Dứt Tình
-
Chương 1
1.
Chia tay ba tháng, bệnh của tôi lại tái phát rồi. Giấc mộng rất lâu rồi không mơ lại tới tra tấn tôi.
Trong giấc mơ người đàn ông u ám tuấn mỹ kia hôn và làm chuyện thân mật nhất với tôi, nhưng lại cầm súng để ở bên hông tôi.
Anh ta thống khổ nói yêu tôi, sau đó mắt đỏ lên bóp cò súng, tiếng súng vang lên, bên trong không có đạn.
Mà dao găm của tôi lại không chút do dự vẽ lên cổ anh ta.
Trong mơ, người đàn ông chết rồi, trước khi chết trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đạt được ý nguyện, cười bảo tôi đưa anh ta về nhà.
Lồng ngực tràn ra đau khổ thật lớn, tôi khó thở đến bừng tỉnh.
Nói đến cũng hoang đường, giấc mộng này đã dằn vặt tôi hơn ba năm, đau đến tan nát cõi lòng trong giấc mơ kia sau khi tỉnh lại vẫn còn tra tấn tôi, khiến tôi lâu lâu lại rơi vào trong đau khổ mất đi người yêu.
Vì thế tôi từng đi khám bác sĩ tâm lý, tôi nói tôi yêu một người trong mộng của mình.
Người kia tên là Cố Dã.
Sau khi thôi miên và thuốc an thần đều không có tác dụng gì, bác sĩ đề nghị tôi thử yêu đương xem xem có thể di tình biệt luyến không, nếu không thể, lấy cái này "cai nghiện" cũng tốt.
Giang Đông chính là khi đó xuất hiện. Anh ta giống như người trong mộng của tôi như đúc.
2.
Tôi cũng từng cho rằng, anh ta chính là Cố Dã trong mộng của tôi.
Mặt mày giống nhau, giọng nói giống nhau, Ngay cả độ cong của khóe môi tùy ý nhếch lên cũng giống nhau.
Trong quán bar, anh ta uống say khướt mông lưng dựa vào trong góc, giữ chặt góc áo của tôi, hỏi tôi có thể đưa anh ta về nhà không.
Khoảnh khắc kia, dường như đã trải qua mấy đời vậy, tôi cho rằng Cố Dã của tôi, cuối cùng cũng bước từ trong giấc mộng ra rồi.
Tôi đưa anh ta về nhà, ngồi trên sô pha trông coi anh ta cả một đêm.
Nhưng lúc anh ta tỉnh dậy, đối mặt với ánh mắt bi thương của tôi, lại hết sức vui vẻ.
Anh ta cười đến bả vai rung động:
"Đây là vì cái gì cũng không xảy ra, nên có chút thất vọng sao?"
Nói xong anh ta ngắm nghía cổ áo của tôi:
"Lần sau kéo thấp cổ áo xuống, tôi khả năng sẽ không nhanh như vậy ngủ với cô!"
Cho dù anh ta vô lý, nhưng số mệnh vẫn làm cho tôi buông xuống tôn nghiêm ở bên anh ta.
Mới đầu tôi yêu anh ta yêu đến không có cách nào kìm chế. Tôi sẽ ở lúc trời chiều đỏ rực, lo được lo mất hỏi anh ta có phải sẽ không rời xa tôi không.
Sẽ bừng tỉnh giữa đêm khuya nào đó, nâng tay vuốt ve cổ anh ta, xác nhận không có vết thương mới yên tâm ngủ tiếp.
Tôi đem tất cả mắc nợ đối với Cố Dã trong giấc mơ bù đắp lên người anh ta, đối với anh ta vô cùng nuông chiều.
Không hề oán hận thay anh ta thu thập cục diện rối rắm do anh ta gây ra, lúc anh ta nằm viện lại cực nhọc ngày đêm chăm sóc, sợ người này nháy mắt một cái cũng biến mất giống như trong mơ.
Anh ta cũng sẽ thường xuyên nhìn tôi xuất thần, lẩm bẩm vì sao không thể gặp được tôi sớm hơn một chút. Lúc đó tôi không biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta, thẳng đến cuộc hẹn lễ tình nhân hôm đó.
3.
Giang Đông vốn khiêm tốn từ trước đến nay đột nhiên thái độ khác thường cao giọng ước hẹn cùng tôi.
Nhà hàng xa hoa, anh ta cầm bó hoa chân thành mà đến. Bước đi lười nhác, ánh mắt sáng rực, thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh ghé qua, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra lén chụp lại.
Anh ta liếc mắt nhìn người chụp trộm kia, cong môi cười một cái: "Chụp đẹp một chút!"
Nói xong cúi người đặt lên môi tôi một nụ hôn dài.
Tôi nghe thấy trong lồng ngực có thứ gì đó đang "thình thịch, thình thịch" như muốn nhảy ra, trong tiếng ồn ào anh ta hỏi người kia xin ảnh, muốn phát lên vòng bạn bè.
Tôi nghĩ, anh ta cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc đối với đoạn tình cảm vô cùng hoang đường này rồi sao?
Nhưng mà làm xong tất cả, anh ta lại có chút không yên lòng, đối mặt với vui sướng và thấp thỏm của tôi, anh ta lại câu được câu không có lệ với tôi, thường xuyên mở điện thoại ra nhìn một cái.
Thẳng đến lúc nhận được điện thoại có ghi chú là "A", anh ta mới đột nhiên thẳng sống lưng, như có như không hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một cái.
Tôi bảo anh ta có chuyện thì cứ đi làm trước đi, anh ta lại cúp điện thoại, nuông chiều cười với tôi:
"Hôm nay làm chuyện quan trọng nhất cùng em."
Anh ta nói xong, gắp thức ăn vô cùng thân mật đút cho tôi.
Có lẽ anh ta còn chưa ý thức được, anh ta gắp rau xà lách trang trí cho tôi, đút xong lại cầm lấy khăn ăn lau miệng cho tôi, mà khóe miệng của tôi lại không hề bẩn.
Một loại dự cảm không lành đột nhiên sinh ra, quả nhiên, sau một loạt hành động thân mật đó, điện thoại điên cuồng reo lên.
Một lần lại một lần, Giang Đông lộ ra nụ cười khó xử, sau đó giả vờ miễn cưỡng nói công ty có việc nên đi trước.
Tôi cười bảo anh ta đi nhanh về nhanh, vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn tôi một cái, sau khi do dự vài giây liền vội vã xoay người rời đi.
Tôi ma xui quỷ khiến đi theo, nhìn thấy dưới lầu không xa, một cô gái xinh đẹp đang đứng đó.
Góc độ kia, vừa vặn thu hết hành động thân mật của tôi và Giang Đông trong nhà hàng vào trong mắt.
Một ý niệm trong đầu làm tôi rùng mình một cái: Cuộc hẹn này của Giang Đông, chắc không phải làm cho cô gái này xem đấy chứ....
Giang Đông là chạy đi, nhưng lúc đến gần cô gái tên Lâm Ca kia lại chậm lại, bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn. Anh ta nói anh ta đang hẹn hò, bảo Lâm Ca có gì thì nhanh nói.
Lâm Ca vẻ mặt vô cùng đau khổ, hỏi anh ta vì sao tự chà đạp bản thân.
Cô ta nói: "Cho dù em không đồng ý làm bạn gái của anh, anh cũng không thể tùy tiện tìm một người đạp hư chính mình chứ, anh là như vậy không xứng đáng với người quan tâm anh."
Giang Đông trầm mặc hai giây, sự im lặng của anh ta giống như tuyên án với tôi vậy, tuyên án tôi quả thực là cái người tùy tiện tìm kia.
Một lúc sau, nghe thấy anh ta thẹn quá hóa giận nói:
"Sao cô biết tôi không phải thật lòng yêu cô ấy?"
Lâm Ca cười khổ một chút: "Yêu là mùi vị như nào anh không rõ sao?"
Nói xong, một phen túm lấy áo Giang Đông, nhón chân hôn lên anh ta. Một nụ hôn thâm tình bá đạo, Giang Đông sững sờ tại chỗ.
Lúc sau, Lâm Ca mới lui lại: "Hoang mang rối loạn, đây mới là tâm động."
"Vì vậy, Giang Đông, cho dù em không đồng ý ở bên anh, anh cũng không thể tùy ý tìm một người để chà đạp bản thân."
4.
Khoảnh khắc đó, tôi trốn ở sau cột nhà, không tiếng động bật khóc.
Lúc đó tôi mới biết, tôi không phải là số phận đã được định trước, tôi chỉ là người anh ta tùy tiện tìm đến để kích thích Lâm Ca. Anh ta hận Lâm Ca đong đưa trái phải, vì thế tùy cơ tìm tới tôi.
Anh ta ở trong quán bar chọn trúng tôi, nói bề ngoài của tôi lạnh lùng như vậy chơi càng vui vẻ.
Anh ta cược tôi nhất định nhặt anh ta ở trong quán bar. Mà tôi thật sự nhặt anh ta đem về nhà...
Tôi ở phía sau cây cột, giống như một kẻ rình trộm vậy, nhìn bọn họ từ cãi nhau kịch liệt, đến ôm hôn nhau mãnh liệt. Bọn họ cực giống nam nữ chính trong truyện ngược, mà tôi chỉ là pháo hôi mà thôi.
Trái tim đau đến tê tâm liệt phế, tôi quyết định chia tay. Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác khó thở vì Cố Dã đè nặng trong tim suốt ba năm giảm đi rất nhiều. Hoặc có lẽ giống như "Cai nghiện" mà bác sĩ nói.
Ngày đó Giang Đông rất muộn cũng không trở lại, tôi lật xem vòng bạn bè của anh ta, bức ảnh ân ái kia đã không thấy nữa rồi.
Gặp lại anh ta chính là mấy ngày sau, Giang Đông phong trần mệt mỏi mà đến, giống như xa cách lâu ngày ôm chầm lấy tôi cúi đầu hôn xuống.
Anh ta nhắm mắt, tỉ mỉ triền miên. Tôi nghĩ anh ta hẳn là hiểu rõ trong cái hôn này có cái "hoang mang rối loạn" mà Lâm Ca nói hay không.
Tôi đẩy anh ta ra, anh ta bối rối mở mắt, trong mắt có chút chột dạ cùng mờ mịt.
Lồng ngực lại bất đầu ẩn ẩn đau đớn, lần này tôi xác định, cảm giác khó thở trong ngực đúng là đã biến mất.
Là anh ta lợi dụng tôi trước, tôi đem anh ta làm thuốc cai nghiện cũng không có gì quá đáng cả.
5.
Trong quán bar, vô cùng náo nhiệt. Phần lớn người không đi đều là muốn đến xem trò vui. Xem anh ta nhục nhã một con chó liếm gọi nhầm tên anh ta như thế nào.
Lúc tôi tiến vào phòng, bọn họ đang nhìn đồng hồ xem thời gian.
"Mẹ nó, thật là không quá nửa tiếng, đây là một đường bay đến đúng không, anh Đông đúng là quá trâu bò."
"Phụ nữ bây giờ đều nông cạn như vậy sao? Thật sự chỉ xem mặt sao? Đùa giỡn cô ta như vậy cô ta còn liếm"
.....
Giang Đông vẫn dựa trong góc tối u ám không nói chuyện, bóng tối che mất nửa khuôn mặt anh ta.
Khoảnh khắc chạm mắt, đau khổ như chết đuối lại dần dần hiện lên.
Có lẽ là đôi mắt không tự giác đỏ lên của tôi lấy lòng Giang Đông, anh ta nhếch môi cười với tôi, sau đó lấy rượu rót đầy ba ly lớn, giống như bố thí nói:
"Đều uống hết chỗ này, tôi liền tha thứ cho cô." Khi nói chuyện, khuôn mặt anh ta càng chiếu rọi dưới ánh đèn.
Cứ nhìn như vậy, lại giống như Cố Dã thật sự ở trong mơ bước ra.
Tôi không biết vì sao anh ta lại quay đầu nhìn tôi, là lại cãi nhau với Lâm Ca hay thật tâm phát hiện ra cái tốt của tôi.
Có điều đây đều không quan trọng, quan trọng là lần này, cảm giác khó thở gần như sắp biến mất. Ý cười bên khóe môi tôi trong nháy mắt hiện lên.
"Trời ạ, đây là vui đến ôm ngực sao? Anh Đông, hôm khác có muốn truyền một chút bí quyết hay không? Người anh huấn luyện này cũng quá nghe lời rồi!"
Lời nói cay nghiệt, lại không ảnh đến tâm tình kích động của tôi một chút nào.
Tôi bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
"Ly thứ nhất, tự kính chính mình, chúc mừng bản thân tôi đã kiên trì và không dễ dàng bỏ cuộc."
Tiếng la ó vang lên, còn có nhỏ giọng châm biếm:
"Mẹ nói, thật là rẻ tiền a, kêu là đến đuổi là đi!"
Giang Đông tùy ý bạn bè anh ta châm chọc khiêu khích tôi, chẳng những không nói gì, khóe miệng còn giương lên vài phần đắc ý.
Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận được tảng đá lớn trong lồng ngực cuối cùng cũng rời đi. Vì thế bưng ly thứ hai lên, thẳng tắp nhìn về phía Giang Đông.
"Ly thứ hai, kính Giang Đông, kính Giang Đông anh đối với xử giả tạo với tôi, không coi tôi là người.”
Lần này, nói nhỏ thì thầm đã biến thành lớn tiếng cười mắng:
"Mẹ nó, quá rẻ tiền, ha ha ha, còn thật sự có khẩu khí, anh Đông, em lấy số trước, cái thứ anh chơi chán rồi này tuyệt đối đừng vứt, các anh em cũng muốn cảm thụ một chút."
Giang Đông hơi cau mày, không vui nhìn tên kia. Nhưng vẫn tùy ý tôi đem ly thứ hai uống hết.
Lồng ngực nhẹ nhõm chưa từng có, triệt để nhẹ nhõm, thoải mái như chưa từng mơ thấy Cố Dã vậy.
Có chút choáng váng.
Tôi nhếch môi cười, bước chân lảo đảo bước đến. Tôi túm lấy tay Giang Đông, đặt trước mắt cẩn thận nhìn.
Lòng bàn tay anh ta mềm mại nhẵn bóng, chắc chắn chưa từng cầm qua súng. Lại lật lại, trên cánh tay có một vết sẹo nhợt nhạt.
Quá nông rồi.
Sờ lên cảm giác không đúng, vết sẹo kia của Cố Dã phải sâu một một chút.
Xung quanh rất ồn ào, hình như đang nói tôi quá tùy tiện, thèm khát cơ thể của Giang Đông đến điên rồi.
Giang Đông cũng hiếm thấy nổi lên vẻ mặt trêu tức, anh ta nhẹ giọng vỗ về tôi.
Anh ta nói: "Em say rồi Nam Thiến, đừng vội, bây giờ chúng ta về nhà."
Nói xong anh ta đứng dậy đỡ tôi trong tiếng la ó ồn ào.
Tôi lại một phen ngăn anh ta lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ áo rộng mở của anh ta.
Cuối cùng lại xác nhận thêm một lần, bà đây lại dục hỏa trùng sinh rồi.
Đám người ghét bỏ, trong ánh mắt hiếu kỳ lại ám muội, tôi chậm rãi vạch cổ áo của Giang Đông ra.
Không sai, trên xương quai xanh không có nốt ruồi kia, cũng không có dấu vết tia laser xóa sạch...
Giang Đông hít một ngụm khí lạnh, giọng nói cũng khàn hơn mấy phần:
"Nam Thiến, không thể ở chỗ này..."
Trong tiếng huýt sáo, tôi sáng tỏ thông suốt. Giang Đông tuyệt đối không phải Cố Dã.
Để làm "thuốc cai nghiện" mà nói, anh ta đã phát huy công hiệu lớn nhất, sau đó, liền vô ích đối với tôi.
Tôi đột nhiên giãy ra, bưng ly rượu thứ ba lên, Giang Đông cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt không đành lòng, giơ tay ngăn tôi lại.
"Em không thể uống nữa, em say..."
Chữ say còn chưa nói xong, liền vô cùng kinh ngạc nhìn ánh mắt vô cùng thanh minh của tôi.
Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
"Đây là ly thứ ba, liền để truy điệu cho mối nghiệt duyên ngắn ngủi của anh và tôi đi."
Ly rượu nghiêng đi, rượu chậm rãi đổ dưới chân Giang Đông.
"Giang Đông, anh diễn rất giống, có điều anh chung quy không phải...Cố Dã của tôi!" Trong ánh mắt khiếp sợ của anh ta, tôi buông tay ra.
Mảnh thủy tinh bắn ra bốn phía, giống như vỡ nát giấc mộng rực rỡ.
Chia tay ba tháng, bệnh của tôi lại tái phát rồi. Giấc mộng rất lâu rồi không mơ lại tới tra tấn tôi.
Trong giấc mơ người đàn ông u ám tuấn mỹ kia hôn và làm chuyện thân mật nhất với tôi, nhưng lại cầm súng để ở bên hông tôi.
Anh ta thống khổ nói yêu tôi, sau đó mắt đỏ lên bóp cò súng, tiếng súng vang lên, bên trong không có đạn.
Mà dao găm của tôi lại không chút do dự vẽ lên cổ anh ta.
Trong mơ, người đàn ông chết rồi, trước khi chết trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đạt được ý nguyện, cười bảo tôi đưa anh ta về nhà.
Lồng ngực tràn ra đau khổ thật lớn, tôi khó thở đến bừng tỉnh.
Nói đến cũng hoang đường, giấc mộng này đã dằn vặt tôi hơn ba năm, đau đến tan nát cõi lòng trong giấc mơ kia sau khi tỉnh lại vẫn còn tra tấn tôi, khiến tôi lâu lâu lại rơi vào trong đau khổ mất đi người yêu.
Vì thế tôi từng đi khám bác sĩ tâm lý, tôi nói tôi yêu một người trong mộng của mình.
Người kia tên là Cố Dã.
Sau khi thôi miên và thuốc an thần đều không có tác dụng gì, bác sĩ đề nghị tôi thử yêu đương xem xem có thể di tình biệt luyến không, nếu không thể, lấy cái này "cai nghiện" cũng tốt.
Giang Đông chính là khi đó xuất hiện. Anh ta giống như người trong mộng của tôi như đúc.
2.
Tôi cũng từng cho rằng, anh ta chính là Cố Dã trong mộng của tôi.
Mặt mày giống nhau, giọng nói giống nhau, Ngay cả độ cong của khóe môi tùy ý nhếch lên cũng giống nhau.
Trong quán bar, anh ta uống say khướt mông lưng dựa vào trong góc, giữ chặt góc áo của tôi, hỏi tôi có thể đưa anh ta về nhà không.
Khoảnh khắc kia, dường như đã trải qua mấy đời vậy, tôi cho rằng Cố Dã của tôi, cuối cùng cũng bước từ trong giấc mộng ra rồi.
Tôi đưa anh ta về nhà, ngồi trên sô pha trông coi anh ta cả một đêm.
Nhưng lúc anh ta tỉnh dậy, đối mặt với ánh mắt bi thương của tôi, lại hết sức vui vẻ.
Anh ta cười đến bả vai rung động:
"Đây là vì cái gì cũng không xảy ra, nên có chút thất vọng sao?"
Nói xong anh ta ngắm nghía cổ áo của tôi:
"Lần sau kéo thấp cổ áo xuống, tôi khả năng sẽ không nhanh như vậy ngủ với cô!"
Cho dù anh ta vô lý, nhưng số mệnh vẫn làm cho tôi buông xuống tôn nghiêm ở bên anh ta.
Mới đầu tôi yêu anh ta yêu đến không có cách nào kìm chế. Tôi sẽ ở lúc trời chiều đỏ rực, lo được lo mất hỏi anh ta có phải sẽ không rời xa tôi không.
Sẽ bừng tỉnh giữa đêm khuya nào đó, nâng tay vuốt ve cổ anh ta, xác nhận không có vết thương mới yên tâm ngủ tiếp.
Tôi đem tất cả mắc nợ đối với Cố Dã trong giấc mơ bù đắp lên người anh ta, đối với anh ta vô cùng nuông chiều.
Không hề oán hận thay anh ta thu thập cục diện rối rắm do anh ta gây ra, lúc anh ta nằm viện lại cực nhọc ngày đêm chăm sóc, sợ người này nháy mắt một cái cũng biến mất giống như trong mơ.
Anh ta cũng sẽ thường xuyên nhìn tôi xuất thần, lẩm bẩm vì sao không thể gặp được tôi sớm hơn một chút. Lúc đó tôi không biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta, thẳng đến cuộc hẹn lễ tình nhân hôm đó.
3.
Giang Đông vốn khiêm tốn từ trước đến nay đột nhiên thái độ khác thường cao giọng ước hẹn cùng tôi.
Nhà hàng xa hoa, anh ta cầm bó hoa chân thành mà đến. Bước đi lười nhác, ánh mắt sáng rực, thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh ghé qua, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra lén chụp lại.
Anh ta liếc mắt nhìn người chụp trộm kia, cong môi cười một cái: "Chụp đẹp một chút!"
Nói xong cúi người đặt lên môi tôi một nụ hôn dài.
Tôi nghe thấy trong lồng ngực có thứ gì đó đang "thình thịch, thình thịch" như muốn nhảy ra, trong tiếng ồn ào anh ta hỏi người kia xin ảnh, muốn phát lên vòng bạn bè.
Tôi nghĩ, anh ta cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc đối với đoạn tình cảm vô cùng hoang đường này rồi sao?
Nhưng mà làm xong tất cả, anh ta lại có chút không yên lòng, đối mặt với vui sướng và thấp thỏm của tôi, anh ta lại câu được câu không có lệ với tôi, thường xuyên mở điện thoại ra nhìn một cái.
Thẳng đến lúc nhận được điện thoại có ghi chú là "A", anh ta mới đột nhiên thẳng sống lưng, như có như không hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một cái.
Tôi bảo anh ta có chuyện thì cứ đi làm trước đi, anh ta lại cúp điện thoại, nuông chiều cười với tôi:
"Hôm nay làm chuyện quan trọng nhất cùng em."
Anh ta nói xong, gắp thức ăn vô cùng thân mật đút cho tôi.
Có lẽ anh ta còn chưa ý thức được, anh ta gắp rau xà lách trang trí cho tôi, đút xong lại cầm lấy khăn ăn lau miệng cho tôi, mà khóe miệng của tôi lại không hề bẩn.
Một loại dự cảm không lành đột nhiên sinh ra, quả nhiên, sau một loạt hành động thân mật đó, điện thoại điên cuồng reo lên.
Một lần lại một lần, Giang Đông lộ ra nụ cười khó xử, sau đó giả vờ miễn cưỡng nói công ty có việc nên đi trước.
Tôi cười bảo anh ta đi nhanh về nhanh, vẻ mặt anh ta phức tạp nhìn tôi một cái, sau khi do dự vài giây liền vội vã xoay người rời đi.
Tôi ma xui quỷ khiến đi theo, nhìn thấy dưới lầu không xa, một cô gái xinh đẹp đang đứng đó.
Góc độ kia, vừa vặn thu hết hành động thân mật của tôi và Giang Đông trong nhà hàng vào trong mắt.
Một ý niệm trong đầu làm tôi rùng mình một cái: Cuộc hẹn này của Giang Đông, chắc không phải làm cho cô gái này xem đấy chứ....
Giang Đông là chạy đi, nhưng lúc đến gần cô gái tên Lâm Ca kia lại chậm lại, bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn. Anh ta nói anh ta đang hẹn hò, bảo Lâm Ca có gì thì nhanh nói.
Lâm Ca vẻ mặt vô cùng đau khổ, hỏi anh ta vì sao tự chà đạp bản thân.
Cô ta nói: "Cho dù em không đồng ý làm bạn gái của anh, anh cũng không thể tùy tiện tìm một người đạp hư chính mình chứ, anh là như vậy không xứng đáng với người quan tâm anh."
Giang Đông trầm mặc hai giây, sự im lặng của anh ta giống như tuyên án với tôi vậy, tuyên án tôi quả thực là cái người tùy tiện tìm kia.
Một lúc sau, nghe thấy anh ta thẹn quá hóa giận nói:
"Sao cô biết tôi không phải thật lòng yêu cô ấy?"
Lâm Ca cười khổ một chút: "Yêu là mùi vị như nào anh không rõ sao?"
Nói xong, một phen túm lấy áo Giang Đông, nhón chân hôn lên anh ta. Một nụ hôn thâm tình bá đạo, Giang Đông sững sờ tại chỗ.
Lúc sau, Lâm Ca mới lui lại: "Hoang mang rối loạn, đây mới là tâm động."
"Vì vậy, Giang Đông, cho dù em không đồng ý ở bên anh, anh cũng không thể tùy ý tìm một người để chà đạp bản thân."
4.
Khoảnh khắc đó, tôi trốn ở sau cột nhà, không tiếng động bật khóc.
Lúc đó tôi mới biết, tôi không phải là số phận đã được định trước, tôi chỉ là người anh ta tùy tiện tìm đến để kích thích Lâm Ca. Anh ta hận Lâm Ca đong đưa trái phải, vì thế tùy cơ tìm tới tôi.
Anh ta ở trong quán bar chọn trúng tôi, nói bề ngoài của tôi lạnh lùng như vậy chơi càng vui vẻ.
Anh ta cược tôi nhất định nhặt anh ta ở trong quán bar. Mà tôi thật sự nhặt anh ta đem về nhà...
Tôi ở phía sau cây cột, giống như một kẻ rình trộm vậy, nhìn bọn họ từ cãi nhau kịch liệt, đến ôm hôn nhau mãnh liệt. Bọn họ cực giống nam nữ chính trong truyện ngược, mà tôi chỉ là pháo hôi mà thôi.
Trái tim đau đến tê tâm liệt phế, tôi quyết định chia tay. Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác khó thở vì Cố Dã đè nặng trong tim suốt ba năm giảm đi rất nhiều. Hoặc có lẽ giống như "Cai nghiện" mà bác sĩ nói.
Ngày đó Giang Đông rất muộn cũng không trở lại, tôi lật xem vòng bạn bè của anh ta, bức ảnh ân ái kia đã không thấy nữa rồi.
Gặp lại anh ta chính là mấy ngày sau, Giang Đông phong trần mệt mỏi mà đến, giống như xa cách lâu ngày ôm chầm lấy tôi cúi đầu hôn xuống.
Anh ta nhắm mắt, tỉ mỉ triền miên. Tôi nghĩ anh ta hẳn là hiểu rõ trong cái hôn này có cái "hoang mang rối loạn" mà Lâm Ca nói hay không.
Tôi đẩy anh ta ra, anh ta bối rối mở mắt, trong mắt có chút chột dạ cùng mờ mịt.
Lồng ngực lại bất đầu ẩn ẩn đau đớn, lần này tôi xác định, cảm giác khó thở trong ngực đúng là đã biến mất.
Là anh ta lợi dụng tôi trước, tôi đem anh ta làm thuốc cai nghiện cũng không có gì quá đáng cả.
5.
Trong quán bar, vô cùng náo nhiệt. Phần lớn người không đi đều là muốn đến xem trò vui. Xem anh ta nhục nhã một con chó liếm gọi nhầm tên anh ta như thế nào.
Lúc tôi tiến vào phòng, bọn họ đang nhìn đồng hồ xem thời gian.
"Mẹ nó, thật là không quá nửa tiếng, đây là một đường bay đến đúng không, anh Đông đúng là quá trâu bò."
"Phụ nữ bây giờ đều nông cạn như vậy sao? Thật sự chỉ xem mặt sao? Đùa giỡn cô ta như vậy cô ta còn liếm"
.....
Giang Đông vẫn dựa trong góc tối u ám không nói chuyện, bóng tối che mất nửa khuôn mặt anh ta.
Khoảnh khắc chạm mắt, đau khổ như chết đuối lại dần dần hiện lên.
Có lẽ là đôi mắt không tự giác đỏ lên của tôi lấy lòng Giang Đông, anh ta nhếch môi cười với tôi, sau đó lấy rượu rót đầy ba ly lớn, giống như bố thí nói:
"Đều uống hết chỗ này, tôi liền tha thứ cho cô." Khi nói chuyện, khuôn mặt anh ta càng chiếu rọi dưới ánh đèn.
Cứ nhìn như vậy, lại giống như Cố Dã thật sự ở trong mơ bước ra.
Tôi không biết vì sao anh ta lại quay đầu nhìn tôi, là lại cãi nhau với Lâm Ca hay thật tâm phát hiện ra cái tốt của tôi.
Có điều đây đều không quan trọng, quan trọng là lần này, cảm giác khó thở gần như sắp biến mất. Ý cười bên khóe môi tôi trong nháy mắt hiện lên.
"Trời ạ, đây là vui đến ôm ngực sao? Anh Đông, hôm khác có muốn truyền một chút bí quyết hay không? Người anh huấn luyện này cũng quá nghe lời rồi!"
Lời nói cay nghiệt, lại không ảnh đến tâm tình kích động của tôi một chút nào.
Tôi bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
"Ly thứ nhất, tự kính chính mình, chúc mừng bản thân tôi đã kiên trì và không dễ dàng bỏ cuộc."
Tiếng la ó vang lên, còn có nhỏ giọng châm biếm:
"Mẹ nói, thật là rẻ tiền a, kêu là đến đuổi là đi!"
Giang Đông tùy ý bạn bè anh ta châm chọc khiêu khích tôi, chẳng những không nói gì, khóe miệng còn giương lên vài phần đắc ý.
Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận được tảng đá lớn trong lồng ngực cuối cùng cũng rời đi. Vì thế bưng ly thứ hai lên, thẳng tắp nhìn về phía Giang Đông.
"Ly thứ hai, kính Giang Đông, kính Giang Đông anh đối với xử giả tạo với tôi, không coi tôi là người.”
Lần này, nói nhỏ thì thầm đã biến thành lớn tiếng cười mắng:
"Mẹ nó, quá rẻ tiền, ha ha ha, còn thật sự có khẩu khí, anh Đông, em lấy số trước, cái thứ anh chơi chán rồi này tuyệt đối đừng vứt, các anh em cũng muốn cảm thụ một chút."
Giang Đông hơi cau mày, không vui nhìn tên kia. Nhưng vẫn tùy ý tôi đem ly thứ hai uống hết.
Lồng ngực nhẹ nhõm chưa từng có, triệt để nhẹ nhõm, thoải mái như chưa từng mơ thấy Cố Dã vậy.
Có chút choáng váng.
Tôi nhếch môi cười, bước chân lảo đảo bước đến. Tôi túm lấy tay Giang Đông, đặt trước mắt cẩn thận nhìn.
Lòng bàn tay anh ta mềm mại nhẵn bóng, chắc chắn chưa từng cầm qua súng. Lại lật lại, trên cánh tay có một vết sẹo nhợt nhạt.
Quá nông rồi.
Sờ lên cảm giác không đúng, vết sẹo kia của Cố Dã phải sâu một một chút.
Xung quanh rất ồn ào, hình như đang nói tôi quá tùy tiện, thèm khát cơ thể của Giang Đông đến điên rồi.
Giang Đông cũng hiếm thấy nổi lên vẻ mặt trêu tức, anh ta nhẹ giọng vỗ về tôi.
Anh ta nói: "Em say rồi Nam Thiến, đừng vội, bây giờ chúng ta về nhà."
Nói xong anh ta đứng dậy đỡ tôi trong tiếng la ó ồn ào.
Tôi lại một phen ngăn anh ta lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ áo rộng mở của anh ta.
Cuối cùng lại xác nhận thêm một lần, bà đây lại dục hỏa trùng sinh rồi.
Đám người ghét bỏ, trong ánh mắt hiếu kỳ lại ám muội, tôi chậm rãi vạch cổ áo của Giang Đông ra.
Không sai, trên xương quai xanh không có nốt ruồi kia, cũng không có dấu vết tia laser xóa sạch...
Giang Đông hít một ngụm khí lạnh, giọng nói cũng khàn hơn mấy phần:
"Nam Thiến, không thể ở chỗ này..."
Trong tiếng huýt sáo, tôi sáng tỏ thông suốt. Giang Đông tuyệt đối không phải Cố Dã.
Để làm "thuốc cai nghiện" mà nói, anh ta đã phát huy công hiệu lớn nhất, sau đó, liền vô ích đối với tôi.
Tôi đột nhiên giãy ra, bưng ly rượu thứ ba lên, Giang Đông cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt không đành lòng, giơ tay ngăn tôi lại.
"Em không thể uống nữa, em say..."
Chữ say còn chưa nói xong, liền vô cùng kinh ngạc nhìn ánh mắt vô cùng thanh minh của tôi.
Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
"Đây là ly thứ ba, liền để truy điệu cho mối nghiệt duyên ngắn ngủi của anh và tôi đi."
Ly rượu nghiêng đi, rượu chậm rãi đổ dưới chân Giang Đông.
"Giang Đông, anh diễn rất giống, có điều anh chung quy không phải...Cố Dã của tôi!" Trong ánh mắt khiếp sợ của anh ta, tôi buông tay ra.
Mảnh thủy tinh bắn ra bốn phía, giống như vỡ nát giấc mộng rực rỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook