5 năm trước, sau khi bị Tề Chu từ chối tình cảm cô bé Sở Anh đã khóc rất nhiều, phải nói là kéo dài liên tiếp 3 ngày. Anh họ của cô - Thẩm Dư Hoài (cũng là anh em chí cốt của Tề Chu), có lẽ cậu cũng rất bận lòng không biết phải làm sao vì một bên là em họ mà anh thương nhất lại đi thích thằng bạn thân của mình.

Anh cũng biết rằng Sở Anh đã thích Tề Chu từ rất lâu nhưng con bé luôn cố che giấu điều đó. Nhiều lúc anh cũng muốn khuyên con bé lên từ bỏ nhưng thật sự anh vẫn con lưỡng lự lắm bởi không muốn cô bé phải buồn lòng. Và rồi Dư Hoài đề nghị với Sở Anh muốn đưa con bé ra nước ngoài du học để có thể buông bỏ tình cảm đối với Tề Chu, nhưng mà cô bé Sở Anh đương nhiên không chịu rồi.

" Em sẽ lớn thật nhanh để anh Tề Chu không coi em là trẻ con nữa!", Sở Anh vừa nói vừa khóc nức nở.

Dư Hoài chầm chậm ôm Sở Anh, an ủi nói:" Được rồi. Bé Sở Anh ngoan đừng khóc nè. Anh sẽ mãi ủng hộ với quyết định của em."

Rồi đến một ngày, Sở Anh đã chịu một đả kích khiến cô không bao giờ quên được, nhìn thấy Tề Chu đang ở cùng một người phụ khác nói chuyện vô cùng vui vẻ khiến trái tim cô thắt lại. Chỉ là đừng nhìn từ xa thôi, nhưng cô vẫn nhìn rõ trên nét mặt của Tề Chu đang vô cùng hạnh phúc. Có lẽ anh ấy đã tìm được định mệnh của đời mình rồi chăng? Vậy là bản thân cô đã hết hy vọng thật rồi.


Cơ thể cô trở nên nặng trĩu, trong nội tâm của cô dường như đã sụp đổ thật rồi. Cô lê thê từng bước chân chậm chạp cùng với cơ thể đầy mệt mỏi để về nhà. Hôm đó trời mưa rầm rã dường như hạt mưa đang lắng nghe tiếng lòng của cô, cô vừa oà khóc vừa đi trong cơn mưa nặng hạt. Giờ đây, Sở Anh đã thật sự tuyệt vọng rồi, vết thương đau đớn trên trái tim làm sao có thể gỡ bỏ đây!

May mắn thay, Dư Hoài đã kịp đi tìm Sở Anh và thấy con bé ngã ra đường. Kể từ ngày hôm ấy, con bé đã ốm suốt một tuần, đêm nào con bé cũng khóc và luôn lẩm bẩm:

" Anh ơi, tim em đau lắm.."

Trong suốt thời gian ấy, Tề Chu thường xuyên đến thăm Sở Anh nhưng cậu chỉ dám âm thầm quan sát bởi cậu không muốn cô bé phải tổn thương vì mình. Cậu biết Sở Anh đã khóc rất nhiều, trái tim cậu không hề sắt đá, cậu cũng biết đau, cũng biết buồn chứ.

Cậu luôn cảm thấy hạnh phúc khi được dõi theo ánh sáng nhỏ từng ngày, cậu trách bản thân chỉ biết đứng nhìn mà bất lực không thể làm gì khi em ấy đang phải vật lộn với căn bệnh..

" Sao cậu không vào thăm em ấy đi, có lẽ con bé sẽ thấy vui lắm đó!" - Dư Hoài

Tề Chu cười khổ tâm, nói với giọng trầm buồn:" Chính tôi là người khiến em ấy tổn thương, bây giờ còn tư cách đó sao? Ha..hà.."

" Mà chắc tôi phải đi đây.. Có gì nếu em ấy tỉnh lại cũng đừng nhắc tới tôi đã đến đây.", cậu quay đi đầu không ngoảnh lại, bóng lưng chứa nhiều nỗi niềm đầy nặng nề. Cậu muốn được giải thoát khỏi thực tại vì cuộc sống đầy đau khổ và bi kịch của mình.


Dư Hoài thở dài, xoà đầu nói:"Hzz.. Sao mà rắc rối vậy chứ!!"

Một thời gian sau đó, Sở Anh đã quyết định đề nghị với Dư Hoài rằng bản thân sẽ ra nước ngoài, một phần là để buông bỏ đoạn tình cảm mà cô nghĩ sẽ không bao giờ có được, một phần là rèn luyện bản thân trong một môi trường mới bởi hiện tại cô vẫn còn quá bé nhỏ và yếu đuối. Cô luôn tỏ ra bất lực trong mọi hoàn cảnh, một điểm yếu chí mạng khiến cô không thể tự chủ được bản thân đó là quá mù quáng trong hy vọng ảo tưởng mà cô tạo ra.

Ngày cuối cùng ở Sân Bay Golden, cô đã hy vọng Tề Chu sẽ đến để tạm biệt cô nhưng mà cuối cùng anh ấy vẫn không đến. Cô cảm thấy chạnh lòng, nghĩ bản thân đã quá ảo tưởng, rồi sau đó liền rời đi. Nhưng mà, cô không biết rằng Tề Chu đang đứng từ xa lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt đầy thâm tình, lòng cậu như bị con dao hai lưỡi cứa vào, đau đến mức chỉ biết ngậm ngùi, cam chịu nhìn Sở Anh rời đi.

Cho đến 5 năm sau, khi cô trở về nước. Mọi thứ ở đây đã thay đổi rất nhiều. Và cô cũng vậy! Cô cũng có chút thắc mắc không biết giờ đây Tề Chu ra sao rồi! Anh ấy không biết cao đến đâu nữa? Anh ấy đẹp trai như vậy chắc được lòng nhiều cô gái lắm.. Hiện tại, Sở Anh đã 20 tuổi, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều so với 5 năm trước.

Có lẽ để buông bỏ tình yêu với ai đó là rất khó, nhưng cứ đẩy bản thân vào sự mù quáng không đáng thì cũng chỉ khiến bản thân càng tổn thương mà thôi. Đó là điều Sở Anh học được khi còn du học ở nước ngoài, có lẽ cô đã phải trải qua một khoảng thời gian đầy khó khăn để quên đi tình yêu..


Tại Sân Bay, Dư Hoài đã đợi sẵn cô ở lễ tân. Cậu vẫy tay, vui vẻ chạy nhào tới ôm Sở Anh, gọi lớn:" Cục bông bé nhỏ đáng yêu của anh ơi..."

Trên đầu Sở Anh xuất hiện ba vệt đen, bất lực với ông anh họ quá mà, đẩy Dư Hoài ra không cho ôm, tiếp lời:" Anh, bớt xàm đi được không? Nói toàn mấy lời kỳ lạ!"

Dư Hoài cắn áo, nước mắt chảy đầm đìa, nói không rõ chữ:" Huhu..em gái anh lớn thật rồi!!"




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương