Duyên Làm Phu Quân
-
Chương 46
Editor: Thanh Việt
Một nhà Tưởng phu tử đều ở tại thư quán, đây cũng là thư quán duy nhất trong huyện Lâm Thanh, tất khác biệt so với những trường tư thục được mấy tú tài khác mở ra. Nơi này gần giống như thư viện ở địa thành, bất luận là phu tử hay tàng thư đều là những thứ làm cho các học sinh ở hương trấn xung quanh Lâm Thanh hướng tới. Còn nghe nói chủ quán của thư viện này đến từ thế gia ở kinh thành, nhiều năm qua đã đào tạo nhiều người ra làm quan hơn so với những trấn khác, cho nên chỉ cần gia cảnh không phải đặc biệt khó khăn, người nhà đều sẽ nguyện ý đưa nhi tử đến thư quán này học.
Thư quán không có tên, nhưng chỉ cần người đến nhập học muốn tìm thì chẳng có ai không tìm được cả, bởi nó chiếm một diện tích rất rộng, cũng bởi vì kiến trúc của thư quán khác so với những chỗ khác, theo lối phong cách xa hoa. Nếu người không phải đến xin nhập học thì cũng có thể đến thưởng lãm, ít ngất đối với Tiên Y kiếp trước sống ở thời hiện đại, kiếp này lại chỉ là một nữ tử cửa trước không tới cửa sau không đi mà nói, ngay từ những bước đầu đặt chân đến đại môn nàng đã cảm thấy nơi này có một lực hấp dẫn kì lạ.
Tưởng phu tử là phu tử mới tới, nhưng cũng có xuất thân là tiến sĩ, cho nên một nhà đều ở trong một sân đơn độc. Thư quán này chỉ cần bước vào cửa thứ hai là phải xuống đi bộ, không thể ngồi xe cũng không được ngồi kiệu, đây đã là quy củ được lập ra của nó, trừ hoàng đế, cho dù là hoàng thân quốc thích cũng không thể phá lệ. Cũng may Tiên Y không coi mình là người hiển quý gì, khi đi daoh trong vườn cũng có thể nhìn cảnh vật một chút, bất tri bất giác đã tới nơi. Nhà của Tưởng phu tử nằm ở phía đông nam của thư quán, phía sau một rừng trúc, cho dù mùa hè đến cũng mát mẻ đến mức làm người khác hâm mộ. Một nhà họ đã đoán trước được Kim Phong Hoa sẽ đến, nghe thấy người báo tin đã lệnh cho nô bộc đợi sẵn ở cửa, thấy hai người đi vào viện liền nhiệt tình đưa hai người vào chính sảnh.
Hôm qua Tiên Y vẫn luôn che mặt bằng khăn voan nên cũng không nhìn thấy được bộ dạng của Tưởng phu tử, chỉ gặp mặt được Tưởng phu nhân. Tưởng phu nhân này cùng lắm chỉ chừng ba mươi tuổi, mặt như khay bạc cùng đôi mắt hạnh, tuy không phải là cực phẩm mỹ nhân nhưng cũng ưa nhìn. Nhưng Tiên Y là người đã từng thấy nhiều ở trong Kim phủ lại phát hiện, Tưởng phu nhân này bất luận là dùng trà, động tác dù nhỏ nhặt cũng cực kì đoan trang tiêu chuẩn, cho dù là Đại phu nhân xuất thân quan gia cũng không thể so sánh cùng, thậm chí còn không bằng đại nha đầu bên cạnh Tưởng phu nhân này. Việc này làm Tiên Y rất tò mò xuất thân của nàng ta, nhưng không hỏi nhiều.
Đã trở thành vợ người, Tiên Y chỉ có thể trong lúc kính trà nhìn lén Tưởng phu tử, nhìn động tác uống li trà của y, tuy không tiêu chuẩn như Tưởng phu nhân nhưng cũng có thể nhìn ra là xuất thân thế gia. Y tuấn lãng đĩnh đạc, nói năng nho nhã, khi nhìn qua Tưởng phu nhân lại tự nhiên mà ôn nhu, nhìn liền cảm thấy hai người quả là trời sinh một cặp, cực kì xứng đôi.
Sau khi kính trà thu lễ, nam nhân đương nhiên sẽ đến thư phòng, còn nữ tử sẽ ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, phẩm trà. Tiên Y cũng không phải là chưa từng đi làm qua nhà người làm khách, càng không phải là một nô tỳ đi ra từ gia đình bình dân, hơn nữa Tưởng phu nhân lại là người có tính cách ôn hoà, nói chuyện thú vị, hai người rất nhanh đã thân thiết, không còn khoảng cách. Còn bên phía Kim Phong Hoa cùng Tưởng phu tử trong thư phòng, không khí giữa hai người có chút đông đặc lại.
“Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?” Tưởng phu tử nhíu mày, có chút không tán đồng nói.
“Học sinh đã nghĩ kỹ.” Kim Phong Hoa trả lời không chút do dự.
“Ngươi có biết kinh thành dạo gần đây rất không yên ổn không? Từ Long Hành vệ Thôi công công biến mất không rõ, đến chuyện Long Hành vệ loạn thành một đoàn, ngay cả triều đình cũng có chút không khống chế nổi. Tuy nói Trần gia của mẹ cả ngươi gần đây liên tiếp bị nhục trên triều, nhưng dù gì chăng nữa ông ta cũng là Thượng thư, nếu ngươi muốn hướng đến con đường làm quan, chỉ cần phụ thân ngươi cùng Trần gia còn tồn tại, ngươi chỉ sợ…” Tưởng phu tử thật sự không đành lòng nói: “Không bằng ngươi như ta bây giờ, ở lại Lâm Thanh, cũng là một con đường sống.”
Kim Phong Hoa không chút dao động nói: “Nếu học sinh không có một chức vị nhỏ nào đó, chỉ sợ một ngày mẹ cả sẽ không dễ dàng buông tha. Không bằng đứng ở một vị trí bà ta cố kỵ vươn tay vào, đó mới có sinh lộ của học sinh.”
“Ai… Ngươi rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, quan lộ làm gì có tốt đẹp mà đi như vậy.” Tưởng phu tử lắc đầu, thở dài nói, nhưng chung quy cũng không khuyên giải nữa. Rốt cuộc chỉ có thể nếm qua mới biết sự gian khổ của con đường này, chi bằng chờ Kim Phong Hoa đụng phải ngõ cụt, hắn đưa tay giúp đỡ là được.
“Thỉnh phu tử giúp ta.” Kim Phong Hoa đứng lên vái chào tới mặt đất, rất cung kính nói.
“Thôi thôi, một khi đã như vậy, qua một chút thời gian ngươi đến thư quán học đi. Thư tiến cử ta sẽ giúp ngươi viết, chỉ là Kim gia kinh thành…” Tưởng phu tử ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
“Phu tử cứ yên tâm, nếu học sinh có thể trở ra, tất sẽ không tính toán lại đi về.” Kim Phong Hoa cười nói.
“Ai… Đi thôi đi thôi, nói gì đi nữa cũng từng là thầy trò.” Tưởng phu tử bất đắc dĩ vẫy vẫy tay nói: “Bây giờ ngươi không đi ra, sư nương ngươi lại nói ta giáo huấn đồ nhi.”
Kim Phong Hoa tuy không hiểu vì sao một đại tài trong giới như Tưởng phu tử lại sợ hãi một nữ tử, nhưng hắn biết được người có thể thổi gió bên tai phu tử chỉ có sư nương, bằng không lấy tính cách sợ phiền toái của Tưởng phu tử, dù hắn nói nhiều đi chăng nữa y cũng không có khả năng nhanh như vậy đã đồng ý. Rốt cuộc con vợ lẽ ứng thí, nếu khôn có gia tộc tiến cử chỉ có thể được một phu tử có danh vọng tương trợ, bằng không sao Phái quốc nhiều năm qua, người có thể làm quan lại chỉ có con vợ cả. Thứ nhất tất nhiên là do con vợ cả luôn có được tài nguyên phong phú nhất, thứ hai là gia tộc cố ý chèn ép hoặc giết chết, chỉ có thể làm nền cho con vợ cả. Nếu phụ thân còn sống thì còn tốt, nhưng một khi phụ thân qua đời, phần lớn con vợ lẽ không có địa vị lại không có thế lực, đều chết rất thê thảm, điểm này là điểm đặc biệt rõ ràng ở thế gia.
Kim Phong Hoa đi cùng Tưởng phu tử đi vào phòng khách, Tiên Y mới cùng Tưởng phu nhân nói chuyện, đang uống trà. Tưởng phu nhân thấy Kim Phong Hoa đi ra cùng Tưởng phu tử, liền cười nói: “Ngày tốt lành, nam nhân các ngươi vẫn nói chuyện nhiều thật, ra ngoài vẫn còn nói.”
Tưởng phu tử vội tiến lên xin tha, nói: “Nương tử biết rõ là chuyện gì, sao còn nắm lấy cơ hội khi dễ vi phu.”
Tưởng thái thái lập tức nở nụ cười, mi mắt cong cong, cười thoải mái nhưng tư thái không loạn, thật có ý tứ..
“Hai vị tiểu sư đệ của ta còn chưa từ kinh thành trở về sao?” Kim Phong Hoa vén áo ngồi xuống, nhìn Tưởng phu nhân hỏi.
“Hai cái đứa kia đi đến nhà mẹ đẻ ta chơi, có bà ngoài rồi làm gì còn nhớ đến chúng ta.” Tưởng phu nhân hiếm có được bĩu môi nói.
“Nhạc phụ của ta trước đó vài ngày đã về hưu, hiện giờ mỗi ngay đều đưa bọn nhỏ đạp thanh đi câu cá. Bọn nhỏ đều chơi đến sướng điên rồi, còn nơi nào lo đến chúng ta.” Tưởng phu tử đau đầu nói.
Kim Phong Hoa làm như không thèm để ý liếc mắt với Tưởng phu nhân, Tưởng phu nhân buông chung trà nói với Tiên Y: “Phu quân này của ngươi thật không chú ý gì hết, nói phải đón dâu là liền đón, làm sư nương ta đây trở tay không kịp. Nhưng cũng khó có được lần đầu tiên ngươi tới, phu quân kia của ngươi đúng là không thể bớt lo được, đầu tiên là nhìn trúng hoa hồng trong viện ta nhưng ta cũng không dám để cho hắn tự chọn. Nếu không hắn làm gì với mấy bông hoa của ta, ta chỉ có nước khóc nấc đi. Chi bằng Tiên Nương ngươi qua xem thử một chậu đi, như vậy ta không sợ bị phu quân ngươi nói là người keo kiệt.”
Tiên Y đương nhiên biết đây là Tưởng phu nhân muốn nói chuyện riêng với Kim Phong Hoa, tất nhiên không đùa giỡn theo, ý tứ đi theo nha đầu đến hoa viên. Tưởng phu tử chờ Tiên Y đi rồi, lại nhìn thê tử, lúc này mới không tình nguyện đứng dậy, ra chính sảnh, nhịn xuống một bình dấm sắp đổ trong lòng.
Chính sảnh rất nhanh chỉ còn lại Kim Phong Hoa cùng Tưởng phu nhân, không khí của hai người trong nháy cơ hồ xuất hiện đại biến. Kim Phong Hoa tuy vẫn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng không khí hắc ám chết chóc quanh thân tựa hồ đang ngưng tụ lại, làm nhiệt độ trong chính sảnh có vẻ như lạnh đi vào phần. Còn Tưởng phu nhân vốn vẫn là tư thái không tì vết lại mang thêm một phần quý khí, hai người ngồi tại chỗ, một người là còn vợ lẽ không có chỗ dựa, một người là thê tử của tiên sinh dạy học, nhưng giờ phút này quanh bọn họ lại xuất hiện khí phách của người thượng vị, đều là khí vị hoàng tộc cũng không thể có được.
“Kim chỉ huy sứ, thứ ngươi muốn, ta đã làm được. Chúng ta coi như đã thanh toán xong.” Tưởng phu nhân hơi nhếch đuôi mắt nói.
“Hoàng hậu nương nương, người không cảm thấy như vậy còn quá ít sao?” Kim Phong Hoa khảy nắp chén trà, cười nhưng không hề có độ ấm bên trong.
“Ngươi muốn thế nào?” Tưởng phu nhân không kiên nhẫn nói.
“Phu tử một cái mệnh, hơn nữa Thái Tử thái phó lông tóc không tổn hao gì về hưu, nương nương thiếu kim mỗ, sẽ không liền dùng một lần khảo thí tư cách liền tiêu rớt đi, kia kim mỗ cũng quá có hại.” Kim Phong Hoa trào phúng nhìn Tưởng thái thái nói.
“Phu tử chỉ có một cái mạng, Thái phó của Thái tử lông tóc không tổn hao gì mà có thể về hưu, nương nương nếu thiếu Kim mỗ, đương nhiên không thể chỉ cần một lần đã có thể làm mất tư cách của mình, Kim mỗ cũng quá có ích đi.” Kim Phong Hoa trào phúng nhìn Tưởng phu nhân nói.
“Ngươi đừng quên, ngươi chỉ là người cung cấp tin tức, còn có người bảo hộ một đường rời khỏi Kim phủ cho ngươi, bao gồm việc hiện tại ngươ không bị Kim gia gọi trở về kinh thành đều là ta giúp ngươi.” Tưởng thái thái ngồi, sắc bén nhìn Kim Phong Hoa.
“Nương nương cho dù không giúp Kim mỗ, Kim mỗ tin chắc sẽ có cách làm được, chỉ là hơi phiền toái hơn một chút thôi.” Kim Phong Hoa hơi vô lại nói.
“Ngươi… Không hổ là tay sai Long Hành vệ.” Tưởng phu nhân tức giận đến mức cười lên, nói: “Kiếp trước ngươi nhận kết cục như vậy thật xứng đáng.”
“Cũng thế cũng thế, bằng không năm đó sao nương nương có thể không thích quân không gả, bảo toạ Hoàng hậu không làm, lại gả thấp chọn Tưởng phu tử chứ.” Kim Phong Hoa không chút lưu tình nào đánh trả lại.
Tưởng phu nhân theo bản năng muốn chụp cái bàn gầm lên làm càn, nhưng một khắc liền hạ xuống, phiền muộn buông tay nói: “Đúng vậy, cuộc sống như kiếp trước quả thật quá đủ rồi.”
Thấy thế, Kim Phong Hoa cũng không hề bức bách tiếp, ngược lại nói: : “Chỉ cần ngươi giúp ta làm nốt một việc.”
“Ngươi nói đi.” Tựa như nhớ đến dĩ vãng không tốt đẹp trong quá khứ, Tưởng phu nhân mệt mỏi nói.
“Tiên Tiên ngươi đã gặp qua, ta nghĩ trên đời này không ai có thể bồi dưỡng nàng thành nhất đẳng phu nhân tốt như ngươi.” Kim Phong Hoa uống chén trà đã nguội lạnh, nói thẳng.
“Ngươi lại đem ta thành ma ma giáo dưỡng trong cung?” Tưởng phu nhân dở khóc dở cười nói, nàng còn tưởng Kim Phong Hoa có yêu cầu gì quá phận, lại không nghĩ tới là yêu cầu này.
“Chỉ một lần này, không có lần sau, hi vọng sư nương có thể làm hết sức.” Kim Phong Hoa đứng lên, ôm quyền nghiêm nghị nói.
“Ngươi thật đúng là…” Tưởng phu nhân xua tay, lần nữa xác nhận, hỏi: “Ngươi thật sự sẽ muốn đi trên quan lộ? Ngươi không sợ sẽ giống như kiếp trước sao? Thà làm một tiên sinh dạy học hoặc tự do hưởng thụ mùi vị dân dã không phải là tốt sao?”
“Trang Tử không phải cá, nào biết niềm vui của cá?”
Nhìn biểu tình không chút dao động của Kim Phong Hoa, Tưởng thái thái tự biết chuyện này không thể thay đổi, đành phải nói: “Tiên Tiên là một cô nương tốt, ngươi chớ có… Trái tim của một người luôn muốn một người khác làm ấm.”
Kim Phong Hoa nghe không hiểu lắm, nhưng nhớ tới biểu tình hạnh phúc, bình an của Tưởng phu nhân trước mặt Tưởng phu tử, lại nhớ đến nữ tử tịch mịch, khuôn mặt luôn sầu khổ kiếp trước hắn thấy ở trong hoàng cung, hắn cầm lòng không đặng mà hơi gật đầu.
“Nếu có một ngày như vậy, chỉ mong ngươi đừng gây sát nghiệt.”
Trong chốc lát, hai người không nói gì, Tưởng thái thái đột nhiên lấy một tờ giấy mỏng từ trong tay áo ra đưa cho Kim Phong Hoa, Kim Phong Hoa mang theo tiểu tâm nhận lấy, vừa mở ra, vốn nét mặt đang bình tĩnh lại xuất hiện sự kinh ngạc.
“Đây là trong cung..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook