Duyên Hề
-
Chương 2
"Ách, " đầu đau quá, thân mình cũng đau
luôn, hơn nữa toàn thân như nhũn ra, một chút sức lực đều không có. Nàng khẻ
nhếch khóe miệng, trào phúng cười, xem ra, thân mình ta là càng ngày càng yếu.
Mở mắt ra, màu hồng hoa trướng đập vào mắt, đỉnh trướng thêu một bức uyên ương
hí thủy đồ, phượng hoàng vu phi đồ, mẫu đơn giận phóng đồ. Sắc thái diễm lệ,
sắc điệu chỉ một chữ, "tục" chứ còn gì nữa. Nàng nhìn chằm chằm đỉnh trướng,
ánh mắt thu lại, bất quá, nàng nghĩ nơi này được bày trí như có tính toán
trước, cũng coi như có một phần quý khí. Ánh mắt cũng không dừng lại, một đường
nhìn xuống, chỉ thấy cột giường chạm khắc tinh xảo, màu gỗ đen nhánh, phản xạ
lại ánh sáng lòe lòe tỏa ra. Trên người nàng mặc áo ngủ bằng gấm cũng là chất
liệu tốt nhất, mềm mại thoải mái. Xem ra, đây là một nhà không phú cũng quý,
người ta như vậy, cũng sẽ không để ý đến lòng biết ơn của kẻ nhỏ bé như nàng,
cứu nàng cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Chính là, chủ nhân của phòng này cũng quá phục cổ , không chỉ có trong phòng tất cả bài trí đều là thời cổ , ngay cả cửa sổ cũng bọc ô vuông giấy , hắn cũng không sợ ăn trộm chê hắn lỗi thời hay sao. Đang nghĩ tới đó, thì nghe chi nha một tiếng cửa mở, một cô gái thân mặc váy hồng nhạt đơn sơ đi đến, trong tay còn bưng một cái chậu bằng gỗ. Trên đầu cột hai búi tóc, dáng điệu ngoan ngoãn, cái mũi hồng hồng , có thể vừa mới khóc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mím đôi môi tái nhợt , như là nhẫn nhịn cái gì.
Nàng bình tĩnh nhìn nữ nhân kia, không phải vì nàng trong tay có bồn gỗ, tuy rằng, bồn gỗ kia thật là tinh mỹ, nhưng càng hấp dẫn nàng là nha đầu giả dạng này, làm sao mà giống trên ti vi đến như vậy, xem qua bộ dáng nha đầu, áo dài đạm phấn tới đầu gối, quần và đai lưng dài tới bàn chân, chỉ lộ ra một chút mũi chân, loáng thoáng hiện ra một đôi giày thêu.
Nàng nhíu nhíu mày, như thế nào mà chủ nhân này lại có chút biến thái đến vậy, làm cho nha đầu mặc quần áo thời cổ, thật muốn trông thấy chủ phòng là thần thánh phương nào . Xốc chăn lên, đang muốn đứng dậy, không nghĩ, lại nghe bồn bạc rơi xuống, thanh âm loảng xoảng vang lên, một chậu nước làm ướt hết cả phòng. Nàng còn chưa kịp đặt câu hỏi, cô gái kia đã sớm đi đến bên người, có chút kinh hỉ, có chút vội vàng
"Tiểu thư, ngươi, ngươi rốt cục tỉnh sao? Hù chết Vu Nhi . Ô... Thái y nói tiểu thư nếu nếu không tỉnh lại liền, liền, ô ô ô..." Nói đến người đây, tự nhiên khóc lên như trẻ con.
Nàng đây là hoàn toàn nằm mơ sao, thật sự không biết tiểu nha đầu này ở đó nói cái gì. Cái gì Thái y, cái gì tiểu thư, là nàng sao? Nhưng nàng thật không nhận ra tiểu nha đầu này. Chống tay, nàng mượn lực ngồi xuống: "Xin hỏi, vị tiểu thư này, ta nhận biết ngươi sao? Ngươi vừa mới nói là có ý tứ gì? Là đang trêu chọc ta sao?" Nàng mở to hai mắt, chứa chút biểu tình vô tội, nhìn chằm chằm cô gái. Thầm nghĩ, căn bản vẫn là cái tiểu cô nương thôi, nhiều nhất chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, gặp gỡ chủ nhân như vậy, thật sự khó khăn cho nàng.
"Tiểu thư, ngươi đang nói cái gì nha, ngươi như thế nào có thể kêu Vu Nhi là tiểu thư đâu? Vu Nhi là nha đầu của người nha, tiểu thư không cần dọa Vu Nhi ." Vừa nói vừa vội vã quỳ gối xuống.
Nhìn nàng lê hoa mang vũ trên mặt, không khỏi có chút buồn bực cùng hoài nghi. Chẳng lẽ... Nhưng làm sao có thể? Đến nâng dậy nàng, hỏi: "Ta là tiểu thư nhà ngươi sao? Đối với ngươi ta cái gì đều không nhớ rõ. Ngươi có thể nói cho ta biết, ta rốt cuộc là làm sao vậy?"
Vu Nhi vẻ mặt kinh dị nhìn nàng, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, trong mắt mang theo sự tìm kiếm và chần chờ, suy tính đây có phải hay không lại một cái điềm báo trước khi tiểu thư phát giận, chỉ ngập ngừng : "Tiểu thư..."
Nàng nhìn nàng kia, mỉm cười, thầm nghĩ, cũng không phải một cái dễ gạt gẫm chủ nhân, nếu không thì chính là nha đầu này quá mức cẩn thận, hoặc là, tiểu thư quá khó khăn để hầu hạ. Đỡ lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Mau đứng lên, ta không chịu nổi người khác quỳ với ta, sẽ giảm thọ . Ta cái gì đều không nhớ rõ , ngươi chậm rãi nói cho ta nghe đi, tất cả chuyện của ta. Có lẽ, ta sẽ nhớ ra." Lôi kéo tay nàng, cọ về phía cái bàn, thật sự là vô lực nha, không biết thân thể này trước khi chết chịu quá tội như thế nào, cánh tay lại mềm yếu vô lực đến vậy.
Vu Nhi vẫn là kinh ngạc , không biết làm thế nào cho phải. Làm cho nàng nói, nhưng cuối cùng cũng không biết nói từ đâu.
Nàng tiện tay rót chén trà đưa cho Vu Nhi, lại tự châm một ly cho mình: "Ai, ngươi trước hết nói tên và gia thế của ta đi!"
Vu Nhi đã sớm bởi vì một ly trà mà lần nữa quỳ gối xuống mặt đất, kêu nàng làm cho tiểu thư tự mình châm trà cho nàng, mượn một ngàn cái lá gan nàng cũng không dám a, "Tiểu thư, có cái gì cứ việc hỏi Vu Nhi làm phiền tiểu thư vì nô tỳ châm trà, nói thế nào nô tỳ cũng không dám a."
Nàng uống một hớp trà, chỉ cảm thấy mùi thơm hợp lòng người, hương thơm lưu lại trong răng môi. Nhưng... Ai, thầm than một hơi, hơi nhíu chân mày, giả bộ cả giận nói:
"Tốt lắm, gọi ngươi nói thì ngươi nói, không nên nhiều quy củ vô nghĩa như vậy. Đứng lên. Chẳng lẽ một câu nói của tiểu thư ta so ra lại kém vài lời khách sáo của ngươi ?" Nói xong, đem chén trà hung hăng hướng lên bàn để xuống.
Vu Nhi vừa nghe, sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ nhìn trở lại tiểu thư , nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu thư tên là Thủy Dạng Hề, là hòn ngọc quý trên tay của đương triều Tể tướng ...
"Thủy Dạng Hề?" Nàng lẩm bẩm nói, "Theo tên ở hiện đại chỉ kém một chữ, Thủy Hề, Thủy Dạng Hề, chẳng lẽ thật sự còn có mờ ám bên trong." Thấy nàng ngừng lại, nhân tiện nói: "Tiếp tục."
Vu Nhi chỉ phải run rẩy nói: "Ba tháng trước, hoàng hậu nương nương làm chủ, đem tiểu thư gả cho tam hoàng tử điện hạ."
Thủy Hề không khỏi cả kinh: "Ngươi muốn nói là ta đã kết hôn rồi, nga, chính là thành thân sao?" Thật đúng là không phải vận tốt bình thường, là nên thấy may mắn hay là xui xẻo, khó trách chỉ có một mình triền miên giường bệnh, nguyên lai là nữ nhi đã gả đi ra ngoài.
Vu Nhi cũng không phát hiện Thủy Hề khác thường, chỉ lo tiếp tục nói cho xong: "Đúng vậy, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của tiểu thư đó. Khi tiểu thư nghe được tin tức này, suốt ba đêm không ngủ. Cũng khó trách, tam hoàng tử cho tới bây giờ là người tiểu thư thích nhất, có thể gả cho hắn, tiểu thư tự nhiên là cao hứng ..."
Không thể tưởng được tiểu thư này đúng là cái người cuồng dại tuyệt đối, ai, bất quá, xem tình hình này, hẳn chính là nàng đơn phương tình nguyện thôi, bị bệnh cũng chỉ có nha đầu mang theo từ nhà mẹ đẻ chiếu cố , thật đúng không được sủng đây. Thủy Hề hãy còn nghĩ.
"Úc, đúng rồi, hiện tại là triều đại gì, ai là hoàng đế?" Xem Vu Nhi nói rất là vui vẻ, thật sự không đành lòng lên tiếng đánh gãy lời nàng.
"A, " Vu Nhi sửng sốt một chút, lập tức lại nói: "Hiện tại là Thiên Mị vương triều Khai Nguyên ba mươi lăm năm, Nam Cung là họ của Hoàng Thượng, tiểu thư, tuy rằng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương đều rất thương yêu tiểu thư, nhưng Hoàng Thượng tục danh là không thể tùy tiện nói . Ngay cả nương nương cũng không thể hô thẳng tục danh Hoàng Thượng, tiểu thư vẫn nên cẩn thận mới tốt, miễn cho khi phát sinh sự việc bị tiểu nhân bắt bẻ."
Thủy Hề chỉ nghe Hoàng Thượng cùng hoàng hậu đều thực sủng nàng, liền thấy có chút vui vẻ, làm sao còn nghe Vu Nhi nói gì sau đó: "Hoàng Thượng cùng hoàng hậu vì cái gì thương ta nha? Mà tam hoàng tử tại sao lại không thích ta ?" Là điểm chính nàng mới cảm thấy hứng thú nên hỏi.
"Hoàng hậu đương nhiên thương tiểu thư, hoàng hậu là di nương (dì) của tiểu thư a!" Vu Nhi ném cho Thủy Hề một cái liếc mắt xem thường, tiểu thư làm sao mà ngay cả cái này cũng đã quên, "Về phần tam hoàng tử vì cái gì không... A, nô tỳ đáng chết, " nói xong kinh hoảng quỳ xuống, "Tam hoàng tử như thế nào lại không thích tiểu thư đâu, đây chính là hoàng hậu nương nương ban hôn cho, tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều. Hơn nữa tam hoàng tử cũng là biểu ca của tiểu thư a."
A, Thủy Hề cười cười, nguyên lai là biểu huynh muội nha, chẳng qua là, họ không sợ trẻ con sinh ra bị dị dạng sao, cổ đại chính là cổ đại. Càng có ý tứ là, nàng thế nhưng chưa bao giờ nghe qua Thiên Mị hoàng triều. Có lẽ, đúng là đến một cái nơi toàn toàn xa lạ. Xem ra, thật đúng là xui xẻo.
"Kia, vừa rồi ngươi vì sao mà khóc?" Thủy Hề nhìn Vu Nhi, nghiền ngẫm cười.
Vu Nhi nhìn Thủy Hề, nguyên lai, vẫn là không có thể giấu diếm được tiểu thư. Trong mắt nàng lại lộ ra một tia thương tiếc, do dự có nên mở miệng hay không, nhắm mắt lại: "Tiểu thư..." Hay là không nên nói, thật sự không nghĩ tiểu thư tái nhớ lại cái chuyện nhà làm nàng thương tâm kia.
"Nói đi, thứ ngươi vô tội." Thủy Hề cười nói.
Vu Nhi ba ba miệng, nói: "Vừa mới Thải phượng là người bên cạnh nhị phu nhân mới qua đây, nói là tướng gia cùng phu nhân kêu nàng chuyển lời cho đại tiểu thư hảo hảo dưỡng bệnh, trong phủ tam hoàng tử Thái y và thuốc tốt hơn, nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ. Lão gia công vụ bận rộn, phu nhân vừa phải quản việc trong phủ, vốn định rút ra ít thời gian đến xem, nhưng không may, lúc này nhị tiểu thư lại bị bệnh, hành hạ nhị phu nhân không có thời gian để nghĩ ngơi, nhất thời bận tối mày tối mặt, nên không đến xem tiểu thư , chỉ kêu tiểu thư hảo hảo dưỡng bệnh." Vu Nhi nói xong, vụng trộm ngắm Thủy Hề, chỉ sợ vọng động vội dàng, sẽ làm nàng phát giận.
Thủy Hề nghe xong, chính là không nói gì. Lấy tay chống đỡ đầu, từ từ nhắm hai mắt, coi như chợp mắt. Mặt nhăn nhíu mày: "Chẳng lẽ ta bị như vậy không làm cho tướng gia cùng phu nhân vui sao? Ước gì ta chết không được?" Này Thủy Dạng Hề không phải thực được Hoàng Thượng cùng hoàng hậu yêu thương sao, như thế nào ở nhà lại gặp cảnh khốn cùng? Liền ngay cả bệnh đến có ba cái mạng đã mất đi hai cũng không thể khiến cho bọn họ thoáng quan tâm, xem ra, không thể nghi ngờ chủ thể kì thực cũng là cái số khổ.
Vu Nhi cúi đầu, chỉ cảm thấy tiểu thư hiện đang nói chuyện giống như thay đổi thành một người khác, có chút xa lạ, có chút khí chất của người trưởng thành, một loại uy nghiêm tự nhiên sẳn có, cúi đầu nói: "Tướng gia không quá cùng tiểu thư thân cận , nhưng ta tin tưởng tướng gia là yêu thương tiểu thư , tiểu thư đừng để trong lòng. Chẳng qua là nhị phu nhân, từ nhỏ đã đối với tiểu thư lạnh nhạt , từ khi đại phu nhân mất đi, sau này hết thảy công việc trong phủ đều do nhị phu nhân trông coi, cũng chưa từng xén bớt đồ của tiểu thư, chẳng qua không có hoà nhã sắc mặt với tiểu thư thôi."
Nga, nguyên lai là mẹ kế nha, Thủy Hề cười cười, ta nói rồi, có người mẹ ruột nào mà bỏ con của mình chịu khổ đâu. Chẳng qua, tướng gia này, như thế nào lại đối với thân sinh nữ nhi của hắn như vậy, có chút làm người ta khó hiểu.
Rót thêm ly trà, nhấp một ngụm: "Nói một chút muội muội của ta đi, là bảo bối của toàn quý phủ đúng không!" Nếu ta nhận hết sự chán ghét của mọi người, khẳng định sẽ có người làm tiên nữ cho người khác vui vẻ.
Vu Nhi kêu lên: "Tiểu thư làm sao biết được? Nhị tiểu thư thật là tâm can bảo bối của tướng gia cùng phu nhân. Tên chỉ khác một chữ so với tên tiểu thư, gọi là Thủy Dạng Tình, từ nhỏ liền được xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, khi mười lăm tuổi, vì một khúc lưu thủy lạc hoa mà được xưng là kinh đô đệ nhất tài nữ. Toàn bộ tướng phủ đều vì nàng mà kiêu ngạo."
"Phải không?" Đệ nhất mỹ nhân thêm đệ nhất tài nữ? Thật đúng là muốn nhìn một chút kì nữ tử như vậy rốt cuộc là cái dạng gì. Phải tìm một cơ hội tốt để nhìn mới được, "Ta bị bệnh đã lâu rồi sao?" Nàng thuận miệng hỏi.
"Bệnh? Tiểu thư không bệnh nha."
"Tốt lắm , vậy ta vì cái gì mà toàn thân đau đớn lại vô lực."
"Đó là bởi vì mấy ngày hôm trước tiểu thư bị rơi xuống nước nha. Đã làm Vu Nhi sợ hãi, hoàn hảo tiểu thư người hiện tại không có việc gì , nếu có cái gì không hay xảy ra, Vu nhi phải làm sao bây giờ." Nói xong, thanh âm đã có chút nức nở .
"Tốt lắm, tốt lắm, Vu Nhi, ta hiện giờ không phải không có việc gì sao." Nha đầu kia, tuyến lệ thật đúng là thịnh vượng nha, có thể so sánh cùng Lâm muội muội (TT: ý tỷ ấy là Lâm Đại Ngọc đó), "Được rồi, ta như thế nào lại rơi xuống nước ." Là ngoài ý muốn? Hay con người gây ra?
"Vu Nhi cũng không rõ ràng lắm, ngày đó, tiểu thư nói muốn vào cung gặp hoàng hậu nương nương. Đi được tới hoa sen trì, thì nói có chút lạnh. Liền kêu Vu Nhi quay về phòng lấy kiện xiêm y, sau khi Vu Nhi trở lại thì tiểu thư đã ở trong hồ . Hoàn hảo có thị vệ ngay tại phụ cận, mới kịp thời đem tiểu thư cứu lên. Nghe Nói Hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay, đã phái nhiều người đến xem tiểu thư rồi trở về hồi báo. Thật đúng là yêu thương tiểu thư."
Bất kể nàng là thương thật hoặc thương giả, vừa chết đi sống lại như vậy, thật đúng là vừa mệt vừa đói. Trước tiên no bụng đã, phải ngủ một giấc cho thoải mái rồi nói sau: "Vu Nhi, ta đói bụng, còn có ta ngửi trên người, đã có chút mùi rồi" , "Ta muốn tắm rửa."
Vu Nhi vừa nghe ta muốn ăn cơm, cả khuôn mặt sáng lên. Cao hứng đi chuẩn bị .
Mà Thủy Hề, thầm than một hơi, sống ở đâu thì yên ở đấy, từ nay về sau, ta là Thủy Dạng Hề, Thủy Dạng Hề là ta.
Chính là, chủ nhân của phòng này cũng quá phục cổ , không chỉ có trong phòng tất cả bài trí đều là thời cổ , ngay cả cửa sổ cũng bọc ô vuông giấy , hắn cũng không sợ ăn trộm chê hắn lỗi thời hay sao. Đang nghĩ tới đó, thì nghe chi nha một tiếng cửa mở, một cô gái thân mặc váy hồng nhạt đơn sơ đi đến, trong tay còn bưng một cái chậu bằng gỗ. Trên đầu cột hai búi tóc, dáng điệu ngoan ngoãn, cái mũi hồng hồng , có thể vừa mới khóc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mím đôi môi tái nhợt , như là nhẫn nhịn cái gì.
Nàng bình tĩnh nhìn nữ nhân kia, không phải vì nàng trong tay có bồn gỗ, tuy rằng, bồn gỗ kia thật là tinh mỹ, nhưng càng hấp dẫn nàng là nha đầu giả dạng này, làm sao mà giống trên ti vi đến như vậy, xem qua bộ dáng nha đầu, áo dài đạm phấn tới đầu gối, quần và đai lưng dài tới bàn chân, chỉ lộ ra một chút mũi chân, loáng thoáng hiện ra một đôi giày thêu.
Nàng nhíu nhíu mày, như thế nào mà chủ nhân này lại có chút biến thái đến vậy, làm cho nha đầu mặc quần áo thời cổ, thật muốn trông thấy chủ phòng là thần thánh phương nào . Xốc chăn lên, đang muốn đứng dậy, không nghĩ, lại nghe bồn bạc rơi xuống, thanh âm loảng xoảng vang lên, một chậu nước làm ướt hết cả phòng. Nàng còn chưa kịp đặt câu hỏi, cô gái kia đã sớm đi đến bên người, có chút kinh hỉ, có chút vội vàng
"Tiểu thư, ngươi, ngươi rốt cục tỉnh sao? Hù chết Vu Nhi . Ô... Thái y nói tiểu thư nếu nếu không tỉnh lại liền, liền, ô ô ô..." Nói đến người đây, tự nhiên khóc lên như trẻ con.
Nàng đây là hoàn toàn nằm mơ sao, thật sự không biết tiểu nha đầu này ở đó nói cái gì. Cái gì Thái y, cái gì tiểu thư, là nàng sao? Nhưng nàng thật không nhận ra tiểu nha đầu này. Chống tay, nàng mượn lực ngồi xuống: "Xin hỏi, vị tiểu thư này, ta nhận biết ngươi sao? Ngươi vừa mới nói là có ý tứ gì? Là đang trêu chọc ta sao?" Nàng mở to hai mắt, chứa chút biểu tình vô tội, nhìn chằm chằm cô gái. Thầm nghĩ, căn bản vẫn là cái tiểu cô nương thôi, nhiều nhất chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, gặp gỡ chủ nhân như vậy, thật sự khó khăn cho nàng.
"Tiểu thư, ngươi đang nói cái gì nha, ngươi như thế nào có thể kêu Vu Nhi là tiểu thư đâu? Vu Nhi là nha đầu của người nha, tiểu thư không cần dọa Vu Nhi ." Vừa nói vừa vội vã quỳ gối xuống.
Nhìn nàng lê hoa mang vũ trên mặt, không khỏi có chút buồn bực cùng hoài nghi. Chẳng lẽ... Nhưng làm sao có thể? Đến nâng dậy nàng, hỏi: "Ta là tiểu thư nhà ngươi sao? Đối với ngươi ta cái gì đều không nhớ rõ. Ngươi có thể nói cho ta biết, ta rốt cuộc là làm sao vậy?"
Vu Nhi vẻ mặt kinh dị nhìn nàng, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, trong mắt mang theo sự tìm kiếm và chần chờ, suy tính đây có phải hay không lại một cái điềm báo trước khi tiểu thư phát giận, chỉ ngập ngừng : "Tiểu thư..."
Nàng nhìn nàng kia, mỉm cười, thầm nghĩ, cũng không phải một cái dễ gạt gẫm chủ nhân, nếu không thì chính là nha đầu này quá mức cẩn thận, hoặc là, tiểu thư quá khó khăn để hầu hạ. Đỡ lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Mau đứng lên, ta không chịu nổi người khác quỳ với ta, sẽ giảm thọ . Ta cái gì đều không nhớ rõ , ngươi chậm rãi nói cho ta nghe đi, tất cả chuyện của ta. Có lẽ, ta sẽ nhớ ra." Lôi kéo tay nàng, cọ về phía cái bàn, thật sự là vô lực nha, không biết thân thể này trước khi chết chịu quá tội như thế nào, cánh tay lại mềm yếu vô lực đến vậy.
Vu Nhi vẫn là kinh ngạc , không biết làm thế nào cho phải. Làm cho nàng nói, nhưng cuối cùng cũng không biết nói từ đâu.
Nàng tiện tay rót chén trà đưa cho Vu Nhi, lại tự châm một ly cho mình: "Ai, ngươi trước hết nói tên và gia thế của ta đi!"
Vu Nhi đã sớm bởi vì một ly trà mà lần nữa quỳ gối xuống mặt đất, kêu nàng làm cho tiểu thư tự mình châm trà cho nàng, mượn một ngàn cái lá gan nàng cũng không dám a, "Tiểu thư, có cái gì cứ việc hỏi Vu Nhi làm phiền tiểu thư vì nô tỳ châm trà, nói thế nào nô tỳ cũng không dám a."
Nàng uống một hớp trà, chỉ cảm thấy mùi thơm hợp lòng người, hương thơm lưu lại trong răng môi. Nhưng... Ai, thầm than một hơi, hơi nhíu chân mày, giả bộ cả giận nói:
"Tốt lắm, gọi ngươi nói thì ngươi nói, không nên nhiều quy củ vô nghĩa như vậy. Đứng lên. Chẳng lẽ một câu nói của tiểu thư ta so ra lại kém vài lời khách sáo của ngươi ?" Nói xong, đem chén trà hung hăng hướng lên bàn để xuống.
Vu Nhi vừa nghe, sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ nhìn trở lại tiểu thư , nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu thư tên là Thủy Dạng Hề, là hòn ngọc quý trên tay của đương triều Tể tướng ...
"Thủy Dạng Hề?" Nàng lẩm bẩm nói, "Theo tên ở hiện đại chỉ kém một chữ, Thủy Hề, Thủy Dạng Hề, chẳng lẽ thật sự còn có mờ ám bên trong." Thấy nàng ngừng lại, nhân tiện nói: "Tiếp tục."
Vu Nhi chỉ phải run rẩy nói: "Ba tháng trước, hoàng hậu nương nương làm chủ, đem tiểu thư gả cho tam hoàng tử điện hạ."
Thủy Hề không khỏi cả kinh: "Ngươi muốn nói là ta đã kết hôn rồi, nga, chính là thành thân sao?" Thật đúng là không phải vận tốt bình thường, là nên thấy may mắn hay là xui xẻo, khó trách chỉ có một mình triền miên giường bệnh, nguyên lai là nữ nhi đã gả đi ra ngoài.
Vu Nhi cũng không phát hiện Thủy Hề khác thường, chỉ lo tiếp tục nói cho xong: "Đúng vậy, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của tiểu thư đó. Khi tiểu thư nghe được tin tức này, suốt ba đêm không ngủ. Cũng khó trách, tam hoàng tử cho tới bây giờ là người tiểu thư thích nhất, có thể gả cho hắn, tiểu thư tự nhiên là cao hứng ..."
Không thể tưởng được tiểu thư này đúng là cái người cuồng dại tuyệt đối, ai, bất quá, xem tình hình này, hẳn chính là nàng đơn phương tình nguyện thôi, bị bệnh cũng chỉ có nha đầu mang theo từ nhà mẹ đẻ chiếu cố , thật đúng không được sủng đây. Thủy Hề hãy còn nghĩ.
"Úc, đúng rồi, hiện tại là triều đại gì, ai là hoàng đế?" Xem Vu Nhi nói rất là vui vẻ, thật sự không đành lòng lên tiếng đánh gãy lời nàng.
"A, " Vu Nhi sửng sốt một chút, lập tức lại nói: "Hiện tại là Thiên Mị vương triều Khai Nguyên ba mươi lăm năm, Nam Cung là họ của Hoàng Thượng, tiểu thư, tuy rằng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương đều rất thương yêu tiểu thư, nhưng Hoàng Thượng tục danh là không thể tùy tiện nói . Ngay cả nương nương cũng không thể hô thẳng tục danh Hoàng Thượng, tiểu thư vẫn nên cẩn thận mới tốt, miễn cho khi phát sinh sự việc bị tiểu nhân bắt bẻ."
Thủy Hề chỉ nghe Hoàng Thượng cùng hoàng hậu đều thực sủng nàng, liền thấy có chút vui vẻ, làm sao còn nghe Vu Nhi nói gì sau đó: "Hoàng Thượng cùng hoàng hậu vì cái gì thương ta nha? Mà tam hoàng tử tại sao lại không thích ta ?" Là điểm chính nàng mới cảm thấy hứng thú nên hỏi.
"Hoàng hậu đương nhiên thương tiểu thư, hoàng hậu là di nương (dì) của tiểu thư a!" Vu Nhi ném cho Thủy Hề một cái liếc mắt xem thường, tiểu thư làm sao mà ngay cả cái này cũng đã quên, "Về phần tam hoàng tử vì cái gì không... A, nô tỳ đáng chết, " nói xong kinh hoảng quỳ xuống, "Tam hoàng tử như thế nào lại không thích tiểu thư đâu, đây chính là hoàng hậu nương nương ban hôn cho, tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều. Hơn nữa tam hoàng tử cũng là biểu ca của tiểu thư a."
A, Thủy Hề cười cười, nguyên lai là biểu huynh muội nha, chẳng qua là, họ không sợ trẻ con sinh ra bị dị dạng sao, cổ đại chính là cổ đại. Càng có ý tứ là, nàng thế nhưng chưa bao giờ nghe qua Thiên Mị hoàng triều. Có lẽ, đúng là đến một cái nơi toàn toàn xa lạ. Xem ra, thật đúng là xui xẻo.
"Kia, vừa rồi ngươi vì sao mà khóc?" Thủy Hề nhìn Vu Nhi, nghiền ngẫm cười.
Vu Nhi nhìn Thủy Hề, nguyên lai, vẫn là không có thể giấu diếm được tiểu thư. Trong mắt nàng lại lộ ra một tia thương tiếc, do dự có nên mở miệng hay không, nhắm mắt lại: "Tiểu thư..." Hay là không nên nói, thật sự không nghĩ tiểu thư tái nhớ lại cái chuyện nhà làm nàng thương tâm kia.
"Nói đi, thứ ngươi vô tội." Thủy Hề cười nói.
Vu Nhi ba ba miệng, nói: "Vừa mới Thải phượng là người bên cạnh nhị phu nhân mới qua đây, nói là tướng gia cùng phu nhân kêu nàng chuyển lời cho đại tiểu thư hảo hảo dưỡng bệnh, trong phủ tam hoàng tử Thái y và thuốc tốt hơn, nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ. Lão gia công vụ bận rộn, phu nhân vừa phải quản việc trong phủ, vốn định rút ra ít thời gian đến xem, nhưng không may, lúc này nhị tiểu thư lại bị bệnh, hành hạ nhị phu nhân không có thời gian để nghĩ ngơi, nhất thời bận tối mày tối mặt, nên không đến xem tiểu thư , chỉ kêu tiểu thư hảo hảo dưỡng bệnh." Vu Nhi nói xong, vụng trộm ngắm Thủy Hề, chỉ sợ vọng động vội dàng, sẽ làm nàng phát giận.
Thủy Hề nghe xong, chính là không nói gì. Lấy tay chống đỡ đầu, từ từ nhắm hai mắt, coi như chợp mắt. Mặt nhăn nhíu mày: "Chẳng lẽ ta bị như vậy không làm cho tướng gia cùng phu nhân vui sao? Ước gì ta chết không được?" Này Thủy Dạng Hề không phải thực được Hoàng Thượng cùng hoàng hậu yêu thương sao, như thế nào ở nhà lại gặp cảnh khốn cùng? Liền ngay cả bệnh đến có ba cái mạng đã mất đi hai cũng không thể khiến cho bọn họ thoáng quan tâm, xem ra, không thể nghi ngờ chủ thể kì thực cũng là cái số khổ.
Vu Nhi cúi đầu, chỉ cảm thấy tiểu thư hiện đang nói chuyện giống như thay đổi thành một người khác, có chút xa lạ, có chút khí chất của người trưởng thành, một loại uy nghiêm tự nhiên sẳn có, cúi đầu nói: "Tướng gia không quá cùng tiểu thư thân cận , nhưng ta tin tưởng tướng gia là yêu thương tiểu thư , tiểu thư đừng để trong lòng. Chẳng qua là nhị phu nhân, từ nhỏ đã đối với tiểu thư lạnh nhạt , từ khi đại phu nhân mất đi, sau này hết thảy công việc trong phủ đều do nhị phu nhân trông coi, cũng chưa từng xén bớt đồ của tiểu thư, chẳng qua không có hoà nhã sắc mặt với tiểu thư thôi."
Nga, nguyên lai là mẹ kế nha, Thủy Hề cười cười, ta nói rồi, có người mẹ ruột nào mà bỏ con của mình chịu khổ đâu. Chẳng qua, tướng gia này, như thế nào lại đối với thân sinh nữ nhi của hắn như vậy, có chút làm người ta khó hiểu.
Rót thêm ly trà, nhấp một ngụm: "Nói một chút muội muội của ta đi, là bảo bối của toàn quý phủ đúng không!" Nếu ta nhận hết sự chán ghét của mọi người, khẳng định sẽ có người làm tiên nữ cho người khác vui vẻ.
Vu Nhi kêu lên: "Tiểu thư làm sao biết được? Nhị tiểu thư thật là tâm can bảo bối của tướng gia cùng phu nhân. Tên chỉ khác một chữ so với tên tiểu thư, gọi là Thủy Dạng Tình, từ nhỏ liền được xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, khi mười lăm tuổi, vì một khúc lưu thủy lạc hoa mà được xưng là kinh đô đệ nhất tài nữ. Toàn bộ tướng phủ đều vì nàng mà kiêu ngạo."
"Phải không?" Đệ nhất mỹ nhân thêm đệ nhất tài nữ? Thật đúng là muốn nhìn một chút kì nữ tử như vậy rốt cuộc là cái dạng gì. Phải tìm một cơ hội tốt để nhìn mới được, "Ta bị bệnh đã lâu rồi sao?" Nàng thuận miệng hỏi.
"Bệnh? Tiểu thư không bệnh nha."
"Tốt lắm , vậy ta vì cái gì mà toàn thân đau đớn lại vô lực."
"Đó là bởi vì mấy ngày hôm trước tiểu thư bị rơi xuống nước nha. Đã làm Vu Nhi sợ hãi, hoàn hảo tiểu thư người hiện tại không có việc gì , nếu có cái gì không hay xảy ra, Vu nhi phải làm sao bây giờ." Nói xong, thanh âm đã có chút nức nở .
"Tốt lắm, tốt lắm, Vu Nhi, ta hiện giờ không phải không có việc gì sao." Nha đầu kia, tuyến lệ thật đúng là thịnh vượng nha, có thể so sánh cùng Lâm muội muội (TT: ý tỷ ấy là Lâm Đại Ngọc đó), "Được rồi, ta như thế nào lại rơi xuống nước ." Là ngoài ý muốn? Hay con người gây ra?
"Vu Nhi cũng không rõ ràng lắm, ngày đó, tiểu thư nói muốn vào cung gặp hoàng hậu nương nương. Đi được tới hoa sen trì, thì nói có chút lạnh. Liền kêu Vu Nhi quay về phòng lấy kiện xiêm y, sau khi Vu Nhi trở lại thì tiểu thư đã ở trong hồ . Hoàn hảo có thị vệ ngay tại phụ cận, mới kịp thời đem tiểu thư cứu lên. Nghe Nói Hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay, đã phái nhiều người đến xem tiểu thư rồi trở về hồi báo. Thật đúng là yêu thương tiểu thư."
Bất kể nàng là thương thật hoặc thương giả, vừa chết đi sống lại như vậy, thật đúng là vừa mệt vừa đói. Trước tiên no bụng đã, phải ngủ một giấc cho thoải mái rồi nói sau: "Vu Nhi, ta đói bụng, còn có ta ngửi trên người, đã có chút mùi rồi" , "Ta muốn tắm rửa."
Vu Nhi vừa nghe ta muốn ăn cơm, cả khuôn mặt sáng lên. Cao hứng đi chuẩn bị .
Mà Thủy Hề, thầm than một hơi, sống ở đâu thì yên ở đấy, từ nay về sau, ta là Thủy Dạng Hề, Thủy Dạng Hề là ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook