Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 74
Cả hai một người một yêu cứ đi rồi lại đi, một đường thẳng tiến ở bên trong Hông Diệp Lâm, thong dong tự tại vô cùng, chẳng khác gì những ngày tháng trước đây của Trần Vô Hạo cả...
Chỉ khác là, những năm tháng trước đây của hắn chỉ có đơn độc một thân một mình, thăm thú cảnh quan một mình, đối đầu với đám yêu thú một cách đơn phương vô mã, mà bây giờ con đường hắn đi lại có thêm một dấu chân khác song hành cùng hắn, một dấu chân nhỏ bé chẳng phải của nhân loại...
Không phải ai khác, chính là tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu!
Vừa là bạn đồng hành thân thiết của hắn, cũng vừa là số ít hắn nhận thức và xem như bằng hữu của mình...
Bước độc hành của hắn nay đã được tô điểm thêm màu sắc, sự tẻ nhạt nhưng thoải mái trước đây đã trở nên sống động hơn và càng tận hưởng hơn nhờ có tiểu gia hoả này.
Trong quá trình di chuyển trong Hồng Diệp Lâm này, việc bắt gặp yêu thú là không thể tránh khỏi, bất quá đa số là yêu thú tu vi vừa đủ để Trần Vô Hạo đánh được, chứ còn đâu chẳng có mấy yêu thú cấp độ cỡ như Bạch Thanh Khâu cả.
Có thể là do khí tức yêu thú tự nhiên trên người của nó toả ra đã khiến cho các con yêu thú kia dè chừng, chẳng thấy xuất hiện gì, mà ngược lại đám yêu thú cấp thấp thì tuy có bản năng của yêu thú nhưng cảnh giới quá chênh lệch nên chúng vẫn khó phát giác ra khí tức của hồ ly mà từ đó trở thành con mồi của Trần Vô Hạo.
Thỉnh thoáng lắm thì mới gặp yêu thú cấp cao tầm cỡ Siêu Phàm Thất Trọng, Bát Trọng hay Cửu Trọng thôi, và càng hiếm hơn chính là Thông Linh Cảnh yêu thú...
Cái lũ đó thì chỉ có thể để cho Bạch Thanh Khâu xử lý thôi chứ Trần Vô Hạo hắn với cái tu vi hiện tại thì khi đối diện với đám yêu thú đó chắc giống như 3 tên người của Linh Đạo Sơn trước đó khi đối diện với uy áp của tiểu hồ ly ấy, hắn vừa xuất hiện chắc liền bị đám đó đè bẹp cho rồi một chiêu diệt sát luôn quá.
Bất ngờ là hắn còn không ngờ đến Bạch Thanh Khâu có thể lấy tu vi Siêu Phàm Bát Trọng để chiến một trận với Thông Linh Cảnh cấp thấp, dù vẫn khá là lép vế nhưng cũng coi như có thể giao thủ tầm chục chiêu rồi chuồn nha.
Trên khắp các đại lục thì yêu thú cấp cao từ Linh Hải Cảnh trở lên có chút hiếm có khi mà lãnh thổ của các đại lục này là thuộc về nhân loại, trải qua hành bao nhiêu vạn năm tháng thì đã bị đám tu sĩ diệt thành một ngọn đại sơn khổng lồ từ xác yêu thú rồi, thế nên đa phần chỉ còn lại các yêu thú từ Thông Linh Cảnh trở xuống mà thôi.
Những yêu thú tầm cỡ Linh Hải Cảnh cho đến Chân Nguyên Cảnh dù có nhưng rất hiếm gặp, chủ yếu chúng đều lẩn khuất trốn đi để tránh sự truy sát của tu sĩ nhân loại, dù sao thì thân xác yêu thú cấp càng cao thì càng có nhiều lợi ích và nhiều giá trị.
Mà khi các yêu thú này đạt đến Tiên Thiên Cảnh và hoá hình, ở cảnh giới này thì yêu thú mới có được khả năng phi hành thay vì tu sĩ nhân loại đã có thể phi hành ở Linh Hải Cảnh, và chúng lập tức sẽ bằng mọi giá "di cư" tới Thông U Đại Lục - thiên đường của yêu thú.
Chỉ khi tới được Thông U Đại Lục - đại lục rộng lớn nhất Hằng Nguyên Giới thì các yêu thú mới có thể thuận lợi tu luyện và phát triển chứ không còn phải trốn chui trốn lủi suốt tháng suốt năm nữa...
Bởi lẽ như đã nói, vùng đất này chính là lãnh thổ của yêu thú, là nơi mà có đầy rẫy một đống các loại đại yêu đạt cấp độ Hợp Đạo Cảnh, Phạt Kiếp Cảnh chứ không như các đại lục khác chỉ có đám Chân Nguyên Cảnh ở tại rồi đến Tiên Thiên Cảnh là đi sang đây.
Thậm chí còn có đại năng yêu thú đẳng cấp Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh tại đó, mà yêu số của đại lục này phải ngang bằng với 3 cái đại lục khác cộng lại, từ đó mà cường giả yêu thú nhiều đến không tài nào đếm xuể, lấy đâu ra tu sĩ nhân loại nào dám phách lối mà bén mảng tới đâu cơ chứ?
Cái yêu số kinh khủng khiếp này cũng rất dễ hiểu khi mà nhắc đến cái thời kỳ động dục với mùa sinh sản của yêu thú, thế nên một đại lục nhiều bằng 3 cái đại lục cộng lại là nói khá khiêm tốn đấy.
Bất quá với số lượng lớn như vậy, tại sao chúng vẫn còn bị nhân loại chèn ép mà chỉ có thể tồn tại trên duy nhất một mảnh đại lục này cơ chứ?
Câu trả lời cực kỳ đơn giản, nhân tộc đã lấy chất lượng để bù cho số lượng!
Nói rằng yêu tộc có cả đại năng Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh, nhưng dĩ nhiên là không nhiều khi mà yêu khẩu quá lớn khiến tài nguyên trên đại lục này trước đây rất nhiều nhưng càng lúc càng bị tiêu hao và tiết kiệm hơn, chẳng dễ dàng gì để cho một tên yêu thú tu được đến cái cảnh giới Phản Hư Cảnh cả chứ đừng nói là Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh.
Nói chung là nguồn cung không đủ cho nhu cầu, cung được bao nhiêu thì cầu còn nhiều hơn thế, vậy nên cường giả thì có nhưng đại năng lại cực hiếm hoi.
Trong khi đó, nhân tộc có lãnh thổ chiếm đến 5 trên tổng số 6 đại lục của Hằng Nguyên Tinh Cầu, số lượng người dù vẫn rất đông nhưng đấy là còn khiêm tốn chán so với đám yêu thú.
Thế nên đại năng nhân loại còn nhiều gấp mấy lần đại năng yêu thú, mà phía nhân loại thì ko muốn gây chiến tránh tổn thất, một khi đám yêu thú hợp lực tiến công thì số lượng của chúng sẽ gây ra không ít tổn thất đâu, còn yêu thú thì lại càng không, chúng sẽ không muốn vì gây chiến mà đã bị chèn ép lại cành thảm hơn.
Giờ thì quay trở lại mạch truyện, Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu một đường đi thẳng trong Hồng Diệp Lâm, khi thì săn giết yêu thú, khi thì chạy khỏi yêu thú, khi thì dừng chân nghỉ ngơi ăn uống, khi thì đả toả tu luyện,...
Cả hai đi phiêu lưu mà chẳng khác nào là đi chơi vậy, cứ thế mà trải qua 3 tháng tiếp theo cùng nhau...
Hiện tại, dựa vào cảm nhận bằng linh thức trải đến mấy chục dặm của Bạch Thanh Khâu sau khi đột phá Siêu Phàm Bát Trọng mà cả hai đã đi được đến một khu vực có rất nhiều toà thành làng trấn quy mô nhỏ ở gần nhau, chỉ cách nhau có vài dặm đi đường.
Đa số khoảng 7 phần người ở những toà thành hay những trấn nhỏ này đều là phàm nhân với số ít là các tu sĩ Võ Đạo Cảnh sinh sống, một số ít hơn nữa thì là Siêu Phàm Cảnh thăm quan dạo bước, vừa yên bình lại vừa tấp nập nhộn nhịp.
Mà để tránh cho bị chú ý nên Trần Vô Hạo đã đặt tiểu hồ ly vào trong ngực áo của mình, chỉ để nó thỉnh thoảng hơi lấp ló cái đầu nhỏ ra mà quan sát mà thôi...
Dù sao thì Bạch Thanh Khâu cũng là chủng loài hồ ly hiếm gặp, lại còn là yêu thú nữa, rất dễ gây chú ý thậm chí là bị nhắm đến, thế nên chỉ đành uỷ khuất cho nó không thể tự do lộ diện ở những nơi đông người như thế này.
Hắn chọn đại một cái toà thành nhỏ rồi hỏi thăm người ở đó, mà hỏi ra thì mới biết những toà thành hay làng trấn ở quanh đây chính là trực thuộc dưới trướng của duy nhất một thế lực rất lớn mạnh và khổng lồ...
Đó là Nhị Cấp Thế Lực - Thương Vũ Đế Quốc, một trong số ít các thế lực là cả một đất nước ở trên Đông Uyên Đại Lục này!
Thương Vũ Đế Quốc là một đất nước cực kỳ khổng lồ và đồ sộ, tính cả các thế lực hay địa điểm nằm trong lãnh thổ của nó đã chiếm cứ đến 3 phần của Hồng Diệp Lâm lận và xung quanh của đế quốc này phải rải rác đến hàng mấy trăm toà thành nhỏ và tiểu trấn như thế này...
Nói là 3 phần thì trông có vẻ ít nhưng cứ thử tưởng tượng nếu là tu sĩ Linh Hải Cảnh bắt đầu có khả năng phi hành và dùng tốc độ tối đa mà bay thẳng một đường băng qua khu rừng này cũng phải mất đến ít nhất 1 năm đấy.
Trước đây các khu rừng mà hắn đi qua còn có nơi lớn hơn cả Hồng Diệp Lâm là Bạch Ngàn Lâm, nhưng khi đó hắn đã đi theo chiều ngang của khu rừng này nên đã nhanh hơn chứ nếu hướng đi của hắn là dọc theo chiều dài của khu rừng ấy thì chắc hắn phải mất mấy năm với cái tốc độ đó!
Rừng lớn không có nghĩa là lớn cả về chiều dài và chiều rộng nha, giống như Ôn Thảo Lâm ấy, khu rừng bé nhỏ ấy chiều rộng rất nhỏ, cũng chủ bằng chục toà thành cỡ trung cộng lại, mà chiều dài thì phải tính bằng con số hàng trăm nha.
Thế nên với lãnh thổ chiếm đến 3 phần Hồng Diệp Lâm của Thương Vũ Đế Quốc thì phải nói là đã cực kỳ khổng lồ và đồ sộ.
Trần Vô Hạo âm thầm tự hỏi rằng nếu như Thương Vũ Đế Quốc đã khủng bố đến thế này nhưng "cũng chỉ" là Nhị Cấp Thế Lực thì thật khó để mà tưởng tượng Nhất Cấp Thể Lực - Huyền Hoàng Đế Quốc, một trong những thế lực đứng đầu của Đông Uyên Đại Lục sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?
Phải biết là chênh lệch giữa các cấp độ thế lực là cực lớn cả về diện tích và sức mạnh của chúng, chẳng sai biệt lắm nếu có nói nó không khác gì khoảng cách giữa trời và đất vậy.
Mà càng lên cao sự chênh lệch ấy càng lớn hơn đến rõ rệt mà lại khó tưởng tượng được, Trần Vô Hạo còn thầm nghĩ chắc Huyền Hoàng Đế Quốc phải to lớn bằng với một khu rừng cỡ lớn ấy chứ...nhỉ?
Các toà thành thị trấn quanh đây thì đều tương đồng nhau rồi, có vẻ là một dạng phong cách kiểu cách xây dựng chung, khác biệt mỗi nhân số và loại người thôi, Trần Vô Hạo tên này thực ra là hơi muốn đi hết tất cả chỗ lãnh thổ phụ thuộc của Thương Vũ Đế Quốc này rồi mới đi đến "món chính" đấy...
Mỗi tội là dù hắn có là tên nhàn rỗi rảnh rang đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là có giới hạn nha, hắn chỉ dành ra vài canh giờ để thăm thú cái toà thành nhỏ mà hắn đến để hỏi thăm chút thông tin này rồi sau đó liền rời khỏi mà tiến đến Thương Vũ Đế Quốc.
Tính ra là đứng từ bên trong các toà thành hay làng trấn nhỏ ở đây đã có thể thấy được bóng dáng khổng lồ của Thương Vũ Đế Quốc phía xa xa rồi, ước tính khoảng cách giữa hai bên cũng ngang bằng với khoảng cách giữa những địa điểm nhỏ bé này với nhau, tầm chục dặm.
Để đến được đất nước này cũng chẳng lâu lắm, tầm gần 1 canh giờ mà thôi, và trước mặt Tràn Vô Hạo cùng tiểu hồ ly chính là đại môn cực kỳ khủng bố mà phải nói là to gấp đôi so với đại môn của Thương Ngân Thành trước đây hắn tới.
Đại môn lớn đương nhiên sẽ có tường thành có kích cỡ tương đương song hành cùng, phải nói là bức tường thành cao lớn kinh khủng khiếp, tường thành của Thương Ngân Thành nhìn vốn đã không thấy điểm cuối rồi thì tường thành của Thương Vũ Đế Quốc cảm giác tựa như xa tít tắp đến vô cùng vô tận vậy...
Chiều cao của bức tường thành đế quốc này cảm giác cứ như phải tầm cỡ một ngọn tiểu sơn ấy, có thể tính bằng đơn vị dặm hoặc lý hẳn hoi.
Từng khối gạch có tỉ lệ không tìm thấy điểm sai dù chỉ một li, chúng được làm từ chất liệu cực kỳ bền vững, xây dựng rất có quy luật và lại còn đảm bảo được sự vững chắc của tường thành, không biết là để xây hết cả bức tường này phải mất bao nhiêu viên gạch nữa a!
Nhìn vào hai bên của đại môn đang mở toang kia, không như các toà thành trì lớn nhỏ khác chỉ có 2 người canh giữ và thu phí ra vào, mà ở Thương Vũ Đế Quốc này, mỗi bên đại môn có cả một đoàn lính cảnh vệ với số lượng đến 20 người, tất cả đều được trang bị giáp và vũ khí đầy đủ và chúng đều là pháp bảo, pháp khí cấp cao, toàn hàng Địa Cấp...
Mà mỗi một tên lính cảnh vệ mặc giáp cầm vũ khí là một tu sĩ Linh Hải Cảnh dao động từ Sơ Kỳ tới Đỉnh Phong cùng một tên đội trưởng dẫn đầu có tu vi Chân Nguyên Cảnh.
"Đúng là thế lực đại đế quốc đạt đến Nhị Cấp a! Chỉ đại môn và tường thành đã đồ sộ như vậy, đến lính cảnh vệ canh gác đại môn cũng đều là đại tu sĩ và được trang bị tận răng toàn đồ chất lượng, thật sự quá giàu!" Trần Vô Hạo chứng kiến cảnh tượng này mà không khỏi gật gù lẩm bẩm tán thán.
Một thế lực cấp cao và đồng thời là một đất nước, một đế quốc lớn thì đương nhiên sự canh chừng và phòng vệ phải rất nghiêm ngặt, Trần Vô Hạo có thể loáng thoáng nhìn thấy các lính cảnh vệ khác lấp ló ở phía trên tường thành, cứ cách 1 trượng là lại có một tên đứng tại, sẵn sàng ứng chiến vì đất nước của mình.
Một khắc ngạc nhiên và đánh giá về bên ngoài tường thành của Thương Vũ Đế Quốc đã xong, Trần Vô Hạo thong dong bước tới đại môn, nộp phí vào cửa là 1000 Cực Phẩm Linh Thạch cho cảnh vệ phụ trách, khá là đắt so với cái giá chỉ để vào cửa nhưng ai bảo người ta là Nhị Cấp Thế Lực đầy lớn mạnh cơ chứ?
Mà làm cho hắn phải bất ngờ thêm là họ phát hiện ra sự hiện diện của Bạch Thanh Khâu, tuy là được cho phép mang sủng thú vào nhưng hắn vẫn bị thu thêm 200 Cực Phẩm Linh Thạch, thậy đáng buồn cho tên này.
Đi vào qua đại môn, chưa kịp quan sát hay đánh giá được chút gì, ngay sau khi bước vào bên trong, Trần Vô Hạo đã bị choáng ngợp với khung cảnh phía bên kia bức tường thành khổng lồ vững chắc...
Không sai, chính là choáng ngợp!
Đây là lần đầu tiên trong đời mà có một điều làm cho cái tên thản nhiên này phải choáng ngợp.
Lý do thì dĩ nhiên là bởi vì tên này vẫn chưa trải nghiệm đủ thế giới rộng lớn này, kiến thức về cảnh sắc vẫn còn cực kỳ hạn hẹp, thế nên khi thấy được tràng cảnh của một đại đế quốc phồn thịnh này, kiến trúc nhân tạo quan của hắn cứ như là vừa mới được khai sáng một chương mới ấy.
Đó là kiến trúc nhân tạo quan, còn cảnh sắc thiên nhiên quan thì lại khác nha, hắn chỉ bị kinh ngạc bởi cảnh vật mà con người có thể xây dựng và tạo nên này, chứ đối với hắn cảnh vật tự nhiên của thiên địa tạo hoá mới là chân lý a!
Từng dãy toà nhà lớn nhỏ với nhiều loại chất liệu và hình thù khác nhau, từng kiến trúc từ bình thường đến đặc biệt, từ sang trọng đến bình phàm...
Từng thực quán đến trà quán, từng khách điếm tới tửu lâu, từng thương hội và thanh lâu, từng cửa hàng với các loại buôn bán lớn nhỏ cho đến các khu giao dịch chợ đen cũng có,...
Các thế lực yếu mạnh từ Thập Cấp Thế Lực tới Lục Cấp, Ngũ Cấp, thậm chí là Tứ Cấp cũng có, và chúng đều là thế lực phụ thuộc vào con quái vật khổng lồ Nhị Cấp Thế Lực - Thương Vũ Đế Quốc này.
Và tất nhiên, ở đây cũng có một chi nhánh Đế Tài Các rất lớn của Đế Tài Hội được đặt sừng sững ngay thẳng chính diện đường cái thông ngay trước đại môn ra vào.
Coi như là đủ mọi loại tiện nghi cho cuộc sống đời thường cho phàm nhân cho đến các tu hành giả, chẳng thấy thiếu cái gì cả.
Dĩ nhiên nữa là một đất nước, một đại thế lực, một đế quốc thì đương nhiên là được cai quản bởi chế độ hoàng tộc - những kẻ đứng đầu của Thương Vũ Đế Quốc này, và họ chính là ở bên trong toà lâu đài khổng lồ sừng sững ở ngay trung tâm của lãnh thổ đế quốc này, có thể nhìn thấy nó ở phía đằng sau của chi nhánh Đế Tài Các nằm ở gần đó.
Toà lâu đài này chiếm đến 3 phần tổng diện tích ở bên trong tường thành đất nước, kiến trúc cổ kính mang phong cách khá là "Tây", xây dựng cũng cực kỳ đồ sộ, chất liệu để xây dựng còn giá trị và tốt hơn cả chất liệu xây bức tường thành kia.
"Rộng lớn đến mức độ này, không biết sẽ phải mất bao lâu để có thể khám phá hết cả cái đế quốc này đây ta? Thôi kệ, cứ đi được tới đâu thì hay tới đó." Trần Vô Hạo hơi vuốt cằm suy nghĩ một thoáng, mở miệng nói.
"Kiu!" Tiểu hồ ly thò đầu ra từ ngực áo của hắn, nó cũng muốn quan sát thăm thú nơi này cùng Trần Vô Hạo.
Cứ vậy, một người một thú cùng nhau rong chơi ngắm nhìn Thương Vũ Đế Quốc - một trong những thế lực hàng đầu đại lục...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook