Duyên Hề
-
Chương 5
Từ lần giao tranh ở Tử Thần Lâu, Thủy Dạng Hề ý thức
được cần phải lẩn tránh Tam hoàng tử, trước khi chưa hoàn toàn xác định rõ sự
an toàn của mình nên ít cùng hắn tiếp xúc sẽ tốt hơn. Mỗi ngày nàng chỉ đứng ì
tại trong Lê hương viện của mình, chỗ nào cũng không đi. Nàng phải hảo
hảo vì tương lai của mình mà
tính toán lo toan. Dù không kín, tùy ý để trên bàn viết ai cũng xem không
hiểu bản kế hoạch này. Bởi vì
nó được viết bằng tiếng Anh, đây là cách viết của hiện đại, có thể xem hiểu thì
cũng không phải là người ở cổ đại này. Đây cũng là hiệu quả mà nàng mong muốn.
Đang viết đến cao hứng thì Vu Nhi kinh hoảng chạy vào: "Ôi, tiểu thư của ta, làm sao mà ngươi còn đang viết nha. Hoàng hậu nương nương có chỉ, mời người cùng Tam hoàng tử điện hạ tiến cung rồi, nói là rất nhớ người. Tam hoàng tử đã ở ngoài chờ đấy. Đây cũng là lần đầu tiên Tam hoàng tử chờ tiểu thư a."
Phải không? Hắn có lòng tốt như vậy. Trong lòng nàng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu lộ : "Ngươi cũng đừng có thúc dục ta, ta còn không có hỏi ngươi hai ngày này chạy đi đâu mà không thấy bóng dáng."
"Dạ. . . . . ." Vu Nhi nói quanh co , lại nghe Thủy Dạng Hề nói: "Đi thôi, tránh cho ở lại sẽ sinh thêm sự cố."
Vừa ra tới cửa phủ liền nhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnh một thân bạch y đứng ở bên cạnh xe ngựa, cao quý, thánh khiết, phảng phất như là thiên sứ rơi xuống nhân gian. Bất quá đều là giả dối, nàng ở trong lòng thầm mắng một câu.
Đi tới bên cạnh hắn, nho nhã lễ độ: "Tam hoàng tử đợi lâu." Vô luận như thế nào, giả ngu làm bộ kém cỏi, hiện ra yếu thế, cung kính hữu lễ là giữ được tánh mạng, rời xa phân tranh là một đều cần thiết. Vì hoàn thành kế hoạch, chỉ có thể thận trọng tình thế trước mắt, đi một bước tính một bước.
Nam Cung Ngự Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, bản thân nhanh chóng vén áo lên xe. Thủy Dạng Hề cũng vội vàng lên xe, ai ngờ mới một cước bước lên xe ngựa, bên trong liền truyền đến một đạo thanh âm lạnh lùng: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có tư cách cùng bổn hoàng tử cưỡi một chiếc xe ngựa sao?" Thủy Dạng Hề sửng sốt, động tác dừng ở nơi đó, nàng thiếu chút nữa bật thốt lên một câu "ngươi cho rằng ngươi là ai", nhưng ngay sau đó nghĩ tới đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, oán hận nắm chặt quyền trừng mắt nhìn hắn một cái, làm mặt quỷ rồi trực tiếp đi đến một chiếc xe ngựa ở phía sau. Tức đến không thở nổi nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, được, Nam Cung Ngự Cảnh, thù này chúng ta nhất định kết rồi.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn nàng tức giận tiêu sái đi qua xe ngựa, đạp lên thành xe kéo làn váy màu tím đi vào, thật nhẹ nhàng giống như hồng mao một chút cũng không lưu lại dấu vết, làm cho hắn có chút nghĩ ngợi.
Xe ngựa thong thả đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, đã vào cửa cung. Xuống xe ngựa, Thủy Dạng Hề đi theo phía sau Nam Cung Ngự Cảnh, hướng Phượng Nghi cung nơi ở của hoàng hậu đi tới. Qua một vài nơi, vô luận là đình đài lầu các, hoa hay dương liễu thủy tạ, cũng không phải là nơi khác có thể so sánh được. ở trong đáy lòng chỉ thở dài một câu không hổ là hoa viên bên trong hoàng cung, quả thật không giống bình thường. Nhưng thỉnh thoảng xem một chút thì rất tốt, nếu thật phải ở tại nơi này, ngày ngày hướng về phía cảnh trí tinh tế như vậy, cũng thật có nghẹn ra một cổ phiền muộn.
Có câu nói, vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại), chính là đạo lý này. Đối với những thứ xinh đẹp nên giữ một chút khoảng cách để thưởng thức, mới có thể nảy sinh đều tốt đẹp. Bất kỳ sự vật hay con người khi bị hấp dẫn, cũng nên ở trong khoảng cách nhất định nhìn nhau mà sinh lòng yêu thương hay chán ghét. Nhưng cũng có người nói dễ chiếm được cũng sẽ không biết quý trọng, không chiếm được mới là thứ tốt nhất.
Trong lúc nàng đang cân nhắc thì đã đi vượt qua một cửa lớn hình tròn có hoa thả xuống, vào nghi mốn để đến đại sảnh. Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấy khắp nơi rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy, làm người xem lóa cả mắt. Đây chính là cái gọi hoàng cung hay sao, quả thật là danh bất hư truyền, so sánh với trong tưởng tượng còn muốn tráng lệ hơn.
Đang xem đến tim đập mạnh và loạn nhịp, thì nàng liền nhìn thấy phía trước ngồi trên chỗ cao là một vị nữ tử, mình mặc áo choàng đỏ thẫm, phía trước ngực thêu bách điểu hướng phượng mưu đồ, đuôi phượng được kéo dài đến tận làn váy, trên đầu cài mấy cái trâm nhìn cái đã biết là phượng trâm, bắt mắt nhất đương nhiên là búi tóc được ghim Kim Phượng ngay ở giữa. Tượng trưng cho hoàng hậu là tôn quý và duy nhất.
Đây chính là hoàng hậu sao, quả thật là đoan trang nhàn thục, mẫu nghi thiên hạ.
"Mẫu hậu mạnh khỏe, nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Một đạo thanh âm ôn nhu dồi dào từ tính vang lên.
Thủy Dạng Hề không khỏi sửng sốt, này. . . . . . Này. . . . . . Này. . . . . . Là Nam Cung Ngự Cảnh sao? Hắn có thể ôn nhu như thế à?"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc." Mặc dù kinh ngạc, Nhưng cũng không thể mất lễ nghi. Thanh âm của nàng bây giờ có thể mềm đến chảy ra nước.
"Hề nhi nha, lại , lại bên người mẫu hậu. Nghe nói ngươi hôm kia bị bệnh, khá hơn chút nào chưa. Tới đây để mẫu hậu xem thật kỹ nào. Làm sao mà để bị bệnh thế, có phải hay không Cảnh nhi khi dễ ngươi." Hoàng hậu vừa ngoắc, vừa nói. Làm cho Thủy Dạng Hề cảm thấy thật giống như nàng đang gọi một con chó con.
Thủy Dạng Hề bước nhanh đi tới, nói: "Mẫu hậu đã quan tâm, chẳng qua là vô ý rơi xuống nước, có chút bệnh thương hàn thôi. Đa tạ mẫu hậu quan tâm."
"Làm sao mà đang tốt lành , lại có thể rơi xuống nước đây?" Hoàng hậu nắm tay Thủy Dạng Hề, ánh mắt thỉnh thoảng nghiêng nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, như có ý trách cứ.
Thủy Dạng Hề còn chưa kịp trả lời, liền nghe được Nam Cung Ngự Cảnh miễn cưỡng nói: "Mẫu hậu, chuyện này không liên quan đến ta nha. Người đừng đổ trách nhiệm lên đầu của ta. Lần này rơi xuống nước hoàn toàn chính là chuyện của nàng, ta có tìm thái y trị liệu cho nàng, thái y nói tỉnh lại sẽ không có gì đáng ngại." Ánh mắt hắn trong trẻo lạnh lùng, một tay nâng chén trà, một tay chống đầu, tựu người như vậy nhìn Thủy Dạng Hề, hình như có ý uy hiếp.
Thủy Dạng Hề nhìn hắn, cảm giác rất kỳ quái , chẳng lẽ hắn sợ ta tố cáo hắn, hắn có sợ sao? Mặc dù, từ trong lời hắn nói có thể cảm giác được hắn đối với đương triều hoàng hậu thái độ tương đối hòa ái, nhưng còn không có cảm giác là hắn sợ hãi. Nàng không khỏi khẽ nhíu nhíu mày.
"Hề nhi, có cái gì cứ nói cùng mẫu hậu ." Hoàng hậu tức giận trách Nam Cung Ngự Cảnh một cái, "Đừng sợ, có mẫu hậu ở đây, mẫu hậu sẽ vì ngươi làm chủ."
Nghe được thanh âm hoàng hậu, Thủy Dạng Hề vốn đang chìm trong trầm tư của mình đột nhiên tỉnh lại, ai, cái tật bệnh này, vốn thích ngồi thừ người, tự mình nghĩ chuyện của mình, bất kể những người xung quanh. Thủy Dạng Hề tự đáy lòng âm thầm thở dài, phải làm sao để sửa lại mới được. vì thế, nàng căn bản không biết mới vừa rồi Hoàng hậu nương nương đã nói cái gì, ý muốn như thế nào. Thủy Dạng Hề đành nhẹ nhàng mấp máy môi: "Hết thảy xin mẫu hậu làm chủ." Nói như vậy chắc sẽ không sai, trên ti vi đều diễn nữ chính biết điều một chút cũng làm như vậy, không mười thì có chín là dành được danh tiếng tốt.
"Đông" một tiếng, chén trà rơi lên trên bàn, nói lớn không lớn, nhưng âm thanh lanh lảnh kia mang theo sự quả quyết và không kiên nhẫn làm cho Thủy Dạng Hề run lên, nói nhỏ không nhỏ, cũng đủ để cho trong điện mỗi người đều nghe được.
Thủy Dạng Hề nhìn hoàng hậu một chút, ánh mắt hàm chứa kinh ngạc nhìn nàng, liếc về phía Nam Cung Ngự Cảnh, kẻ đã chế tạo ra âm thanh kia, thấythì vẻ mặt của hắn mang chán ghét cùng miệt thị.
Thủy Dạng Hề nháy mắt hết xem hoàng hậu, rồi quay lại Nam Cung Ngự Cảnh, vẻ mặt khó chịu, sẽ không xui xẻo như vậy sao, chẳng lẽ nàng là cái kẻ thứ mười xui xẻo trong chín kẻ may mắn sao: "Mẫu hậu, Hề nhi nói sai cái gì sao?"
Hoàng hậu há miệng, còn chưa nói ra, liền nghe được Nam Cung Ngự Cảnh nói: "Ngươi tiến bộ a. Ngang nhiên thẳng thắn nói là bổn hoàng tử khi dễ ngươi. Chuẩn bị làm sao hướng mẫu hậu tố cáo, nói là ta đẩy ngươi xuống nước, hay là nói ta thấy chết không cứu?" Ánh mắt giống như băng tiễn, bắn thẳng đến Thủy Dạng Hề, "Bổn hoàng tử đã bị ngươi làm bộ dối trá đủ rồi, đừng cứ mãi mang bộ dáng như bị mười phần ủy khuất, để giành được sự đồng tình của người khác . Kì thực thì phô trương ương ngạnh, cáo mượn oai hùm. Hừ.
"Mẫu hậu, nhi thần trong phủ còn có việc phải xử lý, nhi thần trước hết cáo lui." Nói xong, liền đứng dậy bước nhanh đi. Thân thủ vẫn ưu nhã trước sau như một, hoàn toàn không bởi vì tức giận mà bị tổn hại mảy may nào, quả thực là được trời cao ưu ái mà.
Thủy Dạng Hề nhìn thân ảnh hắn biến mất, nàng vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ, quả thực không hiểu được, đã làm cái gì mà chọc hắn, chẳng lẽ bởi vì câu nói mới vừa rồi sao?
"Hề nhi, đừng khổ sở, Cảnh nhi thái độ như thế, ngươi hãy khoan dung chút ít. Chẳng qua là, mới vừa rồi ngươi nói cũng quá mức trực tiếp, công khai nói hắn khi dễ ngươi, huống chi sự kiện lần này cùng hắn tựa hồ không có bao nhiêu liên hệ, cũng khó trách Cảnh nhi xảy ra tức giận, có chuyện gì, chúng ta hai mẹ con ta đi ra hoa viên nói chuyện, ngươi không phải nhất hoa cúc sao? Hôm kia , ta nhìn thấy đã nở khá nhiều rồi, vốn định gọi ngươi tới xem một chút, nhưng lại nghe nói ngươi rơi xuống nước ngã bệnh, làm mẫu hậu sợ hãi. Hoàn hảo, ông trời phù hộ, cuối cùng cũng không sao, thật là vô cùng may mắn nha."
Đang viết đến cao hứng thì Vu Nhi kinh hoảng chạy vào: "Ôi, tiểu thư của ta, làm sao mà ngươi còn đang viết nha. Hoàng hậu nương nương có chỉ, mời người cùng Tam hoàng tử điện hạ tiến cung rồi, nói là rất nhớ người. Tam hoàng tử đã ở ngoài chờ đấy. Đây cũng là lần đầu tiên Tam hoàng tử chờ tiểu thư a."
Phải không? Hắn có lòng tốt như vậy. Trong lòng nàng có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu lộ : "Ngươi cũng đừng có thúc dục ta, ta còn không có hỏi ngươi hai ngày này chạy đi đâu mà không thấy bóng dáng."
"Dạ. . . . . ." Vu Nhi nói quanh co , lại nghe Thủy Dạng Hề nói: "Đi thôi, tránh cho ở lại sẽ sinh thêm sự cố."
Vừa ra tới cửa phủ liền nhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnh một thân bạch y đứng ở bên cạnh xe ngựa, cao quý, thánh khiết, phảng phất như là thiên sứ rơi xuống nhân gian. Bất quá đều là giả dối, nàng ở trong lòng thầm mắng một câu.
Đi tới bên cạnh hắn, nho nhã lễ độ: "Tam hoàng tử đợi lâu." Vô luận như thế nào, giả ngu làm bộ kém cỏi, hiện ra yếu thế, cung kính hữu lễ là giữ được tánh mạng, rời xa phân tranh là một đều cần thiết. Vì hoàn thành kế hoạch, chỉ có thể thận trọng tình thế trước mắt, đi một bước tính một bước.
Nam Cung Ngự Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, bản thân nhanh chóng vén áo lên xe. Thủy Dạng Hề cũng vội vàng lên xe, ai ngờ mới một cước bước lên xe ngựa, bên trong liền truyền đến một đạo thanh âm lạnh lùng: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có tư cách cùng bổn hoàng tử cưỡi một chiếc xe ngựa sao?" Thủy Dạng Hề sửng sốt, động tác dừng ở nơi đó, nàng thiếu chút nữa bật thốt lên một câu "ngươi cho rằng ngươi là ai", nhưng ngay sau đó nghĩ tới đây không phải là thế kỷ hai mươi mốt, oán hận nắm chặt quyền trừng mắt nhìn hắn một cái, làm mặt quỷ rồi trực tiếp đi đến một chiếc xe ngựa ở phía sau. Tức đến không thở nổi nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, được, Nam Cung Ngự Cảnh, thù này chúng ta nhất định kết rồi.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn nàng tức giận tiêu sái đi qua xe ngựa, đạp lên thành xe kéo làn váy màu tím đi vào, thật nhẹ nhàng giống như hồng mao một chút cũng không lưu lại dấu vết, làm cho hắn có chút nghĩ ngợi.
Xe ngựa thong thả đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, đã vào cửa cung. Xuống xe ngựa, Thủy Dạng Hề đi theo phía sau Nam Cung Ngự Cảnh, hướng Phượng Nghi cung nơi ở của hoàng hậu đi tới. Qua một vài nơi, vô luận là đình đài lầu các, hoa hay dương liễu thủy tạ, cũng không phải là nơi khác có thể so sánh được. ở trong đáy lòng chỉ thở dài một câu không hổ là hoa viên bên trong hoàng cung, quả thật không giống bình thường. Nhưng thỉnh thoảng xem một chút thì rất tốt, nếu thật phải ở tại nơi này, ngày ngày hướng về phía cảnh trí tinh tế như vậy, cũng thật có nghẹn ra một cổ phiền muộn.
Có câu nói, vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại), chính là đạo lý này. Đối với những thứ xinh đẹp nên giữ một chút khoảng cách để thưởng thức, mới có thể nảy sinh đều tốt đẹp. Bất kỳ sự vật hay con người khi bị hấp dẫn, cũng nên ở trong khoảng cách nhất định nhìn nhau mà sinh lòng yêu thương hay chán ghét. Nhưng cũng có người nói dễ chiếm được cũng sẽ không biết quý trọng, không chiếm được mới là thứ tốt nhất.
Trong lúc nàng đang cân nhắc thì đã đi vượt qua một cửa lớn hình tròn có hoa thả xuống, vào nghi mốn để đến đại sảnh. Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấy khắp nơi rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy, làm người xem lóa cả mắt. Đây chính là cái gọi hoàng cung hay sao, quả thật là danh bất hư truyền, so sánh với trong tưởng tượng còn muốn tráng lệ hơn.
Đang xem đến tim đập mạnh và loạn nhịp, thì nàng liền nhìn thấy phía trước ngồi trên chỗ cao là một vị nữ tử, mình mặc áo choàng đỏ thẫm, phía trước ngực thêu bách điểu hướng phượng mưu đồ, đuôi phượng được kéo dài đến tận làn váy, trên đầu cài mấy cái trâm nhìn cái đã biết là phượng trâm, bắt mắt nhất đương nhiên là búi tóc được ghim Kim Phượng ngay ở giữa. Tượng trưng cho hoàng hậu là tôn quý và duy nhất.
Đây chính là hoàng hậu sao, quả thật là đoan trang nhàn thục, mẫu nghi thiên hạ.
"Mẫu hậu mạnh khỏe, nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Một đạo thanh âm ôn nhu dồi dào từ tính vang lên.
Thủy Dạng Hề không khỏi sửng sốt, này. . . . . . Này. . . . . . Này. . . . . . Là Nam Cung Ngự Cảnh sao? Hắn có thể ôn nhu như thế à?"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc." Mặc dù kinh ngạc, Nhưng cũng không thể mất lễ nghi. Thanh âm của nàng bây giờ có thể mềm đến chảy ra nước.
"Hề nhi nha, lại , lại bên người mẫu hậu. Nghe nói ngươi hôm kia bị bệnh, khá hơn chút nào chưa. Tới đây để mẫu hậu xem thật kỹ nào. Làm sao mà để bị bệnh thế, có phải hay không Cảnh nhi khi dễ ngươi." Hoàng hậu vừa ngoắc, vừa nói. Làm cho Thủy Dạng Hề cảm thấy thật giống như nàng đang gọi một con chó con.
Thủy Dạng Hề bước nhanh đi tới, nói: "Mẫu hậu đã quan tâm, chẳng qua là vô ý rơi xuống nước, có chút bệnh thương hàn thôi. Đa tạ mẫu hậu quan tâm."
"Làm sao mà đang tốt lành , lại có thể rơi xuống nước đây?" Hoàng hậu nắm tay Thủy Dạng Hề, ánh mắt thỉnh thoảng nghiêng nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, như có ý trách cứ.
Thủy Dạng Hề còn chưa kịp trả lời, liền nghe được Nam Cung Ngự Cảnh miễn cưỡng nói: "Mẫu hậu, chuyện này không liên quan đến ta nha. Người đừng đổ trách nhiệm lên đầu của ta. Lần này rơi xuống nước hoàn toàn chính là chuyện của nàng, ta có tìm thái y trị liệu cho nàng, thái y nói tỉnh lại sẽ không có gì đáng ngại." Ánh mắt hắn trong trẻo lạnh lùng, một tay nâng chén trà, một tay chống đầu, tựu người như vậy nhìn Thủy Dạng Hề, hình như có ý uy hiếp.
Thủy Dạng Hề nhìn hắn, cảm giác rất kỳ quái , chẳng lẽ hắn sợ ta tố cáo hắn, hắn có sợ sao? Mặc dù, từ trong lời hắn nói có thể cảm giác được hắn đối với đương triều hoàng hậu thái độ tương đối hòa ái, nhưng còn không có cảm giác là hắn sợ hãi. Nàng không khỏi khẽ nhíu nhíu mày.
"Hề nhi, có cái gì cứ nói cùng mẫu hậu ." Hoàng hậu tức giận trách Nam Cung Ngự Cảnh một cái, "Đừng sợ, có mẫu hậu ở đây, mẫu hậu sẽ vì ngươi làm chủ."
Nghe được thanh âm hoàng hậu, Thủy Dạng Hề vốn đang chìm trong trầm tư của mình đột nhiên tỉnh lại, ai, cái tật bệnh này, vốn thích ngồi thừ người, tự mình nghĩ chuyện của mình, bất kể những người xung quanh. Thủy Dạng Hề tự đáy lòng âm thầm thở dài, phải làm sao để sửa lại mới được. vì thế, nàng căn bản không biết mới vừa rồi Hoàng hậu nương nương đã nói cái gì, ý muốn như thế nào. Thủy Dạng Hề đành nhẹ nhàng mấp máy môi: "Hết thảy xin mẫu hậu làm chủ." Nói như vậy chắc sẽ không sai, trên ti vi đều diễn nữ chính biết điều một chút cũng làm như vậy, không mười thì có chín là dành được danh tiếng tốt.
"Đông" một tiếng, chén trà rơi lên trên bàn, nói lớn không lớn, nhưng âm thanh lanh lảnh kia mang theo sự quả quyết và không kiên nhẫn làm cho Thủy Dạng Hề run lên, nói nhỏ không nhỏ, cũng đủ để cho trong điện mỗi người đều nghe được.
Thủy Dạng Hề nhìn hoàng hậu một chút, ánh mắt hàm chứa kinh ngạc nhìn nàng, liếc về phía Nam Cung Ngự Cảnh, kẻ đã chế tạo ra âm thanh kia, thấythì vẻ mặt của hắn mang chán ghét cùng miệt thị.
Thủy Dạng Hề nháy mắt hết xem hoàng hậu, rồi quay lại Nam Cung Ngự Cảnh, vẻ mặt khó chịu, sẽ không xui xẻo như vậy sao, chẳng lẽ nàng là cái kẻ thứ mười xui xẻo trong chín kẻ may mắn sao: "Mẫu hậu, Hề nhi nói sai cái gì sao?"
Hoàng hậu há miệng, còn chưa nói ra, liền nghe được Nam Cung Ngự Cảnh nói: "Ngươi tiến bộ a. Ngang nhiên thẳng thắn nói là bổn hoàng tử khi dễ ngươi. Chuẩn bị làm sao hướng mẫu hậu tố cáo, nói là ta đẩy ngươi xuống nước, hay là nói ta thấy chết không cứu?" Ánh mắt giống như băng tiễn, bắn thẳng đến Thủy Dạng Hề, "Bổn hoàng tử đã bị ngươi làm bộ dối trá đủ rồi, đừng cứ mãi mang bộ dáng như bị mười phần ủy khuất, để giành được sự đồng tình của người khác . Kì thực thì phô trương ương ngạnh, cáo mượn oai hùm. Hừ.
"Mẫu hậu, nhi thần trong phủ còn có việc phải xử lý, nhi thần trước hết cáo lui." Nói xong, liền đứng dậy bước nhanh đi. Thân thủ vẫn ưu nhã trước sau như một, hoàn toàn không bởi vì tức giận mà bị tổn hại mảy may nào, quả thực là được trời cao ưu ái mà.
Thủy Dạng Hề nhìn thân ảnh hắn biến mất, nàng vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ, quả thực không hiểu được, đã làm cái gì mà chọc hắn, chẳng lẽ bởi vì câu nói mới vừa rồi sao?
"Hề nhi, đừng khổ sở, Cảnh nhi thái độ như thế, ngươi hãy khoan dung chút ít. Chẳng qua là, mới vừa rồi ngươi nói cũng quá mức trực tiếp, công khai nói hắn khi dễ ngươi, huống chi sự kiện lần này cùng hắn tựa hồ không có bao nhiêu liên hệ, cũng khó trách Cảnh nhi xảy ra tức giận, có chuyện gì, chúng ta hai mẹ con ta đi ra hoa viên nói chuyện, ngươi không phải nhất hoa cúc sao? Hôm kia , ta nhìn thấy đã nở khá nhiều rồi, vốn định gọi ngươi tới xem một chút, nhưng lại nghe nói ngươi rơi xuống nước ngã bệnh, làm mẫu hậu sợ hãi. Hoàn hảo, ông trời phù hộ, cuối cùng cũng không sao, thật là vô cùng may mắn nha."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook