Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử
-
Chương 76: Pn2 thuốc tiên
Diện tích của Phi Châu rất rộng, chứa đựng vô số điều huyền bí, cùng là nơi bắt nguồn của nền văn minh nhân loại.
Nếu như làdu khách, có thể ngồi trên thuyền độc mộc, rong chơi ngắm khung cảnh tú lệ ven bờ sông Nile, ngắm nhìn những Kim Tự Tháp hùng vĩ, nghiên cứu nền văn minh Ai Cập cổ đại;
Hoặc là bạn có thể cưỡi lạc đà, thong thả đi dạo trên nền cát vàng của sa mạc Sahara thưởng thức hoàng hôn đỏ như máu, cảm thụ được thế giới rộng lớn đến nhường nào;
Hay là đến khách sạn nổi tiếng Treetops để qua đêm, tại công viên quốc gia tham quan những bầy sư tử, ngựa vằn, voi… cảm nhận được thiên nhiên hoang dã… Sau đó đi ngắm đỉnh núi Kilimanjaroquanh năm phủ tuyết trắng…
Nhưng mà không được như vậy, Kì An Chi số khổ, cả ngày phải chạy như con thoi trong thành phố đang phát triển này để đi tìm cái gọi là “Cơ hội kinh doanh tiềm năng!”
Ô ô, bị Đường Tùng Niên một cước đạp đến đây, Kì An Chi đúng là khổ đến nói không nên lời!
Không chỉ có như vậy, đáng thương hơn là hắn còn bị ép mang theo hai trợ lý lúc nào cũng nhìn hắn trừng trừng, mỗi ngày đều đúng giờ mà gọi điện báo cáo cho ông chủ tiến triển công việc.
Hai cái kẻ dở hơi kia, không biết là ông Đường tìm ở đâu ra, tuổi đều xấp xỉ ba mươi, đúng là lứa tuổi sung sức nhất, đã vậy còn là một đôi công tác cuồng.
Từ sau khi nhận được nhiệm vụ, dưới cặp mắt lạnh lùng của họ chỉ còn lại có hai chữ ── công việc!
Thế là Kì An Chi có muốn hối lộ một chút để giảm bớt gánh nặng công việc cũng không được. Đành phải mượn thời gian đi ngủ mỗi tối dành ra một chút thời gian mà gọi điện cho lão bà thân yêu, lao thao oán giận không ngớt.
“Thần, anh rất nhớ em! Em có nhớ anh không?”
Hít một hơi thật sâu, cố gắng bảo trì ngữ khí bình tĩnh, “Được rồi a! Cả ngày đều là một câu nói đó, anh có phiền hay không hả?”
“Nhưng mà người ta muốn về nhà lắm rồi! Đồ ăn ở đây khó ăn muốn chết, trời thì lại nóng, bây giờ anh vừa đen vừa gầy, đáng thương lắm mà! Em mau đi xin ông nội cho anh về đi!” Rên rỉ hệt như oán phụ.
Hít một hơi, lại hít sâu một hơi! Trong giọng nói đã có vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Đó cũng là do anh mà ra! Ai mượn cứ lượn lờ trước mặt ông nội khoe khoang? Xí nghiệp Đường thị ra tiền cho anh đi khảo sát, anh lo mà làm cho nghiêm túc! Nếu không còn chuyện gì thì em cúp đây!”
“Đừng! Đừng nhẫn tâm thế mà!”
Da gà rớt đầy đất, nhưng điện thoại vẫn là chưa ngắt, “Có chuyện nói mau, có rắm mau thả!”
“Đừng… kỳ thật, vẫn có chút chuyện có thể làm.” Người nào đó không biết có nên nói hay không, bởi vì hắn dùng tiền của Đường thị, nhưng vẫn để ý tìm hướng kinh doanh mới cho Kì thị.
Phi Châu tuy rằng có hơi lạc hậu, còn có vài nơi vẫn còn chiến tranh, nhưng ở những thành phố đang phát triển, kinh tế vẫn là rất năng động. Kì An Chi đã sớm chọn được vài địa chỉ, muốn đem vài siêu thị thuộc tập đoàn Vinh Huy của Kì gia mang qua bên này. Công việc cụ thể hắn đã phát qua mail thông tri cho nhân viên, để bọn họ nhanh chóng phái một đoàn đến nghiên cứu thị trường.
Còn về Đường thị là chuyên làm công nghệ cao, mà đối với Phi Châu mà nói, máy tính cùng network đều chưa có phát triển mấy, tiến vào quả thật là có cơ hội, nhất là internet … rất có tương lai. Nhưng Kì An Chi cũng thẳng thắn mà nói ra ý kiến của mình, “Dù sao nói thật thì cũng quá phiêu lưu đi, Nhất là giai đoạn ban đầu, chi phí sẽ rất cao, nếu như không có chính phủ trợ giúp thì anh không biết là với tài lực của hai nhà chúng ta có thể kham nổi không?! Tương đối mà nói thì anh càng xem trọng mảng máy tính phục vụ này hơn. Bất quá em cũng biết, mối đầu tư này sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn từ dân bản xứ lẫn phong tục tập quán ở đây, nói chung nếu như không bỏ ra ít nhất bảy tám năm thì sẽ không hiệu quả.”
“Vô nghĩa!” Đường Mộ Thần y chẳng lẽ ngay cả đạo lý này cũng không hiểu?”Ông nội nếu không biết chuyện này, cũng sẽ không gọi nó là đầu tư cho tương lai. Nếu anh đã đi rồi thì tốt xấu gì cũng nên đóng góp chút ý kiến gì đó hay ho hơn được không?”
Bằng không, ngay cả em cũng chẳng biết làm sao! Dầu gì cũng là “chồng” của tổng giám đốc, còn tự mình dẫn đội đi khảo sát, ban quản trị công ty trên cơ bản cũng biết chuyện này, nếu Kì An Chi thật sự hai tay trống trơn trở về, vậy chẳng phải sẽ bị mấy ông già kia cười đến rụng răng sao?!
Đường Mộ Thần cũng không biết ông nội đang nghĩ cái gì, sao lại đem việc trong công ty nhà mình ném cho Kì An Chi chứ? Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng vẫn là “người ngoài”, nhưng bây giờ lại biến thành nhân viên ngoài biên chế, chẳng phải sẽ để cho người ta chê cười công tư chẳng phân biệt được?
Nhưng y cũng không dám đi chất vấn ông nội, chỉ có thể hy vọngngười yêu làm được, đừng để người khác có cơ hội nói xấu. Dù sao cũng là người của mình, tuy rằng biết rõ hắn đi lần này vô cùng khó khăn, nhưng nếu không giao cho hắn làm một việc gì đó thật khó, Đường Mộ Thần cũng sợ người ta sẽ xem thường hắn. So với việc bản thân bị xem thường thì càng thêm khó chịu.
“A… anh nhất định sẽ cố gắng!” Thanh âm trong điện thoại hữu khí vô lực, có vẻ không mấy tin tưởng.
Đường Mộ Thần ẩn ẩn có chút lo lắng, ra đề nghị, “Vậy anh xem thử xem có nơi nào có thể làm thí điểm không. Mặc kệ đi, trước cứ làm thử đã, còn vấn đề bản địa thì tới đâu hay tới đó. Cho dù có mất tiền cũng không sao, dù sao thì ban đầu luôn luôn là thời điểm khó khăn nhất. Nhưng anh cần phải đưa ra vài phương án, tận lực điều nghiên trước rồi mới được làm biết không?”
“A, Được.” Kì An Chi đáp ứng, trong lòng ráng sức nhịn cười. Đùa sao! Hắn là ai chứ? Có thể nộp giấy trắng cho nhà mẹ đẻ của lão bà đại nhân sao?
Nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng hắn đương nhiên đều đã tính toán. Phương án đã sớm vạch ra mười mấy cái, đang nằm chờ sẵn trong máy, chỉ cần hắn ra lệnh là có thể thực hiện.
Chính là hắn không nói! Hắn chính là không nói! Cứ để cho lão bà thân yêu lo lắng. Y lo lắng, vậy không phải có thể chứng minh một vài chuyện rồi sao?
Không thể không nói, trong lòng của Kì An Chi vẫn là có chút đen tối.
Đường Mộ Thần nghe hắn đáp lại không mặn không nhạt, trong lòng càng thêm lo lắng, nhưng lại sợ tạo áp lực cho hắn, chỉ nói, “Em cúp máy trước đây, anh đi ngủ sớm một chút đi!”
“Ừ.” Giọng mũi nghèn nghẹt lộ ra bất mãn. Vậy là xong rồi sao? Xong rồi sao?
Đường Mộ Thần đương nhiên nghe ra sự khác biệt trong giọng của hắn, tạm dừng một chút, mới nhỏ giọng nói, “Anh phải chú ý thân thể, cho dù là không hợp khẩu vị cũng phải miễn cưỡng ăn một chút, đừng quá kiêng ăn , biết không?”
“Ừ ──” vậy còn nghe được. Xem đi “lão bà” của ta đó, hiền lành biết bao nhiêu a!
Nghe rõ ràng ngữ điệu của hắn đã vui vẻ hơn, Đường Mộ Thần lại có chút hối hận mấy lời vừa rồi, hung tợn bồi thêm một câu, “Đừng biến thành dân Phi Châu chạy nạn trở về! Còn có, chú ý không được sinh bệnh! Miễn cho bị mắc chứng bệnh gì đó mà nhập cảnh không được! Được rồi, cứ như vậy đi!”
Cụp một cái cúp điện thoại, Đường Mộ Thần vẫn không thể bình tĩnh. Gia khỏa kia, thật sự biến thành vừa đen vừa gầy? Một đêm đó, y cứ lăn qua lộn lại rốt cuộc ngủ không ngon .
Táo nhỏ thiếu mất một tên hầu thật sự không quen. Ăn no cơm, đang cân nhắc xem có nên cưỡi lên cổ Kì người hầu ra ngoài đi dạo không, nhưng đẩy cửa, mới nhớ ra, ngựa của bé chạy mất tiêu rồi.
Trong nhà trừ bỏ Kì người hầu, không ai chiều bé như thế, anh cả cũng không! Cha thì nhiều lắm chỉ cho bé cưỡi trong nhà chứ ra ngoài thì nhất định không. Dù sao thì tuổi cũng đã lớn, có thương đứa nhỏ đến mấy thì cũng phải chú ý đến vấn đề mặt mũi. Hơn nữa, bả vai của cha cũng không thể gánh được bé lâu như thế.
Nhìn em trai đột nhiên xông tới, ngơ ngác nhìn trong phòng chỉ có một mình y, hai cánh tay nhỏ bé khựng lại giữa không trung, bộ dáng thất vọng, Đường Mộ Thần bỗng cảm thấy một cỗ chua xót trào dâng.
Nỗi nhớ giống như một sợi dây thừng không nhìn thấy được đầu bên kia. Ngươi ở đầu bên này khẽ kéo, đầu bên kia truyền đến chút động tĩnh gì cũng đều khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Thế là Đường Mộ Thần bèn ra quyết định, mà sau đó y vì quyết định trong lúc nhất thời xúc động này mà bị “trừng phạt”.
Kì An Chi không biết người yêu đang có quyết định gì, bản thân hắn cũng mới vừa ra một quyết định can đảm. Đường Tùng Niên cho hắn thời gian một tháng, hắn quyết tâm tận lực dùng hiệu suất cao hoàn thành công tác để sớm ngày về nhà! Trời biết, hắn có bao nhiêu tưởng niệm lão bà của mình! Để cho đôi phu phu vừa mới kết hôn bọn họ chia lìa một tháng, thật sự là quyết định cực kỳ tàn ác!
Cần phải đả động hai cái tên cấp dưới tận chức tận trách, liền thế nào cũng phải xuất ra thành tíchhơn người! Cho nên, công tác mấy ngày này vô cùng bận rộn trình độ cực cao là vì nguyên nhân đó.
Chính là hiện tại hết thảy thu dọn xong xuôi rồi! Chỉ cần làm thêm chút việc nữa là ngày mai có thể trở về nước.
Kì An Chi lộ ra nụ cười giảo hoạt mà lại chờ mong, đợi mình đột nhiên hiện ra trước mặt lão bà, chắc hẳn là y sẽ kích động đến mức nhào đến đi? Hoặc là không thừa nhận mà đỏ mặt, còn muốn đánh hắn một quyền, đá hắn một cước, mắng hắn một chút, lấy phương thức đặc biệt này để biểu thị tình yêu?
Hắc hắc! Đều không sao cả! Kì An Chi là một người yêu rất dễ tính, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là người trong lòng làm, hắn toàn bộ toàn bộ đều chấp nhận cả!
Công việc hôm nay xong sớm, Kì An Chi thấy không còn việc gì cả, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, mời hai vị cấp dưới, “Cùng nhau đến quán bar ngồi một chút, uống một chén đi, tôi mời!”
Mặt trời dần dần ngã về tây, phát ra ánh sáng vàng óng mê người, giống như nụ cười nhiệt tình của thiếu nữ Phi Châu, vừa sang sảng mà lại có chút thẹn thùng, trong vắt diễm lệ, lay động lòng người.
Dưới khung cảnh xinh đẹp này, được đi đến quán bar uống một ly thì ai có thể cự tuyệt được. Hai vị cấp dưới công tác cuồng cũng vui vẻ nhận lời , “Vâng, cám ơn!”
Hô! Thật sự là không dễ dàng a! Kì An Chi âm thầm thở ra một hơi, đồng hành một thời gian dài như thế, đây là lần đầu mới mời được hai người họ đến cái nơi “lãng phí thời gian” này.
Ba cốc bia vàng óng ánh được đưa lên, mấy xâu thịt nướng chờ được ăn, ngồi ở bàn bên ngoài dưới chiếc dù tạm che nắng, ăn uống, tâm sự … vẫn là rất có ý vị.
Đang lúc uống vui vẻ thì đột nhiên có mấy đứa nhỏ bản xứ mang theo chút đồ dân tộc chạy đến chào hàng. Kì An Chi bọn họ cũng mua giúp cho chúng nó một ít, xem như là chút tấm lòng ủng hộ đi!
Đám trẻ vô cùng cao hứng mà rời đi để tìm khách mới. Kì An Chi mỉm cười bảo nhân viên phục vụ lấy hộ một cái túi để bỏ đồ vào, tính toán đem về tặng cho lũ nhóc ở nhà chơi.
Lúc này, một người trẻ tuổi sắc mặt có chút tiều tụy thấy bọn họ ra tay hào phóng, cũng vui vẻ ra mặt chạy đến chào hàng. Trong cái túi đồ của người nọ là vô số chai thuốc đủ loại kiểu dáng đen tuyền.
Người trẻ tuổi không biết là làm sao, một hơi huyên thuyên không ngừng, mọi người chẳng hiểu gì cả. Theo lời nhân viên phục vụ nói tiếng Anh không sõi lắm phiên dịch lại thì người nọ là từ một vùng nông thôn đến, đi không biết bao nhiêu ngày mà vẫn không bán được đồ, thật sự có chút túng quẫn.
Lời này tuy rằng không biết thiệt giả, nhưng Kì An Chi thấy nụ cười xán lạn của anh ta, cũng đồng ý mua giúp vài thứ. Còn cố ý bảo nhân viên phục vụ hỏi người nọ, “Tôi muốn mua quà tặng cho người yêu, có thứ gì tốt không thì giới thiệu?”
Cứ tưởng người nọ liền giới thiệu một ít cái gì như là xuân dược linh tinh gì đó, không nghĩ tới người kia nghe hắn nói thế, rất là thận trọng từ bên trong áo lấy ra một cái túi vải màu đỏ hoa văn kì dị, bên trong là một viên thuốc màu đen. Theo nhân viên phục vụ phiên dịch, đây là thuốc tiên trong tộc của họ, có thể giúp cho hắn và người yêu của hắn có được kết tinh tình yêu.
Kết tinh tình yêu? Của hai người đàn ông chúng ta à? Kì An Chi bật cười ha hả, “Vậy được! Tôi mua cái này!”
Người kia còn thông qua nhân viên phục vụ khuyên y, loại thuốc này vào đêm trăng tròn cho người yêu dùng thì dược hiệu sẽ tăng gấp bội.
Tốt lắm a! Kì An Chi khép mắt tà ác mà mơ màng, vào một đêm trăng tròn, đem tấm khăn kéo ra, hắn hóa thân thành sói, đem lão bà thân yêu, ở dưới ánh trăng một hơi một hơi ăn luôn…
Khặc khặc! Nghĩ đến đây, Kì An Chi hận không thể ngay lập tức mọc cánh mà bay về nhà. Tâm tình tốt lên liền không thèm cò kè mặc cả mà vung tay mua luôn viên thuốc.
Bọn họ ăn uống no đủ trở lại trong khách sạn nghỉ ngơi .
Tên bán thuốc kia mới vừa khai trương bán mở hàng được một món, đang củng cố niềm tin sẽ phát huy được sự nghiệp y dược của mình, nhưng không ngờ đột nhiên lao ra vài người dân tộc, đuổi theo vừa đánh vừa mắng người đó! Phiên dịch lại thì là như vầy.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này! Chôm thuốc của pháp sư thì thôi, còn dám trộm cả thuốc tiên trong tộc? Thuốc kia người thường có thể tùy tiện ăn hả? Đó là thuốc dành cho vợ chồng không sinh được con ăn vào! Người ngoài không biết ăn bậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì giải quyết làm sao? Mau đưa tiền trả lại cho người ta lấy thuốc về!”
Bây giờ biết đi đâu mà tìm vị khách kia đây? Đánh chết gã cũng không nói nên lời nha!
Thế là viên thuốc tiên quý giá đó, ở trong tay Kì An Chi hữu kinh vô hiểm.
Ngửi ngửi mùi hương, có rất nhiều mùi thảo dược kì dị, cái này ăn được không trời? Hắn cũng không biết. Cũng chả biết có nên đưa cho Đường Mộ Thần thử không, lỡ như xảy ra vấn đề thì sao?
Hắn đang ngồi thừ ra cân nhắc thì chuông cửa vang lên. Trễ vậy rồi là ai nhỉ? Mở cửa, Kì An Chi sợ ngây người.
“Tránh ra!” Đường Mộ Thần một tay đẩy hắn ra, tự cố tự mục đi vào, trong bụng thì cố gắng nhịn cười vì vẻ ngây ngốc vừa rồi của hắn. Lại hồn nhiên không phát giác bản thân trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy hắn thì tất thảy mỏi mệt của chuyến hành trình bất giác trở thành hư không .
Tùy tiện ném hành lý xuống đất, bản thân cầm quần áo đi vào trong toilet, “Hôi muốn chết! Em trước tắm rửa một cái trở ra nói chuyện!”
Chờ y vào phòng tắm, Kì An Chi mới phục hồi tinh thần lại, lập tức hạnh phúc tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần!
Sao phải đợi chứ? Ha ha! Chân chó liền hướng trong phòng tắm chui! Ách? Cửa bị khóa trái. Đây là thói quen từ khi ở nhà, sợ táo nhỏ đột nhiên đánh lén, cho dù là một người, đi vào toilet cũng nhất định phải khóa trái cửa. Nếu không, trời biết thằng nhóc kia nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi lại hú hét tùm lum.
Mười phút sau, Đường Mộ Thần đem chính mình tẩy trừ sạch sẽ, khoác áo đi ra. Không đợi y ra lệnh, Kì An Chi đã đem laptop mở ra, thành thành thật thật khai báo thành tích, chỉ thiếu chút nữa là nói một câu “Cung thỉnh ngự lãm” .
Tiểu phu phu sống với nhau đã lâu nên vô cùng hiểu nhau, mặc kệ là bao nhiêu ngày xa cách, gặp lại có bao nhiêu cảm xúc nhưng đều phải kết thúc công việc đã rồi mới tính đến chuyện tình cảm.
“Em từ từ xem, anh đi tắm rửa! Trên bàn có điểm tâm hoa quả, em có đói thì lấy mà ăn, không đủ thì điện thoại đặt cơm!” Kì An Chi nhanh như chớp liền lao vô phòng tắm.
Tính toán thời gian đem mình tắm rửa sạch sẽ, mới có thể làm tốt một số chuyện nha! Chưa nghe qua câu nói kia a? Tiểu biệt thắng tân hôn!
Đường Mộ Thần coi như vừa lòng thái độ của hắn, trên máy bay đã có ăn chút đồ ăn rồi, bây giờ chỉ có hơi đói, thế là cũng không nói nhiều, ngồi xuống vừa ăn vừa xem chứng từ.
Mà cái viên thuốc kì lạ kia bị Kì An Chi tiện tay vứt trên bàn cũng cứ như vậy bị y xơi luôn. Nhíu nhíu mày, hương vị trái cây ở đây có hơi quái quái, trách không được gia khỏa kia oán giận mấy ngày liền.
Đến khi Kì An Chi đi ra, Đường Mộ Thần đã xem xong công văn.
Từ đằng sau ôm lấy thắt lưng, đem cằm gác lên vai của y, “Sao nào? Có đáng được thưởng chút gì đó không?”
“Hừ! Nếu đã sớm làm xong , sao không nói sớm? Còn bày trò!” Đường Mộ Thần trừng hắn một cái, nhưng thả lỏng người dựa vào trong lòng người yêu.
Đã lâu không gặp, đến khi tái ngộ, đương nhiên động tình không chỉ có Kì An Chi, cười xấu xa ôm lấy y, đóng sập màn hình laptop, tha y lên giường, “Anh không bày trò thì em có thể chạy đến đây sao? ”
“Đó là em sợ anh thê thảm trở về, ông nội Kì sẽ chạy đến mắng nhà của em khi dễ anh!” Người nào đó cố gắng biện giải, cái lổ tai lại khả nghi càng lúc càng đỏ.
“Ha ha! Vậy em sẽ để cho anh bị khi dễ sao? Hay là em muốn anh khi dễ em ngay bây giờ nào?”
Hai người ôm nhau lăn lên giường, bức màn còn chưa kéo lại để lọt qua một mạt ánh sáng nhu hòa.
Ngoài cửa sổ, một vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa trời, tựa như một ngọn đèn xinh đẹp, nhưng không hiểu sao tối nay lại mang theo một chút gì đó ── ách… quỷ dị?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook