Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 56
Chứng kiến một vị Hợp Đạo Trung Kỳ đại năng cứ đơn giản như vậy mà ngã xuống ngay trước mắt, toàn bộ người trong phòng đấu giá ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm không thôi, chấn động tâm trí vô cùng.
Cảnh tượng của ngày hôm nay chắc chắn sẽ trở thành một trong những khoảnh khắc đáng ghi nhớ nhất trong tâm, thậm chí là in sâu hẳn luôn vào ký ức của họ mãi mãi!
Bản thân Trần Vô Hao cũng không ngoại lệ, nhưng không phải là hắn muốn khắc ghi cảnh tượng ngày hôm nay bởi vì nó quá chấn động, quá hiếm hoi hay gì cả, mà là hắn buộc chính mình phải ghi nhớ điều này để lấy đó làm tấm gương, làm kinh nghiệm cho bản thân mình.
Từ vụ việc lần này đã cho thấy, ngay cả là cường giả hàng ngũ đỉnh cao trên thế giới cũng sẽ có thể bị giết chết một cách nhẹ nhàng như vậy, có thể cứ thế dễ dàng mà vẫn lạc!
Thế giới này chính là như vậy, luôn lấy thực lực vi tôn, sinh mạng của kẻ yếu dù chỉ là thấp hơn một bậc nhỏ thôi cũng liền chẳng khác gì con sâu cái kiến bị giấm nát, không khác gì rác rưởi vô giá trị tiện tay liên vứt tại một cái đầu đường xó chợ a!
Chính Trần Vô Hạo có bản tính suy nghĩ và làm việc cẩn thận, tâm tư không cạn, thế nhưng chỉ như vậy thì vẫn sẽ luôn có dị biến đột ngột nảy sinh như sự kiện Hợp Đạo Cảnh hàng lâm lần này vậy, không ai có thể dự tính trước được, bản thân hắn cũng không ngoại lệ...
Thế nên dù thế nào đi nữa, dù hắn chỉ muốn một cuộc sống bình thản thành thơi, tự do tự tại, vô lo vô nghĩ trên con đường tu hành dài dằng dặc không thấy điểm cuối này, thì sẽ luôn có thử thách xuất hiện để chặn lại bước chân của hắn...
Càng tiến lên thì càng gian nan khó khăn, nhưng nếu dừng lại thì sẽ không đơn giản chỉ là dừng lại một chỗ như vậy, mà nó sẽ càng lúc càng tụt lùi lại phía sau...
Bởi lẽ con đường này không phải là con đường bằng phẳng có đích đến chào đón hay con đường khúc khuỷu có chút gian trở, không phải là con đường có bậc cầu thang để từng bước đi lên rồi nếu mệt mỏi thì dừng lại nghỉ lấy sức để đi lên tiếp...
Nó mói đơn giản là một con đường thẳng đến vô cùng vô tận, vô cực vô hạn, một con đường nghe thì có vẻ cứ bước đi là được mà thôi nhưng thực tế thì lại không như vậy nha.
Nói nghe thì đây như thể một khái niệm trừu tượng vậy, bất quá nó là một dạng phản ánh hiện thực đấy!
Nếu con đường này là vô cùng vô tận hay vô cực vô hạn như đã nói, như vậy thì nó thể coi như là có vô hạn điểm xuất phát và vô hạn vạch đích, bước một bước đã giống như từ vạch xuất phát đến vạch đích rồi, và cái vạch đích đấy sẽ lại trở thành vạch xuất phát và cần ta bước tiếp đến vô hạn...
Mà chính cái vô hạn đấy lại chính là giới hạn của mỗi người, bởi vì nếu dừng lại thì khác nào giậm chân tại chỗ, mọi công sức bước đi trở thành công cốc đây chứ?
Chỉ cần bước tiếp chính là thăng tiến tiếp, chính trên bước chân về nơi vô cực vô hạn với vô cùng vô tận ấy ở trong thế giới này tương tự như đại đạo chi lộ vậy, bởi Đạo chính là không có điểm cuối, Đạo chính là thứ dẫn lối cho tu hành của mỗi tu sĩ thăng tiến...
Truy cầu đại đạo chính là đi tìm ra điểm cuối nơi con đường mình đi, không tìm ra thì bản thân phải dựa vào kinh nghiệm tiến lên vô số lần ấy mà tự mình khai phá ra điểm cuối, để tiếp tục bước lên cao hơn, và cao hơn nữa...
Mỗi bước tiến là một kinh nghiệm, giống như tu sĩ phải tìm đọc sách kiến thức, phải vận công pháp tu luyện, phải gặp kẻ địch trên đường tu hành, phải đi tìm cơ duyên để đột phá vậy.
Mỗi hành động đó chính là bản thân đang bước tiếp rồi, bỏ cuộc dừng lại bước tiến chính là sẽ trở lại như ban đầu, chẳng là gì cả.
Tu lên đỉnh cao rồi thì có thể dừng lại hay sao? Trường sinh rồi là có thể dừng lại hay sao?
Không!
Với tu hành, điểm cuối là không có, nếu cảm thấy bản thân đã tu đến giới hạn cao nhất, đã không thể tiên tiếp, đấy chính là bởi vì chưa phá vỡ được sự vô hạn của con đường đang đi mà thôi, rằng đấu là bình cảnh, là giới hạn bản thân "chưa" thể phá bỏ!
Mỗi một lần đột phá chính là một lần phá vỡ giới hạn, chính là phá vỡ được con đường vô tận trước đó để tìm đến một con đường vô tận khác mà tiếp tục tìm cách phá vỡ nó mà thôi!
Trong mỗi cảnh giới, tu đến Đỉnh Phong của cảnh giới đó chỉ đơn giản là bản thân đã tiến đủ để nghĩ ra cách phá vỡ con đường đang đi để tiến tiếp, chứ đi được bao xa thì nghĩ được lại mỗi người mỗi khác không ai giống ai...
Thế nên mới có sự chênh lệch dù là đồng cảnh giới, ví dụ đơn giản chính là lấy Trần Vô Hạo so sánh với tên Thập Phẩm của Linh Đạo Sơn trước đó, Trần Vô Hạo chính là vì đã chạm đến ngưỡng có thể đột phá nhưng vẫn tiếp tục tiến thêm trong cảnh giới đó, thế nên mới dễ dàng giết chết tên kia.
Hay thiên tài so với phổ thông bình phàm, hiểu đơn giản là họ đi được nhanh hơn trên con đường của mình, đi được xa hơn trên con đường của mình, thế nên mới tu hành nhanh hơn và mạnh hơn bình thường.
Trần Vô Hạo ngay từ đầu đã suy nghĩ và cố gắng lý giải cực kỳ kỹ càng về tu hành, và không ngừng nghĩ tiếp, không ngừng phát triển suy nghĩ, lại nhờ cảnh giới tăng cao mà tâm cảnh và cảm ngộ vốn cao của hắn còn cao hơn dù cho hẳn chỉ là một Võ Đạo Cảnh cỏn con...
Nhưng với cảm ngộ, không phải cảnh giới cứ cao mà theo đó lực lĩnh ngộ gia tăng là có thể suy nghĩ sâu xa cao thâm nha, thế nên trong lịch sử nới có mấy kẻ được xưng như yêu nghiệt vượt mấy đại cảnh giới mà chiến đấu rồi giành chiến thắng nha.
Không phải cứ cảnh giới cao hơn là mạnh hơn, nhưng để cái trường hợp phủ định đó sinh ra thì quá hiếm nên mới không mấy ai biết hay để tâm...
May mà Trần Vô Hạo học nhiều...
Nghĩ tới đây, tên này không khỏi cảm thán rằng quả nhiên đọc nhiều và không ngừng học hỏi chính là chân lý.
Ở độ tuổi và cảnh giới như hắn có mấy ai nghĩ được sâu đến thế?
Vả lại...
Suy nghĩ này, tâm tư này, tư tưởng này, cảm ngộ này,... của hắn là bắt nguồn từ những lời dạy bảo của mẫu thân hắn trong quá khứ khi còn tại thế...
...
Suy nghĩ vu vơ lòng vòng của tên này đã "hơi chút" lạc đề "lần nữa" đủ rồi, giờ thỉ quay trở lại với sự việc đang diễn ra tại Đấu Giá Hội...
Chỉ thấy ở phía trên sân khấu lúc này, cái xác bị nát mất đầu của tên tặc nhân cấp bậc Hợp Đạo Trung Kỳ kia vừa bị Thập Ngũ Trưởng Lão tuỳ tiện phất tay thiêu trụi, huỷ thi diệt tích, chỉ còn lại một chiếc Nhẫn Trữ Vật lấp loé trên mặt đất.
"Coi như đây là bồi thường của ngươi." Thập Ngũ Trưởng Lão nhìn chiếc Nhẫn Trữ Vật dưới đất, tuỳ ý nhẹ động linh lực di chuyển nó bay lên đưa vào tay Hữu Cầm Thanh Nhã, sau đó hướng ba người gật nhẹ đầu một cái, khoát tay liền xé ra một vết rách không gian, từ tốn bước vào...
"Cung tiễn Thập Ngũ Trưởng Lão!" Nhìn thấy hành động này, ba người Hữu Cầm Thanh Nhã một lần nữa cúi đầu chắp tay cung kính tiễn vị Trưởng Lão tôn kính này.
"Cung tiễn Thập Ngũ Trưởng Lão!" Toàn trường cũng vừa mới kịp hoàn hồn lại, không ngoại lệ mà hướng về vết nứt không gian nói sân khấu kia cung kính tiễn đưa.
Đến và đi như một cơn gió thoảng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn chỉ vỏn vẹn vài phút còn không đến nửa khắc, một tràng cảnh cực kỳ doạ người đã xảy ra tại một chi nhánh Đế Tài Các nơi Giang Tây Thành "nhỏ bé" này.
"Thật thất lễ khi đã để cho các vị phải trải qua chuyện vừa rồi, là Đế Tài Các chúng ta sơ suất, Thanh Nhã tại đây và bây giờ xin thay mặt Đế Tài Hội chân thành xin lỗi quý vị! Đế Tài Hội xin đền bù mỗi vị khách 1000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch coi như bù đắp phần nào!" Thập Ngũ Trưởng Lão vừa rồi đi, thanh âm nhu mị trong trẻo chân thành của Hữu Cầm Thanh Nhã đã cất lên, nàng hơi khom người xuống cúi đầu nói lời xin lỗi...
Mà hai vị Phản Hư Đỉnh Phong sau lưng nàng cũng nhẹ cúi đầu đồng thanh nói: "Chân thành xin lỗi quý vị!"
Hành động và lời nói này đã làm cho hảo cảm của tất cả người ở trong khán phòng Đấu Giá Hội này tăng cao lên rất nhiều, hình tượng của Đế Tài Hội càng được nâng cao lên một bậc trong lòng họ.
Kể cả là những tu sĩ ma đạo ở đây cũng không ngoại lệ...
Đa số nam nhân và có cả nữ nhân ở hội trường đấu giá khi chứng kiến giai nhân tuyệt sắc như Hữu Cầm Thanh Nhã đều dâng lên một cỗ cảm xúc không đành lòng khi mà một nữ tử lại ra mặt để thay mặt thế lực sau lưng mình mà phải cúi đầu nói lời xin lỗi...
Đây là thương hoa tiếc ngọc đấy a!
Chỉ có mấy tên ham tài là không để ý điều này, cái họ quan tâm là lời nói sau của nàng rằng sẽ bồi thường mỗi người 1000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch mà hai mắt toả sáng.
"Thật là một nữ nhân thông minh nha." Trần Vô Hạo thì khác, hắn không quá để tâm điều này, cũng không có tâm trạng gì để mà thương hoa tiếc ngọc cả, bởi vì suy nghĩ hiện tại của hắn là một điều khác, miệng thầm lẩm bẩm.
Cái cách hành động và lời nói này nhìn thì có vẻ là một trong những thủ đoạn đào tạo nhân sự để thu được lòng người, từ đó gia tăng uy tín và hảo cảm dành cho Đế Tài Hội lên, nhờ vậy mà việc kinh doanh đã phát triển lại càng thêm phát triển thêm nữa...
Nhưng thực tế thì theo như quan sát của Trần Vô Hạo, dù bản thân hắn không thực sự dám chắc, đây cũng chỉ là dựa vào trực giác cảm nhận và suy luận cùng với đánh giá qua mắt nhìn toàn diện của hắn mà thôi, nhưng hắn vẫn có lòng tin nhất định vào bản thân rằng mình nghĩ đúng...
Chính là những lời nói này của Hữu Cầm Thanh Nhã thực tế là xuất phát từ chính bản thân nàng chứ không hề thông qua đào tạo chỉ dạy hay gì của Đế Tài Hội cả.
Thứ nhất là hắn dựa vào lời lẽ và hành xử của nữ nhân này từ đầu Đấu Giá Hội đến giờ, khả năng cao đó là tính cách lịch sự nhã nhặn lại có nét quyến rũ vốn có của nàng thể hiện ra chứ trông không giống như là một loại hình thức cần thực hiện gì cả.
Thứ hai là dựa vào ánh mắt của nàng, nhìn thì quả thật là rất mê người, rất mị hoặc, lại có chút tinh nghịch hình thành một phong cách đầy cá tính và phong vận rất thu hút, không hề nhìn thấy chút tiểu xảo miễn cưỡng nào trong đôi mắt như ngọc của nàng khi thể hiện tác phong cử chỉ đó...
Dù sao người ta có câu ánh mắt không biết lừa dối, nếu có thể đánh lừa cả ánh mắt thì thật sự là doạ người rồi.
Thứ ba là về cách ứng xử của hai vị tiền bối Phản Hư Đỉnh Phong kia đối với nàng rất cung kính và tôn trọng, dù chức vụ của nàng quả thật là cao hơn họ khi mà nàng - một Chân Nguyên Sơ Kỳ thế nhưng lại là Chấp Sự, còn họ - Phản Hư Đỉnh Phong cường giả thì lại chỉ giữ chức như một hôn vệ thì sẽ không thể thay đổi được thái độ của họ đối với nàng...
Nếu không tính khả năng rất thấp khi nàng là con ông cháu cha, người có bối phận cao trong Đế Tài Hội này vì nếu không có năng lực mà dựa vào quan hệ để leo lên chức vị này thì nàng đã không được đứng ở đây, cũng sẽ cho thấy mắt nhìn và tính đoan chính của Đế Tài Hội thực không như đồn...
Thế nên chỉ có thể chứng tỏ chức vụ Chấp Sự của nàng hoàn toàn là hàng thật giá thật, dựa vào chính năng lực của nàng mà có.
Vốn đã nghe nói Đế Tài Hội tuyển chọn nhân sự vào các chức vụ không dựa vào sức mạnh mà dựa vào năng lực để nhờ vậy mà phát triển được đến bây giờ, xem ra có vẻ đó là thật rồi.
Bình thường các thế lực khác sẽ tuyển chọn kẻ có tu vi cao nắm giữ chức vụ cao tâng và quan trọng trong thế lực, năng lực lại là phần phụ, còn Đế Tài Hội thì làm ngược lại, bảo sao giờ họ chính là thế lực đứng trên đỉnh tinh cầu a!
Và từ đó cho thấy, hiệu suất năng lực làm việc và sự khôn khéo thông minh của Hữu Cầm Thanh Nhã là rất cao, như vậy thì nàng mới có thể đảm nhiệm chức vị Chấp Sự chỉ dưới Trưởng Lão khi mới là Chân Nguyên Sơ Kỳ!
"Nữ nhân này tiền đồ thật khó có thể lường đây, thú vị!" Trần Vô Hạo hiếm khi hứng thú đánh giá cao một nữ tử như vậy, cười thầm trong lòng.
Hữu Cầm Thanh Nhã là người Đế Tài Hội, đảm nhiệm chức vụ cao, tu vi và thực lực hiển nhiên không tầm thường, loại trừ hai loại ánh mắt không để tâm của các cường giả tâm cảnh cao hay của ma đạo và phật đạo với ánh mắt nóng rực tham sắc của nam nhân thì nàng sớm quen mà không để tâm, nàng lúc này chỉ đột ngột nhạy cảm thấy có ánh mắt thuộc số ít loại khác đang nhìn nàng chằm chằm...
Rất nhanh, từ trong đám đông chục vạn người nàng cũng nhận ra nhờ "trực giác của nữ nhân", nhìn về hàng ghế ngoài cùng bên trái nàng thuộc dãy giữa...
Một nam tử toàn thân hắc y đội một cái nón lá cũng màu đen không nhìn quá rõ diện mạo đang dùng ánh mắt thưởng thức và tán thưởng nhìn nàng, làm trong giới này lâu như vậy chuyện phân biệt ánh mắt là rất đơn giản đối với nàng.
Với khoảng cách thực lực hai bên, Hữu Cầm Thanh Nhã cũng dễ dàng cảm nhận được tu vi người này chỉ là Võ Đạo Thập Phẩm Đỉnh Phong tu sĩ, thế nhưng nhìn ánh mắt của hắn, nàng có thể nhìn ra người này dường như cũng là một kẻ thông minh, còn sâu hơn thì nàng không rõ, ánh mắt hắn quá bình thản để mà nhìn thấu hết.
Điều này cũng làm nàng cười khẽ mà không để ai phát giác nhìn lấy hắn, nàng cũng thấy hắn có chút ý tứ.
Thấy giai nhân nhìn mình, hắn đoán hẳn là nàng đã phát giác ra ánh nhìn của mình đi, hắn hướng nàng thân thiện cười nhẹ gật đầu xem như chào hỏi một cái...
Mà nàng cũng nhận thấy hắn đã nhận ra nàng nhín hắn, người ta đã lịch sự chào hỏi, đương nhiên nàng cũng phải đáp lễ, cũng thoáng cúi đầu chút, động tác không gây nghi ngờ gì cho người ở đây...
Cứ vậy, trong khi chờ đợi quan khách ở đây ổn định lại, đôi nam nữ đều đang có sự hứng thú hiếm hoi cho nhau mà lẳng lặng nhìn đối phương, không gây ra chút lực chú ý nào cả...
...
Sau khi ổn định và chỉnh đốn lại hiện trường, cuộc đấu giá vật phẩm cuối cùng - Ngọc Diệp Đằng vẫn tiếp tục diễn ra thêm khoảng nửa canh giờ nữa.
Cuối cùng đã chốt giá 3300 ức Cực Phẩm Linh Thạch và một kiện pháp bảo Bảo Cấp Thượng Phẩm đến từ một Nhị Cấp Thế Lực gia tộc rất có uy danh trên đại lục là Hoàng Diệp gia ngồi trong một trong những gian phòng lơ lửng
Đám người Hoàng Diệp gia dù bỏ cái giá khá là trên trời với đại đa số người nhưng đành vậy thôi, người ta có tiền thì người ta giành được.
Mọi người ở Đấu Giá Hội lại chỉ có thể trơ mắt nhìn món đồ bản thân rất ham muốn thuôc về tay kẻ khác, lại không dám có gan mà cướp ở Đế Tài Các sau khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng vừa rồi, song cũng không dám chặn cướp khi Đấu Giá Hội kết thúc vì thế lực họ quá lớn, không thể chọc nổi a!
"Đấu Giá Hội kỳ này xin được chính thức khép lại tại đây, Đế Tài Hội chúng ta xin chân thành cảm ơn các vị quan khách ở đây đã không ngại đường xá xa xôi mà bỏ thời gian đến đây nhiệt tình tham dự! Xin kính chào và hi vọng sẽ gặp lại quý vị vào Đấu Giá Hội của kỳ sau!" Vật phẩm cuối cùng đã đấu giá xong, Hữu Cầm Thanh Nhã lúc này hướng khán đài tươi cười tuyên bố.
Chục vạn người ở đây nghe vậy cũng đứng dậy cáo từ rời đi, có những kẻ không đấu giá được gì trên mặt thoáng thất vọng thở dài, những kẻ đấu giá được đồ tốt thì tâm tình rất hưng phấn chỉ muốn nhanh nhanh được trở về phục dụng,...
Những người đấu giá nhưng không trực tiếp mà chọn cách để Đế Tài Các giữ và nhận sau khi sự kiện kết thúc thì đi đến một căn phòng riêng đặc biệt để nhận hàng và giao tiền, sau đó cũng liền rời đi.
Trần Vô Hạo trước khi rời đi đã thoáng liếc nhìn giai nhân một lần nữa, lại bắt gặp ánh mắt nàng cũng trùng hợp đang nhìn mình, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu với nàng một cái mà rời khỏi khán phòng.
Nữ nhân tâm tình cũng không ngoại lệ, nhưng rồi cũng chỉ đáp lại hắn một cái gật đầu.
Dù sao hai người chỉ là có chút hứng thú mà để ý, sau cùng vẫn chỉ là người lạ, chẳng có gì nhất thiết cần phải sâu hơn làm gì cả.
Bất quá, vào khoảnh khắc họ có hứng thú với nhau, chính là đã gián tiếp ngầm nối lên một sợi nhân duyên rồi...đi?
Đợi khách khứa rời đi hết, nàng cũng theo hai vị tiền bối Phản Hư Đỉnh Phong đi vào vết nứt không gian, bóng lưng trắng tinh xảo khuất dần theo vết rách ấy khép lại...
Đấu Giá Hội chính thức hoàn toàn kết thúc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook