Duyên Lệch: Cha Nuôi Con Yêu Người
-
Chương 34: Qua đêm
Tối hôm đó,Sở Du cùng đồng nghiệp có dịp tổ chức party tại một quán bar khá nổi tiếng. Mặc dù đã từ chối vì tửu lượng khá kém nhưng do tính chất công việc lại thêm việc cô là quản lý, cấp trên không đi thì chẳng khác nào cuộc vui không có người đứng đầu, vậy là cô đành ngậm ngùi đồng ý tham gia.
Đêm đã khuya, tiếng đập cửa liên hồi cùng tiếng nói lè dè ở bên ngoài.
‘’Mở cửa cho mami nào, mở cửa…ực…..ưm…’’
Một bóng người đàn ông ngay tức khắc liền mở cửa, cơ thể nhỏ bé trong trạng thái say mèn ngã nhào về phía người anh. Hoắc Dịch Thành nhíu mày, nhìn dáng vẻ lả lướt của cô mà trách móc.
‘’Sao giờ này em mới về? Lại còn trong bộ dạng khó coi thế này, em làm mẹ cái kiểu gì vậy hả! Thiếu Tần còn nhỏ như vậy mà em lại bỏ nó ở nhà mà đi nhậu nhẹt.’’
Sở Du nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể lạng chạng không đứng vững, chỉ tay về phía anh.
‘’Ưm…tôi làm mẹ vậy đấy thì sao, ực….anh là ai mà dám trách móc tôi…người như anh làm sao mà
hiểu được nỗi khổ của người làm mẹ đơn thân.’’ Sở Du tiến đến gần anh, giọng mỗi lúc một lớn, thân thể lảo đảo.
Hoắc Dịch Thành thở dài, đúng là không nên nói đạo lý với đàn bà khi say mà. Anh đỡ lấy cơ thể cô, dìu cô về phòng, ngữ khí nhẹ nhàng đi đôi phần.
‘’Em nhỏ tiếng chút cho con ngủ, nó dậy thấy bộ dạng này của em thì còn ra thể thống gì.’’
Sở Du áp mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, vô thức mà dụi vào, đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt mê người ấy, bất giác nở nụ cười, ngón tay không yên phận mà đưa lên chạm vào từng đường nét hoàn mỹ.
‘’Thật đẹp, Dịch Thành!’’
Tiếng gọi của Sở Du truyền đến làm Hoắc Dịch Thành chợt dừng bước, cúi xuống nhìn vẻ mặt nũng nịu, ngây thơ vạn phần kia. Đã từ rất lâu rồi, anh không được nghe cô gọi anh với cái tên’’Dịch Thành’’, trước kia khi còn là một cô bé, Sở Du những lúc vui vẻ trêu trọc anh thường hay gọi với cái tên này. Ngày hôm nay, một lần nữa anh được
nghe nó một cách trọn vẹn nhất. Con ngươi sâu trầm liền có chút biến đổi, hai tay ôm lấy cô bất giác siết chặt lại.
Sở Du khẽ
rên nhẹ làm anh chợt nhận ra, gương mặt hơi đỏ mà quay đi, cẩn thận để cô nằm
xuống giường.
‘’Để tôi lấy khăn lau cho em tỉnh.’’
‘’Không…ưm…’’
Hoắc Dịch Thành vừa định rời đi liền bị cô nắm lấy cánh tay mà kéo lại. Cả cơ thể cường tráng đè lên dáng người nhỏ nhắn đang cọ quậy trên giường, ánh mắt mộng ảo nhìn trực diện anh, đôi môi nhỏ liên tục mấp máy, phát ra những âm thanh ma mị.
‘’Đừng bỏ tôi lại mà….đừng…’’
Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối lại có chút làm nũng khác xa với bộ dạng xù lông ngày hôm qua. Sở Du hiện tại tựa như một bông hồng quyến rũ khiến bất kể người đàn ông nào cũng không nhịn được mà muốn cất làm của riêng. Đôi mắt xanh lục âm trầm khẽ nhìn ngũ quan xinh đẹp như mây như nước kia. Cảnh tượng trước mắt như mộng lại như thực, anh thật sự không tin rằng lại có một ngày được ở bên cô thế này.
Sở Du không chút đề phòng, vòng tay lên cổ anh, giọng có phần nức nở, đáy mắt ngấn lệ.
‘’Tại sao lại làm thế với mẹ con tôi, tại sao vậy? Tôi thật sự rất hận anh, hận anh…’’
Âm thanh nỉ non của cô khiến anh không khỏi đau lòng, thuận đà ôm lấy cô vào lòng, trái tim giống như bị ai bóp nghẹn lại, thấp giọng nói.
‘’Em hận tôi rất đúng, tôi không mong em có thể hoàn toàn tha thứ cho tôi. Nếu được lựa chọn lại, tôi nguyện dùng cả đời này bảo vệ trái tim em.’’
Sở Du như vỡ òa cảm xúc, cô mím chặt môi, một giọt lệ bất giác mà rơi xuống gò má ửng đỏ như trái anh đào, bàn tay nhỏ bấu nhẹ vào tấm lưng lớn của anh.
‘’Hận anh như vậy…hức…sao…tôi vẫn không kìm được mà yêu anh chứ…’’
Câu nói phát ra từ sâu thẳm trong lòng, nơi chôn giấu những cảm xúc cất giữ bao nhiêu năm nay, ngay lúc này lại không kìm được mà tuôn trào. Hoắc Dịch Thành chấn động rời khỏi cơ thể, nhìn chăm chú lấy diện mạo thanh thuần tuyệt sắc ấy, trong giây lát không kịp phản ứng. Cô yêu anh. Thật sự yêu anh sao?
Sự rời bỏ 6 năm về trước khiến anh nhận ra rằng phải chăng chỉ có mình anh ôm giấc mộng của kẻ si tình, một mình gặm nhắm tình cảm đơn độc này. Giờ khắc này đây, khi Sở Du cất giọng thừa nhận nhận tình cảm, trái tim không thể khống chế mà nhộn nhạo. Hoắc Dịch Thành nhìn sâu vào đôi môi mỏng manh, hồng hào của cô. Một khắc nào đó, hai môi chạm nhau, cảm nhận rõ hơi thở cùng vị ngọt thuộc về cô. Hai cơ thể quấn lấy nhau, giao thao như thể muốn hòa vào làm một. Sở Du lúc này không còn phản kháng, dáng người nhỏ bé uyển chuyển dưới thân anh, mềm mại tựa cành mai.
Làn da nõn nà khiến anh tham lam là hôn lên đó. Nhiều năm qua, cơ thể Sở Du càng thêm tuyệt đẹp, đường nét trở nên rõ nét hơn. Trong cơn say cô giống như con mèo hoang, thôi thúc bản năng đàn ông giấu kín của anh. Cứ như vậy Sở Du và Hoắc Dịch Thành có một đêm triền miên bên nhau.
- -------------------------------------------------------------
Mặt trời lêncao, ánh nắng chiếu rọi căn phòng nơi Sở Du vẫn còn say giấc ngủ. Mãi đến gần trưa, cô mới mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô khẽ nhíu mày, day day hai thái dương, lảo đảo bước ra ngoài.
‘’Mami dậy rồi sao, đồ ăn xong hết rồi, người ngồi xuống ăn luôn đi.’’
Chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra, nhìn bàn thịnh soạn đồ ăn, lại nhìn bóng hình quen thuộc đeo tạp dề đứng ở bếp. Khoan đã!! Là Hoắc Dịch Thành!
Sở Du gần như không tin vào mắt mình, liên tục dụi mắt, không kiểm soát được lời nói.
‘’Anh…anh…anh sao lại ở đây?’’
Hoắc Dịch Thành nở nụ cười thân thiện, cởi bỏ chiếc tạp dề màu hồng đang đối nghịch với lớp âu phục sang trọng bên ngoài. Trông anh lúc này chẳng khác nào người đàn ông của gia đình, giọng nhàn nhạt.
‘’Em không nhớ chuyện đêm qua sao? Chúng ta…’’
Câu nói mập mờ khiến Sở Du sửng sốt, nhìn lại bộ đồ đang mặc, là một chiếc váy mỏng dính. Thật không thể tin nổi!!
Gương mặt cô khó coi đến cực độ, vội đóng sầm cửa lại, lao vào bên trong phòng tắm. Vết tích của đêm qua vẫn còn hiện rõ trên chiếc cổ trắng ngần. Trong trí nhớ của cô về tối qua, cô đã uống rất say, sau đó được Amina đưa về, rồi lên nhà đập cửa và….là anh đã đỡ cô vào. Một đoạn kí ức vội ập đến, những cử chỉ thân mật của cô với
anh.
Sở Du nghĩ đến đây liền đỏ mặt, trời ơi chuyện đáng xấu hổ như vậy sao cô lại làm cơ chứ. Cô vỗ mạnh vào hai má, nhanh chóng thay đồ rồi dè dặt bước ra. Hoắc Dịch Thành và Thiếu Tần đã ngồi sẵn trên bàn ăn, chỉ còn chờ mình cô. Sở Du bước đến, ngồi kế bên Thiếu Tần. Hoắc Dịch Thành từ đầu đến cuối luôn giữ thái độ hòa nhã đến lạ thường, giống như không có chuyện gì xảy ra khiến cô khó xử vô cùng.
‘’Em ăn nhiều vào một chút, ốm như vậy sao có thể chăm con.’’ Anh gắp cho cô miếng thịt to nhất.’’
‘’Anh không cần phải đối tốt với tôi như vậy, thật là có chút không quen.’’ Sở Du ngược lại,
nói vô cùng khó nghe.
Thiếu Tần cảm nhận rõ mùi thuốc súng, liền lên tiếng cắt ngang.
‘’Chú Hoắc nấu ngon lắm, mami ăn thử xem.’’
Sở Du chỉ biết cười gượng, khó nhọc ăn miếng thịt.Thiếu Tần chợt nhớ ra điều gì đó, hào hứng
nói với cô.
‘’Mami, látnữa chú Hoắc hứa sẽ đưa chúng ta đi công viên đó, mami đồng ý nha.’’
‘’khụ…khụ…’’
Cô xém chút nữa là sặc miếng cơm, anh đây là đang có mục đích gì, lấy lòng con trai hay sao. Thật đúng là hết nói nổi. Vừa định từ chối thì cô lại bắt gặp ánh mắt mong chờ cùng sự háo hức của cậu, nhất thời hết cách bèn ngậm ngùi đồng ý. Hoắc Dịch Thành phía đối diện cười như được mùa, liên tục gắp thức ăn cho hai mẹ con cô. Bước chinh phục vợ yêu như thế cũng được coi là có tiến triển tốt rồi.
Ăn xong, một nhà ba người lên xe, di chuyển đến công viên lớn nhất Paris. Khi chiếc xe vừa rờiđi, một ánh mắt hắc ám nào đó âm thầm nhìn về phía họ, trong chốc lát nở nụ cười độc địa.
Đây là khu vui chơi bậc nhất dành cho trẻ nhỏ tại đây, thời điểm hai người đến là chiều nên đông hơn bình thường. Thiếu Tần nhìn về phía những trò chơi mà thích thú vô cùng, lôi kéo cô đến, giọng phấn khích.
‘’Mami nhìn kìa, trò kia vui quá!’’
Sở Du rất lâu rồi mới thấy dáng vẻ trẻ con của cậu, tính chất công việc bận rộn nên chỉ toàn là Dục Lăng đưa Thiếu Tần đi chơi, mỗi lần như vậy cậu đều không có hứng thú, còn nói đó là mấy trò con nít vô vị, nhưng hiện tại lại hào hứng vô cùng, có lẽ điều thằng bé mong ước đó chính là được đi chơi cùng gia đình. Cô khẽ mỉm cười cùng cậu đi xem những vòng quay khổng lồ. Hoắc Dịch Thành ở phía sau nhìn theo bóng lưng hai mẹ con cô, trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc, tình cảm gia đình chính là thứ anh tìm kiếm bấy lâu nay. Mà gia đình của anh chính là cô và
Thiếu Tần.
‘’Mau lên đi tên to xác kia.’’
Cách họ vài mét hai con người nào đó đang lúm khúm theo sau rình rập.
‘’Từ từ thôi, Cảnh Tử, cậu định theo dõi lão đại sao?’’ Đông Khiết vừa mới đặt chân đến Paris liền bị Cảnh Tử lôi kéo đến chỗ con nít này, nhất thời có chút bất mãn.
Cảnh Tử nửa giây cũng không rời mắt khỏi Hoắc Dịch Thành và Sở Du, miệng nhanh nhảu thúc dục.
‘’Đương nhiên rồi, cảnh hiếm có này nhất định tôi phải chụp lại mới được. Ông chủ khét tiếng tàn bạo mà lại đi đến công viên trẻ con, lại ân cần dịu dàng như vậy. Ngàn năm có một đó.’’
Đông Khiết cũng tò mò nên theo sát Cảnh Tử, chợt nhìn thấy một cậu bé giống y đúc Hoắc Dịch Thành, kìm không được mà hét lớn.
‘’A…sao tên nhóc kia lại giống lão đại thế vậy?’’
Cảnh Tử thật muốn bóp chết tên to xác này, đi theo dõi mà hắn giống như phô trương cho mọi người thấy vậy. Cậu bịp miệng Đông Khiết mà lùi lại.
‘’Anh có thích bị điều đến châu Phi làm việc không hả. Tên nhóc đó là tiểu thiếu gia đó!’’
Đông Khiết như hiểu ra mọi chuyện, gật đầu lia lịa rồi im lặng theo sau.
Bên này, Thiếu Tần vui cười đến thấm mệt, liền kéo tay anh.
‘’Chú Hoắc, con muốn ăn kem.’’
Hoắc Dịch Thành xoa nhẹ đầu cậu bé, cười đầy cưng chiều.
‘’Được rồi, vậy hai mẹ con đợi ta một lát nhé. Ta sẽ quay lại ngay.’’
Nói rồi, Hoắc Dịch Thành rời đi ngay sau đó, Sở Du cảm thấy mình giống như người vô hình vậy, hai người họ cứ thân thiết như người một nhà, còn không thèm hỏi ý kiến cô liệu có đồng ý hay không. Sở Du ngồi xuống trước mặt cậu con trai, nhẹ giọng nói.
‘’Đừng làm phiền chú Hoắc như vậy, chú ấy….ưm….’’
Đột ngột từ phía sau, một người thần bí nhân lúc có chút vắng người đã bịt miệng hai mẹ con cô. Sở Du mặc dù rất muốn vùng vẫy để cứu lấy Thiếu Tần nhưng lại không thể chống cự nổi. Cả hai rơi vào trạng thái hôn mê.
Đêm đã khuya, tiếng đập cửa liên hồi cùng tiếng nói lè dè ở bên ngoài.
‘’Mở cửa cho mami nào, mở cửa…ực…..ưm…’’
Một bóng người đàn ông ngay tức khắc liền mở cửa, cơ thể nhỏ bé trong trạng thái say mèn ngã nhào về phía người anh. Hoắc Dịch Thành nhíu mày, nhìn dáng vẻ lả lướt của cô mà trách móc.
‘’Sao giờ này em mới về? Lại còn trong bộ dạng khó coi thế này, em làm mẹ cái kiểu gì vậy hả! Thiếu Tần còn nhỏ như vậy mà em lại bỏ nó ở nhà mà đi nhậu nhẹt.’’
Sở Du nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể lạng chạng không đứng vững, chỉ tay về phía anh.
‘’Ưm…tôi làm mẹ vậy đấy thì sao, ực….anh là ai mà dám trách móc tôi…người như anh làm sao mà
hiểu được nỗi khổ của người làm mẹ đơn thân.’’ Sở Du tiến đến gần anh, giọng mỗi lúc một lớn, thân thể lảo đảo.
Hoắc Dịch Thành thở dài, đúng là không nên nói đạo lý với đàn bà khi say mà. Anh đỡ lấy cơ thể cô, dìu cô về phòng, ngữ khí nhẹ nhàng đi đôi phần.
‘’Em nhỏ tiếng chút cho con ngủ, nó dậy thấy bộ dạng này của em thì còn ra thể thống gì.’’
Sở Du áp mặt vào lồng ngực rộng lớn của anh, vô thức mà dụi vào, đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt mê người ấy, bất giác nở nụ cười, ngón tay không yên phận mà đưa lên chạm vào từng đường nét hoàn mỹ.
‘’Thật đẹp, Dịch Thành!’’
Tiếng gọi của Sở Du truyền đến làm Hoắc Dịch Thành chợt dừng bước, cúi xuống nhìn vẻ mặt nũng nịu, ngây thơ vạn phần kia. Đã từ rất lâu rồi, anh không được nghe cô gọi anh với cái tên’’Dịch Thành’’, trước kia khi còn là một cô bé, Sở Du những lúc vui vẻ trêu trọc anh thường hay gọi với cái tên này. Ngày hôm nay, một lần nữa anh được
nghe nó một cách trọn vẹn nhất. Con ngươi sâu trầm liền có chút biến đổi, hai tay ôm lấy cô bất giác siết chặt lại.
Sở Du khẽ
rên nhẹ làm anh chợt nhận ra, gương mặt hơi đỏ mà quay đi, cẩn thận để cô nằm
xuống giường.
‘’Để tôi lấy khăn lau cho em tỉnh.’’
‘’Không…ưm…’’
Hoắc Dịch Thành vừa định rời đi liền bị cô nắm lấy cánh tay mà kéo lại. Cả cơ thể cường tráng đè lên dáng người nhỏ nhắn đang cọ quậy trên giường, ánh mắt mộng ảo nhìn trực diện anh, đôi môi nhỏ liên tục mấp máy, phát ra những âm thanh ma mị.
‘’Đừng bỏ tôi lại mà….đừng…’’
Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối lại có chút làm nũng khác xa với bộ dạng xù lông ngày hôm qua. Sở Du hiện tại tựa như một bông hồng quyến rũ khiến bất kể người đàn ông nào cũng không nhịn được mà muốn cất làm của riêng. Đôi mắt xanh lục âm trầm khẽ nhìn ngũ quan xinh đẹp như mây như nước kia. Cảnh tượng trước mắt như mộng lại như thực, anh thật sự không tin rằng lại có một ngày được ở bên cô thế này.
Sở Du không chút đề phòng, vòng tay lên cổ anh, giọng có phần nức nở, đáy mắt ngấn lệ.
‘’Tại sao lại làm thế với mẹ con tôi, tại sao vậy? Tôi thật sự rất hận anh, hận anh…’’
Âm thanh nỉ non của cô khiến anh không khỏi đau lòng, thuận đà ôm lấy cô vào lòng, trái tim giống như bị ai bóp nghẹn lại, thấp giọng nói.
‘’Em hận tôi rất đúng, tôi không mong em có thể hoàn toàn tha thứ cho tôi. Nếu được lựa chọn lại, tôi nguyện dùng cả đời này bảo vệ trái tim em.’’
Sở Du như vỡ òa cảm xúc, cô mím chặt môi, một giọt lệ bất giác mà rơi xuống gò má ửng đỏ như trái anh đào, bàn tay nhỏ bấu nhẹ vào tấm lưng lớn của anh.
‘’Hận anh như vậy…hức…sao…tôi vẫn không kìm được mà yêu anh chứ…’’
Câu nói phát ra từ sâu thẳm trong lòng, nơi chôn giấu những cảm xúc cất giữ bao nhiêu năm nay, ngay lúc này lại không kìm được mà tuôn trào. Hoắc Dịch Thành chấn động rời khỏi cơ thể, nhìn chăm chú lấy diện mạo thanh thuần tuyệt sắc ấy, trong giây lát không kịp phản ứng. Cô yêu anh. Thật sự yêu anh sao?
Sự rời bỏ 6 năm về trước khiến anh nhận ra rằng phải chăng chỉ có mình anh ôm giấc mộng của kẻ si tình, một mình gặm nhắm tình cảm đơn độc này. Giờ khắc này đây, khi Sở Du cất giọng thừa nhận nhận tình cảm, trái tim không thể khống chế mà nhộn nhạo. Hoắc Dịch Thành nhìn sâu vào đôi môi mỏng manh, hồng hào của cô. Một khắc nào đó, hai môi chạm nhau, cảm nhận rõ hơi thở cùng vị ngọt thuộc về cô. Hai cơ thể quấn lấy nhau, giao thao như thể muốn hòa vào làm một. Sở Du lúc này không còn phản kháng, dáng người nhỏ bé uyển chuyển dưới thân anh, mềm mại tựa cành mai.
Làn da nõn nà khiến anh tham lam là hôn lên đó. Nhiều năm qua, cơ thể Sở Du càng thêm tuyệt đẹp, đường nét trở nên rõ nét hơn. Trong cơn say cô giống như con mèo hoang, thôi thúc bản năng đàn ông giấu kín của anh. Cứ như vậy Sở Du và Hoắc Dịch Thành có một đêm triền miên bên nhau.
- -------------------------------------------------------------
Mặt trời lêncao, ánh nắng chiếu rọi căn phòng nơi Sở Du vẫn còn say giấc ngủ. Mãi đến gần trưa, cô mới mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô khẽ nhíu mày, day day hai thái dương, lảo đảo bước ra ngoài.
‘’Mami dậy rồi sao, đồ ăn xong hết rồi, người ngồi xuống ăn luôn đi.’’
Chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra, nhìn bàn thịnh soạn đồ ăn, lại nhìn bóng hình quen thuộc đeo tạp dề đứng ở bếp. Khoan đã!! Là Hoắc Dịch Thành!
Sở Du gần như không tin vào mắt mình, liên tục dụi mắt, không kiểm soát được lời nói.
‘’Anh…anh…anh sao lại ở đây?’’
Hoắc Dịch Thành nở nụ cười thân thiện, cởi bỏ chiếc tạp dề màu hồng đang đối nghịch với lớp âu phục sang trọng bên ngoài. Trông anh lúc này chẳng khác nào người đàn ông của gia đình, giọng nhàn nhạt.
‘’Em không nhớ chuyện đêm qua sao? Chúng ta…’’
Câu nói mập mờ khiến Sở Du sửng sốt, nhìn lại bộ đồ đang mặc, là một chiếc váy mỏng dính. Thật không thể tin nổi!!
Gương mặt cô khó coi đến cực độ, vội đóng sầm cửa lại, lao vào bên trong phòng tắm. Vết tích của đêm qua vẫn còn hiện rõ trên chiếc cổ trắng ngần. Trong trí nhớ của cô về tối qua, cô đã uống rất say, sau đó được Amina đưa về, rồi lên nhà đập cửa và….là anh đã đỡ cô vào. Một đoạn kí ức vội ập đến, những cử chỉ thân mật của cô với
anh.
Sở Du nghĩ đến đây liền đỏ mặt, trời ơi chuyện đáng xấu hổ như vậy sao cô lại làm cơ chứ. Cô vỗ mạnh vào hai má, nhanh chóng thay đồ rồi dè dặt bước ra. Hoắc Dịch Thành và Thiếu Tần đã ngồi sẵn trên bàn ăn, chỉ còn chờ mình cô. Sở Du bước đến, ngồi kế bên Thiếu Tần. Hoắc Dịch Thành từ đầu đến cuối luôn giữ thái độ hòa nhã đến lạ thường, giống như không có chuyện gì xảy ra khiến cô khó xử vô cùng.
‘’Em ăn nhiều vào một chút, ốm như vậy sao có thể chăm con.’’ Anh gắp cho cô miếng thịt to nhất.’’
‘’Anh không cần phải đối tốt với tôi như vậy, thật là có chút không quen.’’ Sở Du ngược lại,
nói vô cùng khó nghe.
Thiếu Tần cảm nhận rõ mùi thuốc súng, liền lên tiếng cắt ngang.
‘’Chú Hoắc nấu ngon lắm, mami ăn thử xem.’’
Sở Du chỉ biết cười gượng, khó nhọc ăn miếng thịt.Thiếu Tần chợt nhớ ra điều gì đó, hào hứng
nói với cô.
‘’Mami, látnữa chú Hoắc hứa sẽ đưa chúng ta đi công viên đó, mami đồng ý nha.’’
‘’khụ…khụ…’’
Cô xém chút nữa là sặc miếng cơm, anh đây là đang có mục đích gì, lấy lòng con trai hay sao. Thật đúng là hết nói nổi. Vừa định từ chối thì cô lại bắt gặp ánh mắt mong chờ cùng sự háo hức của cậu, nhất thời hết cách bèn ngậm ngùi đồng ý. Hoắc Dịch Thành phía đối diện cười như được mùa, liên tục gắp thức ăn cho hai mẹ con cô. Bước chinh phục vợ yêu như thế cũng được coi là có tiến triển tốt rồi.
Ăn xong, một nhà ba người lên xe, di chuyển đến công viên lớn nhất Paris. Khi chiếc xe vừa rờiđi, một ánh mắt hắc ám nào đó âm thầm nhìn về phía họ, trong chốc lát nở nụ cười độc địa.
Đây là khu vui chơi bậc nhất dành cho trẻ nhỏ tại đây, thời điểm hai người đến là chiều nên đông hơn bình thường. Thiếu Tần nhìn về phía những trò chơi mà thích thú vô cùng, lôi kéo cô đến, giọng phấn khích.
‘’Mami nhìn kìa, trò kia vui quá!’’
Sở Du rất lâu rồi mới thấy dáng vẻ trẻ con của cậu, tính chất công việc bận rộn nên chỉ toàn là Dục Lăng đưa Thiếu Tần đi chơi, mỗi lần như vậy cậu đều không có hứng thú, còn nói đó là mấy trò con nít vô vị, nhưng hiện tại lại hào hứng vô cùng, có lẽ điều thằng bé mong ước đó chính là được đi chơi cùng gia đình. Cô khẽ mỉm cười cùng cậu đi xem những vòng quay khổng lồ. Hoắc Dịch Thành ở phía sau nhìn theo bóng lưng hai mẹ con cô, trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc, tình cảm gia đình chính là thứ anh tìm kiếm bấy lâu nay. Mà gia đình của anh chính là cô và
Thiếu Tần.
‘’Mau lên đi tên to xác kia.’’
Cách họ vài mét hai con người nào đó đang lúm khúm theo sau rình rập.
‘’Từ từ thôi, Cảnh Tử, cậu định theo dõi lão đại sao?’’ Đông Khiết vừa mới đặt chân đến Paris liền bị Cảnh Tử lôi kéo đến chỗ con nít này, nhất thời có chút bất mãn.
Cảnh Tử nửa giây cũng không rời mắt khỏi Hoắc Dịch Thành và Sở Du, miệng nhanh nhảu thúc dục.
‘’Đương nhiên rồi, cảnh hiếm có này nhất định tôi phải chụp lại mới được. Ông chủ khét tiếng tàn bạo mà lại đi đến công viên trẻ con, lại ân cần dịu dàng như vậy. Ngàn năm có một đó.’’
Đông Khiết cũng tò mò nên theo sát Cảnh Tử, chợt nhìn thấy một cậu bé giống y đúc Hoắc Dịch Thành, kìm không được mà hét lớn.
‘’A…sao tên nhóc kia lại giống lão đại thế vậy?’’
Cảnh Tử thật muốn bóp chết tên to xác này, đi theo dõi mà hắn giống như phô trương cho mọi người thấy vậy. Cậu bịp miệng Đông Khiết mà lùi lại.
‘’Anh có thích bị điều đến châu Phi làm việc không hả. Tên nhóc đó là tiểu thiếu gia đó!’’
Đông Khiết như hiểu ra mọi chuyện, gật đầu lia lịa rồi im lặng theo sau.
Bên này, Thiếu Tần vui cười đến thấm mệt, liền kéo tay anh.
‘’Chú Hoắc, con muốn ăn kem.’’
Hoắc Dịch Thành xoa nhẹ đầu cậu bé, cười đầy cưng chiều.
‘’Được rồi, vậy hai mẹ con đợi ta một lát nhé. Ta sẽ quay lại ngay.’’
Nói rồi, Hoắc Dịch Thành rời đi ngay sau đó, Sở Du cảm thấy mình giống như người vô hình vậy, hai người họ cứ thân thiết như người một nhà, còn không thèm hỏi ý kiến cô liệu có đồng ý hay không. Sở Du ngồi xuống trước mặt cậu con trai, nhẹ giọng nói.
‘’Đừng làm phiền chú Hoắc như vậy, chú ấy….ưm….’’
Đột ngột từ phía sau, một người thần bí nhân lúc có chút vắng người đã bịt miệng hai mẹ con cô. Sở Du mặc dù rất muốn vùng vẫy để cứu lấy Thiếu Tần nhưng lại không thể chống cự nổi. Cả hai rơi vào trạng thái hôn mê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook