Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 76
Tại một khu vực khác trên khán đài, trước khi Trần Vô Hạo bước ra...
Hai tên thanh niên toàn thân áo bào, mái tóc dài thanh lam sắc, xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh buố nhàn nhạt khiến các tu sĩ ở quanh không dám lại gần.
Không phải tất cả tu sĩ gần đây e ngại tu vi Thông Linh Cảnh của bọn hắn, mà vì áo bào mà bọn hắn đang mặc có thêu một chữ "Băng" đầy cao quý, chính là gia huy của Băng gia một trong Ngũ Cấp Thế Lực nối tiếng ở phía Tây Đông Uyên Đại Lục!
Chắc hẳn nếu Trần Vô Hạo nhìn thấy sẽ rất ngạc nhiên khi sau mấy chục năm kể từ cái lần Đấu Giá Hội của Đế Tài Các ở Giang Tây Thanh diễn ra cho đến nay lại gặp ở đây.
"Hừ, lại xuất hiện kẻ không biết sống chết!" Một trong hai người Băng gia có tên là Băng Phong nghe âm thanh thông báo vừa rồi của nữ dẫn chương trình cười lạnh nói, trong mắt lóe lên đầy ý chế nhạo và khinh bỉ.
Không phải ai cũng có khả năng vượt cấp chiến đấu, tại thế lực có tiếng như Băng gia của bọn hắn cũng chỉ sở hữu số lượng thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, và hai người bọn hắn là một trong số lượng ít ỏi đó.
"Đặt cược Phong Nha Hổ chiến thắng cho ta! Loại yêu thú này ngay cả ta cũng không dám chắc đánh bại nó trong cùng cấp chứ đừng nói là chiến đấu vượt cấp với nó, lại đâu ra kẻ muốn vượt cấp khiêu chiến mà cũng đòi chiến thắng nó? Mơ mộng hão huyền!" Kẻ còn lại tên Băng Công cười gằn chắc nịch nói, cho rằng Trần Vô Hạo chắc chắn chết chắc.
"Đó là hiển nhiên, ta cũng đang định nói thế!" Băng Phong cười lạnh gật đầu đáp ứng, đưa một Túi Trữ Vật chứa 100 vạn Cực Phẩm Linh Thạch cho hạ nhân phục vụ của đấu trường đi đặt cược.
"Mà đã điều tra được nguyên nhân cái chết của cái tên Băng Hạo kia chưa?" Băng Công chợt truyền âm hỏi, chuyện này không tiện nói ra đường đường chính chính khi có quá nhiều người ở đây.
Băng Hạo chính là vị công tử và cũng là một trong số ít thiên tài như hai ngừoi bọn bắn đã chết và để cho kẻ nào đó bán đi Băng Giá Kiếm cho Đế Tài Các đấu giá trong Đấu Giá Hội lần trước, khiến cho Băng gia phải tổn thất một lượng tài sản vượt khỏi giá trị vốn có của thanh kiếm ấy để mua lại.
"Suốt bấy lâu nay vẫn còn chưa có rõ ràng, bất quá đã có nhiều nhân chứng đã đứng ra xác nhận rằng trước khi mất tích tên Băng Hạo đó từng chào hỏi cùng Thất Trưởng Lão của Tứ Cấp Thế Lực - Phiêu gia..." Băng Phong mặt mũi biểu hiện khó coi truyền âm lại.
"Phiêu gia sao...?" Băng Công sắc mặt hơi nhăn nhó thầm lẩm nhẩm. Phiêu gia là gia tộc có cấp bậc cao hơn bọn hắn một bậc, lại chủ tu Hoả hệ nguyên tố là khắc tinh của những tu sĩ chủ tu Băng hệ thuộc tính như Băng gia bọn hắn, chưa kể cấp bậc thế lực của họ cao hơn thì thực lực đối phương hiển nhiên hùng mạnh hơn bên mình nhiều, Băng gia bọn hắn quả thật không dám trêu vào.
"Hừ! Tên Băng Hạo ngu ngốc ấy, có chết thì cũng đáng, ai bảo hắn quá kiêu ngạo làm gì chứ? Chỉ tiếc Băng Giá Kiếm cũng vì cái chết của tên đó khiến cho Băng gia tổn thất, đã chết rồi mà vẫn còn rước hoạ cho gia tộc!" Băng Phong gật đầu chửi rủa truyền âm lại.
"Tại Nhân Thú Đấu Trường này có người Phiêu gia đến đây không? Nghe nói đám người đó thỉnh thoảng cũng cho đệ tử trong gia tộc đến đây khiêu chiến lịch luyện mà?" Băng Công thử đánh giá xung quanh toàn trường một vòng, truyền âm hỏi.
"Ta không biết, với mạnh lưới tình báo của Băng gia chúng ta còn chưa đủ khả năng để điều tra một thế lực như Phiêu gia." Băng Phong bất đắc dĩ truyền âm trả lời.
"Thôi được rồi, cứ tạm thời gạt chuyện đó sang một bên, ta muốn đặt cược thêm 200 vạn Cực Phẩm Linh Thạch cho Phong Nha Hổ đi, trận này con thú kia chắc chắn thắng rồi, ngại gì kiếm lời thêm cho gia tộc?" Băng Phong chuyển chủ đề cũ nói, lại gọi thêm một tên phục vụ khác và ném ra một túi linh thạch khác sai hắn đi đặt cược.
"Ngươi nói rất có lý a!" Băng Công gật đầu đồng tình nói. Nếu mang số linh thạch này về cho gia tộc thì chẳng phải hai người bọn hắn sẽ lập công lớn hay sao? Đến khi đó sẽ càng được các vị trưởng bối nâng đỡ nhiều nha...
...
"Mời công tử lên đài!" Một nam tử áo đen là người của Nhân Thú Đấu Trường đứng ngay tại lối ra vào của thông đạo dẫn đến chiến đài số 6 làm ra đông tác mời cung kính nói.
Trần Vô Hạo nhàn nhạt liếc nhìn qua nam tử áo đen khẽ mỉm cười gật đầu một cái rồi đi tiếp.
Trần Vô Hạo vừa bước qua khỏi lối ra đã lập tức nghe được vô số âm thanh náo nhiệt nghị luận bàn tàn của hàng mấy vạn khán giả quan sát, nơi đây có hàng trăm vạn người nhưng cũng có nhiều sân đấu, không phải ai cũng tâp trung vào một trận chiến...
"Đến rồi đến rồi kìa!"
"Kẻ khiêu chiến là hắn sao? Nhìn trông có chút non nha!"
"Liệu tên này có chiến thắng được không vậy?"
"Nhìn là biết sẽ chết rất thảm rồi!"
"Hừm, nhìn hắn có vẻ không mạnh lắm..."
"Hahaha! Lần này lão tử đặt cược đúng rồi, tiểu tử này sao có thể vượt cấp đánh bại Phong Nha Hổ chứ?"
"Trông tiểu ca này cũng đẹp trai, chỉ tiếc là sắp phải bỏ mạng ở đây rồi."
"Biết đâu tên này lại thắng thì sao chứ? Đâu ai nói trước được điều gì..."
"..."
"..."
"..."
Trần Vô Hạo hơi nhíu mày, linh lực tỏa ra che phủ lỗ tai, hắn không nghĩ vừa xuất hiện sẽ trực tiếp đón nhận vô tận âm thanh huyên náo khắp tứ phía khán đài như vậy, một tên ưa thích sự yên bình và không chuộng ồn ào như hắn quả nhiên không hợp với mấy nơi đông đúc thế này.
"Thưa các vị khán giả, đây là người sẽ tiến hành khiêu chiến vượt cấp với Phong Nha Hổ lần này!" Âm thanh của người chủ trì đấu trường vang lên giới thiệu.
"Công tử, có thể bắt đầu luôn chứ?" Người chủ trì lớn tiếng hỏi.
"Được!" Trầm Vô Hạo gật đầu lên tiếng, bên trong đan điền, linh lực đã sớm từ từ vận chuyển và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Két két két...
Phía đối diện chiến đài, một cánh cửa sắt cao chừng 5 trượng phủ đầy gai nhọn đột ngột xuất hiện, dần dần mở ra...
"Ồ, là trận pháp bảo vệ sao? Khá cao cấp đấy." Trần Vô Hạo nhìn thấy quanh sàn đấu đã được dựng lên một lớp kết giới bảo vệ, có lẽ là để đề phòng chiến đấu ảnh hưởng khán giả.
Mà bao quanh cửa sắt giam giữ yêu thú còn được bố trí trận pháp che đậy, chỉ khi thả ra yêu thú mới thu hồi trận pháp và khiến cho cổng sắt mở ra cùng lúc với kết giới được lập nên.
GRỪ... GRẦMMM
Âm thanh gầm thét chấn động sân đấu vang lên, rất nhiều tu sĩ thực lực yếu kém dưới Siêu Phàm Cảnh trên khán đài sắc mặt tái nhợt, hai chân vô thức run lẩy bẩy.
Trần Vô Hạo sắc mặt nghiêm nghị, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu...
Trong tầm mắt Trần Vô Hạo đột ngột xuất hiện một con hổ hình thể vô cùng to lớn, toàn thân đầy rẫy vết sẹo dữ tợn như huân chương đại diện cho chiến tích của nó, hai mắt đỏ ngầu với sát khí mạnh mẽ, cái miệng rộng như chậu máu cùng nước dãi chảy dài tong tỏng xuống mặt đất, hai cặp răng nanh chìa ra khỏi miệng vàng óng dài cả tấc, móng vuốt sắc nhọn ở tứ chi cũng thuần kim sắc lấp loé như có thể xé nát bất kỳ đối thủ nào.
Như ngửi thấy mùi của con mồi, Phong Nha Hổ hưng phấn gầm thét như phát cuồng, cặp mắt đỏ ngầu nhanh chóng khóa chặt thân ảnh Trần Vô Hạo, tứ chi lực lưỡng như bốn cái cự thụ đột ngột động...
Vù
Một cơn gió nổi lên, thân ảnh Phong Nha Hổ đột ngột biến mất trước ánh nhìn của hàng vạn người.
"Tốc độ nhanh quá đi!"
"Không xong, tiểu tử này không phải sợ đến choáng váng mà đơ luôn rồi chứ?"
"Haizz...tiểu bối vô tri a!"
"Còn trẻ mà phải chết yểu vì thói bồng bột, đáng tiếc đáng tiếc..."
Chứng kiến Trần Vô Hạo vẫn đứng im bất động trước thế công của Phong Nha Hổ, vô số người bắt đầu than ngắn thở dài tiếc nuối nói.
Trần Vô Hạo âm thầm cảm thán tốc độ của gia hỏa to bự này, bất quá nhãn lực của hắn đâu phải hạng tầm thường? Dù nó nhanh là thế nhưng với kẻ có kinh nghiệm đầy mình trong việc diệt yêu thú như hắn thì sao thoát được tầm quan sát của tên này, chưa kể hình thức tấn công theo bản năng của yêu thú bộc lộ rất nhiều sơ hở...
Lúc này, Phong Nha Hổ rốt cuộc tiếp cận Trần Vô Hạo, móng vuốt sắc bén vồ tới, muốn một trảo phanh thây con mồi...
Trước vô số ánh mắt soi mói, Trần Vô Hạo rốt cuộc động, hắn bật nhảy lên và nắm lại một đấm bên tay phải, linh lực cuồn cuộn gia trì vào đường quyền, vẻ mặt hắn bình thản vung ra nhất quyền, lực lượng bá đạo của Thể Tu gia trì theo, muốn cứng đối cứng cùng móng vuốt sắc nhọn.
"Hắn muốn chính diện tiếp đón công kích của Phong Nha Hổ?!"
"Tên này điên rồi?!"
"Trận đấu kết thúc nhanh thế sao?!"
Suy nghĩ của vô số người đồng thời chất vấn, lấy tay không vượt cấp tiếp thú trảo, hành động này có thể dùng từ điên để hình dung.
Một quyền tung ra, móng vuốt sắc nhọn cũng vung tới, hai bên rất nhanh chóng đã va chạm mạnh vào nhau...
ĐÙNG
Trần Vô Hạo chỉ dùng một quyền nghênh đón một trảo kia của Phong Nha Hổ, móng vuốt sắc bén của yêu thú này thế mà không thể phá vỡ được linh lực gia trì trên nắm đấm của hắn.
Phong Nha Hổ thấy hắn đỡ được trảo hổ của mình, lập tức vung ra trảo thứ hai tới, Trần Vô Hạo phản ứng rất nhanh, lập tức vung ra quyền bên trái.
ĐÙNG
Nhìn song quyền và song trảo đang đối chọi hay gắt, vô số khán giả miệng lớn mở to, Trần Vô Hạo đứng trước Phong Nha Hổ như một con thỏ nhỏ, vậy mà quyền của hắn lại có thể cản phá lại hổ trảo sắc nhọn to lớn kia, ngay cả vết trầy trên tay cũng không thấy.
Đây chính là thành quả của việc rèn luyện nên một căn cơ vững vàng và khả năng điều động linh lực đầy điêu luyện của hắn nhờ là một kẻ tu song chức nghiệp!
"Hừ, Huyền Cấp vũ kỹ rác rưởi mà thôi!" Băng Phong cười lạnh nói, hắn nhận ra hai đấm kia của Trần Vô Hạo chính là một vũ kỹ, và đương nhiên đó chính là Xung Linh Quyền đã được hắn tu đến Đại Viên Mãn.
Nhưng theo Băng Phong nghĩ, đây chỉ mới là khởi đầu, có thể tạm thời Phong Nha Hổ không làm gì được Trần Cổ Dương, nhưng hắn cũng chưa chắc làm gì được Phong Nha Hổ.
"Hahaha! Lần này chúng ta thắng lớn!" Băng Công cũng cười lạnh nói, với kiến thức của bọn hắn không khó nhận ra Xung Linh Quyền này chỉ là Huyền Cấp vũ kỹ.
Quả nhiên, chứng kiến song trảo của mình không làm gì được Trần Cổ Dương, Phong Nha Hổ thân hình cấp tốc lui lại, khom người xuống cong lưng lên đi vòng quanh sàn đấu, quanh thân ảnh của hắn như một bản năng rình rập của kẻ săn mồi lão luyện, chờ đợi Trần Vô Hạo để lộ sơ hở.
Chỉ tiếc rằng, Trần Vô Hạo vẫn bình thản đứng yên tại chỗ, Phong Nha Hổ tìm nát nhãn cầu cũng không ra sơ hở của tên này, mà hắn thì như có trăm ngàn con mắt đang khóa chặt toàn bộ thân thể nó...
Thợ săn lão luyện nay đã gặp phải con mồi lãi luyện rồi.
GRÀO
Mất kiên nhẫn, thân hình Phong Nha Hổ một lần nữa biến mất, trực tiếp há ra cái miệng lớn với hàm răng bén nhọn muốn cắn xé đối thủ...
Lần này thân hình nó thoắt ẩn thoát hiện, cuồng phong cuồn cuộn, muốn dùng ưu thế tốc độ và gió mạnh khiến Trần Vô Hạo hoang mang không kịp trở tay.
Trần Vô Hạo mỉm cười nhạt, mặc kệ tốc độ ngươi nhanh bao nhiêu, thì ta vẫn nhanh hơn ngươi.
Hắn vươn hai bàn tay ra, các ngón tay hơi khom lại, linh lực từ đan điền ngưng tụ lại thành một quả cầu linh lực có màu xanh lam, màu sắc phổ biến nhất của linh khí và linh lực, sau đó liên tục chưởng ra vài phương hướng như tùy tiện không có mục đích.
Chiêu thức nàu rất phổ biến trong giới tu sĩ, hắn cũng hay dùng để tập chiến tầm xa với yêu thú trong mấy cuộc đi săn.
BÙM BÙM BÙM...
GRÀO GRÀO GRÀO...
Âm thanh đau đớn liên tục vang lên, Phong Nha Hổ hoang mang khi liên tục bị mấy quả cầu linh lực bay lượn chậm chạp ấy bắn vào yếu điểm trên thân mình, điều này khiến nó bắt đầu cảm thấy bất an, phải biết nó đang di chuyển ở tốc độ cao, đối phương làm sao có thể ra đòn chính xác như vậy?
"Rốt cuộc là tình huống gì?"
"Quả cầu linh lực bay chậm thế mà vẫn trúng?"
"Trúng thì cũng thôi, sao Phong Nha Hổ lại kêu thảm thế?!"
Vô số người tu vi thấp trong lòng thắc mắc không hiểu. Yêu thú này tốc độ di chuyển quá nhanh, lại thêm gió thổi lồng lộng như vậy, bọn hắn phải khó khăn lắm mới bắt được bóng dáng của nó, vậy mà thiếu niên kia chỉ tùy ý bắn ra vài chưởng cầu lại đều trúng, còn làm nó kêu đau, điều này quá đáng gờm.
"Sức quan sát của kẻ này thật kinh người! Khả năng điều động linh lực cũng quá thuần thục rồi!?"
Băng Phong sắc mặt âm trầm nói. Bản thân hắn là Thông Linh Trung Kỳ đương nhiên nhìn rất rõ ràng, hắn thấy rõ ràng kẻ đang chiến đấu dưới kia chưởng ra máy quả cầu linh lực, lại tất cả lọt trúng hàng chục vết sẹo trên thân Phong Nha Hổ đang di chuyển với tốc độ cao, điều này dù là hắn khi còn ở Siêu Phàm Nhất Trọng cũng tự nhận mình không làm được.
Trần Vô Hạo lúc này đã dừng lại công kích mà quan sát, Phong Nha Hổ mặc dù trúng chiêu nhưng không hề bị thương nghiêm trọng gì, làn da chỉ hơi trầy xước chút và máu từ các vết thương cũ đang rỉ ra mà thôi.
"Hửm?" Trần Cổ Dương chợt chú ý Phong Nha Hổ đang bắt đầu điều động linh lực, các cơn gió đang bao quanh thân tạo thành một lớp giáp bảo vệ cơ thể, móng vuốt cũng được bọc linh lực, độ sắc bén và nguy hiểm liền gia tăng.
"Không hổ yêu thú được Nhân Thú Đấu Trường lựa chọn, thủ đoạn có không ít..." Trần Vô Hạo cảm khái, cũng biết chỉ với mấy chiêu đơn giản vừa rồi là hoàn toàn không đủ hạ gia hoả này.
"Chắc sau đợt này ta phải tìm học thân pháp mới được, lần đó chọn hàng còn non nớt, chỉ nghĩ đến chiến lực và thủ đoạn phòng ngự chứ không nghĩ đến thủ đoạn đào tẩu hay đối phó với mấy tên chuyên tốc độ a!" Trần Vô Hạo âm thầm cảm khái lần nữa mà lẩm bẩm.
Đúng là nếu lần đó hắn nghĩ tới luyện thân pháp thì bây giờ có khi đã giải quyết được con mèo to con trước mặt này nhanh hơn rồi.
"Trước mắt đành phải tập trung quan sát chuyển động của con hổ này, tìm ra sơ hở nào đó mà một kiếm chém gọn vậy, không thể đuổi theo chém nó được, tốc độ di chuyển của mình chỉ ngang nó, sẽ bất lợi nếu cố bám sát mà chiến đấu với nó a!" Trần Vô Hạo đã rút ra thành trường kiếm Phàm Cấp của mình, thản nhiên suy nghĩ mặc kệ Phong Nha Hổ đang bỏ công lao vèo vèo khắp sàn đấu...
Tựa như việc giết chết nó hắn có thể làm bất cứ lúc nào mà chỉ có chút vấn đề thời gian thôi nên không cần đắn đo vậy.
RỐNGGG...
Sự nhởn nhơn dửng dưng của tên này khiến cho Phong Nha Hổ giận dữ gầm lên, vô số khán giả từ sớm sau khi thấy kiếm trong tay hắn là một thanh Phàm Cấp rác rưởi đã sớm thở dài ngao ngán, chẳng thèm quan tâm đến trận chiến này mà quay sang chỗ khác quan sát, chỉ có những tên thích xem thảm trạng của hắn là còn chú ý.
GRÀOOO
Phong Nha Hổ đã không chịu đựng được nữa, nổi giận đùng đùng mà gầm rống lao thẳng về phía Trần Vô Hạo từ phía chính diện, giơ cao lên tứ chi to khoẻ và song vuốt khủng bố, nó đã muốn phanh thây con mồi này lắm rồi, dám không nghiêm túc chiến đấu vùng vẫy với nó, thật đáng chết!
Chứng kiến Phong Nha Hổ lao đến, rất nhiều người hưng phấn muốn xem tên tiểu tử vô tri này bị xé xác và nhai gặm bởi nó đến không còn một khúc xương nào, đúng là lũ biến thái mà.
Mà Trần Vô Hạo nhìn thì có vẻ chẳng để ý nhưng thực tế là nhất cử nhất động của con hổ này vẫn luôn không thoát khỏi tầm quan sát của hắn nha, hắn đâu phải kiểu sẽ bất cẩn hay khinh địch như thế?
Chỉ thấy ngay khoảnh khắc mà Phong Nha Hổ quyết định lao tới phía hắn, tên này cũng ngay lập tức làm ra thế công...
Chân phải bước lên giẫm mạnh xuống sàn đấu làm trụ, trường kiếm trong tay phải đưa về bên cạnh sau hông trái, Nhị Tầng Kiếm Khí và Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu lực lượng được vận ra hết công suất, sát khí khoá chặt thân ảnh kẻ địch đang lao tới kia...
Phong Nha Hổ trong thoáng chốc bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng hốt trong vô thức, nhưng nhanh chóng hạt đi, thế công vẫn không giảm vồ tới...
"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ tư - Phong Nộ Giáng Thế Trảm!"
Là thức thứ tư của Uyên Phong Kiếm Pháp, sau khi đột phá tới Siêu Phàm Cảnh thì Trầm Vô Hạo đã có thể hoàn thiện nó rồi.
Một trảm như ông trời nổi giận giáng cuồng phong mà chém tới, nhưng đặc biệt là uy lực như thế nhưng nó lại không hề phô trương mà lại tích xúc nơi thân kiếm, không khác gì sự lắng đọng âm trầm trước cơn bão cả...
Xoẹt...
ÙNGGG
Cú chém kết thúc cũng là lúc mà một làn sóng khí lưu bá đạo toả ra xung quanh làm chấn động nhẹ sàn đấu, mà Phong Nha Hổ cũng kỳ lạ bất động trong tư thế đang vồ tới với hai chân sau chạm đất...
"Phong Nha Hổ bị làm sao vậy?" Vô số người bị chấn động tại sân đấu số 6 gây nên chú ý, âm thầm kỳ quái thầm hỏi.
Phụt...
Phịch
RẦM
Đột nhiên, từ nơi cổ của Phong Nha Hổ phụt ra vô số máu huyết bắn thẳng ra xung quanh, cái đầu to lớn của nó lìa ra khỏi cổ mà rơi xuống đất, theo sau đó chính là cơ thẻ khổng lồ ấy ngã rầm ra đất...
Tại khoảnh khắc này, hàng chục vạn người nhất thời trố mắt há hốc mồm mà câm nín, lực chú ý đổ dồn hết vào sàn đấu số 6...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook