Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 32
Chỉ còn 2 tuần nữa là vừa tròn nửa năm kể từ cái lúc Trần Vô Hạo thành công bước chân vào cánh cửa Luyện Đan Sư...
Chỗ nguyên liệu luyện đan kia của hắn đã được Trần Vô Hạo sử dụng hết sạch trong vòng 1 tuần để củng cố tu vi Nhất Đẳng Sơ Giai Luyện Đan Sư của mình, số nguyên liệu đó đủ để hắn luyện chế đan dược thêm khoảng gần 60 lần nữa...
Bất quá do mới chỉ bước chân vào cánh của Luyện Đan Sư này nên bản thân vẫn có phần chưa được thành thạo dù đã có chút kinh nghiệm từ hơn trăm lần thất bại và cảm ngộ từ viên Tụ Linh Đan Huyền Cấp Thượng Phẩm kia...
Thế nên sau cùng thì Trần Vô Hạo đã luyện chế thất bại tổng cộng là 6 lần trên tổng số 58 lần có thể tất cả, thế nên số lượng viên Tụ Linh Đan Huyền Cấp Hạ Phẩm đã thành công là 52 viên, một số lượng tạm ổn.
Dĩ nhiên là Trần Vô Hạo sẽ không phục dụng số đan dược đó, hắn trở thành Luyện Đan Sư với mục tiêu cao nhất chính là bán đan dược để kiếm tiền chứ không phải là luyện đạ cho bản thân nha.
Thế nên ngay sau khi trở về Đế Tài Các hắn đã lập tức đến khu vực giao dịch buôn bán đến bán hết chỗ đan dược đó, mỗi viên là 500 Thượng Phẩm Linh Thạch mỗi viên, tính tổng tất cả thì tên này đã thu về 2 vạn 6 Thượng Phẩm Linh Thạch, còn nhiều hơn só với giá mua tất cả số nguyên liệu là 6000 Thượng Phẩm Linh Thạch mặc dù hắn còn thất bại mất 119 lần nữa!
Ngay khoảnh khắc hắn tính toán ra cái kết quả đó thì liên không khỏi tiếc nuối, âm thầm nghĩ nếu bản thân luyện chế ít thất bại hơn thì đã có thể thu về nhiều hơn bây giờ rồi.
Nhưng Trần Vô Hạo không thực sự để ý đến mức đó, hắn hiện nay đã là một Luyện Đan Sư rồi, tài sản của hiện tại coi như không ở mức thiếu thốn mà coi như là khá điều kiện, chỉ là không biết luyện đan thì vét sạch của hắn kinh khủng thế nào thôi.
Ngày sau tiếp tục mua các loại nguyên liệu rồi chút thiên tài địa bảo nâng cao khả năng luyện đan thì rồi sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi thôi, cứ thong thả mà chờ đợi thôi...
...
Trong vòng gần 5 tháng đầu, Trần Vô Hạo đã trải qua quảng thời gian tu luyện vô cùng nhàn nhã nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc và hăng say, rất nhanh đã cho ra kết quả xứng đáng...
Hai môn vũ kỹ "dự phòng" Huyền Cấp Hai Phẩm là Xung Linh Quyền và Khai Thạch Cược đã có tiến triển không tồi, khả năng vận dụng trở nên thuận tiện và nhạy bén hơn, giúp cho chiến lực của Trần Vô Hạo phát triển thêm một chút, đã gần chạn đến cái ngưỡng Đại Thành rồi.
Canh Linh Hộ Thân đẳng cấp tương tự là Huyền Cấp Hạ Phẩm rốt cuộc đã được Trần Vô Hạo tu được đến Đại Thành rồi, cũng coi như thủ đoạn phòng thân có thể an tâm dựa vào hơn không ít.
Đến vũ kỹ cũng là Huyền Cấp Hạ Phẩm cuối cùng là Toái Vân Trảm thì sau khi đột phá Đại Thành vào gần 11 năm trước đã càng thi triển thuần thục và mạnh mẽ hơn, tốc độ đã tăng lên so với trước đây, uy lực phải nói là đến nay đã gấp tròn 5 lần so với khi chỉ mới là Tiểu Thành.
Môn công pháp cơ sở tu luyện đạt cấp độ Huyền Cấp Trung Phẩm tiệm cận Thượng Phẩm là Chân Võ Kiếm Linh Quyết sau quãng thời gian dài tu luyện, lại thêm được Trần Vô Hạo áp dụng vào để suy diễn ra cách thức tu luyện mới chính là khi ngủ vẫn có thể tu luyện như bình thường, mặc dù vẫn chưa hoàn thiện nên không bằng lúc hắn tự thân ngồi thiên vận công tu luyện nhưng cũng đã được tên này cải thiện gần xong rồi, chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thôi là hắn chỉ cần ngủ nghỉ cũng không khác nào tu luyện ngay.
Nhờ bước đột phá lơn trong sự khai ngộ suy diễn một dạng công pháp mới như thế này mà Chân Võ Kiếm Linh Quyết cũng liền theo đó mà đột phá tới Đại Thành rồi, lại còn là Đại Thành ở mức ổn định chứ không phải là khi mới đột phá cần vận công củng cố nữa chứ, khồng tồi chút nào nha...
Và bộ công pháp cuối cùng là môn kiếm pháp Huyền Cấp Thượng Phẩm có khả năng đạt đến Huyền Cấp Cực Phẩm có khi hơn là Uyên Phong Kiếm Pháp, cũng là môn công pháp Trần Vô Hạo tu luyện rèn giũa nhiều nhất vẫn giữ vững ở chiêu kiếm thứ hai - Phong Vũ Động Thiên Trảm, đến nay đã được hắn thi triển một cách lô hoả thuần thanh, như thể tuỳ thời đều có thể phóng xuất chiêu thức.
Nhờ có sự luyện tập mài giũa kiếm pháp chăm chỉ của mình mà hiện tại bất cứ kiếm chiêu kiếm kỹ hay chỉ đơn thuần là sử dụng kiếm để chiến đấu đều sẽ có bao hàm vài tia kiếm khí như ẩn như hiện, hiện tại Trần Vô Hạo đã cách Kiếm Khí Cảnh chỉ còn một bước tích luỹ nữa thôi!
Ban đầu đã có nhắc đến rằng người thường luyện kiếm cần ít nhất 10 năm mới có thể lĩnh ngộ ra kiếm khí để đột phá Kiếm Khí Cảnh trở thành Kiếm Tu chân chính, thì có vẻ như Trần Vô Hạo hắn chính là nằm trong hàng ngũ bình thường này, đã gần 15 năm rồi tên này rốt cuộc cũng chạm đến cái cảnh giới này.
Bất quá để mà nói thì Trần Vô Hạo vốn đã có thể đột phá Kiếm Khí Cảnh từ 7 năm trước rồi, đương nhiên là bởi vì ngộ tính của hắn rất lớn, đặc biệt lại là hăng say chú trọng với Kiếm Tu chi lộ, thế nên nói về lĩnh vực kiếm đạo thì Trần Vô Hạo cũng khác gì mấy so với đám thiên tài đâu!
Chỉ là tên này đã đè ép sự đột phá của bản thân mình xuống, hắn muốn lĩnh ngộ kiếm đạo sâu hơn và tích luỹ nhiều hơn, như vậy khi đột phá thành Kiếm Tu chân chính mới cho ra quả ngọt mà hái...
Càng tích luỹ nhiều thì khi đột phá sẽ càng tiếp cận sâu hơn với một lĩnh vực, ở đây là chỉ lĩnh vực kiếm đạo.
Trần Vô Hạo càng tham ngộ sâu hơn về kiếm đạo, càng tích luỹ nhiều hơn cho đột phá, để khi đến một thời điểm thích hợp, thời điểm mà hắn cảm thấy đã nên đột phá thì mới sẵn sàng bế quan ngộ đạo tấn thăng cảnh giới, trở thành một vị Kiếm Tu mà hắn luôn hương tới!
Và từ cái ngày mà hắn cảm nhận được mình đã chạm tới ngưỡng cửa Kiếm Khí Cảnh ấy, nhưng trong thâm tâm lại hoàn toàn không có gì vui vẻ là mấy, tại vì khi đó hắn liền biết, rằng vẫn "chưa đủ" và "chưa phải lúc"...
Thế nên đã quyết tâm đè ép sự đột phá, dồn nén nó lại chỉ trực chờ đến khi hắn cảm thấy "đã đủ" và "đã đến lúc"...
Rốt cuộc thì cái ngày đó đã không còn xa nữa rồi, một bước này nghe thì có vẻ sẽ rất dễ dàng và nhanh chóng, rằng cũng chỉ như một lớp màng mỏng manh động nhẹ là bị xuyên phá rách toạc ra, nhưng sâu xa hơn thì lại là cả một quá trình cực kỳ quan trọng mà không phải cứ tuỳ ý là liền bước một bước đó hay đưa tay chọc thủng lớp màng đó là được đâu.
"Vẫn còn cần tích luỹ thêm một chút nữa..." Đó là những gì tên này đã nghĩ khi cảm nhận được sự hối thúc muốn đột phá thứ hai của bản thân mình, và hắn đã cố nén ép lại thêm tí nữa, hiện tại không phải lúc cho đột phá...
Hắn đang dự định rằng trong 2 tuần tới khi mà tròn nửa năm ở Thương Ngân Thành này để rời đi thì sẽ tìm một nơi yên tĩnh trên đường đi để đột phá.
Chuyện đại sự cũng cần thời khắc quan trọng, đúng thời điểm và đúng địa điểm thì mới có thể mỹ mãn nha...
Mà thêm một chuyện nữa là Trần Vô Hạo cũng sớm gấn đây cảm nhận được tu vi của mình đã ở trạng thái đỉnh phong, trải qua những tháng ngày rèn giũa mà căn cơ đã được xây dựng một cách vô cùng vững chắc rồi...
Chie trực chờ đến lúc độ phá Kiếm Khí Cảnh để trở thành Kiếm Tu thì hắn sẽ cùng lúc đột phá cả cảnh giới luôn, tấn thăng Võ Đạo Cảnh - Tam Phẩm Vương Giai!
...
Lúc này đây Trần Vô Hạo đang vừa ngồi nhàn nhã nhâm nhi ly trà trên tay phải, tay phải vừa chống cằm đặt trên bàn ở trong một trà quán khá có tiếng tại Thương Ngân Thành này mang tên Thương Trà Quán
Ngày tháng an nhàn nghỉ ngơi sau những cố gắng trong một khoảng thời gian dài của hắn đã sắp kết thúc rồi, việc tu luyện thì đang có kiếm đạo và tu vi tu hành sắp đột phá, nếu hắn còn tiếp tục tu chắc sẽ trực tiếp đột phá luôn mất nên đành phải tạm dừng lại một đoạn thời gian...
Thong thả thưởng trà và dạo chơi cho tinh thần khuây khoả thoải mái trước khi rời đi một trong những nơi chốn nổi tiếng nhất Đông Uyên Đại Lục là Thương Ngân Thành này để lên đường tiếp tục chuyến đi không có hồi kết của mình.
Thương Trà Quán này dựa vào hương vị trà đặc biệt bao hàm chút ít linh khí ở trong của họ đã dẫn đến một sự độc đáo mới lạ, thu hút vô số quan khách tu sĩ tiến đến, làm ăn vô cùng phát đạt.
Mà vì có rất nhiều tu sĩ đến đây thưởng thức trà và đàm tiếu trao đổi thông tin nên trà quán này cũng được coi là một trong những nơi buôn bán trao đổi tin tức lớn của Thương Ngân Thành...
Chủ yếu đều là các tu sĩ nói chuyện chia sẽ với nhau nên hầu như đều là các tin tức miễn phí từ tán nhảm cho đến tầm cỡ, chỉ có những vị khách muốn kiếm chút lợi tức từ thông tin của mình thì sẽ ra giá cho bất kỳ ai tò mò muốn biết mà thôi.
Trong khi đang an nhàn ngồi thưởng trà và quan sát đánh giá các tu sĩ ở đây, đôi tai của Trần Vô Hạo đột nhiên nghe được một chủ đề khá là thú vị khơi dậy nên sự hứng thú của hắn...
"Này Ninh huynh, huynh đã nghe tin tức mới nổi gần đây chưa?" Một người thanh niên khoác lấy vai của một người khác từ phía sau cười thần bí hỏi...
"Ồ? Tin gì thế Lý huynh, mấy ngày gần đây ta mới làm xong nhiệm vụ của Đế Tài Các, chỉ vừa mới về bàn giao nhiệm vụ mà thôi, không biết gì cả." Người bị khoác vai kia liền tò mò hứng thú hỏi lại...
"Vị huynh đài này có thể kể cho ta với không, ta cũng khá tò mò tin tức huynh nói đấy!" Có một thanh niên khác ở gần hóng chuyện cubgx lên tiếng nói...
"Cả ta nữa, ta mới đến Thương Ngân Thành từ hôm qua, đối với thông tin tình hình hiện giờ hoàn toàn mù tịt nha!" Một tên khác cũng hóng chuyện không kém đi tới phụ hoạ...
"Hahaha! Các vị đạo hữu ở đây ai có thời gian lắng nghe chút tin tức mới nhất thì lại đây ta nói hết một thể a! Không cần lo lắng, ai ai cũng đều có thể nghe miễn phí!" Người thanh niên ban đầu thấy quần chúng ngày một đông liền sảng khoái cười to một trần, vẫy tay kéo đám đông bu lại nhiều hơn...
"Haha, tin tức miễn phí, quả ngọt như thế mà không tranh thủ hái thì ta là đồ ngu!"
"Đúng đúng đúng! Vị huynh đệ này nói đúng lắm! Không ai là sẽ bỏ qua lợi ích tốt cả."
"Tới tới tới, ta cùng vài vị sư huynh đệ đồng môn cũng muốn hóng hớt một chút!"
"Vị huynh đài này đúng là hảo hán a! Lại tốt bụng chịu chia sẻ tin tức cho quần chúng đám đông chúng ta nha."
"..."
"..."
"..."
"Bình tĩnh bình tĩnh! Các ngươi cứ nhao nhao thế này sao ta nói được?!" Người thanh niên kia nói thật to để cố lấn át tiếng đám đông...
"Được a! Các ngươi mau im miệng lại thìyin tức mới lọt tại được chứ!"
"Đúng đúng đúng, không nghe thì cút ra chỗ khác, đừng có làm ảnh hưởng ta hóng chuyện a!"
"..."
"..."
Sau khoảng vài phút đồng hồ thì rốt cuộc đám đông cũng đã lắng xuống chỉ còn lại vài tiếng xì xào không gây ảnh hưởng bao nhiêu, còn Trần Vô Hạo vẫn ngồi tại bàn của mình thưởng thức ly trà, tai thì tập trung lắng nghe tên kia.
"Không dài dòng gì với chư vị, ta mới đây thôi đã nghe nói đến một tin tức cực kỳ đáng kinh ngạc về một động phủ truyền thừa với quy mô lớn vừa được phát hiện ở phía Tây Bắc thuộc Cao Nguyên Thiên Hoa đấy...!"
Mà khi tên này vừa nói xong, chưa kịp dứt lời thì quần chúng hóng chuyện đã một lần nữa trở nên ồn ào...
"Này này, vị huynh đệ này nói là thật sao?! Thực sự có chuyện có một động phủ truyền thừa mới được phát hiện sao?"
"Ngươi không phải là tự bịa chuyện để nói đấy chứ? Động phủ truyền thừa quy mô lớn đã gần trăm năm nay không có tin tức gì rồi, bởi lẽ những nơi đó cực kỳ tuyệt mật, rất khó tìm ra a!"
"Đúng như vậy, những nơi như vậy đều là thạch thất động phủ của những vị tiền bối cảnh giới cực cao nới có thể xây dựng nên, khảo nghiệm chắc chắn rất khắc nghiệt!"
"Huynh đệ thật không phải là muốn lừa đảo chúng ta chứ hả? Đang yên đang lành lại đâu ra một cái động phủ truyền thừa, rồi lại còn là quy mô lớn nữa?"
"Ta thấy mặt tên này rất gian, cẩn thận bị tên này chiếm tiện nghi đấy!"
"..."
"..."
Đám người liên tục nghị luận náo nhiệt, liên tục bàn tán, lại còn mắng và nói tên này lừa đảo không để cho tên thanh niên kia lên tiếng thanh minh nói tiếp, làm cho tên này vô cùng tức giận, gân cổ lên mắng:
"Các ngươi không tin ta thì thôi, ta cũng không thèm đại ân đại đức chia sẻ cơ duyên này cho lũ ngu xuẩn mất khôn như các ngươi a! Tự ta sẽ đi lấy cơ duyên một mình!"
"Ây da, vị huynh đài này bình tĩnh đừng có nóng tính thế, dù sao đây là một sự kiện trọng đại, đương nhiên không thể dễ dàng tin tưởng nha."
"Đúng thế, vả lại nếu tin tức này là thật thì ngươi cũng đâu thể tốt bụng đến mức sẽ nguyện ý đi chia sẻ cho quần chúng chúng ta chứ?"
"Chúng ta chỉ mới nghi nhờ huynh thôi, cũng chưa có nói gì quá đáng, huynh lại đi mắng ngược lại chúng ta ngu xuẩn mất khôn, vị huynh đệ này có thấy quá đáng lắm không?"
"Tin tức quan trọng như vậy cũng không thể dễ dàng nhanh chóng truyền ra ngoài như vậy, đâu ai dám chắc ngươi thật sự nắm bắt thông tin thật đâu?"
"..."
"..."
Vô số lời phản bác liên tục vang lên khắp Thương Trà Quán, ai ai cũng có cái lyc của riêng mình, mà còn đều là lý đúng, tên thanh niên kia bị mắng ngược lại cũng cảm thấy bản thân đúng thật đuối lý, đành phải hạ hoả kiên nhẫn giải thích:
"Quả thực thông tin trọng đại như thế này không dễ dàng truyền ra nhanh đến thế, bất quá ta có người quen đáng tin cậy xác nhận chuyện này, ta dám cam đoan lời ta nói là sự thật!"
"Thật sao?!" Đám người cùng lúc đặt ra một câu hỏi.
"Dĩ nhiên rồi! Người quen đáng tin cậy của ta chính là đệ tử nội môn của Tinh Châu Môn, chính là Tứ Cấp Thế Lực nổi tiếng phía Bắc của Đông Uyên Đại Lục, hắn chính là nhi tử của bà hàng xóm bằng hữu của bằng hữu của phụ thân của đường tỷ của cô cô của nhị nương của ta, vô cùng đáng tin! Chính hắn đã nói cho ta thông qua Truyền Tin Lệnh cách đây 2 ngày!"
Tên thanh niên kia khoanh tay lại gật đầu chắc nịch, vẻ mặt nghiêm túc dương dương đắc ý nói ra nguồn cung tin uy tín của mình, cũng để khoe khoang bối cảnh của hắn, lại nói tiếp:
"Ta là muốn nói cho các ngươi vì biết bản thân thực lực dù không đến nỗi nhưng không dám chắc nhưng vẫn muốn tranh giành cơ duyên một phen, thế nên cần lập một đội đi cùng, cơ duyên chia đều!"
"Vậy mà lại là sự thật?! Thật sự tìm ra một động phủ truyền thừa quy mô lớn ở Cao Nguyên Thiên Hoa sao?"
"Không ngờ cơ duyên lớn thế nhưng là thực sự xuất hiện rồi, ta muốn lập tức lên đường đi đến đó ngay a!"
"Ta chờ đợi một cơ duyên như vậy lâu lắm rồi, đã đến lúc để ta quật khởi, làm vang danh tên tuổi của ta!"
"Ngươi đứng có ảo tưởng nữa, động phủ truyền thừa lớn như vậy thì chủ nhân của nó có thể đơn giản sao? Khảo nghiệm chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm và khắc nghiệt, ngữ như ngươi đến đó để nộp mạng chắc?"
"Mặc kệ, cơ duyên quan trọng hơn, thất bại thì chết mà thành công thì sẽ trở thành nhân vật phong vân đấy!"
"Vị huynh đệ này hãy để ta vào đội của ngươi, ngươi có công nói ra thông tin lớn như vậy thì ta sẽ giúp ngươi một tay!"
"Cho ta vào đội với, ta cũng không tự tin với thực lực, lập đội an toàn hơn."
"Mau tập hợp các đệ tử trong tông, chuẩn bị lập tức xuất phát đến Cao Nguyên Thiên Hoa!"
"Đừng hòng, gia tộc bên ta sẽ đến đó trước!"
"Ai muốn lập đội với ta thì giơ tay lên!"
"Nằm mơ đi, ai lập đội với ta thì đến đây, ta mạnh hơn tên kia!"
"..."
"..."
Tất cả mọi người trong Thương Trà Quan nghe được "tin dữ" lập tức hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn hơn, nháo nhào huy động lực lượng tông môn hoặc gia tộc, nhiều người thì muốn lập đội với nhau mà đi, có những người tu vi yếu thì chỉ có thể thở dài ảo não thực lực không đủ nên không dám đi...
Cuối cùng chỉ sau khoảng vài khắc, cả quán trà đã vắng tanh gần hết khách, chỉ còn vài người không đi ở lại uống trà và tên thanh niên nói tin tức vừa rồi đang cùng vài người thương nghị...
Trần Vô Hạo lúc này mới đứng lên bước lại gần tên thanh niên đó, mỉm cười thân thiện hướng hắn hỏi: "Mạn phép cho tại hạ hỏi một câu được không?"
Tên thanh niên kia nghe có người muốn hỏi chuyện liền quay lại nhìn, dù sao hắn cũng là người hào phóng liền thoái mái nói: "Được, huynh đệ cứ hỏi!"
"Vậy ta không khách khí, chỉ hỏi một câu thôi, ngươi có biết động phủ truyền thừa đó là của vị cường giả nào không?" Trần Vô Hạo ôn hoà hỏi.
"Ồ cái này ta cũng được vị bằng hữu kia nói cho, cứ tưởng sẽ không tên nào hỏi chứ..." Thanh niên kia hơi ngạc nhiên ồ một tiếng, liền tiếp tục nói, trả lời Trần Vô Hạo:
"Vị tiền bối này hẳn ngươi cũng đã có nghe thanh danh rồi, chính là Tề Phi Dương!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook