng Lôi Vi nổi lên, ai nấy cũng đồng với ý kiến của nàng.
Vừa đi, cả đoàn vừa cười nói rôm rả, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước cổng của Duyệt Lạc cung. Chờ tỳ nữ vào thông báo với Hoàng hậu, họ mới tiến vào trong hậu viên. Bên trong các phi tần của Định An Hoàng đến đều đã ngồi vào chỗ của mình.
_ Tham khiến Hoàng hậu Nương nương! Hoàng hậu Nương nương kim an! Tham kiến các vị Nương nương! Các vị Nương nương cát tường!
_ Các người đứng lên cả đi!
_ Vâng!
Sau câu nói đó, đám phi tử của Đông cung điện nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình theo thứ tự lớn bé rõ ràng. Bởi Định An Hoàng đế vẫn chưa đến nên buổi tiệc vẫn chưa thể bắt đầu. Vì vậy mọi người vừa ngồi thưởng trà vừa nói chuyện với nhau. Các câu chuyện của họ phần nhiều vẫn liên quan đến chốn hậu cung thế nhưng đôi khi có những người nói bóng gió xa xôi chuyện triều chính. Vốn không phải là người tò mò hay thích tọc mạch, nên đa phần Lôi Vi giữ im lặng. Chỉ khi nào có người hỏi tới nàng mới trả lời bâng quơ. Riêng những việc liên quan đến Phúc Tuần, nàng cùng đám phi tử của chàng tìm cách trả lời khéo léo.
Cuộc trò chuyện đương lúc sôi nổi, một nữ tỳ men dọc theo phía sau chỗ ngồi của các phi tần tiến về phía Yên Xuân. Trông dáng vẻ của nàng, ai cũng dễ dàng nhận ra nàng đang cố biến mình trở thành người vô hình ở nơi này.
Lôi Vi sau khi trả lời xong câu hỏi của một vị Nuơng nương liền quay về phía Yên Xuân. Lúc thấy nàng ấy liền tục chau mày khi nghe nàng tỳ nữ của mình bẩm báo, nàng không khỏi lo lắng. Đợi đến khi Yên Xuân phất tay cho nàng tỳ nữ lui ra, nàng mới nghiên đầu về phía nàng ấy, khẽ hỏi:
_ Yên Xuân tỷ! Đã xảy ra chuyện gì sao?
_ Có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!- Yên Xuân nghiêng người về phía Lôi Vi, thấp giọng.- Lễ vật ta chuẩn bị cho Hoàng hậu trên đường về đã bị cướp, tên nô tài thân tín của ta cũng xảy ra chuyện nên...
Bỏ lửng câu nói, vẻ mặt của Yên Xuân ít nhiều lộ ra vẻ ảm não.
Không chần chừ lâu, Lôi Vi phẩy tay về phía Hoa Lệ rồi nghiên người ra sau.
_ Ngươi nhanh chóng về các, lấy cho ta bộ trang sức mà Edlen đã làm tặng ta nhân đầy tháng của Tiểu Công chúa.
_ Thái tử phi!- Yên Xuân khẽ thốt lên.
Lôi Vi đưa tay lên miệng ra hiệu cho Yên Xuân im lặng sau đó phẩy tay về phía Hoa Lệ ý bản nàng ta nhanh chóng trở về Túc Duyên các. Mọi việc chỉ diễn ra trong vòng chưa tới một phút nên chẳng ai kịp để ý đến hai người. Cả hai nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi sao cho ngay ngắn, tránh để người khác nhìn ra điểm bất thường.
_ Hoàng thượng giá lâm!
Từ đằng xa, tiếng của Ổng Tổng quản vang lên. Nhất tề mọi người bên trong đều đứng lên hướng về phía Hoàng thượng mà hành lễ.
_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, Định An Hoàng đế chậm rãi gật đầu rồi cho mọi người ngồi xuống. Ngay sau lời chúc mừng của Ngài, đám ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ nhanh chóng bước ra sân khấu và biểu diễn bài múa chúc mừng. Lúc này vãn yến [2] mới thực sự bắt đầu.
Trong lúc mọi người tập trung vào điệu múa điêu luyện của những nàng ca vũ, Lôi Vi lại không ngừng quan sát cử chỉ, sắc mặt của Hoàng thượng. Các biểu hiện bên ngoài như tay chân run rẩy, gương mặt dù đã giấu kỹ nhưng vẫn lộ ra vẻ bất an, lo lắng và cả sự mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn không còn tinh anh...tất cả đều nói lên rằng sức khoẻ của Định An Hoàng đế có vấn đề nghiêm trọng. Thế nhưng, nàng kỳ thực không thể nào đoán biết được Ngài mắc phải chứng bệnh gì. Cùng với đó, khi Định An Hoàng đế cho nhập tiệc không được bao lâu, một toán lính chạy vào canh giữ khắp hậu viên càng chứng tỏ trong lòng Ngài, sự bất an lo lắng đang ngày một tăng cao. Trong thời điểm chiến tranh đang xảy ra này, việc lo sợ bị hành thích không có gì là lạ. Nàng có thể hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước kia, tuy nàng thường xuyên được ba mẹ dẫn đến bệnh viện Mỹ Lương để tiếp xúc với môi trường y tế thế nhưng nàng chưa bao giờ chú tâm vào việc tìm hiểu các dụng cụ y tế chứ đừng nói gì đến chuyện quan sát ba hay mẹ mình chữa bệnh như anh trai nàng. Vậy nên vốn kiến thức về y học của nàng về cơ bản chủ yếu có được là do đọc sách lướt web chứ không phải là những trải nghiệm thực tế. Nên gặp những trượng hợp nặng thế này nàng thật không biết làm thế nào để xác nhận. Thật đau đầu!
_ Hoàng hậu! Nhân Tết Nguyên Tiêu, Trẫm đặc biệt tổ chức buổi sinh thần này cho nàng. Song bởi vì quốc gia đang lâm nguy, Trẫm khó lòng lo mọi việc chu toàn được.
_ Bệ hạ! Được Người quan tâm như vậy, thần thiếp nào có mong muốn gì hơn. Nay đất nước đang lâm nguy, Thái tử đang lâm nạn, Người vẫn để tâm đến thần thiếp như vậy, thần thiếp cảm kích vô cùng.
Bài múa kết thúc, Định An Hoàng đế và Hoàng hậu quay lại trò chuyện. Phu thê hai người trò chuyện chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ai ai cũng hướng mắt nhìn về phía Đế Hậu mà không ngừng trầm trồ. Đúng như lời Hoàng hậu nói, được Hoàng thượng quan tâm quả thật là một diễm phúc dù cho đó chỉ là hư tình giả ý. Kỳ thực, nói là hư tình giả ý cũng có phần quá đáng, thế nhưng từ trước đến nay, người luôn ở trong tim Định An Hoàng đế là Mẫn Quý phi, mẫu phi của Phúc Tuần. Sau này, Ngài dùng phần tình cảm ít ỏi còn lại san sẻ cho các phi tử khác, đến lượt bà e rằng chẳng còn đủ nữa hoặc nếu có cũng chỉ là tình nghĩa giữa Đế- Hậu mà thôi.
_ Nàng đừng nói vậy? Nào! Trẫm có món quà đặc biệt muốn tặng cho nàng.
Rất nhanh chóng sau đó, một tên tiểu Thái giám dưới trướng Ông Quốc Dương ở Đại điện nhanh bưng lên một cái khay cỡ nhỏ trên phũ vải đỏ khiến ai nhìn thấy cùng hiếu kỳ vô cùng. Quay sang tạ ơn Định An Hoàng đế, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi mở tấm vải đỏ ra. Một chuỗi ngọc trai óng ánh, lấp lánh hiện ra ngay trước mắt mọi người.
_ Ta đã sai người tìm những viên ngọc trai sáng nhất, đẹp nhất để xâu lại thành chuỗi ngọc này tặng cho Hoàng hậu. Có lần Thái tử phi nói với Trẫm, Ngọc trai là vật tượng trưng cho tình nghĩa phu thê ba mươi năm. Hôm nay, nhân tổ chức buổi sinh thần này cho Hoàng hậu, ta muốn nói với nàng rằng, trong tim ta, ta luôn coi trọng tình nghĩa phu thê của chúng ta. Ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Những từ, những chữ ấy quả thật khiến người khác nghe thấy không khỏi xúc động. Khoé mắt của Hiếu Nhân Hoàng hậu cay cay, một giọt nước mắt trực trào có thể lăn dài bất kỳ lúc nào. Chẳng cần biết những lời nói kia là thật tình hay giả ý, bà chỉ biết rằng, từ ngày bà bước chân vào Đông cung, trở thành phi tử của Ngài, lòng bà vẫn chỉ luôn hướng về Ngài như đoá Hướng Dương luôn hướng về mặt trời.
Tiếp sau màn tặng quà của Định An Hoàng đế, các phi tần khác cùng lần lượt tặng quà cho Hoàng hậu. Không cần nói cũng biết những món đồ họ tặng đều là trân châu bảo ngọc cực phẩm mà trong Hoàng cung vốn dĩ không hề thiếu. Lúc gần đến lượt Đông cung, Hoa Lệ mới trở lại, đứng ngay ngắn vào chỗ, nàng khẽ gật đầu với Lôi Vi. Khi ấy, nàng mới quay về phía Yên Xuân.
_ Ta đã an bài cả rồi! Tỷ đừng lưỡng lự nữa. Đây là buổi sinh thần của Hoàng hậu, chúng ta không thể để xảy ra sai sót.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Yên Xuân cũng không nói thêm điều gì. Khẽ mỉm cười, nàng nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời cảm tạ. Cùng lúc đó, tên tiểu Thái giám đứng bên cạnh Hoàng hậu lại dõng dạc hô to.
_ Thái tử phi tặng Hoàng hậu một bức tranh đá quý Phượng hoàng vũ.
Cùng lúc đó, Tiểu Khổng Tử và Tiểu Đậu Tử khiêng bức tranh vào. Đi đến đâu mọi người đều trầm trồ đến đó. Từ trước đến nay họ chỉ biết tranh có thể khảm bằng ngọc trai, bằng xà cừ, chưa bao giờ nghe đến loại tranh này. Nên ai nấy cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Những mảnh đá quý với muôn vàn màu sắc khác nhau bắt nắng, toả sáng lấp lánh khiến người đối diện không khỏi loá mắt.
_ Món quà của Thái tử phi thật khiến cho ta hiếu kỳ. Con có thể nói qua một chút cho mọi người cùng rõ không?
_ Hồi Hoàng hậu!- Vừa đứng lên, Lôi Vi vừa xoay người về phía Hoàng hậu mà nói.- Kỹ thuật làm tranh bằng đá quý này là nhi thần học được từ thúc thúc mình từ rất lâu rồi. Đây là lần đầu tiên nhi thần tự mình làm ạ. Dĩ nhiên trong quá trình làm, nhi thần có nhờ đến sự giúp đỡ của Edlen đại nhân trong việc chọn đá quý cũng như cắt hoặc mài dũa hay giã chúng ạ.
_ Vậy con đã chọn những loại đá quý gì? Có thể kể tên không?- Định An Hoàng đế trầm giọng xuống.
Xoay người hướng về phía Định An Hoàng đế, Lôi Vi nhẹ nhàng mỉm cười.
_ Dạ vâng ạ! Những chỗ như mào, thân của Phượng Hoàng, nhi thần dùng Ruby. Mắt được làm từ Lục bảo. Cẩm thạch cho phần mỏ. Hoàng ngọc, Hoàng yến ngọc, Mã não, Alexandrine, Ngọc Cản Lãm cho phần cánh. Topaz vàng cho phần đuôi. Vệt xanh dài ở cuối đuôi nhi thần dùng Thố Ngọc. Các đốm sáng màu xanh là nhi thần sử dụng Sapphire để làm. Các loại đá Ngọc xanh biển, Topaz xanh dương, đá Opal được dùng để làm bầu trời ạ.
Nghe Lôi Vi kể tên, mọi người ai nấy cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai vì những thuật ngữ tiếng nước ngoài nàng sử dụng. Người nghe ra lại không khỏi trầm trồ ngạc nhiên bởi những loại đá quý như Topza, Ngọc Cản Lãm, Alexandrine, Opal, Ruby, Lục bảo hay Hoàng yến ngọc rất khó tìm thấy ở Tân Thục. Chính điều này đã khiến cho bức tranh bằng đá quý của Lôi Vi trở thành món lễ vật nổi bật nhất.
_ Những loại đá này rất quý hiếm ở Thục quốc ta.- Gật gù, Định An Hoàng đế vuốt râu hỏi.- Thái tử phi làm thế nào có được?
_ Hồi Hoàng thượng! Là nhi thần nhờ Edlen đại nhân hỏi mua những thương nhân phương Tây dọc vùng Tây Thuỷ ạ. Bọn họ vì muốn làm ăn lâu dài ở Thục quốc ta nên bán cho Edlen đại nhân với giá phải chăng ạ.
_ Thảo nào cuối năm ngoái Edlen lại bận rộn rời khỏi Hoàng cung đến vậy.- Vừa nói, Định An Hoàng đến vừa cười giòn giã.
Trên thực tế, sự thật của cuộc mua bán này chỉ có nàng và Edlen mới biết rõ. Khi làm cuộc đổi chác này, nàng mới hiểu rõ cậu "nhường một bước, đôi bên cùng có lợi.", hay như để đạt được mục đích không thể không dùng lợi ích để mua chuộc nhân tâm của những kẻ có dã tâm. Hay nói đúng hơn, làm chính trị chính là làm cho đôi tay mình nhúng tràm.
_ Bức tranh của Thái tử phi rất đẹp! Ta rất hài lòng. Cảm ơn con rất nhiều.
_ Hoàng hậu quá khen rồi ạ! Chỉ cần Hoàng hậu thích, nhi thần trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tiếp theo đó, những món quà khác của các phi tần cũng như các Công chúa, Hoàng tử được dâng lên. Lần lượt hết món quà này đến món quà nọ khiến cho ai nấy cũng không khỏi loá mắt. Ngồi trên cao, Định An Hoàng đế quay sang nhìn Hoàng hậu mà gật đầu hài lòng. Sau màn tặng quà, màn ca vũ tiếp tục cùng với đó, đám người hầu cũng dâng những món ăn chính lên tận từng bàn. Vừa thưởng thức yến ca [3], mọi người vừa cùng nhau bàn luận sôi nổi vui vẻ khiến bầu không khí nóng dần lên. Ai nấy cũng gật gù, tấm tắc ngợi khen.
Rót đầy rượu vào ly, Định An Hoàng đế chậm rãi nâng lên. Dù đã cố phớt lờ tình hình hiện tại của bản thân, nhưng với tình hình lúc này, e rằng khó lòng che dấu được.
_ Nào! Mọi người!
Lời của Định An Hoàng đế vừa vang lên, lập tức mọi người im lặng, hướng về phía Ngài mà chú ý lắng nghe.
_ Nhân buổi tiệc sinh thần này của Hoàng hậu, nhìn thấy các khanh phi trên dưới hoà thuận thế này, Trẫm thật sự rất vui. Người xưa từng nói gia hoà vạn sự hưng. Trẫm hy vọng các khanh phi cũng các tôn tử có thể mãi hoà thuận như thế này. Trẫm mời mọi người một ly!
Định An Hoàng đến vừa dứt câu, ngay lập tức từ phi tần cho đến tử tôn đều đồng loại đứng lên, hướng về Ngài mà thi lễ.
_ Tạ ơn Hoàng thượng thưởng rượu. Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Nói đoạn tất cả mọi người đồng loạt uống cạn ly rượu của mình. Nhìn khắp lượt mọi người với ánh mắt hài lòng, Định An Hoàng đế chậm rãi đứng lên.
_ Được rồi! Trẫm vẫn còn việc phải xử lý. Mọi người hãy ở lại mừng sinh thần của Hoàng hậu.
Đặt ly rượu xuống bàn, Định An Hoàng đế quay về phía Hoàng hậu nở một nụ cười ôn nhu rồi chậm rãi đứng lên, rời khỏi bàn tiệc. Gắng giữ vững tinh thần, Ngài tiến bước về phía trước. Nhưng vừa bước được một bước đầu đã choáng, mắt đã hoa, mọi thứ cứ vậy mà mờ nhạt dần đi. Không được! Nguyên do tổ chức bữa tiệc này chính là bởi muốn cho đám quan lại cũng như Hoàng Viêm quốc thấy được Hoàng đế Tân Thục vẫn còn đang rất khoẻ mạnh, có thể giải quyết chính sự, để kìm hãm đám người phe chống đối. Vậy nên tuyệt đối không được...
Thế nhưng...
_ Hoàng thượng!
_ Thái y! Mau gọi Thái y!
_ Hoàng thượng! Người mau tỉnh lại đi!
Hàng loạt tiếng kêu la, theo đó là một loạt âm thanh vang lên tạo thành một loại tạp âm đinh tai nhức óc nhưng kinh hoàng đến tột độ. Ai nấy cũng vội vây quanh lấy Định An Hoàng đế đang nằm bất động trên sàn. Lôi Vi vội chen vào giữa đám đông, bắt mạch nàng không khỏi giật mình khi nhận ra rằng vị vua này đã sắp đi hết đoạn đường của mình.
_ Mọi người mau tản ra!- Lôi Vi hét lớn.- Mọi người mau tản ra, có như vậy Bệ hạ mới hít thở được.
Ngay lập tức mọi người vội tản ra. Lôi Vi nhanh chóng quay về phía Ông Quốc Dương.
_ Làm phiền Tổng quản sai người đưa Bệ hạ về yến thất [4] của Hoàng hậu.
Vội gật đầu, Ông Quốc Dương sai hai tên Thái giám nhanh chóng tìm võng khiêng Định An Hoàng đế về tư phòng của Hoàng hậu. Liền sau đó, Trần Thái y cũng đã nhanh chóng có mặt để chẩn bệnh. Khi Trần Thái y ở bên trong chẩn bệnh cho Định An Hoàng đế, trong khi Ngọc Nhạn sai Ông Quốc Dương lệnh mọi người rời khỏi Duyệt Lạc cung, Lôi Vi hết đi tìm Đồng Vũ để phối hợp với Phúc Tường bảo vệ Hoàng cung, lại chạy đến chỗ Edlen mượn sách y học để tham khảo. Tra một hồi lâu, nàng không khỏi giật mình.
_ Là trúng độc! Hg mãn tính.
_ Hg? Are you sure? (Thuỷ ngân? Người chắc chắn?)- Edlen cả kinh.
_ Thời gian trúng độc có lẽ đã được một thời gian rồi.- Phớt lờ câu hỏi của Edlen, Lôi Vi tiếp tục suy luận.- Nhưng nguồn trúng độc là nguồn nào?
Nhìn sắc mặt có phần thất thần của Lôi Vi, Edlen cũng không tránh khỏi lo lắng.
_ Nếu là Thuỷ ngân rất có thể chất độc thẩm thấu vào da mà đi vào trong hoặc ngược lại từ trong ra ngoài. Hít phải cũng có thể bị nhiễm độc.
Những điều Edlen suy luận không sai. Thậm chí Lôi Vi trước kia từng nghe kể khi Định An Hoàng đế còn làm Thái tử, ra ngoài xuất tuần, từng có lần bị người khác ám hại trên quần áo. May phát hiện kịp thời nên sức khoẻ khi đó không bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sau lần đó, chẳng bao lâu Ngài lên ngôi Hoàng đế nên hung thủ không có cơ hội ra tay nữa. Lần này xem chừng đối phương đã rút kinh nghiệm của người đi trước hoặc cũng có thể từ chính việc của mình năm đó.
_ Nếu thấm thấu vào da thì không khả thi lắm. Vì thứ trực tiếp tiếp xúc với da là y phục. Nhưng trước khi đến được tay người mặc nó phải trải qua công đoạn giặt giũ phơi khô sau đó xếp gấp rồi được cung nữ đem đến. Giặt giũ y phục phải trải qua nhiều công đoạn như vậy cũng sẽ có nhiều người tiếp xúc, từ đó cũng sẽ có không ít người nhiễm độc. Vậy nên cách này sẽ rất dễ bị phát hiện.
_ Có thể thông qua và nước thấm vào da.- Edlen tiếp tục suy luận.
_ Nếu là nước, nơi có khả năng nhất chính là Trì Tiên điện. Nhưng nơi đó cũng không ổn bởi đó là bể tắm của Hoàng tộc. Không chỉ có Hoàng thượng mà các phi tử, Hoàng tử, Công chúa đều đến đó tắm. Làm như vậy sẽ hại chết cả Hoàng thất không phải sao?
Những gì Lôi Vi nói hoàn toàn có lý. Vậy thì Thuỷ ngân có thể theo đường nào vào cơ thể? Cả gian phòng chợt im ắng hẳn. Bầu không khí căng thẳng, nặng nề bao trùm lên cả hai người. Cả hai đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc Thuỷ ngân bằng cách nào có thể xâm nhập được vào cơ thể. Chỉ khi nào tìm ra được con đường xâm nhập vào cơ thế, vấn đề trước mắt, ngăn ngừa Định An Hoàng đế tiếp xúc với chất độc mới được giải quyết.
_ Đồ ăn!- Cả Lôi Vi và Edlen đồng thanh.
_ Nếu như vậy, tìm kiếm ở Ngự trù phòng sẽ không có kết quả. Vì trước khi dâng đồ ăn cho Hoàng thượng, các Thái giám đều đã kiểm tra thử chất độc rồi. Vậy thì chỉ có trên đường đưa đồ ăn vào chỗ Hoàng thượng thôi.
_ Đúng vậy!- Edlen gật đầu đồng tình.- Nhưng ở Ngự trù phòng sẽ có thứ có ích cho chúng ta.
Ẩn ý trong câu nói của Edlen, Lôi Vi dường như hiểu ra. Đưa tay lên chống cằm, Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi.
_ Nương nương!
Tiếng Tiểu Khổng Tử từ ngoài sân vọng vào khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Vừa nãy khi rời khỏi Duyệt Lạc cung, nàng đã bảo Tiểu Khổng Tử ở lại nghe ngóng tình hình, có chuyện gì lập tức đến chỗ Edlen báo cho nàng biết.
_ Vào đi!
Ngay lập tức Tiểu Khổng Tử có mặt trong phòng, Hắn định thi lễ với nàng nhưng nàng đã nhanh chóng xua tay trực tiếp bỏ qua những lễ nghi rườm rà đó.
_ Tình hình thế nào rôi?
_ Trần Thái y chẩn đoán Hoàng thượng trúng độc Thuỷ ngân, ít nhất là hai năm ạ.- Tiểu Khổng Tử vội vàng bẩm báo.- Ông ta nói não của Hoàng thượng đã bị tổn thương rồi, khả năng tỉnh lại khá thấp.
_ Lúc Trần Thái y khám, Hoàng thượng có phản ứng gì không?
_ Hình như có ạ! Nô tài nhìn thoáng qua, có thấy đầu ngón tay của Hoàng thượng hơi cử động.
"Khả năng tỉnh lại thấp" chính là ngầm ý nói rằng Định An Hoàng đế có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa. Cũng đúng! Theo những gì Lôi Vi vừa đọc, một khi não bộ bị tổn thương, người bệnh có thể sẽ chìm vào hôn mê sâu, khả năng tỉnh dậy gần như không có. Tuy điều này khiến nàng liên tưởng đến hiện tượng chết não nhiền hơn nhưng với tình hình hiện tại, giả thuyết rơi vào tình trạng người thực vật vẫn cao hơn một chút. Nhưng để đánh giá có phải người thực vật hay không, phải chờ ít nhất ba tháng mới xác định được.
_ Ba tháng thì quá lâu!- Lôi Vi thầm thở hắt.- Hoàng thượng bây giờ ở đâu?
_ Hồi Nương nương! Ông Tổng quản đã đưa Hoàng thượng về Thanh Đức điện. Hiện Ninh Thân vương và Đồng Vũ đã sai Cẩm y vệ bảo vệ nghiêm ngặt Đại điện không để ai tự ý ra vào. Hoàng hậu Nương nương cũng đã sai người phong toả tin tức rồi ạ.
_ Ngươi lập tức thông báo Hoắc Đại tướng quân vào triều. Cứ bảo là Lệ phi triệu kiến. Sau đó, ngươi tìm gặp Đồng Tướng quân, bảo Ngài ấy đến chỗ Edlen Đại nhân, ta có việc cần giao cho Ngài ấy. Truyền khẩu lệnh của ta, các phi tử của Đông cung điện, không ai được tự ý rời khỏi hương vi [5] nửa bước. Đến Thuần Quân điện, bảo Tiểu An Tử cho người cấp tốc gửi thư cho Chiêu Anh Công chúa. Nhớ phải chú ý hành sự, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
_ Vâng!
Dứt câu, Tiểu Khổng Tử vội thi lễ rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Nhưng còn chưa tới cửa hắn đã bị Lôi Vi gọi giật lại.
_ Khoan đã! Ngươi phải giúp ta một việc!
*
Vùng Tây Thuỷ
_ Ngươi nói thật chứ?- Quay ngoắt về tên người hầu của mình, Thập Nhất Hoàng tử trố mắt ngạc nhiên.
Không nói gì, tên người hầu vội gật đầu lia lịa như sợ rằng chủ tử hắn không tin vào những gì hắn nói. Cắm cái xẻng xuống cát, đôi mày của Thập Nhất hơi chau lại. Hắn đang suy nghĩ mọi việc sao cho kỹ càng. Mọi đường đi nước bước lần này tuyệt đối không được để ra sai sót nào.
_ Qua đây!- Vừa nói, Phúc Đạt vừa vẫy tay với tên người hầu.
Không nói gì, tên đó vội vàng chạy đến.
_ Ngươi hãy đưa thư của ta đến Nghi Xương hầu phủ của Nhị Công chúa ở Bách Xuân thành. Nhớ trên đường đi phải cẩn thận.
Bách Xuân thành là một thành lớn nằm lưng chừng ở giữa của Tân Thục. So với khoảng cách giữa Bách Xuân đến chỗ của Phúc Đạt và từ Bách Xuân đến kinh thành thì đi kinh kỳ gần hơn. Xem chừng hắn cũng đã có sự tính toán riêng cho mình. Kể ra cũng phải, vì từ khi nghe tin Thái tử phi thông qua quan viên địa phương của vùng Tây Thuỷ đặt mua một lượng đá quý lớn hắn đã có sự nghi ngờ vì vậy sự chuẩn bị càng trở nên tỉ mỉ hơn bao giờ hết.
Thảo xong bức thư, Thập Nhất Hoàng tử nhanh chóng đưa thư cho tên người hầu mình, căn dặn hắn vài điều sau đó lại vác xẻng lên ra bờ đê làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Lần này hắn chỉ được phép thắng vậy nên kế hoạch phải cẩn thận hơn trước gấp ngàn lần. Hoàng cung muốn giấu? Hắn đâu thể để chuyện này dễ dàng lắng xuống như vậy được.
------------------------------
* Nhân sinh bất tái hảo: đời người không gặp chuyện tốt lần nữa.
[1] Sứ điệp: Bươm bướm trao tin. Chỉ thư từ của đôi trai gái.
[2] Vãn yến: tiệc chiều- tối.
[3] Yến ca: đàn nhạc hát xướng. Chỉ bữa tiệc có ca hát.
[4] Yến thất: chỗ nghỉ ngơi, phòng ngủ.
[5] Hương vi: chỗ nghỉ ngơi, chỗ ở của phi tần.
-----------------------------------
Hết chương 151
Tin tức tốt từ Hoàng cung bay tới khiến tâm tình Phúc Tuần tốt hẳn lên. Cuối cùng Lôi Vi cũng hạ sinh cho chàng một hài tử, là một tiểu Công chúa! Đứa trẻ khẳng định là đáng yêu và xinh đẹp như nàng. Lúc này trong chàng có không biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn quyện hoà vào nhau. Từ khi hay tin nàng mang thai chàng đã luôn mong ngóng ngày trở về để có thể bên cạnh chăm sóc nàng, cùng nàng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, cùng nàng đón chào đứa con của cả hai. Thế nhưng mọi việc đều cứ vậy, cứ vậy đi ngoài dự liệu của chàng. Giờ hay tin nàng hạ sinh rồi, lòng chàng không khỏi nhói đau khi nghĩ đến cảnh một mình nàng trong Túc Duyên các với đám y nữ hạ sinh đứa nhỏ đầy đau đớn. Chàng thật hận bản thân mình đã không thể bên cạnh nàng trong thời khắc quan trọng nhất của hài tử của hai người cũng như của nàng.
_ Tư Quân! Vi Nhi! Ta cũng rất nhớ nàng! Nhớ hai mẫu tử nàng nhiều! Nàng yên tâm! Ta nhất định sẽ trở về!
Dứt câu, Phúc Tuần nắm chặt bức thư trong tay. Đôi mắt chàng hướng về phía kinh thành xa xôi kia. Bằng mọi giá, chàng nhất định phải trở về. Nghĩ vậy, chàng nhang chóng trở vào trong phòng. Lần này, chàng không thể trì hoãn được nữa. Chàng phải vạch rõ kế hoạch, cẩn thận tỉ mỉ từng bước một. Dứt khoát không được để xảy ra sai sót gì. Những gì đã bàn với Phúc Hoằng, chàng phải nghiên cứu lại một lần nữa để làm sao có thể tiết kiệm được thời gian nhất.
Nhác thấy Phúc Hoằng đi ra, Phúc Tuần nhanh chóng gọi của Tam huynh của mình lại rồi bàn bạc. Thoạt nhìn cả hai như đang đàm đạo thơ ca, xem chừng chả có ý gì liên quan đến việc lật ngược thế cờ hay đẩy lùi quân Hoàng Viêm. Nhưng nội dung thực sự là gì, chỉ có hai người bọn họ mới biết rõ.
Liếc mắt nhìn qua ô cửa sổ, thấy tên lính tốt đi khỏi, Phúc Hoằng chậm rãi gật đầu ra hiệu với Phúc Tuần.
_ Huynh dự tính xem, chúng ta mất bao lâu?
_ Ít nhất là ba đến bốn tháng.- Nhìn vào kế hoạch, Phúc Hoằng vừa định liệu.
Nghe Phúc Hoằng nói vậy, trong lòng Phúc Tuần không thực sự hài lòng. Nhưng quả thật, để thực hiện kế hoạch này, thời gian chuẩn bị cần rất nhiều, khong thể qua loa được.
_ Ta hiểu rồi!
_ Ta biết đệ đang lo lắng cho Lô...Thái tử phi. Nhưng nếu nóng vội, đại sự không những không thành mà còn khiến nàng ấy thêm phần lo lắng hơn nữa. Vậy nên chúng ta phải kiên nhẫn.
Có một sự kinh ngạc len lỏi vào trong Phúc Tuần. Đây là lần đầu tiên từ Tam huynh của mình, chàng nghe được một câu động viên, khuyên nhủ chân tình đến vậy. Phải chăng giống như Lôi Vi đã từng nói với chàng, cho đi chân thành sẽ nhận lại chân thành.
_Khụ!- Bị Phúc Tuần nhìn, Phúc Hoằng ho khan một cái.- Ta sẽ tìm cách liên lạc với người của Yên Khâu. Nghe nói Chu Tướng quân đã bị Anh Đức Hoàng đế đưa tới Bắc mạc của Yên Khâu. Để thực hiện kế hoạch, chúng ta cần sự trợ giúp của quân Bắc mạc Yên Khâu. Không biết lão già đó có chịu giúp không.
_ Chu Tướng quân nhất định giúp.
Phúc Tuần khẳng định một câu chắc nịch. Không nói gì thêm, Phúc Hoằng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
*
Hoàng cung Tân Thục, Tết Nguyên Tiêu năm Thành Thuỵ thứ 32
Tiết trời tuy đã vào xuân nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn chưa ngừng thổi khiến bầu không khí vẫn ẩm ướt và giá lạnh. Trên các mái nhà và cành cây, từng đụn tuyết nhỏ phủ trắng xoá một vùng, ánh mặt trời trên cao nhẹ nhàng chiếu xuống những tia nắng ấm áp của mùa xuân khiến những đụn tuyết kia trở nên rực rỡ trông chẳng khác nào những viên kim cương lấp lánh tựa như một sự kết tinh tuyệt hảo thiên nhiên.
Từ sau đêm giao thừa, mấy ngày nay đám người hầu trong cung lại có dịp làm nóng cơ thể bởi trong cung tối nay sẽ tổ chức tiệc Nguyên Tiêu. Tuy nói là tổ chức một bữa tiệc nghe có vẻ linh đình hoành tráng là thế, song kỳ thực đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ giữa những người trong Hoàng tộc mà thôi. Kỳ thực vùng biên ải đang loạn lạc, Thái tử vẫn bị bắt giữ làm con tin như thế, nào ai có tâm trạng mà chìm đắm trong rượu ngon cùng ca múa.
Vừa ngắm nhìn Tuyết Cách Công chúa, Lôi Vi chậm rãi đưa nôi, môi khẽ hát một điệu ru, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Mới đó đã hơn ba tháng trôi qua rồi. Tuyết Cách lớn lên khoẻ mạnh, phát triển đúng lộ trình khiến lòng nàng thực sự rất vui. Nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ mới vừa chào đời đã thiếu đi tình thương của cha, lòng nàng lại không khỏi buồn và nhớ chàng. Sứ điệp [1] của hai người thi thoảng lại bay về nơi đối phương giúp giúp hai bên biết được tình hình của nhau. Song nó cũng chỉ là vơi đi phần nào nỗi nhớ trong lòng nàng, còn sự khắc khoải kỳ thực vẫn còn đó. Bởi điều nàng mong muốn không chỉ đơn giản là tin báo bình an của chàng mà còn là có thể được nhìn thấy chàng bằng xương bằng thịt, có thể cùng với chàng trò chuyện thâu đêm suốt sáng. Chứ không phải là sống trong nỗi nhớ thế này.
Càng nghĩ lòng nàng càng buồn, điệu ru vì thế da diết. Trong nôi, Tiểu Công chúa hơi cựa người một chút rồi tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ với lời ru dịu dàng của mẫu thân. Tuyết Cách hãy còn quá nhỏ để hiểu hết những gì đang xảy ra xung quanh. Như thế này có khi lại hoá hay. Khẽ cong môi lên tạo thành một nụ cười, Lôi Vi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bé nhỏ của con gái mình.
Người xưa vẫn có câu sinh con mới hiểu được lòng cha mẹ. Giờ nghiệm lại, Lôi Vi cảm thấy không sai tí nào. Từ khi có Tiểu Công chúa, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dồn vào đứa trẻ này, không chỉ chăm sóc nó kỹ lường mà còn tìm cách bảo vệ nó thật tốt. Khó khăn vất vả nàng chẳng nề hà việc gì. Chỉ có điều...lắm khi một mình ngồi đưa nôi của Tuyết Cách giữa gian phòng vắng lặng này nàng thực sự mong muốn có bờ vai của chàng bên cạnh để tựa vào.
_ Cách Nhi! Ba của con nhất định sẽ trở về. Mẹ và ba sẽ bảo vệ con thật tốt để con có một tuổi thơ thật êm đềm.
Nở một nụ cười thật tươi, Lôi Vi nhẹ cúi người xuống đặt một nụ hôn thật dịu dàng đong đầy yêu thương lên trán Tuyết Cách.
Tiếng cửa nhẹ vang lên thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Đồng Thảo cùng Hoa Lệ đang bước vào.
_ Thải tử phi!- Vừa thi lễ, Đồng Thảo vừa cung kính nói.- Sắp đến giờ dự tiệc rồi ạ. Mời Người đi thay y phục. Nô tỳ sẽ chăm sóc Tiểu Công chúa.
Từ sau khi hạ sinh Tuyết Cách Công chúa, Lôi Vi một hai đòi tự mình chăm sóc đứa bé và không cần đến vú nuôi. Thái độ kiên quyết của nàng ngay đến cả Lệ phi cũng không thể nào khuyên nhủ được vậy nên Hoàng thượng phải hạ lệnh để Thái tử phi tự mình nuôi nấng hài tử. Việc này đã dấy lên mâu thuẫn trong triều đình. Những người ủng hộ Thái tử liền ra sức bảo vệ nàng và Tiểu Công chúa. Còn những người chống đối phản đối chuyện này ra mặt vì chuyện này đi ngược lại với luật định đã có từ bao đời nay. Đó là Tiểu Công chúa hay Tiểu Hoàng tử sau khi được sinh ra sẽ liền được đưa cho vú nuôi nuôi nấng, chăm sóc.
Để tránh cuộc cãi vã không cần thiết nàng đã nhờ Edlen lên triều làm thuyết khách giải thích cho mọi người hiểu rõ ý nghĩa việc nàng đang làm nên sự việc mới lắng xuống, Bằng không e rằng đến giờ phút này, mẫu tử nàng vẫn chưa được yên ổn. Sau lần đó, để tránh phe chống đối bài xích lấy chuyện này làm cớ về sau, nàng bèn để Đồng Thảo làm vú nuôi chăm sóc Tư Quân Công chúa.
_ Được rồi!- Vừa đứng lên, Lôi Vi vừa nói.- Tỷ chăm sóc Tuyết Cách cho ta. Tiểu Công chúa chỉ vừa mới ngủ được một lúc, nên chắc còn lâu lắm mới thức. Nếu Tiểu Công chúa thức, tỷ lấy đồ chơi ra để nó chơi. Nhớ cẩn thận đừng để Tuyết Cách ngã từ trên cao xuống.
_ Vâng! Nô tỳ sẽ cẩn thận!
Gật đầu hài lòng Lôi Vi toan bước vào khuê phòng để chuẩn bị lại nghe bên ngoài Tiểu Khổng Tử vọng tiếng vào.
_ Nam Cung nhị thiếu gia tới! Mạnh Chuyết Công tử tới!
_ Nữa!- Lôi Vi thở ra một hơi dài thường thược.- Lại tới nữa rồi!
Từ ngày có Tuyết Cách, Mân Lãng đã xin Thiên Phương Công chúa ở lại phủ của Phúc Tường. Nên cậu nhóc này cùng Mạnh Chuyết cứ cách vài ngày lại đến Túc Duyên các của nàng một lần. Tiếng là thăm tiểu cấm tử (hoàng bá mẫu) nhưng kỳ thực là đến để chơi với Tuyết Cách. Chẳng biết Tuyết Cách lớn lên có trở thành đại mỹ nữ hay không chỉ biết rằng hai tiểu nam tử này cứ vài ngày không đến chơi với Tuyết Cách là không chịu được. Thấy vậy nàng cũng chỉ mỉm cười chứ chẳng cấm cản chúng làm gì.
_ Nương nương có cần...
_ Mặc kệ chúng đi! Dù sao chúng vẫn còn nhỏ.- Lôi Vi cắt ngang lời của Hoa Lệ.- Chúng ta vào trong, để chúng ngoài này chơi.
_ Vâng!
Dứt câu, Lôi Vi cùng Hoa Lệ vào trong chuẩn bị đi dự yến. Bên ngoài Đồng Thảo vừa ru Tuyết Cách vừa ứng phó với sự nghịch ngợm của hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi chơi.
Khi nàng trở ra, Yên Xuân cũng vừa vào tới Túc Duyên các. Cả hai liếc mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Hơi nghiên đầu nhìn về phía sau nàng ấy, Lôi Vi khẽ gật đầu hai lòng. Đã hứa với hai người bọn họ, nàng có cách giúp bọn họ bên nhau, nàng nhất định sẽ giúp. Càng huống hồ, trong thời gian qua, hai người bọn họ đã giúp nàng không ít chuyện. Đặc biệt từ sau khi nàng hạ sinh Tuyết Cách, Yên Xuân gần như một tay lo hết mọi việc của nàng. Vậy nên, lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.
Vừa đi, bọn họ vừa cười nói rôm rả với nhau. Câu chuyện đa phần xoay quanh chuyện giặc dã và cầu Phúc Tuần bình an, sớm ngày trở về.
_ Thái tử phi cát tường!
Đám phi tử khác của Đông cung điện vừa nhác thấy bóng nàng từ xa đã nhanh chóng đi chậm lại cúi người thi lễ. Sắc mặt bọn họ không để lộ ra bất kỳ điều gì, nhưng chỉ có trời mới biết được, bọn họ rốt cuộc đang nghĩ điều gì trong lòng. Hứa Thuỷ Trúc và Hoắc Tương Nguyệt từ sau sự vụ lần trước, phụ thân của bọn họ được Lôi Vi minh oan tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng vẫn là phần nhiều e dè hơn là kính nể Lôi Vi. Tự bản thân mối quan hệ giữa bọn họ dường như cũng đã bớt thù hằn hơn. Đặng Phượng Thoa suy cho cùng cũng là người ngoài cuộc, đối với sự việc đó cũng không mấy quan tâm nhưng đứng ngoài nhìn vào, nàng ta trong lòng thực sự khâm phục bản lĩnh của Lôi Vi nên dạo gần đây cũng năng qua Túc Duyên các của nàng hơn. Tiếng là muốn thăm Tiểu Công chúa, song nàng biết rõ nàng ta chính là đang muốn nương nhờ nàng. Còn Ngọc Nhạn vẫn vậy, thái độ tuy đã bớt xa cách đôi chút nhưng vẫn rất khó gần. Quả thật, nàng dù hợp tác với nàng ta nhưng trong tâm cũng không muốn gần gũi với nàng ta nhiều. Nói gì đi chăng nữa, có những chuyện nàng có thể buông bỏ nhưng không thể tha thứ được.
_ Mọi người đứng lên cả đi!- Chất giọng Lôi Vi không nhanh cũng không chậm.
_ Vâng!- Mọi người đồng thanh.
Nhìn một lượt năm người bọn họ, lòng Lôi Vi khẽ thở dài. Ngoài nàng và Ngọc Nhạn ra, năm giai nhân tử nhập Đông cung cùng một lúc giờ chỉ còn bốn. Tiếp sau đây, ai đi ai ở?!
_ Chúng ta mau đến Duyệt Lạc cung không thì trễ mất.
_ Vâng!
Vừa nói, đám phi tử vừa nhường đường cho Lôi Vi đi trước. Được mọi người tung hô hệt như trong những bộ phim truyền hình cổ trang nàng từng xem trước kia, cảm giác như bản thân được người khác trọng vọng. Nhưng chỉ khi là người đứng trong cuộc rồi, nàng mới hiểu rõ lễ nghi đầy đủ không thiếu chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Năm nay, nhân tết Nguyên Tiêu, Định An Hoàng đế tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng sinh thần của Hoàng hậu nên ai nấy cũng chuẩn bị một phần lễ. Vừa đi cả đoàn vừa bàn tán xôn xao khiến suốt cả dọc đường không ngớt tiếng nói cười.
_ À phải rồi!- Vừa hỏi, Lôi Vi vừa quay về phía Yên Xuân.- Yên Lương viên định tặng thứ gì cho Hoàng hậu vậy?
_ Hồi Thái tử phi! Chỉ là chút quà mọn thôi.
_ Nhưng ta rất hiếu kì đó! Một người tài năng như tỷ chắc chắn món quà của tỷ sẽ rất ý nghĩa.
Dứt câu nói, Lôi Vi xoay hẳn người về phía Yên Xuân, song lực chú ý vốn không đặt trên người nàng ấy.
_ Đúng đấy!- Phượng Thoa góp tiếng vào.- Thái tử phi nói đúng đấy. Yên Xuân tỷ hãy cho mọi người mở mang tầm mắt đi.
_ Thật ra...quà của ta vẫn đang trên đường chuyển đến. Nên sẽ về muộn một chút!
_ Ồ!- Lôi Vi không giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn trong đó là sự tiếc nuối.- Xem ra chúng ta phải chờ đợi rồi. Cũng đúng! Người xưa vẫn thường nói, những thứ quý hiếm nào dễ gì được nhìn thấy. Phải không?
Tiếng bàn tán sau lưng Lôi Vi nổi lên, ai nấy cũng đồng với ý kiến của nàng.
Vừa đi, cả đoàn vừa cười nói rôm rả, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước cổng của Duyệt Lạc cung. Chờ tỳ nữ vào thông báo với Hoàng hậu, họ mới tiến vào trong hậu viên. Bên trong các phi tần của Định An Hoàng đến đều đã ngồi vào chỗ của mình.
_ Tham khiến Hoàng hậu Nương nương! Hoàng hậu Nương nương kim an! Tham kiến các vị Nương nương! Các vị Nương nương cát tường!
_ Các người đứng lên cả đi!
_ Vâng!
Sau câu nói đó, đám phi tử của Đông cung điện nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình theo thứ tự lớn bé rõ ràng. Bởi Định An Hoàng đế vẫn chưa đến nên buổi tiệc vẫn chưa thể bắt đầu. Vì vậy mọi người vừa ngồi thưởng trà vừa nói chuyện với nhau. Các câu chuyện của họ phần nhiều vẫn liên quan đến chốn hậu cung thế nhưng đôi khi có những người nói bóng gió xa xôi chuyện triều chính. Vốn không phải là người tò mò hay thích tọc mạch, nên đa phần Lôi Vi giữ im lặng. Chỉ khi nào có người hỏi tới nàng mới trả lời bâng quơ. Riêng những việc liên quan đến Phúc Tuần, nàng cùng đám phi tử của chàng tìm cách trả lời khéo léo.
Cuộc trò chuyện đương lúc sôi nổi, một nữ tỳ men dọc theo phía sau chỗ ngồi của các phi tần tiến về phía Yên Xuân. Trông dáng vẻ của nàng, ai cũng dễ dàng nhận ra nàng đang cố biến mình trở thành người vô hình ở nơi này.
Lôi Vi sau khi trả lời xong câu hỏi của một vị Nuơng nương liền quay về phía Yên Xuân. Lúc thấy nàng ấy liền tục chau mày khi nghe nàng tỳ nữ của mình bẩm báo, nàng không khỏi lo lắng. Đợi đến khi Yên Xuân phất tay cho nàng tỳ nữ lui ra, nàng mới nghiên đầu về phía nàng ấy, khẽ hỏi:
_ Yên Xuân tỷ! Đã xảy ra chuyện gì sao?
_ Có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!- Yên Xuân nghiêng người về phía Lôi Vi, thấp giọng.- Lễ vật ta chuẩn bị cho Hoàng hậu trên đường về đã bị cướp, tên nô tài thân tín của ta cũng xảy ra chuyện nên...
Bỏ lửng câu nói, vẻ mặt của Yên Xuân ít nhiều lộ ra vẻ ảm não.
Không chần chừ lâu, Lôi Vi phẩy tay về phía Hoa Lệ rồi nghiên người ra sau.
_ Ngươi nhanh chóng về các, lấy cho ta bộ trang sức mà Edlen đã làm tặng ta nhân đầy tháng của Tiểu Công chúa.
_ Thái tử phi!- Yên Xuân khẽ thốt lên.
Lôi Vi đưa tay lên miệng ra hiệu cho Yên Xuân im lặng sau đó phẩy tay về phía Hoa Lệ ý bản nàng ta nhanh chóng trở về Túc Duyên các. Mọi việc chỉ diễn ra trong vòng chưa tới một phút nên chẳng ai kịp để ý đến hai người. Cả hai nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi sao cho ngay ngắn, tránh để người khác nhìn ra điểm bất thường.
_ Hoàng thượng giá lâm!
Từ đằng xa, tiếng của Ổng Tổng quản vang lên. Nhất tề mọi người bên trong đều đứng lên hướng về phía Hoàng thượng mà hành lễ.
_ Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, Định An Hoàng đế chậm rãi gật đầu rồi cho mọi người ngồi xuống. Ngay sau lời chúc mừng của Ngài, đám ca vũ của Thái Thường Nhạc phủ nhanh chóng bước ra sân khấu và biểu diễn bài múa chúc mừng. Lúc này vãn yến [2] mới thực sự bắt đầu.
Trong lúc mọi người tập trung vào điệu múa điêu luyện của những nàng ca vũ, Lôi Vi lại không ngừng quan sát cử chỉ, sắc mặt của Hoàng thượng. Các biểu hiện bên ngoài như tay chân run rẩy, gương mặt dù đã giấu kỹ nhưng vẫn lộ ra vẻ bất an, lo lắng và cả sự mệt mỏi, đôi mắt đờ đẫn không còn tinh anh...tất cả đều nói lên rằng sức khoẻ của Định An Hoàng đế có vấn đề nghiêm trọng. Thế nhưng, nàng kỳ thực không thể nào đoán biết được Ngài mắc phải chứng bệnh gì. Cùng với đó, khi Định An Hoàng đế cho nhập tiệc không được bao lâu, một toán lính chạy vào canh giữ khắp hậu viên càng chứng tỏ trong lòng Ngài, sự bất an lo lắng đang ngày một tăng cao. Trong thời điểm chiến tranh đang xảy ra này, việc lo sợ bị hành thích không có gì là lạ. Nàng có thể hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trước kia, tuy nàng thường xuyên được ba mẹ dẫn đến bệnh viện Mỹ Lương để tiếp xúc với môi trường y tế thế nhưng nàng chưa bao giờ chú tâm vào việc tìm hiểu các dụng cụ y tế chứ đừng nói gì đến chuyện quan sát ba hay mẹ mình chữa bệnh như anh trai nàng. Vậy nên vốn kiến thức về y học của nàng về cơ bản chủ yếu có được là do đọc sách lướt web chứ không phải là những trải nghiệm thực tế. Nên gặp những trượng hợp nặng thế này nàng thật không biết làm thế nào để xác nhận. Thật đau đầu!
_ Hoàng hậu! Nhân Tết Nguyên Tiêu, Trẫm đặc biệt tổ chức buổi sinh thần này cho nàng. Song bởi vì quốc gia đang lâm nguy, Trẫm khó lòng lo mọi việc chu toàn được.
_ Bệ hạ! Được Người quan tâm như vậy, thần thiếp nào có mong muốn gì hơn. Nay đất nước đang lâm nguy, Thái tử đang lâm nạn, Người vẫn để tâm đến thần thiếp như vậy, thần thiếp cảm kích vô cùng.
Bài múa kết thúc, Định An Hoàng đế và Hoàng hậu quay lại trò chuyện. Phu thê hai người trò chuyện chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người. Ai ai cũng hướng mắt nhìn về phía Đế Hậu mà không ngừng trầm trồ. Đúng như lời Hoàng hậu nói, được Hoàng thượng quan tâm quả thật là một diễm phúc dù cho đó chỉ là hư tình giả ý. Kỳ thực, nói là hư tình giả ý cũng có phần quá đáng, thế nhưng từ trước đến nay, người luôn ở trong tim Định An Hoàng đế là Mẫn Quý phi, mẫu phi của Phúc Tuần. Sau này, Ngài dùng phần tình cảm ít ỏi còn lại san sẻ cho các phi tử khác, đến lượt bà e rằng chẳng còn đủ nữa hoặc nếu có cũng chỉ là tình nghĩa giữa Đế- Hậu mà thôi.
_ Nàng đừng nói vậy? Nào! Trẫm có món quà đặc biệt muốn tặng cho nàng.
Rất nhanh chóng sau đó, một tên tiểu Thái giám dưới trướng Ông Quốc Dương ở Đại điện nhanh bưng lên một cái khay cỡ nhỏ trên phũ vải đỏ khiến ai nhìn thấy cùng hiếu kỳ vô cùng. Quay sang tạ ơn Định An Hoàng đế, Hiếu Nhân Hoàng hậu chậm rãi mở tấm vải đỏ ra. Một chuỗi ngọc trai óng ánh, lấp lánh hiện ra ngay trước mắt mọi người.
_ Ta đã sai người tìm những viên ngọc trai sáng nhất, đẹp nhất để xâu lại thành chuỗi ngọc này tặng cho Hoàng hậu. Có lần Thái tử phi nói với Trẫm, Ngọc trai là vật tượng trưng cho tình nghĩa phu thê ba mươi năm. Hôm nay, nhân tổ chức buổi sinh thần này cho Hoàng hậu, ta muốn nói với nàng rằng, trong tim ta, ta luôn coi trọng tình nghĩa phu thê của chúng ta. Ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Những từ, những chữ ấy quả thật khiến người khác nghe thấy không khỏi xúc động. Khoé mắt của Hiếu Nhân Hoàng hậu cay cay, một giọt nước mắt trực trào có thể lăn dài bất kỳ lúc nào. Chẳng cần biết những lời nói kia là thật tình hay giả ý, bà chỉ biết rằng, từ ngày bà bước chân vào Đông cung, trở thành phi tử của Ngài, lòng bà vẫn chỉ luôn hướng về Ngài như đoá Hướng Dương luôn hướng về mặt trời.
Tiếp sau màn tặng quà của Định An Hoàng đế, các phi tần khác cùng lần lượt tặng quà cho Hoàng hậu. Không cần nói cũng biết những món đồ họ tặng đều là trân châu bảo ngọc cực phẩm mà trong Hoàng cung vốn dĩ không hề thiếu. Lúc gần đến lượt Đông cung, Hoa Lệ mới trở lại, đứng ngay ngắn vào chỗ, nàng khẽ gật đầu với Lôi Vi. Khi ấy, nàng mới quay về phía Yên Xuân.
_ Ta đã an bài cả rồi! Tỷ đừng lưỡng lự nữa. Đây là buổi sinh thần của Hoàng hậu, chúng ta không thể để xảy ra sai sót.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Yên Xuân cũng không nói thêm điều gì. Khẽ mỉm cười, nàng nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời cảm tạ. Cùng lúc đó, tên tiểu Thái giám đứng bên cạnh Hoàng hậu lại dõng dạc hô to.
_ Thái tử phi tặng Hoàng hậu một bức tranh đá quý Phượng hoàng vũ.
Cùng lúc đó, Tiểu Khổng Tử và Tiểu Đậu Tử khiêng bức tranh vào. Đi đến đâu mọi người đều trầm trồ đến đó. Từ trước đến nay họ chỉ biết tranh có thể khảm bằng ngọc trai, bằng xà cừ, chưa bao giờ nghe đến loại tranh này. Nên ai nấy cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên. Những mảnh đá quý với muôn vàn màu sắc khác nhau bắt nắng, toả sáng lấp lánh khiến người đối diện không khỏi loá mắt.
_ Món quà của Thái tử phi thật khiến cho ta hiếu kỳ. Con có thể nói qua một chút cho mọi người cùng rõ không?
_ Hồi Hoàng hậu!- Vừa đứng lên, Lôi Vi vừa xoay người về phía Hoàng hậu mà nói.- Kỹ thuật làm tranh bằng đá quý này là nhi thần học được từ thúc thúc mình từ rất lâu rồi. Đây là lần đầu tiên nhi thần tự mình làm ạ. Dĩ nhiên trong quá trình làm, nhi thần có nhờ đến sự giúp đỡ của Edlen đại nhân trong việc chọn đá quý cũng như cắt hoặc mài dũa hay giã chúng ạ.
_ Vậy con đã chọn những loại đá quý gì? Có thể kể tên không?- Định An Hoàng đế trầm giọng xuống.
Xoay người hướng về phía Định An Hoàng đế, Lôi Vi nhẹ nhàng mỉm cười.
_ Dạ vâng ạ! Những chỗ như mào, thân của Phượng Hoàng, nhi thần dùng Ruby. Mắt được làm từ Lục bảo. Cẩm thạch cho phần mỏ. Hoàng ngọc, Hoàng yến ngọc, Mã não, Alexandrine, Ngọc Cản Lãm cho phần cánh. Topaz vàng cho phần đuôi. Vệt xanh dài ở cuối đuôi nhi thần dùng Thố Ngọc. Các đốm sáng màu xanh là nhi thần sử dụng Sapphire để làm. Các loại đá Ngọc xanh biển, Topaz xanh dương, đá Opal được dùng để làm bầu trời ạ.
Nghe Lôi Vi kể tên, mọi người ai nấy cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai vì những thuật ngữ tiếng nước ngoài nàng sử dụng. Người nghe ra lại không khỏi trầm trồ ngạc nhiên bởi những loại đá quý như Topza, Ngọc Cản Lãm, Alexandrine, Opal, Ruby, Lục bảo hay Hoàng yến ngọc rất khó tìm thấy ở Tân Thục. Chính điều này đã khiến cho bức tranh bằng đá quý của Lôi Vi trở thành món lễ vật nổi bật nhất.
_ Những loại đá này rất quý hiếm ở Thục quốc ta.- Gật gù, Định An Hoàng đế vuốt râu hỏi.- Thái tử phi làm thế nào có được?
_ Hồi Hoàng thượng! Là nhi thần nhờ Edlen đại nhân hỏi mua những thương nhân phương Tây dọc vùng Tây Thuỷ ạ. Bọn họ vì muốn làm ăn lâu dài ở Thục quốc ta nên bán cho Edlen đại nhân với giá phải chăng ạ.
_ Thảo nào cuối năm ngoái Edlen lại bận rộn rời khỏi Hoàng cung đến vậy.- Vừa nói, Định An Hoàng đến vừa cười giòn giã.
Trên thực tế, sự thật của cuộc mua bán này chỉ có nàng và Edlen mới biết rõ. Khi làm cuộc đổi chác này, nàng mới hiểu rõ cậu "nhường một bước, đôi bên cùng có lợi.", hay như để đạt được mục đích không thể không dùng lợi ích để mua chuộc nhân tâm của những kẻ có dã tâm. Hay nói đúng hơn, làm chính trị chính là làm cho đôi tay mình nhúng tràm.
_ Bức tranh của Thái tử phi rất đẹp! Ta rất hài lòng. Cảm ơn con rất nhiều.
_ Hoàng hậu quá khen rồi ạ! Chỉ cần Hoàng hậu thích, nhi thần trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Tiếp theo đó, những món quà khác của các phi tần cũng như các Công chúa, Hoàng tử được dâng lên. Lần lượt hết món quà này đến món quà nọ khiến cho ai nấy cũng không khỏi loá mắt. Ngồi trên cao, Định An Hoàng đế quay sang nhìn Hoàng hậu mà gật đầu hài lòng. Sau màn tặng quà, màn ca vũ tiếp tục cùng với đó, đám người hầu cũng dâng những món ăn chính lên tận từng bàn. Vừa thưởng thức yến ca [3], mọi người vừa cùng nhau bàn luận sôi nổi vui vẻ khiến bầu không khí nóng dần lên. Ai nấy cũng gật gù, tấm tắc ngợi khen.
Rót đầy rượu vào ly, Định An Hoàng đế chậm rãi nâng lên. Dù đã cố phớt lờ tình hình hiện tại của bản thân, nhưng với tình hình lúc này, e rằng khó lòng che dấu được.
_ Nào! Mọi người!
Lời của Định An Hoàng đế vừa vang lên, lập tức mọi người im lặng, hướng về phía Ngài mà chú ý lắng nghe.
_ Nhân buổi tiệc sinh thần này của Hoàng hậu, nhìn thấy các khanh phi trên dưới hoà thuận thế này, Trẫm thật sự rất vui. Người xưa từng nói gia hoà vạn sự hưng. Trẫm hy vọng các khanh phi cũng các tôn tử có thể mãi hoà thuận như thế này. Trẫm mời mọi người một ly!
Định An Hoàng đến vừa dứt câu, ngay lập tức từ phi tần cho đến tử tôn đều đồng loại đứng lên, hướng về Ngài mà thi lễ.
_ Tạ ơn Hoàng thượng thưởng rượu. Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Nói đoạn tất cả mọi người đồng loạt uống cạn ly rượu của mình. Nhìn khắp lượt mọi người với ánh mắt hài lòng, Định An Hoàng đế chậm rãi đứng lên.
_ Được rồi! Trẫm vẫn còn việc phải xử lý. Mọi người hãy ở lại mừng sinh thần của Hoàng hậu.
Đặt ly rượu xuống bàn, Định An Hoàng đế quay về phía Hoàng hậu nở một nụ cười ôn nhu rồi chậm rãi đứng lên, rời khỏi bàn tiệc. Gắng giữ vững tinh thần, Ngài tiến bước về phía trước. Nhưng vừa bước được một bước đầu đã choáng, mắt đã hoa, mọi thứ cứ vậy mà mờ nhạt dần đi. Không được! Nguyên do tổ chức bữa tiệc này chính là bởi muốn cho đám quan lại cũng như Hoàng Viêm quốc thấy được Hoàng đế Tân Thục vẫn còn đang rất khoẻ mạnh, có thể giải quyết chính sự, để kìm hãm đám người phe chống đối. Vậy nên tuyệt đối không được...
Thế nhưng...
_ Hoàng thượng!
_ Thái y! Mau gọi Thái y!
_ Hoàng thượng! Người mau tỉnh lại đi!
Hàng loạt tiếng kêu la, theo đó là một loạt âm thanh vang lên tạo thành một loại tạp âm đinh tai nhức óc nhưng kinh hoàng đến tột độ. Ai nấy cũng vội vây quanh lấy Định An Hoàng đế đang nằm bất động trên sàn. Lôi Vi vội chen vào giữa đám đông, bắt mạch nàng không khỏi giật mình khi nhận ra rằng vị vua này đã sắp đi hết đoạn đường của mình.
_ Mọi người mau tản ra!- Lôi Vi hét lớn.- Mọi người mau tản ra, có như vậy Bệ hạ mới hít thở được.
Ngay lập tức mọi người vội tản ra. Lôi Vi nhanh chóng quay về phía Ông Quốc Dương.
_ Làm phiền Tổng quản sai người đưa Bệ hạ về yến thất [4] của Hoàng hậu.
Vội gật đầu, Ông Quốc Dương sai hai tên Thái giám nhanh chóng tìm võng khiêng Định An Hoàng đế về tư phòng của Hoàng hậu. Liền sau đó, Trần Thái y cũng đã nhanh chóng có mặt để chẩn bệnh. Khi Trần Thái y ở bên trong chẩn bệnh cho Định An Hoàng đế, trong khi Ngọc Nhạn sai Ông Quốc Dương lệnh mọi người rời khỏi Duyệt Lạc cung, Lôi Vi hết đi tìm Đồng Vũ để phối hợp với Phúc Tường bảo vệ Hoàng cung, lại chạy đến chỗ Edlen mượn sách y học để tham khảo. Tra một hồi lâu, nàng không khỏi giật mình.
_ Là trúng độc! Hg mãn tính.
_ Hg? Are you sure? (Thuỷ ngân? Người chắc chắn?)- Edlen cả kinh.
_ Thời gian trúng độc có lẽ đã được một thời gian rồi.- Phớt lờ câu hỏi của Edlen, Lôi Vi tiếp tục suy luận.- Nhưng nguồn trúng độc là nguồn nào?
Nhìn sắc mặt có phần thất thần của Lôi Vi, Edlen cũng không tránh khỏi lo lắng.
_ Nếu là Thuỷ ngân rất có thể chất độc thẩm thấu vào da mà đi vào trong hoặc ngược lại từ trong ra ngoài. Hít phải cũng có thể bị nhiễm độc.
Những điều Edlen suy luận không sai. Thậm chí Lôi Vi trước kia từng nghe kể khi Định An Hoàng đế còn làm Thái tử, ra ngoài xuất tuần, từng có lần bị người khác ám hại trên quần áo. May phát hiện kịp thời nên sức khoẻ khi đó không bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sau lần đó, chẳng bao lâu Ngài lên ngôi Hoàng đế nên hung thủ không có cơ hội ra tay nữa. Lần này xem chừng đối phương đã rút kinh nghiệm của người đi trước hoặc cũng có thể từ chính việc của mình năm đó.
_ Nếu thấm thấu vào da thì không khả thi lắm. Vì thứ trực tiếp tiếp xúc với da là y phục. Nhưng trước khi đến được tay người mặc nó phải trải qua công đoạn giặt giũ phơi khô sau đó xếp gấp rồi được cung nữ đem đến. Giặt giũ y phục phải trải qua nhiều công đoạn như vậy cũng sẽ có nhiều người tiếp xúc, từ đó cũng sẽ có không ít người nhiễm độc. Vậy nên cách này sẽ rất dễ bị phát hiện.
_ Có thể thông qua và nước thấm vào da.- Edlen tiếp tục suy luận.
_ Nếu là nước, nơi có khả năng nhất chính là Trì Tiên điện. Nhưng nơi đó cũng không ổn bởi đó là bể tắm của Hoàng tộc. Không chỉ có Hoàng thượng mà các phi tử, Hoàng tử, Công chúa đều đến đó tắm. Làm như vậy sẽ hại chết cả Hoàng thất không phải sao?
Những gì Lôi Vi nói hoàn toàn có lý. Vậy thì Thuỷ ngân có thể theo đường nào vào cơ thể? Cả gian phòng chợt im ắng hẳn. Bầu không khí căng thẳng, nặng nề bao trùm lên cả hai người. Cả hai đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc Thuỷ ngân bằng cách nào có thể xâm nhập được vào cơ thể. Chỉ khi nào tìm ra được con đường xâm nhập vào cơ thế, vấn đề trước mắt, ngăn ngừa Định An Hoàng đế tiếp xúc với chất độc mới được giải quyết.
_ Đồ ăn!- Cả Lôi Vi và Edlen đồng thanh.
_ Nếu như vậy, tìm kiếm ở Ngự trù phòng sẽ không có kết quả. Vì trước khi dâng đồ ăn cho Hoàng thượng, các Thái giám đều đã kiểm tra thử chất độc rồi. Vậy thì chỉ có trên đường đưa đồ ăn vào chỗ Hoàng thượng thôi.
_ Đúng vậy!- Edlen gật đầu đồng tình.- Nhưng ở Ngự trù phòng sẽ có thứ có ích cho chúng ta.
Ẩn ý trong câu nói của Edlen, Lôi Vi dường như hiểu ra. Đưa tay lên chống cằm, Lôi Vi không khỏi nghĩ ngợi.
_ Nương nương!
Tiếng Tiểu Khổng Tử từ ngoài sân vọng vào khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Vừa nãy khi rời khỏi Duyệt Lạc cung, nàng đã bảo Tiểu Khổng Tử ở lại nghe ngóng tình hình, có chuyện gì lập tức đến chỗ Edlen báo cho nàng biết.
_ Vào đi!
Ngay lập tức Tiểu Khổng Tử có mặt trong phòng, Hắn định thi lễ với nàng nhưng nàng đã nhanh chóng xua tay trực tiếp bỏ qua những lễ nghi rườm rà đó.
_ Tình hình thế nào rôi?
_ Trần Thái y chẩn đoán Hoàng thượng trúng độc Thuỷ ngân, ít nhất là hai năm ạ.- Tiểu Khổng Tử vội vàng bẩm báo.- Ông ta nói não của Hoàng thượng đã bị tổn thương rồi, khả năng tỉnh lại khá thấp.
_ Lúc Trần Thái y khám, Hoàng thượng có phản ứng gì không?
_ Hình như có ạ! Nô tài nhìn thoáng qua, có thấy đầu ngón tay của Hoàng thượng hơi cử động.
"Khả năng tỉnh lại thấp" chính là ngầm ý nói rằng Định An Hoàng đế có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa. Cũng đúng! Theo những gì Lôi Vi vừa đọc, một khi não bộ bị tổn thương, người bệnh có thể sẽ chìm vào hôn mê sâu, khả năng tỉnh dậy gần như không có. Tuy điều này khiến nàng liên tưởng đến hiện tượng chết não nhiền hơn nhưng với tình hình hiện tại, giả thuyết rơi vào tình trạng người thực vật vẫn cao hơn một chút. Nhưng để đánh giá có phải người thực vật hay không, phải chờ ít nhất ba tháng mới xác định được.
_ Ba tháng thì quá lâu!- Lôi Vi thầm thở hắt.- Hoàng thượng bây giờ ở đâu?
_ Hồi Nương nương! Ông Tổng quản đã đưa Hoàng thượng về Thanh Đức điện. Hiện Ninh Thân vương và Đồng Vũ đã sai Cẩm y vệ bảo vệ nghiêm ngặt Đại điện không để ai tự ý ra vào. Hoàng hậu Nương nương cũng đã sai người phong toả tin tức rồi ạ.
_ Ngươi lập tức thông báo Hoắc Đại tướng quân vào triều. Cứ bảo là Lệ phi triệu kiến. Sau đó, ngươi tìm gặp Đồng Tướng quân, bảo Ngài ấy đến chỗ Edlen Đại nhân, ta có việc cần giao cho Ngài ấy. Truyền khẩu lệnh của ta, các phi tử của Đông cung điện, không ai được tự ý rời khỏi hương vi [5] nửa bước. Đến Thuần Quân điện, bảo Tiểu An Tử cho người cấp tốc gửi thư cho Chiêu Anh Công chúa. Nhớ phải chú ý hành sự, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
_ Vâng!
Dứt câu, Tiểu Khổng Tử vội thi lễ rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Nhưng còn chưa tới cửa hắn đã bị Lôi Vi gọi giật lại.
_ Khoan đã! Ngươi phải giúp ta một việc!
*
Vùng Tây Thuỷ
_ Ngươi nói thật chứ?- Quay ngoắt về tên người hầu của mình, Thập Nhất Hoàng tử trố mắt ngạc nhiên.
Không nói gì, tên người hầu vội gật đầu lia lịa như sợ rằng chủ tử hắn không tin vào những gì hắn nói. Cắm cái xẻng xuống cát, đôi mày của Thập Nhất hơi chau lại. Hắn đang suy nghĩ mọi việc sao cho kỹ càng. Mọi đường đi nước bước lần này tuyệt đối không được để ra sai sót nào.
_ Qua đây!- Vừa nói, Phúc Đạt vừa vẫy tay với tên người hầu.
Không nói gì, tên đó vội vàng chạy đến.
_ Ngươi hãy đưa thư của ta đến Nghi Xương hầu phủ của Nhị Công chúa ở Bách Xuân thành. Nhớ trên đường đi phải cẩn thận.
Bách Xuân thành là một thành lớn nằm lưng chừng ở giữa của Tân Thục. So với khoảng cách giữa Bách Xuân đến chỗ của Phúc Đạt và từ Bách Xuân đến kinh thành thì đi kinh kỳ gần hơn. Xem chừng hắn cũng đã có sự tính toán riêng cho mình. Kể ra cũng phải, vì từ khi nghe tin Thái tử phi thông qua quan viên địa phương của vùng Tây Thuỷ đặt mua một lượng đá quý lớn hắn đã có sự nghi ngờ vì vậy sự chuẩn bị càng trở nên tỉ mỉ hơn bao giờ hết.
Thảo xong bức thư, Thập Nhất Hoàng tử nhanh chóng đưa thư cho tên người hầu mình, căn dặn hắn vài điều sau đó lại vác xẻng lên ra bờ đê làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Lần này hắn chỉ được phép thắng vậy nên kế hoạch phải cẩn thận hơn trước gấp ngàn lần. Hoàng cung muốn giấu? Hắn đâu thể để chuyện này dễ dàng lắng xuống như vậy được.
------------------------------
* Nhân sinh bất tái hảo: đời người không gặp chuyện tốt lần nữa.
[1] Sứ điệp: Bươm bướm trao tin. Chỉ thư từ của đôi trai gái.
[2] Vãn yến: tiệc chiều- tối.
[3] Yến ca: đàn nhạc hát xướng. Chỉ bữa tiệc có ca hát.
[4] Yến thất: chỗ nghỉ ngơi, phòng ngủ.
[5] Hương vi: chỗ nghỉ ngơi, chỗ ở của phi tần.
-----------------------------------
Hết chương 151
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook