Duy Ngã Tự Tại
Chương 23

"Ha...phù... Xui thật chứ...ha...!" Trần Vô Hạo vừa tức tốc chạy vừa thở hồng hộc, gia hoả khỉ đột kia vẫn đang điên cuồng đuổi theo phía sau lưng hắn.

"Hả? Đằng kia là...?" Trần Vô Hạo dường như nhìn thấy một thứ gì đó ở đằng trước ngay pử trước cửa thông đạo hang động...

Đây là một cái cây con nhỏ với toàn thân màu đỏ thắm bắt mắt, trên thân còn mọc ra mấy cái gai trông có vẻ sắc nhọn, trên đỉnh đầu của cây thì được một đoá hoa màu hồng thẫm trông vô cùng đẹp mắt ngự trị.

Từ bông hoa màu hồng ấy đang không ngừng sản sinh ra một loại hương khí màu hồng phấn quỷ dị nào đó bay phảng phất ở quanh khu vực của hang động.

"Khả năng cao đây chính là loại linh thảo có khả năng làm mê hoặc thần trí của con người và yêu vật rồi điều khiển cho đám đó đi vào trong cái hang này nộp mạng cho tên gia hoả chết tiệt đằng sau kia." Trần Vô Hạo trong lúc nguy cấp bỏ chạy thục mạng thì năng lực quan sát vẫn chẳng có dấu hiệu bất cẩn gì cả, vừa chạy khỏi truy sát của một tên cao hơn mình 3 phẩm cấp, vừa quan sát và luân chuyển dòng suy nghĩ của mình.

"Khoan đã... Cái gốc linh thảo này nhìn có chút quen mắt, hình như ta từng nhìn thấy nó trong một quyển sách về các loại linh dược thảo dược ở Tàng Thư Lầu của Đế Tài Các thì phải..." Trần Vô Hạo trong lúc vừa điên cuồng chạy vừa suy nghĩ, bất chợt nhận ra loài cây trước cửa hang kia hắn đã từng thấy nó trong sách.

"Nhớ ra rồi! Nó là Hương Viên Hoa Thảo, một loài cây hoa với mùi hương toả ra từ nó có tác dụng huyễn hoặc, thôi miên và làm nhiễu loạn thần trí của kẻ vô tình hít phải nó!" Trần Vô Hạo không mất quá lâu để nhận diện được gốc linh thảo kia, lập tức khẳng định thầm nghĩ.

Trước đây khi hắn từng suy nghĩ đến việc sau này nếu có cơ hội sẽ phải học cách để trở thành một Luyện Đan Sư, vì vậy để chuẩn bị cho ngày đó nên đã đọc qua vài loại sách về linh đan diệu dược các loại thiên tài địa vảo chuyên dùng để luyện đan, trong đó có một mục ghi chép về gốc linh thảo gọi là Hương Viên Hoa Thảo này...

Quả nhiên việc học tập nhiều kiến thức từ trước chưa bao giờ là thừa cả nha.

"Hừm, có lẽ mình có thể tận dụng nó để thoát khỏi hiểm cảnh lúc này đây." Trần Vô Hạo như nhớ đến điều gì khi đọc về các ghi chép của Hương Viên Hoa Thảo, trong đầu bất chợt này ra một ý tưởng để giải nguy cho bản thân, khoé miệng hắn bất giác hơi câu lên ý cười tự tin quyết chí lại có vẻ liều mạng.

Quả núi này cũng gọi là dạng khá lớn, thông đạo đầu bên này còn kéo dài hơn cả đầu bên kia khi mà hắn đi vào trong cái hang động này, chạy nãy giờ mấy chục hơi thở rồi, rốt cuộc đã gầm tiếp cận cửa ra của thông đạo...

Vù vù vù...

RẦM RẦM RẦM...

Trần Vô Hạo vận hết tộc lực của mình chạy nhanh như gió bão, mà gia hoả khỉ đột lông lá đen thui ấy cũng đang điên cuồng đuổi theo phía sau, hai tay nó vung vẩy đập phá các vách tường đá thể hiện sự tức giận mất bình tĩnh.

Dù sao thì thân thể của con khỉ đột Ngũ Phẩm so với lối đi của con đường này là có chút khớp, nó chạy đến đâu là thân thể và bộ lông dày va đập vào lớp thạch tường đến đó, vì vậy mà việc di chuyển khá là khó khăn...

Chứ nếu như con đường đủ rộng để gia hoả kia tung tăng nhảy nhót ở bên trong thì với tốc độ của một Yêu Đạo Tông Sư của nó đã sớm đuổi kịp và băm vằm một tiểu tử mới Võ Đạo Đại Sư như Trần Vô Hạo từ lâu rồi chứ há có chuyện tên tiểu tử này vẫn còn đang chạy được đến bây giờ chứ.

Đã chạy gần tới của động, khoảng cách giữa Trần Vô Hạo cùng gốc Hương Viên Hoa Thảo kia cũng càng lúc càng được rút ngắn lại, hắn hơi nghiêng người xuống sang bên phải, tay phải cũng chìa ra hạ thấp xuống theo hướng người đã nghiêng đó...

Hắn là đang muốn nhổ gốc linh thảo đó lên!

Dù trong tâm thân thể đã hơi bị lệch sang một bên, bất quá tốc độ chạy của hắn vẫn không có biểu hiện gì gọi là bị suy giảm cả, hắn hiểu chỉ cần bản thân thả lỏng dù chỉ một tích tắc thôi cũng sẽ khó khả năng dẫn đến đại kiếp bất phục cho mình.

Rốt cuộc, thời cơ của hắn đã tới...

Trần Vô Hạo thành công chạy thoát ra khỏi hang động, quay trở lại với ánh sáng mặt trời mà hắn đã không được nhìn thấy suốt hơn 2 tháng qua, lúc này đang là sáng sớm.

Mà ngay khi hắn vừa mới chạy ra khỏi của hang, đôi chân hắn vẫn không thấy dấu hiệu giảm chậm tốc độ lại, bởi vì vẫn còn một con yêu thú Ngũ Phẩm đang sẵn sàng đòi mạng hắn bất kỳ lúc nào đang như điện như dại đuổi theo phía sau.

Cơ đói kéo dài cùng sự tức giận khi để vụt mất con mồi khỏi tầm tay đã khiến cho thần trí nó có phần không ổn định khó có thể kiểm soát được.

Bàn tay phải của Trần Vô Hạo đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhắm ngay phần thân gốc của Hương Viên Hoa Thảo mà chộp lấy...

Mặc dù gốc linh thảo này còn có gai nhọn ở trên thân nhưng cũng chẳng gây ra cho hắn nột vết xước nào gây ảnh hưởng đến hắn cả, dù sao nhục thân của Trần Vô Hạo đã trải qua quá trình rèn giũa luyện tập và chiến đấu trong một khoảng thời gian dài suốt từ lúc nhỏ, đã làm nên nền móng vững chắc cho tu luyện.

Lúc này bản thân hắn không phải là một tên phàm nhân mà đã là tu chân giả, nhờ vậy mà thân thể khá là mạnh, vận dụng thêm linh lực bao bọc vào bàn tay thì dù cho gốc Hương Viên Hoa Thảo này phẩm cấp có cao hơn thì hắn cũng sẽ chẳng có vấn đề gì.

Trần Vô Hạo vô cùng cẩn trọng, nếu loài cây hoa này đã có khả năng lan toả mùi hương mê hoặc thần trí thì chắc chắn thành phần của nó cũng đồng dạng có chứa chất độc giống như hương thơm của nó.

Như vậy thì dù cho có khả năng dùng linh lực phong bế khứu giác để không bị ngửi cũng không có nghĩa là nếu chạm vào thì sẽ không bị làm sao, hắn đâu có ngu để mà không suy tính tới điều đó? Hắn hốn không phải là kiểu thiếu niên mười sáu tuổi bình thường nha.

Theo lực li tâm từ việc chạy cật lực, Trần Vô Hạo đã tốn không quá nhiều sức đã có thể thành công nhổ lên gốc Hương Viên Hoa Thảo đó, tốc độ không dừng tiếp tục chạy tiếp vào trong rừng, cố gắng vận dụng địa hình cây cối rậm rạp để che giấu thân ảnh với góc nhìn từ trên cao của gia hoả này...

Bất quá, cũng chỉ là che giấu bản thâm mà thôi, đừng quên đối phương là yêu thú Yêu Đạo Ngũ Phẩm, giác quan và lực cảm ngận rất nhạy, dù cho không nhìn thấy được hắn thì khẳng định trăm phần trăm là nó vẫn có thể đuổi sát theo Trần Vô Hạo trong tình trạng điên cuồng này không rời.

ẦM ẦM ẦM...

Gia hoả to xác kia cũng đã đuổi ra khỏi hang động rồi, tất nhiên chừng nào chưa tóm được con mồi của nó thì chắc chắn nó sẽ không dừng lạo một giây một phút nào, tiếp tục lao vào rừng cây bới nhổ lên từng cái gốc đại thụ để truy lùng Trần Vô Hạo, cành lá khúc gỗ văng lên đầy trời, đất đai bị xới tung lên, đại địa rừng cây rung chuyển mạnh mẽ, các yêu thú cấp độ thấp ở gần đây thì bỏ chạy thục mạng tán loạn.

"Nếu như mình nhớ không nhầm, lại dựa vào quan dát khi nãy của gốc Hương Viên Hoa Thảo này, rất có thể là đúng như trong sách nói!" Trần Vô Hạo cầm nhìn gốc linh thảo trong tay, trong đầu não liên tục cố gắng suy nghĩ tìm cách cắt đuôi khỏi con khỉ to tổ chảng thích bám đuôi này.

"Hương Viên Hoa Thảo là loài linh thảo có khả năng lan toả ra khí mê màu hồng phấn từ nhịu hoa của nó, nhưng luồng khí màu hồng phấn đó chỉ có tác dụng trong phạm vi bán kính 5 mét, đến độ lan toả lên cao cũng là trong phạm vi 5 mét không cao hơn hay thấp hơn..."

"Vậy thì có thể là gia hoả lông lá này do chiểu cao và kích cỡ quá cao lớn nên khi đi vào trong động phủ này đã không bị dính ảnh hưởng của loài linh thảo này..."

"Có lẽ gia hoat này cũng đã nhận ra điều đó mà lợi dụng gố linh thảo này để làm một cái trạch viên hầu aen không ngồi rồi, không làm nhưng lại vẫn có ăn..."

"Điều này sẽ lí giải vì sao gia hoả này khi đi vào trong hang động này để "định cư" lại không có bị thôi miên, mà nhìn vào đống xương cốt chất thành núi ở trong hang kia đều là các yêu thú nhỏ, cũng lắm chỉ đến 3 mét nên đã ngửi phải và có kết cục như thế kia..."

"Con người thì trong đó còn có vài loại mảnh vải đé từ loại trang phục chuyên của công tử nhà giàu hoặc tu sĩ thế lực tình cờ đi ngang qua và trở thành chất dinh dưỡng của gia hoá đó, vậy thì rất có thể trong số chỗ xương cốt đó sẽ có những tu sĩ bậc cao hơn, chí ít cũng là người dưới Siêu Phàm Cảnh bị dính phải mê hoặc này và bị thôi miên..."

"Như vậy tổng kết lại là nếu như có thể khiến cho gia hoả kia ngửi thấy mùi hương đến từ Hương Viên Hoa Thảo này thì sẽ có thể thôi miên hay mê hoặc, như vậy chỉ cần mình tận dụng cơ hội nó bị ngáo ngơ và ngay lập tức tẩu thoát thôi là sẽ không còn vấn đề gì nữa."

Trần Vô Hạo không ngừng vận chuyển dòng suy nghĩ của mình, miệng hắn liên tục lẩm bẩm nói ra suy tính của bản thân, cũng quyết định cứ theo ngư đã suy đoán mà làm...

"Được rồi tên đại gia hoả kia, ngươi đã ăn lợi ích từ nó bao nhiêu rồi, giờ đã đến lúc thứ nếm hương vị của chính thứ đã chèo chống chất dinh dưỡng cho mình đến hiện tại rồi đấy!" Trần Vô Hạo nhếch miệng cười tà nói một câu

Lúc này hắn bắt đầu thả chậm lại tốc độ một chút, vẫn chạy không ngừng nghỉ cho đến khi nhìn thấy một khu vực cỏ đất nho nhỏ, khoé môi hắn tiếp tục mỉm cười: "Đã đủ rồi, đến lúc phải phản công lại tên khỉ đỉa nhà ngươi rồi."

Ngay khi Trần Vô Hạo vừa đứng lại tại bãi đất đó, vừa mới ngoái đầu nhìn lại đã chứng kiến thâm ảnh đen xì lông lá to xác ấy cũng đã đuổi đến rồi...

Hai cái chân lớn của nó cũng thả chậm lại tốc độ, nhưng một bên cánh tay trái của nó thì lại không ngoan ngoãn như thế, thứ đó đã sớm giơ lên trên cao, bàn tay mà một đốt ngón tay đã to dài bằng thân thể hắn đang nắm chặt lại, linh lực và thiên địa linh khí xung quanh luân chuyển mạnh mẽ xung quanh cái nắm đấm khủng bố ấy...

Một đấm ấy rốt cuộc lao mạnh mà xuống, nhắm ngay thân thể nhỏ bé yêu kém đối với nó mà đập thẳng xuống cứ như một thiên thạch sắp sửa va chạm vào tiểu hành tinh vậy.

Ngay vào cái khoảnh khắc năm đấm khủng bố ấy sắp va chạm với thân ảnh tên thiếu niên, săcs mặt của Trần Vô Hạo lại không có chút nào là căng thẳng hay lo lắng cả, khoé miệng hắn vẫn luôn giữ lấy một nụ cười thật quỷ dị kỳ quái, hai mắt sáng như tinh tú bình thản nhìn vào nắm đấm kia sắp lao thẳng xuống mặt hắn.

ĐÙNG

Cú đấm tròi giáng cứ vậy mà va chạm với đại địa, làm cho cả một khu vực của Duyên Xuyên Lâm rung chuyển, các yêu thú cấp thấp hơn càng thêm run rẩy, đào chạy lại càng hỗn loạn hơn, va vào nhau đè lên nhau mà chạy.

Nhưng tên khỉ đột này dường như cảm thấy có thứ gì đó không đúng lắm, xúc cảm khí một đấm này đấm mạnh xuống có hơi kỳ lạ, không giống với nó từng làm trước đây...

Ngay khi vừa mới nhấc lên cánh tay lực lưỡng của mình, quả nhiên, ở cái vị trí mà nó vừa đấm xuống chỉ khiến mặt đất bị tổn hại cùng chung với một đám cây cối nát bét mà thôi, hoàn toàn không có liên quan đến mình.

Bất chợt, trên cánh tay lông lá cơ bắp của nó có cảm giác hơi giứa ngáy một cách kỳ lạ, đánh ánh mắt to tròn nhìn sang, nó phát hiện thân ảnh con mồi của nó đamg chạy dọc theo cảnh tay của nó mà chạy lên trên người nó!

Mà thứ được cầm chặt ở trong cánh tay phải của hắn chính là gốc Hương Viên Hoa Thảo, Trần Vô Hạo đang có ý định tốc chiến tốc thắng, không sơm thì muộn nhưng muộn thì sẽ rất thiệt, cần phải làm nhanh thì cũng sẽ được thoải mái nhanh hơn.

Gia hoả khỉ đột bắt đầu vung vẩy lắc lắc cảnh tay cơ bắp của nó để khiến cho Trần Vô Hạo bị rơi xuống, bất quá hắn đã sớm nghĩ đến nó sẽ làm vậy nên đã điều động linh lực tụ tập tại lòng bàn chân để đứng vững hơn trên cánh tay nó, một tay cũng bám chặt vào sợi lông đen dày của nó mà tiế tục leo lên...

Con yêu thú này cũng sẽ không ở yêu chịu trận, nó tiếp tục giơ lên một cánh tay còn lại, bàn tay khỉ mở to muốn chụp xuống đầu hắn, đập cho nát bét con kiến khó chịu bò trên người nó này.

Trần Vô Hạo phản xạ lại vô cùng nhanh chóng, lập tức dùng lực vào chân tay để lách mình sang đến lưng của nó, tiếp tục trèo lên tiếp...

Nhận thấy con kiến này khó chịu hơn trong tưởng tượng, gia hoả to con này tiếp tục giơ cả hai tay lên cố gắng với vòng ra phía sau lưng muốn đuổi Trần Vô Hạo khỏi lưng của nó, bất quá tiểu tử này đã đã lựa chọn vị trí là ở phầm sống lưng trên của nó, đây là nơi mà nếu khớp tay không đủ dẻo dai thì đảm bảo rất khó chạm tới, con khỉ đột hoàn tòn không động được vào hắn, mà hắn vẫn tiếp tục leo lên, đã lên đến gáy của nó rồi...

Con yêu thú tứ chi phát triển này liên tục cố gắng chống trả nhưng đều vô dụng, Trần Vô Hạo đã men theo vai của nó mà tiếp cận mặt của nó rồi, chạy lên đầu thì đảm bảo bị đập nát xác.

Ở khu vực mặt, gia hoả này đương nhiên sẽ không dám dùng lực đập vào nếu như không muốn tự đánh chính mình, chỉ có thẻ dùng hai bàn tay ra sức phủi phủi cố đuổi thức ăn này khỏi người hắn.

Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, với sự lanh lợi và thân pháp linh hoạt của mình, Trần Vô Hạo thành công dí thẳng gốc Hương Viêm Hoa Thảo vào mũi của tên khỉ này...

Dù cảnh giới có cao hơn nhiều nhưng thần trí vẫ chỉ là của yêu thú bình thường, không quá khôn mấy nên rốt cuộc vẫn phải gục ngã, nó đã hít phải rất nhiều hương thơm màu hồng phấn của Hương Viên Hoa Thảo rồi, giờ đây biểu hiện của nó cực kỳ đần độn, đã chẳng còn gì đáng ngại nữa...

"Phù...phù...phù...ha... Hahaha, cảnh giới cao hơn thì có thế nào, chỉ cần biết dùng đầu óc một chút thì dù có kém 3 tiểu cảnh giới ta vẫn có khả năng thắng!" Trần Vô Hạo ngả người nằm ra trên vai tên khỉ đần ngố Ngũ Phẩm này, thở hồng hộc cười một trận sảng khoái vô cùng.

Bản thân hắn vốn không nghĩ rằng mình có thể đối đầu được với một con yêu thú cao hơn mình tận 3 cái tiểu cảnh giới đâu, vậy mà giờ hắn lại làm được, lại còn coi như là một trận thắng, nhất thời vẫn còn có chút không thể tin nổi thực tại.

"Bây giờ muốn giết gia hoả này cũng có chút mất công sức, dù sao cũng là cơ thể của Ngũ Phẩm Yêu Tông, thực lực Nhị Phẩm Đại Sư và thanh trường kiếm bình thường này của hắn sẽ khó để đả thương đến tính mạng của nó trong thời gian ngắn, chỉ sợ chưa kịp giết nó đã tỉnh lại thì nguy." Trần Vô Hạo hơi suy nghĩ, nói tiếp:

"Thôi vậy, tha cho gia hoả ngươi đấy. Thu hoạch lần này của mình chắc là gốc Hương Viên Hoa Thảo này rồi, phẩm cấp cũng khá cao, ảnh hưởng được cả Ngũ Phẩm, thậm chí cao hơn..."

"Cũng coi như chuyến này không lỗ đi..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương