Duy Ngã Tự Tại
Chương 110

"Cái này... Chuyện này là sao vậy?" Một tên Thông Linh Hậu Kỳ lắp bắp giọng khàn già nua của mình mà thốt lên, cặp mắt trợn tròn đầy kinh ngạc trước những gì lão đang chứng kiến trong cuộc dò tìm này.

Chỉ sau khi cả đám người lao đầu xuống biển mà chia nhau ra tìm được chừng vài canh giờ gì đấy, bên phía một trong những người trách tìm ở vùng đáy biển đã sửng sốt phát hiện được một chuyện vô cùng nghiêm trọng...

Lập tức lôi ra Truyền Tin Lệnh được phân chia cho mỗi tên tham gia truy tìm một cái để tiện trao đổi báo cáo kết quả của nhau, lão to giọng già thông báo vào lệnh bài:

"Không ổn rồi! Khu vực ta dò xét có vấn đề nghiêm trọng!"

"Có vấn đề gì vậy? Tìm thấy con chuột nhắt rồi?"

"Nghiêm trọng đến mức nào mà làm lão già ngươi sửng sốt thế?"

"Chẳng lẽ là tìm thấy bảo vật với động phủ truyền thừa hay Bí Cảnh a?"

"..."

"..."

"..."

Vừa nghe tin có vẻ khẩn cấp của lão già kia, cả đám đã nhao nhao lên hỏi, chẳng cho lão cơ hội nói tiếp, đúng là vội vàng tranh Âu Lan Hoa muốn điên rồi.

Cũng phải thôi, trân bảo như Âu Lan Hoa thì tệ nào trong số bọn hắn mà chẳng muốn chứ? Chỉ có 10 vị Linh Hải Cảnh là im hơi lặng tiếng không nói gì, chờ nghe tiếp thông báo của lão già kia.

Dù sao ở cảnh giới của bọn hắn thù trừ khi đã đạt tới tối đỉnh sắp đột phá thì thứ kia mới có tác dụng, còn không thì chỉ giúp đảy nhanh tốc độ tu luyện lên chút mà thôi.

Sau một thoáng, rốt cuộc cả đám đã dừng lại mà chờ lời tiếp theo của lão già kia, mà lão thấy mọi người đã yên lặng cũng bắt đầu cất giọng:

"Khu vực của ta là phần đáy biển ngay gần vị trí mà các tiền bối Linh Hải Cảnh đây đã giết chết Giao Thú Vương, ta định sẽ tranh thủ đoạt lấy yêu đan và xác của nó nhưng lại phát hiện, yêu đan không thấy đâu, thân xác nó cũng bị chặt chém đi đâu mất một phần mười!"

"Cái gì?!" Hai chữ này cùng lúc vang lên từ hầu hết những kẻ ở đây, tất nhiên là trừ mấy lão Linh Hải Cảnh.

"Ý ngươi nói như vậy khác nào hầu hết tất cả những gì có giá trị trong cuộc chinh chiến tranh đoạt này đều bị lấy hết rồi?"

"Lão già ngươi nói thật đấy chứ? Không phải là muốn lừa chúng ta mà độc chiếm hết mọi thứ chứ hả?"

"..."

"..."

"Hừ, các ngươi cũng tự nhận biết bản lĩnh của ta, dù có độc chiếm cũng không thoát khỏi sự dò xét của các ngươi, lừa các ngươi làm gì?" Lão già hừ lạnh quát, dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực của lão lại yếu nhất trong đám, lão muốn cũng không dám làm.

Mà trong lúc các bên tranh luận nghi hoặc thì đã có không ít người đến vị trí của lão già kia, bọn hắn phải chậm rãi di chuyển mới có thể thăm dò kỹ lưỡng được nên dù đã chia nhau ra được một khoảng thời gian cũng không cách xa đến thế, nếu hết tốc lực bay đến thì chỉ mất vài khắc mà thôi.

Sau khi bay quanh xác Giao Thú Vương và phóng thần thức để dò xét, rốt cuộc xác nhận lời nói của lão già kia là sự thật, mọi người lúc này đã khó kiềm chế được tức giận mà than:

"Ta hận! Trưởng Lão tông môn ta mang theo hi sinh tận một nửa mà chẳng để đổi lại điều gì à? Cái nịt còn chẳng có!"

"Lão Thiên khi dễ ta a!"

"Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào lại có thể làm ra chuyện này a?! Ngư ông đắc lợi đến mức này?"

"Không cần biết ngươi là ai, đợi ta tìm được ta sẽ không cho ngươi chết yên lành!"

"..."

"..."

Bọn họ vô cùng mất bình tĩnh mà chửi bới, dù có tâm cảnh cùng tâm tính ngàn năm và tu vi cao cường nhưng qua cuộc chiến với lũ giao thú kia, tổn thất đến hơn nửa nhân số, trọng thương và tiêu hao rất nhiều đồ tích luỹ của mình, cuối cùng lại chẳng để nhận lại nổi điều gì ngoài việc chia nhau một đống thịt bị bỏ dở...

Làm sao không mất bình tĩnh cho được chứ?

Đây phải nói là quá mức nhục nhã, quá mức đáng xấu hổ đối với một thân tu vi ngàn năm như đám người bọn họ lại bị chơi một vố đau đến thế, bị gián tiếp lợi dụng để tên khốn kiếp nào đó ngư ông đắc lợi.

"Mau! Chia nhau ra tìm, đẩy nhanh công suất tìm kiếm, phải săn lùng ra được kẻ tày trời đó!"

"Đúng vậy, giải tán đi, chậm trể một giây một phút nào thôi là rất có thể đã cho kẻ đó thêm thời gian lẩn trốn rồi!"

"Tên hèn nhát, ra đây tranh chấp đường đường chính chính cho chúng ta!"

"..."

"..."

"..."

Những lời nói vừa dứt, vị trí Giao Thú Vương bỗng chốc đã chẳng còn một bóng người, tất cả như lấy "tên khốn kiếp nào đó" làm động lực để làm động lực săn tìm mạnh mẽ và nhanh chóng hơn...

...

"Ồ, có vẻ đã phát hiện ra rồi nhỉ? Hành động sớm hơn mình nghĩ một tẹo, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng thôi nhỉ, Tiểu Bạch?" Trần Vô Hạo nhếch nhếch đôi tai, hai tay luôn áp lên mặt đất đá, hai mắt khép nhẹ, lẩm bẩm nói.

Hắn có thể loáng thoáng cảm nhận được dường như sự di chuyển của đám người này bất chợt nhanh hơn khá nhiều, âm thầm đoán.

"Ngao!" Bạch Thanh Khâu ngồi trong lòng hắn gật đầu kêu khẽ lên một tiếng, biểu cảm khuôn mặt và ánh mắt thể hiện sự kiên định, nó luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Trần Vô Hạo và tiểu hồ ly này bấy lâu nay đã ngồi định thần đả toạ tu luyện suốt cả tháng nay ở dưới đáy biển thuộc vị trí ngay gần sát với bức tường Tứ Phương Khốn Sát Trận với địa hình khá khuất và có chút hiểm trở, vừa khó dò xét lại vừa không dễ xâm nhập.

Đương nhiên là hắn phải chọn một vị trí mà có thể ngay lập tức thoát khỏi đây vào khoảnh khắc mà Tứ Phương Khốn Sát Trận này được giải trừ rồi, hắn mới không ngu chọn một nơi mà chính bản thân mình cũng không dễ dàng mhanh chóng thoát ra được làm nơi ẩn nấp đâu.

Ở trong nước hay đặc biệt là môi trường biển thế này sẽ phần nào làm giảm hiệu quả của linh thức và thần thức hay các loại thủ đoạn dò xét tìm kiếm, ví dụ như một Thông Linh Cảnh có thần thức khoảng 20 dặm khi ở trong môi trường không khí bình thường nhưng khi xuống môi trường nước sẽ chỉ còn khoảng 17 đến 18 dặm mà thôi.

Còn chưa có tính đến đáy biển ở đây đang rất tan hoang lộn xộn, có thể coi thành địa hình hiểm trở, thế nên thần thức dò xét sẽ còn bị cản trở nhiều hơn nữa...

Nhưng nếu như giác quan có sự nhạy cảm nhất định thì sẽ giống như Trần Vô Hạo, ngồi một chỗ không tạo ra chút động tĩnh nào và cảm nhận áp lực nước cùng âm thanh truyền trong môi trường nước thì có thể cảm nhận được loáng thoáng.

Trong nước cản trở linh thức và thần thức nhưng truyền âm thanh lại rất tốt, mà tên này thì đang "bất động như sơn" ấy, giác quan có tốt cũng chẳng thể cảm nhận ra hắn đâu, trừ khi tên này cử động nhẹ dù là một li...

Mà trước đó có hơi mơ hồ chứ phạm vi của Tứ Phương Khốn Sát Trận rộng này lên tới 500 dặm lận đấy, không gian phải lớn như vậy mới đủ để cho hàng mấy chục cường giả cấp bậc Thông Linh Cảnh ở tu vi Hậu Kỳ đến Đỉnh Phong đại chiến cũng như để Linh Hải Cảnh ra tay không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng.

Mặc dù với tốc độ và thần thức dò tìm của cả các Thông Linh Cảnh hàng đầu toàn là 50 dặm với Linh Hải Sơ Kỳ đến Trung Kỳ là hơn 100 trặm dặm này thì cũng sẽ bị cản trở đi và tiêu hao lực lượng tinh thần nhiều hơn nếu muốn quét hết mọi ngóc ngách trong cái đáy biển trung tâm Giao Thú Vịnh này.

Vả lại, thêm nữa là Trần Vô Hạo còn đang dùng tới mấy lớp trận pháp khác nhau như 10 lớp Giới Vệ Trận cho an toàn phòng khi bị phát hiện mà công kích, 10 lớp Giới Huyền Trận và 10 lớp Trung Huyễn Trận để che giấu qua mắt đám người, tất cả đều được hắn lập trận một cách tỉ mỉ với đẳng cấp của tất cả bọn chúng đều là Thiên Cấp Hạ Phẩm!

Nên là hắn có hơi cử động hay nói chuyện nhẹ thì không thành vấn đề, đừng mong dễ dàng phát hiện ra hắn.

Nếu như có thể học được phương pháp hợp nhất nhiều lớp trận pháp vào với nhau như trong truyền thừa trận pháp của Tà Hoả Ma Quân thì tốt rồi, khi đó hắn sẽ không nhất thiết cần phải lo lắng điều gì.

Thế nhưng cách đó lại quá mức cao cấp, quá mức khó luyện, đòi hỏi kiến thức, lĩnh ngộ cùng kỹ năng cao hơn nhiều cũng như cả cảnh giới cao hơn nữa...

Đến ngay cả bản thân tên Trần Vô Hạo này - một kẻ có ngộ tính thuộc hàng ngũ cao suốt ngày chỉ thích thử thách bản thân trong lĩnh vực chức nghiệp bởi vì lý do rất đang ăn đòn là tại hắn thấy nhàm chán để cố gắng đạt được thành tựu kỹ năng mà vốn những kẻ đồng cảnh giới và đồng lứa hắn còn không làm được, cũng tự nhận là mình hiện giờ không thể nào thực hiện được phương pháp này đấy.

Chẳng phải hắn tự tâng bốc bản thân giỏi giang tài năng có thiên tư hơn người hay gì mà tất cả đều là đến từ sự nỗ lực của hắn cả, chứ không thì làm sao có chuyện thời gian tu luyện chức nghiệp của hắn nhiều hơn các tu sĩ khác cơ chứ?

Đấy là còn chưa nói đến tên này tu đến ba loại chức nghiệp...

Nhưng đương nhiên không phải cứ nỗ lực là được, sự nỗ lực ấy cũng còn phải đi song song với nhiều yếu tố khác vừa kể trên ấy. Từ trước đến nay các kỹ năng kỹ thuật được coi là cao cấp ấy chỉ là cao cấp hơn đối với trung bình số chức nghiệp giả khác mà thôi chứ thực tế nó là thứ có thể luyện được.

Chỉ vì nó cao cấp và khó luyện đối với cái cảnh giới ấy mà khi đột phá cảnh giới cao hơn thì ngộ tính cùng khả năng đều gia tăng nên lại thành ra luyện nó đơn giản hơn chứ không phải là phải đạt đến tu vi cảnh giới nhất định mới có thể luyện được nha.

Trần Vô Hạo chính là một ttong số ít ỏi các phần tử kiên nhẫn và chịu khó nên thành công thôi.

Nhưng có một các loại số kỹ năng như kết hợp nhiều loại trận pháp hay đơn giản hơn là kết hợp một loại trận pháp nhưng nhiều lớp với nhau thì lại thuộc dạng khó đến mức dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể làm được.

Nó đòi hỏi kiến thức Trận Pháp Sư phải thật cao, kỹ năng phải đủ huyền diệu cao tay, ngộ tính phải đủ chiều sâu và tu vi phải đủ đạt một yêu cầu nhất định về mặt tinh thần hay linh lực các loại của cảnh giới chức nghiệp thí mới có thể thực hiện.

Chừng nào không thể đáp ứng được những yêu cầu như vậy thì dù có cố gắng mãi chắc cùng lắm tu được gần một thành là tối đa rồi a!

Ở đây thì để mà nói thì đến ngay cả Tứ Đẳng Cao Giai như thiên tài Tà Hoả Ma Quân còn được trầm trồ kinh ngạc và thán phục thì có nghĩa là thông thường để đạt được khả năng này phải là Tam Đẳng a!

Tứ Đẳng Cao Giai làm được đã được coi là quá tài giỏi rồi, thế thì một tên chỉ mới Bát Đẳng không lâu như Trần Vô Hạo thì làm sao thực hiện được đây? Hắn cũng chẳng phải thiên tài tu luyện nha.

Sau tất cả thì dù không thể luyện được phương pháp đó nhưng lập nên nhiều lớp trận pháp bao trùm lấy nhau cũng xem như có hiệu quả không tồi rồi, ít nhất thì lúc này đến ngay cả Linh Hải Sơ Kỳ cũng khó mà nhìn ra đâu.

Mặc dù cấp độ của các Thiên Cấp Hạ Phẩm chồng lên nhau có thể tương đương với tầng thứ Thiên Cấp Trung Phẩm nhưng không có nghĩa là tác dụng của nó chỉ có ảnh hưởng và tác động tới Thông Linh Trung Kỳ trở xuống nha, khả năng của cấp độ sẽ mạnh mẽ hơn so với tu vi của người khác.

Thế nên mới có chuyện không phải tu sĩ nào cũng nắm giữ hàng cùng đẳng cấp với mình trong tay đấy, cụ thể ví dụ như mấy lão già Linh Hải Cảnh kia khi chiến đấu rút ra các pháp bảo trông lợi hại lắm nhưng tất cả cao lắm chỉ có vài thanh Thiên Cấp Cực Phẩm thay vì Linh Cấp Trung Phẩm tương đương cấp độ của mình.

Rất ít người có thể dùng pháp bảo hay pháp khí ngang hay hơn cấp độ, trừ khi kẻ đó ngoài tu vi tu hành ra thì còn là một Luyện Khí Sư, và Trần Vô Hạo chính là nằm trong số đó, Siêu Phàm Cảnh cầm pháp khí Thiên Cấp Trung Phẩm!

Trên thực tế thì hàng ngang cấp hay thấp hơn cũng đã đủ dùng rồi bởi vì uy lực ẩn chứa trong nó là rất lớn, phải qua nhiều loại nguyên liệu và thủ pháp luyện chế mà thành, từ đó mà phẩm cấp thấp hơn cũng đủ để tác dụng tới tu vi cao hơn rồi.

Chứ không thì một đám Thông Linh Cảnh cầm hàng Thiên Cấp đến Linh Cấp thì trận chiến đã kết thúc từ sớm rồi, chẳng nhất thiết cần tới Linh Hải Cảnh tu sĩ ra tay luôn.

Vậy nên các lớp trận pháp chồng lên nhau như vậy và đạt tới tầng thứ tác dụng tương đương Thiên Cấp Trung Phẩm thì Linh Hải Cảnh nếu không có thần thức mạnh mẽ và giác quan đủ cao thì còn khó mà phát giác ra đấy, nhất là đây còn đang ở trong môi trường dưới biển với địa hình ngổn ngang cản trở như thế này.

"Tìm nhanh nhanh chút để ta còn rời đi được a, ngồi đây mãi cũng chán lắm đấy." Trần Vô Hạo lẩm bẩm miệng nói.

Đám người này càng cố gắng tăng tốc độ tìm kiếm rồi không ra kết quả gì thì sẽ nghĩ rằng kẻ cướp mất Âu Lan Hoa đã dùng thủ đoạn cao siêu nào đó thoát khỏi, từ đó chỉ có thể giải trừ đại trận mà chia nhau tìm, khi đó cũng là lúc hắn tẩu thoát...

Ngồi đây lâu để tu luyện với lý do giết thời gian thì tên này sẽ thấy chán nản lắm...

...

Thời gian cứ vậy dần trôi, 1 tháng đã trôi qua...

Có mấy lần Trần Vô Hạo đã cảm nhận được mấy tên lượn lờ ngang qua khu vực hắn ngồi trốn, các trận pháp đã thực hiện rất tốt công hiệu của nó, hắn không bị phát hiện ra.

Còn hắn thì vẫn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, theo hắn suy tính thì có lẽ đám người ki đã sắp mất kiên nhẫn rồi, Tứ Phương Khốn Sát Trận sẽ sớm giải từ thôi.

Không như cái tên nhàn hạ vì đã đạt được mục đích của hắn này, mấy vị cường giả kia tuy tâm cảnh cao hơn là thật, tâm tính tốt hơn là thật, nhưng khi gặp phải trường hợp như thế này thì mấy thứ đó lại không kiềm được bọn hắn.

Đến cả mấy lão Linh Hải Cảnh cũng bắt đầu hơi nhăn mặt rồi, nếu để lâm thêm ít nữa chắc cũng sẽ nhập hội với đám tiểu bối thôi.

Có thể nói là, tâm cảnh của bọn hắn vẫn chưa đủ để chịu được loại đả kích như thế này, tu vi vẫn cần phải cao hơn...

"Khốn kiếp thật, tìm kiếm khắp nơi trong cái đại trận này suốt 1 tháng rồi mà vẫn không tìm ra chút dấu vết nào."

"Liệu có khả năng kẻ kia đã nằng thủ đoạn nào đó thành công thoát ra khỏi trận pháp mà không ai biết hay không?"

"Khả năng này không phải không có, kẻ đó có thể trước tình cảnh bao nhiêu Thông Linh Cảnh và Linh Hải Cảnh ở đó mà qua mặt chúng ta đoạt lấy các vật phẩm thì chắc chắn thủ đoạn sẽ không tầm thường..."

"Vậy bây giờ làm sao? Âu Lan Hoa và yêu đan Linh Hải Cảnh không phải vật dễ tìm đâu!"

Mấy tên Thông Linh Cảnh không nhịn được than thở, bắt đầu bình tĩnh suy đoán tình hình, nếu cứ tiếp tục thì mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu mất.

"Xin hỏi ý kiến của các vị tiền bối thế nào?" Một kẻ chợt lên tiếng hỏi vào lệnh bài, ở đây ai mạnh thì có tiếng nói, và 10 vị Linh Hải Cảnh chính là những người có tiếng nói nhất ấy.

Mấy lão Linh Hải Cảnh trầm ngâm một hồi, rốt cuộc có người lên tiếng:

"Nếu như đã dò tìm khắp mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy người đâu, vậy thì chỉ có thể giải trừ Tứ Phương Khốn Sát Trận, mở cuộc tìm kiếm trên diện rộng!"

"Lão già ngươi nói đúng, tiêu tốn 1 tháng thời gian qua mà không thấy thì có thể con chuột kia đã tẩu thoát khỏi đây từ 1 tháng trước rồi..."

"Hừ, dù có cho một Chân Nguyên Cảnh từng đó thời gian cũng không thể ra khỏi địa phận Tây Hải của Đông Uyên Đại Lục được đâu, mở rộng truy tìm thì rồi cũng sẽ tóm được thôi!"

"Vậy cứ nhất trí thế đi, ở lại đây tìm thêm cũng chẳng ra gì đâu, chỉ tốn công vô ích thôi."

"Được rồi, mau đi giải trừ đại trận, huy động lực lượng ra tìm đi! Thế lực nào tìm được trước thì bảo vật là của thế lực đó, còn con chuột nhắt kia thì chia nhau xử lý!"

Sau một lúc bàn luận, quyết định cuối cùng đã được đưa ra, giừo thì chẳng ai có tâm trạng tranh chấp nữa rồi, chỉ muốn tìm cho ra cái tên ngư ông đắc lợi kia thôi.

"Rõ!" Gia Chủ của hai nhà Trân gia cùng Lân, cũng là phía đã cho dựng đại trận này lập tức lĩnh mệnh, bay vụt lên trên ra lệnh cho người dưới trướng...

Chỉ sau nửa canh giờ, đại trận đã được giải trừ, toàn bộ tu sĩ có mặt tại Giao Thú Vịnh liền khẩn trương chia ra khắp nơi dò tìm, không quên truyên tin về thế lực để huy động nhân lực.

Cuộc truy sát trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương