Duyên Kỳ Ngộ
Chương 42

Không lâu sau khi thái tử rời phủ An Thanh vương đưa năm vạn Đông quân đi về khe núi Hoàng Thủy "khuyên can", An Thanh vương cũng trang phục chỉnh tề ra chỉ huy trấn giữ Phong thành, giám sát động tĩnh của Đông quân ở ngoại ô.

Không lâu sau, mấy chục bóng đen lẩn vào vương phủ. Thanh tổ được lệnh lưu lại bảo vệ phủ, sau khi nhận được ám hiệu, giao đấu ác liệt với đám người đột nhập ngay trước Tùng phong đường. Những người mới đến rất đông lại toàn cao thủ, nhân lúc giao chiến hỗn loạn, một bóng đen lẩn vào nội đường.

Nghe bên ngoài có tiếng gươm đao, Tư Họa tay thủ trường kiếm, hộ tống A La, chốt chặt cửa phía trong. Đột nhiên "rầm" một tiếng, cửa phòng bị đạp đổ, một toán người áo đen tràn vào: "Tam tiểu thư tướng phủ phải không? Chủ nhân chúng ta có lời nhắn, muốn Tiểu Ngọc sống, phải theo chúng tôi vào cung".

A La kinh ngạc, sắc mặt vẫn không đổi: "Một đứa a hoàn có là gì, chủ ngươi là ai? Muốn giết cứ việc!".

Người áo đen ngạc nhiên, cười: "Chủ nhân ta nói, một a hoàn không đủ, nên đã phải thêm tiểu công chúa".

A La lại cười: "Có phải Vương Yến Hồi hồ đồ không? Tâm Nhi đâu phải con ta, cứ việc giết!".

Người áo đen cả giận: "Sao tiểu thư nhẫn tâm như thế? Ngay đứa trẻ hai tuổi cũng không cứu? Tiểu thư không đi cũng phải đi!". Trường kiếm tức thì chĩa lại.

Tư Họa vung kiếm chặn: "Tiểu thư chạy mau!".

A La hét to: "Ngươi bảo trọng!". Nàng vọt qua cửa sổ như con thỏ, lòng giật thót từng cơn, đầu bấn loạn một câu hỏi. Vương Yến Hồi bắt Tiểu Ngọc từ lúc nào? Lưu Anh chạy đi đằng nào rồi? Nhanh chóng chạy về phía cánh rừng, thầm nghĩ, tìm chỗ trốn tạm đã, đột nhiên nhìn thấy một người ăn vận giống Thanh tổ, phấn khởi chạy đến. Người đó quay đầu không bịt mặt, A La quay phắt người cắm đầu chạy, lòng thầm mắng Thanh tổ toàn đồ óc lợn, không biết chết hết ở chỗ nào. Nàng vừa chạy vừa hô cứu, người đó cười khẩy, tung người mấy cú đã đuổi kịp A La, giơ tay điểm huyệt. A La cứng người, khuỵu xuống, người đó ôm nàng, huýt sáo ra hiệu, nhanh như sóc rời khỏi vương phủ.

A La khóc không ra nước mắt. Thầm nghĩ, mình không muốn vào cung làm con tin. Lưu Giác chàng ngốc hơn lợn! Sao lại để đám người vô dụng này trong phủ vậy! Đang nghĩ, phía trước đột nhiên lóe ra một thanh kiếm: "Bỏ tiểu thư ra!".

Nàng mừng thầm, mở mắt nhìn, Thanh Ảnh! Mặc dù người của Ô y kỵ thường bịt mặt, nhưng sống lâu trong Tùng phong đường, nàng cũng nhận ra giọng nói và dáng người Thanh Ảnh.

Lúc này những người áo đen và binh sĩ Thanh tổ cũng đến. Gươm của người bịt mặt vừa lay động, đã kề vào cổ A La, khẽ nhích, một vệt máu ứa ra. A La cảm thấy trên cổ hơi buốt, sợ hãi nhìn Thanh Ảnh.

"Chủ nhân ta nói, không đưa được người về thì giết. Cho dù thất bại, cũng phải để hai vị vương gia đau đớn suốt đời".

Thanh Ảnh nhìn đăm đăm vào người đó, từ cổ A La vọt ra tia máu, người đó vẫy tay, mọi người chừa ra một lối đi: "Chủ ta cũng nói, nếu tam tiểu thư bị mất một sợi tóc, chủ nhân các ngươi sẽ bị một nhát dao".

Người đó cười ha hả: "Vậy còn phải xem chủ ngươi có giữ được mạng trở về hay không!".

A La kinh hoàng, Lưu Giác sẽ xảy ra chuyện sao? Trong lúc lo lắng thầm nghĩ, người áo đen đã đưa nàng đi.

Thanh Ảnh chứng kiến A La bị đưa đi ngay trước mắt, uất ức vung tay chém gẫy gốc cây bên cạnh, than thở: "Chúa thượng trở về, ta chết chắc!".

Quân sĩ ở cổng phía tây Phong thành phi ngựa cấp báo đã nhìn thấy khói hoa màu đỏ, mắt An Thanh vương bừng sáng, quay đầu hỏi Xích Phong: "Người bị bắt đi rồi sao?".

"Vương gia vừa đi khỏi, bọn họ đến". Xích Phong nhẹ nhàng nói, lòng băn khoăn, không nén nổi lại hỏi: "Thanh Ảnh chỉ sợ bị chúa thượng lấy mạng!".

"Hừ, không trách hắn được, có ngươi làm nội gián báo tin, bọn họ phá vỡ phòng thủ của Thanh tổ là bình thường". An Thanh vương nén cười, nét mặt bình thường, tiếp tục hạ lệnh, "Bao vây phủ thái úy, phong tỏa tin tức, ta muốn Vương hoàng hậu và toàn bộ người của Đông cung trở thành câm điếc! Để lọt người nào ta sẽ tìm ngươi hỏi tội!".

"Vâng, vương gia yên tâm. Tin của Cáp tổ rất chuẩn xác, ngoài thái úy tối qua đã vào quân doanh ở đông ngoại ô, người của phủ thái úy và của Đông cung đều bị giam lỏng trong phủ". Xích Phong do dự, "Thuộc hạ không hiểu, tại sao nhất thiết phải để người của thái tử phi bắt cóc tiểu thư?".

"Bởi vì đêm qua trong cung đột nhiên tăng thêm năm nghìn binh mã của thái tử phi, ba cổng thành đã bị phong tỏa, những người này từ trên trời rơi xuống hay sao? Vương cung chúng ta có lịch sử ba trăm năm, trên đỉnh núi có lăng mộ của liệt tổ liệt tông hoàng thất Ninh quốc, sao có thể để Vương Yến Hồi chó cùng dứt giậu, phá hủy vương lăng của chúng ta?".

Xích Phong vẫn chưa hiểu, lại hỏi: "Nhưng, tiểu thư đi thế này, chẳng phải lành ít dữ nhiều sao?".

Mạo hiểm là tất yếu, nhưng như vậy có thể khiến Vương Yến Hồi tưởng rằng tam tiểu thư mới là quân bài quan trọng mà bỏ qua những cái khác. Lúc đầu để Lưu Giác và Tử Ly trở mặt mục đích là muốn chứng tỏ tầm quan trọng của A La trong lòng hai người đó". Mắt An Thanh vương lộ vẻ phức tạp: "Ta muốn vương cung nguyên vẹn, không suy suyển dù chỉ một ly! Đi đi, làm theo lệnh cho ta!".

"Vâng!". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Mắt An Thanh vương nhìn về phía xa. Không biết tình hình chiến sự thế nào, mặt trời đã tới đỉnh đầu, trưa rồi. Tại đại bản doanh ở đông ngoại ô, Vương thái úy cũng sốt ruột chờ tin đại thắng từ phía thái tử ở khe núi Hoàng Thủy, chỉ cần nhận được tín hiệu mong đợi, ông ta sẽ lập tức dẫn quân về cổng đông thành, bụng nghĩ Nam quân mất chủ tướng, chỉ dựa vào một mình An Thanh vương chắc chắn đành bó tay chịu trói. Hơn nữa, An Thanh vương đứng về phía nào hiện vẫn chưa chắc chắn. Một binh sĩ từ ngoài vào cấp báo: "Báo! Đã nhìn thấy tín hiệu của vương cung!".

Mắt Vương thái úy sáng lên, vui mừng, bước vội ra ngoài bản doanh, nhìn về phía bắc, trên bầu trời phía vương cung đám khói hoa màu xanh vừa bay lên. Ông ta thở phào, con gái đã bắt được tam tiểu thư tướng phủ vào cung. Giờ Mùi sáu khắc, trên bầu trời phía tây cuối cùng vọt lên một làn khói xanh, ngưng tụ trên không, luẩn quẩn mãi chưa tan.

Vương thái úy bụng vui như mở cờ, vội hạ lệnh: "Thái tử điện hạ đã đại thắng ở khe núi Hoàng Thủy! Đông quân hãy theo ta vào cổng đông thành!".

Đông quân được lệnh, mười lăm vạn binh mã khẩn trương vào đội hình hành quân về cổng đông thành, tay giương cao những bó đuốc cháy rực, như con rồng khổng lồ rùng mình trườn đi.

Lúc này, tại cổng đông thành, Nam quân đã dày đặc, An Thanh vương cũng nhìn thấy làn khói xanh đó, lòng nhẹ nhõm như trút được hòn đá tảng. Ông trầm giọng ra lệnh: "Áp giải Vương tộc và gia quyến tướng lĩnh Đông quân lên tường thành cho ta, Nam quân sẵn sàng đợi lệnh!".

Vương thái úy ngồi trên lưng ngựa, nhìn cổng đông thành đóng chặt, trên mặt tường thành vọng ra tiếng khóc om sòm. Ông ta trấn tĩnh nhìn kỹ, ức đến nổ mắt: "Lão già này quá độc ác!".

Trên mặt tường thành mấy nghìn con tin bị trói, An Thanh vương tươi cười, từ xa đã lên tiếng: "Thái úy! Bản vương sợ ông quân doanh buồn tẻ, nên để họ Vương tề tựu đông đủ tại đây!".

"Lão vương gia hà tất phải làm vậy? Dùng đàn bà con trẻ họ tộc ta để gây khó dễ, đâu phải là phong độ đại trượng phu!". Từng câu nói của Vương thái úy đã hừng hực căm hận.

"Chẳng lẽ thái úy muốn binh sĩ Ninh quốc tàn sát lẫn nhau? Để bảo toàn thực lực quốc gia, bản vương cảm thấy cách này là đơn giản nhất!". An Thanh vương cười khẩy.

"Lão vương gia chớ quên, thái tử cũng là con cháu của vương gia! Là người kế vị danh chính ngôn thuận! Vương gia cấu kết với tứ hoàng tử mưu phản!".

"Tiên hoàng có di mệnh, tứ điện hạ đăng cơ kế vị, kẻ nào kháng cự, nhất loạt quy tội mưu phản! Muốn xem thánh chỉ ư?". An Thanh vương chậm rãi trả lời, khuôn mặt già đột nhiên nở nụ cười, "Nhân tiện cho thái úy biết, thái tử đã đầu hàng!".

Vương thái úy hét vang như sấm: "Không thể! Thái tử đã phát tín hiệu chiến thắng!".

"Ồ, vậy chúng ta chờ ở đây, đợi thêm một canh giờ nữa, ta và thái tử cùng đến đây gặp thái úy!". Không đợi Vương thái úy trả lời, An Thanh vương hô: "Chư vị Đông quân tướng sĩ nghe đây, vương thượng có di mệnh, tứ điện hạ kế vị, niệm tình các ngươi không biết, ai buông đao kiếm đầu hàng sẽ không truy cứu, kẻ nào chống lại tru di chín họ!".

Tiếng khóc thút thít trên thành truyền đến, những gia quyến bị trói, bị bức ép không dám khóc to. Chỉ thấy tướng sĩ Đông quân phẫn nộ chửi: "An Thanh vương dùng gia quyến ép chúng ta, thật quá bỉ ổi!".

An Thanh vương nói: "Nếu một binh sĩ vì quốc gia, vì quân vương, vì bách tính chết trên sa trường là anh hùng, chết có gì đáng sợ? Hãy nghĩ tới Ninh quốc chúng ta mấy trăm năm quốc thái dân an, khiến mấy nước lân bang thèm thuồng nhòm ngó, lẽ nào chư vị còn chần chừ? Muốn người mình tàn sát lẫn nhau, để cho ngoại địch thừa cơ nhảy vào? Bây giờ bản vương sẽ thả người, các người suy nghĩ cho kỹ, vương thượng đã có di chiếu cho tứ điện hạ kế thừa vương vị!".

Lời nói xong, gia quyến tướng sĩ Đông quân tức thì được phóng thích, cửa thành mở toang, gia quyến bị trói trước Quỷ môn quan vừa quay người đã được tự do, òa khóc chạy về phía người thân đứng trong hàng ngũ Đông quân. Trong chớp mắt, ngoài cổng đông thành không hề có không khí chiến trường, tướng sĩ và thân nhân ôm nhau khóc ầm ĩ.

Vương thái úy giận sôi máu, nhấc gươm định chém một binh sĩ đang ôm mẹ già, suy nghĩ một lát lại dừng tay, ngẩng đầu gầm lên: "Lão vương gia thật lợi hại! Cái trò vừa đấm vừa xoa này, binh lính còn đâu sĩ khí!?".

"Thái úy chớ buồn, đều là tướng sĩ Ninh quốc, hà tất phải tàn sát lẫn nhau?". An Thanh vương ung dung nói.

"Ngươi! Truyền lệnh ta, chuẩn bị công thành!". Vương thái úy hét to. Quân lệnh như sơn, dồn gia quyến về phía sau, tướng sĩ Đông quân chuẩn bị tấn công vào thành.

"Thái úy bất chấp tính mệnh của họ Vương hay sao?".

Vương thái úy khẳng khái nói: "Chúng ta trung thành với thái tử điện hạ, sẽ giết sạch bè lũ phản nghịch các ngươi, lấy thủ cấp an ủi binh sĩ họ Vương chết oan!".

Lúc này Lưu Giác vừa đến, vội đi lên lầu thành: "Đông quân chư tướng nghe đây, thái tử đã đầu hàng, tứ điện hạ ba ngày nữa sẽ đăng cơ!". Đông quân tức thì ồn lên như vỡ chợ, sĩ khí vừa dâng, lại lập tức tiêu tan.

Nhìn bóng người Lưu Giác dưới ánh lửa trên lầu thành, Vương thái úy run người, lại nghe lời vừa nói, suýt ngã từ lưng ngựa xuống, nước mắt lã chã: "An Thanh vương, lão quá hiểm độc! Lão giả bộ ủng hộ Đông cung, nhưng sau lưng lại âm thầm câu kết với tứ điện hạ!". Nói đoạn lại cười: "Yến Hồi đã nói, nếu chẳng may thái tử bại trận, cơ nghiệp họ Vương ta xây dựng trăm năm nay đâu dễ phá hủy, dẫu phải chiến đấu đến người cuối cùng, Vương tộc ta cũng quyết không đầu hàng!". Nói xong nhìn Đông quân đã mất hết sĩ khí, thái úy thở dài não ruột, lại bất chấp tất cả mang đội thân binh đi về phía đông.

Lưu Giác luống cuống, định cho quân truy đuổi. An Thanh vương ngăn chàng: "Trước hết hãy an ủi binh sĩ Đông quân, Vương thái úy nhất định vào vương cung".

"Vương cung có mật đạo hay sao?". Lưu Giác ngây người.

"Đường hầm bí mật ba trăm năm nay không ai biết". An Thanh vương nói nhỏ.

Đến giờ Hợi, Tử Ly mới dẫn năm nghìn Hữu quân áp giải thái tử vào thành. Lệnh cho hai vạn Hữu quân đóng bên ngoài cổng tây thành, số binh mã còn lại quay trở về trấn giữ Biên thành. Nam quân vẫn đồn trú ở ngoài cổng nam thành, Đông quân đã được vỗ về, trở về đại doanh ở ngoại ô phía đông Phong thành. Phong thành đêm nay giới nghiêm hoàn toàn, trên đường khắp nơi đều có lính. Đuốc lốm đốm lập lòe vây chặt vương cung, cổng vương cung đóng chặt, trong đêm tối giống như con thú ngủ phục dưới chân dãy Ngọc Tượng.

Mọi việc đã xử lý hoàn tất, Tử Ly cùng Cố tướng, Lý tướng và quần thần tâm phúc nghị bàn việc quân thâu đêm.

Lưu Giác dìu An Thanh vương trở về vương phủ. An Thanh vương thở dài: "Đúng là ta già rồi, vô dụng mất rồi, bận rộn suốt ngày, chưa vào cuộc chiến đã mệt mỏi không trụ được nữa!". Ông vừa nói, trọng lượng toàn thân đã chuyển dần lên vai con trai.

Lưu Giác thận trọng dìu cha, vừa vào cửa đã thấy Thanh Ảnh và binh sĩ Thanh tổ quỳ sụp xuống. Chàng giật mình, bỗng có dự cảm không lành, miệng cười mắng: "Biết chủ nhân các ngươi thắng trận, cũng đâu cần long trọng như vậy!".

Thanh Ảnh cúi đầu khẽ nói: "Chúa thượng sao có chuyện thua!".

Lưu Giác đá anh ta một cái: "Vậy còn quỳ đó làm gì? Bản vương hôm nay mệt muốn chết, mau tìm người hầu hạ! Đi!".

Nói đoạn vừa cởi áo giáp vừa sải bước vào trong. Đi hai bước, thấy sau lưng vẫn không có động tĩnh, chàng ngoái đầu: "Nói! Rút cục có chuyện gì! Người đâu?".

"Tư Họa bị thương! Tiểu... tiểu...". Thanh Ảnh dập đầu xuống đất, nghẹn ngào, "Thanh Ảnh bảo vệ không tốt, bọn họ không chỉ võ công cao cường, còn... còn phá được tuyến phòng ngự của Thanh tổ".

"Tiểu thư rút cục thế nào? Sao ngươi ấp úng thế! Nói ngay!". Lưu Giác như bị rơi xuống hố băng, lạnh toát từ đầu xuống chân.

Thanh Ảnh đã dập đầu đến chảy máu, vội trả lời: "Tiểu thư đã bị bắt đưa vào cung. Thanh Ảnh sẽ lấy cái chết để tạ tội!".

Lưu Giác bật cười, ánh mắt dữ tợn: "Giỏi lắm, Thanh tổ một trăm bảy ba nhân mạng, không bảo vệ được một người? Đối phương có mấy trăm người?". "Sáu, bảy chục!". Thanh Ảnh đầu càng cúi thấp.

"Soạt" Lưu Giác rút kiếm: "Thể diện vương phủ ta đã mất hết trong tay các ngươi! Sáu, bảy chục người, ha ha đối phương có đến sáu, bảy chục người!".

"Hơn nữa mọi bố trí của Thanh tổ cơ hồ không bị suy chuyển, cuối cùng đến khi bọn họ vào nội đường, mới phát hiện ra!". Thanh Ảnh không biết sống chết lại tự nhận tội.

Lưu Giác cau mày: "Gọi Huyền Y đến đây, các người ai làm việc nấy cho ta!".

"Tuân lệnh!".

Huyền Y quỳ trước mặt Lưu Giác, "Bẩm chúa thượng, Đông cung có thể biết bố trí của chúng ta, tìm được tam tiểu thư, thuộc hạ nghi ngờ là do Xích Phong".

"Hả?".

"Lúc vào Tố tâm trai, chỉ có anh ta không đi theo, chúa thượng vừa nói, thuộc hạ mới chú ý".

"Tại sao mãi không báo?". Lưu Giác đấm tay vào bàn.

"Là cha không cho hắn báo". An Thanh vương không giấu được nữa, cảm thấy chuyện này nên nói cho con trai biết vẫn hơn, để Lưu Giác khỏi trách Ô y kỵ, "Là cha cố ý để Xích Phong đứng về phía Vương hoàng hậu tiết lộ tin tức, bao gồm... ai chà, lần này Thanh tổ thất thủ, bố trí của Tùng phong đường cũng là ta bảo hắn tiết lộ". Nói xong quay đầu đi thẳng không dám nhìn con trai.

"Tại sao? Cha? Tại sao phải đưa A La vào cung? Vương Yến Hồi sao có thể tha cho nàng ấy?". Lưu Giác đau đớn nhìn An Thanh vương.

Ông vẫy tay ra hiệu cho Thanh Ảnh và Huyền Y lui, "Cha nói rõ ra vậy, lúc đầu bày ra tấn trò con và Tử Ly vì A La trở mặt với nhau có thể khiến Đông cung bán tín bán nghi, nhưng mục đích thực sự là để cho họ biết tầm quan trọng của A La đối với con và Tử Ly. Chỉ có như thế, Vương Yến Hồi mới chú ý đến A La, mới coi A La là con bài có thể uy hiếp hai người. A La trong tay bọn họ, cô ta sẽ không tìm con bài khác. Phải biết, nếu chẳng may Vương Yến Hồi phá hủy hoàng lăng Ninh quốc, phá hủy vương cung chúng ta, dẫu cuối cùng có thể loại trừ được họ Vương, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên!".

An Thanh vương thở dài nói tiếp: "Để A La vào cung còn một mục đích nữa, ta muốn hai đứa bọn con dẫn dụ khiến Vương Yến Hồi phân tâm, kỳ binh của ta mới có thể giành được vương cung với thương vong nhỏ nhất! Cáp tổ đêm qua mật báo, trong cung có thêm năm nghìn binh mã, con có hiểu ý nghĩa của tin này không?".

Lưu Giác buột miệng: "Cô ta muốn tử thủ vương cung!".

"Đừng quên, nguồn nước sinh hoạt của dân chúng toàn thành, đa phần đều chảy từ thác Túy Ngọc, nếu mấy vạn dân Phong thành chen nhau ra sông Đô Ninh lấy nước, Phong thành chắc chắn đại loạn!".

"Nhưng, A La...".

"Yên tâm, không chết được đâu!". An Thanh vương an ủi con trai.

"Thế là thế nào? Thế nào là không chết được đâu? Nghĩa là A La có thể bị thương? Phải không?". Lưu Giác lập tức giãy nảy.

"Ôi dào... Cũng chỉ thế thôi, con lo lắng, lo thì ích gì? Chẳng lẽ con định giết lão phu?!".

An Thanh vương tức giận, hất tay áo đi thẳng.

Lưu Giác trợn mắt nhìn ông, nghĩ một lát, vội đi đến phủ Ly Thân vương.

Tử Ly đã thay đồ, vừa ngả lưng, đã thấy Lưu Giác mình vẫn mang chiến bào đầy vết máu, chàng cau mày: "Có chuyện gì gấp thế?".

"A La đang trong tay Vương Yến Hồi!". Lưu Giác buồn bã, mắt nhìn chàng.

Tay Tử Ly khẽ run: "Biết rồi. Vương thúc đã cho người báo tin, ngày mai chúng ta tấn công vào cửa cung, một bộ phận binh mã sẽ vào theo mật đạo".

Lưu Giác ngồi xuống: "Điện hạ bình tĩnh hơn đệ".

Tử Ly nhìn chàng, mắt sâu thẳm, bụng nghĩ, ta giả bộ bình tĩnh hơn đệ, vừa nghe tin đó ta đã hận đến muốn giết vương thúc, lão cáo già!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương