Duy Ngã Tự Tại
Chương 107

RẦM RẦM RẦM...

Giao Thú Vương điên cuồng lao mình trên mảng đất liền duy nhất và cuối cùng còn sót lại bên trong Tứ Phương Khốn Sát Trận khiến cho vốn đang gần như một vật phẩm được bảo quản rất hoàn hảo qua nhiều cuộc chiến nay lại bị tàn phá nặng nề.

Bản thân hình thể của Giao Thú Vương đã lớn hơn già nửa mảnh đất liền này rồi, giừo nó còn điên cuồng cắm mặt mà lao trên đó nên thiệt hại nặng nề là không cần phải nói, và nó cũng đã rất nhanh tiếp cận tới vị trí của Âu Lan Hoa rồi...

"Không ổn rồi, tốc độ của chúng ta quá chậm, không thể đuổi kịp nó!"

"Không phải là chúng ta quá chậm mà là chênh lệch quá lớn, tốc độ nó nhanh hơn chúng ta quá nhiều!"

"Làm thế nào bây giờ?! Chẳng lẽ lai chỉ có thể trơ mắt nhìn Giao Thú Vương ăn Âu Lan Hoa đột phá?"

"Đến khi chúng ta đuổi kịp đến có khi chưa kịp làm gì đã bị nó cho một chiêu đập chết luôn rồi!"

"Aaaaaa, mọi chuyện vốn đang diễn ra rất tốt theo kế hoạch cơ mà, tại sao giờ lại thành ra thế này?!"

"..."

"..."

"..."

Đám người nhận thấy tốc độ của mình không thể đuổi kịp con Giao Thú Vương kia, càng không thể công kích để ngăn cản bước tiến đến Âu Lan Hoa của nó, chỉ có thể vừa lao như bay với cái hi vọng mong manh gần như là hão huyền rằng phải đuổi kịp và ngăn cản được kẻ địch, vừa bất lực kêu than.

Có một số kẻ còn đang âm thầm nghĩ đến việc làm thế nào để sống sót chạy thoát khỏi cục diện xấu nhất sắp sửa xảy ra tiếp theo rồi.

"Không lẽ chỉ còn có thể lật con át chủ bài lên sớm như vậy?" Có một số kẻ đến từ Thất Cấp Thế Lực đang âm thầm suy tính đến phương án cuối cùng vốn chỉ chuẩn bị cho thế cục sau cùng.

RẦM RẦM RẦM...

Ở trên nói lan man là thế nhưng tất cả chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vài giây mà thôi, lúc mày Giao Thú Vương chỉ còn cách Âu Lan Hoa có vài chục mét cuối cùng mà thôi.

Nó bắt đầu há to cái miệng rộng như có thể một ngoạm nuốt sông cả chục người của mình, oằn mình dữ dội trên mặt đất như muốn đẩy nhanh tốc độ của mình hơn nữa làm cho cả bề mặt của đất đá bị tàn phá nặng nề tới 6 phần...

Khu vực núi đá đất liền cuối cùng đã sắp sửa biến mất nốt rồi, chính thức biến toàn bộ phạm vi vây khốn của Tứ Phương Khốn Sát Trận trở thành một mặt biển như có như không màu máu đỏ và vụn đất đá...

Mà cái tên Giao Thú Vịnh cũng sắp chỉ còn được ghi chép lại bên trong sách vở mà thôi.

"Chiêu này chỉ mới luyện thành gần đây, dù dùng để đối đầu với Linh Hải Cảnh nhưng cũng đủ rồi..." Bên phía Trần Vô Hạo lúc này, hắn đã sớm ngoi lên khỏi mặt biển và đến chỗ Âu Lan Hoa từ khi cục diện bắt đầu thay đổi bởi vì Giao Thú Vương đang lao đến đây rồi.

Bất quá mặc dù bảo vật ở ngay trước mắt nhưng nếu giành lấy luôn thì sẽ rất nguy hiểm khi mà nó có thể để lộ ra bản thân đang ẩn tàng che giấu, vậy nên hắn phải tiếp tục trốn ở một bên tiếp tục chờ đợi cơ hội, lúc này thì thời cơ đó đã đến.

Hạo Ninh Kiếm đã được rút khỏi bao từ trước, linh lực nơi đan điền điều động ngưng tụ tại trên kiếm, Nhị Tầng Kiếm Khí bao phủ, lực lượng Thể Tu vận chuyển khắp toàn thân, đứng ngay phía đối diện với Âu Lan Hoa và Giao Thú Vương...

Thế đã vào, sức đã tụ, nay chỉ còn cần đối thủ đi vào phạm vi mà hắn có thể vung kiếm ra mà thôi.

Đương nhiên là Trần Vô Hạo sẽ không ngu xuẩn đến mức tự tin vào thực lực và thành tựu của mình hiện giờ mà đối đầu trực diện với Giao Thú Vương tu vi Linh Hải Cảnh rồi, hắn là nhắm đến là một điều khác...

RẦM RẦM RẦM...

GRÀOOOOOOO

Dường như Giao Thú Vương đã cảm nhận được sự hiện diện của Trần Vô Hạo ở gần từ lúc lao đến đây nhưng ở trong tình trạng điên cuồng này thì nó không còn quan tâm điều gì nữa, thứ duy nhất đặt sâu trong tròng mắt của nó thời điểm hiện tại chỉ có Âu Lan Hoa mà thôi.

Còn Trần Vô Hạo lúc này thì đang tập trung tinh thần của mình đến mức âm trầm tĩnh mịch, trong con ngươi đen láy ấy thâm sâu mà tràn ngập nguy hiểm tựa như tử vực thâm uyên...

Phải nói là một tâm cảnh rất cao mới có thể đi vào cái trạng thái như vậy, hắn giờ đây giống như một kẻ lãnh khốc vô tình không có cảm xúc vậy.

Kẻ đứng ngoài nhìn vào thì chắc chắn sẽ chẳng cảm thấy gì ngoài việc tên này đang làm ra thế công mà vận chuyển linh lực chứ lại hoàn toàn khó lòng nhận ra thế công này ẩn tàng nhiều sát cơ như thế nào.

RẦM RẦM RẦM...

"Đến rồi..." Mục tiêu đã lao vào phạm vi có thể công kích thuận lợi nhất, đồng tử Trần Vô Hạo cùng lúc đó hơi giãn ra một chút như đã khoá chặt mục tiêu, lấy một tốc độ vừa nhanh lại vừa đủ để vẫn có thể thấy bằng mắt thường mắt thường mà bắt đầu vung kiếm...

Một cái vung kiếm này lại chẳng hề màu mè hoa mỹ hay là cầu kỳ huyền ảo gì, chỉ đơn giản là Trần Vô Hạo bước nhẹ một bước, thân thể đã thoắt cái nhảy lên ngay trước mắt của Giao Thú Vương, cuối cùng Hạo Ninh Kiếm trong tay trảm chéo từ trên xuống duy nhất một nhát chém.

Động tác chém này trông bình thường đến không thể bình thường hơn, chẳng hề thấy một chút kỹ thuật nào, cũng chẳng hề thấy dù chỉ một chút tư thế cơ bản nhất của kẻ dùng kiếm, chỉ đơn giản là một tay vung kiếm như trẻ con vung bậy vung bạ mấy nhành cây để chơi mà thôi.

Mà từ miệng của Trần Vô Hạo cũng khẽ hé mở nhẹ nói một câu mà chẳng ai ở gần ngoài Bạch Thanh Khâu chui trong người hắn:

"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ năm - Phong Uyên Táng Mệnh Trảm!"

Xoẹt...

Một kiếm tầm thường ấy cứ vậy được trảm ra, nhìn tầm thường chẳng có chút tai hại gì nhưng sự âm trầm thâm tàng bất lộ bên trong nhát chém ấy sau khi được trảm ra nếu như có kẻ đồng cảnh giới, thậm chú cao hơn ở gần sẽ vô thức cảm thây rùng mình lạnh sống lưng...

Bởi lẽ, một kiếm ấy khiến họ có thể cảm nhận được sát kiếp ngập đầu, tử vong bao trùm, lệ khí thâm trầm muốn ngạt thở, toàn thân như bị khoá chặt không thể cử động, hay đúng hơn là vì vô thức quá sợ hãi mà mất khống chế bản thân...

Trong nhát kiếm ấy không chỉ ẩn chứa sát cơ khủng khiếp mà còn bao hàm cả lực lượng toàn lực của tối đỉnh Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu, Nhị Tầng Kiếm Khí, Thiên Cấp Trung Phẩm pháp khí và sức mạnh của căn cơ cảnh giới vững chắc, uy lực này đủ để vượt cấp nhất chiêu diệt sát kẻ thù đạt Thông Linh Cảnh nếu như đối phương mất cảnh giác và không phòng bị!

Đương nhiên như vậy không có nghĩa là nó sẽ đủ khả năng để đả thương một Linh Hải Cảnh, đặc biệt là thân xác nhục thể của yêu thú thì luôn cứng rắn hơn nhân loại, đặc biệt là một giao thú đa chủng tộc như Giao Thú Vương cộng thêm cái tu vi Linh Hải Trung Kỳ tiệm cận Linh Hải Hậu Kỳ kia.

Tuy nhiên, dù là loài chủng tộc nào đi nữa, bất kể là con người hay yêu thú thì đều có một điểm yếu chung mong manh nhất...

RỐNGGGGGGGGGGGGGGGGGG

ÙM ÙM ÙM ÙM ÙM...

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...

Thức kiếm thứ năm mang tên Phong Uyên Táng Mệnh Trảm kia sau khi chém trúng mục tiêu liền khiến cho Giao Thú Vương rống to đầy đau đớn.

Nó quằn quại tựa như bị mất đi phương hướng, vừa đập phá xung quang bằng thân thể dài ngoằn ngoèo to lớn của mình, tàn phá hết mọi thứ ở quanh nó, cũng lao qua luôn cả Âu Lan Hoa...

Nó đã mất đi ánh sáng, bị mù rồi!

Đúng vậy, thứ điểm yếu mong manh nhất kia chính là phần mắt!

Giao Thú Vương đã bị Trần Vô Hạo chém cho mù cả hai mắt của nó rồi, nay đã chẳng thể nhìn thấy gì, bản thân thì lại đang chịu sự đau đớn và yếu sức từ các vết thương mà không thể dùng đến thần thức cảm nhận, mùi máu tanh nồng đậm từ cuộc chiến cũng đã ngăn cản khứu giác của nó...

Vua của hải quái lúc này đã trở nên vừa vô hại vừa nguy hiểm, vô hại khi không có mắt thì chỉ có thể bất lực chẳng thể làm gì, nguy hiểm bởi vì nếu như nó không thể làm gì thì bản năng lãnh khốc hung tàn của nó sẽ chiếm quyền chủ động mà đánh lung tung, cực kỳ khó đoán và chống đỡ.

Sau khi rời khỏi Tân Sơn Làng được vài ngày thì Trần Vô Hạo đã luyện thành Uyên Phong Kiếm pháp thức cuối cùng là Phong Uyên Táng Mệnh Trảm.

Điều đáng nói ở đây là không ngờ đến sau khi hắn thành công lĩnh ngộ và thực hành thành công thì liền nhận ra nếu như tổng hợp hết tất cả tri thức pháp quyết của cả bộ Uyên Phong Kiếm Pháp ấy lại và thi triển lại một lần nữa phiên bản sau khi đã lĩnh hội hoàn toàn kiếm pháp thì đẳng cấp thực sự của nó đã đạt tới một tầng cao mới...

Địa Cấp Cực Phẩm!

Hoá ra cái gọi là từ Huyền Cấp Trung Phẩm lên Huyền Cấp Cực Phẩm được ghi chép chỉ là nói đến uy lực bạo tạc của môn kiếm pháp này khi đã lĩnh hội đếm thức kiếm cuối cùng mà thôi.

Còn nếu như tổng hợp lại hết kiến thức của cả 5 chiêu thì pháp quyết của chúng sẽ trở nên huyền diệu cao thâm hơn rất nhiều, từ đó mà đẳng cấp thức sự của nó đã vượt một đại phẩm cấp và đạt tới tận Địa Cấp Cực Phẩm.

Phải biết rằng cách nhau giữa mỗi một tầng phẩm cấp nhỏ thôi đã có thể quyết định sự chênh lệch mạnh yếu một cách rõ ràng rồi chứ đừng có nói đến chênh lệch nhiều đến thế...

Từ một cái Huyền Cấp Trung Phẩm kiếm pháp bình thường cuối cùng lại hoá thành Địa Cấp Cực Phẩm kiếm pháp, liệu ai có thể tưởng tượng được chứ?

Khi đó Trần Vô Hạo đã phải cảm thám rằng phải là một cường giả Kiếm Tu bậc nào mới có thể nghĩ ra một phương pháp sáng tạo kiếm pháp độc đáo như vậy?

Lại chỉ khi lĩnh hội tất cả mới thi triển được uy lực thật sự của kiếm pháp, không lĩnh hội hết thì nó sẽ chỉ là một môn kiếm pháp tầm thường mà thôi a!

Trở lại chuyện chính, dù những lời nói trên dài dòng tỉ mỉ là vậy thôi chứ từ lúc Giao Thú Vương đi vào phạm vi phù hợp để Trần Vô Hạo xuất kiếm cho đến lúc nó bị chém mù mắt và đau đớn nổi điên quằn quại chỉ diễn ra trong tầm chục giây ngắn ngủi mà thôi.

Ngay lúc mà hoàn thành kiếm chiêu một cái là Trần Vô Hạo đã ngay lập tức giậm chân đạp lấy Tam Phong Thất Ảnh Bộ, lấy tốc độ tối đa lao thằng tới Âu Lan Hoa và nhổ khỏi mặt đất đã, bỏ vào Nhẫn Trữ Vật rồi nhanh chóng nhân cơ hội từ cơn náo loạn của Giao Thú Vương mà lẩn khuất chuồn đi rồi.

Vì vẫn còn ở trong Tứ Phương Khốn Sát Trận, tu vi Trận Pháp Sư vẫn còn kém ít nhất 3 tiểu cảnh giới mới có khả năng tìm lỗ hổng mà xuyên phá trận bỏ trốn nên hắn phải trốn tạm xuống đáy biển, ẩn giấu khí tức mà trốn đi...

Hắn muốn chờ đợi đến khi Giao Thú Vương bị giết rồi đám người không tìm ra Âu Lan Hoa mà phải giải trận truy tìm, khi đó sẽ là lúc hắn bỏ chạy...

...

"Giao Thú Vương kia rốt cuộc bị làm sao vậy? Trông như vừa mới bị kẻ nào đó đả thương nặng a?"

"Vết thương hình như là ở mắt, nó bị chém mù mắt rồi?"

"Là kẻ nào đã làm vậy, ta nhớ làm gì có tên nào đuổi kịp tốc độ của Giao Thú Vương đâu chứ?"

"Chẳng lẽ có tên nào rình rập ở gần khu vực đó sẵn rồi đấy chứ?"

"Mặc kệ là tên nào, dù sao cũng đã ngăn chặc được súc sinh đó lây được Âu Lan Hoa là may rồi, nghĩ chuyện đó sau đi!"

"..."

"..."

Đám tu sĩ đang ầm ầm lao đến hòng ngăn cản Giao Thú Vương sau khi chứng kiến tình cảnh con hải quái kia đột nhiên bị thương rồi nổi cơn điên được vài giây thì rốt cuộc mới hoàn hồn mà kinh nghi nghị luận.

Vì nguy cơ đã tạm thời biến mất nên bọn họ đã tạm thời dừng bước tiến mà lơ lửng trên không quan sát tràng cảnh huỷ diệt ở bên dưới...

Giao Thú Vương bị mất đi thị lực nên cũng triệt để trở nên điên cuồng, nó bây giờ đã không còn có thể nghĩ được điều gì với chỗ linh trí ít ỏi đó nữa rồi, bây giờ chỉ còn có bản năng hoang dã và sự căm hận đi kèm với tính quyết tuyệt trong đầu nó mà thôi.

GRÉEEEEEEEEEEEEE

Chỉ thấy đại gia hoả này ngửa đầu gào thét một tiếng như muốn xuyên thủng cửu tiêu, sau đó khí tức toàn thân nó bắt đầu trở nên dữ dội hơn, thiên địa linh khí cũng bị nó thôn phệ như lốc xoáy hút vạn vật, sức mạnh ngày một bá đạo hơn...

"Không tốt! Súc sinh này lâm vào tuyệt cảnh nên muốn thiêu đốt toàn bộ tinh huyết để đột phá!"

"Mau chạy a! Dù ngăn được nó luyện hoá Âu Lan Hoa rồi mà vẫn không ngăn được nó đột phá Linh Hải Hậu Kỳ a!"

"Chết tiệt, không hổ là yêu thú hung bạo, cưỡng chế thiêu đốt tinh huyết đột phá là coi như huỷ hoại toàn bộ tiền đồ và căn cơ rồi!"

"Hừ, phải ta trong hoàn cảnh ấy ta cũng làm vậy đấy, nói lắm quá, mau nghĩ cách đi!"

"..."

"..."

Chứng kiến Giao Thú Vương muốn thiêu đốt hết tinh huyết của bản thân để cưỡng ép đột phá cảnh giới, tất cả tu sĩ ở đây đều hoảng hốt lo sợ vô cùng.

Như đã nói, không sợ kẻ địch mạnh mà chỉ sợ kẻ địch đã mạnh còn không sợ chết và có ý chí quyết tuyệt tàn bạo mới là đáng sợ nhất, những kẻ như vậy thì luôn luôn cố phải làm bong được dù chỉ một mảng da của ngươi mặc cho có phải tìm đến cái chết!

ÙNG ÙNG ÙNG...

Vừa mới nói không lâu xong mà Giao Thú Vương kia đã có dấu hiệu sắp thiêu đốt hết toàn bộ tinh huyết và chuẩn bị đột phá luôn rồi, tình hình đang thực sự rất nguy cấp.

"Hừ, không còn cách nào khác, đành phải xuất động phương án cuối cùng rồi." Một ý nghĩ mà đến từ không chỉ một kẻ trong số đám người hiện lên trong đầu họ, mấy người đó đều hiện vẻ mặt nghiêm nghị, không biết do tình cờ hay đã dự tính phối hợp nhau từ trước mà đồng thanh gằn giọng quát lớn:

"Ra tay đi!"

Vụt vụt vụt vụt vụt...

Hiệu lệnh vừa ra, lập tức đã có đến 10 thân ảnh đột ngột xuất hiện từ phía bên ngoài của Tứ Phương Khốn Sát Trận, mà dường như hai tên Trận Pháp Sư trước kia cũng đã sớm nhận lệnh từ truyền âm của một ai đó thuộc nhóm những kẻ ra hiệu mà mở ra vài lỗ hổng để cho 10 thân ảnh kia bay vào trong.

Vừa mới tiến vào, khí tức cuồn cuộn lan toả ra khắp đại trận, không hề thu liễm hay kiềm chế một chút nào, cứ vậy từ thể nội của bọn họ mà toát ra, cực kỳ khủng bố.

Dù trong số 10 người thì có 7 kẻ mang khí tức thấp hơn một bậc nhưng 3 tên còn lại thì không thua kém gì đại gia hoả Giao Thú Vương ở bên dưới kia...

Như vậy đồng nghĩa với việc cả mười thân ảnh mới xuất hiện đây đều là Linh Hải Cảnh, chính xác là 7 Linh Hải Sơ Kỳ và 3 Linh Hải Trung Kỳ!

Cục diện hiện tại đã đạt đến mức cao trào nhất của sự kiện giết thú tranh bảo lần này, và Trần Vô Hạo vốn đang lẩn trốn dưới đáy biển lại không cần nhìn mà chỉ cần dựa vào việc cảm nhận những tràng khí tức bá đạo vừa toả ra kia là đã nhận ra...

Nó khiến hắn không khỏi ngưng trọng thầm lẩm nhẩm trong đầu hai tiếng:

"Quả nhiên..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương