Duyên Định Mệnh
-
Chương 23
Ân Di có điều ko hiểu là sao Mỹ Lan dạo này hay tiếp cận cô lắm. Hay là thím ấy đã đổi tính, muốn gần gũi với cô hơn.
- Chị dâu ăn cái này đi. Mẫn Du cất công lắm mới mua được cho em đó.
- Cảm ơn thím.
- Ái chà, ngó vậy mà sắp tới giỗ 10 mấy năm của cô tư rồi ha.
- Cô Tư? Cô Tư nào vậy thím.
Mỹ Lan ra vẻ đầy ngạc nhiên.
- Ủa chứ anh 2 ko kể cho chị dâu nghe hả.
- Ko, tôi ko biết gì hết.
- Chị dâu có nhớ căng phòng thứ 3 trên tầng 2 ko? Căn phòng mà ko ai được vào ngoài lão phu nhân á.
- Tôi biết.
- Căn phòng đó là của chị Bội Ngọc, con gái duy nhất của lão phu nhân, là em sinh đôi với chú 3. Lão phu nhân coi như vàng, như ngọc nên mới đặt tên là Bội Ngọc đó.
Mỹ Lan dừng câu chuyện, cắn miếng hạt hướng dương, muốn khơi lên thêm sự tò mò của Ân Di.
- Rồi sao nữa thím.
- Haizzz. Chị ấy đẹp, học giỏi, nhưng đoản mệnh quá, năm đó tưởng chừng chị lấy chồng rồi mà ko ngờ bị mất. Lão phu nhân đau khổ bao nhiêu năm, để di ảnh của chị ấy trong đó và ko cho ai được vào.
Mỹ Lan lại dừng câu chuyện và tiếp tục ăn hướng dương.
- Rồi sao nữa thím.
- Mà hôm đó chị ấy nghe điện thoại xong liền lái xe chạy đi, rồi bị tai nạn, rơi xuống vực. Mà hình như có va chạm với xe cặp vợ chồng nào dó, hình như là hẻm núi phía tây.
Ân Di mặt nhăn lại, suy nghĩ về quá khứ: hẻm núi phía tây, va chạm, rơi xuống vực.
- Hình như là ngày...
- 16/4
Mỹ Lan ra vẻ đầy ngạc nhiên.
- Ủa, sao chị dâu biết. Sau vụ đó chú 2 giấu nhẹm báo chí luôn, ko công khai ra người gây tai nạn. Mà chị dâu đừng nói ai là em nói, sợ lại rầy em đó. Thôi chị ngồi chơi, em về nghe.
Mặt Ân Di tái đi, mặt cắt ko còn giọt máu, tay chân run lên, ko thể đứng lên nỗi. Còn Mỹ Lan thì hả hê lắm, vì ả đang chờ xem kịch hay mà. 1 vở kịch do ả khơi màu.
.....
- Ân Di, em sao vậy, sao lại ngồi đây. Con đâu?
Ân Di cuối mặt, giọng run run.
- Anh có gì dấu em ko?
- Ko, anh ko có dấu em gì hết.
- Anh nói thật ko?
- Ân Di, em sao vậy, sao lại nghi ngờ anh vậy.
Ân Di ngất mặt lên, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ.
- Anh là đồ dối trá, tại sao anh lại dấu tôi vụ tai nạn đó. Vụ tai nạn lấy đi sinh mạng ba mẹ tôi, nó biến thôi thành trẻ mồ côi. Nó khiến bà tôi ghét tôi, nó khiến tôi thành kẻ tự kỷ suốt bao nhiêu năm...
- Ân Di, em bình tĩnh được ko, có gì mình từ từ nói chuyện nha em.
- Ko, tôi ko có gì nói với anh cả. Vụ đó anh đã vứt ra bao nhiêu tiền để họ im ắng, ko đưa ra người phạm lỗi hả, anh nói đi, bao nhiêu hả.
- Ân Di à, ko phải như em nghĩ đâu.
- Anh có biết ngày ba mẹ tôi mất cũng là ngày sinh nhật của tôi ko.
- Ân Di à, Ân Di...
Ân Di hất tay Đình Phong ra.
- Đình Phong, tôi hận anh, cả đời hận anh, anh ko xứng đáng làm cha của con tôi.
Đình Phong vẫn cố níu lấy tay của Ân Di.
- Ân Di à, xin em, em có thể hận anh, nhưng em có thể nào ko chạy khỏi trái tim anh được ko.
Ân Di rút tay lại, khóc lóc chạy đi. Đình Phong đấm tay vào tường, tay anh chảy máu, nhưng anh ko thấy đau. Mà anh lại thấy tim mình đang chảy máu.
.....
Ân Di đưa con về lại Việt Nam, qua hơn 3 tháng nhưng tim cô vẫn còn đau lắm. Cô ko thể nào tha thứ cho Đình Phong được, cô hận anh lắm. Bao nhiêu lần anh gọi cho cô, bao nhiêu lần anh đến tìm cô, nhưng cô từ chối ko gặp.Sao mà bao nhiêu việc đau lòng lại đến với cô cùng 1 lúc vậy, nó ko muốn để cô thở nữa sao. Nhìn con mà nước mắt cô cứ chảy ra.
- Di Di, đừng khóc nữa mà.
Minh Thành đưa Ân Di khăn lau mặt.
- Minh Thành, cảm ơn em.
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chị ko thể tha thứ cho anh rể sao.
- Nếu có người làm hại người em yêu thương, em có tha thứ cho họ ko???
- Em...
Ko phải Minh Thành ko trả lời được, mà vì anh cũng đang mang 1 nỗi khổ như cô.
Ngày Tiểu Mai mất, anh đã hận người thân mình biết bao, anh đã sang Mỹ để trốn tránh sự thật, trốn tránh đi đau khổ mà bản thân khó chấp nhận.
.....
Lão phu nhân luôn tỏ ra buồn phiền từ khi Ân Di bỏ đi, bà ko đành lòng nhìn Đình Phong dấu đau khổ sau sự cố gắng mạnh mẽ đó.
- Đình Phong à, xin lỗi, là lỗi của mẹ.
- Ko, mẹ à, đó ko phải lỗi của mẹ mà.
- Hay để mẹ đi nói với con bé.
- Ko, hãy để cô ấy chỉ hận mình con thôi.
- Nhưng...
Lão phu nhân ko thể an ủi Đình Phong, lúc đó vì quá thương con mà nên chuyện ngày hôm nay.
.....
Tiếng cười rang rảng của 2 vợ chồng Mỹ Lan thật khiến người nghe ghê tởm.
- Vợ ơi, em giỏi quá mà.
Mẫn Du hun chụt lên môi Mỹ Lan.
- Giờ chúng ta làm gì tiếp theo.
- Chờ.
- Chờ gì.
- Chờ hắn tự bỏ cuộc.
- Em thật nham hiểm quá mà, anh thích.
.....
2 đứa con Ân Di đã đầy tuổi, cũng đã đến lúc tụi nó đến trường. Phải tập cho nó tự lập từ bé.
Tivi đang phát tin thời sự, và thông tin đang phát là tập đoàn Lã thị.
"Lã Thị đang xuống cấp trầm trọng, giá cổ phiếu đang rớt thảm hại. Những dự án ngàn đô luôn bị sự cố, rất nhiều đơn kiện, liệu rằng Hứa gia có cứu vãn nổi nữa ko? ".
Lại là Hứa gia, chính vì sự tồn vong của Lã thị mà Ân Di ko đưa ra điều kiện ly hôn. Nhưng bây giờ Lã thị cũng sắp tàn rồi, Ân Di ko thể giữ lại được nữa.
- Minh Thành, em có nghĩ đến lúc lấy lại Lã Thị rồi ko.
Minh Thành bây giờ khác hẳn, chững chạc hơn, mạnh mẽ hơn và đàn ông hơn.
- Cũng đã đến lúc rồi Di Di à.
.....
Tiếng cười đùa giỡn phát ra từ phòng chủ tịch, nghe ko khiếm nhã chút nào.
Ân Di đẩy cửa bước vào, cô gái thư ký với bộ váy ngắn, lại còn xẻ nữa, ko thể nào che dấu gì được.
Cô gái thấy Ân Di kéo vội lại váy rồi chạy ra ngoài.
- Hình như ta ko nghe thấy tiếng gõ cửa?
- Cháu đã gõ 5p rồi.
- Vậy sao. Cháu đến đây có chuyện gì.
- Chú phá công ty nát rồi đó, đến lúc nên từ chức rồi đó.
- Hahaha.... cháu lấy gì dành với ta, lấy gì mà bảo ta từ chức.
- Vậy chú ko tự nguyện?
- Ko bao giờ.
- Vào đi em.
Minh Hào đứng lên khi thấy Minh Thành xuất hiện. Đã lâu rồi Minh Thành ko xuất hiện kể từ vụ Tiểu Mai và cũng chưa hề nói chuyện với gã ta lần nào.
- Con đến đây làm gì?
- Con muốn ba từ chức.
- Cả con cũng đứng về phía nó sao.
- Con ko đứng về phía ai cả, chỉ là con ko muốn mất đi công ty này thôi.
- Mày... được lắm. Mày dành đi, tao có giấy nhượng hợp pháp đây, mày dành đi.
- Giấy đó ko có tác dụng, giấy này mới có tác dụng.
Cánh cửa mở ra, 1 người đàn ông tầm 40 tuổi, ăn mặc lịch lãm, tay xách vali đi vào.
- Xin giới thiệu tôi là luật sư trần, luật sư hợp pháp của ông Lã Thành Lân. Đây là bản chuyển nhượng hợp pháp mà ông ấy đã ký và đóng dấu mộc. Mời ông xem.
Minh Hào mắt trợn to giật lấy tờ giấy, và trợn to hơn khi thấy dòng chữ. TỜ CHUYỂN NHƯỢNG HỢP PHÁP DUY NHẤT.
Lão ta như muốn ngất ra tại đó luôn vậy. Mọi chuyện rắc rối lúc nào cũng có Thanh Phượng giải quyết cho lão, nhưng Minh Thành giận ko thèm nhìn nên Thanh Phượng mặc kệ.
.....
LUI VỀ QUÁ KHỨ 1 CHÚT
Cốc...cốc... cốc.
- Vào đi.
- Con chào ông.
Lã Thành Lân nhìn đăm chiêu ngoài cửa sổ, bị gọi nên quay lại.
- À, con ngồi đi.
- Ông gọi con có gì ko ông?
- Ta có chuyện này muốn nhờ con.
- Chuyện gì hả ông?
- Chuyện giữ lấy Lã Thị.
- Con...
- Ta biết con ko ham danh vọng, ko ham Lã Thị này. Nhưng ngoài Ân Di ra thì chỉ có con thôi. Con bé Ân Di đó nó là con gái, chuyện thương trường này để cho nó thì thật tội. Bây giờ nó là người nhà của Hứa gia, nó ko thể quán xuyến được. Ta già rồi, ko mấy nữa sẽ về với bà của con.... Nên ta muốn nhờ con, giúp ta giữ lấy Lã Thị.
- Con...con... sẽ cố gắng.
- Ta xin nhờ vào con.
.....
Reng...reng...reng..
- Con nghe nè vú.
- Cô 2 ơi, cô 2 ơi, 2 cậu chủ... 2 cậu chủ mất tích rồi.
- Chị dâu ăn cái này đi. Mẫn Du cất công lắm mới mua được cho em đó.
- Cảm ơn thím.
- Ái chà, ngó vậy mà sắp tới giỗ 10 mấy năm của cô tư rồi ha.
- Cô Tư? Cô Tư nào vậy thím.
Mỹ Lan ra vẻ đầy ngạc nhiên.
- Ủa chứ anh 2 ko kể cho chị dâu nghe hả.
- Ko, tôi ko biết gì hết.
- Chị dâu có nhớ căng phòng thứ 3 trên tầng 2 ko? Căn phòng mà ko ai được vào ngoài lão phu nhân á.
- Tôi biết.
- Căn phòng đó là của chị Bội Ngọc, con gái duy nhất của lão phu nhân, là em sinh đôi với chú 3. Lão phu nhân coi như vàng, như ngọc nên mới đặt tên là Bội Ngọc đó.
Mỹ Lan dừng câu chuyện, cắn miếng hạt hướng dương, muốn khơi lên thêm sự tò mò của Ân Di.
- Rồi sao nữa thím.
- Haizzz. Chị ấy đẹp, học giỏi, nhưng đoản mệnh quá, năm đó tưởng chừng chị lấy chồng rồi mà ko ngờ bị mất. Lão phu nhân đau khổ bao nhiêu năm, để di ảnh của chị ấy trong đó và ko cho ai được vào.
Mỹ Lan lại dừng câu chuyện và tiếp tục ăn hướng dương.
- Rồi sao nữa thím.
- Mà hôm đó chị ấy nghe điện thoại xong liền lái xe chạy đi, rồi bị tai nạn, rơi xuống vực. Mà hình như có va chạm với xe cặp vợ chồng nào dó, hình như là hẻm núi phía tây.
Ân Di mặt nhăn lại, suy nghĩ về quá khứ: hẻm núi phía tây, va chạm, rơi xuống vực.
- Hình như là ngày...
- 16/4
Mỹ Lan ra vẻ đầy ngạc nhiên.
- Ủa, sao chị dâu biết. Sau vụ đó chú 2 giấu nhẹm báo chí luôn, ko công khai ra người gây tai nạn. Mà chị dâu đừng nói ai là em nói, sợ lại rầy em đó. Thôi chị ngồi chơi, em về nghe.
Mặt Ân Di tái đi, mặt cắt ko còn giọt máu, tay chân run lên, ko thể đứng lên nỗi. Còn Mỹ Lan thì hả hê lắm, vì ả đang chờ xem kịch hay mà. 1 vở kịch do ả khơi màu.
.....
- Ân Di, em sao vậy, sao lại ngồi đây. Con đâu?
Ân Di cuối mặt, giọng run run.
- Anh có gì dấu em ko?
- Ko, anh ko có dấu em gì hết.
- Anh nói thật ko?
- Ân Di, em sao vậy, sao lại nghi ngờ anh vậy.
Ân Di ngất mặt lên, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ.
- Anh là đồ dối trá, tại sao anh lại dấu tôi vụ tai nạn đó. Vụ tai nạn lấy đi sinh mạng ba mẹ tôi, nó biến thôi thành trẻ mồ côi. Nó khiến bà tôi ghét tôi, nó khiến tôi thành kẻ tự kỷ suốt bao nhiêu năm...
- Ân Di, em bình tĩnh được ko, có gì mình từ từ nói chuyện nha em.
- Ko, tôi ko có gì nói với anh cả. Vụ đó anh đã vứt ra bao nhiêu tiền để họ im ắng, ko đưa ra người phạm lỗi hả, anh nói đi, bao nhiêu hả.
- Ân Di à, ko phải như em nghĩ đâu.
- Anh có biết ngày ba mẹ tôi mất cũng là ngày sinh nhật của tôi ko.
- Ân Di à, Ân Di...
Ân Di hất tay Đình Phong ra.
- Đình Phong, tôi hận anh, cả đời hận anh, anh ko xứng đáng làm cha của con tôi.
Đình Phong vẫn cố níu lấy tay của Ân Di.
- Ân Di à, xin em, em có thể hận anh, nhưng em có thể nào ko chạy khỏi trái tim anh được ko.
Ân Di rút tay lại, khóc lóc chạy đi. Đình Phong đấm tay vào tường, tay anh chảy máu, nhưng anh ko thấy đau. Mà anh lại thấy tim mình đang chảy máu.
.....
Ân Di đưa con về lại Việt Nam, qua hơn 3 tháng nhưng tim cô vẫn còn đau lắm. Cô ko thể nào tha thứ cho Đình Phong được, cô hận anh lắm. Bao nhiêu lần anh gọi cho cô, bao nhiêu lần anh đến tìm cô, nhưng cô từ chối ko gặp.Sao mà bao nhiêu việc đau lòng lại đến với cô cùng 1 lúc vậy, nó ko muốn để cô thở nữa sao. Nhìn con mà nước mắt cô cứ chảy ra.
- Di Di, đừng khóc nữa mà.
Minh Thành đưa Ân Di khăn lau mặt.
- Minh Thành, cảm ơn em.
- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chị ko thể tha thứ cho anh rể sao.
- Nếu có người làm hại người em yêu thương, em có tha thứ cho họ ko???
- Em...
Ko phải Minh Thành ko trả lời được, mà vì anh cũng đang mang 1 nỗi khổ như cô.
Ngày Tiểu Mai mất, anh đã hận người thân mình biết bao, anh đã sang Mỹ để trốn tránh sự thật, trốn tránh đi đau khổ mà bản thân khó chấp nhận.
.....
Lão phu nhân luôn tỏ ra buồn phiền từ khi Ân Di bỏ đi, bà ko đành lòng nhìn Đình Phong dấu đau khổ sau sự cố gắng mạnh mẽ đó.
- Đình Phong à, xin lỗi, là lỗi của mẹ.
- Ko, mẹ à, đó ko phải lỗi của mẹ mà.
- Hay để mẹ đi nói với con bé.
- Ko, hãy để cô ấy chỉ hận mình con thôi.
- Nhưng...
Lão phu nhân ko thể an ủi Đình Phong, lúc đó vì quá thương con mà nên chuyện ngày hôm nay.
.....
Tiếng cười rang rảng của 2 vợ chồng Mỹ Lan thật khiến người nghe ghê tởm.
- Vợ ơi, em giỏi quá mà.
Mẫn Du hun chụt lên môi Mỹ Lan.
- Giờ chúng ta làm gì tiếp theo.
- Chờ.
- Chờ gì.
- Chờ hắn tự bỏ cuộc.
- Em thật nham hiểm quá mà, anh thích.
.....
2 đứa con Ân Di đã đầy tuổi, cũng đã đến lúc tụi nó đến trường. Phải tập cho nó tự lập từ bé.
Tivi đang phát tin thời sự, và thông tin đang phát là tập đoàn Lã thị.
"Lã Thị đang xuống cấp trầm trọng, giá cổ phiếu đang rớt thảm hại. Những dự án ngàn đô luôn bị sự cố, rất nhiều đơn kiện, liệu rằng Hứa gia có cứu vãn nổi nữa ko? ".
Lại là Hứa gia, chính vì sự tồn vong của Lã thị mà Ân Di ko đưa ra điều kiện ly hôn. Nhưng bây giờ Lã thị cũng sắp tàn rồi, Ân Di ko thể giữ lại được nữa.
- Minh Thành, em có nghĩ đến lúc lấy lại Lã Thị rồi ko.
Minh Thành bây giờ khác hẳn, chững chạc hơn, mạnh mẽ hơn và đàn ông hơn.
- Cũng đã đến lúc rồi Di Di à.
.....
Tiếng cười đùa giỡn phát ra từ phòng chủ tịch, nghe ko khiếm nhã chút nào.
Ân Di đẩy cửa bước vào, cô gái thư ký với bộ váy ngắn, lại còn xẻ nữa, ko thể nào che dấu gì được.
Cô gái thấy Ân Di kéo vội lại váy rồi chạy ra ngoài.
- Hình như ta ko nghe thấy tiếng gõ cửa?
- Cháu đã gõ 5p rồi.
- Vậy sao. Cháu đến đây có chuyện gì.
- Chú phá công ty nát rồi đó, đến lúc nên từ chức rồi đó.
- Hahaha.... cháu lấy gì dành với ta, lấy gì mà bảo ta từ chức.
- Vậy chú ko tự nguyện?
- Ko bao giờ.
- Vào đi em.
Minh Hào đứng lên khi thấy Minh Thành xuất hiện. Đã lâu rồi Minh Thành ko xuất hiện kể từ vụ Tiểu Mai và cũng chưa hề nói chuyện với gã ta lần nào.
- Con đến đây làm gì?
- Con muốn ba từ chức.
- Cả con cũng đứng về phía nó sao.
- Con ko đứng về phía ai cả, chỉ là con ko muốn mất đi công ty này thôi.
- Mày... được lắm. Mày dành đi, tao có giấy nhượng hợp pháp đây, mày dành đi.
- Giấy đó ko có tác dụng, giấy này mới có tác dụng.
Cánh cửa mở ra, 1 người đàn ông tầm 40 tuổi, ăn mặc lịch lãm, tay xách vali đi vào.
- Xin giới thiệu tôi là luật sư trần, luật sư hợp pháp của ông Lã Thành Lân. Đây là bản chuyển nhượng hợp pháp mà ông ấy đã ký và đóng dấu mộc. Mời ông xem.
Minh Hào mắt trợn to giật lấy tờ giấy, và trợn to hơn khi thấy dòng chữ. TỜ CHUYỂN NHƯỢNG HỢP PHÁP DUY NHẤT.
Lão ta như muốn ngất ra tại đó luôn vậy. Mọi chuyện rắc rối lúc nào cũng có Thanh Phượng giải quyết cho lão, nhưng Minh Thành giận ko thèm nhìn nên Thanh Phượng mặc kệ.
.....
LUI VỀ QUÁ KHỨ 1 CHÚT
Cốc...cốc... cốc.
- Vào đi.
- Con chào ông.
Lã Thành Lân nhìn đăm chiêu ngoài cửa sổ, bị gọi nên quay lại.
- À, con ngồi đi.
- Ông gọi con có gì ko ông?
- Ta có chuyện này muốn nhờ con.
- Chuyện gì hả ông?
- Chuyện giữ lấy Lã Thị.
- Con...
- Ta biết con ko ham danh vọng, ko ham Lã Thị này. Nhưng ngoài Ân Di ra thì chỉ có con thôi. Con bé Ân Di đó nó là con gái, chuyện thương trường này để cho nó thì thật tội. Bây giờ nó là người nhà của Hứa gia, nó ko thể quán xuyến được. Ta già rồi, ko mấy nữa sẽ về với bà của con.... Nên ta muốn nhờ con, giúp ta giữ lấy Lã Thị.
- Con...con... sẽ cố gắng.
- Ta xin nhờ vào con.
.....
Reng...reng...reng..
- Con nghe nè vú.
- Cô 2 ơi, cô 2 ơi, 2 cậu chủ... 2 cậu chủ mất tích rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook